Note: You must be registered in order to post a reply.
T O P I C R E V I E W
ly6
Posted - 09/23/2009 : 15:42:13 Giác Quan Thứ 6 Con người có 5 giác quan cơ bản: Thính giác, khứu giác, thị giác, xúc giác và vị giác. Chúng ta vẫn thường nhắc giác quan thứ 6, giác quan tiềm ẩn của con người . Khoa học cũng chẳng chứng minh được cụ thể .
Năm 1920, lần đầu tiên khái niệm "Giác quan thứ 6" đã nhà khoa học Rudolf Tischner, người Đức xây dựng và phát triển. Ông định nghĩa khái niệm này bằng cụm từ Extra Sensory Perception (ESP), ám chỉ năng lực tri nhận thông tin thông qua một loại giác quan nằm ngoài 5 giác quan cơ bản. Năng lực ESP được ông tổng kết trong 5 khả năng phổ biến là khả năng thần giao cách cảm, xuyên thấu, dự đoán tương lai, tác động sự vật bằng ý chí và nhìn lại quá khứ.
Về sau, giới khoa học coi "giác quan thứ 6" như một vấn đề khoa học đặc biệt cần được nghiên cứu và giải mã một cách nghiêm túc. Liệu con người thực sự có giác quan thứ 6? Nếu có, làm thế nào để phát huy năng lực này?...
Cảm giác giác quan thứ 6 phụ thuộc vào thế giới tinh thần ở mỗi người.
Trải qua nhiều nghiên cứu, một số nhà khoa học tin rằng tất cả mọi người đều đã từng trải qua linh cảm ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời, tuy nhiên mức độ mạnh mẽ của giác quan này cũng khác nhau, phụ thuộc vào thế giới tinh thần ở mỗi người. Điển hình nhất là các giấc mơ "điềm báo" cho những gì sắp xảy ra. Cố Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln trong giấc mơ đã biết đến cái chết của mình vài ngày trước khi vụ ám sát xảy ra. Hay như một người đàn ông mù ở Anh có thể nhìn thấy những biểu cảm trên khuôn mặt người đối diện.
Cho dù ngành khoa học dự cảm liên quan đến giác quan thứ 6 đã có những bước phát triển mạnh mẽ trong suốt gần 1 thế kỷ qua, nhưng vẫn còn rất nhiều câu hỏi bí ẩn chưa có lời giải đáp!? Phải chăng chúng ta hầu hết không thể chạm đến cái thế giới đang nằm ẩn sâu trong chúng ta? Có những sức mạnh năng lượng nào tồn tại xung quanh thế giới đó? Chừng nào các câu hỏi như vậy được trả lời, chừng đó khái niệm "giác quan thứ 6" mới thực sự có tính thuyết phục.
Với sự phát triển chóng mặt của Internet, nhiều trang web về câu chuyện và trải nghiệm của những người từng trải qua khoảnh khắc "giác quan thứ 6" đã trở thành cầu nối để mọi người khắp nơi trên thế giới chia sẻ những điều vốn được tin là có sự hiện diện của khả năng siêu nhiên của con người. Câu chuyện mới đây được nhiều người chú ý là của Aron, 17 tuổi đến từ New York, Mỹ. Từ năm 9 tuổi, cô bắt đầu nhận thấy những giấc mơ của mình thường trùng lặp với một việc nào đó sẽ xảy ra sau đó. Càng lớn, cô càng mang nỗi ám ảnh về những giấc mơ. Cũng vì sự căng thẳng đã khiến cô ít mơ hơn và khả năng nhìn thấy tương lai cũng giảm dần.
Hay như trường hợp của cô M. Synkowski, người Canada kể về khả năng "định vị" một tên trộm của cô cháu gái 12 tuổi trong siêu thị hồi tháng 1/2008. Khi các nhân viên an ninh từ bỏ cuộc truy lùng kéo dài suốt gần 1h thì một cô bé đang đứng ở đại sảnh khẳng định rằng mình cảm thấy những chuyển động của tên trộm trên mái garage. Quả đúng như vậy, ít phút sau lực lượng an ninh đã bắt được tên trộm trên mái garage. Rất nhiều câu hỏi được đặt ra cho cô bé, nhưng cô bé chỉ lắc đầu và nói: "Cháu không biết, thực sự là không biết, nhưng cháu nhìn thấy rất rõ điều đó trong... đầu mình". Ingo Swann được biết đến với tư cách là người đặt nền móng cho việc khai thác năng lực nhìn từ xa (Remote Viewing). Swann có thể biết được một người đang ở đâu, miêu tả khá chính xác vị trí đó, hoặc nhìn xuyên qua một chiếc hộp đen từ bên ngoài một căn phòng đã niêm phong. Tuy nhiên, bản thân Swann không coi mình là một người ngoại cảm, mà chỉ đơn thuần là một nhà khoa học nghiên cứu thế giới tinh thần của con người thông qua một lý thuyết mang tên là CRV (Coordinate Remote Viewing).
Claire Munoz, 36 tuổi, đã thật sự may mắn khi giác quan thứ 6 “nói” trước cho chị biết về cái chết và nhờ đó chị đã được cứu sống. Chị Claire Munoz kể lại khi chị đang dùng bữa cùng bạn trai Dan và mẹ thì đột nhiên chị cảm thấy có điều gì đó là lạ. Chị như linh cảm đến một điều gì đó sắp xảy ra nhưng thật khác thường, khủng khiếp và giống như tai hoạ gây chết người. Claire Munoz thuật lại: “Bỗng dưng tôi cảm thấy nóng và đau ở giữa đầu, tôi như được cảnh báo trước về cái chết. Điều này nghe có vẻ hoang tưởng nhưng đó là sự thật, thật khủng khiếp. Tôi tự chấn an mình thật bình tĩnh. Ngoài đau đầu thì tôi cũng không có biểu hiện gì như mạch yếu, buồn nôn hay hoa mắt chóng mặt, nhưng cảm giác sắp chết thì hiện lên rõ ràng. Tôi nói với Dan, bạn trai của tôi rằng “Dan ơi, em nghĩ em sắp chết. Em phải đến bệnh viện đây”. Và theo phản ứng tự nhiên, mẹ tôi và Dan nghĩ tôi có điều gì đó bất thường hoặc phản ứng hơi thái quá với bệnh đau đầu. Dan nhìn tôi khó hiểu, còn mẹ thì đưa tôi thuốc paracetamol để giúp tôi cắt cơn đau. Nhưng chỉ có tôi biết được đau đầu chỉ là điềm báo của một tai hoạ sắp đến.
Dan nói anh sẽ đưa tôi về nhà nghỉ ngơi, nhưng tôi vẫn giữ lập trường của mình là đến nhờ sự giúp đỡ của bệnh viện. Đến lúc này, Dan mới chịu lùi bước. Hai chúng tôi đón taxi đến bệnh viện gần nhà hàng ăn nhất. Dan nói môi tôi tái đi, đây có lẽ là điều dễ hiểu với một người đang chống chọi để tồn tại như tôi.
Đến bệnh viện, tôi thấy mình hơi điên rồi khi nói với nhân viên lễ tân “Tôi không bị sao cả,, nhưng tôi nghĩ tôi sắp chết”. Nhưng dù sao, cô nhân viên đó vẫn gọi bác sỹ và tôi được chuyển đến phòng kế bên. Sau khi được xét nghiệm, điều cuối cùng tôi nhớ là tín hiệu “Phẫu thuật”. Các bác sỹ đứng xung quanh tôi. Tôi được truyền máu, tiêm thuốc mê và đeo mặt nạ dưỡng khí oxy.
Sau cuộc phẫu thuật khi tôi tỉnh lại, bác sỹ Kirkwood đã đến thăm tôi. Bà bác sỹ nói tôi bị nhiễm độc từ một loại cá có họ với cá thu Nhật Bản. Bà còn cho biết thêm nếu tôi đến bệnh viện chậm hơn khoảng 10 phút thôi thì chắc chắn tôi sẽ chết. Tôi kể lại cho bà nghe những điều tôi đã cảm nhận trước khi đến bệnh viện. Bà nói, trong những trường hợp như vậy, chúng ta phải thật sự bình tình để xử lý theo tín hiệu mách bảo, chứ không nên sợ hãi, la hét.
Tôi nằm viện ba ngày nữa rồi được cho về nhà. Toàn bộ câu chuyện thật sự đã làm tôi bị sốc nặng. Tôi rút kinh nghiệm cho bản thân trong chuyện ăn uống để không có tình huống tương tự xảy ra. Và giờ bỗng dưng tôi thành một người kén ăn. Nhưng dù sao, tôi cũng thấy mình thật may mắn vì được cứu sống nhờ chính giác quan thứ 6, linh cảm của tôi”. Nhà bác học Nga Mendeleev (1834-1907), người đã phát minh ra định luật tuần hoàn các nguyên tố hóa học, đã nằm mơ thấy hiện rõ ra trước mắt toàn bộ bảng tuần hoàn. Điều này có thể giải thích được vì có lẽ ông đã nghiên cứu hàng chục năm vấn đề này và đến khi chín mùi thì kết quả đã hiện ra trong giấc mơ, ông chỉ việc ngồi bật dậy và chép lại.
Nhà thơ Nag Lermontov (1814-1841) đã kể lại câu chuyện khi ông còn là sĩ quan biên phòng ở Kabkaz. Có một hôm ông đang ngồi đánh bài với lính của mình và nhìn thấy một người có vẻ mặt khác lạ so với ngày thường, ông bèn nói với người ấy: "Anh phải đề phòng, có lẽ anh sắp bị chết bất đắc kỳ tử. Đêm nay, anh nên ngủ lại ở đồn biên phòng và sáng mai hãy về". Người lính ấy không tin, ra về và dọc đường đã bị một người say rượu đâm chết.
Về những khoa học còn mang đầy tính chất tiên đoán như kiến tạo học cũng đã có nhiều nhà bác học phát minh ra mỏ nhờ linh cảm. Viện sĩ Xobolev của Nga tìm ra kim cương ở vùng Iakutsk, viện sĩ Muratov (1908-1983) tìm ra dầu mỏ ở vùng Tây Xibêri đều do linh tính mách bảo. Điều này cũng có thể được giải thích bằng kinh nghiệm và sự so sánh kiến tạo với các miền khác trên thế giới của họ, nhưng mặt khác, linh tính cũng đóng vai trò rất quan trọng.
Nhiều lúc linh tính hoàn toàn trái ngược với logic, tư duy nhưng lại thích hợp. Napoleon (1769-1821) khi đánh vào nước Nga năm 1812 đã linh cảm là sẽ thất bại nhưng ông vẫn cứ tiến hành, vì theo ông, cái vĩ đại chỉ cách cái lố bịch có một bước.
Rõ ràng là từ lâu, nhiều học giả đã phải đau đầu vì cái thế giới cảm tính bao giờ cũng lẩn quất quanh ta, ngay trong ý nghĩ của ta nhưng lại cực kỳ bí ẩn.
Vừa rồi, tờ Zarubejom (tháng 11/1995) đã đăng lại bài của tờ Time (tháng 8/1995): "Linh cảm là một cảm giác hay một quy luật?". Sau đây xin trích một đoạn của bài báo ấy: "Vấn đề linh cảm rõ ràng là một bí mật lớn. Có một tư duy rất biện chứng của các nhà khoa học mà nhiều khi chúng ta quên đi: Trước một vấn đề mà ta không hiểu thì ta đừng giải thích bừa, vì làm như thế là ta tự dẫn ta vào ngõ cụt. Trong những trường hợp ấy, tốt nhất là ta tự thừa nhận cái chưa biết của mình và cũng đừng cho đó là một sự thật hiển nhiên. Bởi vì, vũ trụ là vô tận, đầy bí mật và mỗi ngày chúng ta chỉ biết thêm một chút trong cái ta chưa biết vô cùng lớn ấy. Nhưng như con kiến tha lâu đầy tổ, chúng ta cứ chịu khó tìm tòi và biết đâu sẽ tìm ra một quy luật chi phối toàn vũ trụ".
Điều khó hiểu hơn cả là tín hiệu mà ta cảm nhận được, cái mà ta gọi là "giác quan thứ 6" là lời mách bảo của một sức mạnh siêu nhiên nào đó hay là thuộc tính tự nhiên của loài người? Vì rõ ràng, linh tính không phải là kết quả quá trình tư duy, nó nằm ngoài phạm trù logic và biện chứng. Nhưng thật ngược đời, sự logic mà linh tính mách bảo, trong nhiều trường hợp dường như lại hợp lý và lại là điều cần phải làm.
Xưa nay, quan niệm thông thường cho rằng phụ nữ có linh cảm cao hơn nam giới. Người đàn bà giải quyết nhiều vấn đề xuất phát từ cảm tính. Ngược lại, người đàn ông bao giờ cũng đi từ logic của vấn đề. Nhưng cũng có nhiều phát minh nổi tiếng của các nhà bác học nam giới lại bắt đầu từ cảm tính. Nhà soạn nhạc vĩ đại người Áo là Mozart (1756-1791) khẳng định rằng, mỗi tác phẩm âm nhạc của ông là sự kết tinh của nguồn cảm hứng, tư duy sáng tạo và do linh tính mách bảo. Nhà vật lý, toán học và thiên văn học người Anh là Newton (1642-1727) đã phải công nhận linh tính đã đưa ông đến những phát minh vĩ đại.
Trong lịch sử, không những các nhà khoa học, các nhà quân sự mà cả những nhà chính trị cũng có khả năng linh cảm trước một số vấn đề. Một số người nổi tiếng cũng nhờ "giác quan thứ 6" mà thoát chết. Nhà chính trị người Anh Churchchill (1874-1965), được giải thưởng Nobel văn học năm 1953, hai lần làm Thủ tướng nước Anh (1940-1945) và (1951-1955), một lần thoát chết trong trận oanh tạc của không quân phát xít Đức là do linh tính mách bảo. Năm 1944, ông Churchchill vừa chuẩn bị rời trận địa tên lửa thì máy bay oanh tạc của Đức ập đến. Người tài xế vội vàng nổ máy cho xe đi. Không hiểu sao, Churchchill không chịu vào xe mà vòng chạy ra phía sau. Đúng lúc ấy, một quả bom nổ ngay cạnh cửa xe, làm thành một hố bom lớn, ngay chỗ Churchchill vừa đứng. Trong tập hồi ký của ông, Churchchill viết: "Dường như có một sức mạnh nội tâm đã mách bảo tôi phải rời ngay chỗ đứng".
Đến đây một câu hỏi đặt ra: "Những người bình thường có khả năng linh cảm không?". Như trên đã nói, ai cũng có ít nhiều khả năng này.
Tờ báo Scandal ở Mỹ năm 1994 có đăng một câu chuyện về giấc mơ kỳ lạ của một người mẹ: Chuyện kể rằng, 1865, một chú bé bên là Maks Hoffman 5 tuổi bang Wisconsin bị mắc chứng bệnh tả. Bác sĩ nói rằng không còn tia hy vọng nào cứu sống được chú. Ba ngày sau đó, chú bé trút hơi thở cuối cùng và mọi người đem chôn chú trong nghĩa địa của làng. Đêm hôm đó, trong giấc mơ, bà mẹ nghe thấy tiếng con trai trở mình trong quan tài. Bà kêu lên rồi chạy đến bên chồng, xin ông hãy ra mộ để cứu con. Ông chồng tất nhiên đã từ chối. Ông giải thích cho vợ mình rằng bà đã quá thương con nên đã thấy như vậy.
Nhưng đêm hôm sau, bà mẹ lại mơ thấy y như thế. Lần này, bà đã quyết tâm cùng người nhà ra cứu con. Lúc ấy đã gần nửa đêm. Mọi người treo đèn lên trên cành cây bên cạnh mộ và cặm cụi đào. Khi nắp quan tài vừa mở, ai cũng sửng sốt, vì thấy cậu bé nằm đúng tư thế mà người mẹ nhìn thấy trong mơ: "Cậu nằm nghiêng về phía bên phải, 2 tay xếp dưới má phải". Cậu bé không có biểu hiện gì của sự sống. Nhưng người cha vẫn bế con lên rồi bằng mọi cách hô hấp nhân tạo. Sau một giờ, điều kỳ diệu đã xảy ra: Cậu bé dần dần tỉnh lại. Rồi mọi người đã tìm các biện pháp giúp cậu phục hồi sức khỏe và chữa khỏi bệnh tả cho cậu. Về sau, Maks Hoffman đã sống tới 80 tuổi (1860-1940) tại thành phố Lincoln (bang Iowa, Mỹ). Vật kỷ niệm quý giá nhất đời ông là cái núm sắt nhỏ ở nắp quan tài mà từ trong đó, ông đã được cứu sống nhờ giấc mơ của người mẹ." Có một chuyện gì đó vừa xảy ra và bạn bỗng ngờ ngợ là đã biết chuyện này một lần nào đó trong quá khứ. Thực ra chuyện đó chỉ xảy ra một lần duy nhất trong thời điểm hiện tại. Còn cái mà bạn ngờ ngợ là một linh cảm kỳ lạ mà các nhà khoa học gọi là giác quan thứ 6.
Các chuyên gia thống nhất nhận định rằng những linh cảm như vậy xuất hiện không ít trong cuộc sống và nhiều khi nằm ngoài kiểm soát của con người. Tiến sĩ tâm lý học Timothy D. Wilson, Đại học Virginia (Mỹ), cho rằng: "Linh cảm là sự gợi nhớ từ một miền vô thức. Đây không phải là những ký ức bị dồn nén hay những cảm xúc nguyên thủy mà là một cơ chế trong não có tác dụng điều hành các thông tin về cảm giác cùng với những hành động vượt ra ngoài tầm ý thức của con người.
Còn tiến sĩ Gary Klein, tác giả cuốn sách "Trực giác hoạt động", thì cho rằng cái mà người ta thường gọi là khả năng nhìn thấy cái vô hình chính là những năng lực tiềm tàng của trực giác con người. Đặc biệt, đối với những người mà nghề nghiệp buộc họ phải đưa ra những quyết định sinh tử và tức thì như lính cứu hỏa, y tá cấp cứu hay lính trận là những người thường thấy xuất hiện giác quan thứ sáu. Họ thường thực hiện các hành động theo một linh tính nào đó trong những tình huống khẩn cấp khi họ không thể chọn lựa hay đưa ra một quyết định có ý thức.
Klein đã kể lại câu chuyện về linh cảm của một viên trung úy cứu hỏa đã cứu anh ta cùng đồng đội. Khi cùng đồng đội cứu một căn nhà bị cháy, anh ta bỗng cảm giác có một mối nguy hiểm nghiêm trọng đang cận kề liền ra lệnh cho các đội viên rút ra khỏi ngôi nhà và ngay lúc họ vừa thoát khỏi chỗ đó thì toàn bộ căn nhà đổ sập xuống.
Ông cho rằng linh cảm của viên trung úy thực chất là một sự hồi ức của tiềm thức. Căn phòng nóng khủng khiếp, ngọn lửa không thể dập tắt.... là những hồi chuông báo động trong tiềm thức của anh ta và lệnh rút lui cũng xuất phát từ một mệnh lệnh của tiềm thức
John, nhân viên thuộc sở cảnh sát Los Angeles (Mỹ), trong một lần đối mặt với một gã tài xế khả nghi có vũ khí, anh có thể rút súng hạ gục đối tượng một cách hợp pháp nhưng anh không bắn. Chỉ vài giây sau đó, tên tài xế buông súng đầu hàng. Lúc đó, John không hiểu tại sao mình lại làm thế. Sau này các nhà nghiên cứu giải thích rằng trong cuộc đối đầu chớp nhoáng, linh cảm của anh đã tiến hành một thủ thuật gọi là "đọc gương mặt" đối phương. Khi nhìn mặt gã tài xế, linh cảm đã báo cho anh biết là hắn sẽ không bắn trước và chính linh cảm đó đã giúp cho anh quyết định không nổ súng.
Các nhà khoa học cho rằng mỗi chúng ta đều có khả năng này, tất nhiên là với những mức độ khác nhau. Có thể đó là những cảm giác mạnh mẽ chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng cũng đủ "bóc trần" suy nghĩ thực của đối phương ngay cả khi đối phương cố tình che giấu. Theo các nhà khoa học thì ngay cả khi không rơi vào các tình trạng. khẩn cấp, hệ thống "radar" trong con người vẫn hoạt động và sẵn sàng phát tín hiệu về mối đe dọa đối với bản thân hoặc người thân.
George Soros, nhà tỷ phú Mỹ xếp hạng 38 trong số những người giàu nhất thế giới, là một ví dụ về khả năng tận dụng giác quan thứ 6. Phần lớn các cuộc đầu tư bạc tỷ của Soros đều dựa vào linh cảm. Ông cũng nói rằng mỗi khi lưng mình bắt đầu nhói đau là tín hiệu báo trước một điều gì đó không thuận lợi trong quyết định đầu tư chuẩn bị được đưa ra. Những trường hợp đó, ông ta đã nghiên cứu kỹ các điều kiện hoặc rút lui đúng lúc và nhờ vậy đã nhiều lần tránh được thất bại." Jeffry R. Palmer ở Australia là chuyên gia trong việc xác định dấu vết của những người mất tích và đã giúp cảnh sát rất nhiều trong việc đi tìm lời giải cho các vụ án bí hiểm. Ông còn được mệnh danh là "Thám tử ngoại cảm" . Ông được báo chí thế giới đánh giá cao trong việc dự đoán chính xác hai thảm họa thiên nhiên là cơn bão Katrina ở Mỹ năm 2005, vụ sóng thần kinh hoàng năm 2004 ở Indonesia và một số quốc gia trong khu vực. Ông còn là cây bút nổi tiếng của các tạp chí hàng đầu như The New Age Journal, Current Living... về đề tài sử dụng sức mạnh tinh thần để chữa bệnh.
Đi tìm câu trả lời xác đáng cho những khả năng đặc biệt này của con người rõ ràng là một thách thức thực sự với các nhà khoa học. Những thí nghiệm đầu tiên được thực hiện vào năm 1930 tại Đại học Duke, bang North Carolina, Mỹ do nhà khoa học Rhine khởi xướng. Trong những thí nghiệm của mình, Rhine đã sử dụng 5 biểu tượng ESP gồm hình vuông, hình tròn, dấu cộng, ngôi sao năm cánh và 3 đường lượn sóng. Những biểu tượng này được đặt bất kì lên 25 tấm thẻ, nếu như ai đó có thể đoán được chính xác trình tự các biểu tượng, thì người đó có năng lực ESP.
Tất nhiên, các nhà khoa học hiện đại không tán đồng với phương thức nghiên cứu này, bởi phương pháp của Rhine có nhiều điểm không thỏa mãn vì nó loại trừ đi nhiều yếu tố khác nhau tác động đến sự hình thành và cơ chế hoạt động của năng lực ESP.
Trong lĩnh vực điều tra hình sự, không ít trường hợp đã được mời đến để nhận diện tung tích kẻ phạm tội hay hình dung lại các đầu mối sự việc trên hiện trường vụ án. Điều này thôi thúc các nhà nghiên cứu phải xây dựng một hệ thống lý thuyết khoa học mới, nổi bật lên là khái niệm "vũ trụ vô hình". Một thế giới bên cạnh thế giới vật chất mà con người đang tồn tại. Một số người có khả năng vượt qua được giới hạn không gian, thời gian sẽ tiếp cận được với những thông tin tồn tại trong cái "thế giới phản chiếu" đó.
Các nhà nghiên cứu tại đại học MIT, Mỹ vừa thiết kế thành công một thiết bị đóng vai trò “giác quan thứ 6”, cho phép người dùng tương tác với Internet theo cách thức hết sức độc đáo.
Thiết bị được thiết kế tại Viện công nghệ Massachusetts (MIT) có thể biến bất cứ mặt phẳng nào thành một màn hình cảm ứng dành cho máy tính, điều khiển bằng động tác tay tương tự như iPhone. Người dùng có thể chụp ảnh khi kết hợp các ngón tay thành khung hình chữ nhật để “bắt hình”, hoặc đặt ngón cái và ngón trỏ thành hình tròn trên cổ tay để “xem giờ” như đang đeo đồng hồ đeo tay thứ thiệt. Món “đồ chơi” độc đáo này trên thực tế khá đơn giản, chỉ bao gồm một webcam, máy chiếu dùng pin và điện thoại đa chức năng. Tín hiệu từ webcam và máy chiếu được xử lý bằng mobile có kết nối Internet. Toàn bộ gói sản phẩm có giá rẻ bất ngờ: chưa đến 300 USD. Patty Maes, nhà nghiên cứu của MIT tham gia dự án hồ hởi: “Thay vì phải mơ mộng ngày nào đó được hưởng những món “đồ chơi” hàng hiệu như Tom Cruise trong phim Minority Report, thiết bị này có thể giúp bạn kết nối trực tiếp với Internet không cần màn hình máy tính, như thể có giác quan thứ 6 vậy”. Không chỉ dừng lại ở đó, “giác quan thứ 6” này còn nhận diện được hàng hoá trên kệ trong siêu thị, từ đó xử lý và cung cấp thông tin về sản phẩm đó hoặc thậm chí “nhắc nhở” người dùng món nào thích hợp với khẩu vị của họ. Chỉ cần một lần “nhìn” vào vé máy bay, thiết bị sẽ cho biết chuyến bay có bị trễ giờ hay không, hoặc lướt qua một tựa sách trên giá để hiển thị bình luận hay thông tin về tác giả. Thiết bị còn vô số ứng dụng khác trong tương lai, như “quét” qua bài báo chủ nhân đang đọc, sau đó tự động tìm và tải thông tin liên quan về hiển thị song song với nội dung bài báo đó. Như lời nhà nghiên cứu Maes: “Bạn có thể dùng bất cứ mặt phẳng nào, thậm chí cả mu bàn tay nếu cần để tương tác với dữ liệu. Thiết bị hiện mới chỉ trong quá trình nghiên cứu. Có thể trong 10 năm tới, chúng ta sẽ có thiết bị “giác quan thứ 6” thực sự, không còn là mớ lỉnh kỉnh webcam, máy chiếu, mobile như hiện tại, mà là thiết bị cấy trực tiếp lên vỏ não!”