logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 21/08/2014 lúc 06:54:15(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,173

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Tháng Bảy này nhiều lễ hội. Mồng Một là ngày Quốc Khánh Canada, mồng Bốn là Quốc khánh Hoa Kỳ, Mười Bốn là Quốc khánh ‘14 Juillet’ của Pháp. Ngày lễ Canada được hiến pháp chính thức đặt tên là ‘Canada Day’ năm 1982, còn trước đó gọi là Dominion Day. Canada mới tròn 147 tuổi. Ngày xưa quốc gia này xém bị Hoa Kỳ nuốt trửng. Các cụ mở sử Canada ra mà coi. Tôi nói sử của Canada nha, chứ sử Hoa Kỳ chép về âm mưu nuốt trửng này rất nhẹ nhàng và rất ít. Sử Hoa Kỳ hình như cố tình chối việc này. Người Canada rất hãnh diện về biến cố oai hùng thắng quân đội Hoa Kỳ năm 1812. Sau biến cố này người Hoa Kỳ đã xét lại về tình nghĩa lân bang và đã bỏ hẳn ý đồ xâm lăng mà chọn giải pháp kết nghĩa anh em. Đây là hai quốc gia rộng lớn, chiếm hẳn một nửa Châu Mỹ, biên giới giữa hai nước dài mấy ngàn cây số. Đúng là sông liền sông, núi liền núi. Từ đó tới nay hai nước xử với nhau rất thân ái và bình đẳng.

Người Canada mừng lễ quốc khánh cũng giống như các nước, cũng lễ chào quốc kỳ, cũng diễn văn, cũng diễn hành, cũng triển lãm, cũng đốt pháo bông. Riêng có đồng bánh mừng lễ thì tôi mới nghe. Tôi ở Canada đã mấy chục năm mà nay đọc báo mới biết. Đồng bánh được trình bày trên nhật báo Toronto Star ngày 28 tháng Sáu, trước lễ 2 ngày, tác giả là bà Elaine Fritz. Bánh làm bằng chocolate, maple syrup và các thứ bột. Trên mặt là lớp kem sữa trắng, ở giữa là hình lá phong làm bằng trái dâu đỏ.

Trong dịp quốc khánh vừa qua, cơ quan thống kê cho biết 89% dân chúng đều cảm thấy hãnh diện về đất nước này và nghĩ rằng Canada là nước thiên đàng hạ giới. Cả làng An Lạc của tôi đều đồng ý như vậy. Về sự giầu có thì khỏi nói, quả là giầu có, tài nguyên thiên nhiên như hầm mỏ dầu khí và quý kim có ở khắp nơi. Về nòi giống dân tộc thì sao? À, đây là chuyện vui. Đã mấy ngàn năm Người Da Đỏ là chủ nhân của dải đất mênh mông này. Mãi thế kỷ 15 người da trắng mới đến đây. Người Da Đỏ bản chất tốt lành không chủ trương giữ đất làm của riêng, họ coi đất đai là của chung cho mọi người, ai cũng là anh em với nhau vì đều là con của Thượng Đế. Ai đến đây cũng đều được đón tiếp nồng hậu. Trong khi đó, người Da Trắng đến miền đất mênh mông này một cái là khoanh vùng, là tuyên bố mình là chủ nhân, và rồi dần dần ăn hiếp người Da Đỏ, đẩy người Da Đỏ vào những khu biệt lập gọi la ‘Đặc khu’.

Hồi đó, ngoài người Da Đỏ, Canada toàn da trắng. Người Tàu do khối thực dân Anh đem tới đây để làm đường xe lửa liên bang vào thế kỷ 19. Năm 1860, tổng số người Tàu là 7 ngàn người. Sau đó mới tới khối dân da mầu. Các nhà nhân chủng học tiên đoán chừng 50 năm nữa thì da của người Canada sẽ là da mầu, không còn là da trắng nữa. Lý do ư? Dễ hiểu quá. Lớp người Trung Phi và Trung Đông tới đây ào ào, đông nhất là dân mấy xứ Hồi Giáo. Các bà Hồi Giáo này chỉ ăn rồi đẻ sòn sòn, mỗi năm một đứa, trong khi các bà da trắng thì kiêng đẻ hoặc 1 hay 2 đứa là cùng.
Trước 1975, dân Việt Nam ở Canada chỉ vào khoảng 300 người. Đây là những du học sinh. Sau 1975, Canada mở rộng cửa đón rất nhiều thuyền nhân Việt Nam. Tính theo tỷ lệ dân số, per capita, thì Canada là nước nhận người tỵ nạn Việt Nam nhiều nhất thế giới. Hiện nay số người Việt Nam ở Canada đã quá 200 ngàn. Thế giới chiến tranh liên tục, Canada có đến cứu trợ nhiều nơi, nhưng không nhận đem người tỵ nạn nơi đó về Canada, chỉ trừ tỵ nạn Việt Nam. Xin ghi ơn nước Canada hết lòng.

Dân làng An Lạc chúng tôi đều là thuyền nhân, trừ gia đình anh John. Anh John mỗi khi nhắc đến chuyện này thì vẫn cười hà hà rồi nói: Canada nhận nhiều thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam là vì đất Canada này là đất của người Da Đỏ, mà gốc người Da Đỏ là gốc Việt Nam. Người Da Đỏ chính là những người con của mẹ Âu Cơ ngày xưa. Các con đã theo mẹ lên núi, tức là tiến về hướng bắc, khi tới bắc cực thì quẹo sang phía tây, khi tới eo biển Bering thấy nước đã cạn, liền quẹo xuống, xuống thì gặp ngay lãnh thổ Canada bây giờ. Anh nói đến đây rồi chỉ vào tôi: Theo cụ Trà Lũ thì hình dáng người Da Đỏ chứng minh cái gốc Việt Nam rõ ràng. Này nha, mắt họ không xếch và bé như mắt người Tàu, người Cao Ly hay Nhật Bản. Này nha, đàn ông đóng khố và đội mũ lông chim và cũng múa hát y như hình khắc trên trống đồng Việt Nam. Họ đúng là con cái của Mẹ Âu Cơ dẫn sang đây. Bởi vậy người Việt Nam đến Canada là đến đất anh em dòng họ nhà mình. Canada nhận nhiều người Việt Nam là thế, rất hợp lý, và phải thế.

Anh John này thuộc bài của tôi quá. Cả làng nghe anh nói xong thì vỗ tay râm ran.
Ông ODP tiếp lời anh John: Vì Canada đất rộng người thưa, tài nguyên thiên nhiên nhiều vô vàn, lại theo chính thể tự do dân chủ đúng nghĩa nhất, Canada được coi là lãnh tụ của nhóm Thất Hùng G7 trên thế giới, nên dân khắp bốn phương ai cũng ao ước được sống ở Canada. Theo các tài liệu về di dân thì trên thế giới hiện có 45 triệu người hằng ao ước được đến sống ở Canada, 3 nhóm mơ ước nhiều nhất là người Tàu, người Phi Luật Tân và người Ấn Độ.

Năm xưa, để chiêu dụ những người giàu đem tiền bạc đến đây, Canada có một chính sách rất cởi mở và dễ dàng: Ai đem vào Canada một triệu đô và tạo ra công ăn việc làm thì được nhận vào Canada ngay. Bây giờ các ông Tàu triệu phú rất nhiều, ông Tàu nào cũng gửi con sang du học ở đây và mua nhà cửa ở đây. Các ông đều nộp đơn xin làm cư dân. Thấy các ông Tàu nộp đơn đông quá, Canada bừng tỉnh và giật mình. Canada sợ nạn da vàng Tàu, bèn đóng cửa không cho các ông Tàu vào nữa. Tức thì các ông triệu phú Tàu phản ứng ngay. Theo báo South China Morning Post tháng 6 vừa qua thì hơn 1.500 ông triệu phú Trung Quốc đã làm đơn kiện Canada vì đã hủy bỏ chương trình nhập cư này. Bộ Di Trú Canada cho biết hiện có 66.000 đơn của người Tàu còn tồn đọng ở Hong Kong. Mới ở Hong Kong thôi đó nha, chưa nói tới lục địa.
Các cụ có biết hiện nay dân số Tàu ở Canada bao nhiêu không? Thưa, một triệu. Họ chia thành 3 nhóm: Hoa Lục, Hong Kong và Đài Loan. Ba nhóm này không chơi với nhau. Nhóm gốc Hoa Lục đông nhất vì đại đa số là các quan chức CS giầu có, họ biết ngày tàn của chế độ CS đã gần nên đang bỏ của chạy lấy người, y như các ông CSVN hiện nay.
Viết đến đây tôi bỗng giật mình. Đang nói về lễ Quốc khánh Canada mà rồi miên man sang ông Tàu. Chuyện ông Tàu Cộng thì còn dài lắm. Xin tạm ngưng để trình các cụ về giải bóng đá World Cup vừa qua. Nó vẫn còn nóng hổi. Các cuộc tranh tài đã xong, đội Đức đã lên ngôi, ông Từ Hòe ở đây suốt một tháng nay đã trở về miền Tây. Nhưng dư âm vẫn còn ồn ào và sống động trong lòng mọi người. Con số bàn thắng 7-1 mà đội Đức đá bại Brazil vẫn còn đậm nét. Cái anh Đức ghê thật, các cụ còn nhớ năm 2002 Đức đè bẹp Saudi Arabia bao nhiêu không? Thưa, tỷ số 8-0. Trận vừa rồi với Brazil xém chút nữa Đức thắng 7-0. Rồi cái hình ảnh anh cầu thủ Luis Suarez của đội Uruguay cắn vai cầu thủ Giorgio Chenlini của Ý vẫn còn sống động. Ông H.O. nói chen vào: May mà anh ta cắn vào vai, chứ anh ta mà cắn vào chỗ khác thì nạn nhân chỉ có chết! Cả làng tôi cười bò ra. Hai cô Huế trong làng thì cứ ao ước giá mà mỗi năm có một giải túc cầu như thế này thì vui sướng quá. Không phải hai cô này mê đá banh đâu mà hai cô mê ông Từ Hòe. Hai cô thường khen: Người gì mà làm cái chi cũng hay hết. Nấu ăn cũng ngon, mà nói chuyện còn ngon hơn nữa. Tôi nhớ mãi câu chuyện ông Từ Hòe hỏi hai cô về lời cầu nguyện của hai Đức Giáo hoàng. Hiện nay ta có Giáo Hoàng Biển Đức gốc Đức đã về hưu và Giáo Hoàng Phanxicô gốc Argentina đương nhiệm. Chắc khi xem trận banh chung kết giữa Đức và Argentina thì hai vị này đều cầu xin Chúa cho đội nước mình thắng. Chúa ở vào vị thế khó xử quá. Ông hỏi hai cô Chúa sẽ xử ra sao đây? Hai cô đều lắc đầu không biết. Hai cô hỏi ngược lại ông thì ông bảo sẽ trả lời sau trận cầu. Sau khi Đức thắng, ông trả lời: Chúa đã nói với Đức Giáo Hoàng Phanxicô như sau: Cha cho đội Đức của Biển Đức thắng vì ngài già sắp chết rồi, Cha cho ngài được sướng lần chót trước khi nhắm mắt. Còn con thì đường giáo hoàng còn dài, mấy năm nữa đội Argentina của con mà đá thì Cha sẽ cho đoạt giải…

Các cụ đã thấy cái ông Từ Hòe này láu chưa? Láu quá chứ. Ông trả lời như thế thì ai mà cãi lại được. Ông là linh hồn của các buổi xem đá banh. Ông đúng là một Huyền Vũ của Saigon năm xưa. Ông say mê đá banh hơn bất cứ gì khác. Các cụ còn nhớ chuyện ông làm mất con chó nhà anh John năm xưa không? Hồi đó ông chưa đi miền tây, ông còn ở làng với chúng tôi. Năm đó cũng có giải túc cầu thế giới. Chuyện như thế này: Cả làng lúc đó đang quây quần trước cái TV, ai cũng hồi hộp theo dõi trận cầu rất gay cấn đang diễn ra trên sân cỏ. Thời đó ngôi sao của Pele đang lên. Các cụ nhớ Pele chứ? Pele là một cầu thủ vô địch của thế giới. Anh gốc Brazil và luôn đá trong đội Santos của nước mình. Trong 19 năm tung hoành trên sân cỏ, ông đã ghi được 1087 bàn thắng. Bữa đó là trận đấu giữa Brazil và Argentina. Trận đó Pele đã dẫn banh một cách tuyệt vời, vượt qua bao nhiêu đòn cản, và sau khi lừa được một đối thủ nặng ký của đối phương, Pele đã sút một cú sấm sét, làm bàn đầu tiên. Lúc Pele đá cú sấm sét này lọt lưới thì ông Từ Hòe đang ngồi coi đã nhảy chồm lên, hét một tiếng lớn, tiếng hét của ông mạnh đến độ con chó của anh John mà ông đang ôm trong lòng giật mình sợ hãi phóng ra cửa và chạy mất. Ba ngày sau anh John mới tìm lại được con chó.

Trong các trận cầu vừa qua, ông Từ Hòe đã bình luận về các đường banh, đã so sánh với các cầu thủ danh tiếng, đến nỗi cả làng chúng tôi đã thuộc lòng tên các cầu thủ lừng danh như Pele, Zidane, Ronaldo, Messi… Hai cô Huế thì mê nhất cầu thủ Lionel Messi của Argentina. Anh này còn trẻ, đầy sức sống, đẹp trai, và dẫn banh, lừa banh và sút banh đẹp mắt vô cùng.
Ai cũng học hỏi được nhiều điều qua việc bình luận và dẫn giải của ông Từ Hòe. Chị Ba Biên Hòa thì phục lăn cái kiến thức văn hóa của ông. Chẳng hạn ngày 19 tháng Sáu có trận đấu giữa đội Anh và Uruguay, và ngày 24 có trận đấu gữa đội Anh và Costa Rica. Chị Ba Biên Hòa chỉ vào quốc kỳ của Anh trên cầu trường và hỏi: Tại sao cờ nước Anh chỉ là một nền trắng và một chữ thập đỏ, trong khi trên diễn đàn quốc tế, quốc kỳ của Anh nền xanh và gồm 3 thập tự cơ mà. Ông Từ Hòe đáp một cách tỉnh bơ: Chị vừa nhắc tới 3 cây thập tự trên quốc kỳ Anh. Ba thập tự này chỉ 3 phần tạo ra Vương quốc Anh, đó là England, Scotland và Wales. Trong trận này thì đội banh là của riêng miền England nên quốc kỳ chỉ có một chữ thập đỏ là thế, chứ đây không phải là đội banh của Vương quốc Anh gồm cả 3 miền. Ông Từ Hòe thông thái quá.

Trước khi về miền Tây với chú em, ông Từ Hòe xin cụ Chánh chủ nhà giữ nguyên cái máy TV ở phòng khách, vì từ nay, trong các cuộc họp làng, sẽ có mục chia sẻ tin tức bằng hình ảnh. Ông hứa sẽ quay hình gia đình chú em rồi đem sang cho mọi người coi vào dịp tết con Dê sắp tới. Ngoài ra, ông còn bảo cả làng, nhất là các nhà quân tử liền ông, là hãy chuẩn bị xem các trận cầu các đội nữ đá vào tháng Tám sắp tới. Cái ông này thuộc lịch thể thao như thế đấy các cụ a. Ông không nhắc thì chúng tôi quên khuấy. Tháng Tám này, từ ngày 5 tới ngày 24, sẽ có các cuộc thi đá banh phái nữ dưới 20 tuổi, tên là FIFA U-20 Women’s World Cup Canada 2014, gồm 8 quốc gia tham dự. Các trận cầu sẽ diễn ra tại Toronto, thành phố thân yêu của dân làng chúng tôi.

Toronto nổi tiếng chưa các cụ? Mà chưa hết đâu. Sang năm Toronto còn ngon lành hơn nhiều. Thành phố Toronto 2015 sẽ là nơi diễn ra Đại Hội Thể Thao Mỹ Châu, tên quốc tế là ‘2015 Pan Am Games’. Toronto đã bỏ ra 56 triệu đồng để xây cầu trường trung ương cho lễ khai mạc. Các cụ phương xa nếu chưa biết Canada thì xin kính mời các cụ đến chơi một lần cho biết, vừa thăm đất nước gấm hoa này, vừa dự các cuộc tranh tài của 33 phái đoàn thể thao quốc tế. Các cụ không sợ lạnh đâu vì thời gian này vào mùa hè, 10-26 tháng Bảy, thời tiết rất mát mẻ. Lễ khai mạc sẽ có đoàn xiệc danh tiếng quốc tế Cirque du Soleil trình diễn.

Viết đến đây thì ông bưu điện gõ cửa. Trong gói thư tôi nhận được này có một món quà rất quý. chắc các cụ không đoán được đâu, vậy tôi xin nói ngay: Đó là cuốn sách ‘Trần Văn Thạch, cây bút chống bạo quyền áp bức’. Các cụ còn nhớ con đường Trần Văn Thạch bên hông Chợ Tân Định ở Saigon chứ? Con đường mang tên cây bút này đây. Thực ra ông không chỉ là một nhà văn mà còn là một nhà cách mạng lớn. Trần Văn Thạch (1905-1945) cùng thời với Nguyễn An Ninh, Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Dương Bạch Mai, Hồ Hữu Tường. Đây là một nhóm trí thức Đệ Tứ ở Saigon, họ là những anh hùng chống chính sách thực dân của Pháp, bị Pháp bỏ tù nhưng không bị Pháp giết mà bị Việt Minh giết! Đau đớn và oái oăm thay! Tác giả cuốn sách 450 trang này là Tiến Sĩ Trần Mỹ Châu, con gái của nhà cách mạng Trần văn Thạch. Bà đã bỏ ra rất nhiều thời gian sang Pháp tìm kiếm trong các thư viện những tài liệu về người cha của bà. Ông Thạch là dân du học ở Paris ngày xưa. Ông dùng cây bút đấu tranh chống Pháp rất mãnh liệt. Thu góp các tài liệu này xong, bà về Việt Nam hỏi mẹ thêm chi tiết và đi phỏng vấn những người có liên hệ tới cha của bà, bà đúc kết lại rồi bà mới viết. Bà may mắn có một người cộng tác rất hữu hiệu và đắc lực đó là nhà văn Phan Thị Trọng Tuyến. Sách mới viết xong đầu năm nay, và buổi ra mắt đầu tiên vừa được tổ chức tại Paris vào tháng Sáu vừa qua. Trong lễ ra mắt sách này có 2 nhà văn hóa uy tín đến góp tiếng nói, đó là Nhà Văn Vũ Thư Hiên và Luật Sư Trần Thanh Hiệp.

Tác giả Trần Mỹ Châu sẽ ra mắt sách này ở Toronto tháng Chín sắp tới. Tôi sẽ trình các cụ thêm chi tiết về tác giả cũng như tác phẩm vào những kỳ tới.

Tôi vừa được tin Tàu Cộng đã cho lệnh kéo giàn khoan HD 981 rời Biển Đông về Hải Nam. Thế nghĩa là gì? Ông ODP trong làng tôi luận rằng Tàu Cộng (TC) nhiều mưu chước và gian manh lắm, nó gốc con chó sói mà. Nhưng đây cũng có thể là một bước lùi do áp lực của Thượng Nghị Viện Mỹ. Các cụ còn nhớ Thượng Viện Mỹ đã ra nghị quyết ngày 10/7/2014 lên án Tàu về giàn khoan 981 ở Biển Đông chứ. Nói gì thì nói, Tàu vẫn sợ Mỹ. Hải quân Tàu là con tép làm sao sánh được với con cá voi Hoa Kỳ. Hoa Kỳ đứng một mình đã mạnh lắm, nay lại có thêm vây cánh Nhật Bản, Nam Hàn và Phi Luật Tân, trong tương lai rất có thể VC cũng sẽ cúi đầu thần phục, thì TC kẹt to. Bởi vậy TC xin lùi một bước là thế.
Tàu Cộng rút giàn khoan về Hải Nam, nhưng VC vẫn còn rét. Rét vì không dám nuốt lời thề bí mật của hội nghị Thành Đô. Các cụ còn nhớ cái hội nghị bí mật này chứ. Ngày 3/9/1990, TC cho gọi tam đầu chế bầy tôi Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng sang chầu. Để giữ bí mật nên vua Tàu không họp công khai ở thủ đô Bắc Kinh, mà họp riêng ở Thành Đô thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Không biết vua Tàu bắt chư hầu VC hứa những gì mà sau đó VC mới đẻ ra ‘16 chữ vàng và 4 chữ tốt’. Nguyễn Cơ Thạch hồi đó là bộ trưởng ngoại giao mà cũng không được đi họp. Thạch biết nội dung nên thốt ra rằng thời đại Bắc thuộc mới đã bắt đầu. Do vậy, đại văn nô Tố Hữu mới viết ra hai câu thơ nổi tiếng:
Bên này biên giới là nhà
Bên kia biên giới cũng là quê hương.
Cùng một giọng như vậy, bồi bút Chế Lan Viên cũng đã viết:
Bác Mao không ở đâu xa
Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao!
Căn cứ vào những lời VC thề bí mật dâng nước cho Tàu ở Thành Đô nên Phó thủ tướng TC Dương Khiết Trì kỳ vừa qua đến Hà Nội đã ra lệnh Việt Nam không được quấy rối giàn khoan, và gọi Việt Nam là ‘đứa con đi hoang hãy mau quay về’. Tiếp theo lệnh đó, Bí thư tỉnh Quảng Đông đã gửi cho Bộ Ngoại giao VC một danh sách các việc phải làm. Phải làm nha chứ không để hội ý. Việc mấy tàu VC quấy rối đó là những màn đóng kịch mà VC đã xin phép từ trước.
Chuyện TC vẽ lại bản đồ thì rõ ràng nó bộc lộ máu Đại Hán xâm lăng. Các cụ nhìn kỹ vào hai bản đồ cũ và mới mà coi. Bản đồ xưa thì biên giới đất Tàu chỉ tới Hải Nam, nó có hình con gà. Bây giờ bản đồ mới gồm cả Biển Đông, đất Tàu có hình chữ Y, đuôi chữ Y chính là Biển Đông của Việt Nam.
Tàu Cộng nhiều mưu chước lắm, chúng ta phải đề phòng kẻo sa bẫy. Một trong những cái bẫy mà Thế Giới Tự Do đang vùng vẫy thoát ra đó là cái Viện Khổng Tử / Confucius Institute. Bây giờ ai cũng ghét chủ nghĩa CS của Mao Trạch Đông nên TC đã cho cái chủ nghĩa này một bộ mặt mới, một cái tên rất đỗi văn hóa, tên là Viện Khổng Tử, tương tự như British Council của Anh, Alliance Francaise của Pháp. Viện Khổng Tử đầu tiên được thành lập năm 2004, và chỉ trong 10 năm, con số này đã tăng lên 400 ở 120 quốc gia. Nơi đây chỉ dạy nói và viết chữ Tàu và học về văn hóa Tàu theo lời dạy của Đức Khổng Tử. Ngon lành quá. Nhưng rồi ít lâu sau các nước bỗng giật mình. Cái gì thế này? Tại sao Viện lại cấm nói tới các biến cố lịch sử như việc Đức Đạt Lai Lạt Ma và dân Tây Tạng trốn khỏi nước ra đi, việc tàn sát sinh viên ở Thiên An Môn, việc thủ tiêu hội viên Pháp Luân Công… Thì ra TC đã ra lệnh Viện Khổng Tử phải giảng dạy théo ý của họ.

Tháng vừa qua, Hiệp Hội Giáo Sư Đại Học Hoa Kỳ, tên tắt là AAUP, đã thúc giục các đại học Mỹ cắt đứt liên hệ với các Viện Khổng Tử. Nối gót đàn anh, Hiệp Hội Giáo Sư Đại Học Canada cũng cảnh báo như vậy. Hiệp Hội các Giáo Sư Hoa Kỳ có 4700 hội viên, Hiệp Hội các Giáo Sư Canada có khoảng 1600 hội viên. Tổng cộng hai hiệp hội này là 6000 giáo sư. Đây chính là trung tâm trí tuệ của Mỹ và Canada, là bộ óc của loài người. Rõ ràng TC đã chính trị hóa các cơ sở văn hóa có tên rất lương thiện này. Rõ ràng kim trong bọc lâu ngày đã lòi ra, kim đỏ ngòm, dính đấy chất độc. Cụ Gorbachev xưa là đại lãnh tụ CS, không ai hiểu biết rõ CS bằng cụ, thế mà sau khi tỉnh ngộ, cụ đã nói một câu để đời: Không thể sửa chữa được CS, phải vất nó đi mà thôi. Các nước đã vất, trừ các ‘đỉnh cao’ Tàu Cộng, Bắc Hàn và VC. Nhiều bạn bè tôi đều cho rằng ba cái đảng này đã biết hết và biết rất rõ, nhưng chúng đang ở thế cỡi cọp, bây giờ mà leo xuống thì chạy đi đâu?
Bà cỤ B.95 lên tiếng xin các nhà quân tử chúng tôi đổi đề tài, chứ bà nghe chuyện CS thì nhức đầu lắm. Liền có ngay. Anh John xin kể ba chuyện thời sự còn nóng.
Tin đầu tiên là tin hàng không Air Canada được xếp hạng tốt nhất thế giới. Canada đã giữ cái giải nhất vô địch này 5 năm liền. Ông ODP nói thêm: Các cụ phương xa nên đi thử Air Canada mà coi, cái gì cũng nhất hết. Nói đến đây rồi ông xuống giọng: trừ có cái này thì không nhất, đó là sắc đẹp của các nữ tiếp viên trên máy bay. Quá nửa các nữ tiếp viên đều già khằn, thua xa các nữ tiếp viên trẻ măng của các hãng Nhật, Nam Hàn và Singapore. Lý do là vì Canada tôn trọng nhân quyền tối đa. Cô được tuyển làm nữ tiếp viên thì cô sẽ làm mãi cho tới già, không ai có thể đuổi cô được.

Tin thứ hai rất Canada. Đó là việc một số công dân Canada đang ký kiến nghị xin tổng thống xứ Argentina tha cho con gấu trắng bắc cực của Canada được về nước. Báo Toronto Star ngày 17 tháng Bảy nói rất rõ: Con gấu trắng tên là Arturo, do Argentina mua đem về Argentina nuôi trong sở thú Mendoza. Hiện nay nó đã 29 tuổi, trông rất già nua, mệt mỏi, cái chuồng giữ nó thì chật hẹp, khí hậu ở Argentina thì nóng nực, nó đi đứng xiêu vẹo, thường chỉ nằm… Cư dân ở Winnipeg miền tây Canada nghe phóng viên tả con gấu và xem đoạn clip về cảnh sống của con gấu thì thương hại con gấu vô cùng, ai cũng muốn rước nó về lại Canada miền đất lạnh tình nồng này. Hiện chưa biết bà Tổng thống Cristina xứ Argentina trả lời ra sao. Đây là một tin rất nhỏ, tin một con gấu, nhưng nói lên một điều rất đặc biệt, rất Canada là dân Canada yêu súc vật như vậy đó. Cũng y như chuyện hai ông cảnh sát Canada đã chặn xe để cho một đàn vịt đi qua đường mà tôi đã kể trong bài trước đây.

Tin thời sự thứ ba còn nóng hổi là hãng hàng không Mã Lai lại gặp một tai nạn lớn nữa, ngày 18 tháng Bảy vừa qua: chuyến bay MH 17 đã bị bắn rơi ở Ukraine, 298 hành khách tử nạn. Phe Putin bắn. Tội nghiệp hãng này hết sức vậy đó. Mới nửa năm mà đã gặp hai tai nạn. Các cụ còn nhớ tai nạn đầu tiên hồi tháng Ba vừa qua chứ, chuyến bay MH 370 với 283 hành khách đã mất tích trên Biển Đông. Không biết từ nay khách du lịch còn dám bay hãng này nữa không.
Cụ B.95 nghe xong mấy tin trên đây nhưng rồi vẫn lắc đầu tỏ vẻ chưa hài lòng. Cụ bảo mấy tin này khô quá vì không có tiếng cười, cụ muốn tin thời sự đầy tiếng cười cơ. Anh John này thật mau trí và tài giỏi. Anh đáp: Có ngay cụ ơi. Cháu vừa đọc được tin này trên điện thư của một người bạn. Chuyện không gây ra tiếng cười ồn ào nhưng nó hay thấm thía.

Đại ý như thế này:
Chuyện xảy ra tại một phi trường bên Mỹ. Bữa đó chuyến bay bị trễ hai giờ. Đa số hành khách tỏ ra bực bội vì công việc ở nhà ở sở bị xáo trộn. Tại quầy vé số 6, một tiếp viên hàng không đang cố giải quyết các khiếu nại của hành khách thì bỗng nhiên có một ông tỏ ra tức giận, hùng hổ tiến lên phía trên, vượt qua mấy người khác và ném tấm vé lên mặt quầy. Ông lớn tiếng đòi đi chuyến sớm nhất và đòi ngồi ghế hạng nhất. Cô tiếp viên trả lời rất lịch sự rằng cô xin lỗi về những phiền nhiễu đã gây ra cho ông. Vì cô đang phải giải quyết những yêu cầu của các vị khách đã xếp hàng trước ông nên cô hứa sẽ tiếp ông khi đến lượt. Ông khách này không bằng lòng. Ông nói như hét: Cô có biết tôi là ai không? Cô tiếp viên này vẫn tươi tỉnh, cô cầm lấy cái micro của hệ thống khuếch âm và nói lớn, giọng rành rẽ: Alô alô, chúng tôi đang ở quầy vé số 6, tại đây có một vị khách không biết mình là ai. Quý vị nào biết căn cước hay thân thế của ông thì xin đến giúp ông ngay, ông đang ở quầy số 6 với chúng tôi. Nghe xong, những hành khách đang xếp hàng tuy rất sốt ruột cũng phải phá ra cười. Hóa ra cái ông khách hung hăng này được cô tiếp viên biến thành người bệnh tâm thần, mắc chứng Alzheimer… Ông khách này nghe xong thì giận quá, ông thét ra một câu chửi thề ‘Đ.M. mày!’ Cô tiếp viên vẫn điềm tĩnh trả lời: Thưa ông cái chuyện đó ông cũng phải xếp hàng. Đến lúc tới lượt ông thì chúng ta sẽ tính…

Phục cô tiếp viên này quá. Rất nhiều khi chúng ta bị hỏi: ‘Anh có biết tôi là ai không? Mày có biết tao là ai không?’ nhưng ta không có câu trả lời. Cô tiếp viên ở phi trường đã dạy tôi một câu trả lời tuyệt vời.
Đến đây thì cụ Chánh chủ nhà cũng xin kể một tin thời sự: Cuối tháng Sáu vừa qua, khắp Canada bùng lên một phong trào xã hội cổ võ việc cho phép đàn ông yêu đàn ông, đàn bà yêu đàn bà, gọi là lễ hội ‘đồng tính’. Rất nhiều cuộc diễn hành hoan hô việc này đã diễn ra.

Ông ODP phát biểu ngay: Tận thế đến nơi rồi! Xưa nay nam nữ thu hút nhau, đó là luật của Tạo Hóa, nay thì con người muốn thay đổi. Tôi mới đọc được một chuyện cười rất điển hình về việc này. Rằng có hai người bạn già gặp nhau. Một ông thấy bạn mình mặt mũi ủ rũ liền hỏi tại sao. Ông bạn kia âu sầu trả lời: Tôi có 3 thằng con trai đã lớn nhưng không thằng nào chịu lấy vợ. Hỏi ra mới biết chúng chỉ mê đàn ông. Ông bạn liền hỏi: Thế cả nhà ông không có ai yêu đàn bà sao? Ông kia đáp ngay: Có chứ, đó là vợ tôi bây giờ.

Thế giới đang bắt đầu đảo điên. Loạn to mất rồi, các cụ ơi!

Trà Lũ
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.156 giây.