Ivy, hiện nay mười tám tuổi, từ cảm giác mất mát đau buồn dẫn đến việc làm tự đau bản thân thêm; hành trình sức khỏe tâm thần của cô ấy vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay.
“Mình xin chia buồn với sự mất mát của bạn, bạn không sao chứ?” Đây là những điều mà tôi thường nghe kể từ khi cha tôi qua đời. Tôi đã tức giận vì không ai hiểu được những gì tôi đang phải trải qua. Vâng, tôi có bạn bè, và họ là một phần của cuộc đời tôi, nhưng khi tôi nói với họ về mất mát của mình, những lời nói của họ không phải là những gì tôi muốn nghe. Tôi không biết chính xác là tôi muốn gì từ bạn bè tôi, nhưng tôi biết rằng những câu trả lời và ý kiến mà tôi đã nhận được vào lúc đó đã là không đủ.
Ở tuổi mười bảy, sống ở một đất nước mà tôi không biết mấy và nơi mà tôi đã không nói được ngôn ngữ một cách thành thạo đã tạo ra sự lo lắng cho tôi. Ở đất nước xa lạ này, tôi có rất nhiều thời gian và không gian để cảm thấy bực bội, khó chịu, và hoàn toàn chán nản. Tôi không biết phải làm thế nào để chia sẻ với bạn bè của tôi và chỉ đơn giản là không biết phải làm gì. Vì vậy, cuối cùng, tôi đã hành động như những thanh thiếu niên khác đã làm: bỏ học. Tôi không muốn đi đến một trường học mà tôi không cảm thấy hòa nhập và gặp khó khăn trong việc giao tiếp và kết bạn với những người khác. Tôi xa lánh bạn bè của tôi và họ cũng xa lánh tôi. Một sự cô lập lớn bắt đầu xảy ra giữa tôi và những người khác khi tôi bắt đầu không thích gặp những người lạ, khám phá những nơi mới, và thậm chí chẳng quan tâm đến cái gì nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Muốn tự tử luôn ở trong tâm trí của tôi. Tôi đã cố chết một vài lần bằng cách bỏ đói bản thân mình. Tôi nghĩ rằng nếu không ai có thể hiểu tôi, thì đâu còn có nghĩa lý gì đâu để sống tiếp? Sẽ dễ dàng hơn để kết thúc cuộc sống của tôi và quên đi những ký ức và cảm xúc đau đớn lúc nào cũng giằng kéo tôi xuống, gây áp lực cho tôi, và hạ gục tôi. Tuy nhiên, vẫn có một cái gì đó trong tôi muốn tôi tiếp tục tồn tại. Có lẽ là tôi đã sợ chết. Sợ sự đau đớn thể xác. Tuy nhiên, tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi những ý nghĩ tự tử này vì thói quen ngủ thất thường và cảm giác thiếu mục đích sống của tôi. Những sự nhìn nhận này nhanh chóng tạo nên một điều gì đó làm cho tôi cảm thấy như thể tôi cần phải tách mình ra khỏi mọi người xung quanh trong tất cả các khía cạnh cuộc sống của tôi.
Tôi nhớ là tôi thường xuyên bỏ học, và đôi khi trong hai tuần liên tiếp, tôi đến bất cứ nơi nào trừ trường học. Một ngày, một nhân viên xã hội của trường đã tìm được cách để gặp tôi và tôi nhớ cô ấy có hỏi tôi, “Nếu em có một gia đình hạnh phúc đầy đủ (với cả cha mẹ của mình), em vẫn sẽ không đi học à?” Tôi không thể trách cô ấy là không biết, nhưng tôi thấy câu hỏi đó làm tôi đau lòng hơn là tôi tưởng tượng. Câu trả lời tôi đã cho cô trực tiếp rất là đơn giản, “Không!” Tuy nhiên, cuối cùng, sau một trận giằng co giữa các câu nói và cảm xúc, cô nhân viên xã hội đã lấy được câu trả lời từ tôi. Không lâu sau đó, tôi được giới thiệu đến một Nhân viên làm việc với Thanh thiếu niên người Trung Quốc tại Hồng Phúc.
Tôi vẫn đang trải qua quá trình hồi phục, nhưng tôi mừng là tôi đang đi trên con đường này. Hồng Phúc đã kết nối tôi với các bác sĩ, nhân viên tư vấn, và Nhân viên làm việc với Thanh thiếu niên của họ. Tôi đã cố gắng uống thuốc và nói chuyện tư vấn một thời gian, nhưng cả hai đều không phù hợp với tôi. Chúng không có tác dụng, nhưng nhân viên tiếp cận của tôi tiếp tục làm việc với tôi. Dần dần, tôi đã học được cách để diễn tả cảm xúc của tôi, nhận ra bệnh tâm thần của tôi, và quan trọng hơn nữa, là làm thế nào để quản lý nó.
Thừa nhận là tôi bị trầm cảm không phải là dễ dàng chút nào, chứ chưa nói gì đến việc thừa nhận việc mình cần sự giúp đỡ. Nhân viên tiếp cận của tôi không bao giờ phán xét tôi và đã làm việc không mệt mỏi để khuyến khích những thái độ tìm-kiếm-sự-giúp-đỡ. Bây giờ, mỗi khi cảm giác trầm cảm bắt đầu áp đảo tôi, tôi dừng lại, suy nghĩ, và đi tìm sự giúp đỡ. Với sự dìu dắt của họ, tôi có thể vui vẻ nói rằng bây giờ tôi đã quay lại trường học. Mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn bỏ vài lớp học nhất định, tôi cố gắng hết sức để ở trong trường và tham dự các lớp học. Tôi lại thuộc về một nơi nào đó thêm một lần nữa, kết nối lại theo một cách nào đó.
Bây giờ nghĩ lại về những ngày tháng này, tôi đã trưởng thành để nhận thấy những kinh nghiệm này là một cơ hội cho tôi học hỏi; Tôi biết tôi vẫn còn phải cố gắng nhiều để bảo đảm rằng tôi áp dụng những điều đã học hỏi được trong lúc đến trường, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của Hồng Phúc, tôi sẽ không bao giờ, và tôi muốn nhấn mạnh rằng, không bao giờ, sẽ quyết định quay lại đi học và chia sẻ kinh nghiệm này với các bạn. Việc cha tôi qua đời khiến tôi rất là đau đớn, sự thất bại liên tục trong việc học hành càng làm cho mọi vấn đề càng trầm trọng hơn, nhưng bây giờ tôi đã thoát ra được và đang trên một con đường mà tôi có thể nói là sẽ dẫn tôi đến một nơi nào đó. Nó có đôi lúc gập ghềnh, dơ bẩn, và tối tăm, nhưng ít nhất nó đang di chuyển về phía trước. Tôi không biết câu chuyện của tôi sẽ kết thúc như thế nào, nhưng ít nhất tôi có một câu chuyện để chia sẻ.
Ivy tiếp tục kiểm soát bệnh lo âu và trầm cảm của mình với sự giúp đỡ của Nhân viên làm việc với Thanh thiếu niên của Hồng Phúc và hy vọng câu chuyện của cô có thể giúp đỡ những người có thể cũng bị giống như cô.
Để biết thêm thông tin về việc Hồng Phúc có thể giúp bạn như thế nào và bạn có thể bắt đầu cuộc hành trình sức khỏe tâm thần của mình như thế nào, xin vui lòng truy cập vào trang web
www.hongfook.caHoặc gọi đến số phôn: 416-493-4242.
Hồng Phúc và Phòng mạch Kết nối Sức khỏe do Y tá Quản lý xin cảm ơn tất cả những bệnh nhân đã tham gia chia sẻ những câu chuyện về hành trình sức khỏe tâm thần của họ và củng cố những cộng đồng đa dạng của chúng tôi.