logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 19/03/2017 lúc 10:44:15(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,173

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Người chồng trăng hoa
Vợ chồng tôi là giáo viên dạy cùng trường. Anh dạy môn Toán còn tôi dạy  môn Địa Lý. Năm đầu tiên, cuộc sống của chúng tôi khá vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng mọi chuyện dấn thay đổi khi tôi bắt đầu mang thai.
Sáu tháng đầu mang bầu, tôi nghén đến mức không thể ăn uống gì được, suốt ngày chỉ ói mửa. Thói quen sinh hoạt của tôi thay đổi và tôi cũng chợt nhận thấy chồng mình có gì đó khác thường. Mặc dù  anh vẫn chăm sóc và thương yêu tôi, nhưng mỗi tối tôi thấy anh thường hay ngồi computer đến thật khuya và nói rằng anh thức xem bóng đá. Dù đôi lần tôi vô tình bắt gặp anh coi phim sex nhưng tôi vẫn tin anh và tự an ủi rằng đàn ông ai chẳng có đôi lúc “giải trí” như thế.
Khi cái thai trong bụng được 7 tháng cũng là lúc tôi phát hiện ra một sự thật nghiệt ngã. Tôi đã chết lặng khi nhìn thấy ảnh của anh cùng một cô gái làm nghề mại dâm hoàn toàn không mặc quần áo được lưu trong máy tính. Tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Sau khi nói chuyện, anh đã thừa nhận và quỳ gối xin tôi tha thứ vì tình yêu và vì đứa con sắp ra đời. Thậm chí anh còn khóc lóc, van xin tôi cho anh có cơ hội hàn gắn lại gia đình. Nghĩ đến tương lai của con, tôi đành nhắm mắt làm ngơ, nuôi thêm hy vọng vào sự thay đổi của anh.
Hôn nhân của chúng tôi mấy năm sau đó bình lặng trôi đi. Tôi không còn đau đớn mỗi khi nghĩ về chuyện chồng đã gây ra và cũng tin tưởng anh đã thay đổi.
Thế nhưng, mọi việc không như tôi nghĩ. Sau khi sinh đứa con thứ hai, anh bắt đầu đổ đốn đến không ngờ. Tôi còn nghĩ, sự lăng nhăng của chồng đã thành một “căn bệnh” khó chữa. Vì là giáo viên dạy cùng trường, ai cũng biết anh là chồng tôi. Nhưng không hiểu sao, từ một người đứng đắn, mực thước, anh biến thành một người hoàn toàn khác. Đó là việc chồng tôi hết tìm cách tán tỉnh người này lại nhắn tin à ơi với người khác, kể cả khi người phụ nữ đó lớn tuổi hơn mình hay chỉ là cô bé sinh viên đến dạy thực tập.
Cũng có người nói thẳng với tôi: “Chị là vợ của anh ấy sao không ngăn cản mà cứ để anh ấy có hành vi sàm sỡ, quấy rối mọi người? Chúng tôi không hiểu sao chị có thể sống với một kẻ làm nghề dạy học mà vô đạo đức như vậy…”.
Tôi cảm thấy rất nhục nhã, nhưng góp ý hoài không được. Không phải vì tôi không “đáp ứng” nổi chuyện chăn gối hay đời sống gia đình không đầy đủ mà ra nông nỗi. Hai vợ chồng cãi nhau rất nhiều vì chuyện đó, đến nỗi cái cảm giác ghen tuông trong tôi cũng chết hẳn, chỉ còn lại sự khinh bỉ.
Sau này có các giáo viên tố cáo hành vi thiếu đứng đắn của chồng tôi lên ban giám hiệu và lên sở giáo dục, nên sau nhiều lần họp bàn, cuối cùng chồng tôi bị kỷ luật, đuổi việc. Vì quá xấu hổ, sau đó một thời gian tôi cũng xin chuyển sang trường khác. Cũng từ đó mâu thuẫn giữa vợ chồng tôi ngày một căng thẳng hơn. Tôi không chấp nhận được người chồng không có lòng tự trọng và vô liêm sỉ như vậy nên đề nghị chia tay.
Kể từ khi ly thân, tôi thấy nhẹ nhàng hẳn, không phải cãi vã, căng thẳng gì nữa. Bố mẹ chồng tôi lúc đầu cũng khuyên tôi nên chịu đựng, nhưng sau đó nghe tôi kể hết mọi chuyện, ông bà cũng thôi không nài ép nữa.
Hiện tại tôi và các con đang sống nhờ tại nhà của bố mẹ tôi, còn chồng tôi thì ở căn nhà của chúng tôi. Chồng tôi nhiều lần đến khóc lóc và hứa sẽ thay đổi, nhưng thật tình tôi không thể tin tưởng mà cũng không thiết tha gì nữa. Nhưng nếu làm đơn xin ly dị thì tôi không biết nói sao với hai đứa con. Thỉnh thoảng chúng lại hỏi tôi ba đâu, sao ba không về, sao mẹ không cho ba ở cùng nhà… Mỗi lần các con nhắc đến ba chúng là tôi lại đau đớn lòng. Tôi chưa thể giải thích tường tận cho các con tôi hiểu về “căn bệnh” xấu xa của chồng tôi và cũng không biết phải làm sao để cho các con hiểu rằng trong chuyện này tôi không thể cố gắng hoặc làm khác được!
Nguyễn Thị Hoài Th (Đà Nẵng)
Chuyện người người vợ “sấm sét”
Tôi biết câu chuyện dưới đây sẽ khiến cho nhiều vị khó chịu về tôi. Đúng, tôi thừa nhận mình rất sai khi ngoại tình. Tuy nhiên, tôi nghĩ mình không đáng bị vợ trả thù tàn khốc vì chuyện ấy. Tôi cần lời khuyên của mọi người để có thể lấy lại thăng bằng trong cuộc sống.
Tôi là một kiến trúc sư, năm nay 34 tuổi, lập gia đình được 5 năm. Hiện nay vợ chồng tôi có một con gái 3 tuổi. Cuộc sống gia đình nói chung là ổn. Tình cảm vợ chồng ngày hôm nay so với ngày mới cưới ít nhiều có nhạt phai nhưng chúng tôi vẫn là một gia đình hạnh phúc.
Cách đây 1 năm, tôi gặp Duyên. Cô ấy là người phụ nữ tội nghiệp, bị chồng bỏ rơi, phải chật vật nuôi con một mình. Vì thông cảm với Duyên, tôi đã giúp đỡ cô ấy nhiều cả về tinh thần lẫn kinh tế.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chúng tôi nảy sinh tình cảm và có quan hệ “ngoài luồng” với nhau. Nhiều lúc tôi cũng thấy có lỗi với vợ nhưng không kiềm chế được cảm xúc. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng đối xử tốt với vợ con và che giấu kỹ sự việc là ổn. Nào ngờ giấy không gói được lửa, vợ tôi phát hiện ra chuyện vụng trộm của chúng tôi và làm um lên.
Ngày hôm đó quả thật là rất ầm ĩ. Tôi đang ăn cơm trưa cùng Duyên và con trai cô ấy ở nhà Duyên thì vợ tôi cùng các bà bạn thân của cô ấy xông vô, đùng đùng hất đổ mâm cơm. Vợ tôi lao vào đánh chửi Duyên một trận ngay trước mặt con trai của Duyên, còn các bà bạn của cô ấy thì chắn trước mặt tôi, không cho tôi can thiệp.
Tôi thực sự choáng và bất ngờ với sự ghê gớm của vợ. Làm loạn xong, không để tôi có thời gian đỡ Duyên và xem vết thương cho cô ấy, vợ tôi kéo tôi về, bỏ mặc Duyên ngã dưới đất và đứa con trai đang khóc ầm ĩ cạnh mẹ.
Thời gian sau đó đúng là địa ngục đối với tôi. Vợ tôi dằn vặt, hành hạ tôi đủ kiểu. Nhiếc móc có, khóc lóc có, chửi bới có. Không chỉ có cô ấy mà đám bạn bè của cô ấy cũng hùa nhau vào mắng chửi tôi là sở khanh, vô lại. Họ kể lể một đống điểm tốt của vợ tôi hòng chứng minh cho việc tôi đã đểu giả thế nào khi phản bội một người vợ hoàn hảo và chịu thương chịu khó như thế.
Tôi sai và tôi phải chịu sự trừng phạt của vợ. Nhưng quả thật nhiều khi vợ tôi làm quá đến mức tôi không chịu nổi. Cô ấy đã biến tôi thành người cha tồi tệ trong mắt đứa con gái nhỏ. Mỗi khi tôi đi làm về, con gái chạy ra và thể hiện tình cảm với bố. Vợ tôi nghe thấy thì ngay lập tức xỉa xói bảo: “Bố mày không đi làm, đến nhà vợ hai hú hí đấy con ạ. Sướng lắm chứ chẳng mệt tí nào đâu”. Tôi sa sầm mặt mày khi vợ tôi nói những lời bỗ bã như vậy trước mặt con nhỏ.
Chẳng hiểu cô ấy bơm vào đầu con gái những gì mà con bé ngày càng xa lánh bố. Mỗi lần tôi lại gần, nó đều chạy ra xa. Vợ tôi dạy cho con nghĩ bố nó là người xấu, bố không yêu hai mẹ con vì đã có người đàn bà khác. Rằng tôi không phải là người bố hoàn hảo của con bé nữa rồi. Con tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện nhưng dần dần, theo sự dạy dỗ của mẹ, nó không thèm nói chuyện và thù ghét ra mặt mỗi khi thấy tôi.
Để chuộc lại lỗi lầm, tôi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của một người chồng tốt. Tôi cố gắng quan tâm đến vợ con, mua quà tặng, tổ chức những chuyến đi chơi. Nhưng tất cả đều vô nghĩa. Vợ tôi coi rẻ hành động chuộc tội của tôi và bảo “Ngày xưa anh có thế này bao giờ đâu. Đừng có mang cái kiểu anh đã quan tâm tới nhân tình về quan tâm tôi”.
Có lần hết chịu nổi, tôi hỏi thẳng vợ tôi phải làm thế nào cô ấy mới hài lòng, mới chịu tha thứ. Vợ tôi lạnh lùng: “Tôi sẽ bỏ qua với điều kiện cả anh, nhân tình và con trai của nó phải quỳ xuống nhận lỗi trước mặt tôi và con”.
Quá chán với sự nhỏ mọn và ghê gớm của vợ, tôi im lặng chịu trận và cố lao vào công việc để bớt đi những suy nghĩ buồn chán. Nhưng càng như thế thì vợ tôi càng không chịu để yên. Cô ấy nghi ngờ tôi không làm việc mà đi bồ bịch.
Nhiều lần cô ấy đùng đùng tới công ty tôi làm, nói là kiểm tra tôi. Chưa hết, cô ấy còn kể lể chuyện tôi có con này con nọ, ra vẻ buồn rầu. Vợ tôi trình bày là đang trong quá trình hàn gắn với tôi, kéo tôi về với gia đình và nhờ một chị lớn tuổi trong phòng trông chừng tôi giúp, nếu có biểu hiện gì thì gọi báo cho cô ấy.
Nhờ phúc của vợ tôi, tôi bị cả cơ quan nhìn bằng ánh mắt dò xét. Một vài chị em phụ nữ còn đến trò chuyện với ý đồ khuyên răn tôi. Tôi phát điên khi chuyện riêng của mình bị mọi người chọc ngoáy.
Về phần Duyên, tôi nhớ và thương rất nhiều. Nhưng tôi không dám đi gặp Duyên bởi tôi biết vợ tôi đang theo dõi rất sát sao và sẽ hành hạ Duyên tàn độc nếu tôi và Duyên còn gặp gỡ.
Nhưng tôi không bỏ mặc Duyên được. Cô ấy gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, cần có sự giúp đỡ của tôi. Mặt khác, chuyện vợ tôi đánh ghen hôm đó là quá độc ác với Duyên. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhắn tin hỏi han, an ủi Duyên như một người bạn.
Tôi không ngờ vợ mình đã cài phần mềm theo dõi vào điện thoại của tôi. Toàn bộ tin nhắn tôi gửi đi và nhận đều được chuyển đến mail-box của cô ấy. Một hôm, tôi giật thót mình khi vợ tôi quăng vào mặt tôi một tập giấy in những tin nhắn của tôi và Duyên. Vợ tôi hăm dọa “Tôi sẽ cho anh và nhân tình sống dở chết dở”.
Tôi hoảng hốt vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vợ tôi bị hận thù, ghen tuông làm mất lý trí và hành động như một kẻ điên. Để đề phòng cô ấy lại tới đánh Duyên như lần trước, tôi nhờ một người bạn có công ty vệ sĩ cử người tới bảo vệ hai mẹ con Duyên.
Nhưng lần này vợ tôi không chơi đòn đánh đập thể xác mà lại đánh vào tinh thần. Từ tuần trước, vợ tôi đưa ảnh của tôi và Duyên đang ôm nhau lên một trang mạng nội bộ của công ty tôi và Duyên. Cô ấy còn nói rõ tên tuổi, số điện thoại, địa chỉ, chỗ làm việc kèm theo dòng chữ “Người chồng sở khanh và con điếm cướp chồng người khác” cùng với câu chuyện “thương tâm” của cô ấy.
Dù những người quản trị website của công ty tôi và công ty Duyên đã gỡ ngay những bức ảnh ảnh xuống trong ngày hôm đó, nhưng hậu quả vẫn rất lớn. Hàng loạt tin nhắn chửi rủa của đồng nghiệp đã gửi đến điện thoại của tôi và Duyên.
Duyên phải nghỉ làm vì ở công ty mọi người bàn tán và sỉ nhục, cô ấy không chịu nổi. Mẹ tôi biết chuyện ngất lên ngất xuống, gọi điện cho tôi khóc lóc, mắng tôi làm mất mặt gia đình.
Vợ tôi tỏ ra vô cùng hả hê sau sự vụ này. Trong khi tôi đang bù đầu giải quyết đống rắc rối mà vợ tôi đã gây ra thì vợ tôi điềm nhiên đưa đơn ly dị và đem con về nhà mẹ đẻ.
Tôi tức đến hộc máu. Thực sự tôi muốn giải quyết êm đẹp nhưng vợ tôi lại để bụng và nhất định muốn trả thù. Chẳng lẽ tôi cũng dùng thủ đoạn lại với một người đàn bà là mẹ của con tôi, là người vợ tôi đã tay ấp vai kề?
Người ta có câu “Thức đêm mới biết đêm dài”, bây giờ đêm nằm không sao ngủ được, tôi đã thật sự biết đêm dài như thế nào và lòng dạ con người hiểm độc đến mức nào.
Lấy chồng xấu trai
Chồng tôi không chỉ xấu xí mà còn vô duyên, vụng về, chẳng biết ăn nói hay cư xử gì cả. Có lần, một cô bạn đến nhà chơi, thấy ảnh cưới của vợ chồng tôi, nói thật tình: “Công nhận là chồng bạn xấu thật. Cứ tưởng chồng tôi đã là xấu nhất thiên hạ rồi vậy mà chồng bạn lại còn xấu hơn”. Tôi không tranh cãi hay phật lòng, bởi đó là sự thật.
Chồng tôi không chỉ xấu mà còn vô duyên, vụng về, chẳng biết ăn nói, cư xử. Tôi chẳng chút ngại ngần mà nhiều lần vui miệng nói thẳng nhận xét đó, vì biết anh chẳng giận bao giờ. Không như nhiều ông chồng hay bắt bẻ vợ con, khó chịu từ miếng ăn tới giấc ngủ, chồng tôi cực kỳ dễ tính. Cơm canh thế nào anh cũng không chê, hợp khẩu vị thì ăn nhiều, không thì đủ no là xong.
Nhiều lúc nghĩ lại, tôi thấy mình có phước, vì luôn được chồng nhường nhịn, từ chuyện ăn uống cho đến mọi thứ trong gia đình. Công việc của chồng tôi thu nhập không cao, lúc kinh tế khó khăn anh chỉ biết nhịn ăn nhịn mặc để giảm gánh nặng cho vợ con. Có chút tiền trong túi là lập tức anh hỏi con thèm ăn gì, muốn đồ chơi nào, vợ có cần váy áo gì mới không…
Người ta vẫn thường khuyên nhau, phụ nữ đừng “tham” người đàn ông có trăm đồng nhưng ky bo, chỉ sợ vợ con làm hao hụt. Nên chọn người tuy chỉ có mười đồng nhưng đưa vợ đủ mười đồng, vợ phát lại bao nhiêu thì vui bấy nhiêu. Đó mới là người đàn ông đích thực thuộc về vợ con. Ngẫm lại, tôi thấy chồng mình chưa bao giờ mập mờ quỹ đen hay có ý “phòng thân” với vợ.
Có thể do anh tự biết mình… xấu nên chẳng tơ tưởng đèo bòng, không ham áo quần là lượt. Vợ sắm gì anh mặc nấy, sờn rách cũng chẳng lên tiếng. Mỗi dịp kỷ niệm, anh toàn ấp úng dúi tiền vào tay vợ, bảo vợ thích quà gì thì mua… Đó là anh đã “rút kinh nghiệm” những lần tự mua quà về bị vợ chê. Nhưng tiền anh “hối lộ” vợ ở đâu ra? Là tiền ăn sáng và tiêu vặt anh cắc củm để dành từ rất lâu trước khi đến “sự kiện”!
Mẹ tôi thường bảo, cần gì thì nhờ con rể còn dễ hơn nhờ con trai. Cũng vì mẹ tôi “về phe” với anh nên vài lần, quan hệ vợ chồng tôi nổi sóng gió. Nguyên nhân thật ra cũng chẳng lớn lao gì, chỉ là do tôi thuộc tính người mau chán, dễ thay đổi mọi chuyện, mà hôn nhân cũng không ngoại lệ.
Chồng đi làm về trễ, mưa to nước tràn vào nhà; cái máy lạnh bị hỏng sửa mãi không xong… những chuyện vụn vặt nhà nào cũng gặp nhưng nếu xuất hiện trong những lúc căng thẳng, áp lực, cũng đủ khiến tôi chỉ muốn buông bỏ hết. Mẹ tôi biết chuyện, la mắng không tiếc lời, nhắc tôi coi chừng,  có ở vậy cả đời được không mà đòi bỏ chồng? Tôi cay cú nhất là mẹ tôi cứ khăng khăng rằng có được người chồng như vậy là phúc đức lắm. Phúc đức cái gì, xấu òm, lại ăn nói dở nữa!
Nhiều lúc tôi bực là mẹ cứ bênh con rể nên muốn tung hê cho hả lòng. Những lúc đó tôi thường cãi mẹ, liệt kê đủ thứ thói hư tật xấu của chồng. Nào là chậm chạp, lề mề, nào là không biết khen vợ, nào là thật thà quá nên toàn thua thiệt, không biết hưởng thụ cuộc sống..vv.. Mẹ tôi chỉ lắc đầu lia lịa và nói: “Đấy, muốn bỏ nó thì bỏ, sau này có hối thì đừng về khóc lóc với tôi!”.
Có khi nào các bạn chạnh lòng vì “chồng người áo gấm xông hương” còn chồng mình thì quá quê mùa, xấu xí? Tôi chắc nhiều chị em cũng đã từng trải qua sự …chán chồng ấy. Nhưng xin nghĩ lại, đừng đứng núi này trông núi nọ. Chồng chịu khó làm lụng, biết yêu vợ thương con là may mắn nhất rồi. Tôi ngúng nguẩy  vậy thôi chứ bảo “đổi” chồng tôi lấy người khác đẹp trai như Phan An, Tống Ngọc tôi cũng chả đổi.
Tôi hiểu, không đơn giản rằng “củi khô dễ nấu, chồng xấu dễ xài” mà đàn ông… không có ngoại hình thu hút là luôn luôn yêu vợ, thương con. Có những lão đã xấu xí lại còn lnhiều tật : nhậu nhẹt, trăng hoa, ích kỷ, vô trách nhiệm, gia trưởng, cứ coi mình là nhất trên đời, bắt nạt vợ như sấm. Cũng không thiếu những ông chồng “tốt mã” ngoài mặt nhưng hư đốn đủ thứ bên trong khiến vợ chịu không nổi phải “rã đám”, tội nghiệp cho những đứa con.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, mình thấy hạnh phúc chính là biết nhìn thấy những gì đáng quý.
Người tâm sự: Gia Khánh.
Đoàn Dự
_____________
* Trùng chủ đề
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.156 giây.