Mấy hôm nay đọc tin trên vài tờ báo online bên nhà, thấy tin đại gia phố núi phá biệt thự giá 137 tỷ để xây lại, rồi cái giường của một đại gia khác, giá tới 6 tỷ đồng được nhập từ nước Anh. Các báo thi nhau xào nấu lại, chẳng hiểu cái giường kia đầu cua tai nheo thế nào, nằm có sướng không, sao lại đưa cả Việt Nam lên giường ngủ làm gì.
Hóa ra, chủ nhân của giường mới mua đã khẳng định “Tôi tìm cách đặt mua không phải để ngủ mà để thế giới biết rằng Việt Nam cũng có nhiều đại gia lắm tiền”.
Bà vợ trẻ cũng không kém “Cả thế giới có 60 chiếc thôi. Mình mua để thế giới biết người Việt Nam cũng giàu có không thua kém ai”
Oops, tiền vào nhà, văn hóa vẫn ngoài cổng, giường ngủ mới lên ngôi trong truyền thông.
Đọc bài của anh Bùi Hoàng Tám trên Dân Trí không khỏi thán phục nhà thơ, nhà báo về cái tít và nội dung “vin danh”, mới đọc cứ tưởng là vinh danh.
Trích “Việc đại gia Ân mua chiếc giường đẹp, đắt tiền như vậy, trước hết xin chúc mừng vợ chồng ông vì dù không quen biết nhưng ông cũng là một người Việt Nam. Một người đồng bào của mình giàu có, sao lại không vui mừng. Ông giàu có (tất nhiên là trong trường hợp lương thiện), trước hết là cho ông, cho vợ con và gia đình ông. Nằm trên chiệc giường đắt và đẹp như thế, người sung sướng hẳn là vợ chồng ông.
Chỉ có điều băn khoăn là việc mua giường là việc cá nhân gia đình ông, để ông và cô vợ trẻ trung, xinh đẹp của ông nằm, sao lại “lôi” đất nước vào đây?”
“Mua giường để vợ chồng ngủ mà cũng “vin danh” đất nước thì quả thật, đất nước bị đem ra lạm dụng đến mức như một sự xúc phạm!”
Nhân ý của bài viết tôi thêm đoạn nữa. Anh Bùi Hoàng Tám thừa biết tại sao rồi. Biết bao việc làm dưới danh nghĩa nhân dân, đất nước, dù đó là làm sai. Báo chí không được quyền lên tiếng về những chuyện quan trọng nên quay sang khai thác chuyện giật gân để câu khách là đương nhiên. Không có bạn đọc thì quảng cáo ai xem, không có quảng cáo thì báo ăn bàn phím chắc.
Chúng ta không nên trách đại gia ấy nhiều. Suy cho cùng không phải lỗi của ông. Có tiền phải tiêu, có quá nhiều phải chi vào chuyện chăn gối, vợ đẹp, nếu cần thay vợ, thay nhà, thay giường là bình thường.
Tuy nhiên, hệ thống quản lý mà để các đại gia kiếm nhiều tiền và dễ như thế trong khi dân nghèo còn tới 15% (1$/ngày) thì hệ thống có vấn đề. Hệ thống ấy sinh ra nền báo chí khai thác từ quần lót, đến vú hở, đùi non của giới chân dài, rồi chuyển sang cái giường ngủ là phải rồi. Trong khi bao nhiêu vấn đề cốt tử của quốc gia thì không báo nào dám nói.
Hệ thống có lỗi lớn nhất, báo chí có lỗi vừa vừa, đại gia có lỗi nhỏ nhất, người đọc vô can. Nếu báo chí được làm đúng sứ mệnh quyền lực thứ tư thì tham nhũng sẽ bớt, chính phủ minh bạch hơn, và đại gia trọc phú sẽ ít đi. Tin đọc nhiều không thể là tin lá cải.
Hệ thống “lạ” sinh ra báo chí không biết “la làng”, nên tin chân dài hở hang mới chạy đầu trang, siêu xe Rolls-Royce 40 tỷ đâm chết hai người đưa đi đưa lại không biết chán, “Cường đô la” ngày nào cũng lên báo và là tin đọc nhiều nhất. Xe vài chục tỷ cho đến cái giường bạc tỷ được người Anh sang “lắp đặt” vào làng báo Việt Nam chỉ là hậu quả của hệ thống.
Mà biết đâu, khi nằm trên cái giường giá 6 tỷ đồng với các cô trẻ đẹp như hoa hậu, các đại gia nghĩ đến tổ quốc thật thì sao. Trời mà biết các đôi uyên ương nghĩ gì.
Có hàng trăm qui định cấm lạ như công dân và nhà báo không được ghi hình CSGT làm nhiệm vụ, cấm buôn vàng miếng, cấm chửi nhau trên Facebook, cấm lấy lại tin trên internet như NĐ 72, cấm ngoại tình, cấm ngực lép lái xe…, nhưng chưa có qui định nào cấm đưa đất nước…lên giường.
Theo Blog Hiệu Minh