Thưa quý bạn, theo nghĩa thông thường, say nắng nghĩa là đi bộ hay đi xe máy giữa trưa dưới ánh nắng gay gắt; đối với người yếu có thể bị choáng, ngầy ngật hoặc bị ngất xỉu. Ở các nước bên ấy chắc quý bạn đã quên hai tiếng “say nắng”, bởi vì đa số đều có xe hơi với máy điều hòa nhiệt độ, chẳng ai đi bộ dưới cái nắng chang chang hằng mấy tiếng đồng hồ làm gì cho mất thì giờ và… mệt. Còn theo nghĩa bóng mới phát sinh hiện nay ở trong nước, “say nắng” còn có nghĩa là đang tự nhiên mê say một người nào đó đến mức điên cuồng, mờ mịt lý trí, mặc dầu hoàn cảnh không cho phép. Cái này không thể nói là tình yêu hoặc “tiếng sét ái tình” (Coup de foudre or Love at first sight) bởi vì nó thường vụng dại do thiếu suy nghĩ. Sau cơn “say nắng”, có thể người ta trở lại bình thường nhưng cũng có thể lao tiếp vào con đường lầm lạc. Sau đây xin mời quý bạn xem xét trường hợp của hai cô gái, cùng là “say nắng” nhưng họ thuộc hai hoàn cảnh khác nhau và hình như cả hai đều bừng tỉnh sau cơn say…
I. Câu chuyện thứ nhất
Kính thưa các cô các chú trong tòa báo,
Hiện tại cháu đang rơi vào tình cảnh vô cùng bối rối và đau khổ. Cháu không biết phải thoát ra như thế nào. Cháu không đủ khả năng để phân định được trong tình huống của cháu, đâu là ranh giới giữa xấu xa tội lỗi, đâu là chính đáng tốt đẹp. Cháu hoảng loạn và mệt mỏi vô cùng.
Vì việc của cháu mà bố cháu đã tuyên bố từ cháu. Lần đầu tiên, cháu thấy bố cháu khóc. Một người đàn ông bản lĩnh, từng trải và góc cạnh trong tính cách như bố cháu mà cháu có cảm tưởng như ông đang đổ gục hoàn toàn do cú sốc tinh thần mà cháu vừa mang đến. Cháu thấy ông run lên bần bật trong giận dữ, nghiến chặt răng lại, nước mắt ứa ra chảy trên gương mặt khắc khổ sạm đen của ông.
Ông đã đập tay xuống bàn mạnh đến nỗi vỡ cả tấm kính. Ông hét lên với cháu: “Mày là đứa con hư! Là đứa xấu xa! Tại sao mày dám nói với bố một chuyện tồi tệ như vậy hả? Mày không biết xấu hổ à?”. Trong cơn giận dữ, ông không đủ bình tĩnh để nói thêm điều gì với cháu ngoài việc tống cổ cháu ra khỏi nhà và tuyên bố từ cháu, coi như cháu không còn là con của ông nữa.
Các cô các chú ơi, đầu cuối câu chuyện như thế này:
Cháu là con gái lớn của bố mẹ cháu. Năm nay cháu 20 tuổi và đang học năm thứ 3 tại một trường đại học. Bố mẹ cháu ly hôn từ ngày cháu còn nhỏ. Cháu là con duy nhất của hai người nên sau khi ly hôn, tòa xử cho cháu được ở với mẹ. Mẹ cháu là nghệ sĩ của một đoàn nghệ thuật. Bố cháu là kỹ sư. Có lẽ, theo cháu hiểu thì nguyên nhân bố mẹ cháu ly hôn là do hai người không hợp nhau.
Tâm hồn thẳng thắn, chơn chất của bố không đủ lấp đầy những khoảng trống khao khát trong tâm hồn nghệ sĩ đầy ướt át và lãng mạn của mẹ cháu. Mẹ thường xuyên đi diễn xa nhà, bỏ bố con cháu trong những đêm dài. Bản thân bố cũng có tính ghen tuông của người đàn ông. Bố kèm cặp mẹ thật chặt, chế ngự cuộc sống tự do của mẹ, khiến mẹ thấy bị bí bách, ngột ngạt, thế nên hai người ly dị.
Theo cháu cảm thấy thì bố cháu rất yêu mẹ cháu. Ông đau đớn mãi sau sự tan vỡ của cuộc hôn nhân mà ông đã đặt hết niềm tin, tình yêu và tuổi trẻ vào đấy. Chỉ sau 2 năm ly hôn, mẹ cháu đã đi bước nữa trước bố cháu khá lâu. Nhưng cuộc hôn nhân của mẹ rồi cũng chóng vánh tan vỡ vì mẹ không tìm thấy hạnh phúc bên người chồng mới. May mà hai người chưa có con, bởi vì nếu có con thì lại thêm một đứa trẻ nữa rơi vào hoàn cảnh cô đơn như cháu.
Phải 8 năm sau, khi cháu 13 tuổi, bố cháu mới lập gia đình khác. Cuộc hôn nhân sau của bố ổn hơn mẹ. Bố lấy một cô giáo, cô ấy trẻ hơn bố rất nhiều, chưa từng lập gia đình. Cô không được đẹp như mẹ nhưng cháu thấy cuộc sống của bố hết sức hạnh phúc. Bố đã tìm lại được một gia đình đúng nghĩa. Bố và cô có thêm hai con, một trai, một gái; cuộc sống giản dị bình yên. Cô cũng rất thương cháu, cuối tuần cháu thường đến thăm bố và các em, ăn cơm cùng gia đình bố.
Từ nhỏ cháu ở với mẹ nhưng thường đến thăm bố, thấy gần gũi và hay chuyện trò với bố nhiều hơn với mẹ. Mẹ đi công tác suốt, thường có những chuyến lưu diễn xa nhà. Phần lớn thời gian đó cháu lớn lên, tự chăm sóc cho bản thân. Cuộc sống của cháu cũng khá cô đơn, cháu ít nói chuyện hay chia sẻ với mẹ. Đơn giản vì mẹ quá bận rộn, đi liên miên, ít có thời gian ở nhà. Mẹ mà về thì lại tụ tập bạn bè ở đoàn tới ăn uống, ca hát, chơi bài thâu đêm suốt sáng.
Không phải là mẹ không yêu thương cháu, chỉ là mẹ ít có thời gian, mà tính mẹ lại ham vui. Mẹ mua nhiều quần áo, quà cáp cho cháu, sắm sửa cho cháu không thiếu thứ gì. Có gì đẹp nhất, mốt nhất của tuổi teen mẹ đều không tiếc tiền mua cho cháu. Lớp 12, mẹ đã trang bị xe Vespa, điện thoại Iphone cho cháu. Các bạn ở lớp cháu xếp cháu vào dạng công chúa đủ đầy…
Rồi mẹ cháu có bồ mới. Người tình của mẹ không ai khác chính là anh diễn viên xiếc vừa mới ra trường, kém mẹ tới 15 tuổi. Một mối tình thật là đũa lệch. Cháu không hiểu sao mẹ và anh ấy có thể yêu nhau được. Rõ ràng, mẹ cháu không phải là người đàn bà thừa tiền để dùng tiền chài trai trẻ. Người thanh niên ít tuổi người tình của mẹ cũng không phải kiểu người hám của, bám “máy bay bà già” để kiếm chác tiền bạc hay dựa dẫm điều gì. Một vài lần mẹ đưa người thanh niên ấy về nhà, vô tình cháu chạm mặt.
Những cuộc tiếp xúc vội vã đủ để tâm hồn đứa con gái nhạy cảm trong cháu cảm nhận được một điều gì đó. Anh ta chỉ lớn hơn cháu 5 tuổi thôi, vì là diễn viên xiếc nên cơ thể khỏe mạnh, rất đẹp trai và gương mặt thông minh, sáng sủa. Cậu thanh niên đó tiếp xúc rất e dè. Khi phát hiện ra con gái của người đàn bà anh ấy yêu đã là một thiếu nữ, anh ta thường hay đỏ mặt, rụt rè và có vẻ ngại tiếp xúc với cháu. Nói chung, qua những lần gặp gỡ, cháu tự nhiên thấy không ghét hay lạnh lùng với anh ta như đối với đa số những người bạn của mẹ trước đây. Cháu thấy dễ chịu và muốn gần gũi với anh ấy. Thậm chí, cháu còn cảm thấy anh ấy hiền lành và thật trong sáng trước người đàn bà đã quá từng trải như mẹ cháu.
Các mối quan hệ với đàn ông của mẹ cháu hết sức phức tạp. Cũng phải thôi, vì mẹ cháu là một nghệ sĩ, lại sống độc thân. Cháu không trách mẹ. Phận làm con, cháu chấp nhận và thấy thoải mái nếu mẹ cháu hạnh phúc. Hơn nữa, đối với một người con thì việc mẹ có nhiều bạn trai còn hơn là có một ông bố dượng lù lù ở trong nhà với bao nhiêu bổn phận ràng buộc. Cháu thích cả các bạn của mẹ và cháu được tự do.
Sau này, mối quan hệ của mẹ cháu với người thanh niên trẻ đó kéo dài được gần một năm thì giữa hai người thường xuyên xảy ra trục trặc. Cháu thấy có những buổi tối, cậu thanh niên đó đến nhà ngồi đợi mẹ cháu đến tận khuya. Mẹ trở về, có chút men rượu, mẹ mắng người đó và đuổi về thẳng tay khiến anh ta rất buồn… Lần đầu tiên, cháu đã xen vào chuyện tình cảm của mẹ và hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ lại đuổi chú ấy? Mẹ chán chú ấy rồi à?”. Mẹ cháu gieo mình xuống ghế sofa và cười ngặt nghẽo: “Phải đuổi cho chú ấy về lấy vợ chứ! Ai lại đắm đuối mãi một bà già như mẹ có mà hỏng cả đời trai, con gái à”.
Thế mà không biết từ đâu, cháu và người thanh niên của mẹ lại trở nên thân thiết với nhau. Có lẽ tại những lần người ấy đến tìm mẹ, chờ mẹ nhưng chỉ gặp có cháu ở nhà… Dịp đó, cháu lại đang ôn thi đại học nữa, cháu không ngờ chú ấy ngoài biệt tài về nghệ thuật ra lại rất giỏi toán và các môn khoa học. Chỉ vì ham mê nghệ thuật, anh trúng tuyển vào Liên đoàn Xiếc Việt Nam nên đã từ bỏ giấc mơ toán học để theo đuổi bộ môn nghệ thuật tốn nhiều công sức, có khi cả máu lẫn nước mắt đó. Anh theo nghề xiếc 8-9 năm trời, nên bây giờ xíếc đã ăn sâu vào máu thịt, không thể bỏ được. Tuy nhiên, song song với con đường nghệ thuật, anh vẫn tiếp tục học hành nên đã giúp cháu rất nhiều trong việc ôn thi môn toán vốn rất “củ chuối” của cháu. Anh vừa chỉ dẫn vừa vui vẻ trò chuyện với cháu có lẽ là để giết thời giờ trong khi chờ đợi mẹ cháu về. Tuy nhiên, có những hôm, mãi 11 giờ đêm mẹ cháu vẫn chưa về nên anh lại phải bỏ đi. Có lần, cháu hỏi anh ấy: “Chú yêu mẹ cháu lắm à?”. (Mặc dầu anh chỉ hơn cháu cỡ chừng 5 tuổi nhưng vì là bạn của mẹ nên cháu vẫn gọi anh ấy bằng chú, xưng cháu). Mặt anh ấy rất buồn và nói: “Chú cũng chẳng hiểu tại sao chú lại thương mẹ cháu và yêu mẹ cháu đến thế”.
Thưa các cô các chú,
Bản thân cháu là một đứa trẻ cô đơn, vậy nên khi gần gũi với người thanh niên bạn của mẹ, nghe anh ấy tâm sự chuyện giữa hai người với một nỗi ngại ngùng, buồn bã, tự nhiên cháu lại cảm thấy không giận hay khinh bỉ anh ta mà còn thương xót anh ấy nữa cơ. Cháu thấy người có lỗi là mẹ cháu khi buông thả, dấn thân vào mối quan hệ với một người đáng tuổi con cháu mình. Đã vậy mẹ lại còn không yêu thương người ta thật lòng mà chỉ ham vui cho qua ngày đoạn tháng vậy thôi. Mẹ có quá nhiều người đàn ông đến để giải khuây… Càng hiểu tính chất của mẹ, cháu càng thấy thương anh ấy nhiều hơn. Thế rồi, từ lúc nào không biết, cháu đã yêu anh ấy và anh ấy cũng đáp lại tình yêu của cháu, các cô chú ạ…
Thật ngang trái khi lần đầu tiên biết yêu, cháu lại yêu ngay chính người tình của mẹ. Cả cháu lẫn anh ấy đều rất khó nghĩ, nhưng chuyện tình cảm, ai cấm được con tim của mình? Chúng cháu đã giấu giếm mẹ, yêu thương nhau được hơn hai năm nay rồi, kể từ khi cháu thi đậu vào đại học. Đã rất nhiều lần cháu định thú thật với mẹ về tình cảm của mình, nhưng mẹ cháu rất bận rộn, lại vắng nhà suốt nên cháu rất ngại. Với lại, có một cái gì đó đã ngăn cản khiến cháu không dám thú nhận với mẹ tình yêu ngang trái của mình. Phải chăng yêu chính người tình của mẹ là một điều mà luân thường đạo lý ngăn cấm?
Cháu phải làm sao bây giờ các cô chú ơi, khi tình cảm của cháu và người ấy đã quá sâu nặng rồi. Chúng cháu muốn làm đám cưới, xây dựng tổ ấm và sẽ sinh con. Cháu với người ấy không thể xa nhau được nữa. Tuần trước, cháu quyết định thố lộ hết tình cảm với bố cháu, xin bố cháu một lời khuyên đồng thời cũng chẳng giấu gì việc anh ấy đã từng là người tình của mẹ. Bất ngờ, bố cháu đã không đủ bình tĩnh nghe hết câu chuyện, mà gầm thét lên với cháu. Thấy bố như vậy cháu rất bị sốc. Lúc nào cháu cũng thương bố, kính trọng bố và yêu quý bố nhất trên đời. Phải làm cho bố tổn thương, tức giận, tệ hơn nữa là khiến bố thất vọng tột cùng, cháu rất hoảng loạn và vô cùng đau khổ. Lòng dạ cháu rối bời vì không biết phải giải quyết thế nào bây giờ.
Các cô chú ơi, xin các cô chú hãy chỉ bảo cho cháu biết, cháu có phải là đứa con xấu xa tội lỗi, không phân biệt được phải trái, đã mù lòa khi trao gửi tình yêu cho người ta hay không? Người thanh niên ấy có xứng đáng để cháu yêu thương và lấy làm chồng hay không? Chẳng lẽ chỉ vì một chút sa ngã tình cảm trong quá khứ mà người ta không còn được phép đón nhận hạnh phúc trong sáng hay sao? Cháu rối trí quá, xin các cô chú hãy chỉ dạy cho cháu biết, cháu phải làm sao để bố cháu hiểu và chấp thuận. Rồi còn mẹ cháu nữa, mẹ cháu sẽ phản ứng ra sao trước chuyện tình cảm của cháu khi cháu đã trót yêu và muốn lấy người tình của mẹ làm chồng. Cháu mong các cô chú cho cháu lời giải đáp tốt nhất để cháu làm theo.
II. Câu chuyện thứ hai
“Mẹ yêu thương! Không biếtbao giờ mẹ sẽ đọc đượcbức thư này con viết cho mẹ nhưng lại không muốn mẹ đọc. Có thể vĩnh viễn mẹ sẽ không nhận được nó, do đó không bao giờ những bí ẩn đến được với mẹ. Điều đó thật tốt, bởi vì nếu nó đến với mẹ, biết đâu con lại đau khổ nhiều hơn khi con muốn giữ kín nó trong lòng…”
Kính thưa quý vị trong tòa soạn,
Tôi tìm thấy bức thư nói trên của con gái tôi viết khi cháu tròn 18 tuổi. Cháu viết cho tôi nhưng chưa bao giờ tôi nhận được, bởi vì cháu không hề gửi mà là do tôi vô tình tìm thấy. Và tôi đã giữ nó cho đến hôm nay, nghĩa là sau 5 năm kể từ ngày chồng tôi mất. Kể từ ngày đó, tôi chỉ còn lại một mình trên cõi đời này nên mới đủ can đảm để nhìn vào một sự thật. Cho dù sự thật ấy kéo tôi đến gần với sự kết thúc đời sống hơn, như tôi đã muốn như thế…
Sau đây là bức thư của con gái tôi:
“Mẹ yêu thương! Không biếtbao giờ mẹ sẽ đọc được bức thư này con viết cho mẹ nhưng lại không muốn mẹ đọc. Có thể vĩnh viễn mẹ sẽ không nhận được nó, do đó không bao giờ những bí ẩn đến được với mẹ. Điều đó thật tốt, bởi vì nếu nó đến với mẹ, biết đâu con lại đau khổ nhiều hơn khi con muốn giữ kín nó trong lòng…
Nhưng ngày mai con sẽ rời bỏ nơi này rồi. Ngày mai con sẽ bỏ mẹ mà đi xa, vì thế nếu con mang đi tất cả những gì thuộc về con mà không để lại nơi mẹ một chút gì, con e rằng con sẽ đau khổ hơn gấp bội. Sự thật phải được đưa ra trước ánh sáng, cho dù sự thật ấy có xấu xa và tàn nhẫn đến mức nào. Con cần phải thú nhận với mẹ mọi điều, để con được sống lại cuộc sống của con, tìm lại được yêu thương và hạnh phúc sau tất cả những gì con đã đánh mất. Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nhé, mẹ đừng đau đớn quá nếu đọc được những dòng này. Con không muốn cái việc tàn nhẫn là làm đau lòng mẹ.
Mẹ nói với con, bố mất sớm và mẹ chỉ lên bàn thờ có bức ảnh không rõ mặt. Mối liên hệ ruột rà của mẹ và con chỉ duy nhất có con với mẹ. Mẹ con mình ở một vùng đất xa lạ, nơi con sinh ra nhưng con luôn cảm thấy xa lạ, bởi mình chỉ có hai mẹ con với nhau, không có ông bà, cô bác, chú thím gì hết; và những gì liên quan đến bố chỉ là bức ảnh nhòe nhoẹt trông không rõ mặt ấy. Con lớn lên trong sự cô đơn của mẹ. Con là một đứa trẻ nhạy cảm sớm, để không bao giờ gạn hỏi mẹ tại sao con lại sinh ra. Mẹ không muốn nói về gốc gác của con, của gia đình, nên con không bao giờ hỏi về người đàn ông trong tấm ảnh đặt trên bàn thờ. Con không muốn có sự xáo trộn, trong khi với tình yêu thương bao la của mẹ, con nghĩ mình đã có đủ để sống hạnh phúc.
Cái ngày con 15 tuổi, con vừa đủ lớn để thành một thiếu nữ; mẹ 32 tuổi, vừa đủ từng trải để thành một người đàn bà hoàn thiện, thì người đàn ông thứ hai bước vào cuộc đời của mẹ con mình. Đó là người đàn ông mà con gọi là “ba”. Con gọi ông ấy bằng ba vì con yêu mẹ, con kính trọng mẹ nhất trên đời đã đành, nhưng cũng vì ông ấy đáng yêu, đáng kính bởi vì ông ấy biết xót xa cho mẹ, biết chở che mẹ và yêu thương con gái của mẹ.
Oái oăm thay, cái ngày người đàn ông của mẹ xuất hiện cũng là ngày cuộc sống của hai mẹ con mình thay đổi. Thay đổi không phải vì mẹ bớt yêu thương con hay bởi vì mẹ đang quá hạnh phúc do yêu và được yêu; mà vì con bỗng dưng đã lớn, đã thấy một nỗi trống vắng khôn cùng, hết sức khắc khoải khi cái người mà mẹ bảo là cha của con thì vẫn chỉ mãi mãi là một bức ảnh vô tri vô giác và rất phai mờ mẹ đặt trên bàn thờ. Con đã không hề biết rằng, hai mẹ con mình đã thiếu khát bờ vai của một người đàn ông, thiếu khát sự mạnh mẽ và nồng ấm của một người đàn ông.
Người đàn ông của hai mẹ con mình xuất hiện đúng vào khoảnh khắc ấy. Con không giống như những đứa trẻ khác là oà lên khóc hay hoảng sợ, hay tủi hờn khi mẹ có một người khác ngoài con; cuộc sống của mẹ bây giờ là yêu thương, là dâng hiến thêm cho một người khác nữa ngoài con. Con đã đón nhận người đàn ông của mẹ tự nhiên như cỏ cây đón ánh nắng mặt trời, như mặt đất khô cằn đón những cơn mưa dịu mát. Từ khi có “ba”, gia đình ta đỡ chông chênh hơn, và con cũng hạnh phúc hơn. Con chờ người đàn ông của mẹ trở về trong căn nhà của mình một ngày nào đó với bữa cơm tối sum họp; con chờ một đám cưới của mẹ như phải thế.
Nhưng con không biết rằng, 16 tuổi, con nghĩ về người đàn ông của mẹ nhiều hơn, chờ đợi sự xuất hiện ấy nhiều hơn. Tại sao, con không thể lý giải được. Có lẽ ngôi nhà của mẹ con mình thiếu bóng dáng người đàn ông quá lâu, và người đàn ông của mẹ đã xuất hiện đúng vào lúc tâm hồn con vừa hé mở ra với thế giới bên ngoài. Hoặc, cũng có thể tại vì người đàn ông của mẹ quá tuyệt vời, ông đã đến và mang theo cả một thế giới mới mẻ, đầy ắp yêu thương tràn vào cuộc sống của hai mẹ con mình. Rồi con nhận ra con cũng yêu người đàn ông ấy theo cái cách mà mẹ yêu. Con muốn được ông ấy ôm con vào lòng, muốn sờ vào cái cằm đầy râu, hàng râu quai nón xanh xanh trên quai hàm, và nép mình vào bờ ngực chắc chắn của người đàn ông của mẹ.
Người đàn ông của mẹ cũng trạc tuổi với mẹ, bởi vậy con không hề thấy khoảng cách tuổi tác cản trở những tình cảm khác lạ nảy sinh. Mẹ ơi, con thề với mẹ là con đã yêu người đàn ông của mẹ lúc nào con cũng không biết nữa. Chỉ đến khi mẹ nói chuyện với con rằng mẹ đã yêu người đàn ông ấy, tương lai người ấy sẽ về sống cùng mẹ con mình và con sẽ gọi người ấy bằng ba, thì con mới vội vàng chạy trốn vào phía sau góc nhà và khóc. Lúc đó, mẹ không để ý, mẹ đang hạnh phúc; thường thì khi đang hạnh phúc người ta ít nhìn thấy những đau khổ của người khác. Con không hề trách mẹ.
Chỉ có điều, người đàn ông ấy biết con khóc. Ông ta đã đi tìm con, ôm vai con và ngồi với con rất lâu sau góc nhà. Người đàn ông ấy biết trái tim con đang thổn thức. Nhưng ông ấy đã im lặng, đã ôm vai con mà thở dài và không nói bất cứ điều gì. Tại sao thế hả mẹ?
Khi mẹ nói với con chuyện riêng của mẹ, thì cũng là lúc con nhận ra con cần người đàn ông của mẹ nhiều hơn việc cần một người cha. Tại sao lại trớ trêu đến vậy? Tại sao tình yêu đầu đời của con lại chính là tình yêu cuối cùng của mẹ? Con biết, người đàn ông ấy rất yêu mẹ khi ông ta sẵn sàng cưới một người phụ nữ đã từng có một đứa con trong khi bản thân ông ta chưa từng trải qua một cuộc hôn nhân nào khác. Có phải người đàn ông ấy cũng đã coi trọng cảm xúc thiêng liêng của mình mà bất chấp những lời dị nghị, bất chấp thói đời hẹp hòi để nhận về cuộc sống của ông thêm hai cuộc đời hao khuyết nữa là mẹ và con.
Đám cưới của mẹ vẫn chưa diễn ra, và con đã tròn 18 tuổi. Nhiều khi con đã nghĩ rằng, chỉ có con mới có quyền yêu người đó, chỉ có con mới xứng đáng. Mẹ không có cơ hội nữa, mẹ đã tuột mất cơ hội bởi sự éo le trong số phận của mẹ.
Ngày con 18 tuổi, con quyết định chiếm đoạt lấy tình yêu của mình. Mẹ ơi, con xin lỗi đã độc ác và tàn nhẫn đối với mẹ, cũng là đối với chính con khi muốn chiếm đoạt hạnh phúc của mẹ. Nhưng nếu con để mẹ được hạnh phúc thì con sẽ đau khổ. Con phải yêu chính bản thân mình hơn yêu mẹ, điều mà tất thảy các đứa conđều làm nhưvậy. Mẹ có biết người đàn ông của mẹ đã làm cho con đau đớn đến thế nào không? Ông ấy đã từ chối con. Vâng, ông ấy nói với con rằng ông ấy chỉ coi con như con gái của ông ấy và ông ấy rất yêu mẹ; mẹ cần ông ấy hơn con cần. Ông ấy còn nói rằng rồi con sẽ thay đổi và con có cả một thế giới ở phía trước. Ông ấy không thể bỏ mẹ để đến với con, rằng con đừng bao giờ nói với ông ấy như vậy nữa…
Mẹ ơi, con đã khóc, đã bị tổn thương kinh khủng. Đó là hai ngày đêm đầu tiên trong đời con không trở về nhà khi đêm xuống. Con nói với mẹ rằng con đến nhà bạn, thật ra là con muốn trốn chạy cảm giác ê chề, đau khổ. Mẹ vẫn không hề biết điều gì đang xảy ra trong tâm hồn đứa con gái của mẹ, cho dù đó là giông bão. Khi đang hạnh phúc, họ ít nhìn thấy bão tố trong lòng người khác.
Nhưng người đàn ông của mẹ thì biết lý do tại sao. Ông ấy đã đi tìm con trong đêm mưa gió, đã gõ cửa nhà những người bạn ít ỏi của con để biết rằng con đang ở đâu, có được an toàn hay không. Không, con không an toàn. Buổi tối hôm ấy, lần đầu tiên con đã đến quán rượu và muốn uống rượu như những kẻ hư hỏng. Do bạn con chỉ, ông ấy đã tìm thấy con, đã ôm chặt con vào lòng và đã dìu con trở về nhà bạn con mà không phải là nhà của mẹ. Dưới trời mưa, con đã ôm chặt người đàn ông của mẹ, đã hôn, đã muốn trở thành đàn bà trong sự gồng mình chịu đựng quá sức của ông ấy. Và trong gió lạnh, trong mưa tuôn, trong những nụ hôn đằm thắm, trong sự cuồng nhiệt vẫn bị giấu giếm và đè nénđến tận cùng, con nhận thấy ông ấy đã cố gắng để khỏi bị gục ngã bởi con.
Con đã sống lang thang hai ngày ở nhà bạn bè dưới sự kiểm soát từ xa của ông ấy. Mẹ thì không biết gì hết. Mẹ đang chuẩn bị cho đám cưới vào cuối năm và sẽ hạnh phúc tưng bừng. Lúc hạnh phúc quá, mẹ không nhìn thấy nỗi đau khổ nơi người khác, ngay cả con gái của mẹ.
Đến ngày thứ ba, ông ấy tới, bảo con ra công viên ngồi chơi. Ông ấy nhìn thẳng vào mắt con, ánh nhìn nghiêm khắc và lạnh lùng: “Nếu con còn như vậy nữa, ba sẽ ra đi. Ba sẽ không ở lại với mẹ con đâu nếu con cảm thấy không hạnh phúc. Theo ba nghĩ, có lẽ ba nên ra đi thì hơn. Nhưng con nên nhớ rằng ba chỉ yêu một mình mẹ con và ba muốn cưới mẹ con làm vợ. Ba chỉ muốn con là con gái của ba”.
Không biết khi nói những câu đó xong, người đàn ông của mẹ đã trống rỗng như thế nào. Con lê bước trở về nhà. Con nghĩ người ra đi phải là con. Phải là con! Đúng thế, người ra đi phải là con!
Con lao đầu vào học tập, nhất là học ngoại ngữ. Nhờ thông minh, con thi đậu và được học bổng đi nước ngoài. Mẹ và người đàn ông ấy làm đám cưới. Con về nhà muộn hơn, tránh gặp ba hơn, và con sợ phải nhìn sâu vào đôi mắt trầm buồn và những lần rít thuốc lá của ba nơi cửa sổ. Lúc ấy, thật lòng con muốn mẹ và ba thật hạnh phúc.
Mẹ ơi, ngày mai con sẽ lên máy bay đi xa. Nhưng thật cay đắng và đau đớn vô cùng khi con nhận ra tận cõi sâu trong tâm hồn mình, là con đã yêu và chỉ yêu một người đàn ông duy nhất, đó chính là người đàn ông của mẹ. Tận mãi đến sau này, chắc vẫn thế, con biết tìm đâu ra hình bóng một người đàn ông trìu mến và cao thượng như người đàn ông của mẹ ở giữa cõi đời mênh mông sâu thẳm này”.
Con gái của mẹ: Tu Hú
Đoàn Dự ghi chép