Cuộc đời chúng ta quả là có nhiều chuyện bất như ý, không ai cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống hoàn toàn. Nhức đầu, cao
máu, nhịp tim đập loạn xạ, chất chua làm loét bao tử cũng vì nhiều chuyện lo nghĩ, buồn bực.
Buổi sáng đến sở làm, đường bị kẹt xe, gặp giám đốc mặt mày khó chịu, đồng sự ganh tị, đi ăn trưa phải xếp hàng. Chiều về
nhà, nghe vợ than phiền chuyện nhà, con cái không chịu học hành, lối xóm thường trực đậu xe trước nhà, mở máy điện toán
thì Internet “rớt mạng,” như vậy làm sao có được một giấc ngủ ngon. Tâm không lạc thì chắc thân cũng khó an.
Có người đưa ra lý thuyết “Không than phiền” để tìm cái hay trong cái dở phải gặp, tìm cái tốt trong hoàn cảnh tồi tệ, luôn luôn
lạc quan trong những tình huống xấu nhất.
Buổi sáng đang ngủ say thì bực mình vì bị trở dậy bởi chiếc đồng hồ báo thức, nhưng có hai điều, vui vì mình còn sống hôm
nay để thấy ánh sáng mặt trời, hai là mình còn có một công việc phải trở dậy đi làm, trong khi những người khác đang thất
nghiệp.
Đừng than bị đóng thuế nhiều, điều đó chứng tỏ thu nhập của anh cao.
Đừng than cuộc hôn nhân của con gái không vừa ý, khi nghĩ rằng bạn mình có con gái mất tích trên Biển Đông.
Đừng than trời quá nóng, quá lạnh, hàng xóm ồn ào vì bây giờ trong bệnh viện có người đang hôn mê, không còn cảm giác gì
nữa.
Cả chuyện đừng than có cái chân nhức mỏi, vì ngoài đời nhiều người đã bị cưa chân.
Trong một quốc gia độc tài, chính phủ mong muốn dân chúng ngậm miệng, đừng than phiền về một điều gì không như ý cả,
cũng như ban giám đốc một hãng xưởng không muốn công nhân than phiền về giờ giấc làm việc, lương bổng và điều kiện về
môi trường.
Đừng than phiền vì xăng, điện lên giá, cũng đừng than phiền vì kẹt đường đi lại, hay phố xá ngập nước sau mỗi cơn mưa. Đã
vậy cũng đừng than phiền vì công an côn đồ coi mạng dân như cỏ rác. Cũng đừng than phiền về tình trạng tham nhũng, bóc
lột. Đừng than phiền vì đạo lý suy đồi. Đừng than phiền vì chế độ độc tài toàn trị.
Thời Việt Cộng đang đội nón Việt Minh, người dân trong những vùng “xôi đậu” biết điều thì thủ khẩu, tối cài cửa tắt đèn, giết
bớt chó ăn thịt, và muốn toàn mạng, không bị bêu đầu giữa chợ, giết thả trôi sông thì giữ mồm giữ miệng, chớ có than phiền,
nói xấu Việt Minh.
Ngày cướp được Nam, miền Bắc còn ăn độn, Đại Hội Đảng Lao Động kỳ IV đổi thành Cộng Sản, ước mơ của mỗi gia đình do
đại hội đảng đề ra chỉ mong có nước chấm trong bữa ăn và mỗi nhà có một cái phích nước sôi, ngày nay “TV, Honda chạy
đầy đường,” nhà nào cũng tủ lạnh, điều hòa không khí, xe hơi đời mới, điện thoại đắt tiền, tiện nghi sang trọng, thời trang
không thua Âu Mỹ, còn than phiền nỗi gì. Mới ngày nào còn nhai bo bo vẹo quai hàm, suốt đời mang dép râu, đội nón cối phế
thải, nay thịt cá ê hề, mỗi năm tiêu thụ 68 triệu lít rượu, 3 tỷ lít bia, đốt 4 tỷ bao thuốc lá, dân Việt Nam còn ta oán nỗi gì!
Trong thời gian có cuộc khủng hoảng giàn khoan HD 981, Thượng Viện Hoa Kỳ ra Nghị Quyết số 412 ngày 10 Tháng Bảy,
2014 cảnh cáo Trung Quốc và đòi quốc gia này phải rút giàn khoan ra khỏi Biển Đông nơi tranh chấp với Việt Nam. Ngày hôm
sau, ông Michael Fuchs, phó phụ tá Ngoại Trưởng Hoa Kỳ phụ trách Chiến Lược và Quan Hệ Địa Phương Khu Vực Đông Á
và Thái Bình Dương, bày tỏ quan ngại sâu sắc về tình hình ở Biển Đông. Trong lúc đó, quốc gia bị xâm phạm thì Bộ Chính Trị
16 người, đầu não của Đảng CSVN, với chủ trương “không than phiền” đã không ủng hộ ý kiến đòi Quốc Hội ra một nghị quyết
lên án hành động xâm phạm chủ quyền lãnh thổ Việt Nam của Trung Quốc.
Khi Bắc Kinh đã khởi công biến các bãi đá ngầm chiếm của Việt Nam ở Trường Sa Tháng Ba, 1988 thành các đảo nhân tạo,
tư lệnh Mỹ ở Thái Bình Dương, Đô Đốc Samuel Locklear, đã cảnh báo hoạt động cải tạo đất của Trung Quốc trên Biển Đông
cho phép nước này tăng cường ảnh hưởng tại khu vực có tranh chấp, nhưng Việt Nam thấy không cần phải lên tiếng phản
kháng, than phiền, vì Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh đã khẳng định rằng, “Xu thế ghét Trung Quốc là nguy hiểm
cho dân tộc!”
Nước ngập thì chịu khó lội, cảnh sát đòi hối lộ thị chịu khó chi tiền, công an đánh chết người thì mang về chôn, nghèo đói, bị
áp bức chẳng qua vì số phận, kêu ca, than phiền với ai. Bà Phó Đoan (Phó Chủ Tịch Nước Nguyễn thị Doan) đã nói, “Nước ta
dân chủ vạn lần hơn tư bản” thì còn than vãn nỗi gì?
Đi ra đường bị ai nhổ vào mặt, đá vào đít thì cũng chẳng cần lau mặt, xoa đít, cũng cứ lẳng lặng mà đi. Miễn là giữ được của
cải, địa vị, giữ được “bộ lông” của đảng.
Thì ra cái câu “Chỉ có súc vật mới quay lưng lại với nỗi đau đồng loại, mà chăm chút bộ lông của mình” lại là của cái ông Karl
Marx nhà mình.
Phải biết đừng than phiền và bỏ tù hết cái đám hay than phiền nhà nước!
Văn hào William Shakespear đã nói, “I always feel happy, you know why? Because I don't expect anything from anyone.” (Anh
biết vì sao tôi luôn luôn thoải mái không? Vì tôi chẳng bao giờ kỳ vọng một điều gì ở một ai cả!)
Tuổi trẻ Việt Nam cứ ăn nhậu, đua đòi chạy theo theo vật chất, đạp lên nhau để được ăn sushi không mất tiền, leo hàng rào
sắt để được tắm miễn phí, không quan tâm đến chính trị, cũng chẳng bao giờ kỳ vọng gì nơi chính quyền Cộng Sản cầm
quyền, không cần than phiền nữa, nhưng khi bất mãn lên cao độ, ly nước đã tràn, cỏ khô trên đồng bắt lửa, thì “Ai có súng
dùng súng. Ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc!” (*)
Tạp ghi Huy Phương
__________________
(*) Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến của Hồ Chí Minh.