logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 07/01/2016 lúc 12:02:25(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,132

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Người Việt thường mượn câu “chết đi sống lại” để diễn tả bản thân mình vừa thoát khỏi một hoàn cảnh khó khăn “hết ý” hay một trường hợp vô cùng hiểm nguy hoặc kể cả sau khi hoàn tất tốt đẹp một công việc hết sức nặng nhọc đến “bở hơi tai.”
UserPostedImage
Ông George Pickering trong ngày cầm súng vào bệnh viện thăm con đầu năm 2015. (Channel 2 Houston)


Thế nhưng ở đây, kỳ này, người viết không muốn lẽo đẽo theo “vết xe cũ” kiểu “nói bóng nói gió” kể trên của cổ nhân để “lai rai chuyện đời” với bạn đọc. Trái lại, người viết chủ trương nói thẳng, nói thật, theo nghĩa đen đàng hoàng. Diễn tả cách khác, trong hai câu chuyện “vô cùng khó tin nhưng có thật trăm phần trăm” dưới đây, chữ “chết đi” có nghĩa là hoàn toàn hết thở thật sự với sự chứng nhận của bác sĩ thứ thiệt; còn “sống lại” cũng mang nghĩa thực tế là thở lại giống như tôi và quí độc giả hiện đọc bài này, chúng ta đang... hô hấp, sau đó sinh hoạt bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Ai muốn gọi đây là “phép lạ,” ắt cũng chẳng sai “một ly ông cụ nào.”

Hơn nữa, kể cũng rất hên khi tôi “vớ” được hai “sự cố” này mà xét ra rất thích hợp với thời gian đầu năm mới vốn có ý nghĩa là xuân mới thì đất, trời cũng đối mới; cây cối như hồi sinh sau mùa đông giá lạnh để tái đâm chồi nẩy lộc; lá trở nên xanh tươi, hoa nở rực muôn sắc mầu. Quả đúng y chang hiện tượng thiên nhiên đã “chết đi sống lại.”

Bác sĩ định rút ống trợ thở. Bố tức thì rút súng!

Trong ngày đại lễ Giáng Sinh và Tết Dương Lịch vừa qua, thiết tưởng không mấy nhà nào “hồ hởi phấn khởi” cho bằng gia đình Pickering ở thành phố Houston, tiểu bang Texas. Đúng lý ra vào dịp mà dân chúng Mỹ gọi chung chung là “Holiday” này, gia cảnh Pickering phải tang tóc, “buồn thúi ruột” đến độ nếu ruồi, muỗi có đậu trên môi, trên má người ta cũng không thèm đuổi. Lý do: Nhà có người chết! Vậy mà trong những ngày này, nhà cửa của họ chỉ duy nhất vang lên những tiếng chuyện trò ròn tan hơn bắp rang, tiếng cười rộn ràng chẳng khác chi pháo nổ. Nguyên nhân: Nhà có người sống lại!
Vâng đầu đuôi câu chuyện thế này:

Chàng thanh niên trong gia đình tên là George Pickering III (đệ tam), 27 xuân xanh, từ hồi tháng Giêng năm ngoái 2015, bị đột quị rồi hôn mê luôn. Các bác sĩ điều trị tại Tomball Regional Medical Center đã trổ hết tài năng, đem trọn vẹn thiện chí chức nghiệp ra cứu chữa nhưng cuối cùng đành phải “thành khẩn khai báo” với gia đình rằng “chúng tôi rất tiếc, bộ não của bệnh nhân đã hoàn toàn chết.”

Chẳng những được thông tri là người con trai này sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại, gia đình còn nhận được lời khuyên rằng hãy đồng ý để bệnh viện khóa lại các máy trợ thở mà chức năng là lưu giữ sự sống còn cho bệnh nhân.

Bà mẹ và người em trai kế hiểu ngay vấn đề, nhận thức được hoàn cảnh “đau lòng con quốc quốc,” bèn đành lau nước mắt mà tuân theo lời chỉ dẫn của các nhà chuyên môn; tuy nhiên trước hết, họ đã sẵn lòng ký tên vào mẫu đơn thỏa thuận đưa tên George Pickering III vào danh sách những người hiến tặng nội tạng. Thế nhưng khi các bác sĩ định giơ tay rút các ống trợ thở thì ông bố, George Pickering II (đệ nhị) chợt xông tới, hùng hổ rút khẩu súng lục mà đương sự đã giấu sẵn trong thắt lưng, dưới hai ba lớp áo, bác bỏ “bản án tử hình” của các bác sĩ điều trị, quát dọa: “Tôi sẽ bắn chết hết... các ngươi nếu ai động vào máy hô hấp....”

Dĩ nhiên toàn bộ bác sĩ, y tá và nhân viên trực liền “rút lui có trật tự,” “rét” thấy rõ; mặt cắt ra không còn giọt máu, bèn xếp re thi hành mệnh lệnh của kẻ đang chĩa mũi súng đen ngòm thẳng vào họ. Chắc chắn trong đầu mỗi người này đã nổi lên lại những tin tức bắn người giống bắn ngóe gần như thường ngày vẫn xảy ra trên khắp lãnh thổ Hoa Kỳ này.

Theo nhật báo Washington Post, trong bầu không khí đang căng thẳng, đầy hồi hộp, bỗng một giọng hét - không rõ giọng nam hay giọng nữ - vang lên: “Yêu cầu cảnh sát tới ngay nhà thương! Chúng tôi đang gặp cảnh một thân nhân của bệnh nhân có vũ khí và đang có ý định giết tất cả chúng tôi.”
Thế nhưng, chỉ ít phút sau một người con trai khác nữa của “hung thủ” đã khéo léo tước đọat được khẩu súng trên tay của ông bố. Tuy nhiên ông bố này tiếp tục “làm như thật” là ông ta vẫn còn khẩu súng khác nữa... khả dĩ phải nhiều tiếng đồng hồ sau lực lượng đặc biệt của cảnh sát mới có thể “vồ” được can phạm trong lúc đương sự vẫn tìm cách cố thủ trong phòng cấp cứu/hồi sinh của người con trai 27 xuân xanh xấu số ấy.

... Gần một năm sau, trong cuộc phỏng vấn của đài Channel 2 Houston, bố già Pickering thú nhận buổi chiều tháng Giêng ấy, ông quả tình đã có chút men trong huyết quản bởi ông buồn thương thằng con cưng nên đã mượn rượu giải sầu rồi khi vào nhà thương lại nghe các bác sĩ muốn tắt các máy trợ thở nên ông mới “điên tiết.”

Ông này nói, “Chủ yếu là tôi chỉ muốn biết rõ liệu bộ não của nó đã chết thật hay không. Mặc dầu vậy, tôi vẫn tin chắc chắn vẫn còn sự sống nơi con tôi.”

Bố già Pickering tường thuật tiếp, “Sở dĩ tôi dám bảo đảm như thế là nhờ tôi đã có... cơ hội được ở với con tôi ba bốn tiếng đồng hồ cả trước lẫn trong khi... hòa đàm với cảnh sát.” Theo lời quả quyết của Bố già Pickering, đứa con nằm trong hôn mê đã bóp nhẹ bàn tay của cha mình.

Và cũng đúng 11 tháng sau người ta - các nhà hữu trách - đã có thể kết luận bi kịch vũ khí ấy đã cứu sự sống của người con trai.

Trong khi ông bố Pickering “đệ nhị” ngồi tù thì chỉ thời gian ngắn sau, cậu George Pickering “đệ tam” tỉnh lại, ra khỏi hôn mê... để rồi cha con đã sum họp và cùng gia đình mừng đại lễ Giáng Sinh vừa qua, sau khi người cha được phóng thích hồi đầu tháng chạp.
UserPostedImage
Ông George (bên phải) và con trai vào mùa Giáng Sinh vừa qua. (Channel 2 Houston)

Cũng trong buổi phỏng vấn của đài Channel 2 Houston, George Pickering “đệ tam” đã tâm tình nghe rất bùi tai và mủi lòng: “Luật pháp đã bị vi phạm, tuy nhiên sự vi phạm ấy là bởi tất cả nguyên nhân chính đáng. Tôi hiện có mặt tại đây là một kết quả của điều ấy. Thưa, đó chính là tình thương.”

Rồi chàng thanh niên “chết đi sống lại” này bày tỏ thêm, “Bổn phận của tất cả cha mẹ là bảo vệ con mình. Đó chính là tất cả mà bố tôi đã hành động. Tất cả những sự tốt đẹp đã thực hiện để tôi trở thành con người hiện tại, đó là nhờ người đàn ông đang ngồi cạnh tôi đây.” Đồng thời chàng chỉ tay vào ông bố mình.

Về phần bệnh viện Tomball Regional Center trong một bản tuyên cáo đề ngày 27-12-2015, viết rằng nhằm mục đích bảo vệ nhân viên, họ không thể bình luận cụ thể từng vụ riêng biệt.
Vì thể kẻ hèn này cũng chẳng dám “thêm mắm thêm muối” gì nữa, sợ “trật đường rầy,” bởi lý do thực tế nhất là bởi vấn đề thuộc lãnh vực chuyên môn. Vả lại, mỗi quốc gia có những luật lệ riêng về trường hợp tương tợ.

Điển hình như nhật báo Na Uy Dagbladet, số phát hành ngày 28-12-2015, cho biết các bác sĩ Na Uy mà báo này tiếp xúc đều đã bày tỏ họ “lo rằng câu chuyện này sẽ có thể gợi ý cho độc giả chống lại những sự cân nhắc, nhận định của bác sĩ.”

Chết đi sống lại rồi... đi nhậu tiếp!

Câu chuyện lạ lùng thứ hai đã xảy ra ở thành phố nổi tiếng St. Petersburg của Nga - và liền được tường thuật trước tiên trên trang mạng nhật báo uy tín Primormne 24, nơi xảy ra “sự cố”; hôm sau thứ Tư, ngày 30-12-2015 lại được trang mạng danh tiếng news.ru tái đăng đầy đủ chi giết.
Bất cử ở đâu, trừ những quốc gia Hồi Giáo vốn thực thi giáo luật Sharia, vào dịp đại lễ Giáng Sinh, thiên hạ “thi đua” mà uống rượu, nốc bia. Đủ kiểu: Uống một mình. Uống với gia đình. Uống với bạn bè. Uống với “phe ta.” Tất cả đều nhân danh: “Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời” - dù rằng đa số vẫn than: “Lạy Chúa, con là kẻ ngoại đạo...”

Trong số con cháu của Lưu Linh “ham vui” kể trên có một “chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt,” 22 xuân xanh, tên là Mikhail, vẫn được thiên hạ công nhận là “đẹp giai, con nhà giầu” còn học giỏi hay không thì chẳng mấy ai rõ, xuất xứ từ thị xã Primornoje, thuộc miền Nam nước Nga. Trước ngày “vọng Giáng Sinh,” chàng đã tận tình “chiến đấu” quả thật mệt... không nghỉ, liên tục, suốt từ xế trưa cho tới tối. Bạn bè trang lứa cũng “chẳng để mỉu nào cắn mỉu nào,” đều chia hết ly vodka này lại tiếp ly vodka khác.

Bỗng Mikhail, chàng trai xứ Primornoje vừa nhấc ly vodka - không biết là ly thứ bao nhiêu- lên khỏi mặt bàn, nhưng chưa kịp đặt vào môi thì cảm thấy chóng váng, ngã vật xuống; chiếc ly vỡ trên sàn xi-măng thành những mảnh vụn. Bạn bè xúm lại, lay mạnh, gọi mãi, làm đủ thứ trò mà vẫn không thấy có một dấu hiệu “sống còn” nơi kẻ xấu số. Đám bạn nhậu - không còn nghĩ đến việc gọi xe cứu thương - bất chấp độ cồn trong máu, lập tức lấy xe của mình chở nạn nhân vào nhà thương. Trường hợp “emergency” mà!

Một đám bác sĩ ra tay tận tình cấp cứu... nhưng một lúc sau, tuyệt vọng, tuyên bố “bệnh nhân đã chết.” Thủ tục tiến hành chậm rãi mà nguyên nhân chính yếu là vào dịp lễ, một số y tá văn phòng được nghỉ làm. Trong khi chờ đợi thân nhân đến nhận diện, thi thể người quá cố được nhân viên nhà thương mang xuống nhà xác, phòng lạnh, cạnh nhiều tử thi khác; nhưng vì các “hộp” đựng tử thi đều có sẵn “chủ” nên xác chàng thanh niên này đành phải nằm tạm dưới sàn xi-măng.

Thế rồi đâu như “nửa đêm giờ tí canh ba” nhân viên trực nhà xác bỗng giật bắn mình bởi tiếng đấm cửa từ phía bên trong. Người này khiếp sợ tột cùng khi tiếng đập cửa gia tăng tốc độ, bèn vội gọi điện thoại cầu cứu cảnh sát. Lập tức ba, bốn nhân viên an ninh với súng ống đầy mình chạy xuống, nhưng vẫn rụt rè, cẩn thận... kéo từ từ cánh cửa bằng sắt của phòng lưu giữ tử thi - và thảy đều run cầm cập khi thấy đã đứng ngay cửa một dáng hình đàn ông trong bộ y phục tử thi. Tuy khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy nhưng rõ rệt người này không hay chưa chết, trái lại đầy nét kinh hoàng bởi có lẽ cũng đã nhận thức mình... tỉnh giấc trong phòng lạnh bên nhiều xác chết.

Cảnh sát yêu cầu người đàn ông này đến nhà thương ngay đó để kiểm tra tình trạng sức khỏe... Thế nhưng, người này đã chỉ gật đầu cho có lệ rồi dường như đang còn khát nước, thay vì nhập viện, lại vẫy một chiếc xe taxi, ra hiệu chạy thẳng đến chỗ vẫn thường nhậu với các “chiến hữu.”

Tuy nhiên nơi đây không còn ai; bàn tiệc đã được thay thế bằng một ngôi mộ tượng trưng với đống ly tách, chai lọ, dĩa chén được phủ dưới một đống quần áo cũ và giẻ rách... nhằm để tưởng nhớ một thằng bạn mà mọi người tin chắc chắn là đã chết. Rời khỏi “nghĩa trang,” kẻ “chết đi sống lại” này tìm đến gõ cửa nhà một thằng bạn thân. Khi cánh cửa vừa hé mở, tức thì tên bạn này ngã xỉu ngay. Hắn không thể bởi bất cứ nguyên nhân tự nhiên nào để tin được con mắt của chính hắn.

Thế rồi điện thoại reo dây chuyền - liên tục, từ “bạn lai rai ba sợi” này liên tục tới “bạn ly chai” khác - và không đầy một tiếng đồng hồ sau, một bàn tiệc khác đã thành hình nhưng không phải để đón lễ Giáng Sinh hay để khóc thương một thằng bạn chết bất đắc kỳ tử - nhưng chính thức và chính nghĩa là để liên hoan, để ăn mừng thằng bạn đã “chết đi sống lại” với đầy đủ nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!

Để kết thúc câu chuyện kỳ bí này, người viết mạn phép nói thêm một chút cho có vẻ “luân lý giáo khoa thư”: Sự say rượu chính là thủ phạm. Vả lại rượu vodka lại là một thức uống nguy hiểm dưới bầu khí lạnh buốt của mùa đông. Tuy nhiên dù sao lần này là một “happy ending” - sự kết thúc có hậu!


HOÀI MỸ
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.085 giây.