logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
nga  
#1 Đã gửi : 29/05/2016 lúc 07:44:34(UTC)
nga

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 1,657

Cảm ơn: 1 lần
Ðiểm phim: Page Turner (Kỳ 1)

Giới thiệu:

Bộ phim ngắn 3 tập với tựa phim “Page Turner” “Người Lật Trang (nhạc),” là do có trường hợp khi một dương cầm sinh đàn một bản cổ điển phức tạp, cần nhờ một người ngồi cạnh bên giúp lật sang trang tập nốt nhạc đặt trước mặt để cho người đàn theo dõi; đòi hỏi khả năng người lật trang nhạc phải rành rẽ bản nhạc tấu, từ nhịp đến nốt ghi phải kịp thời ăn khớp với những ngón tay đang lướt nhanh trên dãy phím dương cầm.

UserPostedImage

Do cốt truyện nghiêng về cô gái dương cầm bị tai nạn mù bước sang cuộc đời mới, nên tựa phim theo nghĩa này dịch là “trang mới cuộc đời” (có nơi dịch sai hẳn là “đôi cánh thiên thần”). Dù chỉ là bộ phim ngắn và đã trình chiếu vào tháng 2 vừa qua, nhưng được ca ngợi vì truyền tải một ý nghĩa thăng hoa trong cuộc sống. 3 nhân vật chính ở lứa tuổi thanh niên và cả 3 đều tiêu biểu cho lớp con cái bị ảnh hưởng bởi cha mẹ được coi là “thần tượng”; nhưng một số phụ huynh thần tượng thực chất chỉ là áp đặt con tuân theo tham vọng của mình, bằng quyền lực bạc tiền, hoặc bởi cá tính độc đoán, hay nỗi tự hào trí thức, buộc người con phải đi theo đường hướng cha mẹ vạch ra. Áp lực này sẽ được người con xét lại khi đủ trí khôn, xem mình nên đi theo con đường mà lương tri mình quyết định hay thực hiện theo những gì cha mẹ tham vọng vào mình? Cho nên bộ phim còn đáp ứng cho tầng lớp phụ huynh chứ không riêng chỉ là loại phim dành cho lứa tuổi trẻ trung. Chúng tôi giới thiệu bộ phim này trong tinh thần như thế.

“Người Lật Trang Nhạc” kể những bước ngoặt cuộc đời của 3 con người trẻ trung đầy nhiệt huyết. Ở trong họ mỗi người đều có một niềm đam mê, một mơ ước, nhưng bước chân tương lai của họ lại lái sang con đường khác. Phim đạo diễn bởi Lee Jae-Hon, và “nhà biên kịch vàng” Park Hye-Ryun chủ nhân của “Dream High,” “I Hear Your Voice” và “Pinocchio.” Ngôi sao nữ Kim So Hyun sinh ngày 4 tháng 6, 1999, bắt đầu sự nghiệp diễn xuất từ tuổi lên 10. Những cảnh quay đánh đàn piano đều do chính Kim So Hyun thực hiện chứ không nhờ tới diễn viên đóng thế. Cô tiết lộ vì muốn thể hiện trọn vẹn vai diễn mà đã ghi học một lớp piano cấp tốc.

“Tôi không phải thiên tài sao? Còn cậu, thì chẳng là gì cả!” Yoon Yoo Seul (Kim So Hyun) là học sinh trường trung học nghệ thuật Han Joo. Cô có thiên tài đàn piano, chưa từng để tuột mất vị trí số 1 trong khoa Piano, đã đoạt nhiều cúp chiến thắng. Tính cách kiêu ngạo ngất trời, chưa bao giờ tỏ ra khiêm tốn che giấu tài năng, tạo cho cô một khí sắc lạnh lùng, cô không có bạn bè. Trong thâm tâm cô, tất cả những chiến thắng hiển hách ấy chỉ để chìu mẹ. Cô chấp nhận cuộc sống bị điều khiển bởi mẹ, bà là một giáo sư mở lớp dạy dương cầm sau khi ước mơ trở thành nghệ sĩ dương cầm của bà không đạt thành. Bà có cá tính kiên cường, lập trường kiên định. Sau khi bất ngờ khám phá con bé nhà mình là thiên tài, bà kỳ vọng con bà sẽ trở thành một nghệ sĩ piano bậc nhất. Một ngày nọ, bà lái xe chở con thì bị xe tông. Do tai nạn, Yoo-Seul từ bỏ chơi đàn bởi thần kinh thị giác bị tổn thương làm cô bị lòa. Tự tử không thành, Yoo-Seul bắt đầu sống cuộc sống khiếm thị và thay đổi suy nghĩ.

UserPostedImage

“Giấc mơ này quá đẹp, khiến tôi muốn được sống trong giấc mơ đó.” Jung Cha-Sik (Ji Soo) học năm thứ 2 trường trung học thể dục thể thao Woo Jung, đang là vận động viên nhảy sào. Anh có vóc dáng cao ráo và gương mặt ưa nhìn, tự tin, năng động, dũng cảm, sống không sợ hãi. Tuy tánh nóng nảy, nhưng có tấm lòng ấm áp. Anh cũng mới vừa xảy ra tai nạn khi nhảy sào, cột xương sống không cho phép anh tiếp tục chơi môn thể thao. Anh ghi danh vào học trường của Yoo-Seul, rồi tình nguyện làm người trợ giúp cô gái khiếm thị này. Anh tin anh sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm, lý do bởi bà mẹ tuyệt vời của anh, bà sống bằng nghề viết thuê và hy vọng trở thành nhà văn thật sự, muốn giúp con xóa đi nỗi buồn bị chấm dứt chơi thể thao, bà khuyến khích con chuyển sang ngành dương cầm, bà tiết lộ, con là giọt máu của một nghệ sĩ dương cầm quốc tế đương thời.

Seo Jin-Mok (Shin Jae-Hà) là cậu ấm một gia đình giàu có, cha anh là người học thức, mong muốn con mình trở thành một người quý phái có đẳng cấp. Anh học cùng lớp với Yoo-Seul, đứng vị trí thứ 2 khoa dương cầm, cũng là đối thủ với cô này. Anh bị cho là chơi nhạc bằng cái đầu chứ không bằng cảm nhận, anh nỗ lực luyện tập ngón đàn nhưng vẫn chưa đủ hồn, bị đặt biệt hiệu “tâm thần.” Anh mang nỗi tự ti không thể trở thành dương cầm thủ bởi sự phân tích bài bác bằng luận điệu trí thức của người cha, lại thêm mặc cảm nặng với Yoo Seul. Khi Yoo Seul còn là đứa bé, con của bà thầy dạy dương cầm tại gia cho cậu, bất ngờ chứng minh cho cậu thấy cô bé chưa từng đặt ngón tay lên phím dương cầm có thể đàn khúc nhạc giao hưởng mà cậu tập luyện khó khăn. Từ đó cậu sinh lòng oán hận.


UserPostedImage

Truyện phim:

Tập 1 với tiểu tựa “Người có tài năng thiên bẩm,” giới thiệu nhân vật nữ chính Yoon Yoo Seul cùng bà mẹ “Ó đâm” của cô. Cô con ngồi trong xe chờ mẹ sắp ra khỏi căn nhà cũng là nơi làm trường tư dạy Piano của bà. Nhìn ra kính xe là thời điểm 4 chàng thanh niên cỡi xe đạp thể dục mỗi sáng đạp ngang qua nhà nàng, cảnh này đối với nàng mang ý nghĩa của sự tự do mà nàng không có được. Khi thấy mẹ xuất hiện, nàng nhấn nút máy hát để âm thanh bản giao hưởng phát ra. Bà ngồi vào ghế xe đã lên tiếng, sao con không đọc nhạc? và bắt bàn tay của cô con phải cầm lên cái nắm bóp lò xo để tập thể dục cho những ngón tay.

Hôm nay bà đưa con đến dự buổi thi đàn dương cầm, bà muốn cô dò lại bản nhạc dự thi. Bà dặn dò đủ thứ, phải lọt vào mắt xanh giáo sư Moon vì ông ta có thể làm giám khảo, đặc biệt với Jin Mok đối thủ của nàng tranh thi hôm nay, nên xung phong làm người lật trang cho cậu ta, chỉ cần con chậm tay lật thì cậu ta sẽ đánh sai... Cô con ậm ừ cho xong.

UserPostedImage

Chuyển qua cảnh bốn cậu thanh niên vừa rồi đang đạp xe vào đường hầm dẫn đến trạm xe điện ngầm. Nơi đoạn đường này giăng trên cao hai bên vách là chuỗi đèn chiếu những mảng sáng từ bóng đèn rọi xuống vách vẽ những bức tranh sặc sỡ trang trí dọc hai bên tường. Ðặc biệt hơn, có đặt một chiếc dương cầm mini sát vào vách cũng được vẽ cùng khắp thân đàn, có chữ Music to tướng nơi thùng đàn nằm dưới giàn phím. Cách một khoảng ngắn cùng dãy với chiếc đàn là 2 thùng bày bán trái cây có người chủ đàn ông ít nói ngồi cạnh. 4 thanh niên thắng xe đạp dừng ngay cây keyboard và buông ra những thắc mắc về nó. Thoáng cảnh này để giới thiệu chút cá tánh của nhân vật nam chính Jeong Cha Sik. Cây dương cầm này rồi đây trở thành một “nhân vật quan trọng” trong phim.

Bây giờ là không khí trong phòng thi dương cầm. Seo Jin Mok dùng khăn mù-soa lau dãy phím đàn, anh trong tư thế sẵn sàng. Ban giám khảo hỏi ai sẽ lật nhạc cho Jin Mok? Mẹ của Yoo Seul nhìn sang gật đầu ra hiệu cho nàng con tình nguyện nhận việc này. Hai học sinh ngồi cạnh nhau dưới hàng ghế khán giả, cô nói nhỏ với cậu, Jin Mok theo thể loại mạnh, nếu dính phải nhạc lãng mạn thì coi như xong! Quả nhiên, Jin Mok chọn “Chopin Valse in e minor Op. Post” thuộc về lãng mạn, bà mẹ Seul tỏ ra hài lòng. Theo mưu toan của bà, con bà sẽ lật sang trang chậm trễ, làm cho cậu ta sẽ lúng túng đánh sai. Nhưng Yoo Seul không dùng mánh khóe này để hại đối thủ, cô tự tin sẽ thắng anh ta bằng chính thực lực của mình.

UserPostedImage

Ðến phiên Yoo Seul thi tấu, Suh Jin Mok làm người lật trang đáp lại, cố tình phá hoại màn biểu diễn bằng “vô tình” đánh rơi gấp nhạc. Jin Mok xin lỗi, nhặt lên thì Yoo Seul khẽ vào bàn tay anh cho rơi lại tập nốt xuống sàn, rồi cô nhắm mắt tập trung, biểu diễn trọn bài “Prelude Op. 23 No. 5” của Rachmaninoff một cách hoàn hảo. Một lần nữa, cô đánh bại đối thủ và giữ thứ hạng cao nhất. Màn thi tấu này để giới thiệu nhân vật chính thứ ba Seo Jin Mok.
Phim quay ngược về thời gian mẹ Yoo Seul đang dạy tại tư gia cho cậu bé công tử Jin Mok và bà đi dạy mang theo cô con gái còn bé. Cậu ấm không hài lòng nên nói với cha cậu cho bà nghỉ việc vì khả năng dạy yếu kém, bà rối rít phân trần, lý do tôi không đi du học hay chưa từng biểu diễn cá nhân không phải vì tôi không đủ tài năng mà vì gia đình tôi không đủ điều kiện. Tất cả học trò tôi đều đỗ vào Trung học Nghệ thuật Han Joo. Ông móc bóp lấy tiền, nói với cô giáo, đến nước này tôi không làm gì được hơn. Cô giáo xoay qua năn nỉ cậu ấm, chợt tiếng dương cầm tấu lên thánh thót, bé Yoo Seul không chịu nổi tình huống này nên ngồi vào đánh lại đoạn nhạc mẹ nàng vừa dạy, đàn bằng trí nhớ một cách mượt mà.

Trong khi những ngón tay thiên thần đang lướt phím, cô bé nói với cậu ấm: “Nhìn cho rõ vào. Mẹ tôi đã bảo cậu phải chơi như thế này này. Mẹ đã dạy cậu rất kỹ rồi. Là cậu không chịu nghe lời thôi.” Mẹ cô bé bị sốc trước bất ngờ này cũng như hai cha con đại gia, cậu ấm tức giận chạy tới sập mạnh nắp đậy phím xuống đôi tay đang biểu diễn, may là mẹ bé đưa hai cánh tay chen vào đỡ kịp; bà mẹ chợt nhận ra chính con mình mới là thiên tài, bà lắp bắp nói, cả đời tôi chưa từng dạy con bé chơi piano, rồi bà vất gấp tiền vào người ông chủ, hối hả lôi con đi về, bỏ job. Từ đây bà đặt hết kỳ vọng vào cô bé, tin rằng con bà rồi sẽ được xưng tụng là thiên tài dương cầm.

UserPostedImage

Trở lại hiện tại, lúc ra về sau buổi thi, Jin Mok tỏ thái độ bất nhã với cô giáo piano ngày xưa, nên Yoo Seul đáp lễ anh ta: “Này, cậu cố tình đánh rơi bản nhạc của tôi, đúng không? Nhưng không may cho cậu, tôi lại nhớ hết tất cả... Tôi không phải là thiên tài, nhưng... cậu chẳng có tài cán gì cả!” Ánh mắt khinh bỉ và nụ cười khinh khỉnh của cô dán vào mặt kẻ thua cuộc. Bị nhục mạ, Jin Mok vào nhà thờ, quỳ trước tượng Chúa Jesus, tuôn ra lời khẩn cầu đầy căm hận: “Công bằng và Chúa... Xin đừng im lặng. Hãy nổi giận. Con đã cố gắng chịu đựng vì Người bảo con phải làm thế... Nhưng cậu ta đã đi quá xa... Con không biết chịu đựng nổi thói ngạo mạn của cậu ta được nữa không... Hãy khiến cậu ta ăn năn hối lỗi trong bóng tối dài vô tận... Và cho chúng con thấy một đức Chúa công bằng và công lý. Con cầu xin Chúa. Amen.” Vừa cầu xin dứt lời, điện thoại reo, anh nhận phone từ bạn trong lớp báo Yoo Seul bị tai nạn xe đưa vào bệnh viện, các cô giáo đang đi tới bệnh viện. Anh chợt hãi hùng vì dường như lời cầu xin Chúa của mình đã tức khắc hiệu nghiệm.

***
Chuyển sang cảnh tại một vận động trường đang có cuộc thi thể thao học sinh về môn nhảy sào. Jung Cha-Sik chuẩn bị nhảy lần thứ ba. Nhìn lên hàng ghế khán giả thấy mẹ cậu bị bà mặc áo ngựa vằn đi với ông chồng vô tình làm rơi hộp sữa dâu của mẹ anh, khiến anh cho là bà ngựa vằn khinh thường mẹ mình, nên nổi nóng la hét ỏm tỏi. Ông huấn luyện viên cho biết bà ta là mẹ của vận động viên Kang Joon Ho, là người nhảy cao hơn em 17cm, thành tích của anh ta là 5m 27cm. Thế là anh điên tiết lên, tuyên bố với giám khảo: “Jeong Cha Sik của trường Thể Dục Thể Thao Woojung, tôi sẽ nhảy lần thứ ba với độ sào cao 5m 30cm. Ông huấn luyện hãi quá bịt miệng anh, nói 5m10 đủ đạt thành tích, anh bèn hét to hơn, 5m 50cm, nhưng rồi chỉ được nhảy ở độ cao 5m30. Ai khinh thường mẹ anh thì tuyệt đối không được, vì thế anh đã nhảy lọt qua độ cao này. Còn bà mẹ anh trên kia thì đánh cược với vợ chồng ngựa vằn ngồi cạnh, đưa ra cái laptop nói đây là tất cả tài sản của tôi, nếu ông bà thắng, tôi giao nó cho ông bà, còn tôi thắng thì xin ông bà nhận danh thiếp của tôi. Hai mẹ con bà thắng cuộc. Danh thiếp bà ghi tên Jeong Mi Soo, nhà văn. Bà từng viết kịch và tiểu thuyết, từng viết thuê 13 lần cho các CEO, nghị viên và phát ngôn viên.

UserPostedImage

Khoảng thời gian Jin Mok cầu nguyện là lúc hai mẹ con Yoo Seul lái xe trên đường về trong toại nguyện, bất ngờ bị một xe tải húc ngang hông xe. Jin Mok về nhà vào phòng tập đàn, trút nỗi niềm vào phím đàn một lúc rồi ngước lên nhìn ảnh Chúa phơi bày trái tim, hỏi “Tại sao?” và lật úp khuôn hình Chúa xuống. Anh rời nhà đến tiệm hoa, bảo cô bán hàng tìm loại hoa có biểu tượng “tôi xin lỗi,” anh muốn mang hoa vào bệnh viện thăm Yoo Seul. Và cùng thời điểm với tai nạn xe hơi của Yoo Seul, cú nhảy sào 5m 35cm lần thứ 4 của Cha-Sik lọt qua tầm cao nhưng lúc rơi xuống anh vướng vào một cột mốc, đầu cột chĩa vào ngay hạ bộ anh, khiến phải cấp tốc đưa đến bác sĩ. May quá, “cây vàng” của anh không hề hấn gì, nhưng qua kết quả chụp phim cho thấy cột sống anh có vấn đề trầm trọng từ lâu, đốt sống thứ năm bị thoái hóa do làm việc quá mức.

Tại bệnh viện, hai mẹ con Yoo Seul về thân thể chỉ trầy xước, nhưng thần kinh thị giác của cô con bị tổn thương làm giác mạc cô không nhìn thấy sự vật được. Bà mẹ vội hỏi bác sĩ, thế còn piano? Nó chơi được chứ?... Bà hoảng sợ vì con bà bị lòa thì không đọc được bản nhạc để chơi dương cầm. Bà hét lên, Piano là con gái tôi, con gái tôi chính là piano! Anh có biết nó đặc biệt như thế nào không? Bà lôi tay con ra khỏi căn phòng bác sĩ, nói mẹ sẽ chữa lành mắt cho con, con đừng nghĩ đến chuyện bỏ piano nhé! Nếu con không nhìn thấy được, tai con sẽ nghe rõ hơn, và biến con thành nghệ sĩ piano giỏi hơn... Cô con hoàn toàn im lặng. Mẹ nàng rời phòng bệnh nhân đi làm thủ tục xuất viện, nàng đứng im với một gương mặt có nội tâm xâu xé. Mẹ nàng chui vào phòng vệ sinh ngồi bệt xuống đấm ngực khóc nức nở, là hình ảnh của tham vọng bị sụp đổ hơn là đau đớn vì con mình bị mù mắt.

UserPostedImage

Cũng nơi bệnh viện này, anh nhảy sào vừa ra khỏi phòng bác sĩ định bệnh và đang trên lối ra về thì bị một cô gái mù quơ thanh gậy dò đường vào chân, cô xin lỗi và hỏi lối lên sân thượng. Anh nhìn bộ dạng cô rồi hỏi có muốn đưa cậu lên đó không? nàng ừ, anh dẫn nàng đi. Jin Mok bước vào cửa bệnh viện thấy cảnh này tò mò đi theo, bó hoa tím cầm trên tay và thốt ra câu hỏi “cậu ấy mù sao?” Anh nhảy sào đưa cô mù đến trước hàng lan can sắt, bảo tới sân thượng rồi. Cô mù hỏi “có ai ở đây không?” “Không, tại sao?” nghe cô trả lời không có gì nên anh từ giã.
Còn lại một mình, cô mù gấp cây gậy đặt xuống sàn và bước tới đụng phải lan can, cô leo lên trèo sang phía ngoài bệ thành rào thì nghe tiếng gọi tên mình của Jin Mok. Cô vội lớn tiếng bảo đừng tới gần. Tiếng của cô làm anh nhảy sào dừng bước và lắng nghe cuộc đối thoại. Anh cầm bó bông hỏi “cô không thấy tôi sao?” cô mù đáp .”.. Giờ thì cậu hạnh phúc rồi chứ?” Cô mù quay người lại, hai tay nắm thanh lan can, nói “Hiện giờ tôi rất vui vì sẽ không phải nhìn khuôn mặt đáng tởm của cậu nữa. Và tôi cũng không phải nhìn vào tờ nhạc trông giống những con gián nữa. Thật tốt, tôi rất hạnh phúc đã mù, nhưng bà ấy... vẫn muốn tôi chơi piano ngay cả khi mắt tôi thành ra thế này...” Nước mắt nàng lã chã, “Ðó là kiểu người mẹ thế nào chứ?” và “Ðó là lỗi cậu tất cả. Ngày đó cậu nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt đầy khinh thường, nên bà ấy đã thay đổi.” Và móc trong túi ra cái nắm lò xo tập ngón tay quăng xuống sàn sân thượng. Anh nhảy sào chứng kiến màn bi kịch tới đây thì bỏ đi. Cô mù tức tưởi tiếp, “tôi phát ốm vì cứ phải diễn như tôi thích chơi piano lắm. Tôi cũng chán cứ phải khinh bỉ cậu. Cho nên tôi từ bỏ đây.”

UserPostedImage

Cô nhắm mắt lại và buông nắm tay khỏi thanh lan can, tấm lưng cô rơi xuống khoảng không. Anh cầm bó hoa la lên “Yoon Yoo Seul!,” chạy tới lan can nhìn xuống. Cô mù rơi gọn vào vòng tay hứng của anh nhảy sào đứng đón đợi. Chỉ là khoảng cách độ 2 mét từ tầng parking trên cùng xuống sân tầng kế, chân cô đứng trên bệ rào còn thấp hơn đầu của anh nhảy sào đứng ở dưới. Nàng mù kêu lên tiếng “Mẹ” khi buông mình tự tử, rồi la toáng lên, đưa hai bàn tay sờ đầu ngơ ngác hỏi “cái gì? không phải sân thượng sao?” Chàng nhảy sào đặt nàng đứng xuống, hằn học đáp “Ðây là bãi đỗ xe, bạn ngốc ạ, tôi đoán là cậu sẽ làm trò con bò nên đưa cậu đến đây.” Nàng mù quơ tay đấm vào kẻ trước mặt, hét lên... Anh này hỏi “Cảm giác của cậu thế nào khi bị đâm sau lưng? Mẹ cậu cũng sẽ cảm thấy như thế nếu nghe cậu nói vậy đấy!” “Là sao?” “Mẹ cậu làm thế vì nghĩ rằng cậu thích chơi piano. Ðó là lỗi của cậu vì lừa dối bà ấy chứ không phải là lỗi của bà ấy vì bị cậu lừa nhé. Ðừng đổ lỗi cho bà ấy và cả cậu ta nữa.” Anh chàng yêu mẹ nên bênh vực cho phía bà mẹ. Jin Mok đứng trên lan can không chịu nổi câu mỉa mai cuối cùng của anh cứu người, “có lẽ câu chuyện sẽ tốt hơn nếu cô chết đi,” bèn hét, này! sao nói lời như thế? liền bị anh nhảy sào mắng, mua hoa tặng người mù, chữ Ngốc hiện rõ trên mặt cậu! Rồi bỏ đi và lượm lên cái dụng cụ tập ngón tay (A ha! đây là một chi tiết rất buồn cười: lúc nãy nàng mù ném trên sàn sân thượng, bây giờ nó nằm ở sàn tầng dưới, kaka). Anh nhảy sào kể ngay cho mẹ anh nghe câu chuyện tự tử và cứu người hi hữu này khi hai mẹ con đi ra cửa bệnh viện.
Không phải anh nhảy sào không có tâm trạng, ra khỏi cửa bệnh viện gặp trời đang mưa, mẹ anh bấm bật dù thì chiếc dù văng ra phần mái còn chiếc cán trong tay, Cha-Sik cười ra nước mắt vì chiếc dù gãy vô dụng giống anh hiện tại. Mẹ anh ôm con vào lòng thương cho tâm trạng con mình, anh ôm mẹ khóc mùi mẫn vì không biết mình sẽ làm gì sau khi cuộc sống thể thao của anh bị tước đoạt.

***
Nhờ những lời phân tích của anh thanh niên cứu khi tự tử, Yoo Seul có thái độ ngoan ngoãn đổi khác với mẹ trước những thông báo của bà về sắp đặt việc học cho cô. Sau đó, nàng nói, trong suốt bao năm qua mẹ đã dành cuộc đời cho con rồi, giờ thì con bị mù, ở mức độ này, mẹ sẽ chẳng bao giờ có cuộc đời riêng cả. Ðây là lần đầu tiên con nói về vấn đề mà con tự quyết định, con xin mẹ hãy tôn trọng những gì con nói. Con sẽ đến lớp, học thật chăm chỉ để lấy được bằng. Và còn nữa, con sẽ không chơi piano. Con không thể thỏa mãn được mong đợi của mẹ với đôi mắt này... Vậy nên con sẽ từ bỏ đàn.
Về phần anh nhảy sào, vốn tính quật cường, sau khi giải phẫu nối hai đốt xương sống, ngoài mặt tỏ ra không buồn gì để mẹ anh khỏi lo, nhưng vào phòng ngủ nằm vật ra thì anh bật khóc. Mẹ anh ngửi được tâm trạng con, bà soạn ra tấm hình bà chụp với nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng 20 năm về trước. Trong bữa cơm, bà trưng ra tấm hình chụp với người đàn ông cột túm tóc mà bà cho biết là ba của con. Bà đưa cái cell phone cho con trai coi lý lịch ông, tên là Hyun Myung Se, xem xong anh quăng cái phone xuống, nói không tin. Bà dẫn chứng bàn tay con có ngón dài, không phải bàn tay chơi thể thao; còn nhạc chuông của cell phone con là bài “Fur Elise,” không lạ lùng sao?... Bà tố thêm, con thông minh hơn bọn trẻ bình thường gấp 10 lần! Cho nên đừng nghĩ mình không ra gì và suy sụp. Anh con phấn khởi, hỏi tới, ba biết con là con ông ấy không? Bà mẹ ngần ngừ, không biết. Mẹ phát hiện đã có con khi chia tay. Cậu con hỏi, thế mẹ có tìm ông ấy không? Bà đáp, không, vì ông ấy to quá... mẹ chẳng có gì để sánh cả. Cậu con hỏi, thế con có thể đi tìm bố không? - Dĩ nhiên.

Ðêm đó, Cha-Sik hớn hở chạy ra phố tìm đến nơi có dán bích chương của nghệ sĩ dương cầm Hyun Myung Se, rộn ràng nói với bức chân dung trong đó, bố, con sẽ đến gặp bố nhanh thôi. Rồi kết luận khi đặt những ngón tay mình lên hình phím đàn trên tờ áp phích, “Piano, rất hân hạnh được gặp mày, hãy là bạn tốt nhé!” và tuyên bố: “Con trai bố, Jeong Cha Sik sẽ bắt đầu chơi piano.” Cùng lúc này, nơi căn nhà của Yoo Seul, nàng mù cũng buông lời quyết định với mẹ cô, “con ngừng chơi đàn.” Ðây là sự sắp đặt kỳ diệu của định mệnh sau khi đã cố tình ném cô mù vào vòng tay của anh nhảy sào nơi tầng đậu xe.
Tập 2 mang tiêu đề: “Người xây dựng tình bạn thật sự”
Cha Sik trong buổi sớm đạp xe tập thể dục, anh đang đứng ngắm nghía cây keyboard nơi đường hầm trạm xe điện. Anh hỏi ông bán trái cây, Chú ơi, cây piano của chú à? Ông lắc đầu. “Vậy ai đàn cũng được, phải không?” Và ngón tay anh ấn vào một phím đàn, cười, nói tuyệt quá. Trong nhà nàng Yoo Seul tự mặc xong bộ váy học sinh có thắt cà vạt và bước vào phòng đánh răng. Cũng tại nhà, Jin Mok chuẩn bị đến trường. Anh nhìn chiếc thánh giá nhỏ có Chúa Jesus đóng đinh rồi quẳng cây thập tự vào hộc tủ đóng sầm ngăn kéo lại. Tại nhà, Cha Sik cho mấy vật dụng cá nhân vào túi sách, hôm nay anh đến trường trung học nghệ thuật Han Joo ghi danh vào học.
Nhóm học sinh Han Joo đứng chờ xe buýt trường đến đón, bàn tán hôm nay Yoo Seul trở lại trường nhưng không chơi piano nữa, Jin Mok đứng trong nhóm nghe tất tật và nhớ lại những lời đầy nước mắt của Yoo Seul trước khi gieo mình tự tử. Anh đột nhiên có một ý nghĩ, không lên xe khi chiếc bus đến mà tốc chạy đến nhà cô bạn học mù, chạy ngang qua Cha Sik đang đi ngược chiều bên kia lề và dừng lại hôn lá thư trước khi thả vào thùng thư vệ đường, gửi hỏa tốc đến địa chỉ người mà anh mới phát hiện là bố anh.

Tại nhà trường piano “Yoo Seul,” nàng mù bước ra cửa với chiếc gậy. Mẹ nàng định đưa nàng đi nhưng nàng nhất định tự đi bộ, hai mẹ con lời qua tiếng lại và bà mẹ chịu thua cô con. Jin Mok đến nơi chứng kiến trọn vẹn, rồi anh im lặng đi theo sau lưng cô, cẩn thận giữ khoảng cách một quãng. Bất chợt một xe hơi phóng qua, Yoo Seul hết hồn rúm người lại, Jin-mok kịp đưa bàn tay nắm cánh tay cô để giữ thăng bằng, làm cô lầm tưởng mẹ nên la toáng yêu cầu mẹ đừng đi theo con nữa. Anh im lặng và tiếp tục lên xe bus cùng cô, mở cửa vào trường cho cô, đứng chờ cô thay dép nơi tủ khóa cá nhân, tất cả đều lặng lẽ.

Nơi phòng ăn học sinh, Jin Mok đang ngồi ăn, chợt đám học trò bị gián đoạn ồn ào bởi một tiếng vang to và một tiếng thét, Yoo Seul va vào và làm đổ khay đựng thức ăn lên mình một nữ sinh, Yoo Seul té ngồi bệt với nước mắt lưng tròng và thốt lời xin lỗi, bàn tay run rẩy mò nhặt thức ăn rơi đổ và không ai giúp cô. Cuối cùng, một bàn tay xuất hiện nắm tay cô kéo đứng lên, đó là Jin-mok.
Trần Lãm Vi
nga  
#2 Đã gửi : 29/05/2016 lúc 07:53:25(UTC)
nga

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 1,657

Cảm ơn: 1 lần
Ðiểm phim: Page Turner (Kỳ 2)

Cha-shik vào trường Han Joo và đang cầu xin trong văn phòng cho anh ghi danh học nhưng chỉ nhận được lời từ chối. Ở phía bên kia văn phòng, giáo viên cho cô học trò Yoo Seul biết chưa có ai tình nguyện làm người trợ giúp em. Tốt nhất là để mẹ em giúp em. Yoo Seul nói cô sẽ hỏi nhờ bạn cô... Ðột nhiên Jin-mok bước vào nộp đơn tình nguyện cho cô giáo, anh nói “cô sẽ tính số giờ em làm tình nguyện viên, đúng không?” Yoo Seul bật dậy tuyên bố em sẽ tìm người khác, bất cứ ai ngoại trừ anh ta. Yoo Seul đôi co với Jin Mok về việc anh muốn trợ giúp, cho rằng “chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi muốn nôn mửa.” Rồi nói với cô giáo, em có thể tự đi học. Nhưng qua việc xảy ra trong bữa ăn trưa, cô giáo cho là em không thể tự sinh hoạt.

UserPostedImage

Ðột nhiên nổ ra một giọng nói, “Tôi có thể làm người hướng dẫn cậu không?” Cha-shik chạy vọt vào, Yoo Seul nhận ra giọng nói, chỉ ngón tay vào anh, “là cậu sân thượng phải không? kẻ nói dối và mỉa mai tôi.” Cha-shik đáp, “Ðúng! tôi chỉ điên khi đó thôi. Bây giờ tôi đang sống với mục đích mới, bây giờ tôi là một con người hoàn toàn khác, giống như con sâu biến thành con bướm vậy.” Cha-shik quỳ gối xuống trước Yoo Seul, nói, “Tôi quỳ xin cậu bỏ qua cho, tôi xin lỗi, hãy để tôi làm người dẫn dắt cậu. Tôi sẽ đọc bài cho cậu trong lớp và đưa đón cậu đi học.”
Ông thư ký nghe ồn ào tiếng cậu vừa bị tống xuất, chạy qua kéo tai anh lôi đi, Cha-shik chỉ vào cô mù, bảo tôi đang xin làm người giúp đỡ bạn ấy. Nàng hỏi tại sao anh giúp tôi? - Vì trường không nhận học sinh chuyển trường, nhưng tôi thực sự muốn học ở đây, nên hãy để tôi giúp cậu. Tôi sẽ bảo vệ cậu từng ly từng tí... Theo tôi thấy thì cậu rất ghét thằng ngốc này. Yoo Seul đáp, tôi ghét cả hai như nhau... Cha-shik lập luận rằng mẹ Yoo Seul không phải học sinh ở đây, tại sao tôi không thể chứ? Cô giáo không thể cãi được, thế là Cha Sik hỏi ngay cô mù, “Vậy cậu chọn đi, tôi hay là đầu đất?”... Yoo Seul cuối cùng tuyên bố cô sẽ có một lựa chọn.
Trong lớp học, Jin-mok nhìn chằm chằm về Yoo Seul trong khi Cha-shik với nụ cười chiến thắng ngồi cạnh Yoo Seul và nháy mắt ngạo anh ta. Cô giáo cho biết hôm nay học về Jean Sibelius, một tác giả Phần Lan, cô nêu ra nhạc phẩm “Symphony No. 2 First Movement”... Những lời đọc bài giúp cho cô mù chỉ ra Cha-shik không có trình độ về âm nhạc. Kiến thức dốt nát của anh bị cười nhạo khúc khích, anh cố gắng theo kịp bằng cách truy tìm trên màn điện thoại, nhưng Yoo Seul đã ngán ngẩm nhét vào tai hai ổ loa earphone, lờ anh hoàn toàn.
Cuối ngày đầu tiên, khi đưa Yoo Seul đến nơi phải từ giã, cô lạnh lùng cho Cha Suk biết, tôi cần lý do tránh mẹ tôi, còn cậu cần lý do để đến trường, vậy cậu chỉ tỏ ra giúp tôi ở trường là đủ, đừng làm gì vượt qua điều đó. Sau khi cô hất mái tóc bỏ đi với gương mặt khinh khỉnh, anh chàng bật miệng, “Wow, cậu ấy đã kích thích được sự hăng say mà bao lâu nay mình không có.”

UserPostedImage

Mẹ của Cha Sik sáng thức dậy vào nhà bếp, ngạc nhiên đứng nhìn cả trăm tờ note ghi chi chít chữ dán đầy trên mặt gương soi, tràn ra chung quanh có cả những bản kẽ nốt nhạc như của Tchaikovsky. Bà chạy ra nhà trước thấy cậu con đang xỏ giày vào chân, “Chủ Nhật mà con định đi đâu?” “Con đến thư viện, hôm nay con sẽ về trễ đấy.” Cậu chào mẹ rồi đi, bà nói, thế này thì thằng bé có thể vào trường Juilliard mất thôi!! Nơi thư viện, anh ngồi trước một lô sách. Cái này gọi là “upright Piano,” “alla marcia” nghĩa là “chơi giống hành khúc”... Và trên đường đi bộ đến trường cầm quyển sách trên tay, “Wolfgang Amadeus Mozar thuộc trường phái cổ điển.”..
Chỉ sau 2 ngày cuối tuần, sáng nay vào lớp, cậu đã làm ngạc nhiên mọi người, cậu đọc và giải thích về piano đôi, “Sonata in F major K.497 của Mozart,” “Italian Polka” của Rachmaninoff, “Sabre Dance” của Khachaturian và “La Valse của Ravel... làm những tiếng Ô vang lên kèm theo những nụ cười khen ngợi, cậu sung sướng đứng lên nắm hai bàn tay giơ lên mổ mổ cảm tạ. Bây giờ nàng Yoo Seul không còn buồn chán, lúc đưa nàng đi dạo quanh sân trường cũng được nghe anh dẫn đường kể chuyện về âm nhạc, nào là có 4 thành viên trong nhóm tác giả dân tộc Nga, họ là Balakirev, Rimsky Korsakov, Mussorgsky, Borodin và Cui.
Hôm nay đưa nàng về, nàng vẫn không muốn ngồi lên chiếc xe đạp mà anh tốn 30 đô chuốt lại. Từ giã, kẻ đi tới, người quay lưng, anh nói, “Còn một ngày nữa thì đủ một tháng,” rồi tự tin, “ngày mai, cậu ấy sẽ bắt đầu tìm kiếm mình nếu không thấy mình đâu, và sẽ hạnh phúc khi nghe tiếng nói mình.” Ðó là loại hương của hoa tình yêu trong trái tim đang hé nở. Còn đang bâng khuâng thì nghe tiếng hét sợ hãi của Yoo Seul, Cha Sik bỏ xe đạp chạy tới. Gậy dò đường của cô quơ trúng một chú chó bẹt-giê chạy dạo làm nó sủa lên và cô té bệt xuống đường... Ông chủ chó bỏ đi sau khi nghe Cha Sik chỉ lên cái máy thu CCTV sẽ làm chứng sự việc xảy ra với cảnh sát, anh định tiến tới thì chợt những ngón tay của nàng đan vào những ngón tay anh và nắm chặt, bảo thôi - Tín hiệu đã phát ra. Rồi hỏi anh có thể đưa nàng về nhà không? Cú ngã làm mắt cá chân nàng bị trặc, thế là chàng đèo nàng đi xe đạp. Ðây là lần đầu tiên cô gái này thưởng thức thú đi xe đạp nên lộ đầy vui sướng, chàng thì cho biết hôm nay lần đầu tiên cậu gọi thẳng tên tôi đấy nhé, rồi bảo ôm chặt vào, cánh tay nàng liền nghe theo, tuy nhiên sau đó đôi mắt chớp chớp e thẹn nên cánh tay giơ bàn tay ra đón gió.

UserPostedImage

Mẹ nàng đứng ngóng con trước cửa nhà, nhìn thấy con mình vòng tay ôm chặt cậu thanh niên cưỡi xe đạp chở nàng dừng lại trước nhà. Mẹ nàng lên tiếng làm chiếc gậy gấp rơi xuống đất, bà tiến đến hỏi đây là ai vậy con? chàng nhanh nhẩu gật đầu chào, cháu là Jeong Cha sik ạ, là người dẫn đường cho yoo Seul ở trường. Bà đáp có nghe và cảm ơn cậu đã giúp đỡ. Mẹ nàng dìu nàng vào nhà đóng cửa lại, anh nhìn thấy thanh gậy nên nhặt lên, bước tới cửa thì nghe bên trong tiếng bà mẹ mắng con gái đã dám đi xe đạp, còn cho cậu là một tay du côn dốt nát. Ðó là do mái tóc anh “high lines” vài nhúm tóc màu nâu tươi. Nàng chống đối, nói lời lẽ của mẹ còn độc ác và nông cạn hơn mọi thứ trên thế giới này. Thế là ăn ngay cái tát. Nàng khóc và diễn tả cảm giác tuyệt vời đi xe đạp lần đầu tiên... Có nhiều thứ con cảm thấy hối tiếc kể từ khi con không nhìn được nữa.... Mẹ nàng nhìn vào tủ đựng cúp, nói, từ bỏ những thứ kia để có được những chiếc cúp chiến thắng này... Nàng nói, con chưa bao giờ coi những thứ đó là của mình cả, chúng là của mẹ... Cuộc đời của con, con không nên đổ lỗi cho mẹ... cho nên con sẽ tự quyết định và sẽ tự đổ lỗi cho mình... Con đang cố gắng không muốn nổi loạn... Cây gậy gấp được Cha Sik dựng trước cửa và lẵng lặng đi về.
***
Cha Sik đưa đón bằng xe đạp nên chở Yoo Seul đến đường hầm để giới thiệu cây dương cầm, anh ngỏ lời muốn nàng đánh đàn cho anh nghe thay vì xin lỗi về mẹ nàng. Nàng buộc phải trả món nợ, một tay lướt nhanh thử tiếng đàn rồi kết luận giống y hệt cậu, rẻ tiền và ngu ngốc. Nàng dặn đừng nói với ai là tôi đã đánh đàn ở đây, “Tôi sẽ đem chuyện này xuống mộ.” Ðó là chàng kể tiếp câu chuyện cho mẹ nghe, bà bắt bẻ, đem xuống mộ mà lại bép xép kể cho mẹ nghe, vậy mẹ là mộ à? Anh bị quê nên giận mẹ, bà đổi chiêu, thế cô bé chơi đàn ra sao? Bà sờ trúng đóa hoa tình yêu đang nở trong tim cậu con, cậu sống động lên ngay, “Cậu ấy rất tuyệt. Con nghĩ cậu ấy chỉ sau bố thôi,” rồi nhắm mắt thả hồn mơ màng khi mẹ hỏi cô ấy chơi tốt thế à? “Mẹ có biết cái cảm giác đó không?” rồi anh tưởng nhớ lại lúc nàng đàn, diễn tả “Như một chiếc cầu vồng phát ra những âm thanh hay tuyệt vậy. Nó đẹp một cách khó tin, và có thể biến con người thành những thiên thần. Và khiến cho thế giới này hóa thành thiên đường. Nó là loại cầu vồng đó đấy. Chỉ nhìn thôi, con đã thấy hạnh phúc rồi... Con không bao giờ muốn nó biến mất...”

UserPostedImage

Người cha của Jin Mok cũng là một loại áp lực đặt lên con, chỉ là cách khác của người có học thức. Anh đánh một bạn cùng lớp vì bắt gặp hắn định quay lén qua khung kính cửa khi Yoo Seul thay đồ trong phòng ở trường, nên bàn tay bị thương, không tấu dương cầm được cho buổi tiệc hẹn của ba anh. Trên bàn cơm, anh đưa bàn tay bị thương ra, bảo “ba không lo cho con bị thương mà chỉ sợ mất lòng khách mời vì con không đánh đàn.” Người cha hỏi, “Jin Mok, có phải là do con không tự tin với đàn piano không? Thường thì sự hèn nhát được bộc lộ từ sự thiếu hiểu biết. Họ cầu xin sự chú ý và rên rỉ vì tình cảm, giống như con bây giờ đấy. Con lừa dối bản thân và bắt đầu chơi piano rồi nghĩ là con không hề tệ chút nào. Nếu con vẫn tiếp tục lừa dối bản thân, con sẽ càng tổn thương thêm thôi. Con sẽ mất lòng tin vào chính mình. Cuối cùng con sẽ lại càng than vãn.” Sự tấn công bằng lý lẽ trí thức của người cha làm tăng thêm cường độ tự ti thầm kín của con mình, cậu vào phòng đàn trút nỗi niềm lên những phím đàn, bàn tay bị thương tuột ra lớp băng bó nhưng vết thương sâu kín thì không tuột ra khỏi lòng cậu.
***
Trường Han Joo dán bích chương thông báo 3 tháng nữa sẽ có cuộc thi tấu dương cầm đôi. Cha Sik sờ tay vào tấm bích chương rồi bảo giống như giấc mơ, quay lại hỏi nhóm học sinh đang đứng, Này, tôi cần phải làm gì để được tham gia? - Sinh ra lần nữa. Tiếng cười rộ lên. Anh ngần ngừ rồi tiết lộ, bố tôi là Hyun Myung Se. Anh móc phone trưng ra tấm hình nền chụp mẹ anh với thiên tài dương cầm này, “Nhìn đi, đây là bức ảnh mẹ tôi đã chụp 20 năm trước đấy.” Một nữ sinh nói, “nếu đây là sự thật thì có hàng triệu đứa trẻ gọi Hyun Myung Se bằng bố! Ông ấy lúc nào chẳng chụp ảnh với fan sau buổi trình diễn chứ!”... Anh vẫn mạnh mẽ tuyên bố “nếu tôi thắng giải nhất thì đủ chứng minh không?” “Chưa chắc cậu qua được vòng loại, đừng có hòng!”

UserPostedImage

Anh ấm ức bỏ đi tìm Yoo Seul để đề nghị. Cô nói, “Cậu điên à! Cậu hoàn toàn mất trí rồi. Ði gặp bác sĩ đi!” “Còn những ba tháng, nếu tôi tập luyện như điên thì có thể chứ!” “Không được! Ngay cả con trai của Mozart cũng không được. Nếu cậu tin là con trai của ông ta thì đi thử DNA còn hơn là mơ mộng! Ngay tôi có luyện tập nhảy cực đi nữa, sau 3 tháng tôi có thể chiến thắng ư? Không! Ðây là cuộc thi mà các nghệ sĩ piano đã chơi 10 năm tham gia. Nghĩ đến cậu tập luyện trong vòng 3 tháng, không những vô lý mà còn là một thái độ vô lễ nữa.” Nàng nói đến thế thì chàng mới chịu đầu hàng, đáp, “Tôi thật thô lỗ, tôi xin lỗi.”
Anh không phải là con người nói dối, đó là bí mật có thực của anh, trên đường đạp xe chở Yoo Seul về, anh hồi tưởng lại giấc mơ hằng đêm anh thấy mình tấu dương cầm cùng Yoo Seul, mà anh không tiết lộ với mẹ anh. Trong giấc mơ ấy anh giống như một nghệ sĩ tuyệt vời và Yoo Seul không khiếm thị. “Cậu ấy thỉnh thoảng nhìn tôi mỉm cười và nụ cười của cậu ấy vô cùng đẹp.” Ðó là giấc mơ hóa bướm của một con sâu. Ðể chứng minh, chỉ còn một cách duy nhất. Anh chở Seul ghé lại cây piano trong đường hầm, rồi hỏi, Seul à, cậu còn nhớ bản nhạc cậu đàn hôm trước chứ? Nếu tôi có thể chơi, không có nghĩa là tôi có khả năng sao? - Sao cậu có thể đánh được? - Nếu tôi đánh được, thì cậu chấp nhận đề nghị của tôi, được không? Nàng bỗng bị chàng bế nhấc lên mang đến đặt ngồi xuống ghế dương cầm, đặt bàn tay nàng lên bàn tay chàng, nếu chú ý sẽ nhận ra vài đầu ngón tay của chàng quấn băng keo cứu thương. Và chàng bắt đầu tập trung gõ những phím đàn vang lên những nốt nhạc.

UserPostedImage

Vì giấc mơ kia, anh mang về nhiều sách dạy tự học đàn dương cầm, quyết tâm tập luyện, và đã âm thầm tự học đánh đàn ngày đêm nơi cây đàn đường hầm. Ông bán trái cây ngồi gần phải đeo cái headphone để khỏi bị nhức óc, còn anh thì tập đến rướm máu các đầu ngón tay đến phải băng lại. Hôm nay ông trái cây gỡ cái headphone ra vì bản nhạc được tấu lên hấp dẫn, vài người đi xe đạp dừng lại thưởng thức. Nhưng sững sờ nhất là nàng mù, lòng dũng cảm của chàng dường như đã đánh động vào cái thiên phú của nàng bị chôn cất từ sau khi lòa mắt. Nàng mỉm cười chấp nhận đề nghị một cuộc chơi mới với chàng thanh niên này.
***
Tại biệt thự của nghệ sĩ dương cầm Hyun Myung Se, ông đang ngồi đàn trong phòng, anh thư ký phải chờ dứt đàn mới mang mấy gói bưu phẩm vào, trong đó một gói từ Cha Sik gửi đến được ông vui vẻ mở ra ưu tiên và tiết lộ với anh thư ký, tôi đã không biết, nhưng tôi có một người con trai, thằng bé ở Hàn Quốc. Lá thư gửi kèm theo, báo tin, “Bố à, con đã quyết định tham gia cuộc thi piano đôi. Mọi người đều nói không thể, nhưng con nhất định sẽ biến nó thành có thể. Yoo Seul mà con đã nhắc đến trong thư trước, chúng con sẽ cùng nhau dự thi đấu...” Ông Hyun Myung Se đọc xong lá thư đầy tâm trạng của cậu thanh niên gọi ông bằng bố, ông bảo thư ký xem lịch trình trong Tháng Hai, và ông quyết định làm giám khảo cho cuộc thi vì ông rất tò mò về người “con trai của ông,” ông gắn lá thư thứ 10 vào gấp thư trước mặt trên bàn viết ông.

UserPostedImage

Ðó cũng là lúc Cha Sik vừa đánh cho Yoo Seul nghe xong bản nhạc tại đường hầm, nàng mỉm cười chấp nhận hợp tác nhưng cũng cho tỉ lệ thắng của anh là 0.00001 phần trăm... Nàng cảnh cáo, “Vì cậu, nhưng tôi chỉ dạy cậu cơ bản, vì chúng ta không thể thắng được.” Từ đó hai thầy trò này ngày đêm cùng nhau kẻ dạy, người tập, học trò ăn nhéo thường xuyên. Ông bán trái cây đem cái hít sưởi ấm nhỏ của ông đặt sau lưng ghế hai cô cậu. Có một đêm trong đường hầm, mẹ của Yoo Seul lặng lẽ đứng một khoảng xa nhìn cảnh con mình tươi cười - là điều chưa bao giờ bà nhìn thấy ở nhà, ngồi cạnh cậu thanh niên dẫn đường, bốn bàn tay nhịp nhàng trên phím dương cầm. Ông trái cây gục gặc cái đầu theo nhịp nhạc. Cô gái nở một nụ cười mà Cha Sik diễn tả với mẹ là “đẹp vô cùng” sau khi hai người tấu dứt bản nhạc.
Hôm nay cô giáo trong lớp thông báo là hạn cuối ghi danh cho cuộc thi dương cầm đôi. Seo Jin Mok không tham dự. Tuyết mùa Ðông rơi lất phất. Yoo Seul đứng ngoài cửa trường, trên đầu đội quyển sách to che tuyết vì tin tức gần đây báo tuyết có chất acidic gây hói đầu... Cha Sik cầm dù chạy tới. Sau khi hai người đi một quãng dưới trời đổ tuyết, khi biết không có ai chung quanh, Seul nắm ngực áo của Sik ghì mạnh và gằn giọng, với nhịp độ này, hai chúng ta sẽ thành kẻ ngốc trên sân khấu, tôi không muốn làm trò cười trước Jin Mok.” “Tôi sẽ không để cậu bị mất mặt đâu.” Họ quyết định sẽ tập thêm vào 10 giờ tối trong trường lúc không còn ai thực tập. Cậu mặc áo dạ đen trùm kín đầu đến đón Seul vào giờ ấy thì gặp bà mẹ ó đâm đứng ngoài cửa đang lúi húi dán tờ thông báo, anh thưa là chúng cháu đi trong giờ muộn chỉ làm việc trong sáng thôi... Bà hỏi “cháu dùng bí quyết gì vậy? Yoo Seul chưa bao giờ mỉm cười khi chơi piano cả, nhưng khi chơi cùng cháu, cô đã nhìn thấy nó cười rạng rỡ.” Nàng mù ra cửa, không biết có mẹ đứng đó, Sik hỏi và nàng đáp nếu mẹ tôi biết tôi chơi lại thì bà sẽ kỳ vọng, còn tôi sẽ bị áp lực và rối trí.” Bà mẹ giữ im lặng, ngay cả về sau lặng lẽ đến dự cuộc thi. Bà ra dấu cho Sik dắt con bà đi.

UserPostedImage

Tại trường, trong phòng tập đàn không phải không còn ai, Jin Mok cũng âm thầm luyện tập, vừa gục mặt trên bàn phím thì nghe tiếng của Ấu trùng đưa Seul đến, anh vội núp kỹ và chứng kiến họ tập một nhạc phẩm có đoạn rất quan trọng ở tốc độ cực nhanh, chắc chắn Sik không thể nào thực hiện được, vì còn phải chơi nó bằng cảm xúc nữa. Seul đưa ra thí dụ để Sik hình dung, “chúng ta đang ở ngoài đường, có một thanh chắn rất cao trước mặt cậu, cậu rất sợ hãi vì không chắc có thể vượt qua được. Nhưng mọi thứ bỗng trở nên bình thản, cậu có cảm giác rất tốt, nghĩ mình có thể làm được, tim cậu đập nhanh hơn. Rồi rất nhẹ nhàng, cậu cố hết sức để nhảy lên, và cậu đã nhảy qua.” Sik nhắm mắt thả hồn lắng nghe, hình dung lại cảnh cậu nhảy sào vượt qua độ cao 5 mét 30 trước kia. Seul sau khi giảng bí kiếp, nàng đánh lên đoạn nhạc tuyệt vời này. Còn Jin được nghe giải thích cùng biểu diễn của nàng mù mà hoát ngộ để từ nay về sau tài năng anh vượt qua nỗi ám ảnh tự ti mặc ảm. Sik bị buộc phải đánh đoạn nhạc nhanh này với tốc độ khoảng 135 BPM trên một nhịp. Khuya đó, Sik mò tới cây đàn đường hầm. Tốc độ này không thể nào chỉ luyện trong vòng 3 tháng mà có thể đạt được! Jin Mok xuất hiện, nói lời gần như khẳng định như thế. Sik bảo nếu cậu không chịu giúp tôi thì hãy làm tôi nổi cáu cùng cực sôi máu lên thì tôi sẽ có năng lượng đánh được tốc độ 135 đấy.
***
Tờ thông báo dán trên cửa trường dạy piano Yoo Seul là “tại đây bán một dương cầm đang dùng,” mẹ của Cha Sik đi qua đọc thấy nên dừng lại. Bà đoán đây là nhà của cô mù nên muốn gặp bà “Ó đâm” từng chỉ trích con trai yêu dấu của bà. Thế là đại bàng gặp ó diều, rồi hai người mẹ này có cuộc hàn huyên. Bà muốn mua nói với bà muốn bán, con trai tôi mới tập đàn nhưng tiến bộ nhanh lắm nên tôi tìm cây đàn không dành cho người mới chơi... Nghe bà mua nói sẽ dùng hết số tiền tiết kiệm để đầu tư cho con mình, bà bán khuyên đừng làm như vậy, đừng dồn hết cuộc đời mình vào đứa con trai. Bà đang cô độc ngồi uống rượu vang trắng, tu một ngụm, nói tiếp, tôi đã từng như thế. “Và giống như tưới nước và một đứa trẻ đang lôi ra một cái chăn bông. Tôi đã lo con mình phải chịu khổ nên đã để dành hết số nước của mình cho nó. Nhưng sau khi cái chăn bông hút cạn hết nước, thì nó sẽ thành ra rất nặng. Chắc hẳn con bé đã thấy rất khổ sở... khi phải gánh trên vai sức nặng như thế. Tôi không biết điều đó và càng tưới nước cho nó. Cái chăn bông mềm mại và ấm áp đã trở thành điều kinh khủng..., người mẹ thì chịu khát, đứa con thì phải vác nặng.” Bà mua lắng nghe và nâng chai rót rượu vào cái ly cạn của bà bán. Bà bán nói “tôi sẽ tặng đàn miễn phí cho chị. Chị đừng lấy tiền tiết kiệm ra và cũng đừng sống cả đời vì nó. Nó sẽ chết vì chính cái áp lực đó. Con cái chúng ta đang tràn hy vọng, chúng ta không nên biến điều đó thành ra ác mộng.”

UserPostedImage

Cha Sik luyện suốt từ sẩm tối tới sáng bét chưa về. Seul đến lớp học một mình, nhờ cô bạn nhắn tin cho Sik, cảnh cáo nặng lời nếu không đến tập 10 giờ tối đêm nay. Ngày mai đã là cuộc thi rồi mà Sik vẫn không đạt được tốc độ 135. Jin Mok sáng nay trước khi ra khỏi nhà gặp ba anh, thông báo con đi đến trung tâm luyện thi đại học. Mok muốn bỏ ngành âm nhạc. Ông bố phán, “Con quyết định đúng, kể cả con chơi đàn có giỏi cũng chỉ đi dạy đàn kiếm tiền thôi. Còn vất bỏ tất cả để trở thành thầy dạy đàn thì không xứng.”
10:10 tối đêm đó, Seul ngồi chờ Sik trong phòng tập đàn ở trường. Sik đã có mặt nhưng còn đứng im ngoài cửa nhìn vào và cuối cùng mở cửa bước vô sau khi nghe nàng nói chỉ chờ thêm 5 phút ân huệ. “Cậu đã luyện tập xong chưa?” Cái đó... anh gãi tai.. thì Jin đầu đất bước vào phòng không gây tiếng động, ra dấu cho Sik đừng lộ sự xuất hiện của anh. Cuộc tập dợt cuối cùng này, Jin thay Sik đánh đoạn giao hưởng nhanh 135 BPM cho nàng nghe. Sau khi dứt, nàng khen ngay “hoàn hảo lắm.” Jin lần đầu tiên trong đời nghe cô nàng khen mình đàn, cô tiếp, “Hoàn hảo vô cùng. Cảm giác quá mạnh mẽ. Ðến cả tôi cũng không chơi được như thế... Tôi nghĩ quyết định trở thành nghệ sĩ piano của cậu là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời cậu đấy.” Lời xác định này làm Jin rớm lệ, nỗi tự ti không còn, nỗi mặc cảm với Seul cũng chấm dứt, anh từ đây tự tin vào ngón đàn của mình.

UserPostedImage

Sik biết bố mình đến dự cuộc thi với tư cách giám khảo, anh chạy ùa vào phòng ông Hyun Myung Se để gặp, tiếc thay ông đã quá vội với lời minh xác “Cậu đã nhầm tôi với bố của cậu.” Tất cả sụp đổ tan tành. Anh yêu cầu ông can thiệp với ban tổ chức để cho Jin thế anh chơi đôi piano trong cuộc thi; một mặt đến yêu cầu Jin, bảo, màn trình diễn này là cơ hội có một không hai trong đời cậu đấy. Tôi đã xin thay tên cậu được rồi, vì đây là vòng sơ bộ. Vấn đề là Jin không thuộc làu bản nhạc. Bà mẹ của Seul choàng kín khăn che mặt ngồi cạnh nghe tất, bà lên tiếng tình nguyện làm người lật trang nhạc cho cậu, bà nói, bản nhạc này sáng tác bởi Beethoven, sắp xếp bởi Liszt. Là bản nhạc tuyệt vời để phô diễn tài năng.
Sik sau khi rơi nước mắt trách mẹ đã lừa dối về người bố, bảo đây là điều xúc phạm lớn nhất đối với cậu... “Mẹ đi theo con,” cậu lôi tay mẹ mình rời khỏi hội trường. Trên sân khấu giới thiệu cặp đôi dự thi mang số 17, hai thí sinh này sẽ trình tấu một sáng tác của 2 nghệ sĩ pianno... Beethoven của “Bản giao hưởng thứ 9 cung rê thứ.” Cặp đôi này đã chơi tuyệt vời ở vòng sơ kết. Khi về nhà, với đầy tự tin, Jin tuyên bố với cha, “Ba có thể đúng, nhưng con quyết định tiếp tục chơi đàn.... để trở thành một nghệ sĩ hướng dẫn chơi đàn piano trung bình sau 10 năm nữa... Cuộc sống 10 năm đó của con sẽ rất đáng sống vì những gì con làm là những thứ con yêu thích. Trở thành nghệ sĩ thành công... sẽ rất tuyệt, nhưng nếu không được thì cũng không sao.”
Hai mẹ con đến nơi cây piano trong đường hầm, cậu nói, “Mẹ hỏi con có thấy thoải mái hơn không... nếu mẹ nói con giống ai, đúng không? Ðây là câu trả lời của con.” rồi anh ngồi xuống ghế đàn. Anh nói to, “Con là con trai của mẹ, không phải là của Hyun Myung Se.” Anh hít một hơi thở mạnh, tập trung, và tiếng đàn rung lên. Bà mẹ đứng sau lưng anh. Trong cuộc thi nơi hội trường có 4 bàn tay chơi một bản nhạc, ở đây chỉ 2 bàn tay, Sik dồn hết tâm tư vào đó, làm bùng vỡ âm nhạc của toàn bài giao hưởng thứ 9. Tiếng đàn của cậu con làm cho bà mẹ nhiều lần đưa đôi bàn tay chận lại tiếng bật khóc. Ông trái cây mút mạnh que kẹo, dán mắt sang tiếng đàn. Một thanh niên dừng xe đạp im lặng lắng nghe. Thêm hơn chục người bộ hành vây quanh. Bản nhạc dứt, ông trái cây bật miệng “Bravo!” rồi vỗ tay và tất cả tiếng vỗ tay cùng hòa theo.
Tại nơi hội trường cũng đồng thời tiếng vỗ tay dưới hàng ghế khán giả cũng như nơi bàn giám khảo vang dội. Bà mẹ làm việc lật trang nhạc rớm lệ nhìn con gái bà nở cười trong nước mắt, rồi bà khẽ nói với cậu học trò ngày xưa, “Làm tốt đấy Jin Mok à.” Và trong chiếc tủ trưng cúp của Yoo Seul cho thấy 4 chiếc cúp: đồng, đồng, bạc, bạc, của giải thưởng cuộc thi hai đàn piano. Mẹ của Seul lau xong đặt lại trên đầu tủ khung hình chụp con gái bà cười rạng rỡ ôm bó hoa và khối thủy tinh cúp dành cho kẻ chiến thắng.

Trần Lãm Vi
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.332 giây.