logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 12/06/2016 lúc 12:04:55(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,173

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
UserPostedImage
Nhạc sĩ Trần Duy Đức.


Nhà thơ Toại Khanh, hay còn gọi là Thượng Toạ Thích Giác Nguyên từng nói rằng có những ca khúc, mà sau khi đến với người nghe, chúng ta không biết nên cảm ơn nhà thơ, hay nhạc sĩ, hay người ca sĩ. Bởi vì từ một bài thơ, trở thành một ca khúc, và qua một giọng
Một nhạc sĩ rất thành công trong việc chuyển hồn nhạc vào thơ, đó là Trần Duy Đức, người mà thi sĩ Du Tử Lê trong một bài viết của mình nói rằng “Âm nhạc, với Trần Duy Đức, là chiếc bóng đã bầu bạn, đã ở cùng anh, những năm lên năm, lên sáu. Âm nhạc, với Trần Duy Đức, là thực phẩm vô hình nuôi anh lớn, tháp thêm cho anh đôi cánh mộng ảo, đem anh vào đời.”
“Ngoài trời vẫn còn mưa

Người nằm dưới mộ sâu

Ôi thiên thu phôi phai hình hài

Hỡi người ơi tủi lòng
Hỡi người ơi tủi lòng

Bao năm tháng cô đơn nằm đây

Bên bia xanh ai qua từng ngày

Cơn mưa xuống nuôi xanh cỏ hoang

Trên quê hương xương khô mộ gầy

Đã ngủ yên một ngày

Anh đã ngủ yên một đời…”

Vào một buổi chiều trú mưa ở Nghĩa trang quân đội Biên Hoà, người lính không quân Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) vừa cởi bỏ áo tù quay về quê nhà, tình cờ lạc vào nơi yên nghỉ của những người đồng đội, họ đang ngủ giấc ngủ cuối cùng của đời người chiến sĩ…

“Khi tôi viết bài hát đó là năm 1976, lúc tôi được thả tù. Lúc từ trại tù ở Nha Trang về lại Sài Gòn, nhà mình, thì tôi phải đón xe từng chặng đường. Mãi đến khi về lại Biên Hoà, mưa tầm tã, lúc đó tôi quá giang trên 1 chiếc xe tải, chiếc xe cũ kỹ bị chết máy. Những người quá giang như tôi lại cuốc bộ. Tôi đi một đỗi tôi nhìn thấy bức tượng ở nghĩa trang quân đội nằm dưới đất…”

“Anh đã ngủ yên trên quê hương” ra đời ngay trong buổi chiều ấy.

Giây phút ấy, một cảm xúc mà giờ đây nhớ lại, Trần Duy Đức gọi đó là “cảm giác tủi thân của một người tù tội”. Trong buổi chiều mưa lạnh đó, đứng giữa đồng hoang với bia xanh, huyệt lạnh, biết rõ dưới lòng đất kia là những người đồng đội của mình, ông chia sẻ với họ tất cả niềm cảm xúc “mủi lòng, tủi hờn” đang dâng trào trong tâm hồn. Ông khóc cho mình, cho đồng đội, cho đất nước, cho niềm tin phụ người. Ông gọi đó là “Mặc niệm cuối”. Rồi hơn 20 năm sau, “Mặc niệm cuối” được danh ca Khánh Ly gợi ý đổi thành “Anh đã ngủ yên trên quê hương”.

Ca khúc đầu tiên

Trần Duy Đức là một người yêu thơ. Nhưng ông tự nhận có lẽ ông tơ bà nguyệt không cho ông nối sợ chỉ hồng với cuộc đời thi sĩ. Cho nên, một ngày, ông chợt nghĩ rằng, nếu ông kết hợp giữa lời thơ và điệu nhạc thì sẽ dễ dàng giúp ông nói ra một điều gì đó trọn vẹn hơn.

“Khi còn trẻ tôi cảm thấy mình bất lực trước những bài thơ mình làm. Lúc đó tôi nghĩ rằng tại sao mình không viết ca khúc? Âm nhạc sẽ hỗ trợ trọn vẹn cho điều mình muốn nói trọn vẹn hơn chăng?”

Khởi đi từ ý tưởng đó, “Khúc mưa sầu”, ca khúc đầu tiên của Trần Duy Đức được ông viết năm ông 18 tuổi.

“Nằm nghe ngày tháng rơi đều

Ngoài hiên mưa đọng bọt bèo

Tình nằm trong nấm mộ rêu

Trở mình nghe những quạnh hiu

Ôi nằm nghe ngoài hiên giọt rớt bên thềm

Nằm yên ta gọi tình quên

Biệt ly gởi gắm đôi lời

Trời mưa ru mảnh hồn rời

Hồn rời xa mãi ngàn khơi

Sầu người viễn xứ tả tơi

Ôi ngày qua bàn chân nào đếm ưu phiền

Đường xa chân mỏi tình quên…”
Nhà thơ Du Tử Lê gọi tiếng đàn trong ca khúc này là tiếng cổ cầm Koto. Tiếng hát trong vắt như sương của cố ca sĩ Ngọc Lan cùng với âm điệu mềm mỏng, luyến láy rung rẩy của tiếng Koto làm Khúc mưa sầu, nhạc phẩm đầu tay của Trần Duy Đức chất chứa đầy những thanh âm hoang lạnh.

“Tôi viết năm 1972. Năm đó, tôi 18 tuổi, tôi đã vào quân đội, binh chủng không quân. Tôi đóng ở Pleiku. Chính những cơn mưa ở Pleiku đã làm cho tôi viết lên ca khúc này.”

Và chính ông cũng không hiểu vì sao ca khúc đầu đời của mình lại chất chứa những ca từ khó hiểu và mênh mang đến thế. Không phải chỉ riêng ca khúc này, tất cả những nhạc phẩm do ông viết lời, đều có cùng một sắc thái như Khúc mưa sầu. Ông chỉ biết rằng mình đã vận dụng những kỹ thuật ẩn dụ, liên tưởng trong thơ để đặt vào ca khúc này. Ông nhìn thấy ngày tháng rơi đều, ông nhìn thấy ngày đi lang thang. Ông cầm tay được cả một cánh hoa tàn. Ông nghe được cả tiếng hồn hoa thở than.

Nhà thơ Du Tử Lê đã từng viết, ca khúc đầu tay ấy không khác gì một căn phòng khép kín của Trần Duy Đức.

“Những luyến láy, như những bậc cao nức nở vỡ tan, lần lần trên những nấc thang đi lên cõi hoang lạnh, được nghe lại bằng đôi tai hôm nay, đôi tai của một tài năng âm nhạc chín muồi.” (Du Tử Lê)

Ý thơ, hồn nhạc

Từ cổ chí kim, khi người nhạc sĩ viết lên một ca khúc, thi sĩ viết lên một bài thơ thì thường họ viết cho chính cuộc tình của mình, hoặc cho một những điều nhân gian gọi là “thế thái nhân tình”. Trần Duy Thức phổ nhạc từ những bài thơ ông cảm được, cũng vì ông tìm thấy ở đấy một phần đời mình trong đó.

“Khi mình cảm nhận một bài thơ hay thì ít nhất nội dung, ý tưởng của bài thơ gần giống với tâm trạng của mình thì mình dễ dàng cảm nhận, dễ dàng xúc động hơn. Như vậy, nó ít nhiều có ảnh hưởng từ chính cuộc đời mình.”

Như đã từng nói, khi ông đọc và cảm nhận một bài thơ hay một tứ thơ nào đấy, ông sẽ rất dễ dàng thổi hồn nhạc của mình vào trong thơ, chuyển thành những thanh âm để nói lên những điều ông muốn nói.

Có đến hơn 20 bài thơ của Du Tử Lê đã chạm vào cõi nhạc của người nhạc sĩ này.

“Là một con người, theo tôi hiểu, tôi nghĩ, ai cũng mang trong mình một nỗi nhớ, ít nhiều. Có người có nhiều nỗi nhớ. Có người chỉ có duy nhất một nỗi nhớ, mà nó đã hết đời. Đó là một cơ duyên. Khi anh Du Tử Lê làm bài thơ ấy, anh thốt lên ‘chỉ nhớ người thôi đủ hết đời’ là tôi cảm nhận được một điều…”

“Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời

Chim về góc biển. Bóng ra khơi

Lòng tôi lũng thấp. Tâm hiu quạnh

Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời

Em còn gương lược dấu bên ngôi?

Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn

Và quãng trời xanh đến rợn người

Chỉ nhớ người thôi

Ôi đủ hết đời…”
“Tôi phổ bài đó vào một ngày mà mình nhìn thấy nỗi nhớ của mình lên đầy. ‘Một ngày lên đầy nỗi nhớ’. Nó giúp cho tôi hoàn tất bài hát đó. Bài thơ đó gồm 6 đoạn, tôi chỉ sử dụng 5 đoạn vì khuôn khổ của một ca khúc. Tôi gần như giữ trọn vẹn nguyên bản của bài thơ, chỉ thay đổi bố cục của bài thơ thôi.”
UserPostedImage
Ca sĩ Nguyễn Cao Nam Trân trong ca khúc Nếu có yêu tôi tại đêm nhạc Trần Duy Đức.

Triết lý hiện sinh

Những bài thơ đi vào nhạc của Trần Duy Đức đều được ông trân trọng giữ lại nguyên bản của tác giả. Với những sáng tác đó, ông gọi là phổ nhạc. Và soạn thành ca khúc là đối với những bài thơ ông không giữ nguyên bản của tác giả. “Trong tay thánh nữ có đời ta” là một trong những ca khúc ông phổ nhạc từ bài thơ của thi sĩ Du Tử Lê.

“Hãy hỏi Chúa đi rồi em sẽ hay

Tôi buồn như phố cũ như tay

Bàn chân từng ngón ngưng không thở

Lạc mất đường đi tận dấu bày

Hãy hỏi nắng đi rồi em sẽ hay

Tôi gầy như lá, lá như mây

Rừng khuya thổi suốt bao tâm sự

Thiên đàng tôi là người hay ai?”

Hầu như những phẩm của Trần Duy Đức đều chất chứa những âm thanh mang dáng dấp nhân sinh. Từ ca khúc đầu tay Khúc mưa sầu cho đến những sáng tác ông thực hiện sau này ở hải ngoại. Vì ông chọn những bài thơ cũng mang sứ mệnh nói về triết lý hiện sinh như thơ Mai Thảo, của Du Tử Lê, của Ngô Tịnh Yên… và nhiều người nữa. Người nghe sẽ tìm thấy trong nhạc của Trần Duy Đức một màu sắc sắc không không. Đó là cái sắc của hiện tại, tốt với tôi thì tốt bây giờ, đừng để ngày mai khi tôi đã xa người; và cái không của sự vô thường.

“Cát bụi làm sao mà biết mỉm cười

Rộn ràng một nỗi đau

Nghẹn ngào một nỗi vui

Dịu dàng một nỗi đau

Ngậm ngùi một nỗi vui…”

Theo RFA
song  
#2 Đã gửi : 12/06/2016 lúc 12:09:46(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,173

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
‘Nếu Có Yêu Tôi’... và 45 năm tình ca Trần Duy Đức

Thớ thuở ban đầu...

Đó là một buổi chiều của hơn mười năm về trước, tôi nhận được điện thoại của nhạc sĩ Trần Duy Đức hỏi: “Anh tình cờ đọc một bài viết của em trên tuần báo Mai, câu thơ mà em trích trong bài đó có nguyên bản không đưa cho anh đi?” Anh đến nhà tôi lấy bài thơ và ngay tối đó đã nghe anh gọi cho biết: “Trên đường lái xe về nhà anh đã phổ xong bài thơ rồi, em ạ!”

UserPostedImage
Thi sĩ Ngô Tịnh Yên, tác giả bài thơ “Nếu Có Yêu Tôi,” do Trần Duy Đức phổ nhạc. (Hình: Facebook Ngô Tịnh Yên)

Anh cũng tâm tình rằng lúc đó anh đang gặp nhiều chuyện không vui trong đời sống, và bài thơ dường như đúng với tâm trạng của anh, nên thơ và nhạc bỗng “bén duyên” ngay lập tức. Lúc ấy cả hai anh em chúng tôi đều không nghĩ rằng, và cũng chẳng hề ao ước rằng... sau này nó lại được mọi người quan tâm nhiều như thế, lại phổ biến từ trong đến ngoài nước nhiều đến thế!

Từ đám cưới, đám tang, cho đến những bữa tiệc gia đình, họp mặt hội đoàn, v.v... Ca khúc này vẫn vang lên hàng đêm ở các sân khấu quán nhạc, và nhiều nhất vẫn là ở các chương trình gây quỹ từ thiện. Những lời của “Nếu Có Yêu Tôi” đã không còn là của riêng ai, không chỉ là lời lẽ của những người yêu nhắn nhủ cho nhau, mà còn là của bằng hữu gởi đến nhau, lời của người già cô đơn nằm thoi thóp trong một viện dưỡng lão nào đó, lời của đứa bé bơ vơ không nơi nương tựa giữa chợ đời, lời của đáy vực tuyệt vọng, lời của đỉnh cao lạnh lẽo... Chỉ cần cất lên tiếng hát là thấy như mọi người đang yêu thương nhau, đang được nắm tay nhau, đang có nhau. Riêng tôi, phải nói là rất hạnh phúc khi có được sự “đồng cảm” trước hết là từ nhạc sĩ Trần Duy Đức, sau là từ những ai yêu mến ca khúc “Nếu Có Yêu Tôi.”

Bài hát này trong mấy năm qua đã chiếm nhiều giải... nhất như: Gây “scandal” nhiều nhất, bị “hát chùa” nhiều nhất ở Việt Nam bởi những ca sĩ đang ăn khách, không được trả tiền tác quyền cũng... nhiều nhất, và nó “hit” đến nỗi có ít nhất hai ca khúc ở trong nước đã “chôm” cái tựa đề “Nếu Có Yêu Tôi” để “ăn theo” sự nổi tiếng này...

Điều đáng buồn là sự nổi tiếng nào cũng có “cái giá” của nó... Có nhiều người đặt vấn đề một cách gay gắt rằng nó “không phải của NTY,” mà là ý của ông A này, bà B kia... Xin thưa rằng nếu có sự trùng hợp nào đó thì cũng chỉ là ngẫu nhiên. Ngay cả “Truyện Kiều” cũng không phải là “của” Nguyễn Du, mà được phóng tác theo tác phẩm “Kim Vân Kiều” của Thanh Tâm Tài Nhân, một nhà văn Trung Hoa đời nhà Thanh.

Điều quan trọng là Nguyễn Du đã làm cho “Truyện Kiều” hay hơn nguyên tác và khiến tác phẩm này trở thành bất tử. Cái tài hoa của người nghệ sĩ là ở chỗ đó, ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng làm được cho nó hay, đẹp, biến những tư tưởng đã cũ thành mới, đưa được nó vào lòng người, khiến nó trở nên nhân bản thì không phải ai cũng có được cái tài năng đó.

Nhiều người cũng hỏi tôi rằng nguyên do từ đâu tôi viết nên bài thơ đó mà tựa đề vốn rất mỉa mai là “Rộn ràng một nỗi đau” (trở thành “Nếu Có Yêu Tôi” là do ca sĩ Khánh Ly đặt lại khi cô tập hát để ghi âm trong một CD mang tên này vào năm 2001). Đơn giản thôi, từ lúc còn ngồi trong ghế nhà trường, hầu như ai cũng được dạy câu danh ngôn của Lord Chesterfield là: “Đừng để đến ngày mai những việc gì bạn có thể làm hôm nay.”

Đó là một điều thật giản dị nhưng không phải ai cũng thực hiện được, và tôi là một trong số đó. Tôi vốn là người đại lãn với chủ trương việc gì cũng để ngày mai làm cũng chưa muộn. Nhưng thường thì luôn là... đã muộn rồi còn đâu! Cho nên trong nỗi muộn màng đó tôi lại nhớ đến câu danh ngôn này.

Thứ nữa, có một điều thực tế là... chẳng hiểu vì sao mà bạn bè anh em chúng tôi lại không có nhiều thời gian để thường xuyên chia sẻ vui buồn với nhau, mà cứ hay gặp gỡ nhau trong những cái... tang nghi quán. Nghịch lý là đưa tiễn người này mới gặp gỡ người kia. Cho nên bài thơ đã ra đời vào một trong những buổi chiều tôi mang tâm trạng bâng khuâng đó trở về từ nhà quàn Peek Family.

Từ tâm trạng đó của tôi, tác giả bài thơ, đến tâm trạng của nhạc sĩ Trần Duy Đức, người đưa những nốt nhạc vào bài thơ trong lúc chán ngán nhân tình thế thái, đã là chiếc cầu nối đưa tác phẩm vào lòng những người thưởng ngoạn. Có ai đó vẫn thường xuyên hát lên những ca từ “Nếu có yêu tôi thì đến với tôi bây giờ... đừng đợi ngày mai đến lúc tôi qua đời” thì cũng chỉ là cái duyên hạnh ngộ của những người tri âm cùng mang tâm sự giống nhau trong đời sống ngắn ngủi này.

Tháng Tám tới đây, tôi nghĩ rằng những người tri âm đó sẽ đến tham dự “Chiều Nhạc Thính Phòng Trần Duy Đức và Bằng Hữu: Kỷ Niệm 45 Năm Tình Ca,” vì một điều cũng hết sức đơn giản là nếu bạn không đến với người nhạc sĩ này ngày hôm đó thì chẳng lẽ lại đợi đến... một ngày mai nào khác. Lúc đó thì e rằng “Ôi muộn làm sao nói lời tạ ơn” mất rồi!

Trước khi ngừng bài viết, tôi xin mượn lời của Yoyo Kenshin viết về ca khúc “Nếu Có Yêu Tôi” trên một trang blog:

“Ai đó đã nói:
Yêu thương trong quá khứ là lịch sử
Yêu thương trong tương lai là ảo vọng
Chỉ có yêu thương trong hiện tại mới là chân thật
Vậy thì hãy trao cho nhau những yêu thương trong hiện tại này để không phải hối tiếc, các bạn nhé!”

Riêng tôi, lại thích những ca từ trong sáng tác đầu tay của anh Trần Duy Đức là bài “Khúc Mưa Sầu”… “Biệt ly gởi gắm đôi lời, trời mưa ru mảnh hồn rời, hồn rời xa mãi ngàn khơi, sầu người viễn xứ tả tơi…” Rất ám ảnh tâm tư qua tiếng hát danh ca Lệ Thu và cố danh ca Ngọc Lan. 45 năm viết tình ca hẳn anh cũng đã có nhiều bài hát rung động lòng người như thế, không chỉ riêng với “Khúc Mưa Sầu” hay… “Nếu Có Yêu Tôi.”
Ngô Tịnh Yên
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.153 giây.