Đàn ông sợ vợ là chuyện rất thường. Ở cơ quan tớ có một chị rất xinh, xinh lắm. Chị lại có duyên, thông minh. Tài ăn nói của chị thì kiến trong
lỗ cũng phải bò ra. Thế nhưng 35 tuổi rồi mà chị vẫn chưa có chồng. Chị không lập đài thi võ kén chồng nhưng chị tuyên bố: Nếu có anh nào
không sợ vợ thì tôi xin làm nô lệ ngoan ngoản hầu hạ, làm người vợ hiền suốt đời cho người ấy…
Ý chị ấy thật rõ ràng, ra điều đàn ông thời nay chẳng có người nào không sợ vợ. Nhưng nói theo hướng khác thì phụ nữ thời nay ghê gớm
quá, cô nào cũng bắt nạt chồng.
Vợ ghê gớm nên chồng sợ vợ thì chẳng có gì đáng nói. Nhưng vợ tớ lại không ghê gớm mà tớ vẫn sợ mới là điều để nói, nên tớ nói ra để
các chị em nghe mà học.
Tớ cũng lắm tội như nhiều đàn ông khác, cũng nhậu nhẹt bia bọt, cũng về muộn, ít ăn cơm nhà, cũng một tấc đến trời, trăm voi không được
bát nước xáo… Nhưng vợ tớ lại chẳng giống vợ các ông ấy. Cô ấy không gầm gào, chì chiết khi thấy chồng về muộn. Không rình rập, theo
dõi khi chồng nói là đi họp hành, công tác. Không phong tỏa kinh tế, không theo dõi điện thoại… Nghĩa là vợ tớ để tớ tự giác hoàn toàn (chứ
không phải là mặc xác đâu).
Càng nghĩ đến vợ, tớ càng phục cô ấy. Vợ tớ là người đàn bà đảm đang, chịu thương chịu khó. Việc nhà cô ấy làm tất, không bắt tớ làm gì
cả. Nhưng có hôm thấy cô ấy mệt, tớ bảo để tớ rửa bát chẳng hạn, là mắt cô ấy nhìn tớ cực kỳ âu yếm, cô ấy hôn tớ đánh chụt rồi bảo: “Ôi!
Thế thì cực kỳ cám ơn anh. Anh thật tuyệt vời. Hôm nay em thấy mệt. May quá…”
Thế là thỉnh thoảng muốn được vợ hôn và cám ơn tớ lại đóng vai người chồng tốt. Thực ra so với cô ấy thì tớ làm việc nhà chỉ bằng cái móng
tay thôi, nhưng chỉ thế thôi mà vợ tớ đã cảm động lắm nên yêu tớ nhiều hơn và tớ cũng yêu vợ, biết ơn vợ nhiều hơn.
Vợ vò võ ở nhà chăm con, lo chuyện gia đình, tớ thì cứ tớn lên đánh đu với đám bạn ở quán, nhưng vợ tớ không cáu đâu. Hôm nào tớ về
sớm, vợ nhìn thấy mừng như bắt được vàng, reo tướng lên: “Ôi, hôm nay anh ngoan quá, về sớm… Sướng thật”. Nghe thế lòng dạ tớ cứ
sướng mê tơi. Nhìn mắt vợ sáng long lanh mà lòng cũng thấy vui.
Thế là thời gian nhậu của tớ cứ ngắn dần khiến đám bạn gán cho tớ danh hiệu sợ vợ. Điều mà tớ yêu nhất và cũng nể nhất ở vợ là cô ấy biết
cám ơn và xin lỗi từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Nhiều bà vợ hiếu thắng, hay tranh cãi đến thắng mới thôi, nhưng vợ tớ mà thấy ý kiến hai đứa trái nhau thì cô ấy không tranh cãi nữa mà sau
đó cô ấy đi tìm tài liệu để xem ý nào đúng rồi mới nói tiếp. Cô ấy bảo: Đó không phải là hiếu thắng mà muốn có kiến thức. Khi biết ý mình sai
thì cô ấy nói: “… Anh nói đúng, còn em thì sai rồi, sory chồng nhé”.
Tớ thích vợ tớ ngay cả ở cách nói lời xin lỗi và cám ơn, rất vui vẻ và chân thành. Ví như: “Hôm nay mẹ nấu cơm khô quá. Xin lỗi cả nhà nhé”;
“Xin lỗi con bé bỏng. Hôm nay mẹ cáu con thế là mẹ sai rồi. Nhưng lần sau con đừng làm thế nữa nhé…”
Tớ sợ nhất là khi mở cửa ra thấy vợ ngồi nghiêm túc ở bàn nước chờ mình. Những lúc ấy tớ sợ vãi cả linh hồn vì biết vợ đang cáu lắm. Vợ
tớ mà cáu thực sự không bao giờ cô ấy to tiếng, không bao giờ xưng hô anh với tôi.
Cô ấy rất giỏi kìm chế. Cô ấy bảo: “Cả giận mất khôn. Mỗi lời nói khi mất khôn sẽ làm sứt mẻ tình vợ chồng, em chả dại…” Vì vậy mà vợ tớ
rất bình tĩnh bảo: “Anh ngồi đây, em muốn nói chuyện với anh…”, thế là cô ấy đem tội của tớ ra nói, cô ấy phân tích tác hại, cô ấy nói sự lo
lắng của cô ấy… Sau mỗi lần em muốn nói chuyện với anh của vợ là tớ sợ hàng tháng, ngoan ngoản hàng tháng vì biết mình đã bước đến
giới hạn chịu đựng của vợ.
Tớ đẹp trai lại tốt tính nên cũng lắm cô thích nhưng rồi họ bảo tớ là thầy tu. Mấy thằng bạn thì bảo tớ sợ vợ. Có cậu còn nghĩ vợ tớ ghê gớm
lắm, hay ghen lắm nên tớ cứ nhũn như con chi chi. Quả là oan cho vợ tớ. Thực ra, với người vợ đáo để ghê gớm, chồng sợ là sợ mất thể
diện chứ chẳng phải sợ gì vợ, có khi còn ghét là đằng khác. Chả thế mà nhiều anh chán vợ, có bồ là vì thế. Dùng chiêu lạt mềm buộc như vợ
tớ mới là cao thủ.
Lệnh Hồ Công Tử