Vụ án tại Bỉm Sơn, Thanh HóaVụ án cháu bé gái 20 ngày tuổi ở thị xã Bỉm Sơn, Thanh Hóa bị bắt cóc là một vụ án hy hữu, kỳ lạ và mang tính tàn nhẫn, gây nhiều xúc động, chắc báo chí bên ấy đã đăng, quý bạn đã biết. Tuy nhiên, một vụ án lạ lùng như vậy mà chúng tôi không nói gì tới kể cũng đáng trách. Sau đây chúng tôi xin trình bầy thật rõ ràng, đầy đủ theo thứ tự các chi tiết để quý bạn được hiểu. Câu chuyện bắt đầu như thế này…
Anh Lê Hữu Thuận (37 tuổi) và chị Phạm Thị Thanh Huyền (38 tuổi) là hai vợ chồng. Quê anh Thuận ở tỉnh Thái Bình còn quê chị Huyền ở tỉnh Nam Định. Họ có căn nhà cấp 4 tương đối sạch sẽ ở số 124 đường Nguyễn Du, khu phố 1, phường Bắc Sơn, thị xã Bỉm Sơn (Thanh Hóa) và có hai con, cháu lớn (con trai) 8 tuổi, đang học lớp 3, còn cháu bé (con gái) mới 20 ngày tuổi. Khi hai vợ chồng đi làm, hai cháu bé được bà nội tên Phạm Thị Xuân (65 tuổi) trông nom săn sóc, còn việc chợ búa, cơm nước thì lúc nào rảnh việc chị Huyền tranh thủ tạt qua chợ rồi về nhà cho con bú và nấu nướng phụ với mẹ chồng. Họ rời quê nhà chuyển vào ở đây từ năm 2008 và theo lời anh Nam là người hàng xóm thân thiết ngay sát bên cạnh cho biết, gia đình anh Thuận sống êm ấm, ai lo việc nấy, có thể nói là rất hạnh phúc.
Cuộc bắt cóc hy hữu
Chiều tối ngày 25/11/2017 vừa rồi, hàng xóm láng giềng và nhiều người đến thăm hỏi, tụ tập phía trước cửa nhà anh Thuận, nét mặt ai nấy đều trầm ngâm và rất ngạc nhiên, vì cháu bé 20 ngày tuổi con của anh Thuận và chị Huyền đã bị một đôi thanh niên nam nữ xông vào bắt cóc mang đi mất tích một cách hết sức táo bạo.
Anh Nam hàng xóm của vợ chồng anh Thuận kể lại: “Sự việc xảy ra chỉ chừng vài phút. Lúc đó tôi đi đón con đi học thêm về, nhân tiện đón luôn con trai anh Thuận. Khi về đến đầu phố, gặp anh Thuận cũng đi đón con, nhưng tôi đã đón cháu nên cả hai cùng về. Khoảng cách từ chỗ chúng tôi gặp nhau tới nhà chỉ vài trăm mét. Khi tôi về, vừa mở cửa bước vào trong nhà để định ăn cơm tối thì nghe tiếng anh Thuận hốt hoảng gọi tôi ơi ới vì không thấy mẹ và con gái bé nhỏ đâu cả.
Tôi chạy sang, thấy mẹ anh Thuận nằm sấp dưới đất cách ngoài cổng nhà anh Thuận khoảng chừng vài mét. Tôi báo với anh Thuận rồi hai chúng tôi vội vàng đỡ bà vào trong nhà thì thấy mũi bà chảy máu. Bà hoảng loạn lắm, miệng ú ớ nói: “Có người xông vào cướp cháu bé đi mất rồi!”.
Cũng theo anh Nam, vợ chồng anh Thuận từ trước đến nay sống với hàng xóm rất hòa thuận, không mâu thuẫn với ai.
Ngay sau khi nhận được thông tin có hai kẻ bắt cóc bé gái hơn 20 ngày tuổi, công an thị xã Bỉm Sơn đã lập tức xuống hiện trường điều tra, truy tìm tung tích hai kẻ bắt cóc và cháu bé.
Theo lời bà Phạm Thị Xuân (bà nội cháu bé) thì trước đó, khoảng 18 giờ 30 tối ngày 25/11, trong lúc chị Thanh Huyền đang nấu ăn trong bếp thì có một đôi nam nữ bịt mặt, đi xe gắn máy, xông vào nhà, dùng dao uy hiếp bà và cướp cháu bé trên tay bà rồi tẩu thoát. Chúng nắm tóc và bịt chặt miệng bà nên bà không kêu lên được để chị Huyền nghe tiếng.
Sau khi bị cướp cháu bé, bà lao theo giằng lại nhưng bị đôi thanh niên nam nữ này xô ngã ở ngoài cổng trong tình trạng mê man. Lúc anh Thuận đi đón con trai về đến nhà thì phát giác mẹ mình nằm úp sấp ở ngoài cổng, bèn cùng anh Nam đỡ bà vào trong nhà còn con gái đã bị kẻ lạ bắt cóc.
Nghe tiếng hô hoán, hàng xóm chạy đến xem có việc gì. Tại địa điểm mẹ anh Thuận bị ngã, mọi người thấy chiếc mũ của cháu bé, một khăn giấy ướt, một chiếc dép và một tờ giấy nghi là của kẻ bắt cóc bị rơi lại trong lúc giằng co với bà nội của cháu.
Trong khi cơ quan công an còn đang điều tra thì phát giác thi thể cháu bé.
Thi thể nhiều vết thương của cháu bé được tìm thấy
Sáng 27/11/2017, sau hai ngày bị cướp khỏi tay bà nội, xác bé gái sơ sinh đã được phát hiện trong bãi rác ở thị xã Bỉm Sơn, Thanh Hóa.
Thi thể cháu bé được tìm thấy tại bãi rác ở cách nhà vợ chồng anh Thuận khoảng 10 km. Các nhà chức trách cho hay, trên người cháu bé mang nhiều thương tích, có thể bé bị sát hại rồi phi tang ở bãi rác.
Người đầu tiên phát giác xác bé gái là bà Dương Thị Thơm, 53 tuổi, ở phường Ba Đình, thị xã Bỉm Sơn. Bà Thơm làm nghề nhặt phế liệu trong bãi rác từ 10 năm nay. Sáng 27/11, bà đến bãi rác nhặt ve chai như thường lệ. Khoảng 9h30, xe của công ty môi trường tới trút rác xuống bãi, bà thấy một bao bì màu trắng. “Tôi mở bao ra thì sững người khi thấy thi thể bé gái sơ sinh được quấn trong một chiếc chăn màu hồng. Cháu bé nặng khoảng 3 kg, còn mang tất và bỉm (tã loại tốt thấm nước.- ĐD). Ở phía cuối bao bì màu trắng chứa thi thể cháu bé có ghi chữ “Thuận” (tên bố cháu bé) và số điện thoại di động của anh Thuận.
Giám định DNA truy tìm thủ phạm
Bà Thơm, người phát giác xác bé Minh Anh
Cục Cảnh sát hình sự và một số đơn vị nghiệp vụ của Bộ Công an từ Hà Nội đã vào Thanh Hóa để hỗ trợ điều tra, do ông Hồ Sỹ Tiến, thiếu tướng, cục trưởng Cục Cảnh sát hình sự bộ Công an dẫn đầu.
Phát ngôn nhân công an tỉnh Thanh Hoá là đại tá Lê Trung Hiếu cho biết: “Đây là vụ án nghiêm trọng, công an tỉnh Thanh Hoá không trực tiếp khám nghiệm tử thi mà mời các nhà khoa học trong Viện Khoa học Hình sự bộ Công an vào làm việc”.
Ai bắt cóc và sát hại cháu bé?Chiều 28/11, công an đã xác định được nghi phạm. Chính bà nội cháu bé sát hại cháu và phi tang xác
Tối 28/11, trung tá Trình Hữu Thành, công an trưởng thị xã Bỉm Sơn Thanh Hoá cho biết: “Đây không phải một vụ bắt cóc như thông tin ban đầu. Các bằng chứng và lời khai cho thấy tất cả đều do bà Xuân tự dàn dựng câu chuyện”.
Vết máu trên tay bà nội cháu bé Theo Đại tá Khương Duy Oanh, phó giám đốc Công an tỉnh Thanh Hóa, sau khi vụ án xảy ra, lực lượng chức năng đã có mặt tại hiện trường tiến hành các biện pháp điều tra.
Từ việc bà Xuân liên tục thay đổi lời khai, cộng với việc trên tay bà này có vết máu lạ, do đó cơ quan chức năng đã chuyển hướng điều tra từ nghi án vụ bắt cóc thành vụ án mạng.
Bà Xuân
Đến 16h ngày 28/11, sau khi có kết quả phân tích vết máu trên tay bà Xuân là của cháu bé, lực lượng chức năng xác định được bà Xuân là chính nghi can liên quan trực tiếp đến cái chết của cháu nội.
Mới đây bà Xuân khai nhận, tối 25/11, thấy cháu khóc, bà bế lên đi lại trong phòng. Trong khi vừa bế vừa xem tivi, bà hụt chân nên cháu bị ngã rơi xuống nền nhà.
Sau đó, bị công an vặn hỏi, bà Xuân khai nguyên nhân khiến bà sát hại cháu nội là do nghe lời thầy bói. Một lần đi xem bói, thầy phán bé gái là “nghiệp chướng” của gia đình nên bà chờ cơ hội ra tay.
Chập tối ngày 25/11, bà Xuân đã dùng hai tay bóp chết cháu nội, rồi nhét xuống gầm giường, sau đó ra nằm sấp ngoài ngõ, tự bịa ra vụ có đôi nam nữ vào nhà dí dao, bịt miệng uy hiếp để cướp cháu nội.
Buổi tối cùng ngày, bà Xuân vẫn giấu xác cháu nội dưới gầm giường, đợi đến rạng sáng hôm sau (26/11) bà lén cho thi thể bé vào bao tải và đem ra bỏ vào thùng rác trong xóm cách nhà khoảng 300 m.
Bao tải sau đó được xe gom rác của công ty môi trường chuyển đến bãi tập kết ở phường Đông Sơn, cách nhà khoảng 10 km. Khoảng 9 giờ30 sáng hôm sau nữa (27/11), xe gom rác từ bãi tập kết ở phường Đông Sơn đem rác đó đến đổ xuống bãi rác gần xã Bỉm Sơn, và thi thể cháu bé 20 ngày tuổi (tên Lê Minh Anh) tình cờ được bà Dương Thị Thơm làm nghề nhặt rác phát hiện.
Bà Phạm Thị Xuân và tên thầy bói đã bị công an bắt giữ để điều tra tiếp xem tên tên thầy bói có xúi giục bà Xuân “trừ nghiệp chướng” bằng cách sát hại cháu bé hay không, nếu đúng như thế thì y bị tội rất nặng ngang với tội trạng bà Xuân (y khai y chỉ “xem bói” cho bà Xuân cháu bé là “nghiệp chướng” của gia đình bà mà thôi).
Lê Anh Tài, người ăn trộm vàng
Trong khi đó ở Thanh Hóa có tin đồn là chị Huyền sinh một bé gái đặt tên là Minh Anh nhưng cháu bé này chết trong nhà bảo sanh do bị cuống rốn quấn cổ. Chị Huyền thương con, bí mật trả tiền, xin một cháu bé khác con của một sản phụ nghèo ở giường bên cạnh và cũng gọi tên là bé Minh Anh. Bà Xuân biết chuyện này, cho rằng cháu bé không phải dòng dõi nhà mình nên tìm cách sát hại. Tuy nhiên, công an Thanh Hóa hoàn toàn phủ nhận tin đồn thất thiệt này và cho rằng đây là tin đồn do thân nhân của ông thầy bói tung ra để “gỡ tội” cho ông thầy bói đó.
Hiện nay thi thể cháu bé Minh Anh đã được gia dình đưa về quê nhà tại Tiền Hải, Thái Bình để mai táng, và ngày 30/11 ông Trương Hòa Bình, phó thủ tướng đặc trách pháp luật đã ra lệnh cho công an tỉnh Thanh Hóa điều tra chính xác tội trạng của bà Phạm Thị Xuân và người thấy bói để pháp luật trừng trị thật nghiêm khắc.
Chồng ăn trộm tiệm vàng, vợ đem bán… trúng tiệm vàng đã bị mất trộm!Ngày 12/8/2017, từ Công an huyện Krông Năng (Đắk Lắk) cho biết, đơn vị đã khởi tố vụ án và bắt giam bị can Lê Anh Tài (25 tuổi, thường trú tại thị trấn Krông Năng, huyện Krông Năng tỉnh Đăk Lăk) về hành vi trộm cắp tài sản.
Theo thông tin ban đầu, vào tối 21/7, Tài điều khiển xe máy từ nhà đến chợ huyện Krông Năng thì thấy tiệm vàng Kim Ngọc Nhàn khóa cửa, không có người trông coi nên tìm cách đột nhập vào bên trong.
Sau đó, Tài trèo lên mái tôn tiệm vàng, dùng kéo cắt mái tôn, chui qua lỗ thông gió rồi cắt dây điện nối camera. Khi ngắt được điện camera, Tài đột nhập vào bên trong tiệm vàng lấy trộm nhiều trang sức như nhẫn, dây chuyền, vòng vàng, lắc vàng… rồi đem về nhà cất giấu không cho vợ biết.
Tuy nhiên, do vội vàng nên Tài đã làm rớt tại nhà 2 lắc vàng và một dây chuyền vàng đã trộm cắp được. Không lâu sau đó, Lương Thị Hiếu (vợ của Tài) nhặt được số lượng nữ trang bằng vàng nói trên nhưng không cho Tài biết.
Đến ngày 30/7/2017, chị Hiếu đem các đồ nữ trang đó đến tiệm vàng Kim Ngọc Nhàn (chính nơi Tài đã ăn trộm) để bán thì bị chủ tiệm phát giác, báo công an.
Ngay sau đó công an huyện Krông Năng đã khám xét khẩn cấp nhà của Tài và thu giữ được toàn bộ tài sản bị trộm cắp.
Theo định giá của cơ quan chức năng, tổng số tài sản Tài đã trộm cắp có giá khoảng hơn 112 triệu đồng.
Ngày về hạnh phúc của người chồng “ăn trộm” vàng của … vợ!
Phiên xử kết thúc chỉ sau khoảng chục phút khai mạc, ông Cần hớn hở dắt vợ ra về bởi sau hơn một năm ngồi tù vì “trộm vàng của vợ”, ông được tuyên án vô tội.
Nhiều người đến dự phiên tòa hôm đó cũng bày tỏ niềm vui với đôi vợ chồng đã tương đối đứng tuổi. Vừa ra khỏi phòng xử án, điện thoại của ông Nguyễn Thanh Cần không ngừng gọi để chia sẻ niềm vui của bạn bè, người thân.
Bà Võ Thị Mén, vợ ông Cần xởi lởi nói: “Cuối cùng thì ổng cũng được tự do, tui mừng quá. Từ ngày ổng bị bắt, tui rất buồn và áy náy lắm. Nghĩ là bị mất trộm thiệt nên tui mới báo công an, ai dè làm ổng bị bắt giam hơn một năm trời. Giờ thì hai vợ chồng về lo làm ăn, chuẩn bị cưới vợ cho con trai lớn”.
Bà Mén cho biết, vợ chồng bà kết hôn năm 1988 và có 2 con trai. Khi mới lấy nhau cuộc sống khá vất vả, cả hai cùng đi làm thuê cho một cơ sở khai thác đá xanh ở Tây Ninh. Sau này, tích góp được một ít vốn, vợ chồng mua 2 mẫu đất vườn rồi chuyển sang trồng cây ăn trái.
Không lâu sau, vườn cây cho thu hoạch, vợ chồng bàn bạc, mua xe tải nhỏ để gom thêm trái cây của các nhà vườn chung quanh, đem lên chợ đầu mối ở Sài Gòn bán cho được giá. Nhờ chăm chỉ làm ăn nên hai vợ chồng cũng tích góp được một số vốn nhưng ông Cần để vợ quản lý. Sau khi mua thêm được 1,5 ha rẫy để trồng cao su, tiền còn dư bà Mén mua vàng cất giữ trong két sắt đặt ở phòng ngủ của mình. Hàng ngày, bà chỉ đưa cho chồng khoảng 100 ngàn đồng để tiêu vặt khi đi làm vườn.
“Tui tiết kiệm cũng là để sau này lo cưới vợ cho 2 đứa con trai”, bà Mén phân trần rồi cho biết có thời gian ông Cần không quan tâm đến việc làm ăn nên dẫn đến vợ chồng xích mích nhưng vẫn ở chung nhà. Bà giao toàn bộ diện tích cao su cho ông Cần quản lý, còn bà lo quán xuyến vườn cây ăn trái.
Theo hồ sơ vụ án, ngày 20/5/2012, ông Cần bị đau mắt nên hỏi tiền vợ để đi khám, nhưng do đang giận chồng nên bà Mén không đưa. Tức giận, ông Cần nảy sinh ý định lấy hết tài sản vợ đang cất giữ để giấu đi cho vợ hoảng hồn.
Chiều cùng ngày, biết vợ và con trai chở trái cây lên Sài Gòn bán, ông Cần dùng kìm và tuộc nơ vít cạy két sắt lấy hết tiền và vàng, trị giá khoảng 1,3 tỷ đồng. Ông chỉ lấy 200 ngàn để tiêu xài, số tiền mặt 200 triệu đồng ông đem gửi người chị gái còn vàng thì chôn trong vườn của gia đình. Để không bị nghi ngờ, ông cưa song cửa, tạo hiện trường giả bị trộm đột nhập. Đến tối bà Mén về, phát giác bị mất trộm, hỏi chồng nhưng ông Cần cũng làm bộ tiếc của nhưng nói không biết. Sau khi bà Cần mời công an đến làm việc thì ông Cần đã thừa nhận mình lấy và dẫn đến chỗ chôn vàng trong vườn
.
Do đó, ông Cần bị bắt giữ và truy tố về tội trộm cắp tài sản. Bốn tháng sau, TAND tỉnh Tây Ninh xử sơ thẩm, tuyên án ông Cần 7 năm tù. Cuối năm 2012, tòa phúc thẩm Sài Gòn cho rằng phải xác định được mức đóng góp của bị cáo trong số tài sản chung của cả hai vợ chồng, nên tòa phúc thẩm này tuyên hủy bản án sơ thẩm để điều tra, xét xử lại.
Đến tháng 7, TAND tỉnh Tây Ninh đã đưa ra xét xử sơ thẩm lần 2, tuyên bố trả tự do cho ông Cần ngay tại tòa vì “không có cơ sở buộc tội trộm cắp tài sản của vợ do bà Cần đã bãi nại”. Ít lâu sau, Viện Kiểm sát Nhân Dân Tây Ninh kháng án, đề nghị tòa cấp trên xử phúc thẩm theo hướng buộc tội bị cáo.
TAND tại Sài Gòn xử phúc thẩm lần 2 vào chiều 9/10/2012. Hôm đó bà Mén đi xe đò lên Sài Gòn khá sớm. Trong phòng xử rộng thênh thang chỉ có hai vợ chồng. Mỗi người ngồi một góc với vẻ mặt đầy lo lắng, hoang mang.
Được gọi lên, ông Cần hai tay bám chặt vành móng ngựa. Nhưng không lâu sau, gương mặt ông dãn ra khi đại diện VKSND Sài Gòn quyết định rút kháng nghị của VKSND Tây Ninh bởi vì cho rằng bản án sơ thẩm tuyên ông Cần vô tội là có căn cứ và đúng pháp luật. Ngẩn người một lúc, ông Cần quay về phía góc phòng, nơi bà Mén ngồi, mặt rất mừng rỡ trước lời nhận xét của Kiểm sát viên.
Cũng như chồng, vẻ mặt bà Mén căng thẳng tột độ rồi chợt vui mừng khi HĐXX chấp nhận đề nghị của Kiểm sát viên, đình chỉ xét xử phúc thẩm, giữ nguyên bản án của tòa Tây Ninh tuyên ông Cần vô tội.
Ông Cần nói: “Suốt hơn một năm qua tui phải sống lo lắng. Nhiều đêm nằm trong trại giam, vừa ức vừa tủi vì đó là tiền của cả hai vợ chồng làm ra, cớ gì lại phải chịu cảnh giam giữ thế này. Tui nghĩ chuyện của vợ chồng thì nội bộ gia đình giải quyết, chớ biết việc gì sai trái, có tội thì tui đâu có làm”. Ông Cần cũng cho biết trước khi diễn ra phiên tòa phúc thẩm ở Sài Gòn, tòa sơ thẩm tỉnh Tây Ninh đã gọi ông lên làm việc và hứa sẽ hướng dẫn thủ tục cho ông xin bồi thường oan sai hơn 1 năm bị giam giữ nếu tòa phúc thẩm tuyên bố tha bổng như tòa sơ thẩm Tây Ninh đã tuyên lúc trước.
Đưa ánh mắt đầy tình cảm về phía bà Mén, ông Cần kể rằng hơn một năm ông bị giam giữ, dù bận rộn việc quán xuyến vườn cây ăn trái nhưng tuần nào vợ ông cũng vào trại thăm nuôi ông. Đó là khoảng thời gian để ông chiêm nghiệm lại tất cả những bất đồng, mâu thuẫn đã xảy ra giữa hai vợ chồng. Nhờ có 2 cậu con trai gánh vác công việc gia đình nên ngoài 4 ha vườn cây ăn trái và cao su đã cho thu hoạch, từ lúc ông được trả tự do hồi tháng 7, vợ chồng ông còn xây được một dãy nhà cho thuê. Ông nói lo đám cưới cho con trai lớn xong ông mới tính đến việc đòi bồi thường oan sai hơn 1 năm bị giam giữ.
Đoàn Dự