logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 22/12/2025 lúc 10:00:52(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,754

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Với những người ngoài 60 tuổi, sống một mình, điều khó nhất thật ra không phải là bệnh tật mà là điều này

Người xưa hay nói, vợ chồng là bạn đồng hành đến cuối đời, nắm tay nhau đi qua năm tháng, nhìn nhau đến bạc đầu cũng không chán. Nhưng thực tế thì không phải ai cũng may mắn được như vậy
Có người mất bạn đời sớm, có người dang dở giữa chừng, đến tuổi này rồi lại lặng lẽ sống trong căn nhà trống.
Ban ngày còn đỡ. Sáng ra đi bộ vài vòng công viên, ghé chợ mua ít rau, chiều xem ti vi, tối đọc báo, thời gian cũng trôi qua. Nhưng đêm xuống, khi căn nhà im ắng, cảm giác trống trải mới thật sự khó chịu. Nhất là những hôm trái gió trở trời, người mệt, đầu đau, muốn rót một cốc nước nóng thôi cũng thấy chật vật. Con cái có hiếu đến mấy thì cũng đã có gia đình riêng, đâu thể lúc nào cũng ở bên cạnh.
Nhiều lúc, người ta chỉ ước có một người ngồi cạnh, hỏi một câu rất đơn giản: “Hôm nay có mệt không?”. Vậy mà đến khi nghĩ đến chuyện tìm một người bầu bạn lúc xế chiều, lòng lại chùn xuống. Sợ hàng xóm xì xào, sợ con cái phản đối, sợ mang tiếng này tiếng nọ.
Tôi từng quen một ông sống ở khu bên cạnh, góa vợ đã nhiều năm. Ông tham gia đội khiêu vũ buổi tối, rồi quen một người phụ nữ cũng đơn chiếc như mình. Hai người hợp nhau lắm, nói chuyện thấy vui, nhưng chưa bao giờ dám đi chung ngoài đường, chỉ vì sợ ánh mắt người quen.

Có lần ông bị sốt cao giữa đêm, mê man không tỉnh, muốn gọi con trai lại sợ làm phiền. Chính người phụ nữ kia phát hiện ra, đội mưa chạy sang nấu cháo, cho uống thuốc, ngồi bên cả đêm. Sáng hôm sau, ông chỉ thở dài bảo tôi: đến lúc nằm liệt giường rồi mới hiểu, lời người ngoài nói chẳng cứu được mình, chỉ có người bên cạnh mới làm được điều đó.
Cuộc đời là của mình. Sống đến tuổi này rồi, nếu vẫn vì miệng đời mà gồng gánh cô đơn, có khi lại là điều dại dột nhất.
Cũng có nhiều người muốn tìm bạn già nhưng vướng con cái. Con phản đối, không hẳn vì lo cho cha mẹ, mà vì sợ liên quan đến nhà cửa, tiền bạc, hoặc sợ “mất mặt”. Tôi biết một bà gần bảy mươi, vừa hé mở ý định tìm người bầu bạn đã bị con trai quát mắng, hỏi tới chuyện tài sản trước sau. Bà buồn lắm, nhưng rồi cũng chọn nói thẳng: tài sản bà vẫn để lại cho con, nhưng những năm tháng còn lại, bà muốn được sống cho mình. Từ ngày có bạn đồng hành, bà khỏe ra, tinh thần vui vẻ, hay đi du lịch, cười nói nhiều hơn. Con cái thấy vậy rồi cũng thôi không nói gì nữa.
Thật ra, con cái đã có phúc phần riêng. Cha mẹ nuôi con lớn lên, đến lúc về già, những năm tháng ấy không nên tiếp tục bị buộc phải hi sinh. Nếu con thật lòng thương cha mẹ, chúng sẽ mong cha mẹ sống vui. Còn nếu chỉ nhìn vào nhà cửa, tiền bạc, thì chính cha mẹ lại càng cần có cuộc sống của riêng mình.
Dĩ nhiên, không phải cứ sợ cô đơn là vội vàng tìm ai đó. Ở tuổi này, điều cần tìm không phải là một người để sai vặt, cũng không phải một người để lệ thuộc, mà là một người có thể đi bên cạnh. Tôi từng thấy có người vì sợ trống trải mà sống chung vội vàng, rồi cuối cùng lại thành người làm không công, vừa tốn tiền vừa kiệt sức, còn buồn hơn cả lúc sống một mình.
Bạn đồng hành là người biết san sẻ, biết quan tâm. Là lúc tôi đau chân thì có người đỡ, lúc người kia mệt thì tôi pha ấm trà. Nếu chỉ một người cho đi, một người hưởng thụ, thì đó không phải hạnh phúc, mà là một kiểu chịu đựng khác.
Đến tuổi này rồi, sống một mình không đáng sợ. Điều đáng sợ là không dám sống thật với nhu cầu của chính mình. Nửa đầu đời, chúng ta đã sống vì cha mẹ, vì con cái. Nửa sau, thời gian chẳng còn bao nhiêu, có lẽ nên cho phép bản thân “ích kỷ” một chút.
Dù bạn chọn tiếp tục sống độc thân hay tìm một người bầu bạn, điều quan trọng nhất vẫn là hai chữ bình an. Sống sao cho lòng nhẹ, không phải diễn cho ai xem.
Mong rằng mỗi người trong chúng ta, dù một mình hay có đôi, đều có thể sống những năm tháng cuối đời như một bài thơ chậm rãi. Có ánh sáng khi trời tối, có người hỏi han khi mệt, và có một buổi hoàng hôn để cùng ngồi nhìn, không vội vã, không cô đơn.

Sưu Tầm

Sửa bởi người viết 22/12/2025 lúc 10:11:55(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2025, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.045 giây.