logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
phai  
#1 Đã gửi : 03/02/2014 lúc 06:37:35(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Phỏng Vấn Nhà Soạn Nhạc Phan Quang Phục (kỳ 1)

UserPostedImage
Nhà soạn nhạc Phan Quang Phục

UserPostedImage
Trang phục của Thị Kính lúc là Tiểu Kính Tâm ở chùa trong “Câu Chuyện Bà Thị Kính”

UserPostedImage
Trang phục của nhân vật Lý Trưởng trong “Câu Chuyện Bà Thị Kính”

UserPostedImage
Trang phục của nhóm bạn gái của Thị Mầu trong “Câu Chuyện Bà Thị Kính”

UserPostedImage
Trang phục của Sùng Bà trong “Câu Chuyện Bà Thị Kính”


Thưa quý độc giả, suốt 2 năm qua, trên nhật báo Viễn Đông đã phổ biến những bài viết của tác giả Anvi Hoàng, là hiền thê của nhà soạn nhạc, giáo sư, tiến sĩ P.Q. Phan (Phan Quang Phục), về những diễn biến của vở opera mang tên “Câu Chuyện Bà Thị Kính” (The Tale of Lady Thị Kính), dài 135 phút, là vở opera thứ nhì sau vở “Lorenzo de' Medici” của nhà soạn nhạc P.Q. Phan (Phan Quang Phục). Tác phẩm này sẽ được mở màn tại sân khấu lớn của trường nhạc Jacobs School of Music tại trường đại học Indiana University vào ngày 7, 8, 14, 15 tháng 2 năm 2014. Đây là vở opera theo phong cách “đại nhạc kịch” (grand opera) với dàn nhạc lớn, dàn hợp xướng và 15 vai diễn, toàn bộ phần lời hát bằng tiếng Anh, và có hai bài hợp xướng được hát bằng tiếng Việt. Nhân chuyến viếng thăm của ông bà đến miền Nam California mùa lễ hội cuối năm 2013 vừa qua, phóng viên Viễn Đông đã có buổi phỏng vấn nhà soạn nhạc P.Q. Phan (Phan Quang Phục) để tìm hiểu thêm về vở opera “Câu chuyện bà Thị Kính” và những chia sẻ của ông về âm nhạc. Xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả!


Viễn Đông: Thưa Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan (Phan Quang Phục), ông hãy mô tả cho độc giả nhật báo Viễn Đông hiểu rõ hơn về sự gắn bó đặc biệt của ông với âm nhạc cổ điển đương đại?


Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Với tôi, vì là người sáng tác thuộc thể loại cổ điển hiện đại, thì sự gắn bó với âm nhạc cổ điển hiện đại là bình thường thôi. Tôi đã viết nhạc cổ điển hiện đại cũng đã hơn 30 năm rồi, cho nên lúc nào tôi cũng suy nghĩ về nó, khi âm nhạc mới trên thế giới vừa ra, thì mình phải biết liền.


Cá nhân tôi không theo khuynh hướng sáng tác nhạc giải trí phổ thông, đây không phải nhiệm vụ của tôi. Riêng trong ngành nhạc cổ điển, mà chúng ta quen gọi là âm nhạc Hàn Lâm, thì người soạn nhạc lúc nào cũng phải đem sự sáng tạo đặt lên hàng đầu cả. Lúc nào cũng phải mới, điều mới đó không phải chỉ trong phạm vi cá nhân, không phải trong phạm vi cộng đồng, mà là phạm vi quốc gia, kể cả ở phạm vi quốc tế. Vì nếu mình chỉ làm những gì mới chỉ trong cộng đồng mình không, thì những điều đó không đủ. Nếu mình chỉ làm những gì mới chỉ trong nước mình thôi, nó cũng không đủ. Tại vì nó có tính chất quốc gia quá nhiều. Những điều mới mà cho nhân loại thì điều đó mới là mới.


Đối với người sáng tác âm nhạc trong giai đoạn hiện đại, một chuyện khó nhất là mình làm nhạc như thế nào để cho người nghe trong cộng đồng hiểu được, nhưng mà cộng đồng trên thế giới cũng phải khâm phục. Đó là những điều rất khó, muốn làm vậy, lúc nào mình cũng phải hiểu sâu, hiểu rộng chính xác về “concept” và kỹ thuật. Những cái đó cộng lại thì người soạn nhạc sẽ gắn bó chặt chẽ vào ngành âm nhạc hiện đại trên thế giới.


Viễn Đông: Ông đã “đến” với âm nhạc dân tộc Việt Nam như thế nào, mặc dầu ông được đào tạo trong các trường Âu Mỹ?


Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Câu hỏi rất hay, vì thường những người soạn nhạc, khi đi qua khía cạnh này, họ sẽ mất khía cạnh kia. Như tôi chuyên sâu về âm nhạc Hàn Lâm, thì phần âm nhạc phổ thông tôi lại mất nó, không dính dáng gì đến nó cả. Rất nhiều người khi làm âm nhạc hiện đại, thì sẽ không biết âm nhạc cổ truyền. Trong giới Tây Phương, nếu muốn sáng tác âm nhạc cổ điển hiện đại, người đó phải hiểu âm nhạc và nghệ thuật cổ truyền của dân tộc họ thật sâu sắc. Đó phải là âm nhạc cổ truyền hàn lâm, chứ không chỉ là âm nhạc cổ truyền dân gian.


Tôi hiểu về âm nhạc cổ truyền Việt Nam rất sâu, vì tôi đã từng sinh sống và lớn lên tại Việt Nam. Thật ra tôi sống bên đây lâu hơn bên Việt Nam, nhưng từ nhỏ khi còn tại Việt Nam, tôi đã có một căn bản rất kỹ lưỡng về âm nhạc cổ truyền Việt Nam, vừa là âm nhạc cổ điển Việt Nam, vừa là âm nhạc dân gian Việt Nam. Không phải ai là người Việt thì cũng sẽ hiểu biết về nhạc cổ truyền Việt Nam hoặc người Hoa Kỳ thì biết rõ về nhạc Hoa Kỳ.


Trước nhất mình phải có lòng yêu quý, phải tôn trọng âm nhạc dân gian và âm nhạc cổ điển của dân tộc mình, thì lúc đó mình mới hiểu được nó như thế nào. Khi tôi còn nhỏ, dịp Tết về quê chơi, tôi thường được nghe Bài Chòi, đây là một loại hình nghệ thuật dân ca và trò chơi dân gian đặc trưng ở miền Trung Việt Nam, giờ nghe nhạc Rap thấy cũng giống như nhạc Bài Chòi của ta, mà Bài Chòi thì có đã mấy trăm năm nay rồi. Tôi cũng nghe được Hát Bội. Khi qua bên đây, tôi học về âm nhạc hệ thống Tây Phương, khi đó tôi muốn tìm tòi xem thử Việt Nam mình có hệ thống âm nhạc nào sâu sắc như hệ thống âm nhạc Tây Phương không? Nên tôi đã học thêm bằng master thứ 2 về “Âm Nhạc Dân Chủng Học”. Tôi học ngành này không phải để trình diễn mà học về cách để suy luận, suy nghĩ và học về lối triết lý của âm nhạc dân gian. Luận án của tôi chọn là về Hát Chèo, về văn chương của Hát Chèo người ta viết như thế nào, tại sao người ta làm như vậy.


Đến bây giờ tôi vẫn còn viết nhạc phối hợp giữa tính chất châu Âu và châu Á. Về châu Á thì chủ yếu là Việt Nam, vì nhạc Trung Hoa có nhiều người làm rồi, tôi không muốn làm nữa. Hoặc là nhạc Nam Hàn, nhạc Nhật Bổn, thì cũng đã có người làm rồi, tôi không cần làm.


Để hiểu sâu về điểm đặc thù của âm nhạc Việt Nam không phải là dễ. Nhưng nếu mình càng tìm, thì thấy được nhiều điều rất hay. Ví dụ ngoài Hát Chèo, mình còn có Chầu Văn. Hát Chèo và Chầu Văn là 2 thể nhạc đối với tôi quan trọng nhất trong văn hóa âm nhạc Việt Nam của mình. Riêng với âm nhạc Chầu Văn, tôi cho rằng nó có tính chất khoa học nghệ thuật cao hơn những thể loại âm nhạc khác.


Theo tôi âm nhạc Cải Lương có tính chất khuôn khổ, cho nên mới có 16 câu vọng cổ. Nó phụ thuộc vào giọng của người hát nhiều hơn là cơ cấu của âm nhạc. Còn Hát Bội thì gần như 100 phần trăm thuộc về âm nhạc giữa Mông Cổ và Trung Hoa. Cho nên những tuồng tích Hát Bội xưa không hề có câu chuyện Việt Nam nào cả, chỉ sau này người ta sáng tác thêm tuồng tích Việt Nam thôi. Nghệ thuật Hát Chèo rất hay, nhưng nó cũng mang tính chất bài bản. Bài bản đó một phần từ Chầu Văn, một phần từ Hát Quan Họ, một phần từ Ca Huế cộng lại thành Hát Chèo.


Còn Chầu Văn, thì chỉ có một bài hát nó đi từ đầu đến cuối khoảng 40 phút, có khi cả hai tiếng đồng hồ. Nhưng cơ cấu và cấu trúc của nó thì lúc nào cũng phát triển. Tôi không hiểu người nghệ nhân có hiểu về mặt khoa học lúc họ hát hay không? Nhưng tôi nghiên cứu và nhận thấy rằng tính khoa học trong hát Chầu Văn rất cao.


Theo tôi bước tiến của âm nhạc Châu Âu cao hơn rất nhiều nước, tiến hơn cả Trung Hoa rất xa, dù người Trung Hoa nói âm nhạc của họ có lịch sử 5000 năm, nhưng nhạc của họ 5000 năm trước và bây giờ giống y chang, không thay đổi gì cả. Còn nếu xét về lịch sử âm nhạc Hàn Lâm Tây Phương, thì chỉ mới có 1000 năm thôi. Nhưng nó đã thay đổi một trời một vực. Tại sao vậy? Vì nó có tính chất khoa học cao. Và Chầu Văn của Việt Nam cũng có tính khoa học cao, như nhạc Hàn Lâm Tây Phương.


Nghe Chầu Văn phút đầu tiên và phút cuối cùng, nó khác nhau hoàn toàn. Nó hay như vậy, và những điều mà nó thay đổi như vậy, không thể nào do ngẫu hứng được.


Tại sao âm nhạc phổ thông của Việt Nam và một số nước khác không thay đổi gì cả dù 50 năm hay cả trăm năm? Khi nghe tôi nói điều này, có thể giới sáng tác âm nhạc phổ thông Việt Nam không hài lòng. Theo tôi thì vì nó không có tính chất khoa học, mà chỉ có tính chất cảm hứng thôi. Mà cảm hứng thì người của thế hệ này với thế hệ khác cảm hứng cũng như vậy thôi. Có thể cảm hứng mỗi thời đại sẽ có thay đổi, nhưng cảm hứng đều giống nhau. Ví dụ về cảm hứng trong tình yêu, có một thời người ta nghiêng về tình yêu tinh thần, còn thế hệ mới thì đề cao tình yêu thể xác, nhưng cũng là về tình yêu thôi.


Còn vấn đề khoa học, nếu muốn có cái B, thì phải có cái A, muốn có cái C phải có cái Bà Vì vậy, muốn làm âm nhạc cổ điển hiện đại cho thật giỏi, thế giới phải nể, điều quan trọng nhất không phải là cảm hứng, mà phải là khoa học.


Viễn Đông: Âm nhạc dân tộc Việt Nam đã “đánh thức” ông như thế nào để có sự ra đời của vở opera “Câu chuyện bà Thị Kính”?


Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Ngay từ lúc tôi còn nhỏ, tôi đã đam mê âm nhạc cổ truyền Việt Nam rồi, nhưng khi đó chưa sâu sắc. Đến khi tôi thực hiện luận văn về Hát Chèo, tôi nghiên cứu và hiểu về Hát Chèo sâu sắc hơn. Đặc biệt là vở chèo cổ “Quan Âm Thị Kính”, khi càng hiểu nhiều, tôi càng kính nể đến độ là không dám sửa nó chút nào cả, vì nó quá hoàn hảo.


Sau đó tôi bắt đầu suy nghĩ rằng mình có đủ khả năng để đưa câu chuyện này vào tầm mức quốc tế hay không? Tôi chờ đợi cũng khoảng 20 năm, vì đối với tôi, nếu mình làm không hay bằng vở chèo cổ, thì không chỉ bản thân mình mắc cỡ, mà mình làm mắc cỡ tiền nhân, làm xấu hổ cho vở chèo cổ Quan Âm Thị Kính.


Sau 20 năm, với rất nhiều tìm tòi nghiên cứu và chờ đợi, tôi mới thấy rằng giờ mình đã đủ sức thực hiện tác phẩm này. Tôi không viết một vở opera Việt Nam, mà tôi viết vở opera dùng tựa đề Việt Nam, dùng nền tảng văn hóa Việt, để giới thiệu tác phẩm đến với quốc tế, chứ không phải là giới thiệu ngược cho cộng đồng của mình, cho văn hóa của mình. Vì vở chèo cổ Quan Âm Thị Kính đã quá hoàn hảo rồi. Nếu như tôi làm kiểu opera Việt, có khi giá trị còn thấp hơn nữa, nhiều khi đó là công việc “chở củi về rừng”, mà có khi đó là củi mục.


Khi sáng tác vở opera “Câu Chuyện Bà Thị Kính”, tôi không đi theo thể chất bề ngoài âm nhạc Việt Nam. Vì thể chất bề ngoài có phần hay của nó, nhưng nó rất cạn, nó không đậm đà. Thể chất âm nhạc Việt Nam trong tác phẩm chỉ có đoạn đầu thôi. Càng đi sâu vào tác phẩm, nó không còn vẻ bề ngoài Việt Nam, mà chỉ thể hiện bề trong qua vấn đề triết lý, mỹ thuật và “concept”... Tôi đi theo hướng này, thì sau này, khán giả quốc tế sẽ nghiên cứu thấy được chiều sâu của tác phẩm.


Còn những điều thể hiện bề ngoài, thì người ta nghe thích ngay lập tức, nhưng mà lần thứ hai người ta nghe thấy có vẻ như nhàm, lần thứ ba thấy chán, lần thứ tư, sẽ nói thôi khỏi cần nghe. Đây là những điều mà những người sáng tác người Mỹ gốc Hoa bị rơi vào vòng cạm bẫy. Người ta làm vậy, rất dễ bán băng nhạc mau, nhưng nếu lúc nào cũng nuôi khán giả như vậy, họ sẽ xem thường văn hóa của mình. Cho nên mình muốn giới thiệu văn hóa mình cho khán giả quốc tế, thì mình phải giới thiệu một cách thật sâu sắc. Mình phải có lòng tự tôn, tự trọng của mình, thì họ mới nể mình được.


Lối viết nhạc của tôi cũng vậy, vẻ bề ngoài không có chất Việt Nam nhiều lắm, nhưng càng sâu bao nhiêu, thì nó rất là nhiều, mà nhiều nhất trong đó chính là yếu tố khoa học của nó. Tôi áp dụng vấn đề khoa học trong Hát Chầu Văn, vấn đề mỹ thuật, vấn đề tâm lý... cộng lại nhiều thứ lắm, thì âm nhạc mới vững được.


Viễn Đông : Âm nhạc Phật giáo Việt Nam với lời kinh, nhịp mõ, các bài tán tụng... có ảnh hưởng gì đến quá trình sáng tạo vở opera “Câu Chuyện Bà Thị Kính” của ông không?


Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Trong tác phẩm“Câu Chuyện Bà Thị Kính” thì không có đâu. Âm nhạc Phật giáo Việt Nam được thể hiện một cách rất đơn giản. Ví dụ như dùng mõ, dùng âm thanh đơn điệu hoặc là giai điệu gần như là tụng. Nó chỉ đơn giản vậy thôi.


Nhưng bề sâu của nó thì đi về hướng giống như là trầm tính. Khi nghe Thị Kính hát lúc cô còn là người trần tục, lời hát sẽ xúc động nhiều hơn. Lúc cô trên con đường đi đến việc tu thành Phật, giai điệu hát của cô có tính chất trầm tính và trưởng thành, hoàn thiện hơn, cũng sẽ xúc động, nhưng mà không phải xúc động kiểu con người trần tục, mà là tiến hóa từ từ, nó có tính chất thăng hoa trong đó. Vì nguyên tác phẩm tôi dựa vào chủ nghĩa thăng hoa. Trong 2 tiếng đồng hồ, nó giống như mình nhìn hoa hồng, hoa sen, nụ hoa rất đơn giản, nhưng nó từ từ nở ra, từ cái đẹp rất đơn giản, thành một vẻ đẹp rất phức tạp. Giai điệu hoặc hòa âm, cấu kết hoặc mỹ thuật... trong tác phẩm, tất cả cộng lại, thì lời hát của Thị Kính, hoặc bài nhạc, sẽ trở thành phức tạp.


Một điều tôi rất hãnh diện qua tác phẩm này, là càng về sau, từ ẩn ý đến bề ngoài của tác phẩm, cả hai đều phức tạp cả. Chuyện này rất khó làm. Vì mỗi lần người ta làm, một là tập trung vào bề ngoài, hoặc bề trong. Còn tôi tập trung rất nhiều để nghiên cứu vừa bề ngoài, vừa bề trong của tác phẩm sau cho thật sâu đậm. Tôi làm như vậy để người không hiểu nhạc nhiều, thường phụ thuộc vào bề ngoài, họ cũng rất thích nó, và những người chuyên môn về âm nhạc cũng thích nó, khi họ nghiên cứu bề trong tác phẩm. Nếu mình không phản ánh tác phẩm sâu đậm thì giống như mình bôi bết nó đi. Nên tôi đã phải chờ đến 20 năm, khi tôi biết tôi làm hơn gấp mấy lần, thì tôi mới làm.


Về âm nhạc Phật Giáo Việt Nam, theo tôi nó không có hệ thống nào cả, chắc chắn sẽ có người phản đối ý kiến này của tôi. Âm nhạc Phật Giáo Việt Nam chỉ ngẫu nhiên thôi, bên Trung Hoa, Đài Loan thế nào tôi không biết, nhưng âm nhạc Phật Giáo của Việt Nam không ngang hàng với âm nhạc về tôn giáo của Thiên Chúa Giáo đâu. Bên âm nhạc Thiên Chúa Giáo, có hệ thống khoa học đàng hoàng, không phải lúc nào đổi thì đổi. Bài bản phải hát đúng cho trường hợp như thế nào. Bên Việt Nam, thì từ ngẫu nhiên, có khi cũng có cái rất hay.


Trong tác phẩm mới mà tôi đang viết, thể loại “Requiem” có sử dụng nhiều âm nhạc Phật Giáo Việt Nam. Tôi dùng kinh Phật Việt Nam, tiếng Việt, nên tôi phải hiểu sâu về A Di Đà Phật như thế nào, mình không phải hiểu về đường lối tín ngưỡng, mà mình hiểu về đường lối xét lý. Tôi đã về Việt Nam 2 tháng, đến chùa để dự những hôm người ta tụng kinh, để hấp thụ được môi trường âm thanh và không gian và môi trường mỹ thuật của nó. Từ đó, tôi sáng chế ra một âm nhạc Phật Giáo của mình có đường lối đàng hoàng. Tôi tin nhiều vào vấn đề sáng chế mới, tôi không tin vào việc đem chuyện cũ ra làm mới.


Requiem là một trong những thể nhạc, đứng hạng 3 sau Opera và Mask trong thế giới âm nhạc Tây Phương. Thể loại Requiem có thể từ 30 phút đến 1 tiếng đồng hồ. Do tôi viết bằng tiếng Việt hoàn toàn, mà người hát là người bản xứ, nên tôi làm khoảng từ 30- 45 phút, vì thời gian tập hát của họ thật ngắn, nhưng thời gian tập nói tiếng Việt thì rất dài. Tôi hy vọng sau này, mình đủ người Việt Nam có năng lực âm nhạc cao, có thể mình diễn được tác phẩm này. Tôi mới bắt tay vào sáng tác thể loại này từ tháng 9 năm 2013 và đã thực hiện được hơn 60 phần trăm. Năm 2015 sẽ trình diễn.


Khi nói về Requiem, sẽ có nhiều người hiểu lầm. Đối với Tây Phương, Requiem là một tác phẩm ca tụng, hoặc để tưởng nhớ một người của quá khứ, hoặc quốc gia quá khứ. Nhiều khi người Việt Nam tưởng rằng nó giống như cầu siêu. Nhưng không phải là cầu siêu, nó khác nhau hoàn toàn. Cầu siêu thì chỉ tụng thôi, giọng lên giọng xuống thì tưởng là âm nhạc, nhưng không phải âm nhạc. Requiem có bài bản đàng hoàng, mới vào tụng bài gì, giữa buổi tụng bài gì, cuối buổi tụng bài gì.
Băng Huyền/ Viễn Đông

(Còn tiếp)

Sửa bởi người viết 03/02/2014 lúc 06:39:41(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

phai  
#2 Đã gửi : 03/02/2014 lúc 06:41:10(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Phỏng Vấn Nhà Soạn Nhạc Phan Quang Phục (kỳ 2)
LTS: Thưa quý độc giả, suốt 2 năm qua, trên nhật báo Viễn Đông đã phổ biến những bài viết của tác giả Anvi Hoàng, là hiền thê của nhà soạn nhạc, giáo sư, tiến sĩ P.Q. Phan (Phan Quang Phục), về những diễn biến của vở opera mang tên “Câu Chuyện Bà Thị Kính” (The Tale of Lady Thị Kính), dài 135 phút, là vở opera thứ nhì sau vở “Lorenzo de' Medici” của nhà soạn nhạc P.Q. Phan (Phan Quang Phục). Tác phẩm này sẽ được mở màn tại sân khấu lớn của trường nhạc Jacobs School of Music tại trường đại học Indiana University vào ngày 7, 8, 14, 15 tháng 2 năm 2014. Đây là vở opera theo phong cách “đại nhạc kịch” (grand opera) với dàn nhạc lớn, dàn hợp xướng và 15 vai diễn, toàn bộ phần lời hát bằng tiếng Anh, và có hai bài hợp xướng được hát bằng tiếng Việt. Nhân chuyến viếng thăm của ông bà đến miền Nam California mùa lễ hội cuối năm 2013 vừa qua, phóng viên Viễn Đông đã có buổi phỏng vấn nhà soạn nhạc P.Q. Phan (Phan Quang Phục) để tìm hiểu thêm về vở opera “Câu chuyện bà Thị Kính” và những chia sẻ của ông về âm nhạc. Xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả

Viễn Đông: Thưa Giáo sư- Nhạc sĩ P.Q. Phan (Phan Quang Phục), xin cho biết quan điểm của ông trong việc sử dụng nguyên liệu âm nhạc truyền thống, vở opera “Câu chuyện bà Thị Kính” phải rõ ràng của căn cước “vùng miền” hay là “màu sắc” của riêng ông?
Giáo sư-Nhạc sĩ P.Q. Phan: Chỉ có màu của riêng tôi, vì tôi sáng tạo nhiều trong tác phẩm này hơn là căn cước vùng miền. “Câu Chuyện Bà Thị Kính” có một phần về tính chất thời gian, tính chất thời gian nguyên thủy của nó là từ miền Bắc xuất xứ mà ra, mới vào tác phẩm thì nó mang màu sắc miền Bắc nhiều hơn, không có âm nhạc miền Trung như ca Huế, càng không có tính chất của cải lương. Đoạn đầu, tôi có dùng vài giai điệu gần giống như 100 phần trăm trong Chèo Cổ, đoạn mở đầu đó, tôi muốn giới thiệu về âm nhạc cổ truyền Việt Nam cho khán giả quốc tế, nhưng khi đi từ từ vào sâu tác phẩm sẽ có thay đổi. Tác phẩm đi sát vào tính chất của nhạc Chèo và âm nhạc tưởng tượng của thời Hùng Vương. Thật ra thời Hùng Vương âm nhạc ra sao, tôi cũng đâu có biết, nên nó là sự tưởng tượng của riêng tôi.

Viễn Đông: Thời khắc âm nhạc quan trọng nhất mà ông đã trải qua trong quá trình sáng tạo vở opera “Quan Âm Thị Kính” là gì?
Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Giai đoạn quan trọng nhất là khi tôi tìm ra được “concept” của tác phẩm. Thời gian đó mất hết 20 năm. Lúc nào tôi cũng muốn làm nó, nhưng không biết phải theo đường hướng như thế nào, nhưng khi đã tìm được đường hướng rồi, tôi cứ ngồi xuống mà viết thôi. Chuyện đó trở thành đơn giản hơn.

Viễn Đông: Đích đến cuối cùng mà ông muốn để lại qua vở opera “Câu chuyện bà Thị Kính” là gì?
Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Tôi hy vọng vở opera này nó sẽ có tính chất nhân loại, vì vở opera này không phụ thuộc vào giai điệu hấp dẫn bề ngoài của Việt Nam, nó phụ thuộc vào những màu sắc, bản chất của những giai điệu quốc tế. Một phần tôi biết, một phần tôi hy vọng vở opera này sẽ vào được “Standard Repentoire”, vì tôi cũng đã có nhiều bài nhạc vào được “Standard Repentoire”. Nếu đưa được vở opera này vào được đây, sẽ là hãnh diện riêng rất lớn của cá nhân tôi, và nếu cộng đồng Việt Nam ủng hộ tôi, thì tôi càng hãnh diện hơn.

Viễn Đông: Ông cho biết những đánh giá của ông về âm nhạc dân tộc Việt Nam?
Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Theo tôi, “âm nhạc dân tộc Việt Nam” có thể thay bằng “âm nhạc cổ truyền Việt Nam”, nó được chia ra nhiều phần khác nhau. Phần nhạc dân gian và phần nhạc cổ điển.
Âm nhạc cổ điển và âm nhạc dân gian của mình nó gần như khác hẳn hoàn toàn.
Âm nhạc cổ điển Việt Nam theo đường lối cung đình mà ra. Thường hồi xưa, tại Việt Nam, trong cung đình, người ta áp dụng hệ thống âm nhạc từ bên Trung Hoa rất nhiều. Vì giới có học trong cung đình khinh thường âm nhạc dân gian, cho nên họ đã áp dụng âm nhạc cung đình bên Trung Hoa đem về Việt Nam, để chứng tỏ rằng họ văn minh. Nhưng không phải triều đại nào cũng vậy, vào thời Lý, Trần không làm như vậy. Đời Lý và Trần đi sát vào dân gian rất nhiều. Vào thời này, âm nhạc dân gian phù hợp vào hệ thống nhạc cung đình nhiều hơn.
Nhưng bắt đầu từ nhà Lê trở đi, lại bắt đầu đổi hoàn toàn việc áp dụng nhạc Trung Hoa vào cung đình, bỏ nhạc dân gian đi.
Đối với tôi, tôi thích nhạc dân gian nhiều hơn nhạc cung đình. Vì âm nhạc dân gian của mình thể hiện bản chất người Việt Nam mình sâu đậm hơn. Ví dụ như ca Huế, hồi xưa đâu có được hát trong cung đình, chỉ là vào chợ thì nghe được, ngồi ghe trên sông thì nghe được. Cung đình ở Huế lúc đó chỉ có nhã nhạc, mà nhã nhạc nghe kỹ, thì cũng giống nhạc Tàu mà thôi.
Ví dụ như hát Chèo, lúc trước trong cung đình, không được hát. Hát ả đào trong cung đình cũng không được hát. Ngoài dân gian mới được hát thôi. Thật ra hát ả đào là lối hát rất quý phái, từng là một loại ca trong cung đình và được giới quý tộc và trí thức yêu thích vào cuối thế kỷ 15 đầu thế kỷ 16.
Hoặc như nhạc cải lương, là âm nhạc dân gian gần nhất với thời hiện đại. Đôi khi nó rất hay, vì người nghe sẽ hình dung những hình ảnh quê hương.
Đây là những điều tạo thành cái hồn cho một nguồn âm nhạc rất phong phú của dân tộc Việt Nam.
Hay như trong nhạc cụ nhạc dân tộc của mình, theo tôi đàn bầu là cây đàn mang tính khoa học, kỹ thuật cao nhất trên thế giới. Cây đàn trên thế giới loại có một dây, có rất nhiều, nhưng với tôi cây đàn bầu một dây của Việt Nam có tính khoa học cao nhất thế giới. Nó đã áp dụng nguyên tắc vật lý để xác định các nốt: chẳng hạn chặng 1/2 dây có nốt “Do” 1 cao hơn dây buông một quãng 8; 1/3 dây sẽ là nốt “sol” 1; 1/4 ta sẽ có nốt “Do” 2; 1/5 dây sẽ có “Mi” 2; 1/6 dây sẽ có nốt “Sol” 2; 1/7 dây sẽ là nốt “Si” giáng; 1/8 sẽ có nốt Do 3.
Ngoài 6 điểm định âm thông dụng là “Do” 1, “Sol” 1, “Do” 2, “Mi” 2, “Sol” 2 và “Do” 3 còn có thể tạo âm bằng cách gảy dây buông và thường gảy gần ngựa đàn chứ không gảy vào các điểm định âm bồi. Một điều rất khoa học nữa, người ta không đổi sợi dây mà là năng lực kết cấu của sợi dây. Với kỹ thuật tay trái như căng dây hoặc chùng dây thích hợp, người chơi đàn có thể tạo được rất nhiều âm thanh khác nữa.
Theo tôi, trong âm nhạc dân tộc Việt Nam, mỗi thể nhạc chỉ dùng trong một dạng nhất định. Mỗi nhạc cụ có một chức năng. Ví dụ như đàn bầu chỉ dành cho một người bạn đánh cho một người bạn khác nghe thôi. Còn nếu đem ra diễn cho đám đông, ở sân khấu như một vận động trường, thì tôi thấy nó mất đi bản chất đẹp của nhạc cụ này. Ta không thể nào đem kèn trống để dùng trong hò Huế được, mà phải dùng đàn bầu, đàn Tranh...

Viễn Đông: Theo ông việc sử dụng những khám phá của nhạc Tây phương trong việc bảo tồn hoặc phát triển nhạc dân tộc Việt, có cần thiết không? Có nên không?
Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Đối với tôi việc sử dụng kỹ thuật Tây phương trong việc bảo tồn nhạc dân tộc Việt Nam là việc làm gần như là sỉ nhục. Nó không cần và cũng không nên. Ví dụ tôi là người Châu Á tóc đen, lâu lâu tôi đi nhuộm vàng để đi tiệc cho vui thôi, rồi sau đó tôi nhuộm lại đen, nhưng mà tôi nhuộm vàng hoàn toàn, để giống người da trắng, thì đó là chuyện sỉ nhục rất lớn. Âm nhạc cổ truyền Việt Nam của mình đã quá hoàn hảo rồi. Nó hoàn hảo thì mới tồn tại đến ngày nay. Vì vậy, mình không cần làm cho nó đẹp hơn, nhưng khi mình hiểu được bản chất của nhạc cổ truyền để mình sáng tác thêm cái mới, thì đó là chuyện nên làm.
Nếu mình ở trong văn minh Châu Âu, mình hiểu được văn hóa Châu Âu, mình phối hợp với văn hóa Việt Nam của mình, để mình sáng chế ra một nhánh văn hóa mới, chuyện đó mình nên làm. Nhưng mà mình không thể nào lấy một bài văn hóa cũ, để mà đổi mới. Cái này là điều mà thời Mao Trạch Đông đã làm rất nhiều, để lại nhiều xấu hổ. Thế giới trong âm nhạc Tây Âu rất khinh việc làm đó. Vì thế giới âm nhạc đã yêu nhạc cổ truyền Trung Hoa rồi, vậy mà họ lại đổi mới như vậy, nhưng nó lại không mới gì cả.
Đối với tôi, mình dùng âm nhạc cổ truyền để đổi mới, thì tôi nghĩ người nghe sẽ thích, vì họ thích bề ngoài của nó, nhưng tôi chắc chắn rằng sau đó, người nghe cũng sẽ nghĩ rằng trong đó có cái gì đó hơi lạ, nó không còn bản chất chân thật của nó nữa.
Băng Huyền/ Viễn Đông

phai  
#3 Đã gửi : 08/02/2014 lúc 08:29:34(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Phỏng Vấn Nhà Soạn Nhạc Phan Quang Phục (Kỳ 3)
LTS: Thưa quý độc giả, suốt 2 năm qua, trên nhật báo Viễn Đông đã phổ biến những bài viết của tác giả Anvi Hoàng, là hiền thê của nhà soạn nhạc, giáo sư, tiến sĩ P.Q. Phan (Phan Quang Phục), về những diễn biến của vở opera mang tên “Câu Chuyện Bà Thị Kính” (The Tale of Lady Thị Kính), dài 135 phút, là vở opera thứ nhì sau vở “Lorenzo de' Medici” của nhà soạn nhạc P.Q. Phan (Phan Quang Phục). Tác phẩm này sẽ được mở màn tại sân khấu lớn của trường nhạc Jacobs School of Music tại trường đại học Indiana University vào ngày 7, 8, 14, 15 tháng 2 năm 2014. Đây là vở opera theo phong cách “đại nhạc kịch” (grand opera) với dàn nhạc lớn, dàn hợp xướng và 15 vai diễn, toàn bộ phần lời hát bằng tiếng Anh, và có hai bài hợp xướng được hát bằng tiếng Việt. Nhân chuyến viếng thăm của ông bà đến miền Nam California mùa lễ hội cuối năm 2013 vừa qua, phóng viên Viễn Đông đã có buổi phỏng vấn nhà soạn nhạc P.Q. Phan (Phan Quang Phục) để tìm hiểu thêm về vở opera “Câu chuyện bà Thị Kính” và những chia sẻ của ông về âm nhạc. Xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả

Viễn Đông: Thưa Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan, ngoài âm nhạc, có hình thức nghệ thuật nào lôi cuốn ông không?

Thưa Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Ngoài âm nhạc, còn có kiến trúc. Khi còn ở Việt Nam, tôi có học Kiến Trúc 4 năm, kiến trúc là một nghệ thuật để sáng tác một thể chất trong không gian 3 chiều, âm nhạc là một nghệ thuật sáng tạo và kết cấu cho cái nghệ thuật 2 chiều trên mặt giấy, nhưng mà 4 chiều về tư tưởng, cho nên nhiều khi nó còn khó hơn nữa. Vì âm nhạc của mình, mình vừa nghe, mà còn vừa thấy, vừa tưởng tượng... còn kiến trúc mình chỉ thấy không thôi, nhiều khi mình rờ, mình thấy được, âm nhạc mình rờ cũng được, mình thấy cũng được và nghe cũng được. Đây là một nghệ thuật trừu tượng, có nhiều sự tưởng tượng hơn là nghệ thuật khác.

Kiến thức về sáng tạo của âm nhạc có tính chất thời gian. Ví dụ mình nhìn ngôi nhà, mình thấy ngay lập tức, nhưng âm nhạc phải ngồi đúng 2 tiếng đồng hồ, mới biết nó hay hay dở. Cho nên nó có tính chất thời gian. Tranh vẽ có thể mình nhìn càng lâu càng thấy đẹp, nhưng mới nhìn vẫn có thể khẳng định được rồi. Nhưng còn âm nhạc, thì phải ngồi chờ nó hết bản nhạc, mình mới biết nó hay hay không.

Nói chung căn bản học về kiến trúc đã giúp tôi về kết cấu trong âm nhạc rất nhiều. Kiến thức về toán, về vật lý, khoa học, đã giúp ích cho tôi. Tôi ít khi nào nói tôi viết nhạc dựa vào cảm giác, không có đâu. Viết nhạc trong giới của tôi làm, trước hết người ta dựa vào sự tưởng tượng, thứ hai là dựa vào kỹ thuật, khoa học, triết lý, lý luận để phát triển hiện thực của mình ra. Giờ tôi đang buồn thúi ruột, kêu tôi viết bản nhạc vui, tôi cũng làm được. Việc đó đối với tôi rất đơn giản. Hoặc tôi rất vui, bảo tôi viết bài nhạc thật buồn, tôi cũng làm được. Vì cảm giác là chuyện quá bình thường. Trong nghệ thuật, trí tưởng tượng là điều quan trọng nhất.


Viễn Đông: Nhìn lại quãng đời đi qua, xin ông chia sẻ những khó khăn cũng như thành công của ông. Thành công nào ông mãn nguyện nhất?

Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Vấn đề khó khăn nhất của tôi là mình thuộc dạng “nửa nạc nửa mỡ”. Vì người châu Âu nhìn mình, lúc nào cũng nghĩ rằng mình sẽ làm nhạc kiểu châu Á, và người Châu Á nhìn mình thì sẽ nghĩ rằng mình làm nhạc theo tầm thức mà họ hiểu về âm nhạc. Nhiều khi những người như tôi, trước khi giới thiệu mình với cộng đồng Việt Nam, tôi phải đi xa trước. Tại sao vậy? Vì trước khi mình muốn giới thiệu cho cộng đồng của mình, mình phải chứng minh được rằng mình đi đâu, mình cũng thành công được cả. Không phải phụ thuộc hoàn toàn vào trong cộng đồng của mình, cho nên khi mình giới thiệu với cộng đồng, mình chỉ chia sẻ thôi, chứ không phải là muốn phụ thuộc. Không biết tôi nói vậy, có ai giận tôi không?

Việt Nam dùng chữ “cần”, nhiều người sẽ có lối suy nghĩ khác nhau, nhiều khi mình dùng chữ “cần” là một tiếng lịch sự, có người sẽ hiểu rằng là năn nỉ, cho nên chữ cần của Việt Nam tôi ít dùng lắm, nhưng mà tôi rất muốn dùng chữ chia sẻ. Trước khi tôi giới thiệu, hay chịu để người khác giới thiệu mình với cộng đồng Việt Nam, tôi phải chứng minh được ở đâu mình cũng sống được cả, thì lúc đó mình về với cộng đồng, tự giới thiệu thì nó có tính chất khách quan nhiều hơn, chứ không nó sẽ quá chủ quan.

Khó khăn của tôi là với người Châu Âu hiểu mình kiểu khác, đối với người Việt hiểu mình kiểu khác. Cho nên đoạn đường tìm hiểu được bản chất chân thật của mình, là đoạn đường khó nhất.

Còn về thành công tột bậc nhất của tôi, đó là tôi hiểu ra được sự phát triển của âm nhạc phụ thuộc vào khoa học, đó là điều tôi hãnh diện nhất, không phải là ai cũng hiểu điều này, nhiều người Tây Phương họ cũng không hiểu như vậy. Khi tôi đi dạy, tôi phải giảng cho họ hiểu. Điều này trong trường không dạy, mình phải làm việc rất nhiều thì mới hiểu được, đó là điều tôi hãnh diện nhất. Còn nếu dùng bài bản cụ thể, thì những sáng tác tôi làm từ năm 2000 đến bây giờ là những bài tôi hãnh diện nhất và opera “Câu Chuyện Bà Thị Kính” là một trong những tác phẩm tôi rất hãnh diện.


Viễn Đông: Đằng sau sự thành công của ông, chắc chắn luôn có sự hỗ trợ của người bạn đời, ông hãy kể về “một nửa” của mình?

Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Đi đâu, tôi cũng nói tôi là chồng của cổ, thay vì là cổ là vợ của tôi! An Vi Hoàng đã giúp tôi rất nhiều về vấn đề tinh thần và niềm tin. Khi mình làm cái gì mà ai tin vào điều mình làm, thì mình sẽ càng phấn khởi hơn. An Vi lúc nào cũng rất là tin, nhiều khi có lúc tôi ở trong những giai đoạn rất buồn nhưng cô ấy làm cho tôi phấn khởi lên, làm cho niềm tin của tôi mạnh lên. Trong vòng 2 năm nay, thay vì cô ấy viết những tiểu thuyết, những tác phẩm mà cô ấy muốn viết, thì cô ấy lại bỏ thời giờ để viết về câu chuyện thực hiện vở opera “Câu Chuyện Bà Thị Kính” để truyền bá suy nghĩ của tôi, của cô đối với tác phẩm cho những người khác hiểu, không chỉ trong cộng đồng Việt Nam mình thôi mà cô viết bằng song ngữ Anh -Việt. Tôi thấy mình đã chiếm 2 năm giai đoạn cuộc đời của AnVi, nên đôi khi cũng ân hận lắm, nhưng cô ấy làm rất vui, chứ không phải vừa làm vừa than.

Tính tình của An Vi rất tĩnh, còn tôi rất động. Cô ấy rất dễ mệt, còn tôi lại phóng khoáng, đi rất nhiều, nhưng An Vi luôn ráng đi theo, nhiều hôm về nhà, An Vi mệt cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng vì vợ chồng chúng tôi có một nguyên tắc là đi đâu cả hai vợ chồng cũng cùng đi với nhau, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Khi tôi đi họp mặt với bạn tôi, cô cũng đi theo, cô đi họp mặt với bạn cô, tôi cũng đi theo. Nhiều khi mình không muốn, cũng phải đi, nhưng từ từ thì rất thích.

Tôi hy vọng sau này, một ngày gần đây thôi, khi An Vi thực hiện những dự án về văn hóa Việt Nam, thì tôi sẽ bỏ hết sức ra để giúp cô ấy, để đền đáp lại.


Viễn Đông: Ông có thêm điều gì để nói với độc giả Viễn Đông không?

Giáo sư- nhạc sĩ P.Q. Phan: Nếu có ai đọc bài phỏng vấn này, tôi rất cảm ơn sự ủng hộ của họ. Lúc nào tôi cũng có tự tin riêng, nhưng mà mình được sự ủng hộ của cộng đồng, thì mình càng yêu quý. Hiểu sâu mình cũng yêu quý, hiểu cạn mình cũng yêu quý. Hoặc chỉ cần nhắc đến thôi, mình cũng yêu quý. Tôi rất mừng và hãnh diện nếu như trong cộng đồng Việt chia sẻ được niềm hãnh diện riêng của tôi. Tôi hy vọng rằng trong vòng thời gian ngắn thôi, thì sẽ tìm cách đem vở opera “Câu Chuyện Bà Thị Kính” để trình diễn hoặc trình bày với cộng đồng Việt Nam, giống như một chia sẻ. Đó là chuyện tôi rất muốn làm. Hiện tại tôi cũng có nói chuyện với rất nhiều người, và người nào cũng muốn giúp cả, tuy nhiên phải chờ sau buổi trình diễn mở màn [vào ngày 7, 8, 14, 15 tháng 2 năm 2014 này tại sân khấu trường nhạc Jacobs School of Music tại trường đại học Indiana University], thì mình mới đi đến việc tìm cách trình bày như thế nào vừa hợp lý nhất, và vừa với túi tiền nhất.

Tôi nghĩ cộng đồng Việt Nam của mình ở hải ngoại về tài chánh quá thành công, nhưng nhiều khi làm việc quá nhiều, đã quên về vấn đề văn hóa. Tôi có một ước muốn là nếu cộng đồng mình có thời gian, thì hãy xin mọi người dành một hoặc hai phút của họ suy nghĩ về văn hóa của mình, vì tôi nghĩ, chỉ có văn hóa là điều quan trọng nhất để chứng minh sự hiện diện của mình tại đây. Tiền bạc, xe hơi, nhà cửa cao rộng cái gì cũng qua thôi, nhưng văn hóa là những điều sẽ tồn tại được từ thế hệ này đến thế hệ khác. Nếu mình đào tạo được văn hóa rồi, mình mất đi, thì thế hệ con cháu cũng sẽ hưởng được.

Những người khác định giá trị của mình thế nào? Họ sẽ không định giá trị trên xe mình đi, nhà mình ở, mà định từ văn hóa của mình. Nếu văn hóa của mình cao, sâu đậm, thì họ phải nể mình thôi, mặc dù mình nghèo. Tôi rất mong muốn, mọi người chỉ cần dành thời gian mỗi ngày 1 phút để suy nghĩ về vấn đề văn hóa.
Băng Huyền/ Viễn Đông
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.253 giây.