Một hành động vi phạm Nhân quyền: Cấm xuất cảnhGia đình tôi nhận được thông báo về giải thưởng Hellman-Hammett và quyết định tôi sẽ là người thay mặt ba và chị tôi sang New York nhận giải thưởng theo giấy mời của HRW. Những thông báo và kế hoạch gặp mặt các thân hữu của gia đình ở hải ngoại đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, để chờ lúc tôi lên máy bay vào 23h45 khuya ngày 16 tháng 12 từ Sài Gòn đi San Fransisco.
Tối ngày 16 tháng 12, từ 7h, tôi đã đến sân bay. Đúng 10h pm, tôi vào làm thủ tục check-in và tiếp đó làm việc tại Cổng xuất nhập cảnh của Hải quan Việt Nam. Tại đây, nữ nhân viên sân bay đã giữ vé máy bay cùng với passport của tôi. Chị ta gọi cho một nhân viên hải quan khác. Anh ta yêu cầu tôi vào phòng làm việc.
Tôi được đưa đến phòng làm việc của Cục QLXNC. Đây là nơi làm việc riêng, tách biệt hoàn toàn, họ đóng chặt cửa không cho tôi ra khỏi phòng. Họ buộc tôi ngồi tại chỗ để chờ làm việc, ba nhân viên hải quan khác đứng xung quanh tôi. Tôi phản đối gay gắt hành động hung hăng kiểu côn đồ này nhưng mọi thứ ở đây do họ kiểm soát, tôi không thể rời khỏi ghế. Họ yêu cầu tôi chờ làm xong biên bản và đợi “cơ quan chức năng” đến giải quyết.
Một anh trong số đó thông báo tôi bị cấm xuất cảnh vì yêu cầu của Công An Quảng Nam. Anh ta nói thêm:
-Lý do của việc cấm xuất cảnh thì chắc anh cũng đoán ra rồi nên chúng tôi sẽ không cần nói nữa, phải không?
Tôi phải ngồi chờ gần 1 tiếng đồng hồ để cục quản lý XNC làm xong Biên bản. Trong lúc đó họ tham khảo những tài liệu liên quan đến tôi do an ninh Quảng Nam cung cấp gồm cả hình ảnh và Quyết định xử lý vi phạm hành chính dành cho ba cha con tôi.
Sau đó, họ tiếp tục chuyển tôi đến làm việc ở phòng khác và yêu cầu tôi hợp tác để “làm việc với cơ quan chức năng”. Trong phòng này, có nhiều an ninh và tôi nhận ra mặt của hai anh an ninh Quảng Nam, vì họ đã từng làm việc với gia đình tôi rất nhiều lần, gần nhất là ngày gia đình chúng tôi bị lực lượng an ninh hùng hậu khám xét, tịch thu tài sản và ra quyết định xử phạt hành chính.
Bắt đầu buổi làm việc, tôi yêu cầu họ công khai danh tính nếu không tôi sẽ bất hợp tác. Người ngồi bên phải của tôi giới thiệu anh ta tên Quân, tôi yêu cầu họ tên, anh ta nói tên Nguyễn Minh Quân. Đây là một cái tên giả, sau này, anh ta viết trong giấy hẹn làm việc là Nguyễn Quốc Quân. Tôi yêu cầu được lấy bút để ghi lại họ tên, anh công an ngồi bên trái tôi chỉ tay thẳng vào mặt tôi với thái độ hăm dọa kiểu côn đồ:
-Bây giờ tau không nói tên mày có làm việc không? Mày ở trong phòng này chứ không phải ở ngoài kia đâu mà thích nói gì thì nói nghe chưa. Tau chưa dùng bút ai cho mày dùng bút.
Ngay lập tức tôi phản đối thái độ làm việc của anh ta:
-Tôi làm việc với mấy anh với tư cách là một công dân với cơ quan nhà nước. Các anh là đại diện của Nhà nước này, đến đây để làm việc với tôi. Và tôi là một công dân, tôi có quyền và tư cách của một công dân, tôi đề nghị các anh công khai họ tên và cư xử đúng mực, đúng nguyên tắc.
Tôi nói tiếp:
-Ở đây anh định chơi luật rừng hay luật hiện hành của Nhà nước VN?
Anh ta đứng dậy, trợn mắt chỉ tay sát vào mặt tôi tuyên bố:
-Ở đây tau thích sử dụng luật rừng mày làm gì tau, tau cấm mày bước ra khỏi đây, mày làm gì tau?
Tôi nói:
-Các anh là công an, đại diện của cơ quan hành pháp mà có thái độ như nhưng tên tội phạm đầu đường xó chợ, thế thì Luật pháp ở đâu? Một chính quyền đào tạo ra thứ nhân viên như thế có xứng đáng lãnh đạo đất nước hay không?
Anh ta cười cợt với lời nói của tôi.
Tôi tiếp tục yêu cầu anh ta nói tên. Anh ta nói anh ta tên Bình. Tôi hỏi:
-Gì Bình?
Anh ta không trả lời thêm. Anh an ninh tên Quân nói với tôi:
-Chúng tôi sẽ nói luôn cho anh biết lý do tại sao anh không được xuất cảnh, bởi vì gia đình anh đang trong thời gian bị xử lý vi phạm hành chính mức phạt là 270 triệu động nhưng gia đình anh không chịu nạp phạt, chính vì vậy, chúng tôi không cho anh xuất cảnh.
Tôi trả lời:
-Ông nên biết rõ, vụ xử lý vi phạm hành chính vừa qua là trước đoạt quyền tự do ngôn luận của công dân. Và việc cấm xuất cảnh đối với tôi là tước đoạt quyền tự do đi lại. Nhà nước CHXHCNVN đã vi phạm những quyền căn bản của con người. Gia đình chúng tôi đã đoán biết điều này và cũng biết các ông đã áp dụng với rất nhiều nhà đấu tranh cho Tự do – Nhân quyền. Tôi chỉ yêu cầu 2 vấn đề:
1. Quyết định chính thức của Cục quản lý xuất nhập cảnh, trong đó ghi rõ lý do tại sao tôi bị cấm xuất cảnh.
2. Trả lại toàn bộ giấy tờ liên quan cho tôi.
Anh an ninh Quân trả lời:
-Chúng tôi chỉ có biên bản về việc cấm xuất cảnh, còn những vấn đề khác thì chúng ta sẽ làm việc vào ngày hôm khác.
Cuối buổi làm việc, anh Quân hỏi tôi:
- Nếu anh qua Mỹ, anh có tuân thủ luật pháp Mỹ không? Nếu tuân thủ thì tại sao anh và gia đình anh không tuân thủ luật pháp Việt Nam?
Tôi nói:
-Trong buổi tối hôm nay, tôi không muốn nói chuyện này, và cũng không muốn tranh luận vấn đề này với các anh. Anh đừng đem so sánh hệ thộng luật pháp HK với hệ thống luật pháp VN. Tôi chỉ nói sơ bộ cho các anh biết: Bản HP năm 1946 vốn dĩ là bản HP vứt đi, HP năm 1992 thì chỉ có thể đem quăng vào sọt rác. Vậy mà nhà nước độc tài này vẫn đem dùng để quản lý xã hội, đó quả thật là một điều ngớ ngẩn, và điên rồ hơn khi đem so sánh luật pháp VN với luật pháp Hoa Kỳ.
Tôi thấy rõ sự hận thù dâng lên trong mắt của hai anh công an này. Anh tên Quân chỉ mặt tôi nói:
- Mày nghiên cứu Hiến pháp kỹ quá nhỉ?
Tôi nói với hai người công an:
- Các ông nghĩ chế độ Công Sản này tồn tại được bao lâu mà dám sử dụng bạo lực với tôi?
Họ yên lặng. Tôi nói thêm:
- Các ông có rất nhiều nguy cơ sụp đổ: quản lý kinh tế yếu kém vì các ông dốt. Kinh tế suy sụp sẽ dẫn đến bất ổn xã hội, bất ổn xã hội sẽ gây ra xáo trộn chính trị. Trào lưu Dân chủ đang lớn mạnh trong khu vực, đặc biệt là Miến Điện, nó sẽ quết sạch các chế độ độc tài còn lại. Quan hệ quốc tế biến động mạnh, Biển Đông đang bị tranh chấp, sẽ xảy ra xung đột trong nay mai. Tôi chờ xem các ông sẽ đối phó thế nào!
Buổi làm việc diễn ra gần hai tiếng đồng hồ, tôi bị họ đe dọa và thẩm vấn với thái lưu manh côn đồ của an ninh. Tôi biết đó là bản chất của bọn tay sai các chế độ độc tài.
Kết thúc buổi làm việc lúc 24h00. Chị em chúng tôi đón xe về, bỏ lại chuyến đi đến Hoa Kỳ phía sau bao nhiêu cuộc hẹn gặp gỡ thân mật và hữu ích với các thân hữu trong cộng đồng tỵ nạn CS.
Tôi xin chân thành cảm ơn các cô chú bác đã chuẩn bị cho tôi trước chuyến đi Hoa Kỳ lần này. Sắp bước qua năm mới, cầu chúc cho đất nước Việt Nam sớm thoát khỏi chế độ đảng trị ngu xuẩn và tàn ác này.
Sài Gòn ngày 17 tháng 12 năm 2012
Tác giả: Huỳnh Trọng Hiếu
Sửa bởi người viết 18/12/2012 lúc 06:30:14(UTC)
| Lý do: Chưa rõ