logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
xuong  
#1 Đã gửi : 16/06/2012 lúc 11:51:58(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Nếu lịch sử có chứng minh được điều gì, thì đó là luôn phải sẵn sàng cho sự thay đổi.
UserPostedImage
Thay đổi là lẽ thường: Hàng loạt chuyên gia ngạc nhiên vì Mùa xuân Ả Rập
Lãnh đạo và các đảng cai trị đều đến lúc sụp đổ – như ta chứng kiến ở phần lớn quốc gia ở Trung Đông, khu vực một thời tưởng là ổn định. CIA, cơ quan khổng lồ, tốn kém với các phân tích gia được trả tiền để dự báo tương lai, hoàn toàn ngạc nhiên khi Liên Xô tan rã và đi cùng nó là cả khối Cộng sản Đông Âu.
Thay đổi là lẽ thường ngày nay, và những kẻ cai trị nào nghĩ sẽ nắm quyền mãi mãi chỉ là kém hiểu biết lịch sử, ngay cả nếu họ cố đè bẹp dấu hiệu bất mãn. Điều chắc chắn là người Mỹ có động cơ muốn thấy chính thể ở Việt Nam, từng đánh bại họ về quân sự, sụp đổ do chính những thất bại của mình.

Với khoảng cách to lớn ngày càng tăng giữa ‎ ý thức hệ Marxist-Leninist trên giấy tờ và hoạt động tư bản do nhà nước dẫn dắt, Việt Nam đủ chín muồi cho sự lật đổ như bất kỳ quốc gia nào. Các nhà cai trị của Việt Nam hôm nay không nên nghĩ cuộc đời cứ mãi y nguyên, như những người từng dẫn dắt Liên Xô.

Đã hết chính danh
Những thay đổi căn bản rất có khả năng xảy ra ở Việt Nam: ta không thể dự báo chính xác như thế nào và khi nào, nhưng mâu thuẫn giữa ý thức hệ và thực tế quá lớn để có thể kháng cự mãi mãi. Tầng lớp trên ở trong Đảng hiện rất thoái hóa và ngày càng chẳng tin vào cái gì. Tính chính danh mà Đảng từng có khi dẫn dắt cuộc đấu tranh chống Pháp, chống Mỹ đã hết. Thế hệ trẻ ngày càng xem các Đảng viên là kẻ tham nhũng bè cánh với nhau.
Lần cuối cùng tôi ở Việt Nam năm 1987, tôi chứng kiến tham nhũng ở mọi cấp, còn chuyện bà con, phe nhóm đã là cách cai trị ở nhiều nước – Việt Nam chẳng phải ngoại lệ. Nó có nghĩa là Đảng Cộng sản đang để mất tính chính danh và dựa vào bộ máy an ninh để cai trị. Nhưng công an sẽ không giúp mang lại sự ủng hộ một lòng của quần chúng như trong cuộc chiến chống Mỹ. Ngược lại, dùng an ninh để kiểm soát dư luận chỉ có thể làm quần chúng càng chán ghét. Đó là gánh nặng, mặc dù người Cộng sản có một bộ máy lớn và hiệu quả về ngắn hạn. Ta cũng thấy ở Trung Đông, hay Cách mạng Bolshevik thời Lenin, người lính và công an có thể đổi phe, mà nếu xảy ra có thể tạo thành khủng hoảng thật sự cho bộ máy.

Người đứng đầu chính thể Sài Gòn, Nguyễn Văn Thiệu, cũng tham nhũng và kết bè kết cánh, có bộ máy an ninh (cũng tham nhũng) và đã sụp đổ cho dù chính thể Sài Gòn có sức mạnh quân sự to lớn hơn phe Cộng sản.

Khi đã để mất tính chính danh, người Cộng sản đối mặt nguy cơ bị thay thế, thậm chí bị lật đổ. Những sự thay thế thực ra có thể còn tồi tệ hơn (như đã xảy ra ở nhiều nước), nhưng suy nghĩ ấy có thể không hiện ra trong đầu những ai xem giới cai trị ngày nay ở Hà Nội là đầu mối của mọi xấu xa.

Chính thể có thể đổ vào tháng sau hay năm năm nữa, không biết được. Nhưng người nông dân là nguy hiểm cho chế độ (như ở Trung Quốc) vì quá nhiều người bị đuổi đi để có khu công nghiệp, sân golf trong khi nhiều lãnh đạo Cộng sản tư lợi và cũng ngày càng chia thành những phe nhóm mâu thuẫn nhau.

Hoa Kỳ muốn gì?
Có những tin tức nói rằng chính phủ Hoa Kỳ có các chuyên gia về Việt Nam, những người cũng đang suy nghĩ làm thế nào và vì sao chính phủ Cộng sản có thể bị thay thế. Những tin này có lẽ là thật. Họ tin rằng sự du nhập văn hóa Hoa Kỳ, chủ yếu âm nhạc, rồi sẽ lật đổ chế độ - nhưng rất có thể đó chỉ là ảo tưởng.
Quan trọng hơn là Đảng đã đánh mất tính chính danh. Cũng không kém quan trọng là rạn nứt giữa các lãnh đạo đã xuất hiện. Nhiều người biết và thực tế là nó thể hiện công khai – sự chia rẽ này chưa từng xảy ra ở mức độ như vậy. Chia rẽ từ trên đã mở màn cho sự suy sụp của Liên Xô.

Người chống đối hàng đầu trong các lãnh đạo là Võ Nguyên Giáp, kiến trúc sư của những chiến thắng trong hai cuộc chiến và là “người cha sáng lập” cuối cùng còn sống. Có Đại tướng Giáp bên cạnh rất có thể làm bộ phận chống đối tiềm tàng cảm thấy bạo dạn hơn. Trong đó có một số Đảng viên vẫn còn tin vào những lý tưởng giúp Đảng ra đời lúc ban đầu.

Chính quyền Obama có lập trường không rõ rệt. Chế độ hiện nay ở Việt Nam sẵn sàng nằm trong liên minh chống Trung Quốc trong một phần chiến lược Thái Bình Dương còn mơ hồ của Hoa Kỳ.

Nhưng theo tôi, trong 10 năm tới, Hoa Kỳ có thể bị sao lãng vì khủng hoảng ở các nơi khác. Sẽ là ngây thơ nếu Hà Nội cho rằng liên minh do Hoa Kỳ dẫn đầu sẽ thành hình trong thập niên tới, mặc dù, như đã thể hiện trước đây, Việt Nam cũng rất có thể ngây thơ trong quan hệ ngoại giao.

Nhưng chính phủ Hoa Kỳ sẽ vui vẻ nếu chính thể Cộng sản sụp đổ. Hoa Kỳ đã thua một cuộc chiến trước đây và sự sụp đổ của chính phủ Cộng sản sẽ khiến nhiều nhân vật quan trọng ở Washington cảm thấy an ủi.
Hoa Kỳ, kể từ 1945, cảm thấy phải vươn tay đến mọi ngõ ngách trên thế giới. Ý thức trách nhiệm toàn cầu đó khiến ta không thể đoán Hoa Kỳ sẽ dành tài lực vào đâu 10 năm nữa.

Chính quyền Việt Nam cần hiểu rằng ý định của Hoa Kỳ ngày hôm nay có thể không được thực thi một năm sau, chứ đừng nói 10 năm. Nếu họ lại gửi gắm niềm tin vào lời hứa và ý định của Hoa Kỳ thì sẽ là trái ngược với kinh nghiệm lịch sử.

Không nhà quan sát hay người cầm quyền nào có thể biết chắc điều gì sẽ xảy ra trên thế giới. Việt Nam có thể hay không thể hỗn loạn, nhưng các nước Cộng sản đã không còn tồn tại.

Sẽ dại dột nếu Việt Nam không suy xét các sự kiện ở Đông Âu có ý nghĩa gì cho tương lai của họ. “Chủ nghĩa Cộng sản” Việt Nam, như họ vẫn thích tự gọi mình, có thể kéo dài vĩnh viễn hay rụng rơi tháng sau. Nhưng rõ ràng nhà nước gặp nhiều vấn đề và nếu họ chẳng làm gì, thì mâu thuẫn giữa ‎ ý thức hệ và thực tế rồi sẽ đe dọa Đảng.

Nếu Đảng bỏ qua các câu hỏi này, họ cũng bỏ qua ý nghĩa của lịch sử gần đây, không chỉ ở Đông Âu mà cả các nước Hồi giáo.

Một kiểu liên minh nào đó với Mỹ chống Trung Quốc – mà tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ thành đúng hình như dự tính của Hoa Kỳ - sẽ không giải quyết các vấn đề căn bản.

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, một sử gia cánh Tả đã viết nhiều về Việt Nam. Tác phẩm Anatomy of a War: Vietnam, the US and the Modern Historical Experience được NXB Quân đội Nhân dân dịch và ấn hành chính thức, nhưng tác giả cho biết Việt Nam đã "bỏ rất nhiều" những đoạn có tính chỉ trích. Ông cùng vợ từng thăm Việt Nam tháng 12 năm 1973 và đã đi viếng hai bên vùng vĩ tuyến 17 ở tỉnh Quảng Trị. Ông thăm Việt Nam lần cuối năm 1987 và không còn trở lại sau khi phê phán chính sách Đổi mới của Việt Nam.
Source: BBC
xuong  
#2 Đã gửi : 19/06/2012 lúc 10:31:11(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Cùng tắc biến, Đảng sẽ phải dựa vào dân
Grabiel Kolko khá khách quan khi phân tích vấn đề. Chỉ có một điều là ông chưa làm rõ những sự rối rắm do mọi sự kiện trên thế giới là kết quả lồng ghép, chồng lấn của nhiều hiện tượng gây ra bởi nhiều nguyên nhân khác nhau cùng một lúc.

Ví dụ Việt Nam và Trung Quốc cùng ý thức hệ ban đầu nên dựa vào nhau, thậm chí đã có lúc giúp nhau thật nhiều.

Nhưng ngay khi Trung Quốc tích cực giúp Việt Nam đánh Mỹ, Trung Quốc nghĩ rằng mình sẽ được gì và chỉ nên giúp Việt Nam thắng lợi đến đâu.

Nói khác đi, giới hạn của việc Trung Quốc giúp Việt Nam là đến chỗ nào có lợi cho Trung Quốc, trước mắt và lâu dài. Nếu không, Việt Nam có thể sẽ vững mạnh, sẽ không còn phụ thưộc vào Trung Quốc nữa.

Bây giờ đến lượt Mỹ giúp Hà Nội cũng vậy mà thôi. Hai nước cùng có tư duy về sự nguy hiểm do sự phát triển Chủ nghĩa bành trướng bá quyền Trung Quốc đang nổi lên mạnh mẽ.

Mỹ cũng sẽ chỉ giúp Việt Nam đến mức độ Việt Nam có thể “hỗ trợ” Mỹ thực hiện được mục tiêu ngăn chặn ý đồ chiếm hết Biển Đông của Trung Quốc. Chứ Mỹ không bao giờ giúp Việt Nam duy trì có kết quả chế độ Cộng sản cả.

Như vậy hiện nay Mỹ cũng đang rất khó xử: Giúp Việt Nam có đủ sức mạnh trụ vững trước bá quyền Trung Quốc, thì lại trùng với cái ý mà Mỹ không muốn, đó là vô tình làm cho Chế độ Cộng sản Việt nam đứng vững!

Nhưng có một điều mà Gabriel Kolko hình như chưa hiểu rõ là Việt Nam khác nhiều hiện tượng xảy ra ở Trung Cận Đông và ở khối Cộng sản Liên Xô và Đông Âu cũ. Cái làm cho Đảng Cộng sản Việt Nam lập được rất nhiều chiến công đối với dân tộc trước đây để có chính danh chính là Chủ nghĩa yêu nước và Chủ nghĩa anh hùng, chứ thực chất không phải là do chủ nghĩa cộng sản hay chủ nghĩa xã hội.

Xem ra chủ nghĩa yêu nước và chủ nghĩa anh hùng dân tộc không hề suy giảm, chỉ cần có điều kiện và có yêu cầu, là nó lại “bùng lên” mãnh liệt như xưa.

Đảng Cộng sản hiện nay cũng đang gặp cái thế khó khăn như Mỹ và Trung Quốc mà thôi, tuy bản chất và tầm cỡ vấn đề có khác.
Bản chất khác
Câu chuyện của Việt Nam là câu chuyện khó khăn của một nước đã chiến thắng vĩ đại trong chiến tranh kéo dài , song chính vì vậy, đã bị mấy cái hậu quả lớn so với một đất nước vốn khá nhỏ yếu.

Một là, cái lý luận – công cụ chính mà Việt Nam dựa vào để tập hợp sức mạnh và có được sự giúp đõ của phe XHCN (tuy chỉ là hình thức bề ngoài), tức là chủ nghĩa Mác Lê, thì nay đã mất thiêng trên trường quốc tế. Trên thực tế Việt Nam cũng đã cho qua, chỉ còn lại có tư tưởng, đường lối sáng suốt của lãnh tụ thiên tài Hồ Chí Minh.

Hai là, do bị buộc phải dựa vào phe Xã hội Chủ nghĩa để có sức mạnh chiến đấu dành độc lập Dân tộc, nên cũng bị buộc phải vận dụng những thể chế, cơ chế quản lý kinh tế chính trị sai lầm của Liên Xô và Trung Quốc trước đây. Tàn dư, hậu quả tại hại của nó (thói quen xin – cho, lãnh đạo bằng mệnh lệnh, mất dân chủ, dũng cảm nên không biết sợ luật . . .) đến bây giờ vẫn chưa gạt bỏ hết.

Ba là, có nhân thức đúng là cần phải đổi mới – tức là phải vận dụng những thể chế quản lý kinh tế tiến bộ của tư bản, như nhà nước pháp quyền, thị trường tự do, hội nhập quốc tế , vào WTO. Nhưng lại bị cái nền hiểu biết, dân trí và quan trí về quản lý một xã hội đang phấn đẩu để khắc phục hậu quả chiến tranh lâu dài, vừa phải lấy lại sức dân, phục hội đất nước, vừa phải phát triển công nghiệp hóa hiện đại hóa hội nhập toàn cầu cho kịp để thoát khỏi sự chèn ép muôn. Thành ra Đảng phải đương đầu với biết bao khó khăn, vượt quá cái tầm hiểu biết và thiếu một số bản lĩnh mới cần có của mình, khác hẳn những khó khăn và cái chất anh hùng có thừa của thời chiến đấu vào sinh ra tử trước đây.

Bây giờ, cùng lúc, đứng trước đối thủ hiểm độc là những viên đạn bọc đường, xuất sứ từ trong nước đã nguy hiểm, mà từ nước ngoài đến còn nguy hại hơn nhiều! Vì vậy, nếu anh là bộ trưởng, thậm chí là Bộ Chính trị, anh cũng phải nghĩ nát đầu óc mà chưa chắc đã trả lời hết được những câu chất vấn rất thực tế của Dân và của Quốc hội.
Cùng tắc biến
Quy luật “cùng tắc biến”, như Grabiel Kolko đã nhắc đến, là đúng sự thật. Song ở Việt Nam, tôi tin rằng, cái quy luật này nó đang xẩy ra dưới những hình thức khác, bởi môi trường xã hội và con người rất khác ở Trung Cận Đông vừa qua và Đông Âu trước đây.

Người ta tin rằng, cuối cùng Việt Nam sẽ cùng với cái Đảng Cộng sản (vừa mạnh, vừa yếu) này phải quay trở về cầu cứu vận dụng một cách thực lòng tư tưởng đường lối và đạo đức Hồ Chí Minh để lấy lại đầy đủ sức mạnh.

Đó là lúc Đảng đành phải thực tâm dựa hẳn vào trí tuệ và sức lực của dân, Đảng không “tập trung trước , dân chủ sau” như hiện nay, không giao khoán trắng toàn quyền “lãnh đạo toàn diện và tập trung vào một mối” cho mọi cấp ủy Đảng từ cơ sở đến cấp tỉnh và cấp bộ như hiện nay.

Điều thứ hai là "không có gì là không thể". Anh đừng có khăng khăng cho rằng, Cộng sản Việt Nam có chết cũng không thể từ bỏ quyền, lợi và tham nhũng! Như vậy, lúc đó Việt Nam chắc chắn sẽ hóa giải được một cách hòa bình mọi mâu thuẫn, để vẫn sẽ luôn luôn đứng vững, đáp ứng sự hy vọng và lòng mong mỏi của toàn Dân, của bạn bè thế giới, góp phần xứng đáng theo sức mình vào thúc đẩy sự tiến bộ của Nhân loại.
© Tiến sỹ Vũ Duy Phú




Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.089 giây.