logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 18/09/2015 lúc 08:39:49(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,156

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Thưa ông Phạm Trung Kiên,

Cám ơn ông đã gửi email cho tôi để góp ý. Hy vọng rằng Phạm Trung Kiên là tên của ông ở ngoài đời, chứ không phải bí

danh.

Tôi quan niệm rằng những người đấu tranh cho tự do, dân chủ thật lòng (tôi phải dùng chữ thật lòng, bởi vì đã có những kẻ

núp sau chiêu bài chống Cộng, đấu tranh cho tự do dân chủ để mưu cầu danh, lợi) là phải trao đổi, đối thoại một cách

nghiêm chỉnh, lễ độ và xây dựng, để cùng nhau tìm ra con đường cứu nguy Đất Nước. Sở dĩ tôi thường ghi dưới bài viết

của mình cả bút hiệu lẫn tên thật, Bằng Phong Đặng văn Âu, là để người đọc không nhầm lẫn với Bằng Phong nào khác và

để chịu trách nhiệm với độc giả. Tôi thấy có người ký bút hiệu Bằng Phong, nhưng người đó không phải là tôi.

Vì quan niệm như vậy, nên tôi không ngại đối thoại, trao đổi với người bằng xương bằng thịt, (chứ không phải là ma núp

trong bóng tối). Nếu ai chỉ ra cái sai của tôi, tôi sẽ ghi nhận, cám ơn và cam kết sẽ sửa đổi. Tôi còn vái người đó làm thầy.

Tôi không bao giờ giận hay phản công người minh danh phê bình, chỉ trích mình. Tôi giải thích để làm sáng tỏ, để người ta

hiểu mình. Biết đâu người ta sẽ trở thành bạn mình? Ban đầu có số người không hiểu tôi, nhưng dần dà theo dõi những

bài viết của tôi thì họ trở nên quý mến sự ngay thẳng của tôi. Chính ông Hoàng Cơ Định có một lần gửi email cho tôi với lời

nhận định về một bài viết của tôi: Tâm huyết và lập luận rất thuyết phục.

Ví dụ tôi bị nhà báo Bùi Tín dùng những thậm từ như vô lễ, hỗn hào, mắc bệnh tâm thần, hoang tưởng để mạt sát tôi,

nhưng tôi đã trả lời bằng một bài viết với lời lẽ hết sức nhũn nhặn. Cuối bài, tôi còn ngỏ lời mời nhà báo Bùi Tín khi nào có

dịp sang thăm Quận Cam thì cho tôi biết để tôi mời đến nhà tôi chơi, uống với nhau một ly rượu. Tại sao những người yêu

tự do dân chủ không thể yêu nhau?

Tôi gửi bài viết trả lời nhà báo Bùi Tín (vì có xưng danh tánh) đến bà Mạc Việt Hồng (chủ nhiệm trang mạng

Danchimviet.info) và trang mạng Danlambao. Tôi vốn cộng tác với bà Mạc Việt Hồng lâu năm, nên khi viết xong một bài thì

tôi gửi đến Danchimviet,info trước tiên. Rồi sau đó tôi gửi đến Danlambao. Tôi nhờ Danlambao đăng bài viết của mình vì

tôi muốn lắng nghe sự phản hồi của nhiều độc giả vào viết lời bình, như một hình thức thăm dò dư luận.
Tôi biết có những người trong nước phải dùng nặc danh (nick) vì an ninh bản thân, tôi thông cảm. Nhưng đối với kẻ sống ở

hải ngoại viết bài chống Cộng hay phê bình, chỉ trích người khác mà dùng nick là họ đã tự khinh họ rồi, miễn bàn. Hạng

người đó không có chỗ đứng trong hàng ngũ đấu tranh cho tự do dân chủ, văn minh.

Sau bài phản hồi của tôi, nhà báo Bùi Tin viết cho tôi một cái email dưới tựa “Thư Riêng”. Nhà báo Bùi Tín cho tôi biết, hai

gia đình họ Bùi và họ Đặng đều là chỗ thân tình, thường xuyên qua lại với nhau và ông là bạn thân của các anh tôi. Tôi liền

đổi cách xưng hô trong một bài viết khác ngay: Tôi gọi anh Bùi Tín và xưng em với ông (vì tôi xem người nào bạn thân của

anh mình là anh mình). Giống như tôi từng gọi nha sĩ Hoàng Cơ Bình bằng anh và xưng em, vì ông Bình là bạn của ông

anh tôi.

Kể ra chuyện này để ông Trung Kiên thấy rằng tôi đặt vấn đề với Việt Tân không hề có chủ tâm hạ bệ uy tín Việt Tân. Tôi

biết dòng họ Hoàng Cơ rất tiếng tăm, rất danh giá ở Miền Bắc. Tôi đặt vấn đề họ có cơ hội nói lên sự trong sáng, minh

bạch. Tôi không muốn những người mang họ Hoàng Cơ bị mang tiếng xấu về cái tội lừa bịp Niềm Tin của đồng bào, tác

hại cho công cuộc đấu tranh vì tự do, dân chủ.

Mỗi khi tôi viết bài đề cập đến Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Việt Nam (Mặt Trận) của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh hay

Việt Tân thì lập tức có những kẻ dùng Nick để xỉ vả tôi bằng những ngôn từ hết sức bẩn, hết sức mất dạy. Bắt buộc tôi

phải nghi kẻ đó là người của Mặt Trận hay Việt Tân. Tôi không thèm trả lời, vì tôi khinh. Nên nhớ, tôi chưa hề dùng bất cứ

lời lẽ khiếm nhã hay xách mé khi đặt vấn đề với Mặt Trận. Lúc nào tôi cũng dùng chức vụ Phó Đề đốc trước phương danh

Hoàng Cơ Minh và không bao giờ dùng cái tên Mặt Trận Phở Bò để châm biếm giống như nhiều tác giả khác.

Sở dĩ tôi phải giữ phong cách viết như thế để cho độc giả không thể khinh Người Lính Việt Nam Cộng Hòa được. Thua

trận vì nhiều lý do, dù là kẻ chiến bại, nhưng phải bảo vệ thanh danh người lính đã chiến đấu vì TỔ QUỐC – DANH DỰ –

TRÁCH NHIỆM. Cho nên, kẻ nào ghét tôi là quyền của kẻ đó; nhưng tôi không thể để cho người khác khinh mình được.

Nhất là không thể để cho người cộng sản khinh mình. Tôi cương quyết sống cho xứng với lý tưởng của người lính VNCH.

Tôi nguyên là đảng viên Đảng Đại Việt, nhưng đã không còn sinh hoạt Đảng từ năm 1988, sau buổi kết hợp của các hệ

phái trong Đảng bất thành vì sự chia rẽ giữa các đồng chí thủ lãnh như các ông Hà Thúc Ký, Nguyễn Tôn Hoàn, Nguyễn

Ngọc Huy. Trước năm 1975, họ không đoàn kết thành một khối để chống Cộng, nên mất nước. Sau năm 1975, họ không

thấy sự chia rẽ của mình là có tội với Trương Tử Anh, với Tổ Quốc, vẫn tiếp tục chia rẽ. Tôi cho rằng sự chia rẽ là bất

xứng vì họ không đặt quyền lợi Tổ Quốc lên hàng đầu, mà họ chỉ nghĩ đến danh vọng cá nhân. Tôi bây giờ không nằm

trong đảng nào, tổ chức nào. Nay tuy đã già, nhưng tôi còn cất lên tiếng nói chống lại cái Ác, sự Gian Dối, vì nghĩ mình còn

mang nợ núi sông, nợ nòi giống, nợ tổ tiên, chứ không vì bất cứ một động cơ nào khác.

Ông Kiên viết: “Có thể” việc làm của MT trong quá khứ có “SAI SÓT” (?). Sao ông Kiên khéo dùng chữ thế? Chuyện Mặt

Trận làm mà ông chỉ nghi ngờ là SAI SÓT thôi à? Đối với tôi, việc làm của MT đi lừa đảo đồng bào (qua các bài đăng trên

tờ Kháng Chiến) là một trọng tội làm mất chính nghĩa đấu tranh của người quốc gia. MT dùng Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ dán vào

các thùng giấy, lon kim loại đặt lây lất ở các xó chợ, tiệm ăn để xin tiền đồng bào đóng góp yểm trợ Kháng Chiến mà ông

Kiên không thấy đó là sự sỉ nhục CHÍNH NGHĨA QUỐC GIA một cách nghiêm trọng hay sao? Một người từng đem xương

máu để bảo vệ Ngọn Cờ Vàng như tôi đâu có thể im lặng trước sự SAI SÓT ấy được!?

Ông Kiên tiếp: “Nhưng Ý CHÍ và tấm lòng YÊU NƯỚC của ông Hoàng Cơ Minh thì không thể nào phủ nhận được!”. Ông

Kiên đã từng nghe ai nói câu: “Nhiệt thành mà ngu dốt thì trở thành phá hoại” chưa? Tôi là người từng trải qua nhiều đêm

với Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh (HCM) để bàn bạc về việc thành lập tổ chức đấu tranh bằng bạo lực. Tôi đã khuyên ông

HCM đừng áp dụng phương thức tổ chức, phát triển đoàn thể theo cái lối của cộng sản. Thứ nhất, không phát động quần

chúng khi thời điểm chưa cho phép. Thứ hai, không được phép dùng lối tuyên truyền kiểu cộng sản. Ông HCM cho rằng tôi

chỉ là lý thuyết gia (!); chứ không dám hành động. Tôi đã trả lời: “Nếu anh vẫn cứ hành động như cái kiểu của anh trình bày

với tôi, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành thảo khấu”.

“Không ai có thể phủ nhận lòng yêu nước của ông Hoàng Cơ Minh”. Ông Kiên nói đúng. Nhưng yêu nước mà thiếu trí tuệ

thì trở thành tai hại cho bản thân và cho đại cuộc. Phe Đại tá Phạm văn Liễu tố giác ông HCM chẳng chịu về nước kháng

chiến gì cả; chỉ nằm lỳ bên Nhật mà cứ bắt anh em đi vận động kinh tài. Ông HCM bị chạm tự ái, chạm danh dự, nên kéo

một số đồng chí lên đường Đông Tiến để … TỰ SÁT mà thôi! Ông Kiên có hiểu vì sao tôi dùng hai chữ “TỰ SÁTt”

không? Bởi vì không ai lên đường vào đất địch mà lại khua chiêng gióng trống ầm ĩ như MT vậy cả! Tôi đã ngăn Trung tá

Lê Hồng và Ngô Chí Dũng đừng đi như thế mà thiệt thân, hy sinh vô ích.

Hai nhà báo Đạm Phong, Lê Triết viết bài đả kích Mặt Trận là bịp bợm, lừa đảo thì sau đó bị giết. Tôi không có bằng

chứng để kết tội MT; nhưng tôi nghi. Về cái chết của ông HCM và các đồng chí của ông thì tôi cho rằng kẻ giết ông HCM

là những cán bộ cao cấp của MT như các ông Hoàng Cơ Định, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Xuân Ninh. Bởi vì “lãnh tụ” lên

đường TỰ SÁT như vậy mà các ông ấy không can ngăn. Nếu tôi ở địa vị như các ông ấy, thì đời nào ông HCM chết! Nghi

vấn được đặt ra: “Biết đâu các ông muốn lãnh tụ chết để được thừa hưởng món tiền khổng lồ do đồng bào đóng góp bấy

lâu?”. Tôi không xuyên tạc, vu khống đâu nhé! Vì họ không ngăn lãnh tụ, khiến tôi nghi ngờ.

Sau cái chết của ông HCM, nếu tôi là ông Hoàng Cơ Định, thì tôi sẽ thông báo cho đồng bào biết Đảng trưởng đã hy sinh

và làm lễ truy điệu đàng hoàng. Tôi sẽ tuyên bố từ bỏ con đường đấu tranh cách mạng bằng vũ lực, dùng đất Thái Lan làm

bàn đạp để bí mật đưa cán bộ về nước xây dựng cơ sở hạ tầng, chờ ngày tổng khởi nghĩa là không thể thực hiện được

nữa, vì Thái Lan đã ký kết hiệp thương với Việt Cộng. MT sẽ tiếp tục đấu tranh, nhưng bằng con đường chính trị, danh

xưng Mặt Trận sẽ đổi thành Đảng Việt Tân. Số tiền quyên góp được bấy lâu nay sẽ dùng để huấn luyện, đào tạo những trí

thức trẻ về lòng yêu nước Việt và chuẩn bị cho họ kỹ thuật đấu tranh, có đầy đủ bản lĩnh, khả năng lý luận, nhằm đấu tranh

chính trị hiệu quả với cộng sản.

Nếu tôi là ông Hoàng Cơ Định thì tôi sẽ sử dụng cái tài tiên đoán trúng phóc thị trường chứng khoán lên xuống hàng ngày

của nhà kinh tế lỗi lạc Nguyễn Xuân Nghĩa để đầu tư bằng cái vốn quyên góp bấy lâu, thì tiền sẽ vô như nước; chứ không

cần ngồi nặng óc hư cấu những bức thư của chiến hữu Chủ tịch Hoàng Cơ Minh từ trong nước gởi ra thăm đồng bào quốc

ngoại vào dịp Tết và các cháu nhi đồng vào dịp Trung Thu! Và không đặt những thùng giấy, những cái lon kim loại dán Cờ

Vàng lây lất nơi thị tứ để xin đồng bào yểm trợ, cho thêm mang tiếng đi lừa! Ấy mới là mưu lược của người lãnh đạo. Dùng

thủ đoạn hay tiểu xảo là hạ sách. Một ngày nào đó quần chúng khám phá ra cái tiểu xảo của mình, thì chỉ còn có cách TỰ

SÁT hoặc đào cái lỗ mà chui xuống thôi, nếu còn đôi chút tự trọng,

Ông Kiên cho rằng sự tuyên truyền bằng những bài viết tường thuật những trận đánh các đồn công an cộng sản trong

nước đăng trên tờ Kháng Chiến của Bộ Tham Mưu ông Hoàng Cơ Định chỉ là việc làm SAI SÓT à? Luận điệu tôn vinh ông

HCM là anh hùng, là yêu nước thì tôi nghe từ những cán bộ MT đã nhiều lần rồi. Thiên hạ đều biết Phó Đề đốc Hoàng Cơ

Minh phải TỰ SÁT vì lâm vào bước đường cùng, không thể bào chữa cho sự đánh lừa của mình bằng những Đại hội

Chính Nghĩa rầm rộ trước kia Nhưng không ai dám lên tiếng vì sợ bị chết thảm như Đạm Phong, Lê Triết.

Tôi đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn KQ Đào Vũ Anh Hùng trên giai phẩm Lý Tưởng do tôi phụ trách, liền bị

MT cho đoàn viên đến đòi tịch thu tờ báo, hăm dọa tính mạng bản thân tôi và vợ con tôi. Những người cộng tác với tôi

trong tờ Lý Tưởng đều im lặng trước cái chết của người KQ Phạm Đăng Cường, vì sợ. Chỉ có một mình tôi đương đầu, vì

tôi đã đề ra chủ trương “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè”. Đó là lý do tôi viết bài “JE SUIS CHARLIE” gần đây.
Ông Kiên nghĩ rằng hành động hăm dọa đó là SAI SÓT à? Tôi nói với đoàn viên MT: “Các anh chưa làm nên trò trống gì,

chưa làm rụng cái lông chân Việt Cộng, mà đã đi hù dọa một người lính từng vào sinh ra tử ngoài chiến trường như tôi mà

không thấy mắc cỡ, ngượng ngùng à?” Nếu ông Trung Kiên đã đọc bài “Tôi là Charlie” của tôi đã đăng trước đây thì biết

rõ tôi thà chết; chứ không thể để cho kẻ bất xứng bắt nạt. Chết cho lý tưởng mình theo đuổi là cái chết vinh dự.
Hành động khủng bố của MT đối với tôi, đối với tờ báo Lý Tưởng là làm mất chính nghĩa đấu tranh của người quốc gia. Tôi

chống không phải vì muốn tỏ ra mình anh hùng; tôi chống vì tôi không muốn bị Việt Cộng coi thường người lính VNCH run

sợ trước bạo lực.

Tôi nghiêm chỉnh đặt vấn đề trực tiếp đến các ông Hoàng Cơ Định, ông Nguyễn Xuân Nghĩa, bác sĩ Trần Xuân Ninh, Trung

tá KQ Nguyễn Kim Huờn, bởi vì tôi nghĩ họ cần phải công khai xin lỗi đồng bào thì Việt Tân mới có thể công khai hoạt động

bằng danh xưng của mình; chứ không thèm núp dưới những cơ sở ngoại vi. Nhưng các ông ấy đều im lặng, không một

người nào trả lời yêu cầu của tôi. Tôi coi thái độ im lặng của các vị đó là không xứng đáng với tư cách người nhân danh

đấu tranh vì tự do dân chủ. Họ giống như bọn cầm quyền cộng sản thường ngạo mạn không thèm trả lời những thư ngỏ,

kiến nghị của các “lão thành cách mạng” vào hàng cha chú chúng nó.

Có vài bạn bè thân quen của tôi khuyên: “Thôi! Anh hãy dồn nỗ lực đánh thằng Việt Cộng thì hơn. Việt Tân coi như cháy

rồi, đâu có ảnh hưởng gì nữa”. Tôi kể cho bạn bè tôi nghe mẩu chuyện tôi về Việt Nam để dự lễ các cháu tôi đưa tro cốt

anh tôi về chôn ở nghĩa trang dòng họ Đặng tại Diễn Châu, Nghệ An. Anh cán bộ Công An Văn Hóa thẩm vấn tôi đặt câu

hỏi: “Bác có phải là đoàn viên của Việt Tân không? Bác hãy cho biết hoạt động của Việt Tân ở Mỹ”. Không suy nghĩ, tôi

đáp: “Việt Tân là của các anh, làm sao tôi có thể là đoàn viên của Việt Tân được?”. Anh Công An quắc mắt lên và quát:

“Bác nói bậy! Việt Tân là bọn phản động!”. Tôi từ tốn giải thích: “Tôi không có bằng cớ để nói Việt Tân là của các anh,

nhưng qua suy luận bình thường thì tôi nghĩ Việt Tân bây giờ là của các anh, bởi vì bất cứ nhà tranh đấu dân chủ nào trong

nước bị các anh bắt, đều vu cho họ là Việt Tân. Các anh dùng cái chiêu đó để tạo uy tín cho Việt Tân ở hải ngoại. Thời còn

VNCH trước 1975, các anh đã sử dụng ngón nghề chui sâu trèo cao. Khi Miền Nam mất, mới lòi ra nhà báo Phạm Xuân

Ẩn, Tướng Hạnh là người của các anh. Việt Tân là cái đảng thoát thai từ Mặt Trận HCM, kết nạp đồng chí một cách bừa bãi

ở các trại tỵ nạn Thái Lan, thì chắc chắn các anh phải cài cắm người của các anh vào.”.

Kính thưa ông Trung Kiên,

Trước năm 1975, cộng sản đã dùng những cán bộ giả danh Thầy Chùa để phá nát Miền Nam. Nay sau năm 1975, cộng

sản lại tiếp tục dùng cái chiêu đó. Bây giờ chùa mọc ra như nấm, tín hữu đến đóng tiền rất đông. Chùa nhiều nhưng thiếu

Thầy Trụ trì, vì ở ngoài này giới trẻ không chịu đi tu, nên phải nhập cảng Thầy Chùa từ trong nước. Mà Thầy Chùa do Việt

Cộng xuất cảng ắt phải là Thầy Chùa quốc doanh! Sức mấy hàng đệ tử Thầy Không Tánh được Việt Cộng cho sang đây

để làm trụ trì? Tôi là Phật tử nhiều đời, bây giờ chỉ thiết bàn thờ Phật để hương khói; chứ không đến chủa vì sợ bị rơi vào

chùa của “Đảng ta” mà mình không hay. Tôi không rõ ông Kiên Trung có là đảng viên Việt Tân hay không? Nếu là đoàn

viên của Việt Tân thì hãy cố mở mắt thật to ra mà nhìn, kẻo ngày sau hối hận thì đã muộn rồi. Tôi rất lo sợ giới trẻ ở hải

ngoại lại bị mắc lừa giống như thanh niên thời Việt Minh vào năm 1945 lắm! Các “lão thành cách mạng” bị cộng sản lừa, hy

sinh tuổi hoa niên quý báu. Tới nay còn lớn tiếng hoan hô Hồ Chí Minh, vì sợ mất sổ hưu và vì hèn. Sự thật về Mặt Trận đã

phơi bày, mà tới giờ này đoàn viên MT vẫn nghĩ ông Hoàng Cơ Minh là anh hùng thì đâu có khác gì các “lão thành cách

mạng” như cụ Nguyễn Trọng Vĩnh? Đảng cộng sản là đảng cướp thì làm gì có “lão thành cách mạng? Chỉ có “lão thành ăn

cướp” thôi!

Tôi đã nhiều năm đặt vấn đề với Việt Tân không phải vì đố kỵ, vì có mục đích triệt hạ Việt Tân để đề cao tổ chức của mình

nhằm thu hút cán bộ. Tôi là người viết độc lập, không ở trong đảng nào. Viết là để cảnh báo đồng bào. Tờ báo hay trang

mạng nào muốn đăng bài của tôi, cứ việc tự nhiên. Nếu thông báo cho tôi biết thì quý. Tôi muốn Việt Tân phải trong sáng,

công khai trả lời với quần chúng những việc làm SAI SÓT trong quá khứ; chứ đừng lấp liếm, hễ ai đụng đến thì vu cho

người ta là cộng sản hoặc làm lợi cho cộng sản. Có như thế thì Việt Tân mới có uy tín, chính danh để hoạt động.

Đừng chụp mũ hoăc vu cho người ta làm lợi cho cộng sản để rồi không ai dám nói lên cái SAI SÓT của mình. Luận điệu

đó chẳng khác gì Việt Cộng kết tội những người bất đồng chính kiến là thế lực thù địch có âm mưu lật đổ chính quyền.

Hãy biết lắng nghe để sửa đổi, để thăng tiến và để rửa cái tội lừa bịp trong định kiến của cộng đồng.

Tôi từng viết email mời kỹ sư Hoàng Cơ Định nếu có dịp về Quận Cam thì ghé nhà tôi chơi, để cùng nhau “đàm đạo”

chuyện nước non. Tôi không ngại đối thoại, trao đổi, tranh luận với ai cả, ngay cả với Việt Cộng, vì tự biết tấm lòng và bản

lĩnh của mình. Không làm điều gì khuất tất thì chẳng có điều gì mà mình phải sợ cả. Tiền bạc, danh vọng không lung lạc

được tôi. Nếu ông Trung Kiên muốn thảo luận với tôi về vấn đề Đất Nước một cách nghiêm chỉnh, tôi sẽ sẵn sàng. Hành

động chụp mũ như kiểu cộng sản là đóng cánh cử đối thoại, càng chứng tỏ kẻ đó có điều gì khuất tất hoặc không có trí

tuệ.

Làm người chiến sĩ dân chủ ở nước tự do, trước hết phải công khai, minh bạch, dũng cảm. Biết rằng đụng vào các ông

Thầy Chùa quốc doanh rất dễ bị chúng dùng tôn giáo để chụp mũ và bôi nhọ. Nhưng tôi vẫn đề cập với ông vấn đề này.

Tôi đã gặp nhiều người nhìn thấy cái nguy cơ Phật Giáo băng hoại vì bọn giả danh trà trộn, nhưng đều sợ bị bôi nhọ, nên

không ai dám minh danh nói ra. Không phải tôi muốn làm người can đảm, nhưng tôi không thể im lặng trước những điều

sai trái. Sai trái, chứ không phải là SAI SÓT đâu, ông Trung Kiên nhé!

Đối với những nhà dân chủ trong nước, tôi sẽ bàn sau với ông. Xin vắn tắt:

Ông Nguyễn Trọng Vĩnh so sánh Đảng Cộng Sản thời của ông là tốt, được dân yêu, dân quý, dân tin tưởng. Đến ngày nay

Đảng Cộng Sản mới tha hóa, biến chất. Nếu người nói câu đó là vô danh tiểu tốt, một cán bộ tuyên truyền cấp xã thôn, tôi

không thèm đếm xỉa. Nhưng ông Vĩnh là cựu Đại sứ, là ông Tướng mà nói câu đó thì rất dễ làm cho giới trẻ tưởng đó là

sự thật. Đảng Cộng Sản từ lúc thành lập đã là đảng cướp rồi! Đất Nước đã rơi vào tình trạng tồi bại như thế này, mà đem

luận điệu dùng Hồ Chí Minh làm vỏ bọc là ngụy biện. Ông Trung không nhìn ra bọn cầm quyền cộng sản bắt dân chúng,

cán bộ học tập tư tưởng Hồ Chí Minh, noi gương đạo đức Hồ Chí Minh; rồi người như cụ Vĩnh đi vái lạy, tôn thờ Hồ Chí

Minh thì có phải cụ Vĩnh đang làm công tác dân vận cho đảng không?

Tại sao cụ Vĩnh không học tấm gương can đảm của cháu chắt mình như Phương Uyên đã nhìn thẳng vào mặt quan tòa và

nói: “Tôi chống cộng sản; chứ tôi không chống đất nước”. Tại sao cụ Vĩnh không làm được như người thanh niên Nguyễn

Đức Kiên dám mắng lại Nguyễn Phú Trọng khi ông này cho rằng những đảng viên đòi hỏi đa nguyên đa đảng, tự do dân

chủ là thoái hóa, biến chất, đạo đức suy thoái? Cụ Vĩnh có biết chữ ngượng là gì không? Hay những sợi thần kinh biết xấu

hổ đã bị đứt hết rồi?

Trước đây, tôi phê bình các “lão thành cách mạng”, các nhà trí thức cứ ngồi nhà thảo kiến nghị dâng lên Đảng bằng lời lẽ

hết sức lễ phép, rồi kêu gọi mọi người từ trong nước ra hải ngoại ký vào, là hành động mà tôi nghĩ rằng họ đang tạo sự

chính đáng (legitimacy) cho bọn cầm quyền thống trị, vốn là đảng cướp. Họ bất bình, nhưng đó là sự thật thì phải nhìn

nhận chứ!. Chẳng lẽ có gan tranh đấu mà lại sợ Sự Thật?. Tại sao họ không mang tinh thần trách nhiệm như nhà thơ Bùi

Minh Quốc đã nói: “Mình là người từng góp phần tạo ra bộ máy cai trị này thì mình phải có bổn phận hủy bỏ bộ máy đó

đi”? Tôi đọc thấy có nhiều vị khoa bảng danh tiếng ở hải ngoại đặt bút ký vào các bản kiến nghị đó, lòng tôi buồn ghê lắm!

Hình như họ thích tranh đấu cho có lệ để khỏi mang tiếng là người vô cảm trước thời thế? Có người bào chữa rằng cụ

Vĩnh phải dùng tấm mộc Hồ Chí Minh làm vỏ bọc là một chiến thuật. Không! Tôi không đồng ý với luận điệu đó! Ta không

thể lên án hành động diệt chủng của Đức Quốc Xã, mà lại ca ngợi, thần thánh hóa Hitler!

Tại sao những linh mục Dòng Chúa Cứu Thế đứng trên tòa giảng dám ngang nhiên vạch trần tội ác của đảng cộng sản;

mà những “cách mạng lão thành” tự hào từng quyết tử để dân tộc quyết sinh như ông Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh lại không

noi gương các linh mục ấy? Tại sao lại dối trá bảo “ĐCS sinh ra vì nước vì dân, không phải vì lợi ích riêng tư nào của

Đảng.” mà không biết xấu hổ? Chẳng lẽ trời cho sống đến hơn trăm (100) tuổi mà cụ Vĩnh cuối đời vẫn không chịu nói một

lời chân thành để tạ tội với quốc dân? Cụ Vĩnh từng tiết lộ cụ xuất thân con nhà bần cố nông. Một anh bần cố nông, chẳng

có điều kiện học hành, được Đảng phong Tướng, cử làm Đại Sứ, chắc chắn cụ Vĩnh phải có thành tích giết “bọn phản

động” (chữ của cộng sản) nhiều lắm! Mà “bọn phản động” đó là những địa chủ như bà Nguyễn thị Năm, những nhà ái quốc

không theo cộng sản như Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ. Nếu cụ Vĩnh chưa tỏ ra ăn năn hối hận, chỉ cần đừng tán dương đảng

cộng sản, dừng ca ngợi Hồ Chí Minh thì cũng đủ cho nhân dân sẵn sàng tha thứ tội ác của cụ trong quá khứ! Nghe cụ Vĩnh

nói “ĐCS sinh ra vì nước vì dân” là tôi đã muốn lộn điên lên rồi! Già mà chưa trót đời. Phải để cho thế hệ sau kính trọng

chứ!

Các nhà trí thức lập ra trang mạng Bauxitevn để chống Trung Cộng khai thác quặng mỏ ở Tây Nguyên mà treo hình Võ

Nguyên Giáp làm ICON là tôi không đồng ý, chứ tôi không chống các nhà trí thức ấy. Vì Võ Nguyên Giáp nằm trong cái

Đảng Cướp Cộng Sản đã thông đồng với Trung Cộng áp đặt nền chuyên chính trên đất nước ta, thì không thể là biểu

tượng chống Trung Cộng được. Tôi đề nghị Ban biên tập Bauxitevn treo hình cụ Phan Chu Trinh, nhà tranh đấu chủ trương

bất bạo động để “Khai Dân Trí – Chấn Dân Khí – Hậu Dân Sinh” mới đúng lý tưởng của người trí thức.

Dân Trí rất cần để chống lại chính sách ngu dân bị bọn lưu manh lường gạt, lừa phỉnh, nhằm đưa đất nước đi lên bằng trí

tuệ.

Dân Khí rất cần để không cúi rạp mình trước sự bách hại, khủng bố của bọn cường quyền hèn hạ không dám chống lại

tham vọng bành trướng của bọn Thực dân mới Trung Cộng.

Càng ngày bản chất ăn cướp của bọn cầm quyền cộng sản càng lộ rõ. Chúng vừa lưu manh, vừa tàn bạo. Không thể bổ

óc chúng ra để nhét vào đầu chúng những điều tốt đẹp, xây dựng. Chỉ còn một con đường duy nhất là toàn dân phải có sự

dũng cảm như Đoàn văn Vươn, như một bà già nhà quê bị cướp đất, dám ưỡn ngực ra, chỉ thẳng vào mặt tên Công An mà

quát: “Mày có giỏi thì bắn tao đi!” Nếu muốn đấu tranh với cộng sản để cứu nước là phải hành động như thế! Không lôi

thôi, nghĩ ngợi suy tính thiệt hơn cho bản thân, thì nước Việt Nam ta sớm muộn gì cũng mất về tay giặc.

Cuối cùng, tôi xin mạo muội góp ý với ông Phạm Trung Kiên. Nếu ông hoạt động trong đảng Việt Tân thì ông phải yêu cầu

tổ chức phải trả lời những việc làm khuất tất của Mặt Trận (vì MT là cha đẻ của Việt Tân). Ông Nguyễn Kim Huờn tiết lộ với

tôi trước mặt các anh em Không Quân vào đầu Tháng 7 năm 2013 rằng ông đã ly khai khỏi Việt Tân. Tôi đã yêu cầu ông

Nguyễn Kim Hườn phải mở cuộc họp báo để trình bày lý do tại sao ông ly khai khỏi Việt Tân, giống như ông đã họp báo

khai trừ bác sĩ Trần Xuân Ninh. Trong một bài báo, tôi tường thuật sự kiện đó thì bị một người có bí danh Colleen Ha viết

email xỉ vả tôi nói dối. Colleen Ha quả quyết ông Huờn vẫn còn hoạt động trong Việt Tân. Đáng lý ra ông Huờn phải lên

tiếng nhìn nhận điều tôi viết là sư thật. Tiếc thay! Ông Huờn im lặng.

Tôi đặt vấn đề với quý ông Hoàng Cơ Định, ông Nguyễn Xuân Nghĩa, ông Trần Xuân Ninh, ông Nguyễn Kim Huờn, nhưng

họ đều im lặng. Chắc họ có điều khuất tất, mới sợ SỰ THẬT!

Tôi xin lặp lại điều này một lần nữa:

Chúng ta chống Cộng, diệt Cộng là diệt sự lừa đảo, dối trá, lường gạt, tội ác để xây dựng một nước Việt Nam có tự do, có

một xã hội công bằng, dân chủ, văn minh thật sự. Bọn cộng sản lưu manh, chúng hô hào mục tiêu trên để đánh lừa đồng

bào mà thôi. Chúng thả một nhà tranh đấu sang Hoa Kỳ để thỏa mãn yêu cầu của Mỹ; chúng lại bắt bỏ tù cả chục người

khác.

Chúng ta tiêu diệt cộng sản không nhằm mục đích dành giựt độc quyền thống trị. Hay tranh nhau diệt Cộng (tức là diệt cái

Ác, cái lưu manh, gian trá); chứ đừng tranh nhau miếng đỉnh chung hay tranh cái danh hão. Đường lối đấu tranh là vương

đạo, vì nước, vì dân. Cái câu “Cứu cánh biện minh phương tiện” tuyệt đối không thể là phương châm hành động của

người đấu tranh, dù là tranh đấu cho TỰ DO – DÂN CHỦ – NHÂN QUYỀN.

Xin cảm ơn ông Phạm Trung Kiên đã dành thì giờ quý báu để đọc hết thư trả lời của tôi. Tôi đòi hỏi Việt Tân phải công

khai, trong sáng để Việt Cộng không thể trà trộn vào tổ chức; chứ tôi không có mục đích chống phá hay phỉ bang Việt Tân.

Chân thành chúc ông và gia quyến dồi dào để sáng suốt nhận định vấn để, để đừng bị lừa phỉnh mà nguy hại cho bản thân

ông, gia đinh và dân tộc Việt Nam. Về sau hối hận, chẳng còn kịp nữa

Trân trọng,

15/9/2015
Bằng Phong Đặng văn Âu,
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.735 giây.