logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
xuong  
#1 Đã gửi : 06/10/2015 lúc 08:54:13(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Trung Cộng đang trên đà sụp đổ! Tạp chí Frontline của Hồng Kông cho rằng sự sụp đổ của Trung Cộng sẽ gồm ba giai đoạn:

1. Giai đoạn một: Sụp đổ về kinh tế.
2. Giai đoạn hai: Sụp đổ về chính trị & nội bộ cầm quyền tan rã
3. Giai đoạn ba: Sụp đổ về con người xã hội và sinh thái


Cho dù có thận trọng đến mấy trước nhân định của báo chí Hông Kông thì mọi người cũng không thể phủ nhận, Trung Cộng đang thật sự đương đầu với khủng hoảng sụp đổ về kinh tế, rạn nứt về nội bộ lãnh đạo và sụp đổ về an sinh xã hội.

A. Trung Cộng đang sụp đổ về kinh tế:

Cương quyết nắm chặt trong tay quyền điều khiển kinh tế của Đảng Cộng Sản Trung Quốc là nguyên nhân chủ yếu đi đến sụp đổ kinh tế tại nước này mà không thể nào cứu vãn.

Quyết định lầm lẫn và cố chấp của Trung Cộng cứ tiếp tục in tiền không ngừng nghĩ để tung ra trợ giá chứng khoán và rồi lại phải bán ngoại tệ dự trữ không ngừng nghĩ để ngăn cản Nhân Dân tệ tụt giá nghiêm trong làm tài lực Trung Cộng bị suy cạn để rồi đất nước đang đứng trước nguy cơ khủng hoảng và đổ vỡ về tài chánh.


Thị trường chứng khoán của Trung Cộng tiếp tục bốc hơi cả trăm tỷ Mỹ kim của người dân lẫn của chính phủ chỉ vì không tuân theo những quy luật tự nhiên trong kinh tế, trong đó, trị giá cổ phần phải dựa vào thu nhập của công ty bán ra cổ phần trên thị trường. Trong khi hầu hết các đại công ty quốc doanh của Trung Cộng đang thua lỗ thì giá cổ phần của các đại công ty này lại tăng vọt quá mức do bị giựt dây bởi sức mua ồ ạt từ chính phủ. Nếu thế thì khi chính phủ ngừng mua, giá cổ phần lại rớt rất thảm hại trở lại ngay lập tức để trở về trị giá thật của cổ phần vì thiếu người bơm hơi thu mua ồ ạt. Mà nếu tình hình cứ tiếp diễn lập đi lập lại như vậy, tài lực nào mà chịu cho nỗi. Thặng dư của đất nước tiếp tục lao xuông hố không thể ngừng được nữa.


Thế nhưng vì mục tiêu chính trị, đảng Cộng Sản Trung Quốc không thể nào thừa nhận đường lối điều hành kinh tế của đảng là sai lầm và là nguyên nhân chính dẫn đến nền kinh tế bị khủng hoảng trầm trọng. Cho nên, giới lãnh đạo Cộng Sản tại Bắc Kinh thay vì cải cách triệt để cho tương lai lâu dài thì lại đưa ra những biện pháp kinh tế dựt giây thổi phồng giá cả nhằm che đậy vá víu tình huống kinh tế đang khủng hoảng.


Hành động này không giải quyết được vấn đề mà chỉ làm cho tình hình kinh tế ngày một xấu thêm. Và khi tình hình càng xấu thêm, Trung Cộng lại ráng tung tài lực ngày một nhiều hơn để vá víu tình huống. Cứ như thế, vòng xoáy hút hết tài lực ngày một mạnh cho đến khi toàn bộ nền tài chánh của Trung Cộng đuối sức và đổ vỡ mới thôi.


Giới cầm quyền càng cố chấp thì sự đổ vỡ về tài chánh càng nhanh và đương nhiên, giới lãnh đạo Cộng Sản Trung Quốc rất cố chấp!


Nền tài chánh của Trung Quốc đang bị khủng hoảng nghiêm trọng như thế thì chính phủ lại không ngừng gia tăng ngân sách chi tiêu một cách vô bổ với hàng tỷ Mỹ kim để xây những thành phố ma không người ở hay nhưng công trình công cộng chẳng có ai cần đến trong khi xã hội đang thiếu thốn rất nhiều về đầu tư sinh thái. Điều này chỉ cho thấy nợ của chính phủ (nợ công) sẽ tăng kinh khiếp nhưng không giúp ích gì cho phát triển kinh tế, cải thiện an sinh xã hội mà chỉ khiến cho nền tài chánh của Trung Cộng càng lao xuống hố nhanh hơn.


Các cộng ty quốc doanh nhờ những đầu tư vô bổ này có thể giữ vững được mức lợi nhuận kếch xù lúc ban đầu thế nhưng vì do những công trình này vô bổ chẳng sanh được lợi nhuận nào hay giúp ích được gì cho xã hội nên lỗ lãi bắt đầu ngày một cao cho các công ty quốc doanh này ngay sau đó. Thử hỏi xây xe điện ngầm mà không có ai đi thì các công ty quốc doanh lấy gì mà có thu nhập? Xây cả triệu căn nhà mới, đắt tiền mà không ai mua thì lấy gì mà hoàn vốn cho nhà nước?


Nhìn vào nền kinh tế Trung Quốc hiện nay, mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ tài lực & cả xã hội phải hy sinh cho sự thành công và ổn định của nền kinh tế quốc doanh - Đây chính là tự sát cho Trung Quốc! Một nền kinh tế, tự bản thân nó không có chổ đứng cho độc quyền tư bản nhà nước. Càng miễn cưởng duy trì kéo dài độc quyền tư bản nhà nước thì tác hại càng lớn và khủng hoảng càng nghiêm trọng mà thôi!


Kinh tế Trung Quốc chỉ có thể lành mạnh trở lại khi mà quyền kiểm soát kinh tế của đảng Cộng Sản Trung Quốc lên nền kinh tế bị gạt bỏ.


Nói một cách khác, khủng hoảng kinh tế hiện nay tại Trung Quốc báo hiệu Trung Quốc đang đứng trước bờ vực thẳm khủng hoảng chính trị một cách tự nhiên.


B.Trung Cộng đang sụp đổ về chính trị & nội bộ cầm quyền tan rã:

Mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy sự sụp đổ của Trung Cộng tạo ra bởi hai hướng: từ trong lòng xã hội Trung Quốc, và từ nội bộ cầm quyền


1. Khủng hoảng chính trị từ trong lòng xã hội Trung Quốc:


Khủng hoảng kinh tế là mối nguy trước mắt về chính trị cho sự cầm quyền của đảng Cộng Sản Trung Quốc. Trung Cộng đã có thể duy trì được ổn định chính trị là vì nhờ vào thế mạnh làm cho đất nước có công ăn việc làm hơn bốn thập kỷ qua. Khởi đầu lịch sử hiện đại của Trung Quốc là nữa tỷ người sống dưới mức nghèo khó và kinh tế lạc hậu tận cùng vì chính sách kinh tế điên cuồng của Mao. Đảng Cộng sản Trung Quốc cần tốc độ phát triển kinh tế cao để ổn định chính trị. Nay, nếu kinh tế khủng hoảng, và nếu cả xã hội Trung Quốc hiểu ra sự khủng hoảng này lại là do chính đảng Cộng San cầm quyền điều hành sai lầm mà ra thì đảng Cộng sản Trung Quốc khó có hy vọng đứng vững dù có cố gắng tái diễn vụ đàn áp Thiên An Môn.


Sự đàn áp Thiên An Môn do Đặng Tiểu Bình tiến hành thành công là vì chỉ có một bộ phận sinh viên và giới trí thức cấp tiến ủng hộ trong khi đại đa số thợ thuyền mong cho xã hội nhanh chóng bình ổn để có thể tiếp tục đi làm kiếm sống. Họ Đặng vì vậy mới có cơ hội cô lập tầng lớp dân chủ trí thức này ra khỏi sự ủng hộ của xã hội và đàn áp thẳng tay thành công.


Thế nhưng khủng hoảng kinh tế ảnh hưởng đến mọi tầng lớp xã hội trừ giới đảng viên cầm quyền. Cho nên, nếu cả xã hội vì bất mãn do kinh tế khủng hoảng mà đứng lên thách thức quyền lãnh đạo của đảng Cộng sản thì dù quân đội có trung thành với đảng cách mấy cũng không thể đủ sức đối phó bạo loạn từ cả tỷ người.

Có thể nói, đảng Cộng Sản Trung Quốc sợ nhất là khủng hoảng kinh tế vì khủng hoảng kinh tế đe dọa trực tiếp đến an ninh chính trị của đảng. Và bây giờ, Trung Cộng đang bị khủng hoảng kinh tế!


Đảng cầm quyền đang cố gỡ gạc kiểu lấp liếm nhằm tiếp tục duy trì quyền kiểm soát của đảng. Bởi thế, Cộng Sản Trung Quốc đang đứng trước bờ vực của sụp đổ như báo chí Hồng Kông loan tải là vì vậy.


2. Khủng hoảng chính trị từ nội bộ cầm quyền:

Tranh chấp quyền lực trong nội bộ của đảng Cộng Sản Trung Quốc luôn xảy ra ngay cả thời của Đặng lẫn đến bây giờ.


Họ Đặng đã phải khôn khéo nhờ sự ủng hộ của quân đội mà bứng bọn bảo thủ điên cuồng Tứ Nhân Bang, trong đó có bà Giang Thanh là người vợ đầy quyền thế của Mao.


Họ Đặng nhờ vào đường lối đối ngoại thân Hoa Kỳ bằng mọi giá, kể cả phản bội các nước cùng ý thức hệ Mac-Lê, trong đó có cả Liên Xô và Cộng Sản Việt Nam. Họ Đặng năn nỉ Hoa Kỳ cho con đường sống khi sang thăm Hoa Kỳ năm 1979, để đổi lại, họ Đặng đồng ý gây căng thẳng với Liên Xô và nện luôn cả Việt nam nhằm chiều lòng Hoa Kỳ. Hoa Kỳ hài lòng nên sau đó bật đèn xanh cho phép tư bản phương Tây và các đại công ty của Hoa Kỳ vào đầu tư để khởi sắc nền kinh tế te tua của Trung Cộng.


Trung Quốc nghèo đói khốn cùng, bức xúc kinh tế đã làm các nhân vật cầm quyền đứng bên Đặng vì Đặng là lối thoát duy nhất cho Trung Quốc lúc bấy giờ. Cho nên tranh chấp nội bộ thời Đặng chỉ để ráng củng cố thêm vị thế lãnh đạo của đảng Cộng Sản Trung Quốc để cứu vãn tình hình nghèo đói của đất nước.

Thế nhưng trường hợp của họ Tập nay thì lại khác trường hợp của họ Đặng quá xa.

Mặc dù họ Tập thừa kế những di hại về kinh tế từ các đời lãnh đạo trước nhưng không ai là không thấy phản ứng của họ Tập làm tình hình kinh tế thêm tồi tệ. Và nếu khi khủng hoảng kinh tế lan rộng là lúc mà nội bộ lãnh đạo càng cần phải đoàn kết, cùng sinh cùng tử thì không ai lại có can đảm tiếp tục đứng kế Tập để giúp Tập đối phó tình hình nữa nhất là cứ tiếp tục các chính sách cũ đã thất bại khi thi hành.

Mà nếu thật sự họ Tập muốn cải cách thì các phe nhóm kinh tế lợi ích bấy lâu từ chính sách kinh tế trước đây của họ Tập sẽ chống đối và dẫn đến rối loạn chính trị nặng nề hơn, hung hiểm hơn cho họ Tập.


Họ Tập quá cưng chiều giám đốc của các đại công ty nhà nước cũng như giám đốc các đại ngân hàng nhà nước mà nay mọi cải cách sẽ khiến thế lực này bị truất phế. Bộ chính trị hiện nay xung quanh họ Tập hoàn toàn là bọn này và là cơ sở quyền lực của họ Tập để đối phó với bậc chú bác cứ ngày ngày đè đầu cỡi cổ và khinh khi họ Tập, như Chu Vĩnh Khang, Giang Trạch Dân và kể cả Hồ Cẩm Đào chẳng hạn, dù ông Hồ có phần nhẹ tay hơn.


Cho nên, họ Tập không thể bứng chính gốc rễ quyền lực của mình cho những cải cách tốt đẹp hơn khi mà họ Tập phụ thuộc vào bọn này để gạt bỏ mọi thành phần chú bác hắc ám khinh khi đè đầu cỡi cổ mình.

Khi tình hình kinh tế yên ổn thì không sao, nhưng nếu tình hình kinh tế càng rối loạn thì phe nhóm của họ Tập, theo phản ứng tự nhiên, phải thẳng tay thanh trừng hết các bậc chú bác bề trên như Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào, v.v... trước cho chắc ăn. Nói một cách khác, họ Tập cần thủ cấp của bậc chú bác để tạo ra lối thoát chính trị cho mình và cả cho Đảng Cộng Sản Trung Quốc trước khủng hoảng kinh tế lan rộng.


Sẵn đang có uy tín trong chiến dịch "đã hổ diệt ruồi" bài trừ tham nhũng dù rằng giả tạo, họ Tập có thể đổ hết mọi lội lầm kinh tế lên họ Giang, họ Đào vì tham nhũng, hối lộ mà làm nền kinh tế bị lũng đoạn.

Tuy nhiên trước đây, Chu Vĩnh Khang chịu lép vế không phải là vì ông ta không đủ sức để lật Tập mà vì nhịn nhục chịu mất thanh danh chu toàn cho đại cuộc yên ổn trong đảng, để Tập có thể bình an lên tiếp nối uy quyền của đảng. Nay bọn già như Hồ Cẩm Đào hay Giang Trách Dân, nếu biết mình bị họ Tập đem chém đầu để làm cái phao đỡ đạn thoát thân thì còn lâu bọn này mới chịu nằm yên. Đối với bậc chú bác mấy chục năm kinh nghiệm đấu đá trong đảng, quyền lực của họ Tập không phải là họ không lật được. Dù sao, cái đảng này cũng đã từng do họ lãnh đạo.


Cho nên để có thể thực hiện được việc loại bỏ các bậc chú bác trước để khỏi bị truất phế khi kinh thế đổ vỡ, họ Tập một lần nữa lại phải nhờ đến Hoa Kỳ giúp đỡ như lần trước trong vụ Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai. Nước Mỹ dầu sao cũng đang nắm sinh mạng & tài sản của thân nhân gia đình các bậc chú bác.


Bọn thân nhân này nắm trong tay cả trăm tỷ Mỹ kim, mua nhà ở chục triệu ở New York trả bằng tiền mặt, chỉ cần chính phủ Liên Bang đột nhiên đến hỏi xuất xứ số tiền mặt này hay có những hành động điều tra tương tự là cả họ vô tù ngồi, mất hết nên ai cũng sợ mà "make a deal" để họ Tập có thể ra tay đóng kịch xử bậc chú bác lấy tiếng mà các bậc chú bác vì gia đình nên không phản ứng gì.


Tuy nhiên, họ Tập thừa biết sẽ cực khổ vô cùng để trả được cái nợ ân tình này của Mỹ. Thòng lọng của chú Sam rất rộng, siết không đau nhưng sống không ra sống, chết không ra chết.


Và hơn nữa, nếu toàn bộ giới cầm quyền chóp bu trong đảng, vốn là một xã hội kín thu hẹp, biết họ Tập cấu kết với ngoại bang để giữ quyền lực cá nhân của mình thì theo thói quen của người Trung Quốc, họ sẽ nhìn vợ chồng họ Tập như nhìn vợ chồng Tần Cối và số phận chung cuộc của họ Tập, nếu không khéo còn nặng nề hơn là bị truất phế bởi bậc chú bác.


Nói tóm lại, đường nào thì nội bộ Cộng Sản Trung quốc sẽ diễn ra thanh trừng và không bao giờ dứt cho đến khi nội bộ lãnh đạo tanh banh dẫn đến chính biến rối loạn như đã xảy ra ở Liên Xô năm 1991.


C. Trung Cộng đang sụp đổ về con người xã hội và sinh thái:
Nền tảng dân trí của Trung Quốc hiện nay dựa vào một điều rất căn bản: sẵn sàng láo lừa để tồn tại. Người dân Trung quốc thừa biết chế độ của họ nói láo lừa gạt họ mỗi ngày nhưng thay vì đứng lên vạch trần phản kháng, họ lại láo lếu ca tụng theo để tồn tại, để yên ổn kiếm tiền, để yên ổn sinh sống.


Cả một dân tộc chạy theo nền kinh tế ăn cắp miễn là có tiền. Ăn cắp mẫu mã, ăn cắp nhãn hiệu, ăn cắp kỹ thuật, làm đồ giả, v.v... Có bao nhiêu cửa hàng Apple ở trung Quốc là giả hiệu? Đối với xã hội Trung Quốc, đó là chuyện thường!


Người dân Trung Quốc không còn biết danh dự là gì và trở thành những động vật chỉ biết mưu kế lọc lừa cho mục đích của mình. Một khi lương tri xã hội đi xuống thì mọi mặt văn hóa của xã hội bị sụp đổ vì lương tri là chỗ dựa của văn hóa dân trí. Ở Trung Quốc, người dân mời cả vũ nữ thoát y về biểu diễn trong đám ma của thân tộc để chứng tỏ gia thế giàu có và chơi đúng mốt. Đức hạnh kiểu định hướng XHCN của đảng Cộng Sản đã xóa sạch mọi giá trị nhân bản Á-đông xưa và chỉ giữ lại những quan niệm lạc hậu hay tập tục tệ nạn do quan niệm dân trí ngày một thiếu lương tri.


Môi trường và an sinh xã hội của Trung Quốc cũng đang sụp đổ nghiêm trọng do khai thác kinh tế bừa bãi để chạy theo tăng trưởng quá mức.


Không khí ô nhiễm tại Trung Quốc đủ để làm trên bốn ngàn người bi chết mỗi ngày theo báo cáo nghiên cứu của đại học UC Berkeley do Robert Rohde làm trưởng nhóm nghiên cứu.


Trong tổng số tử vong vì ung thư trên toàn thế giới, một mình Trung Quốc thôi chiếm 27%. Tổ chức World Health Organisation gọi tắt là WHO thừa nhận năm 2014, có ít nhất hơn hai triệu người Trung Quốc tử vong vì ung thư và đương nhiên, trước tình trạng hiện nay của xã hội Trung Quốc, số nạn nhân chỉ có tăng chứ không có giảm trong tương lai.


Nạn ô nhiễm nước ngầm tại Trung Quốc càng làm cho an ninh sinh thái bị đe dọa. Sáu mươi phần trăm nguồn nước ngầm tại Trung Quốc bị ô nhiễm theo loan báo bởi chính phủ, thường là bị ô nhiễm arsenic, mercury hay cadmium vốn là những kim loại vô cùng độc hại, có thể gây tử vong hoặc ung thư. Ước tính bình quân có 10 microgram arsenic cho mỗi lít nước và 20 triệu người dân Trung Quốc có thể đã bị nguồn nước ô nhiễm làm nguy hại theo loan báo của BBC vào 23 tháng Tám năm 2013 trong bài "China's arsenic contamination risk is assessed"


Cả thế giới hoảng hồn khi thấy nguyên một dòng sông tại trấn Ôn Châu (Wenzhou) tỉnh Chiết Giang (Zhejiang) đỏ lè như máu do bị nhiễm chất phế thải hóa học vào tháng Bảy năm 2014. Điều này cho thấy toàn bộ môi trường sinh thái hai bên bờ sông và trong lòng sông đã hoàn toàn bị hủy diệt.


Suy sụp môi trường sẽ dẫn đến những tác hại không thể khắc phục một sớm một chiều. Nếu Trung Quốc vẫn tiếp tục duy trì một sách lược chạy theo lợi nhuận hoặc tăng trưởng bất kể tàn phá môi trường như đang hiện thấy thì sinh thái của Trung Quốc bị lầm nguy và chính cả tỷ dân Trung Quốc là nạn nhân trực tiếp bất kể giàu nghèo.


Do đó, sự sụp đổ về sinh thái là sự hủy diệt con người và tàn phá đất nước nhanh không thua gì hệ thống chính trị điều hình sai lầm hiện nay ở Bắc Kinh.


D. Kết :

Trung Quốc hiện nay là một quốc gia cần phải tập trung toàn sức để giải quyết những về nội tại hơn là bành trướng sức mạnh để khoe mẽ ảnh hưởng của mình ra bên ngoài.


Trung Quốc đang lâm nguy không phải là một dự đoán mà là một hiện thực.


Trung Quốc Lâm nguy về kinh tế, lâm nguy về chính trị và lâm nguy về sinh thái con người. Một quốc gia có cùng lúc ba mối lam nguy như thế thì không thể nào đứng vững và tồn tại mà chỉ chờ ngày khủng hoảng, tai ương và sụp đổ xảy ra.


Đảng Cộng Sản lãnh đạo Trung Quốc hơn 60 năm và hệ quả của sự lãnh đạo đó đến giờ phút này là đẩy đất nước vào khủng hoảng từ môi trường, lương tri nhân cách con người cho đến kinh tế chính trị.


Càng lấp liếm gạt bỏ sự thật cho những ích lợi chính trị trước mắt càng làm cho sự đổ nhào quyền lực của Trung Cộng càng nhanh, càng mạnh và khi đổ vỡ rồi, đất nước Trung quốc không có cơ hội vươn dậy vì những hệ quả của sự sụp đổ sinh thái, môi trường, lương tri con người và những tác hại lãng phí tài lực trước đó quá nghiêm trọng không thể một sớm một chiều khắc phục được.


06/10/2015
Nguyễn Trọng Dân
phai  
#2 Đã gửi : 10/10/2015 lúc 09:18:21(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Về vận mệnh của Đảng Cộng Sản Trung Quốc

UserPostedImage

Trên mạng Đại Kỷ Nguyên (21/9/2015) vừa có một bài báo rất lý thú và bổ ích, với đầu đề «Người dân Trung Quốc đã thức tỉnh, ĐCS TQ còn chèo chống được bao lâu?».

Đây là chủ đề buổi nói chuyện mới đây của Giáo sư - Sử gia nổi tiếng Tân Hạo Niên, có uy tín trong Cộng đồng người Hoa ở Hoa Kỳ, được giới trí thức, sinh viên, thanh niên trên lục địa Trung Quốc ngưỡng mộ. Giáo sư Tân Hạo Niên từng viết 2 cuốn sách có nhan đề «Vận mệnh của Trung Quốc và tiền đồ của Đài Loan» và «Ai là Tân Trung Quốc», cả 2 đều được phát hành với số lượng lớn và truyền tải rộng rãi trên internet.

Có thể tóm tắt những ý tưởng chính của buổi nói chuyện như sau:

- Những năm gần đây, do chính sách mở cửa để làm ăn, người dân Trung Quốc, nhất là giới trí thức sống trên lục địa, đã dần dần thức tỉnh, nhận ra đúng bản chất của đảng CS TQ là một đảng độc đoán, phi dân chủ. Đảng CSTQ tự nhận đã khai sinh ra nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, là nước Trung Hoa mới , nhưng thật ra họ đã lật đổ nền dân chủ của Trung Hoa Dân Quốc được Tôn Trung Sơn thiết lập năm 1912, để tái sinh một chế độ chuyên chế, một nền thống trị độc quyền. Chính cuộc cách mạng Tân Hợi đã lật đổ chế độ phong kiến vua quan cổ lỗ, từ khi chưa có đảng CS. Dù đảng CS nhận vơ là khai sinh ra Tân Trung Hoa, những thật ra họ khôi phục chế độ Trung Hoa cũ kỹ. Người dân Trung Quốc không phải «đứng dậy» theo đảng CS, mà họ đã đứng dậy từ gần 30 năm trước, dựng lên lá cờ «thanh thiên, bạch nhật, mãn địa hồng” - lá cờ mà cộng đồng người Hoa khắp thế giới đang giương cao cùng đồng bào Đài Loan, lá cờ tiêu biểu cho Tân Trung Hoa, nước Trung Hoa Dân chủ đích thật.

- Đảng CS đã giả danh dân chủ nhân dân để tiêu diệt nên dân chủ đích thật, nền Tân Dân chủ chân chính, dựng lên một chế độ tập quyền phản dân chủ đội lốt cách mạng, một nền chuyên chế hà khắc bậc nhất trong lịch sử lâu dài của Trung Quốc. Từ những năm 1970, trí thức và nhân dân lục địa đã bắt đầu thức tỉnh, cùng nhau phản biện, xem xét lại các sự kiện lịch sử, đi đến những kết luận khoa học mới mẻ, phủ định cái gọi là Cách mạng Văn hóa mà phản văn hóa, phủ định việc cải tạo xã hội chủ nghĩa mang tính cướp bóc, phủ định các cuộc Tam phản, Ngũ phản tàn ác, phủ định cuộc Cải cách ruộng đất bạo tàn, phủ định bước nhảy vọt gây nạn đói làm chết hàng chục triệu người.

- Người Trung Quốc khắp nơi cần nhận cho thật rõ ai là người lật đổ chuyên chế, ai là kẻ khôi phục chuyên chế, ai là người xây dựng dân chủ, ai là kẻ chống lại dân chủ, ai xây dựng nền Cộng hòa, ai là kẻ bịt chặt con đường Cộng hòa để tiếp tục vết xe đổ chuyên chế tàn bạo. Ai gây ra cuộc tàn sát Thiên An Môn tháng 4/1989, đang tâm dùng xích xe tăng nghiền nát hàng nghìn sinh viên, học sinh yêu nước đòi dân chủ?

- Một chủ đề lớn nữa là trong chiến tranh chống phát xít Nhật ai là lực lượng chủ lực chính có công lớn nhất, hy sinh nhiều nhất? Rõ ràng đó là Trung Hoa Dân Quốc dưới sự lãnh đạo, chỉ huy của Thống chế Tưởng Giới Thạch, đứng trong hàng ngũ Tứ Cường, là hạt nhân Liên minh chống phát xít gồm Mỹ - Anh – Nga – Trung Quốc. Trung Hoa Dân quốc tham gia các Hội nghị lớn của Liên minh và cũng là thành viên sáng lập Liên Hiệp Quốc. Vừa qua đảng CS làm rùm beng kỷ niệm 70 năm Chiến thắng phát xít là trò cướp công trâng tráo đáng hổ thẹn. Sau chiến tranh đảng CSTQ nhận được viện trợ lớn – giá trị 3,3 tỷ đôla vũ khí của Stalin, mới xâm chiếm cả nước.

- Hiện nay Đảng CSTQ đã phơi bày bộ mặt thật phi pháp, không chính thống, phi nghĩa, phản nhân dân, phản dân tộc, với chế độ độc tài toàn trị hung bạo, thành một giai cấp tư bản đỏ tham nhũng đến cùng cực, những nhóm tư bản gia tộc quyền quý lũng đoạn xã hội, chia chác tài sản công trên quy mô lớn. Bọn chúng tranh ăn, diệt nhau, phơi bày sự rữa nát ngay trên chóp bu quyền lực, 65% người bị truy tố là kẻ hoang dâm vô độ, có hàng tá tình nhân, có hàng triệu triệu đôla, hàng chục căn nhà giữa cảnh khốn cùng của nhân dân lao động, cựu binh sỹ… Dân lục địa thường than vãn với đồng bào hải ngoại là «chúng tôi như những người dân sống trong khu vực bị chiếm đóng».

Cuốn sách kết luận rằng sự thức tỉnh lịch sử của nhân dân Trung Quốc ở hải ngoại cùng nhân dân trong lục địa về các sự kiện lịch sử và hiện tình đất nước chứng minh kết thúc bi thảm của Đảng CS TQ đang đến, không sao tránh khỏi vì lòng dân là nhân tố quyết định và đang có một lực lượng trí thức trong và ngoài nước rất am tường tình thế, lại kiên định cứu nước thương dân tự nguyện làm lực lượng dẫn đường. Đặc biệt là đất nước có một hòn đảo quý Đài Loan, một pháo đài dân chủ kiên cường có sức thu hút mãnh liệt nhân dân lục địa, nhất là người vùng duyên hải, quyết không chịu cho Đảng CS chia rẽ, dở trò thống nhất hòa bình, nhưng luôn chĩa hàng mấy trăm tên lửa vào đảo để dọa dẫm, còn tập trận lớn ở Nội Mông, dựng lên mục tiêu là mô hình Phủ Tổng thống ở Đài Bắc.

Đảng CS Việt Nam coi đảng CS Trung quốc là đàn anh, là đồng chí keo sơn, có nhiều mặt giống nhau như hai giọt nước. Tình trạng 2 đảng có những điểm tương đồng. Xin để mỗi đảng viên, cán bộ và bà con ta quan sát, ngẫm nghĩ và so sánh, phát huy buổi nói chuyện súc tích, lý thú và bổ ích của Giáo sư – Sử gia Tân Hạo Niên đáng quý mến.

Theo Blog của nhà báo Bùi Tín (VOA)
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.296 giây.