logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 07/11/2015 lúc 11:56:52(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,173

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
UserPostedImage

Theo thông tin từ gia đình cho biết, hai cựu tù nhân lương tâm Paul Trần Minh Nhậtvà Ant Son Chu Manh đã bị công an huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng bắt giữ khi hai cựu tù nhân lương tâm cách nhà khoảng 4km. Hiện tại vẫn chưa biết tình hình sức khỏe của hai người này ra sao. Được biết sau khi bị bắt, công an đã chia tách mỗi người vào một buồng riêng để làm việc. Kính mong mọi ngời quan tâm và dõi theo.

Theo Facebook Paulus Le Son
phai  
#2 Đã gửi : 09/11/2015 lúc 06:45:08(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Công An Lâm Hà Bóp Cổ, Đánh, Sỉ Vả Cựu TNLT Trần Minh Nhật, Chu Mạnh Sơn

UserPostedImage

Khoảng 6 giờ sáng ngày 08/11/2015, khi tới đồn công an thị trấn Đinh Văn, huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng, tôi – Trần Minh Nhật và anh Chu Mạnh Sơn bị rất đông công an Lâm Hà chặn xe và lôi chúng tôi xuống xe.

Khi tôi và anh Chu Mạnh Sơn đang nằm thì bị 5 đến 6 tên áp lại xung quanh chỗ của tôi. Một tên cầm lấy ngay cổ áo tôi. Tôi hỏi: “Anh là ai, tại sao cầm cổ tôi? Anh là công an hay là ai?”. Hắn bảo: “Chúng tôi là công an”. Tôi hỏi: “Anh tên gì?” Anh ta bảo tên Khởi. Ngay lập tức một tên túm lấy tóc, đè đầu và giật phăng tượng thánh giá tôi đang đeo nơi cổ. Bốn tên công an mặc thường phục khác tóm lấy chân tay tôi và lôi xuống khi chân tôi còn bị mắc vào trong hộc xe.

Khi bị kéo ra khỏi xe, tôi hét lớn: “Bớ người ta, công an đánh người, công an đánh người…”. Ngay lập tức người mặc thường phục tát vào miệng tôi và bịt miệng tôi. Tôi giãy dụa và tiếp tục hô to lên, liền bị người đàn ông đang cầm đầu tôi bóp ngay họng. Một người khác đá vào chân trái bị đau hồi nãy, làm tôi lảo đảo nên phải theo họ vào đồn công an.

Khi vừa kéo được tôi ra khỏi xe, bọn chúng nói: “Còn một thằng đồng bọn của nó còn ở trên xe. Vậy là mấy thằng CSCĐ và công an mặc thường phục đang đứng dưới đó nhảy lên xe, lôi xồng xộc anh Chu Mạnh Sơn xuống xe.

Hai anh em tôi bị tống vào đồn công an, tách riêng nhau ra. Đồ đạc họ đem để một chỗ.

Buổi làm việc xoay quanh việc tôi vi phạm án quản chế. Sau khi vào đồn, họ đưa tôi vào phòng hội trường của công an thị trấn Đinh Văn, cả đoàn xoay quanh hỏi đủ thứ chuyện. Người thì chửi bới tên, người thì mềm mỏng để tôi phải nhận mình vi phạm án quản chế.

Thiếu tá Lê Văn Hướng, chuyên trách hồ sơ án quản chế vào làm việc với tôi với thái độ mềm mỏng hơn. Ông giải thích, thuyết phục tôi. Tôi cũng tuyên bố với ông ta rằng, tôi không bị tòa tuyên án quản chế và vì thế tôi không vi phạm. Tôi thấy tranh luận với mấy tên bị đầu độc này là vô ích liền nhắm mắt cầu nguyện. Cán bộ Lê Văn Hướng bảo tôi khinh người vì người ta nói chuyện mà không trả lời, cũng không nhìn người ta. Tôi cứ lần chuỗi. Họ lại hỏi: “Tại sao anh là người Công Giáo mà lại đeo chuỗi của Phật Giáo?” Tôi biết tỏng ý đồ của họ là muốn tôi nói chuyện lại nên tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện. Những công viên này mỉa mai tôi: “Mày bị á khẩu rồi à. Chắc phải lấy thuốc chứ thằng này bị câm rồi”.

Chửi tôi chán họ chuyển qua chửi các linh mục DCCT. Họ nói: “Anh có biết mình đang bị bọn Lê Ngọc Thanh lợi dụng không? Anh có được nhận tiền trực tiếp không? Anh biết Lê Ngọc Thanh được nhận bao nhiêu không? Sao anh lại theo mấy ông linh mục đó mà làm sai trái? Anh đừng làm con rối cho người khác. Mình chịu khổ, chịu tù trong khi chúng cứ sống thoải mái.”

Khuyên bảo chán, chửi chán, chúng bắt đầu đánh tôi. Thiếu tá Lê Văn Hướng qua chỗ tôi ngồi cho tôi một tát vào đầu, nhéo tai và dúi vào đầu tôi. Đau chút nhưng chẳng ăn thua gì, tôi vẫn lặng thinh. Họ bắt đầu đạp mạnh vào ghế, đạp liên tục khiến ghế lắc lư làm tôi suýt ngã.
UserPostedImage
3 tên công an mặc thường phục khi đến nhà Nhật và trong đó có 2 tên từng đánh Nhật.

Trong suốt hai tiếng đồng hồ, họ chửi tôi, ép tôi kí vào biên bản vi phạm án quản chế nhưng vô ích. Họ chuyển qua kiểm tra hành chính đồ đạc mà tôi mang theo. Họ móc tất cả đồ dùng mà tôi mang theo. Họ đều ghi hình và ghi âm lại. Người kiểm tra đồ đạc của tôi tên là Nguyễn Phan Sơn, số hiệu 715-091, xác nhận không có vi phạm gì. Tuy nhiên, sau khi tôi kí, thì họ lại thay đổi và quyết định tịch thu áo của tôi. Tôi hỏi: “Tại sao các anh vừa bảo không có gì vi phạm mà nay lại thu đồ của tôi”. Nguyễn Phan Sơn trả lời rằng: “Chiếc áo của tôi có nội dung vi phạm”. Tôi hỏi: “Áo của tôi có gì vi phạm pháp luật?”. Anh ta hỏi lại: “Anh biết dòng chữ (NO XI, XI JINPING GO AWAY, HÃY CÚT XÉO) trên áo này là gì không?” Tôi hỏi: “Vậy dòng chữ trên áo có nghĩa là gì? Sai ở đâu?..” Công an viên này hỏi: “Vậy anh biết hình này là của ai không?” Tôi bảo: “Hình Tập Cận Bình. Vậy thì sao?” Nguyễn Phan Sơn nói: “Chúng tôi thu áo này vì có nội dung trái với đường lối của đảng và nhà nước.”

Một người đàn ông mặc thường phục đứng bên ngoài và thường xuyên nói ké vào, trong khi các công an viên này thu áo thì người này nói: “Mẹ kiếp, mấy thằng rước voi dày mả tổ”. Tôi hỏi: “Ai là kẻ rước voi dày mả tổ, có phải là mấy thằng đang đón tiếp Tập Cận Bình, đón tiếp thằng chiếm biển đảo của mình không?”. Người này nói: “Mày đi xuống Sài Gòn dự lễ giỗ thằng Diệm – thằng rước voi về dày mả tổ còn gì”. Tôi hỏi: “Anh tên gì nói tôi nghe thử? Ngô Đình Diệm là vĩ nhân của lịch sử mà anh dám gọi bằng thằng à”. Chỉ tay vào tượng ông Hồ, tôi hỏi: “Vậy nếu tôi gọi Chủ tịch Hồ Chí Minh là thằng thì anh nghĩ sao. Bây giờ tôi gọi là thằng Hồ Chí Minh nhé!”. Nghe đến đó mấy người khác đuổi người này ra ngoài.

Sau một hồi tranh luận, Trung tá Đinh Huy Thai và một toán lâu la lại vòng lên chỗ tôi. Đinh Huy Thai yêu cầu kiểm tra thân thể tôi. Tôi nói rằng, các công viên đã kiểm tra rồi. Lê Tuấn Anh – cán bộ làm việc với tôi cũng công nhận là đã kiểm tra và không có gì vi phạm. Nhưng tên trưởng an ninh huyện vẫn quát nạt bảo tôi đứng dậy để chính ông ta kiểm tra. Tôi bảo đã kiểm tra lúc nãy rồi. nếu cán bộ muốn thì cứ kiểm tra. Vậy là một người tên Minh (hình như tên đầy đủ là Vương Viết Minh) ập tới, xốc nách tôi, kéo ép tôi vào ghế. Tôi hỏi: “Anh là ai sao lại đánh tôi”. Người này nói: “Tao là bố của mày”. Rồi nó kéo ngoặt tay tôi và bẻ ngược ra sau. Đau quá tôi la lên: “Công an đánh người”, thì một thằng bóp ngay cổ họng tôi và nói: “Đánh cho chết mẹ mày luôn”. Một người tên Long bẻ bàn tay trái tôi và đánh vào bụng tôi. Thấy tôi bị bóp cổ không thở được, mấy người khác nói: “Thằng Minh dừng lại”. Họ buông tôi ra. Tôi chỉ mặt thằng đánh tôi hỏi: “Mày có giỏi nói tên ra, tao kiện mày đến cùng”. Người này tính xộc vào đánh tôi, tôi liền lao đầu vào tường vì thằng này bóp cổ rất đau. Chập đầu vào tường một cái, đang tiếp tục thì bọn nó ngăn lại được. Sau đó tôi nói với Đinh Huy Thai: “Thằng này là ai, tại sao ông lại cho nó đánh tôi ngay tại đồn công an và trước mặt ông? Ông đã cho phép nó đánh tôi mà không can thiệp?. Mấy thằng khác bảo: “Anh cứ bình tĩnh làm việc”. Tôi đáp lại: “Bình tĩnh kiểu này để các ông giết tôi à. Sao lúc đánh tôi thì các ông không quay phim chụp hình. Còn thằng kia nó là ai, côn đồ à?”…

Thằng công an tên Minh sau đó lẩn đi chỗ khác, nó đánh tôi đau và tàn ác nhất.
UserPostedImage
Công an Lâm Hà bóp cổ Cựu TNLT Trần Minh Nhật để lại nhiều vết xước trên cổ.

Đến chiều, họ mang lên 18 cuốn sách, 3 cái áo và mũ mà anh Chu Mạnh Sơn cầm hộ tôi. Họ lập biên bản tịch thu 4 cuốn sách gồm cuốn Học Thuyết Xã hội Của Giáo Hội Công Giáo; Cửu Long Cạn Dòng-Biển Đông Dậy Sóng; Quyền Lực Của Kẻ Không Quyền Lực; và cuốn Đèn Cù. Tôi hỏi họ: “Lý do tại sao tịch thu sách của tôi?”. Ông cán bộ văn hóa nói là tạm giữ số sách này vì không có nhà xuất bản. Tôi bảo vậy cuốn sách Cửu Long Cạn Dòng Biển Đông Dậy Sóng có nhà xuất bản tại sao lại bị tịch thu. Ông công an văn hóa bảo là ông chưa nghe về nhà xuất bản giấy vụn nên tịch thu để kiểm tra nội dung.Tôi hỏi: “Vậy các cuốn sách khác ông đã kiểm tra nội dung chưa?”. Ông ta bảo là chưa. Tôi nói: “Vậy sao không tịch thu luôn về mà kiểm tra?”. Ông nói là họ nghi ngờ những cuốn sách này có nội dung không phù hợp với đường lối chính sách văn hóa của đảng và nhà nước. Xem ra họ mừng lắm như thể sắp truy tố tôi vì tôi giữ những tài liệu gì đó nhạy cảm lắm ấy.

Khi họ muốn tịch thu luôn mấy cái áo của tôi. Tôi hỏi họ cho biết lý do. Họ bao biện rằng những cái áo này có nội dung không phù hợp với đường lối của đảng. Mấy đồ đạc đó là 1 mũ đen và 1 áo trắng có in logo Quyền Con Người, áo màu xanh có khẩu hiệu Dậy Mà Đi. Tôi bảo nếu họ ghi đầy đủ tên, logo của áo mũ thì tôi sẽ kí cho các ông tạm giữ nhưng báo trước là tôi sẽ đòi lại. Nhưng họ không dám ghi vào văn bản.

Tổng cộng họ thu của tôi 4 cuốn sách, 4 áo mũ. Cướp một điện thoại samsung, mất một thánh giá và bóp.

Khoảng 15 giờ 40 phút họ đưa tôi ra xe để về ủy ban xã Đạ Đờn. Khi đi ngang qua phòng thì tôi nghe anh Sơn gọi, tôi quay lại nói chuyện nhưng họ không cho. Anh Chu Mạnh Sơn bảo: “Đừng lo chi cả!”.

Về tới phòng hội trường Ủy ban Xã Đạ Đờn thì các ban ngành đã tề tựu đầy đủ. Họ thông báo này nọ, khuyên bảo này kia, bắt tôi viết bản tự kiểm điểm về việc tôi vi phạm án quản chế. Tôi không kí vào biên bản vi phạm án quản chế hay là viết bản tự kiểm điểm. Họ nói nếu tôi nhận rõ sai trái của mình thì sẽ được khoan hồng, không phải bị phạt gì cả. Còn nếu không kí thì ghi vào đó rằng tôi không kí. Tôi nói: “Chiêu này cũ rồi”. Các ban ngành xã, có huyện ngồi dự thính ở đó cứ quay tôi để tôi nhận lỗi. Tôi yêu cầu được có giấy để viết tường trình và tôi đã tường trình việc tôi đi Sài Gòn để khám bệnh, lấy bằng tốt nghiệp và gặp tùy viên chính trị thuộc Tổng Lãnh sự quán Hoa Kỳ và khi về tới đồn công an thị trấn Đinh Văn thì bị công an mặc thường phục bắt bớ, đánh đập, cũng như khi vào đồn thì lại bị đánh hai lần nữa. Tôi đã trình bày rõ ràng rằng, dù tôi không bị án quản chế, nhưng vì tôn trọng địa phương nên tôi đã lịch sự cho các cơ quan chức năng biết việc tôi sẽ đi Sài gòn, do đó tôi không vi phạm gì hết.

Khoảng hơn 18 giờ 20 sau khi không thể ép tôi kí biên bản vi phạm họ thả tôi về và nói sẽ mời tôi đến làm việc sau.


Paul Trần Minh Nhật
_________________

Công an huyện Lâm Hà hành xử kiểu côn đồ đối với người yêu nước

Sáng ngày 09.11.2015, tôi – Cựu TNLT Chu Mạnh Sơn đã về đến Sài Gòn sau một chuyến hành trình dài, gian nan và đầy nguy hiểm khi cùng với anh Cựu TNLT Paul Trần Minh Nhật về Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng.

Tôi và anh Nhật đã bị công an huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng bắt giữ khi đang ở trên xe khách từ Sài Gòn về đến thị trấn Đinh Văn, huyện Lâm Hà.
Được biết, công an huyện Lâm Hà đã phải thức trắng mấy đêm để đón anh Nhật về. Khi nhà xe Hùng Phúc vừa về đến thị trấn Đinh Văn thì họ yêu cầu dừng xe để kiếm anh Nhật. Sau đó, họ xưng danh là công an Lâm Hà rồi liền đánh tới tấp anh Nhật.

Còn tôi thì bị họ phát hiện sau khi kiểm tra từng hành khách trên xe. Sau đó, họ yêu cầu tôi vào trụ sở công an thị trấn Đinh Văn để làm việc. Tại đây, họ cướp điện thoại của tôi lúc đang cầm trên tay. Tôi đã yêu cầu họ trả lại nhưng họ liền chối rằng:“Không ai lấy điện thoại của mày và không ai làm chứng việc mày có cầm điện thoại vào đây.”

Tôi và anh Nhật, mỗi người vào một phòng để làm việc. Khi ở bên này, tôi nghe anh Trần Minh Nhật đối thoại với công an và nghe tiếng anh kêu cứu, la hét cùng với tiếng quát nạt của công an.

Trong quá trình làm việc, họ không đánh đập tôi. Họ chỉ yêu cầu tôi viết bản tường trình sự việc tôi lên huyện Lâm Hà và quen anh Nhật ra sao. Ngoài ra, lúc đầu họ còn tạm giữ mấy quyển sách mà tôi đã mua ở nhà sách Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, nhà sách Đức Bà Hoà Bình, nhưng sau đó họ đã trả lại.

Trong suốt quá trình làm việc, ông Đinh Huy Thai – Trưởng công an huyện Lâm Hà đe doạ tôi nhiều lần như sau: “Mày, các Cha Dòng Chúa Cứu Thế và những người như mày thuộc thành phần, tổ chức nguy hiểm. Nên khi mày bước ra khỏi trụ sở này thì không ai đảm bảo an toàn tính mạng cho mày. Người dân nơi đây rất bức xúc nhưng việc mày làm nên chúng tôi không ai đảm bảo khi mày ra khỏi đây sẽ có chuyện gì xảy ra.”

Tôi đáp lại ngay sau đó: “Đây là địa bàn mà các ông quản lý, sao lại không đảm bảo an ninh trật tự sao lại để côn đồ lộng hành như vậy? Phải chăng các ông yêu kém trong quá trình kiểm soát an ninh, trật tự?.Nghe vậy, ông ta liền bỏ đi ra bên ngoài và nói nhỏ, bàn kế hoạch gì đó với những công an mặc thường phục, mặt đeo khẩu trang ở ngoài cổng.

Công an huyện Lâm Hà đã bắt giữ và câu lưu tôi mãi đến hơn 6 giờ tối thì họ mới thả tự do cho tôi. Sau khi ra khỏi trụ sở công an huyện Lâm Hà, tôi biết chắc chắn họ sẽ dàn trận kiểu côn đồ để hành hung, cướp tài sản và truy sát tôi dọc đường, nên tôi đã thuê xe taxi để đi.

Lúc tôi vừa lên xe taxi thì có hai người đi trên 1 chiếc mô-tô đuổi theo sau. Đi khoảng 4km thì có 4-5 chiếc xe mô-tô khác [mỗi xe chở hai người] đậu bên đường. Khi chiếc xe taxi này chạy gần đến đó thì nhóm người kia liền đuổi theo, và cứ như vậy cho đến lúc có 8 – 9 chiếc mô-tô khác tiếp tục đuổi theo sau, vượt lên trên và yêu cầu xe taxi chở tôi phải dừng lại.

Nhưng tôi đã yêu cầu tài xế không được dừng xe hay mở cửa xe, nếu không tôi sẽ bị họ giết dọc đường. Vì vậy, anh tài xế cứ một mạch tăng tốc độ và nhằm cắt đuôi đám côn đồ kia. Họ đã rượt đuổi tôi từ thị trấn Đinh Văn cho đến thị trấn Di Linh của tỉnh Lâm Hà với quãng đường dài gần 80km. Họ còn uy hiếp yêu cầu tổng đài gọi cho người tài xế taxi đang chở tôi phải quay trở lại Lâm Hà, nhưng anh tài xế đã đưa tôi đến nơi an toàn rồi mới quay trở lại.

Sau đó, tôi đã lên một chuyến xe khách trở về Sài Gòn an toàn lúc 2 giờ sáng ngày 09/11/2015.
UserPostedImage
Cựu TNLT Trần Minh Nhật với những vết thương hằn trên cổ.

Home Giới Thiệu Tin Tức Bình Luận Thời sự - Chính Trị Khai Dân Trí Những Anh Chị Em Chia sẻ Liên Lạc skip to main | skip to sidebar
Home » TNLT Trần Minh Nhật » Công An Lâm Hà Bóp Cổ, Đánh, Sỉ Vả Cựu TNLT Trần Minh Nhật, Chu Mạnh Sơn

Công An Lâm Hà Bóp Cổ, Đánh, Sỉ Vả Cựu TNLT Trần Minh Nhật, Chu Mạnh Sơn
Công an Lâm Hà bóp cổ, đánh, sỉ vả Cựu TNLT Trần Minh Nhật

GNsP (10.11.2015) – Khoảng 6 giờ sáng ngày 08/11/2015, khi tới đồn công an thị trấn Đinh Văn, huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng, tôi – Trần Minh Nhật và anh Chu Mạnh Sơn bị rất đông công an Lâm Hà chặn xe và lôi chúng tôi xuống xe.

Khi tôi và anh Chu Mạnh Sơn đang nằm thì bị 5 đến 6 tên áp lại xung quanh chỗ của tôi. Một tên cầm lấy ngay cổ áo tôi. Tôi hỏi: “Anh là ai, tại sao cầm cổ tôi? Anh là công an hay là ai?”. Hắn bảo: “Chúng tôi là công an”. Tôi hỏi: “Anh tên gì?” Anh ta bảo tên Khởi. Ngay lập tức một tên túm lấy tóc, đè đầu và giật phăng tượng thánh giá tôi đang đeo nơi cổ. Bốn tên công an mặc thường phục khác tóm lấy chân tay tôi và lôi xuống khi chân tôi còn bị mắc vào trong hộc xe.

Khi bị kéo ra khỏi xe, tôi hét lớn: “Bớ người ta, công an đánh người, công an đánh người…”. Ngay lập tức người mặc thường phục tát vào miệng tôi và bịt miệng tôi. Tôi giãy dụa và tiếp tục hô to lên, liền bị người đàn ông đang cầm đầu tôi bóp ngay họng. Một người khác đá vào chân trái bị đau hồi nãy, làm tôi lảo đảo nên phải theo họ vào đồn công an.

Khi vừa kéo được tôi ra khỏi xe, bọn chúng nói: “Còn một thằng đồng bọn của nó còn ở trên xe. Vậy là mấy thằng CSCĐ và công an mặc thường phục đang đứng dưới đó nhảy lên xe, lôi xồng xộc anh Chu Mạnh Sơn xuống xe.

Hai anh em tôi bị tống vào đồn công an, tách riêng nhau ra. Đồ đạc họ đem để một chỗ.

Buổi làm việc xoay quanh việc tôi vi phạm án quản chế. Sau khi vào đồn, họ đưa tôi vào phòng hội trường của công an thị trấn Đinh Văn, cả đoàn xoay quanh hỏi đủ thứ chuyện. Người thì chửi bới tên, người thì mềm mỏng để tôi phải nhận mình vi phạm án quản chế.

Thiếu tá Lê Văn Hướng, chuyên trách hồ sơ án quản chế vào làm việc với tôi với thái độ mềm mỏng hơn. Ông giải thích, thuyết phục tôi. Tôi cũng tuyên bố với ông ta rằng, tôi không bị tòa tuyên án quản chế và vì thế tôi không vi phạm. Tôi thấy tranh luận với mấy tên bị đầu độc này là vô ích liền nhắm mắt cầu nguyện. Cán bộ Lê Văn Hướng bảo tôi khinh người vì người ta nói chuyện mà không trả lời, cũng không nhìn người ta. Tôi cứ lần chuỗi. Họ lại hỏi: “Tại sao anh là người Công Giáo mà lại đeo chuỗi của Phật Giáo?” Tôi biết tỏng ý đồ của họ là muốn tôi nói chuyện lại nên tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện. Những công viên này mỉa mai tôi: “Mày bị á khẩu rồi à. Chắc phải lấy thuốc chứ thằng này bị câm rồi”.

Chửi tôi chán họ chuyển qua chửi các linh mục DCCT. Họ nói: “Anh có biết mình đang bị bọn Lê Ngọc Thanh lợi dụng không? Anh có được nhận tiền trực tiếp không? Anh biết Lê Ngọc Thanh được nhận bao nhiêu không? Sao anh lại theo mấy ông linh mục đó mà làm sai trái? Anh đừng làm con rối cho người khác. Mình chịu khổ, chịu tù trong khi chúng cứ sống thoải mái.”

Khuyên bảo chán, chửi chán, chúng bắt đầu đánh tôi. Thiếu tá Lê Văn Hướng qua chỗ tôi ngồi cho tôi một tát vào đầu, nhéo tai và dúi vào đầu tôi. Đau chút nhưng chẳng ăn thua gì, tôi vẫn lặng thinh. Họ bắt đầu đạp mạnh vào ghế, đạp liên tục khiến ghế lắc lư làm tôi suýt ngã.

3 tên công an mặc thường phục khi đến nhà Nhật
và trong đó có 2 tên từng đánh Nhật.
Trong suốt hai tiếng đồng hồ, họ chửi tôi, ép tôi kí vào biên bản vi phạm án quản chế nhưng vô ích. Họ chuyển qua kiểm tra hành chính đồ đạc mà tôi mang theo. Họ móc tất cả đồ dùng mà tôi mang theo. Họ đều ghi hình và ghi âm lại. Người kiểm tra đồ đạc của tôi tên là Nguyễn Phan Sơn, số hiệu 715-091, xác nhận không có vi phạm gì. Tuy nhiên, sau khi tôi kí, thì họ lại thay đổi và quyết định tịch thu áo của tôi. Tôi hỏi: “Tại sao các anh vừa bảo không có gì vi phạm mà nay lại thu đồ của tôi”. Nguyễn Phan Sơn trả lời rằng: “Chiếc áo của tôi có nội dung vi phạm”. Tôi hỏi: “Áo của tôi có gì vi phạm pháp luật?”. Anh ta hỏi lại: “Anh biết dòng chữ (NO XI, XI JINPING GO AWAY, HÃY CÚT XÉO) trên áo này là gì không?” Tôi hỏi: “Vậy dòng chữ trên áo có nghĩa là gì? Sai ở đâu?..” Công an viên này hỏi: “Vậy anh biết hình này là của ai không?” Tôi bảo: “Hình Tập Cận Bình. Vậy thì sao?” Nguyễn Phan Sơn nói: “Chúng tôi thu áo này vì có nội dung trái với đường lối của đảng và nhà nước.”

Một người đàn ông mặc thường phục đứng bên ngoài và thường xuyên nói ké vào, trong khi các công an viên này thu áo thì người này nói: “Mẹ kiếp, mấy thằng rước voi dày mả tổ”. Tôi hỏi: “Ai là kẻ rước voi dày mả tổ, có phải là mấy thằng đang đón tiếp Tập Cận Bình, đón tiếp thằng chiếm biển đảo của mình không?”. Người này nói: “Mày đi xuống Sài Gòn dự lễ giỗ thằng Diệm – thằng rước voi về dày mả tổ còn gì”. Tôi hỏi: “Anh tên gì nói tôi nghe thử? Ngô Đình Diệm là vĩ nhân của lịch sử mà anh dám gọi bằng thằng à”. Chỉ tay vào tượng ông Hồ, tôi hỏi: “Vậy nếu tôi gọi Chủ tịch Hồ Chí Minh là thằng thì anh nghĩ sao. Bây giờ tôi gọi là thằng Hồ Chí Minh nhé!”. Nghe đến đó mấy người khác đuổi người này ra ngoài.

Sau một hồi tranh luận, Trung tá Đinh Huy Thai và một toán lâu la lại vòng lên chỗ tôi. Đinh Huy Thai yêu cầu kiểm tra thân thể tôi. Tôi nói rằng, các công viên đã kiểm tra rồi. Lê Tuấn Anh – cán bộ làm việc với tôi cũng công nhận là đã kiểm tra và không có gì vi phạm. Nhưng tên trưởng an ninh huyện vẫn quát nạt bảo tôi đứng dậy để chính ông ta kiểm tra. Tôi bảo đã kiểm tra lúc nãy rồi. nếu cán bộ muốn thì cứ kiểm tra. Vậy là một người tên Minh (hình như tên đầy đủ là Vương Viết Minh) ập tới, xốc nách tôi, kéo ép tôi vào ghế. Tôi hỏi: “Anh là ai sao lại đánh tôi”. Người này nói: “Tao là bố của mày”. Rồi nó kéo ngoặt tay tôi và bẻ ngược ra sau. Đau quá tôi la lên: “Công an đánh người”, thì một thằng bóp ngay cổ họng tôi và nói: “Đánh cho chết mẹ mày luôn”. Một người tên Long bẻ bàn tay trái tôi và đánh vào bụng tôi. Thấy tôi bị bóp cổ không thở được, mấy người khác nói: “Thằng Minh dừng lại”. Họ buông tôi ra. Tôi chỉ mặt thằng đánh tôi hỏi: “Mày có giỏi nói tên ra, tao kiện mày đến cùng”. Người này tính xộc vào đánh tôi, tôi liền lao đầu vào tường vì thằng này bóp cổ rất đau. Chập đầu vào tường một cái, đang tiếp tục thì bọn nó ngăn lại được. Sau đó tôi nói với Đinh Huy Thai: “Thằng này là ai, tại sao ông lại cho nó đánh tôi ngay tại đồn công an và trước mặt ông? Ông đã cho phép nó đánh tôi mà không can thiệp?. Mấy thằng khác bảo: “Anh cứ bình tĩnh làm việc”. Tôi đáp lại: “Bình tĩnh kiểu này để các ông giết tôi à. Sao lúc đánh tôi thì các ông không quay phim chụp hình. Còn thằng kia nó là ai, côn đồ à?”…

Thằng công an tên Minh sau đó lẩn đi chỗ khác, nó đánh tôi đau và tàn ác nhất.



Công an Lâm Hà bóp cổ Cựu TNLT Trần Minh Nhật để lại nhiều vết xước trên cổ.

Đến chiều, họ mang lên 18 cuốn sách, 3 cái áo và mũ mà anh Chu Mạnh Sơn cầm hộ tôi. Họ lập biên bản tịch thu 4 cuốn sách gồm cuốn Học Thuyết Xã hội Của Giáo Hội Công Giáo; Cửu Long Cạn Dòng-Biển Đông Dậy Sóng; Quyền Lực Của Kẻ Không Quyền Lực; và cuốn Đèn Cù. Tôi hỏi họ: “Lý do tại sao tịch thu sách của tôi?”. Ông cán bộ văn hóa nói là tạm giữ số sách này vì không có nhà xuất bản. Tôi bảo vậy cuốn sách Cửu Long Cạn Dòng Biển Đông Dậy Sóng có nhà xuất bản tại sao lại bị tịch thu. Ông công an văn hóa bảo là ông chưa nghe về nhà xuất bản giấy vụn nên tịch thu để kiểm tra nội dung.Tôi hỏi: “Vậy các cuốn sách khác ông đã kiểm tra nội dung chưa?”. Ông ta bảo là chưa. Tôi nói: “Vậy sao không tịch thu luôn về mà kiểm tra?”. Ông nói là họ nghi ngờ những cuốn sách này có nội dung không phù hợp với đường lối chính sách văn hóa của đảng và nhà nước. Xem ra họ mừng lắm như thể sắp truy tố tôi vì tôi giữ những tài liệu gì đó nhạy cảm lắm ấy.

Khi họ muốn tịch thu luôn mấy cái áo của tôi. Tôi hỏi họ cho biết lý do. Họ bao biện rằng những cái áo này có nội dung không phù hợp với đường lối của đảng. Mấy đồ đạc đó là 1 mũ đen và 1 áo trắng có in logo Quyền Con Người, áo màu xanh có khẩu hiệu Dậy Mà Đi. Tôi bảo nếu họ ghi đầy đủ tên, logo của áo mũ thì tôi sẽ kí cho các ông tạm giữ nhưng báo trước là tôi sẽ đòi lại. Nhưng họ không dám ghi vào văn bản.

Tổng cộng họ thu của tôi 4 cuốn sách, 4 áo mũ. Cướp một điện thoại samsung, mất một thánh giá và bóp.

Khoảng 15 giờ 40 phút họ đưa tôi ra xe để về ủy ban xã Đạ Đờn. Khi đi ngang qua phòng thì tôi nghe anh Sơn gọi, tôi quay lại nói chuyện nhưng họ không cho. Anh Chu Mạnh Sơn bảo: “Đừng lo chi cả!”.

Về tới phòng hội trường Ủy ban Xã Đạ Đờn thì các ban ngành đã tề tựu đầy đủ. Họ thông báo này nọ, khuyên bảo này kia, bắt tôi viết bản tự kiểm điểm về việc tôi vi phạm án quản chế. Tôi không kí vào biên bản vi phạm án quản chế hay là viết bản tự kiểm điểm. Họ nói nếu tôi nhận rõ sai trái của mình thì sẽ được khoan hồng, không phải bị phạt gì cả. Còn nếu không kí thì ghi vào đó rằng tôi không kí. Tôi nói: “Chiêu này cũ rồi”. Các ban ngành xã, có huyện ngồi dự thính ở đó cứ quay tôi để tôi nhận lỗi. Tôi yêu cầu được có giấy để viết tường trình và tôi đã tường trình việc tôi đi Sài Gòn để khám bệnh, lấy bằng tốt nghiệp và gặp tùy viên chính trị thuộc Tổng Lãnh sự quán Hoa Kỳ và khi về tới đồn công an thị trấn Đinh Văn thì bị công an mặc thường phục bắt bớ, đánh đập, cũng như khi vào đồn thì lại bị đánh hai lần nữa. Tôi đã trình bày rõ ràng rằng, dù tôi không bị án quản chế, nhưng vì tôn trọng địa phương nên tôi đã lịch sự cho các cơ quan chức năng biết việc tôi sẽ đi Sài gòn, do đó tôi không vi phạm gì hết.

Khoảng hơn 18 giờ 20 sau khi không thể ép tôi kí biên bản vi phạm họ thả tôi về và nói sẽ mời tôi đến làm việc sau.


Paul Trần Minh Nhật



Công an huyện Lâm Hà hành xử kiểu côn đồ đối với người yêu nước
Sáng ngày 09.11.2015, tôi – Cựu TNLT Chu Mạnh Sơn đã về đến Sài Gòn sau một chuyến hành trình dài, gian nan và đầy nguy hiểm khi cùng với anh Cựu TNLT Paul Trần Minh Nhật về Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng.

Tôi và anh Nhật đã bị công an huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng bắt giữ khi đang ở trên xe khách từ Sài Gòn về đến thị trấn Đinh Văn, huyện Lâm Hà.


[Từ trái qua phải] Cựu TNLT Chu Mạnh Sơn chúc mừng
Trần Minh Nhật mãn hạn tù vào ngày 27.08.2015.

Được biết, công an huyện Lâm Hà đã phải thức trắng mấy đêm để đón anh Nhật về. Khi nhà xe Hùng Phúc vừa về đến thị trấn Đinh Văn thì họ yêu cầu dừng xe để kiếm anh Nhật. Sau đó, họ xưng danh là công an Lâm Hà rồi liền đánh tới tấp anh Nhật.

Còn tôi thì bị họ phát hiện sau khi kiểm tra từng hành khách trên xe. Sau đó, họ yêu cầu tôi vào trụ sở công an thị trấn Đinh Văn để làm việc. Tại đây, họ cướp điện thoại của tôi lúc đang cầm trên tay. Tôi đã yêu cầu họ trả lại nhưng họ liền chối rằng:“Không ai lấy điện thoại của mày và không ai làm chứng việc mày có cầm điện thoại vào đây.”

Tôi và anh Nhật, mỗi người vào một phòng để làm việc. Khi ở bên này, tôi nghe anh Trần Minh Nhật đối thoại với công an và nghe tiếng anh kêu cứu, la hét cùng với tiếng quát nạt của công an.

Trong quá trình làm việc, họ không đánh đập tôi. Họ chỉ yêu cầu tôi viết bản tường trình sự việc tôi lên huyện Lâm Hà và quen anh Nhật ra sao. Ngoài ra, lúc đầu họ còn tạm giữ mấy quyển sách mà tôi đã mua ở nhà sách Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, nhà sách Đức Bà Hoà Bình, nhưng sau đó họ đã trả lại.

Trong suốt quá trình làm việc, ông Đinh Huy Thai – Trưởng công an huyện Lâm Hà đe doạ tôi nhiều lần như sau: “Mày, các Cha Dòng Chúa Cứu Thế và những người như mày thuộc thành phần, tổ chức nguy hiểm. Nên khi mày bước ra khỏi trụ sở này thì không ai đảm bảo an toàn tính mạng cho mày. Người dân nơi đây rất bức xúc nhưng việc mày làm nên chúng tôi không ai đảm bảo khi mày ra khỏi đây sẽ có chuyện gì xảy ra.”

Tôi đáp lại ngay sau đó: “Đây là địa bàn mà các ông quản lý, sao lại không đảm bảo an ninh trật tự sao lại để côn đồ lộng hành như vậy? Phải chăng các ông yêu kém trong quá trình kiểm soát an ninh, trật tự?.Nghe vậy, ông ta liền bỏ đi ra bên ngoài và nói nhỏ, bàn kế hoạch gì đó với những công an mặc thường phục, mặt đeo khẩu trang ở ngoài cổng.

Công an huyện Lâm Hà đã bắt giữ và câu lưu tôi mãi đến hơn 6 giờ tối thì họ mới thả tự do cho tôi. Sau khi ra khỏi trụ sở công an huyện Lâm Hà, tôi biết chắc chắn họ sẽ dàn trận kiểu côn đồ để hành hung, cướp tài sản và truy sát tôi dọc đường, nên tôi đã thuê xe taxi để đi.

Lúc tôi vừa lên xe taxi thì có hai người đi trên 1 chiếc mô-tô đuổi theo sau. Đi khoảng 4km thì có 4-5 chiếc xe mô-tô khác [mỗi xe chở hai người] đậu bên đường. Khi chiếc xe taxi này chạy gần đến đó thì nhóm người kia liền đuổi theo, và cứ như vậy cho đến lúc có 8 – 9 chiếc mô-tô khác tiếp tục đuổi theo sau, vượt lên trên và yêu cầu xe taxi chở tôi phải dừng lại.

Nhưng tôi đã yêu cầu tài xế không được dừng xe hay mở cửa xe, nếu không tôi sẽ bị họ giết dọc đường. Vì vậy, anh tài xế cứ một mạch tăng tốc độ và nhằm cắt đuôi đám côn đồ kia. Họ đã rượt đuổi tôi từ thị trấn Đinh Văn cho đến thị trấn Di Linh của tỉnh Lâm Hà với quãng đường dài gần 80km. Họ còn uy hiếp yêu cầu tổng đài gọi cho người tài xế taxi đang chở tôi phải quay trở lại Lâm Hà, nhưng anh tài xế đã đưa tôi đến nơi an toàn rồi mới quay trở lại.

Sau đó, tôi đã lên một chuyến xe khách trở về Sài Gòn an toàn lúc 2 giờ sáng ngày 09/11/2015.

Cựu TNLT Trần Minh Nhật với những vết thương hằn trên cổ.
Về đến Sài Gòn, tôi liên lạc với anh Minh Nhật được anh cho biết: “Em bị tên công an tên Minh kẹp nách, bẻ cổ nên giờ không ngoảnh mặt được. Còn một người tên Long đánh vào người, vào đầu, vào bụng nên giờ toàn thân ê ẩm và đau nhức. Vì họ tra tấn quá dã man nên em đã phải lao đầu vào tường để phản đối. Sau đó, họ không dám đánh em nữa.”

Ngoài ra, công an huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng còn thu giữ của anh Minh Nhật 4 cuốn sách gồm: Quyền lực của kẻ không quyền lực; Đèn Cù; Biển Đông dậy sóng – Cửu Long cạn dòng; Học thuyết xã hội của giáo hội Công Giáo; Và 2 cái áo thun gồm: 1 áo thun màu trắng và mũ lưỡi trai có in biểu tường nhân quyền; 1 áo thun màu xanh in dòng chữ “Dậy Mà Đi”.

Tôi nhận thấy, công an huyện Lâm Hà đã hành xử kiểu côn đồ và ngồi xổm trên pháp luật khi bắt giữ, hành hung và cướp giật tài sản của người dân ngay tại trụ sở công quyền. Liệu rằng, những người này còn xứng đáng là “đầy tớ của dân” hay không?

Phải chăng, họ đang nhân danh pháp luật để đàn áp, đánh đập, cướp đoạt tài sản khi người dân đang từng ngày đóng góp từng đồng để cho họ có nhà ở, cơm ăn, áo mặc?


Cựu TNLT Chu Mạnh Sơn

10.11.2015
Theo GNsP
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.438 giây.