Là người có lương tri yêu chuộng hòa bình tự do trên toàn thế giới, không ai có thể phủ nhận, ngày 30-4-75, ngày Saigon sụp đổ, ngày Quốc Gia VNCH bất hạnh cáo chung, cũng là ngày đau buồn bi thảm nhất của dân tộc VN.
Thật vậy, một chính thể Quốc Gia, hợp pháp, hợp hiến ở miền Nam VN, là tiền đồn chống Cộng vững chắc ở Đông Nam Á, với một quân đội hùng mạnh bách chiến bách thắng, đứng hàng thứ 3 ở Đông Nam Á, có trách nhiệm bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ,.từ gianh giới phân chia sông Bến Hải đến mũi Cà Mâu, nhằm mưu cầu đem lại một cuộc sống tự do, ấm no và hạnh phúc cho toàn dân miền nam Việt Nam.và quyền con người luôn được bảo đảm.
Quốc Hận 30-4.
Nhất là cuộc chiến chống Cộng đang trên đà chiến thắng thì bị ngay chính Đồng Minh phản bội vì quyền lợi của họ nên Quân đội VNCH đành phải bó tay, giã từ vũ khí, để Cộng Sản Việt Nam với sự tiếp viện lớn lao của khối Cộng Sản Quốc tế, đặc biệt Nga, Tầu, đã cố tình đem quân xâm lựợc và cưỡng chiếm.hoàn toàn miền Nam Việt Nam, xé bỏ hiệp định Paris 73 mà chúng đã ký kết.
Đặc biệt, Saìgòn đã không xẩy ra một cuộc tắm máu theo như nhận định của 1 số báo chí ngoại quốc khi họ so sánh với biến cố Tết Mậu Thân 1968. Ở Huế, Cộng Sản chỉ mới tạm chiếm một thời gian ngắn ngủi, gần 1 tháng, sau đó chúng đã phải vội vã tháo chạy trước sự phản công mãnh liệt của Ql/VNCH và Quân đội Đồng Minh Hoa Kỳ, nhưng CS đã để lại bao nỗi kinh hoàng và khủng khiếp cho nhân dân Huế với khoảng 10 ngàn dân Huế bị tàn sát, vùi nông ở bờ bụi, vứt bỏ xuống đáy sông, đáy suối, thu gom lai thành những mồ chôn tập thể ở rải rác khắp mọi nơi,. Đây có thể nói là một đại tang cho nhân dân Huế nói riêng và một cái tang chung cho dân tộc VN, khiến Nhà Văn Nhã Ca, là nhân chứng đi tìm sự thật, qua ngòi bút đanh thép đã diền trình đầy đủ chi tiết và mạch lạc những có biến cố đau thương, bi thảm mà nhân dân Huế bất hạnh đã phải gánh chịu trong cuốn hối ký mang tính lịch sử:” Giải khăn sô cho Huế”.
Hình ảnh đau thương Tết Mậu Thân.
Sau khi Saìgòn sụp đổ, Cộng Sản đã không để tái diễn thảm cảnh như Tết Mậu Thân Huế, nhưng chúng lại thi hành sách lược trả thù thâm hiểm và khoa học hơn bằng cách giam cầm lâu dài không bản án những Quân, Cán, Chính VNCH trong các lao tù Công Sản với tên gọi mỹ miều “ trại cải tạo” nằm tận sâu nơi rừng thiêng nước độc, bắt lao động khổ sai, ăn uống thiếu thốn khiến cơ thể bản thân người tùbị suy dinh dưỡng từ từ mà tử vong.
Ngoài ra, Cộng Sản còn bần cùng hóa nhân dân miền Nam Việt Nam qua chính sách đổi tiền liên tục, dụ dỗ, ép buộc cho đến cưỡng bách nhân dân thành thị phải đi vùng kinh tế mới, dưới hình thức đem con bỏ chợ, để chúng có cơ hội cướp nha, cướp của nhân dân miền Nam Việt Nam.
Vì không chịu nổi dưới ách thống trị vô cùng tàn bạo của Cộng Sản nên đã có trên 1 triệu người Việt cam tâm bỏ xứ ra đi tìm sự sống trong sự chết bằng đường bộ hoặc đường biển trên những con thuyền bé nhỏ lênh đênh giữa lòng Đại Dương, miễn sao dến được bến bờ tự do với bất cứ gíá nào.
Một cuộc trốn chạy bằng chân vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nhân loại đánh động lương tâm những người có lương tri trên toàn thế giới nên đã khai sinh ra danh từ thuyền nhân (boat people).
Do đó ngày trọng đại 30-4- 1975 không có một danh từ và tên gọi chính xác nào khác ngoài danh xưng: “Ngày Quốc Hận”, ngày ly tán, ngày tang thương của dân tộc VN.
Bây giờ Lịch Sử đã sang trang, những bí mật cuộc chiến VN đã được công khai hóa trước công luận và thời đại tin học đã minh xác để thấy được rằng cuộc chiến Quốc Cộng đâu là chính nghĩa, đâu là phi nghĩa.Hãy trả lại uy tín và danh dự cho Quân Lực VNCH đã bị bọn phản chiến Mỹ và thế giới nhục mạ, bôi bác và nói sai sự thật.
Những hình ảnh di tản bi thảm và đau thương nhất trong ngày 30-4-1975.
Hơn nữa kế thừa truyền thống chống ngoại xâm oanh liệt và hào hùng của tiền nhân và trong lịch sử nhân loại, chưa có một quân đội nào dù bị bức tử trong cuộc chiến, đã không tham sống sợ chết mà đa số từ cấp tướng lãnh, sĩ quan và binh sĩ đã tuẫn tiết, hy sinh oanh liệt để bảo toàn khí tiết như Quân Lưc VNCH, thật đúng với phương châm cao cả của Quân đội hằng tâm niệm: “ Tổ Quốc, Danh Dự và Trách Nhiệm.
Đây cũng là một bài học bằng xương máu và nước mắt của một dân tộc vì:” quyền lợi của các cường quốc nằm trên vận mệnh của các nước nhược tiểu”.
Những ai còn mơ hồ về chủ nghĩa Cộng Sản, mơ thiên đàng mù không tưởng của Cộng Sản, chưa hiểu Cộng Sản, còn bao che, nói tốt, làm lợi cho Cộng Sản, chưa sống và ở tù dưới chế độ Cộng Sản, thì hãy về VN sống chung với Cộng Sản một thời gian lâu dài thì mới thấm thía chứ chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ hay sao?
Quốc hận thứ 42 năm nay, người Việt tỵ nạn CS đinh cư ở Mỹ và các quốc gia tự do trên thế giới đã long trong tổ chức lễ tưởng niệm ngày 30-4 như thông lệ hàng năm không những để cầu nguyện vàkính cẩn dâng lên nén hương lòng cho những người Việt Quốc Gia đã bất hạnh nằm xuống trong lòng đất Mẹ trước và sau 30-4-1975.mà còn nhắc nhở cho thế hệ kế tiếp phải có bổn phận và trách nhiệm nhận lãnh trọng trách tiếp tục con đường đấu tranh cho một VN tự do không Cộng Sản của thế hệ cha ông còn đang đấy tranh dang dở sớm đạt thành ước nguyện, nếu họ không may nhắm mắt lìa đời theo mệnh số, hầu đưa đất nước VN phát triển cường thịnh và giầu mạnh ngang hàng với các nước tư do tiên tiến trên thế giới đồng thời mang lại một cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho toàn dân tộc đang mong đợi tư lâu..
Do đó ngày 30-4 là ngày lich sử quan trong, ngày Quốc Gia VNCH bị Cộng Sản vô thần cưỡng chiếm, ngày ly tán, ngày tang thương của dân tộc,ngày nhân dân Việt Nam phải sống tủi nhục dưới ách thống trị tàn bạo của Cộng Sản, một chế độ quan liêu, cửa quyền còn độc tài hơn cả chế độ thực dân, phong kiến.
Những ai dù vô tình hay cố ý, manh nha có ý định nhằm thay đổi, xóa bỏ hoặc thực hiện những hành vi sai trái, không trong sáng dưới bất cứ hình thức nào hầu làm giảm gía trị ý nghĩa ngày 30-4, ngày bi thảm của đất nước mang tính lịch sử, đều đắc tội với dân tộc, đáng bị công luận phê phán.
Viết nhân ngày Quốc Hận thứ 42
Bùi Phú/VBMN