logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 19/04/2018 lúc 09:37:17(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,685

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
UserPostedImage

Loạt bài phỏng vấn đặc biệt của nhà văn Nguyễn Thị Thanh Bình với giới cầm bút, tuổi trẻ và trí thức khắp nơi nhân dịp tưởng niệm 43 năm biến cố 30/4/1975. Các bài phỏng vấn sẽ lần lượt được giới thiệu trên Danlambao trong những ngày sắp tới.

Mở đầu là cuộc phỏng vấn với nhà văn Nguyễn Viện và giáo sư Đặng Phùng Quân.



Nguyễn Thị Thanh Bình: Nhà văn Dương Thu Hương không những đã trả lại đúng tên gọi cho Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông năm xưa, mà tác giả cuốn truyện dài gây chú ý "Thiên Đường Mù" cũng đã nhỏ lệ bên hè phố Sài Gòn khi nhận ra mình đã bị đánh lừa và tọng đầy những chiếc bánh vẽ như sau: "Khi vào đến Sài Gòn, chúng tôi mới hiểu rằng XH Miền Bắc là một XH cấu trúc man rợ: mỗi tháng được nhà nước phát cho từng bó cỏ, con "người" không còn là người nữa, mà dưới người!"




Và rồi bây giờ chúng ta lại ngồi đây, để nghĩ về 30/4/75 với một tâm cảm đáng ra phải như thế nào? Liệu sau 43 năm đã quá đủ, để những con người của ngày hôm ấy đã không còn trẻ nữa, hoặc đã già nua cho ngày hôm nay vẫn cứ hãnh tiến xuẩn ngốc rầm rộ ăn mừng chiến thắng, trên những quặn đau, tan hoang, mất mát của toàn dân hai miền Nam Bắc lòng người vẫn ly tán?


Nguyễn Viện: Lại một lần nữa, sắp đến ngày 30/4. Một ngày đã trở thành cái mốc của lịch sử, thay vì nối liền những tâm thức, làm gần hơn những tình cảm giữa những con người VN, thì 30/4 đã trở thành một nhát cắt tàn nhẫn của thời gian, phân biệt trước và sau cho lý lịch một con người, cũng như cho những sự kiện của đất nước, cả về chính trị lẫn văn hóa, đời sống. 




30/4 còn là ngày để xác định bên thắng cuộc, bên thua cuộc, dù đã 43 năm trôi qua. Thậm chí, sự chia rẽ sau thống nhất đất nước còn trở nên trầm trọng hơn, một cách bất thường. Tôi nghĩ, không một người có lương tri nào không cảm thấy xót xa. Mọi hãnh tiến hay thù hận, lẽ ra đều không nên có. Nhưng tiếc thay, hãnh tiến vẫn tiếp tục được phô trương, thù hận vẫn tiếp tục được đào sâu. Điều ấy, hậu quả thế nào, hẳn nhiên ai cũng biết, cũng thấy. 


Trong lúc vận mệnh đất nước đang đứng trước rất nhiều hiểm họa từ trong ra ngoài, thì ý chí người Việt bị phân hóa, tiềm lực người Việt bị bào mòn. Vừa đau, vừa lo.

Đặng Phùng Quân: Chia cách đất nước là số phần lịch sử không chỉ tái diễn một lần, từ sông Gianh đến Bến Hải, những thời điểm như 54, 75... Không phải chỉ có những tham vọng quyền lực, vật chất song còn là những sa đọa nhân tính, nô lệ tinh thần, biểu lộ tha hóa từ người xuống thú vật một khi cam tâm làm khuyển ưng cho ngoại bang .



Nguyễn Thị Thanh Bình: À... vậy thì bạn có nhớ ngày hôm đó 30/4 (phải gọi đúng tên gọi là gì nhỉ, hay có khi chỉ là những vần thơ Tháng Tư Đen mà bạn muốn chia sẻ?) khi Miền Nam VN bị đồng minh bỏ rơi và thất thủ, trong khi Miền Bắc VN thì cứ một mực vượt Trường Sơn, vạch dòng Bến Hải ngăn chia để xé rào tràn vào "đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào" hoặc "đánh cho chết đến người Việt Nam cuối cùng" thì toàn cảnh lịch sử đó, bạn đã ghi nhận được những gì, và lúc đó bạn cùng gia đình đang làm gì, ở đâu và ra sao? Chắc bạn còn nhớ cảm giác của mình hoặc gia đình ngày hôm ấy, rồi thì những ngày sắp đến và đã đến sau đó của thời điểm ấy, bạn đã sống như thế nào?




Nguyễn Viện: Ngày 30/4/1975, khi ấy tôi là một công chức ở Sài Gòn. Tình hình chiến sự căng thẳng, có lẽ hầu hết nhân viên mọi ngành nghề đều nghỉ làm. Hôm đó, tôi cũng nghỉ ở nhà với gia đình. Anh tôi là sĩ quan hải quân đóng ở Phú Quốc. Ở nhà, tôi thành con trai lớn, phải lo lắng tất cả mọi chuyện cho gia đình, không thể rời xa gia đình nửa bước. Kinh nghiệm của cuộc tấn công năm 1968 vẫn còn, dù khi ấy tôi còn nhỏ, nhưng cũng phải lo cho gia đình chạy loạn. Tình hình 1975 kinh khủng hơn. Tôi ở nhà chờ đợi tất cả mọi may rủi. Các tin tức về những ngày trước đó ở miền Trung với những tin đồn trả thù khủng bố, tra tấn, giết chóc… thật sự không làm tôi sợ hãi, mặc dù kinh nghiệm Mậu Thân ở Huế không phải không khiến tôi lo nghĩ. Tôi tự xét, mình chỉ là một anh công chức hạng bét, nên cũng có phần an tâm. 


Trước đó vài ngày, tướng Nguyễn Cao Kỳ có về khu tôi ở (Xóm Mới, Gò Vấp) đăng đàn sẽ chiến đấu tới cùng và nếu cần, sẵn sàng ở lại ăn mắm tôm với Việt Cộng. Tất nhiên, tôi không đủ dốt để tin chuyện đó. Trước đó nữa, tôi cũng được nghe chính giọng Tổng thống Thiệu trên đài phát thanh nói về gói viện trợ khẩn cấp 300 triệu đô bị Mỹ từ chối. Khi tướng Dương Văn Minh nắm quyền Tổng thống, tôi biết mọi chuyện coi như xong. Vấn đề tôi chờ đợi là cuộc chiến sẽ kết thúc như thế nào? Tuy nhiên, khi ông Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, nghe được qua radio, tôi không cảm thấy thất vọng hay vui mừng, mà chỉ buồn. Từ đây, tôi cũng như mọi người miền Nam sẽ phải sống với Cộng sản. 


Có một ông già trong xóm nhà tôi cũ, ông đi từng nhà bảo mọi người hãy chuẩn bị cờ để đón quân giải phóng. Khu tôi ở toàn dân Bắc kỳ di cư Công giáo, tôi hiểu vấn đề chào đón quân giải phóng theo cách của mình. Chúng tôi không hân hoan, nhưng chúng tôi muốn có hòa bình và thông hiểu. Tôi cũng làm một lá cờ Mặt trận Giải phóng Miền Nam bằng giấy cho gia đình, và bôi xóa lá cờ Việt Nam Cộng Hòa được vẽ trên bức tường trước cửa. 


Ngoài đường, từng toán lính miền Nam tháo bỏ súng ống, giày bốt, nón sắt… vất bừa bãi trên đường. Thảm hại đến đau xót. 


Rồi quân Giải phóng tiến vào, họ đi hàng một. Đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy Việt cộng. Hồi năm 1960, một anh lính du kích đột ngột xuất hiện giữa nhà tôi vào lúc 7g tối. Anh mời mọi người ra cuối nhà thờ họp. Khi ấy, nhà tôi ở Bến Cát, Bình Dương. 


Những người lính Giải phóng, trong tư cách người chiến thắng, nhưng cũng không lấy gì làm oai hùng, khi họ đi giữa hai hàng cờ của nhân dân. Họ cũng nhếch nhác, có người cởi trần và chỉ với một quần xà lỏn. Họ vừa từ phía An Phú Đông lội qua sông tiến vào Sài Gòn. Khi ấy, trời mưa lất phất. Dẫu sao, nhìn họ tôi cũng kính nể. Sau đó, qua tiếp xúc, tôi thấy hầu hết họ đều rất hiền. Chỉ khôi hài với những ông phét lác quá đà như kiểu miền Bắc TV chạy đầy đường, hay cắm ống tre xuống đất là có dầu đốt lửa nấu cơm…


Hai ngày sau, tôi đến cơ quan trình diện, đi làm lại. Học tập tại chỗ 3 ngày. Và lần đầu tôi biết với người Cộng sản, mọi bản thu hoạch hay phát biểu đều rập khuôn nhau và lập lại gần như nguyên văn những gì cán bộ nói. Sau đó, tôi biết cả những người lãnh đạo cao nhất, cũng luôn phát biểu rập khuôn nhau. Thậm chí, sự rập khuôn này mang tầm vóc thế giới, diễn ra ở tất cả các nước Cộng sản. 


Kinh khủng nhất, có lẽ là những người “thức thời” nhất, họ nhái cả giọng nói, cách nói của cán bộ. Hồi đó, thú thật, tôi không tránh được phải dành cho những người “thức thời” ấy sự khinh bỉ. Giờ đây, tôi chỉ thấy buồn cười. 


Cuộc cách mạng “long trời lở đất” nhanh chóng đưa cả nước đến nghèo đói, kiệt quệ bởi sự vô lý, phản văn minh của nó. Đó là cái giá rất đắt. 


Năm 1979, tôi bỏ cơ quan đi làm cuộc cách mạng khác. Và năm 1980, tôi đi tù. 


Cuối cùng, mọi chuyện cũng qua. Tôi sống và đi làm như mọi người. Cách mạng hay phản cách mạng thì cũng cần có cơm ăn, áo mặc.

Đặng Phùng Quân: Ngày 30 tháng 4 là chung cuộc phơi bày mọi mặt nạ ý thức hệ rơi xuống. Tuy nhiên, không có sự thật và công lý trên mảnh đất gọi là quê hương này:

Cái gọi là Mặt trận trơ khất những thằng người gỗ, cái gọi là cờ Giải phóng, nửa xanh nửa đỏ trên sòng bài chính trị, lưỡi liềm liếm một cái nhuộm đỏ tươi màu máu.

Khôn? Dại?



Nguyễn Thị Thanh Bình: Thật ra để phải mở lại lòng mình như mở lại những trang ký ức buồn bã xót xa, hoặc nhiều phần là không vui nổi, những người bên này hoặc bên kia chiến tuyến không lẽ cho đến lúc này không nhận ra được lời thú tội phũ phàng của Lê Duẩn: “Ta đánh đây là đánh cho Nga cho Tàu”? Và như thế, khi lật lại những trang quân sử đớn đau bi tráng của 30/4, hay mới đây là mốc điểm tưởng niệm của “50 năm thảm sát Mậu Thân Huế”, liệu có làm chúng ta tự hỏi đã đến lúc mình cần phải hành xử như thế nào để xứng đáng đáp đền linh hồn của những anh linh VN?




Nguyễn Viện: Quả thật bi kịch, cho đến tận bây giờ, khi Trung Quốc xâm chiếm biển đảo của VN và còn tiếp tục đe dọa lãnh thổ VN, Nga công khai ủng hộ lập trường lãnh thổ của Trung Quốc về đường Lưỡi bò ở Biển Đông, rất nhiều người VN vẫn chưa tỉnh ngộ. Họ không thấy VN là con cờ trong bàn cờ thế giới của Nga Tàu. Họ vẫn coi Tàu, Nga là ân nhân. Vẫn coi Mỹ là thù địch. Trong khi họ tìm mọi cách cho con cái, gia đình tị nạn tại Mỹ từ giáo dục đến sự an toàn về sau. 


Làm thế nào để linh hồn những người đã hy sinh cho cuộc chiến tranh bi thảm ấy, ở cả hai miền Nam – Bắc cảm thấy được đền đáp, có lẽ không gì khác là chúng ta phải làm cho VN tự cường, phồn thịnh. Trí lực người VN không thiếu, nhưng chúng ta thiếu khả năng huy động trí lực ấy vào công việc xây dựng đất nước. Một lần nữa, ngoài nỗ lực của mỗi công dân, còn ai có thể tạo ra sự đoàn kết và thúc đẩy cho sự phát triển quốc gia, ngoài đảng và nhà nước? Nhưng đảng và nhà nước đã làm gì cho sự hòa giải và huy động trí lực của toàn dân vào một mục tiêu chung? 

Đặng Phùng Quân: Hãy tưởng niệm cho những sinh linh oan khiên trong chiến tranh phi nghĩa, những lăng hào  hố rãnh gói trọn chứng tích phi cầm phi thú:

Hào Hồ dựng lên những nghĩa trang, dinh thự xây phân chia hai thế giới - đảng lãnh đạo và  nhân dân bị trị.

Mỗi trang kinh điển như một lá sớ gọi vong hồn về nhận phần mộ là những con diều giấy bay theo thiên đường mơ ước Hắn đã vẽ ra.

Là ai? Là ai?



Nguyễn Thị Thanh Bình: Nhiều quý vị trong chúng ta nói rằng, những con dân gốc Việt ở quê người không phải là không có tấm lòng cho quê hương mà hẳn nhiên là trái lại, có điều họ quên mất vai trò của mình là đã được quá an toàn tự do, khi kêu gọi những người dân thấp cổ bé miệng ở quê nhà phải biết hành động đứng lên đòi lại tự do cho chính mình. Nếu đồng bào ở ngoài nước chỉ đóng vai làm người ủng hộ, và hơn thế nữa cũng chẳng có cơ hội gì để có thể mong muốn xây dựng phát triển đất nước mình một cách thiết thực. Vậy theo bạn chúng ta phải làm gì để góp phần vào công cuộc dân chủ hóa một đất nước đã ù lì, lì lợm không hề muốn rủ bỏ thay đổi, khi mà chính Mahatma Ghandi, thủ lãnh của đường lối BBĐ cũng đã nói: “Hãy trở thành chính sự thay đổi mà bạn muốn nhìn thấy trên thế giới này”? Thử hỏi bạn có muốn được làm một nhà văn chân chính hay đơn thuần là một công dân đúng nghĩa đang muốn lên tiếng cho những thao thức trăn trở cần thiết, cho một đất nước đang có quá nhiều thiếu vắng về quyền được nói, được tỏ bày biểu đạt của tự do ngôn luận, tự do báo chí?




Nguyễn Viện: Vâng, có rất nhiều người đang sống ở nước ngoài nói năng, hành sử một cách vô tội vạ. Có những người mà tôi không ngại nêu tên, như Tổng thống tự phong Đào Minh Quân, thậm chí gây tội ác, khi họ đẩy nhưng người yêu nước ngây thơ vào tù. 


Những người đấu tranh trong nước cần sự hỗ trợ từ người ngoài nước trong một tinh thần chung, vì tự do và phát triển đất nước. Nhưng đừng đi buôn máu người khác. 


Chúng ta muốn thay đổi theo một chiều hướng tốt đẹp hơn, trước hết là quyền được nói trung thực. Và theo ý của Mahatma Ghandi mà bạn đã trích dẫn, mỗi người chúng ta cũng cần trung thực. Chúng ta đang chiến đấu cho sự thật chiến thắng giả dối, ngụy tín. Và chỉ bằng sự thật, chúng ta mới có thể chiến thắng. Dù bạn là nhà văn hay một công dân bình thường, hãy nói sự thật. 

Đặng Phùng Quân: Hãy nhìn thẳng vào cuộc xâm lược đang diễn ra với ngàn ngàn nô lệ đại biểu cho thực dân mới ở thế kỷ XXI này: Đấy Mao! Đấy Tập! Đấy Xtalin!



Nguyễn Thị Thanh Bình: Còn một câu hỏi chót, và câu này dường như được gợi ý từ câu nói rất đậm đà ý nghĩa của một Thiếu tướng khá trẻ và tài giỏi của quân lực Hoa Kỳ, hiện được biết đang đóng quân ở Nam Hàn, xin hân hạnh không chỉ muốn được hỏi Tướng Lương Xuân Việt rằng: Liệu có phải Thiếu tướng muốn nhắn nhủ điều gì thầm kín với tuổi trẻ Việt Nam khi thổ lộ: “… tôi cũng rất may là đã mang dòng máu dân tộc vốn có 4000 năm văn hiến, và trong máu tôi có dòng máu của Quang Trung, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo và Ngô Quyền:? Phải chăng tuổi trẻ Việt Nam lúc này đã không còn được dạy dỗ môn học lịch sử ở trường lớp, để được ôn lại những trang sử hào hùng của dân tộc nên dần dà đã lãng quên cả những giấc mơ nhỏ nhoi được làm người, nói chi đến (giấc) “Mơ Làm Người Quang Trung” như thông điệp gởi gấm của một tựa sách Duyên Anh, khi đất nước đang đến hồi lâm nguy và tháng 4 đen với những bản án nặng nề của những tù nhân lương tâm gia tăng ở mức độ khùng. Không lẽ chúng ta không đồng ý là chế độ độc tài CSVN đã thua sạch sành sanh trong Hòa Bình, và ai sẽ là người phải biết hóa giải lòng mình trước hết?


Nguyễn Viện: Có lẽ phải nói lại cho đúng, những trang sử hào hùng của Quang Trung, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo và Ngô Quyền vẫn được dạy dỗ cho lớp trẻ. Tuy có điều đáng phải suy nghĩ này, kẻ thù phương Bắc của dân tộc Việt, theo đúng tinh thần tuyên truyền của chế độ, không phải là Trung Quốc hôm nay, mặc dù Trung Quốc hôm nay từng đánh phá độc ác VN trong cuộc chiến tranh biên giới năm 1979, chiếm Hoàng Sa năm 1974, chiếm Gạc-Ma và một số đảo khác từ 1988… Và tiếp tục dã tâm độc chiếm Biển Đông, đồng thời với một âm mưu Hán hóa toàn diện. Mà họ vẫn coi Cộng sản Trung Quốc là anh em, là ân nhân. Vì thế, phản đối Trung Quốc xâm lấn biển đảo, hay tố cáo Trung Quốc phá hoại VN mọi mặt đều bị cho là phản động. 


Chủ nghĩa Cộng sản đã tàn phá con người, xã hội VN đến tận gốc rễ. Tuy nhiên, vẫn may mắn, văn hóa và xã hội miền Nam còn giữ được những điều tốt đẹp, nó đủ sức hoán cải bộ mặt xã hội vô nhân này trở lại với dáng dấp con người. Và có lẽ vì thế, nhiều người cho rằng Cộng sản đã thua trong hòa bình. Với tôi, đây không phải là chuyện thắng thua. Bởi vì, con người, dù thế nào, hành trình về phía trước của nó, vẫn là hoàn thiện cái bản chất người của mình, cho dù nó bị giết.

Đặng Phùng Quân: Hành động nếu không quá muộn trước kẻ thù truyền kiếp của cha ông. Bọn khuyển ưng lúc đó ở đâu?


Tháng 4/2018
Nguyễn Thị Thanh Bình
phai  
#2 Đã gửi : 25/04/2018 lúc 06:25:52(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Nhà văn Dương Thu Hương không những đã trả lại đúng tên gọi cho Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông năm xưa, mà tác giả cuốn truyện dài gây chú ý "Thiên Đường Mù" cũng đã nhỏ lệ bên hè phố Sài Gòn khi nhận ra mình đã bị đánh lừa và tọng đầy những chiếc bánh vẽ như sau: "Khi vào đến Sài Gòn, chúng tôi mới hiểu rằng XH Miền Bắc là một XH cấu trúc man rợ: mỗi tháng được nhà nước phát cho từng bó cỏ, con "người" không còn là người nữa, mà dưới người!" 


Và rồi bây giờ chúng ta lại ngồi đây, để nghĩ về 30/4/75 với một tâm cảm đáng ra phải như thế nào? Liệu sau 43 năm đã quá đủ, để những con người của ngày hôm ấy đã không còn trẻ nữa, hoặc đã già nua cho ngày hôm nay vẫn cứ hãnh tiến xuẩn ngốc rầm rộ ăn mừng chiến thắng, trên những quặn đau, tan hoang, mất mát của toàn dân hai miền Nam Bắc lòng người vẫn ly tán? 



Nhà thơ Hoàng Vi Kha: Nghĩ về 30 tháng 4: trả lại sự thật của lịch sử để học lấy những bài học vô giá về các chủ thuyết mị dân, không thực tế, về tầm quan trọng của nền dân chủ, tự do trong xã hội và vai trò / vị trí tương quan trên trường quốc tế. 


Rầm rộ ăn mừng chiến thắng chính là: 1. hành động chứng minh “hòa hợp, hòa giải” chỉ là ngụy ngữ, 2. tiếp tục nhồi sọ người dân và thế hệ sau những luận điệu tuyên truyền, bẻ cong lịch sử để nhằm tự tôn vinh và củng cố quyền lực cai trị, 3. tiếp tục làm băng hoại nền đạo đức nhân bản thay thế bằng kiểu đạo đức giả (như tràn lan các mặt hàng giả hiện nay) từ đó sản sinh là những kẻ phục tùng / toa rập vì quyền lợi. 


Nguyễn Thị Thanh Bình: À... vậy thì bạn có nhớ ngày hôm đó 30/4 (phải gọi đúng tên gọi là gì nhỉ, hay có khi chỉ là những vần thơ Tháng Tư Đen mà bạn muốn chia sẻ?) khi Miền Nam VN bị đồng minh bỏ rơi và thất thủ, trong khi Miền Bắc VN thì cứ một mực vượt Trường Sơn, vạch dòng Bến Hải ngăn chia để xé rào tràn vào "đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào" hoặc "đánh cho chết đến người Việt Nam cuối cùng" thì toàn cảnh lịch sử đó, bạn đã ghi nhận được những gì, và lúc đó bạn cùng gia đình đang làm gì, ở đâu và ra sao? Chắc bạn còn nhớ cảm giác của mình hoặc gia đình ngày hôm ấy, rồi thì những ngày sắp đến và đã đến sau đó của thời điểm ấy, bạn đã sống như thế nào? 


Nhà thơ Hoàng Vi Kha: Nhớ cái gian ác xảo quyệt đầu tiên: “đem theo vật dùng cho 30 ngày”. Khi từ giã ra đi, cha dặn dò “mỗi ngày xé 1 tời lịch, đếm đúng 30 tờ thì cha về”. Nhưng cha đi “mút mùa lệ thủy” 10 năm thay vì 30 ngày. 


Từ sau đó là những chuổi dài liên tục của thống trị bằng gian ác, xảo quyệt và bạo lực. 


Nguyễn Thị Thanh Bình: Thật ra để phải mở lại lòng mình như mở lại những trang ký ức buồn bã xót xa, hoặc nhiều phần là không vui nổi, những người bên này hoặc bên kia chiến tuyến không lẽ cho đến lúc này không nhận ra được lời thú tội phũ phàng của Lê Duẩn: “Ta đánh đây là đánh cho Nga cho Tàu”? Và như thế, khi lật lại những trang quân sử đớn đau bi tráng của 30/4, hay mới đây là mốc điểm tưởng niệm của “50 năm thảm sát Mậu Thân Huế”, liệu có làm chúng ta tự hỏi đã đến lúc mình cần phải hành xử như thế nào để xứng đáng đáp đền linh hồn của những anh linh VN? 


Nhà thơ Hoàng Vi Kha: Thế hệ trước: Chép lại / kể lại / truyền lại những sự thật / sự kiện của cuộc chiến. Chép lại / kể lại / truyền lại những nền mống xây dựng một xã hội dân chủ, xây dựng những con người đầy nhân bản / nhân văn. Chép lại / kể lại / truyền lại những kinh nghiệm / những sai lầm đều là những bài học đã đổi bằng bao xương máu nhưng sẽ tránh được bao máu xương phải đổ về sau. 


Thế hệ sau: Mở tâm để hiểu, để cảm thông, để khơi và giữ tình “đồng bào”, tình đất nước. Mở trí để sáng suốt nhìn vào di sản sự thật / lịch sử / bài học từ ông cha từ thế giới / kiến thức nhân loại và soi vào hành trình tương lai. Mở gan dạ để tiếp nhận, gánh vác, bước tiếp. 


Khi đem lại tự do, dân chủ, độc lập cho Việt Nam là khi đáp-đền / tẩy gội oan khiên được cho linh hồn của những người đã chết cho tự do, dân chủ, độc lập. 


Nguyễn Thị Thanh Bình: Nhiều quý vị trong chúng ta nói rằng, những con dân gốc Việt ở quê người không phải là không có tấm lòng cho quê hương mà hẳn nhiên là trái lại, có điều họ quên mất vai trò của mình là đã được quá an toàn tự do, khi kêu gọi những người dân thấp cổ bé miệng ở quê nhà phải biết hành động đứng lên đòi lại tự do cho chính mình. Nếu đồng bào ở ngoài nước chỉ đóng vai làm người ủng hộ, và hơn thế nữa cũng chẳng có cơ hội gì để có thể mong muốn xây dựng phát triển đất nước mình một cách thiết thực. Vậy theo bạn chúng ta phải làm gì để góp phần vào công cuộc dân chủ hóa một đất nước đã ù lì, lì lợm không hề muốn rủ bỏ thay đổi, khi mà chính Mahatma Ghandi, thủ lãnh của đường lối BBĐ cũng đã nói: “Hãy trở thành chính sự thay đổi mà bạn muốn nhìn thấy trên thế giới này”? Thử hỏi bạn có muốn được làm một nhà văn chân chính hay đơn thuần là một công dân đúng nghĩa đang muốn lên tiếng cho những thao thức trăn trở cần thiết, cho một đất nước đang có quá nhiều thiếu vắng về quyền được nói, được tỏ bày biểu đạt của tự do ngôn luận, tự do báo chí? 


Nhà thơ Hoàng Vi Kha: Tuổi trẻ tại hải ngoại: sanh / trưởng tại các quốc gia có nền tự do, dân chủ họ được giáo dục từ nhỏ rằng: Freedom is not Free. Không thể trông chờ vào ai mà chính mình phải tự đấu tranh cho điều mà mình mong cầu. Trong bóng tối trước tiên phải tự khơi lên ngọn lửa thì người ngoài bóng tối mới nhìn thấy mà tương trợ. Do vậy, ở bất kỳ nơi nào, để có thay đổi / cách mạng / chuyển hóa cũng là do người trong nước đóng vai trò chủ động và chính. 


Tuổi trẻ tại hải ngoại hấp thụ được các luồng tư tưởng tự do, tự chủ thì cần trau dồi thêm tình tự dân tộc / cội nguồn. Đây lại là điều truyền lại từ thế hệ đi trước. Tình yêu dành cho đất nước Việt Nam, cho người Việt Nam cần phải có sự “đầu tư” đúng của thế hệ đi trước (gia đình luôn quan trọng) và của thời gian gắn bó để bồi đắp. 


Tuổi trẻ / thể hệ người Việt tại hải ngoại vẫn có rất nhiều cách để tiếp tay / hổ trợ / đồng hành với người Việt trong nước. (khai trí / lá phiếu cử tri tại nước sở tại / tham chính / luật pháp quốc tế / truyền thông v.v... rất nhiều hình thức để giúp và đấu tranh thì phải đa diện, linh động / linh hoạt không chỉ ở một mặt trận). 


Nguyễn Thị Thanh Bình: Còn một câu hỏi chót, và câu này dường như được gợi ý từ câu nói rất đậm đà ý nghĩa của một Thiếu tướng khá trẻ và tài giỏi của quân lực Hoa Kỳ, hiện được biết đang đóng quân ở Nam Hàn, xin hân hạnh không chỉ muốn được hỏi Tướng Lương Xuân Việt rằng: Liệu có phải Thiếu tướng muốn nhắn nhủ điều gì thầm kín với tuổi trẻ Việt Nam khi thổ lộ: “… tôi cũng rất may là đã mang dòng máu dân tộc vốn có 4000 năm văn hiến, và trong máu tôi có dòng máu của Quang Trung, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo và Ngô Quyền:? Phải chăng tuổi trẻ Việt Nam lúc này đã không còn được dạy dỗ môn học lịch sử ở trường lớp, để được ôn lại những trang sử hào hùng của dân tộc nên dần dà đã lãng quên cả những giấc mơ nhỏ nhoi được làm người, nói chi đến (giấc) “Mơ Làm Người Quang Trung” như thông điệp gởi gấm của một tựa sách Duyên Anh, khi đất nước đang đến hồi lâm nguy và tháng 4 đen với những bản án nặng nề của những tù nhân lương tâm gia tăng ở mức độ khùng. Không lẽ chúng ta không đồng ý là chế độ độc tài CSVN đã thua sạch sành sanh trong Hòa Bình, và ai sẽ là người phải biết hóa giải lòng mình trước hết? 


Nhà thơ Hoàng Vi Kha: Sự thờ ơ / vô cảm / hèn nhát ở ngày hôm nay là hậu quả của những chuổi dài liên tục việc “trồng người mới XHCN” của kẻ thống trị. Cho nên, cần vun trồng lại nhân bản, đức / trí / thức, vun trồng lại từ trong mỗi gia đình. Cần tạo nhiều những liên kết, từ ít tới đông hơn, tới lớn hơn để trở thành nguồn lực bảo vệ chân lý / chân thiện mỹ, đối đầu với những âm mưu / thế lực phá hoại và đàn áp con người. Khi có nhiều những người như thế tức sẽ tự nhiên có lại những Trưng Vương, Ngô Quyền, Hưng Đạo, Quang Trung... và có lại / xây nên một đất nước độc lập, phú cường, có khả năng đương đầu với bất kỳ kẻ xâm lược nào. 


Những bản án nặng nề ấy chỉ chứng tỏ nỗi sợ hãi của bạo quyền. Khi chỉ vài người / vài chục người thì bạo quyền có thể dễ dàng đàn áp / bắt bớ. Nhưng khi tăng thành hàng ngàn / chục ngàn / triệu người thì chắc chắn sẽ không còn “tù nhân lương tâm” vì bạo quyền sẽ không còn có thể tồn tại. 


*


Trả lời của nhà thơ Lưu Trọng Văn: 


Thể theo lời yêu cầu của nhà thơ Lưu Trọng Văn, xin coi đây là câu trả lời cho các câu hỏi ở trên: 


Tôi nghĩ chúng ta cùng khép lại quá khứ. Tôi không thể trả lời các câu hỏi này vì tôi không thể và không muốn đứng về bên này hay bên kia khi cả hai bên trong quá khứ và có thể cả trong hiện tại ấy chỉ là một- máu thịt của tôi, và sẽ mãi mãi là một trong tương lai mà chúng ta cùng phấn đấu vì một dân tộc, một quốc gia hùng cường. 




Trả lời của nhà văn Liêu Thái: 


1. Có một điều dễ nhận biết, sau gần nửa thế kỉ trôi qua, những gì nhà văn Dương Thu Hương từng nói có vẻ như cũ đi về mặt chữ nghĩa nhưng vẫn mới về mặt nội dung. Câu chuyện ăn mừng của “bên thắng cuộc”, tôi nghĩ điều này hoàn toàn phụ thuộc vào tầm nhận thức cũng như vốn liếng nhân văn của mỗi chế độ chính trị. Tôi có một người cậu ruột là liệt sĩ Cộng sản và cha tôi là một sĩ quan cấp Tá quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Và cho đến bây giờ, trước lúc vĩnh biệt con cháu, bà Ngoại tôi vẫn đau đáu không tìm được nắm xương của con mình cũng như bản thân tôi, hơn 40 tuổi vẫn thèm được cảm giác cha gọi cho cái bánh vì ông rời bỏ mẹ tôi lúc tôi mới 4 tháng trong bụng mẹ để chạy trốn nỗi sợ vô hình sau 1975 (có thể ông sợ tôi liên lụy sau này chăng!?). Chiến tranh, đó là nỗi đau khốc liệt, tàn nhẫn. Nhưng đùa vui, reo mừng trước đống tro chiến tranh là một trò đùa thiếu nhân tính. 


2. Tôi không có ký ức về ngày 30 tháng 4 bởi tôi sinh sau mốc lịch sử này, những gì cảm nghiệm về thời điểm ấy, với tôi chỉ thông qua sách vở, tư liệu. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thiếu thực chứng. Bởi thời thơ ấu của tôi là thời của (xin lỗi) cứt trẻ con còn nguyên hạt bo bo, hạt kê hay hạt ngô mẻ. Và những người thương binh phía bên kia chống nạn đi xin ăn ở các bến xe, họ bị hất hủi, đau khổ, họ không có lối thoát. Thực sự, đó là chấm đen khó phai trong não trạng tôi. Và đáng sợ hơn là tôi từng chứng kiến mẹ tôi chửi những kẻ “trở cờ”. Bà từng chửi người anh chú bác ruột của bà về việc trước 1975, ông là một viên chức VNCH, sau 30 tháng 4, ông ta mặc áo quần bộ đội, mang súng đi kiếm kê tài sản từng nhà… Trong đó, ông cũng không quên “tẫng” luôn lý lịch gia đình liệt sĩ của bà Ngoại tôi (bởi ông cầm giấy báo tử của chi khu gửi về cho bà ngoại tôi và đi khai cho chính gia đình ông, hiện tại, ông vẫn đang hưởng chế độ dành cho thân nhân liệt sĩ mặc dù ông không phải ruột thịt). Và đương nhiên, ông ta không phải là Cộng sản nằm vùng, ông ta chỉ là kẻ “trở cờ” trong khuynh hướng phù thịnh của một kẻ giảo hoạt. Hiện tại, cuộc đời ông ta cũng chẳng mấy hay ho gì, nghĩa là một kết cục bi đát. Nhưng trả giá cho cái kết cục bi đát của kẻ trở cờ là hàng trăm số phận bị vùi dập để rồi chính y cũng chả ra gì. Và hình như thời nào cũng có kẻ trở cờ theo nghĩa này hoặc nghĩa khác! 


3. Câu hỏi rất hay và mang nhiều gợi mở. Nhưng có vẻ như người đặt câu hỏi kì vọng quá lớn vào số đông nhân dân trong lúc những kẻ có thế lực và có khả năng qui tụ đám đông lại rất mê Tàu, mê Nga, hiện trạng đất nước hôm nay đã cho thấy Lê Duẩn nói đúng. Ông ta nói quá đúng và ông ta cũng nhìn người Việt đầy thực dụng (nhưng sâu sắc, bởi chí ít ông cũng không lý tưởng hóa tâm tính người Việt). Và câu chuyện ngày hôm nay, nếu ai thực sự đau lòng cho dân tộc, sẽ thấy người Cộng sản họ không nói sai, bởi họ đọc ra căn tính dân tộc và vận dụng, bẻ lái nó một cách khôn khéo chứ không nhân văn hay lý tưởng hóa dân tộc. Trên nghĩa này, họ đã đúng và đã thắng! 


4. Trích câu hỏi “…Thử hỏi bạn có muốn được làm một nhà văn chân chính hay đơn thuần là một công dân đúng nghĩa đang muốn lên tiếng cho những thao thức trăn trở cần thiết, cho một đất nước đang có quá nhiều thiếu vắng về quyền được nói, được tỏ bày biểu đạt của tự do ngôn luận, tự do báo chí?...”. Theo tôi, một nhà văn chân chính hay không chân chính, điều này thuộc về nhận xét của độc giả và nó phải qua thử thách của thời gian với tác phẩm. Vấn đề chân chính hay “ngụy chữ” không thuộc về lựa chọn đứng bên này hay đứng bên kia mà nó thuộc về tâm tính, hay nói xa hơn chút là lương tri nhà văn. Nếu người viết không viết ra từ những xung động tâm hồn và ray rứt lương tri thì cái anh ta/chị ta/ông ta/bà ta/y/thị… viết ra khó có thể gọi là tác phẩm. Mà rung động hay ray rứt lại thuộc về thế giới của tâm cảm, của bản năng và tư tưởng. Nên chỗ này, nhà văn không thể lựa chọn mà chính văn chương, tác phẩm và lịch sử sẽ xếp họ vào loại người nào, tác giả gì… Họ có muốn sắm vai chân chính nhưng tâm hồn họ lại rặt những mưu toan thì điều ấy có thể che mắt độc giả được vài năm, vài chục năm nhưng không thể lâu hơn. Tôi nghĩ vậy! 


5. Tôi là người cầm bút, và điều tối kị của người cầm bút là “mặc cảm AQ”, tôi không bao giờ nói rằng người Cộng sản đã thua sạch sành sanh trong Hòa Bình. Bởi thắng hay thua là do tiêu chí, mục tiêu và lý tưởng đặt ra của mỗi bên. Những người lấy tiêu chí vật dục làm mục tiêu hướng đến thì đất nước rối ren và sợ hãi, nhân dân càng mù mờ về đạo đức cũng như đời sống càng khốc liệt, càng thiếu nhân văn bao nhiêu thì họ chiến thắng bấy nhiêu, bởi đó là mục tiêu họ cần đạt. Và chúng ta, chính những con người lấy nhân bản, khai sáng và dân tộc đặt làm mục tiêu hướng đến của dân tộc đã thua. Chúng ta đã không đạt được mục đích của mình một cách ê chề, đau đớn, đó là sự thật. Chúng ta tự thấy mình thua trong quá khứ và ngay cả hiện tại, tự thấy mình đã quị ngã xuống mặt đường lý tưởng. Để từ đó đứng dậy hoặc là đi tiếp, hoặc là cắn lưỡi giữ khí tiết một cách thinh lặng, không ồn ào. 

Nguyễn Thị Thanh Bình
song  
#3 Đã gửi : 28/04/2018 lúc 08:50:33(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,685

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Vẫn còn là những câu hỏi 30/4 sau 43 năm

1. Nhà văn Dương Thu Hương không những đã trả lại đúng tên gọi cho Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông năm xưa, mà tác giả cuốn truyện dài gây chú ý "Thiên Đường Mù" cũng đã nhỏ lệ bên hè phố Sài Gòn khi nhận ra mình đã bị đánh lừa và tọng đầy những chiếc bánh vẽ như sau: "Khi vào đến Sài Gòn, chúng tôi mới hiểu rằng XH Miền Bắc là một XH cấu trúc man rợ: mỗi tháng được nhà nước phát cho từng bó cỏ, con "người" không còn là người nữa, mà dưới người!" 


Và rồi bây giờ chúng ta lại ngồi đây, để nghĩ về 30/4/75 với một tâm cảm đáng ra phải như thế nào? Liệu sau 43 năm đã quá đủ, để những con người của ngày hôm ấy đã không còn trẻ nữa, hoặc đã già nua cho ngày hôm nay vẫn cứ hãnh tiến xuẩn ngốc rầm rộ ăn mừng chiến thắng, trên những quặn đau, tan hoang, mất mát của toàn dân hai miền Nam Bắc lòng người vẫn ly tán? 


Nhà văn Sơn Tùng: Tôi nghĩ không cần phải tới hôm nay, sau 43 năm, “mới đủ” để cho những người ở bên “đại thắng” năm 1975 sáng mắt sáng lòng. Nhưng tôi ngạc nhiên không thấy những người ấy làm một cái gì để chuộc tội, hay sửa lại những sai lầm mà họ đã là nạn nhân của “bức màn tre” kín mít và sự nhồi sọ “ưu việt” của cộng sản. Trường hợp Dương Thu Hương và một số ít người khác chỉ là ngoại lệ, đã dám nói lên sự thật và chống lại cái chế độ “khốn nạn” ấy (lời LS. Nguyễn Văn Đài). 


2. À... vậy thì bạn có nhớ ngày hôm đó 30/4 (phải gọi đúng tên gọi là gì nhỉ, hay có khi chỉ là những vần thơ Tháng Tư Đen mà bạn muốn chia sẻ?) khi Miền Nam VN bị đồng minh bỏ rơi và thất thủ, trong khi Miền Bắc VN thì cứ một mực vượt Trường Sơn, vạch dòng Bến Hải ngăn chia để xé rào tràn vào "đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào" hoặc "đánh cho chết đến người Việt Nam cuối cùng" thì toàn cảnh lịch sử đó, bạn đã ghi nhận được những gì, và lúc đó bạn cùng gia đình đang làm gì, ở đâu và ra sao? Chắc bạn còn nhớ cảm giác của mình hoặc gia đình ngày hôm ấy, rồi thì những ngày sắp đến và đã đến sau đó của thời điểm ấy, bạn đã sống như thế nào? 


Nhà văn Sơn Tùng: Về câu hỏi này, tôi muốn hơi dài dòng một tí. Ngày 30 tháng 4, 1975 tôi ở Sài-Gòn cùng với vợ và đứa con trai 10 tuổi. Dân Sài-Gòn lúc ấy hầu như ai ai cũng cuống cuồng tìm đường “chạy”, nhưng tôi đã quyết định không đi. Không phải tôi ngồi chờ để được… giải phóng, hay không biết tình hình đã nguy ngập ra sao. Tôi đã quyết định ở lại vì 3 lý do: 


- “Đầu hàng vô điều kiện”, như đã xảy ra, là một “kịch bản” không hề có trong đầu tôi. Tôi nghĩ cuộc chiến này đã tới hồi kết thúc và sẽ có một giải pháp nào đó được hai bên thỏa thuận để chấm dứt bắn giết, và tôi muốn có mặt trong biến cố trọng đại ấy. Ba mươi năm trước, ngày 2.9.1945, Hồ Chí Minh đọc bản “Tuyên ngôn độc lập” tôi là một đứa bé lên chín nhưng đã cảm thấy đó một ngày trọng đại khi được bố dắt theo tới đầu phố cùng đám đông tụ họp để nghe máy phóng thanh truyền đi bản “Tuyên ngôn độc lập” do Hồ Chí Minh đọc. Ngày đó có thể coi ngày khởi đầu, hay cội nguồn của cuộc chiến khốc liệt kéo dài cho tới nay (1975) và đang tới chỗ kết thúc, khi tôi 39 tuổi. Tôi muốn ở lại với mọi người để chứng kiến những gì sẽ diễn ra. 


- Khi ấy, em ruột tôi và nhiều người thân còn đang ở ngoài mặt trận. Lòng nào mà tôi bỏ đi cho được? 


- Tôi không thích sống đời lưu vong tị nạn ở hải ngoại. 


Sáng ngày 30.4.1975, đứng trên lầu 4 Cư xá Thanh Đa nhìn đoàn xe cắm “cờ giải phóng” nửa đỏ nửa xanh chạy trên Quốc lộ 13 hướng vào Sài-Gòn, tôi cảm thấy như vừa rơi xuống địa ngục. Tôi nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn thêm nữa. 


Bảy năm sau, tôi vượt biển và thoát được tới Malaysia. 


Đã có nhiều tên gọi cho ngày 30.4.1975, tùy ở bên chiến thắng hay bên chiến bại, tùy miền Bắc hay miền Nam. 


Miền Bắc: Ngày Giải Phóng, Đại Thắng Mùa Xuân… 


Miền Nam: Ngày Quốc Hận, Tháng Tư Đen… 


Sau 43 năm, thiết tưởng đã đủ dữ kiện lịch sử để đặt cho ngày ấy một cái tên chung cho cả bên thắng cũng như bên bại, miền Bắc cũng như niềm Nam: “Ngày Ô Nhục”. 


Miền Nam: Có nhiều l‎ý do đã được nêu ra để giải thích cho một chiến bại ô nhục. Sự ô nhục được nhìn thấy bằng mắt với sự tan vỡ trong hỗn loạn của một quân đội được coi là hùng mạnh nhất Á Châu vào thời ấy, với những người lính vứt bỏ vũ khí, lột quân phục, tháo giày trận, chen lấn cùng thường dân, bỏ chạy về nơi an toàn, và cuối cùng là hình ảnh “Tổng thống” Dương Văn Minh cúi mặt cùng với nội các ba ngày của ông bị dẫn giải ra khỏi Dinh Độc Lập. Không nói đến những ô nhục kéo dài nhiều tháng năm sau do chính sách đối xử tàn bạo và độc ác của phe chiến thắng đối với phe chiến bại. 


Lý do thường được nói tới nhiều để biện minh cho bên chiến bại là sự “phản bội” của đồng minh Hoa Kỳ, nhưng cuộc chiến tranh ấy không bắt đầu từ năm 1965, khi Hoa Kỳ tự ý‎ đem quân vào miền Nam tham chiến mà không hề có sự đồng thuận hay cam kết nào giữa VNCH và Hoa Kỳ. Năm 1972 Hoa Kỳ cũng tự ý rút quân như khi đến. 


Cuộc chiến tranh ấy đã bắt đầu từ 20 năm trước đó, khi người cộng sản Việt Nam do Hồ Chí Minh lãnh đạo năm 1945 đội lốt “kháng chiến” (Việt Minh) cướp chính quyền và bắt đầu diệt trừ những ai không theo “kháng chiến”, hay theo kháng chiến nhưng không theo cộng sản. 


Cuộc chiến tranh Quốc/Cộng đã bắt đầu từ đó và phe Quốc gia đã bỏ lỡ nhiều cơ hội đánh bại Cộng sản, từ những sai lầm của chính phủ Trần Trọng Kim, đến sự thoái vị tai hại của Vua Bảo Đại, sự yếu kém của các đảng phái Quốc gia, đến việc lật đổ chính quyền Ngô Đình Diệm... 


Từng lớp trí thức, “sĩ phu” Việt Nam khi ấy, tuy giàu lòng yêu nước nhưng thiếu sáng suốt, một số không nhỏ đã bị tên HCM gian xảo lừa, đem thân làm công cụ cho hắn, lôi kéo theo những thành phần khác trong xã hội vào hàng ngũ cộng sản. Khi tỉnh ngộ, biết mình dại thì đã quá muộn, trở thành những con người mà tên trùm cộng sản Nga đại gian ác Lênin gọi là “những tên ngốc hữu dụng”. 


Những trí thức trong vùng quốc gia thì một số cũng khờ dại không kém, làm tay sai không công cho cộng sản, phá nát hậu phương miền Nam mà cứ nghĩ là tiến bộ, yêu nước, yêu hòa bình. 


Cuối cùng là ngày 30.4.1975, miền đất đã thấm bao dòng máu đào của những người con yêu nước trong cuộc chiến đấu cho Chính Nghĩa trong suốt 20 năm đã bỏ trống cho một ông tướng nhiều tham vọng nhưng khờ khạo về chính trị lên nắm quyền “tổng thống” để cúi đầu quy hàng trong ô nhục mà không có đủ can đảm để bắn một viên đạn vào đầu như nhiều thuộc cấp của ông ta đã làm. Ô nhục nào hơn? 


Miền Bắc: Đã có nhiều mỹ từ và ngoa ngôn để huyênh hoang cho chiến thắng năm 1975 của họ, một “chiến thắng” đạt được dựa trên lừa dối và tàn bạo đối với đồng bào họ mà chính tên cộng sản quốc tế cuồng tín và vô học Lê Duẩn đã không thể chối cãi khi hắn nói: “Ta đánh đây là đánh cho Liên-xô, cho Trung Quốc”! Một chiến thắng ô nhục và vô nghĩa với hơn một triệu thanh niên miền Bắc đã bỏ xác trong Nam “cho Liên-xô, cho Trung quốc”. 


Ngày 30.4.1975 được gọi là ngày “Giải phóng” thì cũng chính là ngày khởi đầu cho hàng triệu người ồ ạt vượt biển vượt biên đi tìm tự do. Đồng thời cũng là ngày khởi đầu cho những nhà tù mang tên là “Trại Cải tạo” mọc lên trong rừng rậm trên khắp nước để đày ải những người vô tội bị cái gọi là “Tòa án Nhân dân” kết tội “chống phá cách mạng” mà trước đây trong gần 100 năm bị thực dân Pháp đô hộ, dân ta cũng không bị tù đày oan ức nhiều như ngày nay dưới chế độ “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa VN”. Mới đây nhất là vụ “Tòa án nhân dân” ở Hà-nội ngày 5 tháng 4 vừa qua đã kết tội nặng sáu người chỉ vì lên tiếng đòi lại quyền làm người, làm dân đã bị “nhà nước nhân dân” cướp đoạt”. “Cộng hòa Xã Hội Chũ VN” hiện là nước có nhiều người đang ngồi tù thứ hai trên thế giới. Vinh quang hay ô nhục? 


Ngày 30.4.1975 cũng được bên chiến thắng hãnh diện gọi là ngày “thống nhất” đất nước. Ô nhục thay, đó cũng là ngày khởi đầu cho một thời kỳ chia rẽ trầm trọng chưa từng thấy trong lịch sử mấy ngàn năm của dân tộc Việt Nam mà càng ngày càng hiện rõ. 


Dưới tên “Cộng hòa Xã hội Chủ Nghĩa VN”, hiện nay có 3 nước Việt Nam: 


- Một nước Việt Nam của hơn bốn triệu đảng viên cộng sản tóm thâu mọi đặc quyền, được lợi. Họ nhân danh nhân dân (nhà nước nhân dân) để nô lệ hóa nhân dân. Họ nắm trong tay cả ba quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp, và toàn quyền sanh sát. Trong khi chủ nghĩa cộng sản đã chết gần 30 năm rồi khi Đế quốc Đỏ Liên-sô và Khối Cộng sản chư hầu Đông Âu sụp đổ, đảng Cộng sản VN biến thành một thứ Mafia da vàng, các đảng viên có chức có quyền đều trở thành những đại gia đỏ, công khai phô trương sự giàu có. Họ dâng cả nước cho Tàu cộng và thẳng tay đàn áp dân. 


- Một nước Việt Nam của những người an phận, chấp nhận sống như một bầy cừu dưới sự chăn dắt của đảng CSVN, không cảm thấy bị “nhà nước nhân dân” tước đoạt mọi thứ quyền tự do của con người, họ chỉ cần được yên ổn làm ăn, kiếm tiền để thực hiện được những ước mơ nhỏ bé của đời sống thường ngày. Họ không cần biết đến chính trị, đến tự do, dân chủ, nhân quyền, đến nước còn hay nước mất. Ai tranh đấu, tù tội mặc ai. 


- Một nước Việt Nam của những người có nhận thức về tự do và nhân quyền. Họ không chấp nhận đời sống như một bầu cừu ngoan ngoãn và không chấp nhận cho ai nhân danh bất cứ chủ nghĩa nào để tước đoạt những quyền căn bản của mọi con người. Họ lên tiếng đòi hỏi, và bị đàn áp, bị tù tội. Nhưng bạo lực và nhà tù không làm cho họ im tiếng. Trái lại, càng đàn áp, tù tội càng có thêm nhiều người lên tiếng, và nhiều người lắng nghe. 


Nhưng, đây là một cuộc chiến đấu không cân sức. Cứ lên tiếng và tranh đấu bất bạo động sẽ không làm lay chuyển một chế độ độc tài vừa ác vừa gian. Những ai lạc quan, hãy đọc đoạn dưới đây trích từ báo Quân Đội Nhân Dân ngày 28.3.2018: “Những thành tựu to lớn của Đảng, Nhà nước và của nhân dân ta trong quán triệt và thực hành nền dân chủ nhân dân là một thực tế sinh động không ai có thể phủ nhận được. Ấy vậy mà các thế lực thù địch vẫn ra sức xuyên tạc bản chất của chế độ dân chủ và những thành tựu về dân chủ ở nước ta với những thủ đoạn, biện pháp vừa trắng trợn, vừa tinh vi và đều nhằm tới mục đích là chống phá cách mạng Việt Nam, hạ thấp, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, vai trò của Nhà nước XHCN, phủ nhận bản chất ưu việt của chế độ dân chủ ở nước ta.” 


Đây chỉ có thể là lời lẽ của những người bị “thần kinh”, hay là của một bồi bút viết ra những điều mà chính tác giả cũng không hiểu. 


Quân xâm lược từ phương Bắc đã được đảng CSVN rước vào nhà. Tôi không phải là người quen suy nghĩ bi quan, nhưng tình hình Việt Nam hiện nay không cho thấy một dấu hiệu nào để ta có thể lạc quan. Tôi nghĩ nếu không có một “phép lạ” nào xảy ra, con đường diệt vong của dân tộc Việt Nam sẽ không còn xa. 


Tôi xin được miễn trả lời các câu hỏi số 3, 4 và 5 vì đã được nói tới trong phần trên. Cám ơn chị. 


Thực hiện bởi:

Nguyễn Thị Thanh Bình
song  
#4 Đã gửi : 30/04/2018 lúc 08:00:24(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,685

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Nhà văn Dương Thu Hương không những đã trả lại đúng tên gọi cho Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông năm xưa, mà tác giả cuốn truyện dài gây chú ý "Thiên Đường Mù" cũng đã nhỏ lệ bên hè phố Sài Gòn khi nhận ra mình đã bị đánh lừa và tọng đầy những chiếc bánh vẽ như sau: "Khi vào đến Sài Gòn, chúng tôi mới hiểu rằng XH Miền Bắc là một XH cấu trúc man rợ: mỗi tháng được nhà nước phát cho từng bó cỏ, con "người" không còn là người nữa, mà dưới người!" 


Và rồi bây giờ chúng ta lại ngồi đây, để nghĩ về 30/4/75 với một tâm cảm đáng ra phải như thế nào? Liệu sau 43 năm đã quá đủ, để những con người của ngày hôm ấy đã không còn trẻ nữa, hoặc đã già nua cho ngày hôm nay vẫn cứ hãnh tiến xuẩn ngốc rầm rộ ăn mừng chiến thắng, trên những quặn đau, tan hoang, mất mát của toàn dân hai miền Nam Bắc lòng người vẫn ly tán? 


Nguyễn Gia Kiểng: Sự độc hại của chủ nghĩa cộng sản cũng như sự mê muội của các lãnh tụ cộng sản đã quá rõ ràng và đã làm đất nước ta tan tành về cả vật chất lẫn tinh thần. Thành quả của Đảng Cộng Sản là đã khiến chúng ta là một trong những dân tộc nghèo khổ và tụt hậu với thu nhập bình quân trên mỗi đầu người chỉ bằng 1/7 mức trung bình thế giới và hơn thế nữa còn bị từ chối những quyền con người cơ bản nhất. Câu hỏi cần được đặt ra là tại sao những con người tồi tệ như vậy tôn sùng một chủ nghĩa tồi tệ như vậy đã cướp được chính quyền và vẫn còn duy trì được ách độc tài toàn trị? Kẻ thắng càng tồi dở bao nhiêu thì sự thất bại càng hổ nhục bấy nhiêu. Không phải là vì dân tộc Việt Nam hèn kém. Các dân tộc không khác nhau bao nhiêu, sự khác biệt là ở giới trí thức của mỗi dân tộc. Trí thức Việt Nam hoăc không quan tâm tới đất nước, hoặc không có bản lĩnh chính trị để quan tâm một cách đúng đắn. Đó là thảm kịch của dân tộc ta. Đó là bài học lớn nhất khi chúng ta nghĩ đến ngày 30/4. 


2. À... vậy thì bạn có nhớ ngày hôm đó 30/4 (phải gọi đúng tên gọi là gì nhỉ, hay có khi chỉ là những vần thơ Tháng Tư Đen mà bạn muốn chia sẻ?) khi Miền Nam VN bị đồng minh bỏ rơi và thất thủ, trong khi Miền Bắc VN thì cứ một mực vượt Trường Sơn, vạch dòng Bến Hải ngăn chia để xé rào tràn vào "đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào" hoặc "đánh cho chết đến người Việt Nam cuối cùng" thì toàn cảnh lịch sử đó, bạn đã ghi nhận được những gì, và lúc đó bạn cùng gia đình đang làm gì, ở đâu và ra sao? Chắc bạn còn nhớ cảm giác của mình hoặc gia đình ngày hôm ấy, rồi thì những ngày sắp đến và đã đến sau đó của thời điểm ấy, bạn đã sống như thế nào? 


Nguyễn Gia Kiểng: Ngày 30-4-1975 tôi ở Sài Gòn và đã chứng kiến quân đội cộng sản tràn vào trong những tiếng hô chiến thắng kèm theo những tiếng súng vang trời vừa để bày tỏ sự vui mừng vừa để trấn áp tinh thần những kẻ chiến chiến bại. Sự hân hoan của họ chỉ có thể so sánh với sự tủi nhục của tôi. Tôi có cảm tưởng như đời mình sụp đổ. Lý tưởng tự do dân chủ của tôi, giấc mơ Việt Nam của tôi, tương lai của tôi đều sụp đổ. Ngay cả tính mạng của tôi cũng lâm nguy nếu những gì đã xẩy ra tại Campuchia trước đó hai tuần khi quân Khmer Đỏ tràn vào Phnom Penh cũng tái diễn tại nước ta. Tuy vậy một cách lạ lùng tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm bởi vì trong gần hai tháng trước đó, cũng như nhiều người khác, tôi đã sống những ngày rất căng thẳng, đã cố gắng một cách tuyệt vọng nhưng rồi chỉ thấy chế độ Việt Nam Cộng Hòa mà mình muốn bảo vệ liên tục sụp đổ nhanh chóng. Mỗi ngày, mỗi giờ là một tin dữ. Vào ngày 30-4-1975 tôi đã kiệt sức. Cái nhẹ nhõm là ở chỗ nghĩ rằng mình đã làm tất cả những gì có thể làm và bây giờ không còn trách nhiệm nào nữa, ngoài trách nhiệm đối với chính mình. 


Sau đó, một cách không ngờ tôi được gặp các viên chức cộng sản từ Hà Nội vào tiếp thu kinh tế miền Nam. Họ tỏ ra rất có cảm tình với tôi và nói rằng họ rất cần những người như tôi, tôi chỉ cần ra trình diện cho có lệ thôi chứ không phải lo gì cả. Dĩ nhiên tôi không thể chấp nhận đặc ân này. Một kỷ niệm tôi còn nhớ mãi là cuộc găp gỡ ngày 01-05 tại quán café Givral đường Tự Do giữa nhóm bạn cùng về nước phục vụ sau khi tốt nghiệp ở nước ngoài. Chúng tôi đã hẹn nhau trước là những người còn kẹt lại sẽ gặp nhau tại đó ngay hôm sau khi quân cộng sản vào Sài Gòn. Trong cuộc gặp nhau bi đát này người thì nói thôi đành phải miễn cưỡng hợp tác với chế độ cộng sản, người thì nói chỉ còn cách phó thác cho số phận, một số trong đó có tôi nói phải tìm mọi cách để trốn ra nước ngoài. Sau đó tôi đã làm như thế nhưng không thành công, bị bắt và bị tù. Cũng do một hoàn cảnh rất đặc biệt mà tôi chỉ bị giam trong gần bốn năm rồi được cho ra khỏi nhà tù và trở thành chuyên viên của chính quyền cộng sản cho đến khi ra nước ngoài. Giai đoạn này đã giúp tôi hiểu rõ hơn chế độ cộng sản. 


3. Thật ra để phải mở lại lòng mình như mở lại những trang ký ức buồn bã xót xa, hoặc nhiều phần là không vui nổi, những người bên này hoặc bên kia chiến tuyến không lẽ cho đến lúc này không nhận ra được lời thú tội phũ phàng của Lê Duẫn: “Ta đánh đây là đánh cho Nga cho Tàu”? Và như thế, khi lật lại những trang quân sử đớn đau bi tráng của 30/4, hay mới đây là mốc điểm tưởng niệm của “50 năm thảm sát Mậu Thân Huế”, liệu có làm chúng ta tự hỏi đã đến lúc mình cần phải hành xử như thế nào để xứng đáng đáp đền linh hồn của những anh linh VN? 


Nguyễn Gia Kiểng: Như tôi vừa nói trong câu hỏi đầu, sự tồi dở và gian trá của của những người lãnh đạo Đảng Cộng Sản đã quá rõ ràng; câu hỏi phải được đăt ra và trả lời một cách thành thực là tại sao dầu vậy họ đã toàn thắng và vẫn còn giữ được chính quyền? 


Lý do là vì họ có logic của họ trong khi các chính quyền quốc gia –Quốc Gia Việt Nam rồi Việt Nam Cộng Hòa- không có. Đảng Cộng Sản là một lực lượng khủng bố theo đuổi một lý tưởng đạo tặc coi cướp chính quyền là một cứu cánh có thể biện minh cho mọi phương tiện và họ đã hành động đúng như thế trong khi các chính quyền quốc gia tuy tự xưng là theo lý tưởng tự do dân chủ nhưng lại không thích dân chủ; họ hành xử theo một logic phản dân chủ và không biết khai thác sức mạnh của dân chủ. Đặc tính chung của những người kế tiếp nhau cầm quyền phe quốc gia là họ hoàn toàn không có một huấn luyện chính trị nào, chưa nói là huấn luyện dân chủ, do đó họ không biết phải đấu tranh chính trị như thế nào. Một thí dụ khó tưởng tượng là tất cả các chính quyền Quốc Gia Việt Nam cũng như Việt Nam Cộng Hòa đều không có một cơ quan nào để nghiên cứu về chủ nghĩa cộng sản và kỹ thuật đấu tranh của các đảng cộng sản. Một thí dụ cũng kinh khủng không kém là dù sự sống còn của chế độ VNCH hoàn toàn tùy thuộc vào Hoa Kỳ nhưng cũng không có một cơ quan nào để nghiên cứu chính trị Hoa Kỳ và tranh thủ sự ủng hộ của Hoa Kỳ. Chúng ta thường mỉa mai các lãnh tụ cộng sản là vô học. Điều này đúng nhưng về kiến thức chính trị họ hơn hẳn những người lãnh đạo phe quốc gia. Họ có huấn luyện về đấu tranh chính trị, dù là chính trị đạo tặc. Trong phe quốc gia có một niềm tin nhảm nhí nhưng chắc nịch là không cần học tập về chính trị, hễ cứ tốt nghiệp đại học, dù là bác sĩ, nha sĩ hay kỹ sư v.v. là đương nhiên có thể là một cấp lãnh đạo chính trị. Điều này sai một cách lỗ mãng, chính trị vừa là một môn với những vấn đề riêng của nó lại vừa là tổng hợp của nhiều môn khác, hơn thế nữa lại còn đòi hỏi được ứng dụng vào thực tế xã hội, nghĩa là đòi hỏi một sự hiểu biết thấu đáo về bối cảnh quốc gia và quốc tế, những thử thách cũng như những hy vọng. Nó khó khăn hơn mọi môn khác, không những thế còn đòi hỏi những đức tính không có trong những môn khác: sự lương thiện, sự dũng cảm và lòng yêu nước. Cho nên một người dù rất thông minh và có bằng cấp đại học rất cao mà không học hỏi riêng về chính trị thì cũng vẫn là vô học về mặt chính trị. Sự thiếu vắng hoàn toàn bản lĩnh chính trị của các chính quyền quốc gia đã khiến thắng lợi của Đảng Cộng Sản là điều khó tránh khỏi dù nó chẳng hay ho gì. 


Đừng trách Hoa Kỳ đã bỏ rơi đồng minh. Sự trách móc này chỉ chứng tỏ chúng ta chưa hiểu thảm kịch của chính mình. Hoa Kỳ chưa bao giờ kiên nhẫn như họ đã kiên nhẫn tại Việt Nam. Trách nhiệm hoàn toàn thuộc về những người đã lãnh đạo Việt Nam Cộng Hòa và trí thức Việt Nam nói chung. Chúng ta đã thiếu những trí thức chính trị. 


Cuộc chiến này đã khiến nhiều triệu người thiệt mạng trong đó ngoài tuyệt đại đa số vô tội còn có rất nhiều người dũng cảm và yêu nước. Ký ức của họ buộc chúng ta từ nay phải có một thái độ nghiêm chỉnh, nghĩa là phải ý thức rằng nếu không có một trình độ lý luận cao và nhiều năm miệt mài tìm hiểu về chính trị cũng như về đất nước Việt Nam thì phải rất khiêm tốn vì những gì mình phát biểu có rất nhiều triển vọng là sai. Rất tiếc là chúng ta vẫn chưa có sự thận trọng này và cuộc thảo luận chính trị vẫn còn xô bồ, nhốn nháo. Có lẽ đó là lý do chính khiến chúng ta vẫ chưa có được một lực lượng chính trị có tầm vóc. 


4. Nhiều quý vị trong chúng ta nói rằng, những con dân gốc Việt ở quê người không phải là không có tấm lòng cho quê hương mà hẳn nhiên là trái lại, có điều họ quên mất vai trò của mình là đã được quá an toàn tự do, khi kêu gọi những người dân thấp cổ bé miệng ở quê nhà phải biết hành động đứng lên đòi lại tự do cho chính mình. Nếu đồng bào ở ngoài nước chỉ đóng vai làm người ủng hộ, và hơn thế nữa cũng chẳng có cơ hội gì để có thể mong muốn xây dựng phát triển đất nước mình một cách thiết thực. Vậy theo bạn chúng ta phải làm gì để góp phần vào công cuộc dân chủ hóa một đất nước đã ù lì, lì lợm không hề muốn rủ bỏ thay đổi, khi mà chính Mahatma Ghandi, thủ lãnh của đường lối BBĐ cũng đã nói: “Hãy trở thành chính sự thay đổi mà bạn muốn nhìn thấy trên thế giới này”? Thử hỏi bạn có muốn được làm một nhà văn chân chính hay đơn thuần là một công dân đúng nghĩa đang muốn lên tiếng cho những thao thức trăn trở cần thiết, cho một đất nước đang có quá nhiều thiếu vắng về quyền được nói, được tỏ bày biểu đạt của tự do ngôn luận, tự do báo chí? 


Nguyễn Gia Kiểng: Tôi không phải là nhà văn và cũng không có ý muốn trở thành một nhà văn nhưng cũng xin góp ý về sự phân biệt người trong nước và người ngoài nước trong cuộc vận động dân chủ vào lúc này. Chúng ta đang ở giai đoạn tranh thủ sự hưởng ứng của nhân dân Việt Nam và dư luận thế giới cho một dự án dân chủ hóa Việt Nam. Đây là giai đoạn quan trọng nhất của cuộc vận động dân chủ và trong giai đoạn này chúng ta tranh đấu chủ yếu bằng truyền thông, bằng lời nói và hình ảnh, trong đó sự phân biệt giữa người trong nước và người ngoài nước chỉ là vớ vẩn, vấn đề chỉ là chỉ là có những ý kiến đúng và được phát biểu một cách thành thực và thuyết phục. Hơn nữa chúng ta đang sống trong kỷ nguyên truyền thông, với mạng internet khoảng cách không còn quan trọng nữa. 


5. Còn một câu hỏi chót, và câu này dường như được gợi ý từ câu nói rất đậm đà ý nghĩa của một Thiếu tướng khá trẻ và tài giỏi của quân lực Hoa Kỳ, hiện được biết đang đóng quân ở Nam Hàn, xin hân hạnh không chỉ muốn được hỏi Tướng Lương Xuân Việt rằng: Liệu có phải Thiếu tướng muốn nhắn nhủ điều gì thầm kín với tuổi trẻ Việt Nam khi thổ lộ: “… tôi cũng rất may là đã mang dòng máu dân tộc vốn có 4000 năm văn hiến, và trong máu tôi có dòng máu của Quang Trung, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo và Ngô Quyền:? Phải chăng tuổi trẻ Việt Nam lúc này đã không còn được dạy dỗ môn học lịch sử ở trường lớp, để được ôn lại những trang sử hào hùng của dân tộc nên dần dà đã lãng quên cả những giấc mơ nhỏ nhoi được làm người, nói chi đến (giấc) “Mơ Làm Người Quang Trung” như thông điệp gởi gấm của một tựa sách Duyên Anh, khi đất nước đang đến hồi lâm nguy và tháng 4 đen với những bản án nặng nề của những tù nhân lương tâm gia tăng ở mức độ khùng. Không lẽ chúng ta không đồng ý là chế độ độc tài CSVN đã thua sạch sành sanh trong Hòa Bình, và ai sẽ là người phải biết hóa giải lòng mình trước hết? 


Nguyễn Gia Kiểng: Tôi không thấy việc mang dòng máu Quang Trung, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo và Ngô Quyền là quan trọng. Vả lại tôi không ngưỡng mộ Quang Trung. Ông ấy là một người vô học, võ biền, tráo trở và hung bạo. Đối với tôi đó là một mẫu người không nên có. Tôi đặc biệt quý trọng những người đã đóng góp mở mang trí tuệ của dân tộc như Ngô Sĩ Liên, Lê Quý Đôn, Phan Huy Chú và gần đây Phan Chu Trinh v.v. Điều quan trọng là chúng ta là người, và là người Việt Nam. Đất nước Việt Nam, con người Việt Nam là một phần của mỗi chúng ta. Không ai chọn được tổ tiên và nguồn gốc của mình. Chúng ta có bổn phận với nhân loại, với đất nước và dân tộc mình. Chúng ta phải tranh đấu để những quyền con người được tôn trọng, trước hết là trên đất nước mình. 


Tôi rất mừng cho những người Việt Nam đã thành công ở nước ngoài, tôi chúc họ mọi may mắn và ngày càng thành công hơn, nhưng điều quan trọng đối với tôi là họ còn thấy mình là người Việt Nam không và còn có bổn phận với đất nước và dân tộc Việt Nam không. Tình cảm của tôi trong lúc này trước hết dành cho những người đang vất vả đóng góp vào cố gắng đem lại tự do và dân chủ cho đất nước. 


Nguyễn Thị Thanh Bình
song  
#5 Đã gửi : 01/05/2018 lúc 09:01:05(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,685

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Không phải đợi đến khi trưởng thành tôi mới biết CSVN là những người xảo trá, gian manh và lừa dối mà ngay lúc còn bé, sống trong “vùng giải phóng” tôi đã biết rồi. Ba tôi dạy chị em tôi học Pháp văn thì Ba tôi bị Việt Minh kiểm thảo tư tưởng! Thế nhưng, mỗi tối, mấy ông cán bộ cao cấp của Việt Minh đến nhà Ba Má tôi, bắt tôi đóng cửa lại để không ai thấy, rồi Ba tôi dạy Pháp văn cho mấy ông cán bộ đó!... (Điệp Mỹ Linh) 


1.- Nhà văn Dương Thu Hương không những đã trả lại đúng tên gọi cho Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông năm xưa, mà tác giả cuốn truyện dài gây chú ý "Thiên Đường Mù" cũng đã nhỏ lệ bên hè phố Sài Gòn khi nhận ra mình đã bị đánh lừa và tọng đầy những chiếc bánh vẽ như sau: "Khi vào đến Sài Gòn, chúng tôi mới hiểu rằng XH Miền Bắc là một XH cấu trúc man rợ: mỗi tháng được nhà nước phát cho từng bó cỏ, con "người" không còn là người nữa, mà dưới người!" 


Và rồi bây giờ chúng ta lại ngồi đây, để nghĩ về 30/4/75 với một tâm cảm đáng ra phải như thế nào? Liệu sau 43 năm đã quá đủ, để những con người của ngày hôm ấy đã không còn trẻ nữa, hoặc đã già nua cho ngày hôm nay vẫn cứ hãnh tiến xuẩn ngốc rầm rộ ăn mừng chiến thắng, trên những quặn đau, tan hoang, mất mát của toàn dân hai miền Nam Bắc lòng người vẫn ly tán? 


Điệp Mỹ Linh: Trong nhiều tác phẩm của tôi, tôi đã đề cập đến những tệ hại của Cộng Sản Việt Nam (CSVN) rồi. Bây giờ, nhà văn Thanh Bình hỏi thì tôi xin trình bày rõ hơn. 


Nói đến Cộng Sản là phải đề cập đến sự dốt nát trước. Ngay từ đầu, tiền thân của CSVN là Việt Minh. Ba tôi đưa gia đình ra “vùng giải phóng” – danh từ này do Việt Minh đặt ra – để Ba tôi thực hiện ước nguyện chống Tây của Ông, khi tôi chỉ còn là đứa bé con. 


Chỉ một thời gian ngắn sau, trong những bữa ăn chiều độn khoai mì nhiều hơn cơm, ăn với đọt lang chấm nước mắm, tôi nghe Ba tôi thầm thì với Má tôi rằng: Ông phải tìm mọi phương cách để lén đưa gia đình trở về ‘vùng tạm chiếm’ – danh từ do Việt Minh đặt – để các con được đi học. Má tôi rất lo ngại; vì nếu Việt Minh biết được ý định của Ba tôi thì Việt Minh sẽ giết Ba tôi ngay! Vì thế, Má tôi tỏ ý không tán đồng. Ba tôi giải thích là Việt Minh thực hiện chiến dịch ‘bần cùng hóa nhân dân’, nghĩa là mọi người dân phải nghèo nàn và dốt nát như nhau thì Việt Minh mới dễ cai trị. Và Việt Minh cũng áp dụng thuyết Tam Vô: Vô gia đình, vô tôn giáo, vô Tổ Quốc thì tương lai các con sẽ ra sao! Con người mà không có gia đình, không có tôn giáo, không có Tổ Quốc thì sinh vật đó chỉ như con thú thôi! 


Người CSVN cũng là những người chuyên gian manh và lừa bịp. Bằng cớ là CSVN đã lừa Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và lừa cả Ủy Ban Quốc Tế Kiểm Soát Đình Chiến trên những Hiệp Ước đình chiến được ký kết giữa VNCH và CS Bắc Việt. 


Không phải đợi đến khi trưởng thành tôi mới biết CSVN là những người xảo trá, gian manh và lừa dối mà ngay lúc còn bé, sống trong “vùng giải phóng” tôi đã biết rồi. Ba tôi dạy chị em tôi học Pháp văn thì Ba tôi bị Việt Minh kiểm thảo tư tưởng! Thế nhưng, mỗi tối, mấy ông cán bộ cao cấp của Việt Minh đến nhà Ba Má tôi, bắt tôi đóng cửa lại để không ai thấy, rồi Ba tôi dạy Pháp văn cho mấy ông cán bộ đó! 


Bây giờ – nhờ internet – người CSVN khó lừa được người dân như hồi xưa. 


Như trong bài Ngậm Miệng Ăn Tiền tôi đã đề cập: Lý do người CSVN, cứ đến Tết và 30-04 đều tổ chức mừng chiến thắng một cách rầm rộ là chỉ để che giấu mặc cảm tự ty của người CSVN! Muốn biết rõ sự dốt nát và mặc cảm tự ty của người CSVN như thế nào thì hãy nhìn hình ảnh của bộ đội CSVN vào ngày 30-04-1975 thì sẽ rõ: Mặc bộ bà ba đen, chân đi dép râu, răng hô, miệng vẩu, mắt lấm la lấm lét như rình rập, như sợ sệt ai và vai gánh tòn teng con gà, con vịt hoặc TV và radio, v.v… 


2.- À... vậy thì bạn có nhớ ngày hôm đó 30/4 (phải gọi đúng tên gọi là gì nhỉ, hay có khi chỉ là những vần thơ Tháng Tư Đen mà bạn muốn chia sẻ?) khi Miền Nam VN bị đồng minh bỏ rơi và thất thủ, trong khi Miền Bắc VN thì cứ một mực vượt Trường Sơn, vạch dòng Bến Hải ngăn chia để xé rào tràn vào "đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào" hoặc "đánh cho chết đến người Việt Nam cuối cùng" thì toàn cảnh lịch sử đó, bạn đã ghi nhận được những gì, và lúc đó bạn cùng gia đình đang làm gì, ở đâu và ra sao? Chắc bạn còn nhớ cảm giác của mình hoặc gia đình ngày hôm ấy, rồi thì những ngày sắp đến và đã đến sau đó của thời điểm ấy, bạn đã sống như thế nào? 


Điệp Mỹ Linh: Tôi được “may mắn!” là những ngày gần cuối tháng Tư-1975, tôi đã hải hành theo Dương Vận Hạm Nha Trang, HQ 505, về đến Phan Rang, với ý định tìm phương tiện về Cam Ranh đón gia đình tôi vô Saigon. (Mời xem link này http://www.diepmylinh.com/hq-505


Chính chuyến hải hành cuối cùng đó, tôi đã thấy và nghe về những cuộc lui quân bằng đường thủy từ vùng I Duyên Hải vào Vũng Tàu và Phú Quốc. Tôi có thể kết luận một cách trung thực rằng: Có thể nói, trong đời này – từ bé cho đến 30-04-1975 – chưa có nỗi đau nào to lớn cho bằng nỗi đau trong lòng tôi khi tôi thấy Phan Rang thất thủ và Phan Thiết phải “nhận” không biết bao nhiêu ngàn quả đại pháo của CSVN! 


3.- Thật ra để phải mở lại lòng mình như mở lại những trang ký ức buồn bã xót xa, hoặc nhiều phần là không vui nổi, những người bên này hoặc bên kia chiến tuyến không lẽ cho đến lúc này không nhận ra được lời thú tội phũ phàng của Lê Duẫn: “Ta đánh đây là đánh cho Nga cho Tàu”? Và như thế, khi lật lại những trang quân sử đớn đau bi tráng của 30/4, hay mới đây là mốc điểm tưởng niệm của “50 năm thảm sát Mậu Thân Huế”, liệu có làm chúng ta tự hỏi đã đến lúc mình cần phải hành xử như thế nào để xứng đáng đáp đền linh hồn của những anh linh VN? 


Điệp Mỹ Linh: Là một phụ nữ có chồng là Lính và chính tôi cũng đã tận mắt chứng kiến nhiều cuộc đụng độ giữa Hải Quân VNCH trên sông rạch và bộ đội CSVN, cho nên, lúc nào tôi cũng nguyện rằng tôi phải đưa vào tác phẩm của tôi những gì tôi thấy, nghe và hiểu về Người Lính VNCH và bộ đội CSVN. 


4.- Nhiều quý vị trong chúng ta nói rằng, những con dân gốc Việt ở quê người không phải là không có tấm lòng cho quê hương mà hẳn nhiên là trái lại, có điều họ quên mất vai trò của mình là đã được quá an toàn tự do, khi kêu gọi những người dân thấp cổ bé miệng ở quê nhà phải biết hành động đứng lên đòi lại tự do cho chính mình. Nếu đồng bào ở ngoài nước chỉ đóng vai làm người ủng hộ, và hơn thế nữa cũng chẳng có cơ hội gì để có thể mong muốn xây dựng phát triển đất nước mình một cách thiết thực. Vậy theo bạn chúng ta phải làm gì để góp phần vào công cuộc dân chủ hóa một đất nước đã ù lì, lì lợm không hề muốn rủ bỏ thay đổi, khi mà chính Mahatma Ghandi, thủ lãnh của đường lối BBĐ cũng đã nói: “Hãy trở thành chính sự thay đổi mà bạn muốn nhìn thấy trên thế giới này”? Thử hỏi bạn có muốn được làm một nhà văn chân chính hay đơn thuần là một công dân đúng nghĩa đang muốn lên tiếng cho những thao thức trăn trở cần thiết, cho một đất nước đang có quá nhiều thiếu vắng về quyền được nói, được tỏ bày biểu đạt của tự do ngôn luận, tự do báo chí? 


Điệp Mỹ Linh: Tôi xin góp ý là: Hãy cố viết những điều thật rồi phổ biến trên internet để khơi dậy tình yêu Quê Hương và lòng tự ái dân tộc trước sự xâm lăng Trung Cộng. 


5.- Còn một câu hỏi chót, và câu này dường như được gợi ý từ câu nói rất đậm đà ý nghĩa của một Thiếu tướng khá trẻ và tài giỏi của quân lực Hoa Kỳ, hiện được biết đang đóng quân ở Nam Hàn, xin hân hạnh không chỉ muốn được hỏi Tướng Lương Xuân Việt rằng: Liệu có phải Thiếu tướng muốn nhắn nhủ điều gì thầm kín với tuổi trẻ Việt Nam khi thổ lộ: “… tôi cũng rất may là đã mang dòng máu dân tộc vốn có 4000 năm văn hiến, và trong máu tôi có dòng máu của Quang Trung, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo và Ngô Quyền:? Phải chăng tuổi trẻ Việt Nam lúc này đã không còn được dạy dỗ môn học lịch sử ở trường lớp, để được ôn lại những trang sử hào hùng của dân tộc nên dần dà đã lãng quên cả những giấc mơ nhỏ nhoi được làm người, nói chi đến (giấc) “Mơ Làm Người Quang Trung” như thông điệp gởi gấm của một tựa sách Duyên Anh, khi đất nước đang đến hồi lâm nguy và tháng 4 đen với những bản án nặng nề của những tù nhân lương tâm gia tăng ở mức độ khùng. Không lẽ chúng ta không đồng ý là chế độ độc tài CSVN đã thua sạch sành sanh trong Hòa Bình, và ai sẽ là người phải biết hóa giải lòng mình trước hết? 


Điệp Mỹ Linh: Trong chương trình giáo dục của CSVN tại các trường, môn học lịch sử bị CSVN bóp méo hoặc cắt bỏ để tôn vinh đảng Cộng Sản và khỏi làm mếch lòng Trung Cộng thì làm thế nào học sinh có thể học được gương oanh liệt của Quang Trung, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo và Ngô Quyền!  


Sở dĩ thế hệ di dân thứ 2 thành công vượt bậc là nhờ căn bản từ nền giáo dục đầy đạo đức và nhân bản của chính thể VNCH 


Trong khi thế hệ di dân Việt Nam thứ 2 ở các nước văn minh vươn lên không thua chi người bản xứ thì, tôi rất buồn khi nhìn thế hệ thứ 2 ở trong nước Việt Nam. Xin đừng bào chữa là người trẻ trong nước Việt Nam không có cơ hội vươn mình. 


Nhìn những người trẻ lớn lên dưới sự cai trị ngu muội, dốt nát và tàn ác của CSVN rồi được cho xuất cảnh lao động hoặc cho du học xứ người thì chúng ta thấy điều gì? Chúng ta thấy, tại Nhật, Thái Lan, Phi Luật Tân, v.v… có bảng viết bằng tiếng Việt: “Không tiếp người Việt hoặc chó!”, “Đừng ăn cắp! Ăn cắp là một trọng tội!” Và biết bao hình ảnh được “tung” lên internet cho thấy du học sinh, xuất cảnh lao động, nhân viên phi hành và tiếp viên trên phi cơ dân sự, v.v… ăn cắp bị cảnh sát Nhật, Đài Loan, Thái Lan, Phi Luật Tân dẫn độ ra phi cơ để “tống” về Việt Nam! 


Để kết luận, tôi xin bắt chước một câu mà Ông Bà mình thường nói: “Rau nào thì sâu đó”. Xã hội CSVN băng hoại từ gốc đến ngọn thì người Việt nào ở trong nước mà là người tốt thì người đó không thể tồn tại! 

Nguyễn Thị Thanh Bình
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2025, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.510 giây.