logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 19/11/2018 lúc 12:02:27(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,173

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
– Ê thằng kia, ném cho tao bánh xà phòng!
Hắn hất hàm, quắc mắt nhìn sang bên cạnh. Nạn nhân của câu nạt nộ và ánh mắt sắc như dao kia rụt rè cúi đầu xuống, run run đưa mẩu xà phòng đang cầm trên tay cho hắn. Đó là một người đàn ông chừng trên dưới 40 tuổi với cái đầu hói và cặp mắt ti hí. Hắn đón lấy mẩu xà phòng bằng nụ cười nhạt và chà lấy chà để lên người. Đối với hắn cái việc tắm gội quả là điều kinh khủng. Ngày nào cũng như vậy, đúng 5 giờ 30 chiều, khi tiếng còi báo hiệu giờ tắm của tù nhân vang lên cũng là lúc hắn đủng đỉnh xách cái xô cáu bẩn vàng ệch của mình, huýt sáo rồi dội nước. Ba xô không hơn không kém.
Vẫn là điệu nhạc quen thuộc của mọi ngày đuợc chu lại và thổi ra từ hai vành môi dày cũ rích của hắn nhưng hôm nay có vẻ như giai điệu đã tươi tắn hơn nhiều. Đơn giản vì hôm nay là một ngày đặc biệt của riêng bản thân hắn, chỉ mình hắn thôi. Ném bánh xà phòng xuống chân, hắn lừ đừ tiến về phía chiếc gương mẻ nằm cô độc trên góc tường phòng tắm. Hai ngón tay gẩy mớ tóc xoăn tít bù xù lên, hắn lắc lư đầu nghiêng qua nghiêng lại và rồi hắn kết thúc việc ngắm nghía của mình bằng một cái tặc lưỡi. Đèn hành lang đã được bật khi hắn quay lưng bỏ về phòng, cái bóng dài nghều lẳng khẳng của hắn đổ lên tường, và khi hắn bước vào phòng ngả người ra, đồng hồ điểm đúng 6 giờ.
Kim đồng hồ điểm 6 giờ, hắn rời mắt khỏi chiếc đồng hồ đeo trên tay và ném ánh mắt bực dọc ấy về phía mặt trời. Thật ra thì dù hắn có tức tối đến mấy chăng nữa thì ông mặt trời cũng chẳng buồn quan tâm. Ông đang vội nhúc nhích cái thân hình nặng nhọc của mình xuống núi để kịp về đón lễ giáng sinh. Trút nỗi hậm hực lên ông mặt trời không đuợc, hắn vung chân đá văng những mẩu đá dưới chân xuống núi. Những tiếng kêu khô khốc vọng lại từ triền thung lũng, nghe nhạt nhẽo và não ruột vô cùng. Hắn đang chờ người yêu.
Hắn đã từng yêu, cuộc đời của hắn với vài chục mảnh tình mà nếu vắt lên vai thì bả vai hắn gẫy là cái chắc, nhưng rút cục thì cũng chỉ toàn là gái giang hồ với cái thứ tình yêu được gọi là “Tình yêu cóc nhái”. Ngày qua ngày, hắn ì ạch vác trên vai mình cây thập giá và vang bên tai hắn là những tiếng “ì oap, ộp ộp, choap chọap” của những loại động vật đầm lầy, hắn trở nên khô cằn. Cũng đúng thôi, tự tôn tình yêu của mình thành thập giá, tự biến những cuộc chinh phục phái đẹp thành những cuộc thập tự chinh, hắn không khô cằn đi mới lạ. Viễn tưởng một ngày tìm được thứ tình yêu trong suốt, long lanh như sương mai ngày càng xa tầm tay hắn, và ước mơ mỗi buổi sáng được hôn lên trán người yêu đẹp như thiên thần giờ trở thành món hàng quá xa xỉ mà hắn không thể mua. Bởi vậy hắn quyết định gắn lên mình tấm biển “Đại hạ giá”.
Người con gái đầu tiên hắn thực sự yêu khoảng 35, 36 tuổi, nghĩa là hơn hắn nguyên một giáp và hiển nhiên già hơn hắn. Một ả gái làng chơi đã hết thời với chút vốn còm là chủ hụi nhỏ. Tình yêu đó sống chưa đầy hai tháng khi ả đá hắn lộn tùng phèo để đi theo một tên ma cô, ma cô hơn hắn.
Mối tình thứ hai của hắn là một ả cave.
Mối tình thứ ba là một ả tiếp viên karaoke.
Mối tình của hắn bây giờ là một cô giáo vùng cao.
“Đó là một sự thay đổi mang tính lịch sử, nó cũng tương tự như việc mày đang khoái nghe cải lương mà chuyển sang thích nghe opera vậy”. Hắn vẫn thường tự đắc nói với những “đồng nghiệp” của mình như vậy mặc dù đối với hắn, opera và nhạc giao hưởng thính phòng là một. Hắn và đồng nghiệp đến với vùng cao nguyên Lâm Viên này chỉ với một mục đích, buôn lậu ma túy chứ hắn đâu có ngờ rằng nơi đây hắn lại có một tình yêu.
– 3526 ra nhận thư!
Đang ngỏng tai đón chờ từng tiếng động phát ra từ cái loa nhỏ treo ở hóc phòng giam, hắn bật dậy nhanh như cắt, nhưng lại hơi chững lại ngồi xuống rồi sau đó lại đứng phắt lên và sải những bước chân dài đến phòng trực ban.
Dưới ánh sáng nhợt nhạt hắt xuống từ đèn cao áp, hắn ngồi gác chân lên trên bể nước. Trước mặt hắn là một bức thư, nét chữ đẹp, nắn nót của một người con gái:
“… Đà Lạt đã chớm đông, em vẫn tìm trong cái lạnh heo heo và chút ẩm ướt của mưa hơi thở anh. Mưa đẹp anh nhỉ, nhất là mưa mùa đông. Em đã từng thử nếm mưa, thử ngửi mưa, em cố tìm trong tiếng xạc xào của lá rời cành trước những cơn mưa lạ một mùi mưa quen, mưa có anh. Em khờ ghê, mưa nào chẳng là mưa anh nhỉ, và Đà Lạt cũng đâu có mùa đông… Hôm nay em lại gửi nến cho anh đấy, chỉ còn 25 ngày nữa thôi phải không anh? 25 ngày nữa là giáng sinh đến rồi”.
Mưa đã lác đác rơi, hắn ngửa mặt lên nhìn trời rồi chép miệng. Ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, hắn móc tay vào túi giơ gói quà lên, thoáng chút nhìn chua chát, hắn ném thẳng xuống thung lũng.
Hắn cắm đầu chạy thục mạng, mưa bắn vào mặt hắn, mũi hắn đầy nước, mắt hắn nhòe đi, tiếng những cành thông gãy vỡ vụn, lạo xạo dưới chân. Mặc kệ, hắn cứ chạy, chạy, rồi lao thẳng vào căn nhà hoang nhỏ nằm cô đơn dưới chân núi.
Mò mẫm trong bóng tối một lúc lâu hắn mới tìm thấy công tắc điện. Ấnh sáng òa lên khắp căn phòng khiến hắn tự dưng thấy chói, khẽ nheo mắt và dáo dác nhìn xung quanh, bỗng dưng mắt hắn mở trừng, tròng mắt giật liên hồi, mạch máu trong con ngươi hắn vằn lên một sự hoảng sợ tột độ. Trong góc phòng, trên sàn nhà là xác một người con gái với loang lổ máu trên thân hình không mảnh vải. Ầm! Một tiếng sấm vang lên khiến hắn giật mình, ánh đèn phụt tắt, căn phòng trở lại với bóng tôi ghê rợn và âm thanh của mưa. Ánh chớp bỗng chói lòa, chút ánh sáng ngắn ngủi ấy của chớp đủ để hắn nhìn rõ cặp mắt mở trừng trừng đang nhìn thẳng vào hắn. Cặp mắt của người chết đang nằm kia, cặp mắt của người yêu hắn.
Hắn ngước mắt lên, cặp mắt ráo hoảnh, lẽ tất nhiên là hắn không khóc, mà cho dù có muốn hắn cũng không thể khóc được. Gập bức thư làm tư rồi đút vào túi áo, hắn lặng lẽ bước vào phòng.
Viên quản ngục xốc lại cổ áo rồi sải bước trên hành lang, ông đang đi tuần phòng. Bước chân ông khựng lại, ánh mắt ông ngước lên nhìn tấm biển trước cửa một phòng giam “Phòng tử tù”. Ánh sáng leo lét từ một ngọn nến hắt lên khuôn mặt của một tù nhân, hắn đang ngồi xếp bằng, ánh mắt mở to và nhìn chăm chăm vào ngọn nến trước mặt. Lông mày ông quản ngục giãn ra, ông hiểu phạm nhân tử tù trước khi chết thường có những hành động kỳ quái.
Ngọn nến trước mặt hắn vụt tắt, nến đã hết. Hắn uể oải vươn vai rồi nằm xuống, khẽ rùng mình vì lạnh hắn kéo chiếc chăn đơn rách lên quá cằm rồi chìm vào giấc ngủ. Trong một mớ hỗn độn giữa hình ảnh và âm thanh của giấc mơ, hắn thấy mình như nhẹ bỗng và đang lướt đi trên con đường thật dài, thật êm. Bên tai hắn vang lên những câu hỏi như đuợc vọng ra từ một nơi rất xa xôi.
– Ngươi là ai?
– Tôi tên Dương Hoàng Nam. Hắn đáp như cái máy.
– Tại sao ngươi phải vào tù?
– Tôi đã giết người, nhưng đó là những kẻ đáng chết, bọn chúng hãm hiếp người tôi yêu rồi giết cô ấy chết. Tôi căm thù bọn chúng.
– Rồi ngươi cũng phải chết, đó là những gì ngươi phải gánh chịu cho những tội lỗi của ngươi…
Hắn ngồi bật dậy thở hồng hộc, mồ hôi khắp người hắn vã ra như tắm nhưng chân tay hắn thì lạnh ngắt, cứng đờ, tiếng gà gáy đâu đó báo hiệu bình minh đang lên, hắn ngước mắt nhìn đồng hồ treo ở giữa phòng giam – 5 giờ sáng.
***
“Chuyến tàu từ Hà Nội đến Sài Gòn đã vào ga. Bây giờ là 5 giờ sáng, đề nghị quý khách… ”
Nó với tay lấy túi ba lô trên giá rồi chen chân theo dòng người bước xuống tàu. Sài Gòn buổi sớm khác hẳn không khí lạnh tê tái của Hà Nội mà chỉ mới hai ngày trước thôi nó vẫn còn co quắp. Đâu đó trong cái se se của sương sớm là một chút ấm áp của cái nóng nhiệt đới, nó mỉm cười hít một hơi thật sâu rồi bước đi. Phải rồi, nó đã mỉm cười, nó mỉm cười nghĩa là nó đang hài lòng với quyết định của nó, nó mỉm cười vì nó đã bỏ lại đuợc sau lưng mình người mẹ bệnh tật, người cha nát rượu và ba đứa em nheo nhóc, nó mỉm cười vì từ bây giờ trở đi nó đã không sợ cái đói nữa, và nó mỉm cười vì nó đã bắt đầu bước chân vào giới bụi đời. 12 tuổi với cái mặt đem nhẻm cháy nắng và cặp mắt khôn ranh, nó thừa hiểu rằng thượng đế không rải hoa hồng dưới chân nó, nó chỉ có thể đi ngắt trộm hoa hồng và tự rải lên con đường của mình thôi.
– Ê chủ quán, cho ly coffe và gói thuốc Con mèo.
Hắn đẩy chiếc ghế trước mặt xa ra một chút rồi gác chân lên. Mặc kệ ánh mắt khó chịu của những người xung quanh, hắn đón bao thuốc từ tay người phục vụ, châm lửa hút và thả khói thẳng vào một cái đầu đang gục xuống bàn, ngay bên cạnh bàn hắn.
Tiếng ho sù sụ của một cô gái khiến hắn hạ thấp cái bản mặt đang vênh lên của mình xuống một chút, hắn nhìn cô gái với ánh mắt dò xét. Trước mặt hắn là một cô gái, à không, chính xác hơn là một cô bé trạc 16, 17 tuổi đang húng hắng ho và đôi mắt long lanh ngấn nước, hắn nhoẻn miệng cười với cô.
– Cô bé, hết chỗ khóc rồi sao mà lại kiếm một quán cà phê đông đúc như thế này?
” Còn 13 ngày nữa “. Hắn lầm bầm trong miệng rồi xé toạc phong bì. Lại vẫn là những dòng chữ quen thuộc.
“… Hôm nay là chủ nhật. Có những lúc nghe tiếng chuông nhà thờ như gần, như xa em lại thầm nghĩ – Dường như đó là tiếng anh đang gọi em. Em vẫn đang yêu bằng tình yêu của người khác, sống từng ngày và mỏi mòn chờ đợi một lúc nào đó em sẽ tìm được mảnh vỡ của tình yêu em mà thượng đế đã vô tình đánh rơi. Em lại gửi nến cho anh mà vẫn chẳng thể biết anh dùng nó để làm gì…”
Hắn gập thư lại, thở dài và nhìn lên trời, đêm nay là đêm trăng tròn.
Đêm trăng tròn, trăng dát lên triền dốc một thứ ánh vàng óng ánh như mật ong. Hắn lơ đãng thả bộ, đầu óc hắn trống rỗng. Cần quái gì phải suy nghĩ nhiều cho mệt khi mà công việc của hắn đã thành công và hắn cũng chỉ còn ở lại đây nốt đêm nay thôi. Đang lơ đãng bỗng dưng hắn giật mình, phía trên triền dốc hình như có bóng một người đang đứng, một người con gái, một người con gái với mái tóc rất dài. Hắn bất chợt thấy lạnh toát sống lưng, hắn sợ, đơn giản vì hắn là một kẻ yếu bóng vía và hắn cũng đã nghe truyền thuyết về một người con gái đã từng tự tử tại chính triền dốc này. “Rắc”, tiếng chân hắn dẫm lên một quả thông khô khiến cô gái trên đỉnh dốc quay người lại, hắn bắt đầu cảm thấy mồ hôi trên thái dương đang chảy xuống tai, xuống cổ. Đập vào mắt hắn lúc này không phải là một khuôn mặt trắng bệch với hai chiếc răng nanh thò ra từ một cái miệng đầy máu mà là một đôi mắt, một đôi mắt đẹp, buồn và rất quen. Đôi mắt nhìn hắn thân thiện khiến hắn định thần lại. Phải rồi, ma thì không có bóng còn cô gái này thì ngược lại, tất nhiên là có bóng, một cái bóng đổ dài dưới ánh trăng thật lãng mạn. Huýt sáo một giai điệu nhằm che giấu nỗi sợ hãi mình vừa bộc lộ, hắn bước tới
– Trăng ở cao nguyên bao giờ cũng to và sáng hơn trăng ở thành phố. Tôi nghĩ chỉ có khách du lịch như tôi mới tới đây ngắm trăng thôi, ai dè một dân bản xứ cũng có nhã hứng đó, thú vị ghê.
Cô gái không nói, cử chỉ thở dài và ngước lên nhìn trăng của cô khiến hắn bỗng thấy xấu hổ, hắn cảm thấy mình thật vô duyên. Khẽ nở nụ cười nhạt, hắn nhún vai rồi bước đi.
– Tôi đâu phải là dân bản xứ, tôi cũng như anh vậy là người thành phố.
Tiếng nói nhỏ như một lời tự sự của cô gái khiến hắn khựng lại, sự tự tin lại tràn ngập trong lòng, hắn biết mình đâu có vô duyên.
– Vậy… Cô cũng tới đây du lịch? Hắn ngồi xuống một tảng đá bên đường, châm thuốc hút rồi hỏi cô
– Tôi là giáo viên, tôi mới tới đây dạy học. Cô gái chớp mắt rồi đưa mũi giày gõ nhẹ xuống đường. Phía trên cao, vầng trăng vẫn yên lặng thả những vầng ánh sáng nhạt dìu dịu lên những ngọn đồi, những rừng thông và những con người.
– Con người sinh ra vốn dĩ chỉ có một nửa. Con người vẫn lặng lẽ đi tìm nửa kia của mình ở trên cuộc đời, tên của điều đó là tình yêu.
***
Hắn thả khói thuốc lên trần nhà rồi quay sang hôn vào trán cô bé đang nằm bên cạnh hắn. Nhìn hắn bằng ánh mắt đầy si mê, cô khẽ nói:
– Anh sẽ không bỏ rơi em đâu phải không? Em chính là một nửa của anh mà.
Hắn khục khặc gật đầu và hắn ho, hắn sặc thuốc, nước mắt hắn trào ra. Cô bé vẫn nhìn hắn với ánh mắt long lanh, hắn biết cô đang nghĩ rằng hắn khóc vì cảm động. Hắn khẽ nghiêng người ôm lấy cô và ngấu nghiến như một con thú đói vồ mồi. Hôm đó là sinh nhật 17 tuổi của cô bé, tên cô là Nguyễn Kim Ngọc.
***
– Ngọc, em gái em là đứa út trong ba chị em gái. Từ nhỏ nó đã được nuông chiều nên nó là đứa ngang ngạnh và khó bảo nhất. Cách đây 3 năm nó bỏ nhà đi với một thằng du côn và về nhà với cái thai 4 tháng. Chị hai em mù lòa nên chẳng bao giờ dám có ý kiến trong gia đình nhưng cũng như em, chị ấy thương nó lắm. Chỉ có ba mẹ em….
Thanh gục đầu vào vai hắn khẽ nấc, nước mắt trào ra trên khóe mắt cô rơi xuống ngực hắn nóng hổi. Người hắn run lên, cổ họng hắn đắng ngét. Bây giờ thì hắn đã lý giải được tại sao ánh mắt của Thanh lại khiến hắn thấy quen đến vậy. Ánh mắt của người con gái mà hắn nhẫn tâm bỏ rơi khi đang mang thai. Người con gái đã vì hắn mà tự tử, khi đó hắn có buồn không nhỉ? Dường như khi đó hắn cũng có một chút hối hận, một chút xót thương nhưng chỉ “một chút” thôi.
– Thôi chết, muộn rồi, em phải về trước giờ ký túc xá đóng cửa. Ngày mai là giáng sinh, chị Thảo sẽ đến đây thăm em đấy, anh nhớ đúng 6 giờ chiều ở chỗ này nha.
Thanh nói tíu tít rồi lập cập bước đi mà không để ý khuôn mặt thất thần của hắn. Đi được một đoạn, cô quay lại hôn vào trán hắn rồi mỉm cười tinh nghịch
– Anh nhớ là phải có hai món quà đó.
Cô vẫy tay chào hắn, nháy mắt với hắn rồi bước đi. Hắn thẫn thờ nhìn theo bóng cô khuất dần cuối triền dốc, đâu đó có tiếng quạ kêu lanh lảnh giữa không gian lặng ngắt của đêm.
– Quạ… quạ… quạ!
Hắn giật mình đánh rơi bức thư đang cầm trên tay xuống đất. Giữa nền trời đêm tối thẫm, bóng chim hòa vào nền trời chỉ có tiếng kêu thê lương của nó và tiếng vỗ cánh báo hiệu điềm gở đang đến với hắn mà thôi. Hai giờ sáng ngày 24 -12…
“… Có lẽ đây là bức thư cuối cùng em gửi cho anh, à không, bức thư cuối cùng anh được đọc mới phải. Kể từ bức thư đầu tiên em viết cho anh đến bây giờ cũng đã 10 tháng trôi qua, 10 tháng với 30 bức. Thời gian trôi qua nhanh và chậm đủ để em nhẩm tính. một giờ có 60 phút. Một ngày có 1440 phút. 10 tháng là 300 ngày và cũng là 432.000 phút. Nhưng em cũng không thể có được dù chỉ là một phút ở bên anh. Em đã từng ước rằng em được phép đánh đổi tất cả, kể cả cơ hội đuợc sáng mắt của em cho một phút ấy. một phút đủ để em có thể nói với anh rằng: Em đã yêu anh, yêu anh bằng cảm giác và bằng tình yêu anh dành cho Thanh, em gái em…”
– Đừng yêu anh, nếu như em biết sự thật em sẽ không thể yêu anh. Nếu như em biết gã sở khanh đã từng hãm hại Ngọc là anh, nếu như em biết những kẻ em giết để trả thù cho Thanh chính là bạn bè anh thì em sẽ khinh bỉ anh, oán hận anh…
Hắn lầm bầm bằng tiếng nấc nghẹn ngào. Đôi mắt hắn đỏ au nhưng khô khốc, lúc này đây hắn thèm được khóc biết bao, hắn thèm được một chút cảm giác ươn ướt trên khóe mi cũng được, nhưng tuyệt nhiên không có. Và hắn khóc suông, hắn nấc, rồi cả thân hình hắn rung lên và đổ ập xuống.
– 3526, đã đến giờ hành quyết.
Hắn ngẩng đầu lên và từ từ đứng dậy. Giữa không gian tranh tối tranh sáng và tĩnh lặng tuyệt đối vang lên tiếng giày lộp cộp mỗi lúc một gần. Cánh cửa phòng giam hắn mở, ba con người với khuôn mặt nghiêm trang đến đáng sợ chĩa súng vào người hắn. Người quản ngục già khẽ nhếch mép, ông bước tới và đặt tay lên vai hắn, ôn tồn nói:
– 3526 anh có điều gì muốn làm trước khi chết không? Nếu có, tôi sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện giúp anh.
Hắn mỉm cười và gật đầu.
– Bức thư này, nhờ anh đưa giúp cho nhân viên đến lấy nội tạng của tôi sau khi tôi chết.
Hắn vừa nói vừa đưa bức thư đang cầm trên tay cho viên quản ngục.
– Và yêu cầu thứ hai – Hắn nhíu lông mày lại, nụ cười vụt tắt trên môi – Không được bắn vào đầu.
Thoáng chút suy nghĩ, viên quản ngục khẽ nhịp gót chân trên sàn và rồi ông lại mỉm cười gật đầu.
Hắn nháy mắt với ông rồi quả quyết bước đi, suốt dọc hành lang, bên tai hắn không phải là tiếng quạ kêu, tiếng bước chân nữa mà là tiếng nói từ sâu thẳm trái tim hắn, những lời hắn nói trong bức thư gửi cho Thảo
“Anh đã yêu và anh đã được yêu, dù biết rằng đến phút cuối cùng này anh vẫn chưa được một điều gì trọn vẹn. Luôn luôn cô đơn, khát khao một cái gì cụ thể nên chẳng bao giờ có. Thượng đế rất công bằng khi không cho em đôi mắt để nhìn cuộc đời nhưng lại cho em một trái tim để hiểu cuộc đời này. Anh vẫn tin rằng nhìn thật kỹ vào nến trước khi đi ngủ sẽ làm cho đôi mắt trong sáng hơn và giờ đây, đôi mắt của anh sẽ xứng đáng với em hơn. Tình yêu là những mảnh vỡ từ một tấm gương mà thượng đế vô tình đánh rơi để rồi con người phải đi tìm mảnh thích hợp ghép vào, đó là điều em đã từng nói. Nhưng anh nghĩ, tình yêu chỉ đơn thuần là những viên chocolate có mùi vị khác nhau nhưng cuối cùng vẫn ngọt trong tim. Có người nói, con người luôn chênh vênh đứng giữa nụ cười và nước mắt, anh mong rằng em sẽ luôn nghiêng về phía mặt trời, nghiêng về nụ cười. Cho dù có nước mắt thì đó cũng là những giọt nước mắt rơi xuống vì hạnh phúc”.
Cuối hành lang, cánh cổng sắt từ từ mở ra. Ùa vào mặt hắn là ánh sáng của bình minh, bình minh ngày giáng sinh. Hắn đưa tay lên che mắt rồi lại vội vàng rụt xuống. Hắn nhếch môi cười, và rồi những tiếng khục khục trong cổ họng, cuối cùng là tiếng cười vỡ òa ra. Đó là tiếng cười sảng khoái nhất trong cuộc đời hắn và đó cũng là tiếng cười đậm đà nhất vì miệng hắn đang mặn chát những giọt nước mắt. Cuối cùng thì hắn cũng đã được khóc… và khóc được.
Tommy Nguyễn
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.193 giây.