Toàn dân cần cảnh giác: “Đổi mới” lần 2 hay nói dối lần 2 và lừa đảo dân tiếp tục!
Vừa qua trong dịp 2.9 Nguyễn Xuân Phúc đã họp nội các và tuyên bố: “Chúng ta cần có “đổi mới 2” với những cải cách thể chế, chính sách kinh tế mạnh mẽ để tạo ra động lực phát triển mới.” (CP 4.9) Làm Thủ tướng (TT) mới từ ba năm qua, nhưng thành tích về thích nổ, thùng rỗng kêu to của ông đã vượt xa cả Nguyễn Tấn Dũng. Bất chấp sự thực, chỉ thích khoe khoang, tự dựng lên thành tích để được nổi tiếng khiến Nguyễn Xuân Phúc mới đây đã không ngượng ngùng dám ra lệnh cho sửa cả GDP (tổng sản lượng quốc nội) của VN, theo đó bình quân giai đoạn 2010-2017 tăng thêm 25,4%/năm so với số liệu đã từng công bố chính thức. Nghĩa là GDP năm 2017 đang từ 220 tỷ USD bỗng chốc tăng lên 275 tỷ USD. Từ đó lợi tức đầu người/năm cũng đã tăng thêm theo khoảng trên 25%/ năm! PGS Phạm Quý Thọ và một số chuyên viên đã lên tiếng báo động về những âm mưu lừa dối của Nguyễn Xuân Phúc và những hệ lụy tai hại về uy tín của bệnh chỉ ham thành tích, thích nổi và bất chấp sự thực của ông Phúc.
Cũng trong âm mưu lừa đảo nhân dân không còn lâu trước Đại hội 13 vào đầu năm 2021, nay nhóm cầm đầu chế độ toàn trị, đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng, đang tung ra một số đòn tuyên truyền rộng lớn trên toàn quốc và quốc tế về các lãnh vực cả trong ngoại giao, nội trị lẫn kinh tế. Đó là, trước áp lực ngày càng lớn và mối đe dọa chiếm trọn biển Đông của Tập Cận Bình, nên họ sẽ đổi trục ngoại giao quay đầu thần phục Trump, còn trong nội trị và kinh tế sẽ có “Đổi mới lần 2 với những cải cách thể chế, chính sách kinh tế mạnh mẽ”! Nhóm Trọng-Phúc đang âm mưu cho xài lại thủ đoạn lừa đảo “treo đầu dê, bán thịt chó” để đánh lừa nhân dân một lần nữa, chỉ nhằm kéo dài chế độ toàn trị để các đại quan và các nhóm lơi ích tự do tiếp tục nắm quyền và tham nhũng!
Hơn 30 năm trước, tại Đại hội 6 (12.1986) số phận của chế độ toàn trị cực kỳ nguy hiểm như sợi chỉ treo ngàn cân. Phía Bắc bị Bắc kinh (BK) mở chiến tranh biên giới và giúp Pol Pot cầm chân hàng trăm ngàn bộ đội VN ở Campuchia. Cùng lúc bị Mỹ và phương Tây phong tỏa kinh tế và cô lập ngoại giao. Liên Xô, mụ đỡ và bầu sữa của CSVN, đang rơi vào giai đoạn tự tan rã. Trong nước nạn đói đe dọa khủng khiếp như thời 1945 cùng với nạn lạm phát phi mã lên tới 700-800%. Nhân dân vô cùng bất mãn, đảng viên thất vọng và mất tin tưởng. Vì thế nhóm cầm đầu toàn trị khi đó đã trương cờ và hô hoán “Đổi mới hay là chết”! Họ từng thề thốt, sẽ thay đổi toàn diện và triệt để cả trong kinh tế lẫn chính trị! Âm mưu này lại vừa được Nguyễn Xuân Phúc cho nổ ra vào 4.9.2019 qua chiêu bài “Đổi mới lần 2”!
Nhưng nay đã hơn 30 năm sau, chúng ta đã thấy rõ tận mắt “Đổi mới” như thế nào? Trên 30 năm qua nhân dân ta được sống ấm no, tự do; trí thức và nhân sĩ được mở miệng? Trên 30 năm qua đất nước phồn vinh, chủ quyền và lãnh thổ được tôn trọng? Thật là rõ ràng như ban ngày: Chế độ độc tài toàn trị với công an hà khắc càng tàn bạo hơn! Trí thức và nhân sĩ bị tước quyền phản biện, những người dân chủ bị đàn áp kể cả phụ nữ và thanh niên, hàng triệu công nhân bị bóc lột lao động, bao nhiêu triệu nông dân vẫn phải lam lũ theo cách con trâu đi trước cái cày theo sau như thế kỷ trước! Lợi tức đầu người của nhân dân ta đang thua xa so cả với nhiều nước trong khu vực! Trong khi đó lợi dụng sự nhu nhược và tâm lý tự ti của nhóm cầm đầu CSVN nên Bắc Kinh đang được đằng chân lân đằng đầu, hết cho HD 981 quần thảo trên lãnh hải VN suốt trên hai tháng năm 2014; hiện nay từ đầu tháng 7.2019 lại cho HD 8 tung hoành trên bãi Tư Chính tiến sâu hơn vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, chỉ còn cách bờ biển Quảng Ngãi của VN dưới 100km!
Trong khi đó các đại quan trong Bộ chính trị, Ban bí thư, Trung ương đảng, các bộ trưởng, các bí thư thành ủy và tỉnh ủy cùng với gia đình, thân tộc và vây cánh đang lập thành “tầng lớp thượng lưu mới”. Tầng lớp thượng lưu đỏ này đang làm giầu nhanh và bất chính do tham nhũng công quĩ, cướp đất của nhân dân, chiếm đất công thành đất ông, chiếm nhà công thành nhà ông, biến các doanh nghiệp nhà nước thành tư sản riêng và sân sau cho các đại gia đỏ và vây cánh! Tình hình thê thảm hiện nay của VN là kết quả thực tiễn của trên 30 năm được gọi là “Đổi mới” từ 1986 đến nay!
Vì thế chính lúc này mỗi người chúng ta cần phải hiểu cho rõ, nắm cho vững tại sao “Đổi mới” trên 30 năm qua đã hoàn toàn thất bại. Phải nhận rõ nguyên nhân thất bại của việc gọi là “Đổi mới”. Muốn vậy thì phải nắm vững những động cơ thầm kín, mục tiêu của “Đổi mới” của họ như thế nào? Từ đó cần vạch rõ, để thực hiện các âm mưu trên, họ đã dựng lên hay đẻ ra công thức “Đổi mới” như thế nào và thực hiện nó ra làm sao trên 3 thập niên vừa qua? Công thức này bao gồm những yếu tố chính nào? Vì đảng, vì tham vọng và quyền lợi ích kỷ của chính họ hay vì dân? Kết quả của “Đổi mới” trên 3 thập niên đã dẫn tới đất nước và nhân dân đi về đầu? Đã làm cho cán bộ, đảng viên tự diễn biến, tự chuyển hóa khủng khiếp như thế nào? Từ các vụ tham nhũng và phí phạm công quĩ vài chục ngàn USD (vụ Năm Cam, 2001), tăng lên hàng trăm ngàn USD (PMU 18, 2005), rồi bùng nổ các vụ tham nhũng và lãng phí công quĩ hàng trăm triệu, hàng tỉ USD (Vinashin 2010-11, PVN 2017-18)! Trong khi tham nhũng như rươi thì các nhóm lợi ích mọc lên như nấm, trên hết từ cái đầu là Bộ chính trị (BCT), các cán bộ trong Trung ương đảng (TUĐ) các bộ trưởng, các bí thư thành ủy, tỉnh ủy... Các nhóm lợi ích còn đang tung hoành ngang ngược ngay từ giai đoạn soạn thảo chính sách. Chúng toa rập với FDI (công ty nước ngoài), với các doanh nghiệp nhà nước (DNNN), với các đại gia đỏ. Nhà thơ Bùi Minh Quốc đã vạch mặt bọn “thẻ đỏ tim đen”. Nữ nghệ sĩ Nguyễn Thị Kim Chi vạch rõ bản chất độc tài của chế độ và tâm địa đen của nhóm cầm đầu: “Nhưng đáp lại thiện chí của chúng tôi là sự đàn áp ngày càng khốc liệt người bất đồng chính kiến; là ý đồ muốn biến nhân dân thành bầy cừu; thù ghét, khủng bố những người dấn thân tranh đấu vì những quyền cơ bản, chính đáng của con người, những giá trị phổ quát của nhân loại; hãm hại những trí thức ưu tú muốn khai trí nhân dân.”
Thủ lãnh hiện nay của chế độ độc tài là Nguyễn Phú Trọng đã bao lần mở miệng “Nhốt quyền lực vào trong lồng”! Nhưng chính ông lại là thủ lãnh đang lộng quyền và lạm quyền khủng khiếp nhất trong đảng từ trước tới nay. Dùng vây cánh và các thủ đoạn tồi tệ nhất, kể cả mua chuộc các nhóm lợi ích để đòi cho mình bằng được làm “trường hợp đặc biệt” để giữ lại ghế Tổng bí thư (TBT) tại Đại hội (ĐH) 12, mặc dù đã trên 72 tuổi khi đó - quá tuổi qui định. Từ cuối 2018 chiếm luôn cả ghế Chủ tịch nước (CTN), tức là thủ tiêu nguyên tắc tập trung dân chủ mà chính ông đã chống lại. Từ gần nửa năm nay bệnh nặng, suy nghĩ không thông, nói năng ấp úng, đi đứng không vững, nhưng vẫn lì lợm ngồi lì cả trên hai ghế Tổng-Chủ!
Với những người như Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, tư duy cực kỳ bảo thủ không vượt qua lũy tre làng, tính khí gian manh quỉ quyệt như bọn trương tuần của thế kỷ trước làm sao lại có thể “Đổi mới lần 2” được! Không chỉ nhìn vào dự án Nhân sự cấp cao của ĐH 13 do Nguyễn Phú Trọng làm Trưởng ban hoàn toàn không có gì mới cả, vẫn toàn là những phần tử tham nhũng quyền-tiền! Nhìn cả vào dự án Kinh tế-xã hội của ĐH 13 do Nguyễn Xuân Phúc làm Trưởng ban lại càng tệ hại hơn, chỉ vẫn như những cái áo cũ vừa rách nát, vừa hôi thối, chẳng ai muốn nhìn, mọi người phải bịt mũi tránh đi xa!
Quyết chí không để nhân dân ta bị lừa bịp lần nữa trong chiêu trò “Đổi mới lần 2”! Muốn vậy cần phải biết những người cầm đầu chế độ toàn trị trên 30 năm qua đã dùng những thủ đoạn và những quỉ quế nào để lừa dối nhân dân ta. Vấn đề vô cùng bức xúc của đất nước và nhân dân đã được người viết trình bày trong tập sách vừa được xuất bản trên toàn cầu dưới dạng sách in (hai tập) và ebook: Việt Nam, “Đổi mới”?! Hay: Treo đầu dê, bán thịt chó!, trên 700 trang.
Dưới đây là trích hai phần ngắn: “Mô hình “đổi mới” trên 30 năm qua”, trong Chương chín “Kết quả thực tiễn trên 30 năm “Đổi mới”, Tập II trang176-179. Và Chương kết: “I. Chế độ không thay đổi gì cả từ mục tiêu đến cơ chế.” “II. Sử dụng công thức đổi mới cực kỳ sai lầm làm cho ĐCS đang biến thể thành các nhóm lợi ích của một số người có quyền lực và tiền bạc, đảng viên thất vọng, quay lưng và đang tự diễn biến” (trang 238-256):
*
Chương chín - Kết quả thực tiễn trên 30 năm “Đổi mới”
I. Mô hình “đổi mới” trên 30 năm qua
Sau trên 30 năm “Đổi mới” từ 1986 trải qua 5 đời TBT Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng và xuyên qua 7 ĐH (từ ĐH 6 tới ĐH 12). Không biết bao nhiêu Nghị quyết đã được ban hành đề ra mục tiêu là, đưa VN tới năm 2020 trở thành một nước công nghiệp theo hướng hiện đại. Nhưng trong cuộc họp nội các vào cuối năm 2014 sau gần 30 năm tiến hành “đổi mới”, Nguyễn Tấn Dũng lại than “sao lại cứ phải đứng sau 6 nước ASEAN? Chúng ta có đuổi kịp được ASEAN-6 không? Không có lý do gì chúng ta không cải thiện được để bằng ASEAN-6”? Trong thực tế nhiều mặt VN còn đi sau cả Campuchia và Lào.
Sau gần 30 năm đổi mới, lợi tức đầu người /năm của VN vào năm 2014 mới chỉ 2.052 USD, tức là VN mới chỉ bước vào những nước đang phát triển ở mức trung bình thấp. Trong khi đó Singapore lên tới 56.287 USD, Mã lai á là 10.830 USD, Thái lan là 5.561 USD và Nam dương là 3.515 USD. PGS,TS Phạm Quý Thọ thuộc Học viện Chính sách và phát triển, Bộ Kế hoạch và Đầu tư nhận xét, “chỉ tiêu này của nước ta tụt hậu so với Hàn quốc chừng 30 đến 35 năm, Malaysia khoảng 25 năm, Thái lan chừng 20 năm, Indonesia và Philippines chừng từ 5 đến 7 năm. Đến năm 2038 VN mới có thể bắt kịp năng suất lao động của Philippines và đến năm 2069 mới có thể bắt kịp Thái Lan.”
Nếu xét về mặt diện tích và dân số thì VN không phải là nước nhỏ. Với dân số gần 94 triệu (2017) VN đứng thứ 13 trên thế giới; với diện tích trên 331.114 km² VN đứng thứ 65. Nhưng về mặt kinh tế, xã hội (phát triển con người - HDI) hiện nay VN lại đứng thứ 116 trong tổng số gần 200 nước và ốc đảo trên giới. Nhiều người cầm đầu chế độ toàn trị thường đổ lỗi cho rằng, VN là một nước nhược tiểu, đất hẹp, dân không đông và tài nguyên không nhiều. Đây là những khẳng định cực kỳ sai lầm để trốn tránh trách nhiệm. Một số các nước trong khu vực như Nam Hàn diện tích chỉ trên 99.000km², 50,6 triệu người, nhưng lợi tức đầu người 2015 trên 27.000 USD đang là nước giầu mạnh, công nghiệp cao. Nhật có dân số gần gấp rưỡi VN, diện tích xấp xỉ với VN, tài nguyên thiên nhiên không nhiều, nhưng từ lâu đã trở thành cường quốc kinh tế, lợi tức đầu người năm 2015 là gần 37.000 USD. Về dân số và diện tích giữa VN và Đức không chênh lệch bao nhiêu; nhưng Đức, cũng như Nhật, từ đống tro tàn sau Thế chiến thứ 2 đã nhanh chóng vượt lên thành cường quốc kinh tế đứng thứ ba, thứ bốn trên thế giới.
Những câu hỏi trung tâm rất nghiêm túc cần được đặt ra là, tại sao nhiều nước ngay trong khu vực khi bước vào thời kỳ phát triển kinh tế thì cũng ở trình độ ngang ngửa như VN, nhưng nay đã bỏ xa VN để trở thành các nước công nghiệp hàng đầu, lợi tức cao gấp mấy chục lần VN? Người dân không chỉ sống sung túc mà còn được tôn trọng nhân phẩm. Phải chăng các mô hình chính trị, kinh tế, giáo dục và văn hóa là những nền tảng căn bản cho sự tiến lên hưng thịnh, hạnh phúc và văn minh, hay sự tụt hậu, nghèo đói và tha hóa đạo đức của một xã hội? VN đang áp dụng mô hình chính trị-kinh tế nào, có những đặc điểm gì?
Trong suốt trên 30 năm cải cách kinh tế chưa bao giờ VN theo mô hình kinh tế thị trường hiện đại như ở các nước Tây phương. Mô hình phát triển của VN là “Kinh tế thị trường Định hướng XHCN”. Mô hình này có một số đặc tính căn bản khác biệt hoàn toàn với các nền Kinh tế thị trường hiện đại ở các nước Tây phương trong các lãnh vực then chốt:
1. Chế độ độc đảng: ĐCS, cụ thể là BCT và BBT, trước sau vẫn chỉ huy toàn bộ và trực tiếp các hoạt động chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục, tôn giáo và xã hội.
2. Công hữu toàn dân về đất đai (ĐCS là chủ nhân trong đất đai).
3. Doanh nghiệp nhà nước làm chủ đạo.
4. Kinh tế tư nhân nội địa tuy được công nhận, nhưng chỉ ngồi rìa, đứng bên lề trước thế lực mạnh của DNNN và sức ép của FDI.
Như thế cho thấy mô hình phát triển kinh tế của VN từ 1986 tới nay vẫn còn giữ căn bản mô hình kinh tế của chế độ toàn trị như ở Liên xô cũ, với một số biến thể, mặc dầu chế độ toàn trị ở Liên xô đã tan rã từ 1991. Trong đó ĐCSVN vẫn là người cầm trịch không chỉ trong chính trị, tư tưởng và văn hóa, mà cả trong kinh tế-xã hội. Mỗi ĐH vẫn đưa ra kế hoạch ngũ niên do ĐCS độc quyền từ các khâu hoạch định, đường lối tới các biện pháp... Nhưng dĩ nhiên trong giai đoạn và điều kiện CNXH trên toàn thế giới đang tan rã ngay từ cái nôi, nên những người cầm đầu CSVN bắt buộc phải dùng những từ ngữ và ngôn ngữ mới, để tạo những hi vọng mới, để tỏ ra họ là những người thức thời và nhờ thế mới có thể biện minh cho sự tiếp tục cầm quyền độc tôn!
Mô hình phát triển kinh tế này chứa đựng nhiều mâu thuẫn nội tại và đối lập với nhau. Nó được thực hiện trong thời kỳ Chủ nghĩa Xã hội (CNXH) theo ý thức hệ Marx-Lenin đã bị thực tế phủ nhận, thế giới CS tan rã. ĐCSVN cũng rơi vào thế sợi chỉ treo ngàn cân. Suốt trên 30 năm đổi mới từ 1986, đặc biệt từ giữa thập niên 90 khi thiết lập quan hệ với Hoa kỳ và thực hiện chính sách mở cửa với bên ngoài, mô hình phát triển kinh tế của chế độ toàn trị dựa trên một số cơ sở làm tiền đề đặt trọng tâm cho phát triển kinh tế. Đó là:
- Nhân công rẻ
- Khai thác nông sản
- Khai thác khoáng sản
- Ưu đãi cho tư bản nước ngoài vào đầu tư
- Tranh thủ nguồn vốn ODA trong xây dựng hạ tầng
- Đặt trọng tâm trong xuất cảng
Nhưng các cơ sở trên phải được đặt trong một khung kiên cố, nói thẳng ra là bị nhốt trong một cái lồng, đó là CNXH với tư tưởng Marx-Lenin làm chỉ đạo và trong cái lồng này, ĐCSVN chỉ huy độc quyền trực tiếp và toàn diện từ tổ chức, thực hiện, giám sát các hoạt động kinh tế-xã hội. ĐH 12 đã làm công việc tổng kết 30 năm thực hiện chính sách đổi mới (1986-2016) qua 5 đời TBT Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng...
CHƯƠNG KẾT
Khi đọc tới đây các Độc giả đã cùng người viết đi xuyên qua một chặng đường lịch sử hiện đại của đất nước chúng ta suốt trên 32 năm, từ Đại hội 6 (12.1986) tới 2018 - hai năm sau ĐH 12 (1.2016). Hiện đang rất nóng bỏng trong nhiều lãnh vực. Với chiều dài của lịch sử thì trên 30 năm chẳng là bao. Nhưng khoảng thời gian này lại đánh dấu nhiều sự kiện rất quan trọng đáng ghi nhớ cả với VN lẫn thế giới. Loài người bước vào thiên niên kỷ thứ ba. Liên xô và các nước CS Đông Âu sụp đổ. Chiến tranh lạnh chấm dứt sau gần nửa thế kỷ để lại những chiến tranh tàn khốc, hàng trăm triệu người từ Âu sang Á tới Phi châu đã bị hi sinh, những cuộc di cư tị nạn thảm thương của hàng trăm triệu dân trên thế giới; trong đó có những cuộc chiến tranh tàn khốc nhất ở VN và hàng triệu thuyền nhân!
Cùng lúc hai cuộc cách mạng mới đang bùng nổ, tầm vóc và ảnh hưởng nhanh chóng và sâu rộng chưa từng có trong lịch sử loài người. Đó là cuộc Cách mạng Toàn cầu hóa về kinh tế, tài chính và thương mại và cuộc Cách mạng Điện tử Internet. Hai cuộc Cách mạng này đang làm thay đổi kiến trúc và trật tự thế giới và thay đổi cả thái độ và tập quán của con người. Có lẽ nó sẽ có nhiều tác động mạnh hơn cả cuộc Cách mạng Công nghiệp hơn hai thế kỷ trước ở Âu châu. Hai cuộc Cách mạng này xẩy ra tương đối cùng một lúc và đang song hành ảnh hưởng trực tiếp, vũ bão rất sâu rộng tới mọi khu vực của hoàn cầu. Những tác động và ảnh hưởng của nó không chỉ trong kinh tế, tài chính, thương mại mà còn thay đổi cả tập quán, thói quen và thái độ của hàng tỉ người; nói chung cả văn hóa và văn minh của nhân loại. Nó đang tác động mạnh lên cả chính trị, an ninh và trật tự của thế giới, tạo lập những lực lượng và tương quan quốc tế mới, luật chơi mới, làm đảo lộn trật tự cũ; nhiều trật tự cũ từng là nền tảng của trong bang giao quốc tế đang bị thử thách. Từ đó cả nhiều giá trị cũ, nhiều nền văn hóa cũng đang đứng trước những thử thách gắt gao.
Hiện nay ĐCSVN đứng trước những nan giải nhất kể từ khi thành lập 1930; hoặc tan rã, bị nhân dân lật đổ và bị phỉ nhổ của lịch sử, hay nghiêm túc sớm trả lại quyền tự quyết cho nhân dân! Vì đảng và những người lãnh đạo của nó đã không hoàn thành những nhiệm vụ của lịch sử giao phó. Không những thế những người đứng đầu đảng trải qua trên 70 năm và xuyên qua mấy thế hệ độc quyền cai trị cực kỳ hà khắc và sai lầm còn phản bội những lời thề mang lại hạnh phúc, dân chủ, tự do cho nhân dân và bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của đất nước!
Những sai lầm liên tiếp và cực kỳ nguy hiểm của đảng này qua nhiều giai đoạn đã xô đẩy VN rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm: Kinh tế kiệt quệ và lệ thuộc bên ngoài; những kẻ cầm quyền tham nhũng và tha hóa cùng cực, thẳng tay đàn áp nhân dân. Nội lực bị cạn kiệt và phân hóa nên đang bị tân đế quốc Trung quốc (TQ) sỏ mũi và lấn chiếm biển- đảo và đe dọa độc lập!
Tình hình cực kỳ sôi bỏng này đang gợi lên cho mỗi người chúng ta bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu vấn đề, nhiều giải đáp còn bỏ ngỏ. Nó gợi lên trí óc mỗi người những câu hỏi rất nhức nhối và thẳng thắn: Tại sao đất nước chúng ta suốt trên 70 năm -đặc biệt trên 30 năm qua- lại đã diễn ra rất tồi tệ và kinh hoàng đến như thế, mà lại không thể khác? Nó chất vấn lương tâm mỗi người, cho cả những đảng viên CS còn lương tri. Vì đâu nhân dân ta mọi thành phần đã đóng góp biết bao nhiêu sức lực, tiền bạc, thời gian; bao nhiêu triệu người đã bị hi sinh xuyên qua nhiều thế hệ, nhưng đất nước ta lại đến nông nỗi như ngày hôm nay, thua kém hầu hết các nước trong khu vực trong nhiều lãnh vực, đang bị đế quốc phương Bắc đe dọa nghiêm trọng và nhân dân đang bị tước đoạt các quyền tự do dân chủ căn bản nhất?
Xuyên qua 7 ĐH, trải qua 5 đời TBT, dưới chiêu bài “đổi mới” những người cầm đầu chế độ toàn trị đã thả cửa khai thác các tài nguyên của đất nước, huy động toàn bộ sức lực và của cải của nhân dân, đã thề thốt là đưa VN trở thành một nước công nghiệp hiện đại vào năm 2020, dân chủ và văn minh. Nhưng sau hơn 30 năm VN vẫn là nước tụt hậu và lạc hậu về nhiều mặt so với ngay cả nhiều nước trong khu vực. Mấy chục triệu nông dân bị bỏ rơi, hằng ngày vẫn phải vật lộn canh tác phần lớn theo lối lỗi thời, con trâu đi trước cái cày theo sau như các thế kỷ trước. Mấy triệu công nhân chỉ làm thuê theo lối gia công và bị bóc lột lao động trong các công ti FDI; trong khi ấy các chủ nhân đầu tư nước ngoài lại được ưu đãi đủ thứ và tự do chuyển hàng tỉ USD về mẫu quốc. Tư doanh VN bị bỏ rơi, bị bạc đãi; bị thòng cổ vào hai tròng: Các DNNN đè nén và các công ti FDI chèn ép. Trí thức và chuyên viên không được trọng dụng, không được công khai tranh biện; người dân không được quyền mở miệng, nhân quyền bị chà đạp thô bạo...!!! Như vậy công nghiệp hiện đại ở đâu? Dân chủ và văn minh ở đâu?
Trong khi ấy các tập đoàn và tổng công ty nhà nước đang được nuông chiều, làm ăn thua lỗ hàng cả triệu tỉ đồng. Bọn quan đỏ cấu kết công khai với các đại gia lập thành các nhóm lợi ích ngay từ giai đoạn soạn thảo chính sách để tham nhũng, xà xẻo công quĩ... Nay đất nước chúng ta còn đứng trước cảnh các hải đảo bị thôn tính, tài nguyên bị xâm lấn, ngày càng lệ thuộc kinh tế, tư tưởng, chính trị và ngoại giao vào TQ. Các tầng lớp nhân dân từ nông dân, công nhân, thanh niên, trí thức... và cả những đảng viên tiến bộ còn biết quí lòng tự trọng đứng lên tố cáo độc tài tham nhũng và luồn cúi BK đều bị các bộ máy Công an, Tuyên giáo đàn áp thô bạo, giam giữ, tra tấn và chụp mũ rất trắng trợn!
Trong khi ấy, cũng chỉ trong khoảng thời gian trên 30 năm nhiều nước trong khu vực cùng có điểm xuất phát như VN, nhưng nay đã trở thành những quốc gia có trình độ công nghiệp tiên tiến, người dân có đời sống rất cao, nhân phẩm được tôn trọng, mọi công dân có quyền hành xử các quyền dân chủ tự do. Đó là Nam Hàn và Đài loan...
Tập sách này đã tuân theo các chặng đường chính trong công tác nghiên cứu khoa học; đó là mổ xẻ, phân tích, giải thích, cắt nghĩa và đánh giá các sự kiện và tình hình, chính sách và kết quả mà chế độ toàn trị CSVN từ ĐH 6 (1986) tới ĐH 12 (2016) đã chủ trương và thực hiện. Xuyên qua 7 ĐH với tiêu đề “đối mới” được coi như khẩu hiệu trung tâm, sợi chỉ đỏ trải qua 5 đời TBT Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng. Nội dung của sách này xuyên qua 11 Chương, tập trung vào năm câu hỏi trung tâm và tìm giải đáp cho những câu hỏi này:
1.Tại sao phải đổi mới?
2. Đổi mới đã diễn ra như thế nào, có đổi mới thực không?
3. Hậu quả của những chủ trương và hành động này cho ĐCS như thế nào và đối với nhân dân và đất nước ra làm sao?
4. Viễn tượng cho ĐCS và đất nước như thế nào?
5. Làm sao để tương lai nằm trong tầm tay của chúng ta?
I. Chế độ không thay đổi gì cả từ mục tiêu đến cơ chế
Vào năm khởi đầu, tức 1986, chế độ toàn trị đứng bên bờ vực thẳm cả trong nước lẫn với quốc tế. Trong nước nạn đói trầm trọng nhất kể từ sau trận đói 1945, nạn lạm phát phi mã lên tới 700-800%. Trong khi ấy, đối với bên ngoài chế độ toàn trị phải đương đầu với hai cuộc chiến ở phía Tây nam, tại Campuchia và tại biên giới phía Bắc với “đồng chí” phương Bắc đã từng bao năm răng hở môi lạnh! Cùng lúc VN bị Mỹ và phương Tây cấm vận kinh tế, phong tỏa ngoại giao vì việc chiếm đóng Campuchia. Nguy hiểm nhất cho chế độ toàn trị ở VN khi ấy là các nước Đông Âu đang từ bỏ chế độ toàn trị chuyển sang Dân chủ đa nguyên (DCĐN) và Liên xô, cái nôi và từng là thành trì không có gì phá hủy được và đồng minh chính của CSVN, lại đang tự tan rã! Vì thế Nguyễn Văn Linh và một số người cầm đầu chế độ khi ấy đã phải nhìn nhận chế độ toàn trị đang rơi vào hoàn cảnh sợi chỉ treo ngàn cân, cho nên đã long trọng thề thốt phải “thay đổi hay là chết”!
Các cụm từ “đổi mới”, “dân làm chủ”, “đảng là đầy tớ”, “dân biết, dân bàn, dân kiểm tra”... luôn luôn thoát ra từ cửa miệng những người cầm đầu toàn trị. Nhưng nay hơn ba thập niên sau, chế độ độc tài toàn trị vẫn còn đó với tất cả một hệ thống cai trị cực kỳ hà khắc hoàn toàn giống như cũ. Chế độ độc đảng phải được duy trì bằng mọi giá. Vì thế Điều 4 Hiến pháp qui định sự độc quyền tuyệt đối của ĐCS vẫn nằm đó. Chính CTN Nguyễn Minh Triết đã bộc lộ ý đồ đen tối và cũng là sự lo sợ của họ “Bỏ Điều 4 Hiến pháp là tự sát”!
Cũng chính vì thế, trong chính trị, kinh tế, pháp luật và văn hóa đạo đức đều phải giữ cái đuôi XHCN do ĐCS chỉ huy trực tiếp và toàn diện: Như với “Dân chủ XHCN” trong chính trị, ĐCS là đầu tầu, chỉ huy trực tiếp và toàn diện Chính phủ, Quốc hội, Quân đội, Công an và Mặt trận. Thực hiện mô hình “Kinh tế thị trường định hướng XHCN” (KTTT ĐHXHCN), trong thực tế là ĐCS nắm toàn bộ các huyết mạch kinh tế, xuyên qua các tập đoàn và tổng công ti nhà nước, chi phối toàn bộ nền kinh tế. “Pháp chế XHCN” vẫn là nền tảng trong quan hệ như thời phong kiến giữa nhà cầm quyền và nhân dân; với luật pháp, tòa án và thẩm phán xử theo cách nào cũng được, theo tiêu chuẩn tắm từ vai trở xuống và bắt con tép thả con cá sộp. Đất đai trước sau vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà nước XHCN, ở đây là độc quyền của đảng; trong thực tế nằm trong tay của những cán bộ có quyền lực và cực kỳ tham lam ở trung ương và địa phương, dựng lên các dự án đủ thứ, đủ loại để lợi dụng chia chác làm sở hữu riêng và buôn bán ruộng đất và địa ốc. Trong văn hóa giáo dục, thực hiện “Đạo đức cách mạng XHCN”, nên từ Tổ quốc là trên hết, từng là giá trị cao quí chung của mọi người Việt xuyên qua thời gian mấy ngàn năm lịch sử của dân tộc, nay đã biến chứng đổi dạng thành đảng trước nước sau, “Mừng đảng, mừng lãnh tụ, mừng xuân!” Và nay cả xã hội đang bị đồng tiền và quyền lực bất chính của các nhóm lợi ích chỉ huy theo tiêu chí “Nhất hậu duệ, nhì quan hệ, ba tiền tệ, bét trí tuệ”!