logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
phai  
#1 Đã gửi : 01/10/2019 lúc 09:56:18(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Không khí bữa cơm tối nặng trĩu, ai cũng gằm mặt uể oải ăn mà không nói gì. Bà Huệ mắt đỏ hoe, đôi lúc sụt sịt lấy khăn giấy chặm nước mắt… Chừng vơi chén cơm bà buông đũa càm ràm:
 - Nuôi con khôn lớn, ăn học nên người những tưởng được nở mày nở mặt với xóm giềng, ai dè con bôi tro trát trấu như thế này!
 Ông Hưng lầm lì gắt:
 - Hơi đâu bà khóc, con bất hiếu thì coi như không có vậy. Tôi không chấp nhận cưới hỏi gì cả!
 Bà Huệ nhỏ nhẻ:
 - Nói thì vậy, nhưng con cái đứt ruột sanh ra nỡ lòng nào.
 - Bà cứ vậy thành ra con nó dễ ngươi, ông Hưng trách cứ
 Bà Huệ vội thanh minh:
 - Lâu nay tui cũng thấy thằng Phụng lui tới, tui cũng nghĩ tụi nó là bạn bè anh em chứ đâu có dè vậy, thật tình thì đôi lúc tui cũng có nghe lối xóm xầm xì bóng gió nhưng tôi gặt phắt đi vì tưởng là những người ngồi lê đôi mách đơm đặt.
 Ông Hưng vò đầu bức tóc than vãn:
 - Con khôn lớn, học thành tài, tưởng rằng sẽ hãnh diện với họ hàng…vậy mà giờ ra nông nỗi này. Sao gia đình tôi bất hạnh quá? không những thế mà còn e sẽ tuyệt tự mất thôi!
 Hoàng quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt vô cùng đau khổ
 - Con tạ tội với ba má, ba má thương con thì xin ba má chấp nhận sự thật này. Con không thể sống giả dối, lấy vợ để che mắt thiên hạ. Nhiều người muốn che đậy bản tánh thật nên lấy vợ, họ haị đời người con gái, họ làm khổ người và khổ cả bản thân họ. Những người lấy vợ để che giấu giới tính ấy họ vẫn lén lút quan hệ với những người tình đàn ông khác, điều này thật tệ vừa mất đạo lý vừa nhẫn tâm. Con không thể làm điều này được!
 Ông Hưng và bà Huệ ngồi im như tượng, không biết nên nói gì nữa. Hoàng vẫn quỳ đấy, mặc dòng lệ vẫn nhỏ xuống
 - Con và anh Phụng thương nhau đã bảy năm rồi, hai đứa rất hiểu và hợp nhau. Hai đứa con không thể sống thiếu nhau được. Con sinh ra đã thế nên không thể nào thay đổi được, nghiệp của con con chịu. Mong ba má thương mà chấp nhận con!
 Bữa cơm dở dang, chẳng ai còn lòng dạ nào ăn nữa. Bà Huệ liên tục lấy khăn giấy lau mắt. Ông Hưng tợp một ngụm rượu ngồi trầm ngâm mà đầu óc không biết đang tỉnh hay mê. Hoàng lặng lẽ về phòng riêng đóng cữa laị buông mình xuống giường, úp mặt vào gối thổn thức. Hoàng đau buồn lắm và Hoàng cũng biết ba má mình đau lòng như thế nào nhưng biết làm sao bây giờ? Hoàng và Phụng thương nhau thật lòng. Phụng chăm sóc , lo lắng cho Hoàng rất chu đáo. Ngày nào không gặp nhau là cảm thấy như xa cả thế kỷ vậy. Đã bảy năm trôi qua mà tình cảm ngày càng khắng khít hơn, đã vượt qua bao trở ngại tưởng chừng như không thể vượt qua. Ngày hôm kia Hoàng thú nhận với ba má và thưa chuyện cưới xin là đỉnh cao của những trở ngại, thưa chuyện xong Hoàng cũng không biết sẽ đi đến đâu nhưng ít ra trong lòng cũng cất bớt cái nỗi lo sợ nặng trĩu bao nhiêu năm nay. Hoàng biết mình khác mọi người kể từ lúc dậy thì. Hoàng thường thích nhìn những người con trai mà không hề có cảm giác gì với con gái cả. Hoàng phải tranh đấu với bản thân mình, luôn luôn che giấu cảm xúc và hành vi; lúc nào cũng nơm nớp sợ bị người ta trêu chọc, kỳ thị…Suốt mấy năm dài sống giả như một diễn viên. Hoàng đã khóc trong những đêm dài, những lúc bản năng thèm khát trỗi dậy Hoàng tự ve vuốt lấy thân thể mình, thậm chí cắn bắp tay cho đến tím bầm, trong tận cùng cô đơn Hoàng đã bao lần tự xử để tìm lấy khoái lạc rồi co quắt ngủ trong cơn khát tình; cảm giác tội lỗi cứ bám riết trong đầu, đêm này qua rồi đêm sau vẫn thế và đã không biết bao nhiêu đêm trường. Ngày còn học phổ thông, Hoàng cũng thường đi chơi với Dung nên mọi người ai cũng tưởng là một đôi. thật tình Dung rất mến Hoàng và cũng muốn cặp bồ với Hoàng, khổ nỗi Hoàng cứ trơ ra như chất argon trong bảng tuần hoàn của các nguyên tố hoá học. Dù che đậy kỹ nhưng rồi dần dần cũng lộ ra. Nhiều đứa bạn kỳ thị ra mặt: “ Đồ bóng xà bang, đồ pê đê…” cũng có nhiều bạn lịch sự hơn, trước  mặt thì không nói gì nhưng quay lưng đi thì cười cợt: “Xăng pha nhớt”…
 Thế rồi lên đại học, trong một lần văn nghệ Hoàng tình cờ quen với Phung, một anh sinh viên năm cuối. Anh vốn là một cây văn nghệ cũng là tay đập bóng có tiếng của trường. Sau vài lần đi chơi thì anh tỏ tình:
 - Lần đầu gặp em là anh biết mình đã bị sét đánh trúng rồi, những ngày sau đó anh sống trong hồi hộp nao nức tìm cách làm quen với em. Anh biết chắc em sẽ là một nửa của anh!
 Hoàng nhận lời yêu anh và đùa:
 - Sét đánh mà sao anh còn tỉnh bơ vậy?
 - Sao em biết là không sao? ruột gan anh lộn tùng phèo, máu anh sôi ngàn độ, trái tim như muốn nổ tung nè!
 Rồi khi tình cảm dần thắm thiết, có lần anh tâm sự: “Anh từng quen nhiều người nhưng chỉ là thú vui thân xác, những cuộc tình chớp nhoáng qua đường mà không để laị bất cứ lưu luyến nào. Thậm chí anh từng quen với một người đàn ông đã có gia đình, ông ấy có địa vị cao trong xã hội, rất giàu., cho con du học nước ngoài…Ông ấy cung phụng cho anh đủ thứ  nhưng cuộc tình tội lỗi, nhầy nhụa được một thời gian rồi thôi. Sau đó là những tháng ngày buông thả vì chán nản cho đến khi gặp em. Lần đầu gặp em anh đã biết ngay đây mà người anh đã tìm kiếm bao năm nay. Anh hứa khi mà được em rồi thì anh sẽ không bao giờ để mất, cho dù anh phải trả bất cứ giá nào…” những lời tâm sự của Phụng làm Hoàng sung sướng nhưng cũng thoáng chút ghen tuông. Hoàng đấm vào ngực Phụng:
 - Đồ lăng nhăng, đồ dâm đãng!
 Phụng chụp tay Hoàng và áp sát vào ngực mình:
 - Từ đây trái tim này sẽ không còn lăng nhăng nữa nhưng nó sẽ dâm đãng bạo với em.
 Phụng ôm chặt Hoàng vào lòng, cả hai hưởng những phút giây mật ngọt bên nhau, đêm ấy Hoàng ngủ laị nhà Phụng; những cơn mưa của nụ hôn trên thân thể Hoàng. Hoàng cong mình oằn oaị đón nhận rên rỉ trong cơn thống khoái tột độ. Qua cơn loạn động, Hoàng nằm gọn trong lòng Phụng nghe lời thủ thỉ:
- Anh ước gì mình có phép màu sẽ biến em thành nốt ruồi son nằm trên ngực trái của anh. Em sẽ nghe nhịp tim anh thổn thức vì em và để anh mang em theo anh đi cùng trời cuối đất.
  Thế rồi Phụng ra trường, anh phụ trách tài chánh cho một doanh nghiệp lớn, tiền bạc ngaỳ càng rủng roẻng hơn. Phụng lo cho Hoàng không thiếu thứ gì, nhiều lúc Hoàng cũng ái ngại và bảo anh đừng làm thế nhưng Phụng gạt đi:
 - Anh biết em có tâm hồn trong sáng như ánh trăng, nói thật với em không có ai lợi dụng được anh đâu. Anh thương em, lo cho em  những món đồ này cũng chẳng nghĩa lý gì. Nếu cần anh sẵn sàng hiến dâng cho em cả mạng sống này! Thế gian này có mấy tỷ người, vậy mà anh chỉ thương nhớ, chỉ tương tư có mỗi mình em. Em nghĩ thử xem, cái duyên anh và em lớn biết dường nào. Với anh, em là linh hồn, là cuộc sống của anh!
 Hoàng đã khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc trong ngần. Ngày Hoàng ra trường, Phụng mang một bó hoa hồng to tướng đến chúc mừng, bất thần Phụng quỳ gối nâng chiếc nhẫn cầu hôn:
 - Hoàng, anh yêu em, bằng lòng lấy anh không?
 Bao nhiêu cảm xúc tuôn trào như sóng biển, Hoàng gật đầu đồng ý. Bạn bè xung quanh vỗ tay như pháo, nhiều người đến bắt tay ôm hôn chúc mừng Phụng và hoàng.
 Phần mình, ông Hưng bà Huệ sau nhiều đêm trằn trọc không ngủ, hai ông bà cứ than vãn sao mình bất hạnh và thương con bạc phước, phần sợ họ hàng, láng giềng chê cười…nên suốt cả tuần không cứ quanh quẩn xà quần. Cuối cùng hai ông bà quyết định đi tư vấn bác sĩ tâm lý, chuyên viên sinh học… sau khi nghe giải thích thì hai người cũng hiểu vấn đề nhưng lòng vẫn không an. Hai người bèn lên chùa Minh Lý tham vấn với thầy Giác Chơn. Thầy bảo:
 - Con người ta thường có tâm lý đám đông, hễ thuận mình thì phải, nghịch mình thì  quấy! mà cái phải- quấy ấy nhiều khi rất hàm hồ và vô căn cứ. Cái hình tướng mà mỗi người hiện có chỉ là tạm thôi. Người ta có vô số kiếp và đã từng mang bao nhiêu hình tướng khác nhau rồi! cái tướng nam hay nữ cũng thế, chỉ là tạm thời thôi và sẽ luân chuyển thay đổi tuỳ vào cái tâm thức mà mình mang theo lúc sắp lìa đời. Còn các mối quan hệ: cha-mẹ, con cháu, bạn bè, vợ chồng…cũng thay đổi tuỳ theo cái nhơn duyên và cái mối ân - oán mà mình đã tạo ra!  Việc hai cháu thì thầy không có ý kiến gì. Thầy không thể phản đối cũng không thể tán thành. Hai bác nên tuỳ duyên mà thuận theo. Nếu hai cháu thương nhau thật lòng thì ấy là cái duyên của hai đứa vậy! đã phàm làm người thì việc tham dục giống nhau cả, dù đó là đàn ông hay đàn bà. Quan trọng là phải sống sao cho có đạo lý và trách nhiệm. Còn việc nối dõi tông đường là quan niệm của Nho giáo Tàu. Việc này trong nhà phật không có ngĩa lý gì cả, vả laị xã hội ngaỳ nay có hàng vạn trẻ mồ côi, có thể nhận nuôi làm con. Con mình sanh ra thương thì là chuyện thường, không sanh mà thương mới là tình thương lớn,  ấy cũng còn là phúc người phước ta!
 Tối hôm ấy bà Huệ làm bữa cơm khá thịnh soạn. Đợi Hoàng đi làm về rồi cả nhà cùng ăn. Ông Hưng bà Huệ cùng nói:
 - Con nói với thằng Phụng, hôm nào rảnh mời ba má nó sang nhà chơi!
 Hoàng sung sướng buông đũa xuống ôm lấy ông bà mà nước mắt rưng rưng:
 - Con cảm ơn ba má, con thương ba má nhiều lắm!
 Cơm nước xong Hoàng vội chạy sang nhà Phụng ôm chầm lấy mà thổn thức:
 - Ba má em muốn gặp ba má anh! 
 
TIỂU LỤC THẦN PHONG

Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.071 giây.