Hậu về ôm bà Hai nức nở thủ thỉ:
- Con khổ quá mẹ, bác sĩ nói con vô sinh!
Bà Hai vỗ về:
- Bác sĩ nói nhưng mình cứ cố gắng hết sức, chừng nào không thể được hẵng hay.
- Con đã đi bác sĩ Tây y, Đông y, cầu tự… đã làm đủ cách mọi người chỉ bảo nhưng hoàn toàn không có kết quả. Con nghĩ chắc số phận con như thế rồi!
Bà Hai thở dài, lặng im một lát rồi hỏi:
- Vậy ý chồng con thế nào?
- Anh ấy rất thương và thông cảm với con. Anh ấy nói dù thế nào cũng không bỏ con. Anh ấy còn bảo có thể nhận trẻ mồ côi về làm con. Con rất cảm động với tình yêu anh ấy dành cho con, nhưng lòng con vẫn đầy lo lắng. Mẹ biết không? Vô sinh đã là nỗi đau lớn ấy vậy mà nhiều người hết sức nhẫn tâm. Họ noí bóng gió sau lưng con:” Cây độc không trái, gái độc không con”. Con có đắc tội với ai đâu mà họ nỡ lòng làm cho vết thương lòng càng thêm đau.
Bà Hai lòng dạ cũng đau không kém gì con mình, tâm can như cào xé, gịong bà trở nên thiểu não:
- Miệng đời vốn hay đơm đặt, đưa đẩy những chuyện không hay. Họ cười cợt trên nỗi đau của người khác, biết làm sao được hả con, thôi thì mình giữ phận mình, gắng sống cho tử tế, giữ tròn phận mình thì trời Phật sẽ gia hộ.
Hậu im lặng, lòng thấy thương mẹ vô cùng, mình vô tình làm cho mẹ thêm buồn lo. Hậu gượng cười:
- Thôi mẹ đừng buồn nữa, con sẽ không sao đâu, sông có khúc người có lúc mà!
Bà Hai tiễn con ra cữa nhìn theo bóng dáng Hậu cho đến khi khuất nơi cuối phố mới quay vào nhà. Bà gọi ông:
- Ba con Hậu đâu rồi?
Ông từ trên lầu bước xuống hỏi:
- Có chuyện gì mà bà kêu tui vậy?
- Thì chuyện con gaí của mình chứ chuyện gì!
- Con gái mình sao?
- bác sĩ noí nó vô sanh.
Ông thở dài bảo:
- Tôi cũng biết rồi, thiệt tình tui nghe hết hai mẹ con bà tâm sự. Tui vẫn khấn nguyện cho con, vẫn hồi hướng công đức cho con và các pháp giới chúng sanh. Mình làm hết khả năng của mình thôi, vô sinh kể cũng bất hạnh thật nhưng con gái cũng còn dư phước, gặp được thằng chồng hết lòng yêu thương và tử tế biết bao. Đời mà bà , nhiều khi mất cái nọ laị được cái kia!
Hậu về đến nhà thấy Hỷ đã về từ trước bèn noí:
- Tan sở em ghé về thăm mẹ nên về trễ.
Hỷ cười noí:
- Em khoẻ không? thỉnh thoảng tranh thủ ghé thăm mẹ cho mẹ vui
- Em đã noí với mẹ chuyện vô sinh rồi,
- Thế mẹ có nói gì không?
- Mẹ buồn và an uỉ em nhiều lắm. Mẹ khuyên sống tử tế. Anh, cuối tuần này mình lên chùa lễ Phật nghe anh?
- Ừ, thì đi!
Cuối tuần chùa khá nhộn nhịp, sau thời kinh mọi người thọ trai xong lần lượt ra về, chờ vãng khách Hậu mới thưa với thầy:
- Con bị vô sinh, đã chạy chữa moị cách nhưng hoàn toàn vô vọng. Thầy ơi! Không biết kiếp trước thế nào mà kiếp này con chịu đau khổ thế này?
Thầy từ tốn noí:
- Vô sinh kể cũng buồn thật, theo lẽ đời thì cho là bất hạnh nhưng theo lý đạo thì có thể con không có ân oán gì nên kiếp này họ không đến tìm con! Theo thầy thì con cũng có thể nhận trẻ mồ côi về làm con. Xã hội này cò biết bao nhiêu phận đời hẩm hiu. Con là Phật tử thuần thành hãy coi trẻ mồ côi cũng như con ruột thì ít ra cũng cưú vớt được một người. Ấy cũng là niềm vui của con mà cũng là phước đức của cả hai.
- Thưa thầy, vợ chồng con cũng tính như thế! Thầy biết không ? vô sinh đã là nỗi đau buồn ấy vậy mà nhiều người độc miệng cứ bảo:” Cây độc không trái, gái độc không con.”
nghe là tủi lắm. Con phải làm gì với những lời bóng gió này?
- Con chẳng cần làm gì cả, con cứ sống tốt, cứ giữ phận mình. Trời đất quỉ thần biết. Bồ tát gia hộ con. Con không biết rằng miệng đời vốn độc sao? người mình vốn hay cười cợt trên nỗi đau của người khác, đem những khiếm khuyết của người ta gắn vào tên mà gọi như: Tám cụt, Tư rỗ, Bảy thọt… Người mình nhẫn tâm đặt ra những câu như:” Nhứt lé nhì lùn tam hô tứ sún” hoặc như:
“Những phường ti hí mắt lươn
Trai thì trộm cướp gái buôn chồng người”
Con thấy đấy! người Nhật, Hàn, Tàu, Việt… phần nhiều mắt ti hí không lẽ ai cũng trộm cướp, làm điếm hết sao? đặc điểm về hình thức nhân chủng chẳng liên can gì đếm tư cách, phẩm chất con người! ấy vậy người mình vẫn cứ tin, vẫn cứ nói… Họ vô tình làm cho nỗi đau của những kẻ bất hạnh càng đau thêm. Họ vô tình tạo nghiệp bất thiện về miệng. Mình học Phật, tu theo Phật phải có chánh kiến, phải biết “chấn tác” những cái sai quấy và nếu có thể mình mạnh dạn phân tích cho người chung quanh mình hiểu. Giờ quay laị việc của con, con hãy vững tin vào Tam Bảo đừng vì cái bất hạnh của mình mà sanh lòng suy thoái hay có ý nghi ngờ nghe con!
Hậu cùng chồng đồng đứng dậy chắp tay xá thầy:
- Chúng con cảm ơn thầy chỉ dạy, chúng con nhất định làm theo lời thầy!
Trên đường về Hậu cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hậu vòng tay ôm lấy Hỷ thỏ thẻ:
- Em cảm thấy an tâm nhiều lắm, nhờ thầy an ủi, chỉ dạy. Em cũng biết ơn anh nhiều lắm, vì em vô sinh mà anh vẫn không bỏ em!
Hỷ cười ấm áp:
- Anh sẽ không cho em chạy thoát khoỉ tay anh đâu, dù em có tìm cách bỏ trốn anh cũng sẽ bắt em về , dù cho thế nào đi nữa anh cũng không bỏ em.
Hậu siết chặt vòng tay ôm Hỷ, duị mặt vào lưng Hỷ giọt lệ nóng từ khoé mắt thấm qua làn áo Hỷ. Hỷ cảm nhận được và anh noí tiếp:
- Bây giờ mình sẽ nhận một bé mồ côi về nuôi dưỡng, sau này dư dả hơn anh muốn nhận thêm sao cho đủ một đội banh. Lúc đó em tha hồ mà chăm sóc!
Hậu đấm lưng Hỷ:
- Trời! mười một cầu thủ cộng anh nữa là thành mười hai sứ quân, chắc “ chiến tranh” trong nhà sẽ liên miên đây!
Cả hai cùng cười to trên đường về chiều lộng gió.
Đồng Thiện