Bị một vố đau ngoài dự kiến, đang vắt óc suy nghĩ tìm một kế khác thì có lời cầu viện của Ba Trạng, Bảy Phi quyết định “nhường” người đẹp cho xếp, vừa lấy lòng cấp trên vừa trả thù sự ương ngạnh của Thúy, vì biết anh Ba, một tên đạo đức giả, đang đói tình sẽ chiếm đoạt bằng được với mọi giá. Trước khi “bàn giao” Bảy Phi cũng thực thà báo cáo “Nàng này khó đấy nhé, anh phải kiên quyết lắm mới được” Ba Trạng phấn khởi bảo “Chú cứ yên tâm, anh đã có cách”. Sau đó ít ngày, Thúy bị thuyên chuyển từ phòng kế toán qua văn phòng bí thư đảng ủy. Bảy Phi thầm phục anh Ba dám bắt đầu bằng cái “cách” rất lộ liễu của anh. Mỗi ngày, Ba Trạng rỉ rả kể lể về những nỗi nhục nhằn mà sĩ quan cao cấp phải chịu đựng trong các trại tù cải tạo nơi rừng già thâm u ở biên giới. Kế hoạch của anh Ba khởi đầu bằng đòn tâm lý, gây sợ hãi rồi sẽ hứa hẹn giúp đỡ để dễ dàng chiếm đoạt thân xác của người phụ nữ tội tình đáng thương mà một kẻ đang say men chiến thắng, như Ba Trạng, xem như chiến lợi phẩm mà y có quyền hưởng dụng. Thấy kể chuyện xuông khó lung lạc được Thúy, Ba Trạng nghĩ ra một độc kế, ngụy tạo một “Báo cáo mật” với nội dung “Trại cải tạo . . . . Hòm thư . . . - Báo cáo mật - Gởi các cơ quan chức năng có liên hệ: Ngày . . . . , cải tạo viên LKH, 36 tuổi, trung tá tiểu đoàn trưởng ... Biệt động quân ngụy, đã bị tòa án nhân dân của trại xử tử hình vì can tội xách động nổi loạn và trốn trại. Tội nhân đang bị giam giữ, chờ thụ án – Ký tên: Thượng tá VLL.” Ba Trạng tin là báo cáo mang hung tin với tên tuổi thật này, chi tiết dễ dàng tìm được trong hồ sơ cá nhân của Thúy, sẽ gây tác động như ý. Ba Trạng giữ im lặng vài ngày. Chiều ngày kế, lúc gần tan sở, Ba Trạng hớt hải chạy về văn phòng, đưa một tờ giấy, nói nhỏ “Thúy ơi. Anh mới nhận được một báo cáo khẩn, có một sĩ quan biệt động bị tử hình có tên tuổi đây này. Em thử xem, có phải chồng em không ?!” Thúy cầm tờ giấy đọc nhanh, người lặng đi, dù cố giữ bình tĩnh nhưng đôi chân quỵ xuống, nước mắt kềm giữ lâu ngày tuôn ra như suối. Ba Trạng ngồi xuống kế bên, thì thào “Ưng anh đi, anh sẽ cứu chồng em khỏi chết”. Khi hai cánh tay Ba Trạng hấp tấp, thô bạo ôm lấy đôi vai của Thúy, nàng chợt tỉnh vùng thoát ra rồi quay lại, chỉ mặt tên dâm tặc nói rõ từng tiếng “Ông đừng hòng giở trò đồi bại với tôi. Hành vi khốn nạn của ông tôi đã kể hết cho bạn bè và những người thương cảm cho hoàn cảnh của tôi nghe rồi. Trong số này có cả đảng viên đồng chí của ông. Nếu ông lập mưu giết tôi hôm nay, sẽ có người trả thù cho tôi”. Nói xong, Thúy bỏ tờ giấy vào túi xách, bước ra khỏi phòng, làm như không có chuyện gì xảy ra, từ từ đi về phía y xá để khai bệnh, xin thuốc uống. Ở đây, Thúy đã gặp Thoa nên kể chuyện vừa xảy ra cho Liên và cả Thoa nghe.
Hai ông chánh và phó bí thư đảng ủy hạ quyết tâm và quá bận rộn trong việc chinh phục mỹ nhân, quên béng đi mất là nhất cử nhất động của mình đã bị con cáo già Tám Côn, đang thu mình trong bóng tối, quan sát kỹ càng và ghi chép đầy đủ. Tám Côn không đơn lẻ phục hận, anh có cả một “đường dây” gồm những thành viên bí mật rất đắc lực như chị Tám, chị Liên, Thoa, và thật bất ngờ, có cả anh Ba Lến, tổ trưởng lái xe. Ngoài Thoa, ba người còn lại đều đang làm việc ở những khâu “giao lưu quần chúng” như nhà ăn, bệnh xá và giao thông nên thu thập và truyền tin rất thuận lợi, kín đáo và nhanh chóng.
Sau khi nghe Thoa kể chuyện, Ba Lến biết ngay đây là bản báo cáo giả mạo, Ba Trạng đã ngụy tạo để hù dọa Thúy vì thật tình cờ Ba Lến đã đưa sứ giả mang đến cho Thúy tin lành bất ngờ. Hai tuần trước, chiều đã xế tà, Ba Lến thả bộ ra chợ Tròn làm cữ cà phê tối. Quán hơi vắng, Ba Lến chú ý một thanh niên lạ mặt đang ngồi một mình, ly trà gần cạn. Anh ta có lẽ là người từ xa đến, vì túi hành lý để dưới chân, mặt đầy vẻ lo lắng. Ba Lến gọi cà phê rồi thản nhiên đến ngồi đối diện người khách lạ, mở lời “Chắc chú em đang tìm người quen phải hôn?” Nhìn vẻ bối rối e dè của cậu nhỏ, anh Ba tiếp “Tôi chỉ đoán vậy thôi. Tôi là Ba Lến, tài xế, nhà ở trong cư xá gần đây. Nếu chú em cần giúp chuyện gì cứ nói, đừng ngại.” Cậu thanh niên ngập ngừng “Cháu tên Lâm. Không dấu gì chú Ba, cháu từ thị xã vô đây thăm người chị bà con tên Thúy, làm thư ký. Xe đò hư máy dọc đường, ngừng sửa hơi lâu, trời gần tối mới, cháu đang lo vì chưa biết hỏi ai và không biết sẽ tá túc qua đêm ở đâu.” Ba Lến nhắp một ngụm cà phê, đặt ly xuống, cười hì hì “Vậy là chú em gặp may, cứ uống thong thả. Tôi sẽ dẫn đi gặp cô Thúy, đêm nay cứ đến nhà tôi, Thúy ở có một mình, tiếp người lạ không tiện đâu.” Chờ trời tối hẳn, Ba Lến đưa Lâm đến nhà Thúy. Ba Lến bảo “Chắc cháu có tin nhà. Thôi hai chị em trò chuyện. Chú về, chút nữa sẽ qua đón cháu Lâm về nhà chú thì hay hơn.” Thúy vui vẻ “Thôi để chị giới thiệu, đây là chú Ba, người ơn của chị. Nếu không có chú thím Ba giúp đỡ an ủi thì chị không chịu nổi cảnh sống nơi đây. Chú Ba cứ ngồi đây, có tin tốt xấu gì của gia đình con cũng muốn cho chú biết.” Lâm mang đến một tin vui. Có người quen lặn lội ra Bắc thăm con đang tù cải tạo cùng trại với chồng của Thúy về kể lại anh đã cùng hai bạn đồng cảnh vượt trại thành công, đã qua hai tuần không bị bắt lại, chắc đã thoát.
Chiều hôm đó, khi tan sở anh Ba Lến tình nguyện làm ngoài giờ, chạy thêm vài chuyến xe bồn chở nước uống cho cư xá công nhân, để tạo dịp ghé thăm Thúy. Sau khi kéo vòi nước vào nhà, Ba Lến ngồi nghe Thúy vừa khóc vừa kể chuyện đã xảy ra. Chờ cho Thúy khóc một hồi lâu, Ba Lến ôn tồn bảo “Cháu nghe chú nói đây. Thằng chó chết này làm giả tờ báo cáo để cháu hoảng sợ rồi lọt vào bẫy của nó. Cháu bình tĩnh suy nghĩ, chồng cháu là sĩ quan biệt động quân, đi rừng là nghề của nó. Hai tuần sau không bị bắt lại tức là đã thoát thân rồi. Không chừng bây giờ nó đã an toàn ở Thái Lan. Bây giờ, chú nghĩ cháu phải tìm đường vượt biên. Cháu đã khổ quá nhiều rồi. Trời Phật sẽ phù hộ cho gia đình cháu được đoàn tụ” Thúy băn khoăn “Nhưng cháu phải về quê trước. Không có giấy đi đường không thể mua vé xe đò về thị xã. Nếu có cách nào đi lọt, ra tới đó cháu sẽ tìm đường về quê được” “Nếu cháu quyết định rồi, việc này để chú lo. Từ đây tới lúc đi, cháu phải giữ kín. Nếu thằng bí thư dở trò gì khác cháu cho Thoa hay liền nghe. Cứ yên tâm, đừng lo nghĩ nhiều.” Ba Lến trấn an Thúy trước khi kéo ống nước ra xe.
Chỉ để cho Thúy yên vài bữa Ba Trạng lại tò vè “Em đã suy nghĩ kỹ chưa. Chắc em chưa tin anh chứ gì. Thôi để tối mai anh mang một ít đường và sữa đến cho em bồi dưỡng, nhân tiện anh sẽ giải thích làm cách nào anh có thể cứu được mạng sống của chồng em. Nhất trí thế, em nhé!” Biết là không thể phản kháng, Thúy giữ im lặng. Trong giờ cơm trưa, Thúy báo cho Thoa biết. Ăn xong bữa thật nhanh, Thoa bảo “Tối nay mình gặp lại. Em phải đi liền bây giờ”, rồi vội vã đi ngay. Như vậy, “đường dây” của Tám Côn chỉ có một ngày rưỡi để hành động. Tối hôm đó, Ba Lến cùng vợ đến nhà Thúy. Chú Ba vẫn bô lô ba la trước cửa nhà như thường nhật. Hàng xóm không ai để ý vì thấy chú thím Ba đã ghé thăm Thúy nhiều lần. Cửa nhà cứ để hé mở. Trong khi thím Ba canh chừng, chú Ba đưa cho Thúy một cái chày giã tiêu bằng gỗ trắc, dặn dò “Tới nước này mình không thể lùi được nữa. Tối mai nó tới với ý đồ xấu. Khi nó giở trò, cháu dùng cái này phang nó vài nhát. Cứ nhắm mắt mũi miệng, chớ táng vào đỉnh đầu nó chết thì kẹt lắm. Khi xong cháu tri hô lên, sẽ có người xông vào nhà. Sáng sớm ngày mốt, chừng 4 giờ chú sẽ chở cháu về thị xã bằng xe Honda. Giấy đi đường chú đang lo, trưa mai sẽ có. Tối nay, cháu viết sẵn một lá đơn xin nghỉ việc, lý do ghi rõ là bị bí thư đảng cưỡng bức, ngày mai đưa cho Thoa. Cháu cứ làm y lời chú dặn và chuẩn bị hành lý gọn nhẹ để ra đi nghe cháu.”
Tối hôm sau, nhắm chừng mọi người đã yên giấc, Ba Trạng ăn mặc như cán bộ, đội nón cối giả dạng dân phòng mò đến nhà Thúy với một bọc vải chứa đường và sữa hộp như đã hứa. Vừa bước vào nhà, Ba Trạng gài chốt cửa rồi ung dung ngồi xuống ghế, bắt đầu lải nhải chuyện nghĩa hiệp, cứu giúp tội nhân tử hình. Thúy ngồi đối diện, im lặng thủ thế. Tưởng cá đã cắn câu, Ba Trạng xô ghế đứng dậy bước qua giơ tay định sờ soạng. Thúy thò tay cầm cái chày dấu dưới bàn phang liên tiếp mấy cái vào mặt tên vô lại rồi nhanh chân chạy đến mở cửa, lớn tiếng kêu cứu. Một tên bộ đội lao lêu nghêu xông vào như cơn gió. Xem ra là Tám Côn. Anh Tám làm bộ nhìn sửng vào bản mặt bê bết máu của Ba Trạng, la lên “Trời ơi, anh Ba bí thư đấy hả ! Có anh ở đây sao để cho thằng hiếp dâm chạy thoát vậy ?” Chẳng nói một lời, Ba Trạng ôm đầu máu chạy ra khỏi nhà. Vừa bước ra cổng, đang dáo dác tìm đường vắng để chạy, bỗng đâu vợ Tám Côn xuất hiện. Ba Trạng ù té chạy. Chị Tám hết sức rượt theo, vừa chạy vừa la to “Ối giời ơi! Làng nước ơi, thức dậy mà xem. Cụ Hồ ơi! Sống dậy mà xem. Ông bí thư đảng quỷ đi mò con gái nhà lành bị nện cho toé máu đầu, đang chạy trốn kia kìa. Ối giời ơi! Đảng quỷ ơi là đảng quy..y.. ỷ!” Chị Tám cứ bám theo, miệng la bài hãi như thế suốt một quãng đường dài. Có một số người hiếu kỳ mở cửa ra coi, nhận ra ông bí thư lật đật quay vào nhà đóng cửa lại.
Không khí ồn ào lắng xuống, trời đêm trở nên tịch mịch. Liên và Thoa cùng Thúy vào nhà đóng cửa lại. Thoa đưa cho Thúy một cái gói, mếu máo “Chị em mình chia tay không biết chừng nào mới gặp lại. Em chuẩn bị cho chị thức ăn dọc đường, vì ra tới thị xã chị nên đi ngay.” Liên trao cho Thúy một áo mưa và một tờ giấy “Em cầm theo áo mưa, mùa này chắc phải cần. Còn đây là giấy đi đường anh Ba Lến đã lo cho em, cất liền để khỏi bỏ quên. Em ráng giữ sức khoẻ. Chị chúc em nhiều may mắn.” Thúy bảo hai người nên về sớm sợ liên lụy, nhưng Liên không chịu “Ba chị em chỉ còn vài ba giờ bên nhau thôi. Em đi rồi chị và Thoa đi ra, khép cửa lại là xong.” Cuộc chia tay của ba người bạn cùng cảnh ngộ buồn não lòng, chỉ nhìn nhau khóc không nói được điều gì.
Đúng 4 giờ sáng, Ba Lến chạy xe đến, giữ máy nổ nhỏ chờ trước cổng. Trời đổ mưa. Thúy trùm kín với áo mưa, đội nón rơm, vừa ngồi lên xe vừa hỏi “Trời mưa như vầy, đi được không chú Ba?” Ba Lến quay đầu lại “Cháu ngồi vịn cho chắc, chú sẽ chạy nhanh. Trời mưa càng may cho mình, chắc sẽ không bị xét hỏi dọc đường.” Ba Lến lên ga chậm sợ khuấy động giấc ngủ cư xá. Đoạn đường từ thị trấn về thị xã hơn 70 cây số rất xấu, đầy những ổ gà và hố sâu chưa lấp hết. Đây là những hư hại do mìn của “cách mạng” gài cho nổ xe, xe lính hay xe chở thường dân vô tội đều giật cho nổ hết. Đường dù xấu nhưng không làm chậm được một tay lái nhà nghề, với một cái tâm bồ tát như chú Ba. Không đầy hai tiếng sau, xe đã vào địa phận thị xã. Ba Lến thở ra nhẹ nhõm, chạy chậm lại, nói “Vậy là thoát rồi. Cháu Lâm dạy học ở thị xã này thật tiện lợi quá. Chú đã nhờ bạn xe Honda ôm liên lạc hôm qua. Bây giờ chú chở thẳng cháu đến bến xe liên tỉnh, có Lâm đang chờ cháu ở đó”. Honda vừa rẽ vào bến xe đò đã thấy Lâm chạy ra đón. Thúy xuống xe, trao túi xách cho Lâm, quay lại nắm tay Ba Lến rồi khóc ngất, không nói được lời cám ơn. Ba Lến gỡ tay Thúy ra, nói nhỏ “Cháu đừng khóc, kẻo người ta dòm ngó. Thôi cháu đi bình an. Chú thím mong cho cháu gặp may mắn. Có gì liên lạc với Lâm, chú sẽ biết.” Ba Lến trở đầu xe chạy ra, quay lại còn thấy Thúy đứng bùi ngùi trông theo. Nhìn đồng hồ thấy chỉ đúng 6 giờ, Ba Lến nói thầm “Cám ơn Trời Phật độ cho con nhỏ đáng thương. Bây giờ mình kiếm chỗ làm một cái hắc xỉu phé cho tỉnh táo, xong chạy về, ghé nhà báo tin chắc má bầy trẻ cũng đang trông, rồi đi làm cũng còn kịp.”
Ngay sáng hôm sau, Tám Côn lên gặp giám đốc kể lại “sự cố” anh đã “tình cờ” chứng kiến đêm qua, và yêu cầu họp gấp chi bộ đảng để xử lý, trước khi bọn xấu lợi dụng tình thế. Giám đốc Hai Phước nghe chuyện muốn té ngửa, bần thần nghĩ ngợi, hứa sẽ tiến hành sớm. Tám Côn vừa đi, giám đốc cho mời Bảy Phi lên họp khẩn. Chỉ ít phút sau, Bảy Phi tất tả chạy về xa xưởng ra lệnh cho Ba Lến lái xe con đưa về cư xá. Ba Lến tò mò hỏi “Có gì mà gấp quá vậy, anh Bảy?” Bảy Phi nhìn Ba Lến với ánh mắt ngạc nhiên “Bộ anh không hay biết gì chuyện đêm qua ở cư xá sao?” Ba Lến hỏi tới “Chuyện gì vậy? Tối hôm qua tôi lai rai vài cốc, ba ngù, đi ngủ sớm có hay trời trăng gì đâu.?” “Anh cho tôi về nhà anh Ba Trạng. Nghe báo cáo, đêm hôm qua ảnh rượt theo bắt thằng cưỡng bức cô Thúy bị nó đánh chảy máu đầu.” Đến nơi, để tài xế chờ bên ngoài, ông quản đốc vừa bước vào nhà đã thấy hỡi ôi, đồng chí bí thư đang ngồi ủ rũ trên ghế, một mắt bầm đen sưng húp, môi vều lên to tướng còn rỉ máu. Ba Trạng gắng gượng kể vắn tắt chuyện đêm qua và dặn “Đồng chí cứ liệu lý sao cho vén khéo.” Bảy Phi bước ra, vừa đi vừa lẩm bẩm “Thế là rách việc rồi. Bí thư gì mà ngu như chó!” Quản đốc giận quá, chửi sảng, quên mất là mình cũng từng bị người đẹp hù phải chạy cong đuôi. Bảy Phi thót lên xe, mặt hầm hầm, vẫy tay ra hiệu chạy, suốt đường về nhà máy không nói thêm tiếng nào.
Thoa đem đơn xin nghỉ việc của Thúy ra thị trấn chụp ba bản sao giữ làm kỷ niệm, bản chánh cho vào bao dán kín, lén bỏ vô thùng thư trước phòng hành chánh. Vào giờ ăn trưa, ngay cửa vào nhà ăn có dán một tờ thông cáo chữ thật lớn cho dễ đọc có nội dung “Đêm qua, ở cư xá công nhân, có một thanh niên giả dạng bộ đội, lẻn vào nhà một nữ nhân vỉên với ý đồ xấu. Bị phát giác, tên này đã bỏ chạy. Các cơ quan chức năng đang lùng bắt hung thủ. Sẽ tiếp tục thông báo khi có tin mới. Ban giám đốc nhà máy yêu cầu toàn thể công nhân viên hãy bình tĩnh, không tiếp tay với bọn phản động đang tung tin thất thiệt, thực hiện âm mưu phá hoại uy tín của cán bộ và đảng.” Những lời đe dọa phủ đầu này có hiệu quả. Bữa ăn trưa hôm đó không có ai dám xì xào gì cả, ăn cho nhanh rồi về chỗ làm.
Bí thư lâm bệnh, ông phó triệu tập chi bộ đảng họp khẩn. Phiên họp bắt đầu từ chiều, kéo dài tới gần sáng hôm sau. Đúc kết xong nghị quyết là đến giờ làm việc. Phòng hành chánh được lệnh khẩn trương đánh máy, in roneo, phân phát xuống tận các tổ để cho triển khai học tập ngay. Phần nhận định của nghị quyết giống như thông cáo dán trước nhà ăn, chỉ khác lời lẽ sắt máu hơn. Quan trọng là phần quyết định, công nhân viên đang chờ xem ai là thủ phạm, bị trừng phạt ra sao. Các tổ trưởng cầm tờ nghị quyết trên tay, đọc đi đọc lại sợ mình hoa mắt:
“Sau khi chấp cung, nghiên cứu và đánh giá lời khai của các nhân chứng, đảng ủy quyết định biện pháp kỷ luật đối với hai cán bộ có tên dưới đây:
Anh Đỗ Côn, kỹ sư, quản đốc phân xưởng ... , vì thiếu cảnh giác đã vô tình tiếp tay cho bọn xấu trong âm mưu hạ uy tín của cấp lãnh đạo. Đồng chí Côn bị ngưng chức quản đốc và được gởi đi học lớp nghiên cứu về tổ chức ở trường đảng trung ương.
Chị Hà Thị Lựa, tổ trưởng tổ cấp dưỡng nhà ăn tập thể, có hành vi thiếu văn hoá, làm mất trật tự an ninh xã hội. Để tạo điều kiện ăn năn hối cải, chị Lựa được điều về tổ công trường thuộc phân xưởng ...
Quyết định này có hiệu lực từ ngày . . . .
Ký tên và đóng dấu đỏ: Phó bí thư đảng uỷ (Bảy Phi)”
Trước khi họp tổ để học tập nghị quyết, các tổ trưởng họp với thủ trưởng cơ quan để được soi sáng đây là một hình thức kỷ luật rất nhân đạo và khoan hồng đối với hai cán bộ phạm lỗi nghiêm trọng. Tổ trưởng cần giải thích điểm mấu chốt này cho công nhân viên biết để có ý thức tiếp tay với đảng giữ an ninh tốt, sản xuất tốt. Ai cũng nhất trí với nhận định của thủ trưởng, có cho tiền cũng không dám nói vợ chồng Tám Côn là nạn nhân của một đòn thù thâm độc. Chị Tám tuy mất chức tổ trưởng vẫn còn được tiếp tục công tác, dù phải lao động tay chân nặng nhọc, thế là khoan hồng lắm rồi. Khi còn làm tổ trưởng cấp dưỡng, chan gắp thức ăn cho công nhân nhẹ tay một tí, chiều về nhà ba thằng con trai đang sức ăn có thêm chút bồi dưỡng. Mất phần này và phụ cấp tổ trưởng thật là găng. Tám Côn dám thọc “ổ kiến lửa”, không bị trừng phạt lại được đi tập huấn ở trường đảng trung ương còn kêu ca gì nữa. Được cử đi học phải xem là ân huệ, nói là bị đày cầm chắc tội phản động. Trường đảng chỗ nào cũng có, sao không đưa đi học ở thị xã mà phải về tận trung ương ở ngoài Bắc. Rồi đây “một kiểng hai quê”, anh Tám về trường đảng chỉ còn lãnh trợ cấp học viên, lo thân còn chưa đủ lấy đâu tiền gởi về cho vợ con. Thế không phải độc địa hay sao. Trong tay Tám Côn có bản sao đơn xin nghỉ việc của Thúy với lý do bị bí thư cưỡng dâm. Anh thừa biết, khi anh đến trình diện ở trường đảng, họ đã có báo cáo mật về anh rồi, có cựa quậy gì cũng khó. Thôi đành nuốt hận ra đi. Quân tử báo thù mười năm không muộn.
Mấy tuần sau, vết thương trên mặt đã lành hẳn, ông bí thư mới dám đi làm. Ngồi trên ghế nhung êm ái, rót tách trà Thái nguyên thơm ngát, mở ngăn kéo thấy cả bịch thuốc lá ba số, anh Ba mỉm cười hài lòng. Ba Trạng lại tiếp tục chương trình hàng tuần xuống các đơn vị sản xuất nói chuyện với công nhân. Khi trình bày về nhận định tình hình chính trị thế giới, thế mạnh yếu của ta và địch ra sao, giọng anh Ba vẫn sang sảng, hùng hồn và lôi cuốn. Khi lên giọng giáo dục công nhân về đạo đức của cán bộ cách mạng, khuyên mọi người nên noi gương bác Hồ vĩ đại, Ba Trạng chắp tay thành khẩn, gương mặt hớn hở vô cùng. Trong những giây phút say sưa ấy, chắc anh Ba vẫn tin là, vào cái đêm hãi hùng đó, không có anh chị công nhân và gia đình nào ở cư xá nhìn thấy tên ôm đầu máu chạy thục mạng là ông bí thư đảng... quỷ, chứ không phải một thằng bộ đội.
Hoàng Thư