logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
xuong  
#1 Đã gửi : 16/03/2014 lúc 09:20:38(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Buổi chiều, bất ngờ chàng đến với tôi, nụ cười thay lời chào hỏi. Sự trìu mến trong tia nhìn của chàng làm tôi hụt hẫng. Tôi đứng yên nhìn chàng sửng sốt, để rồi cuối cùng lắp bắp nói được mấy tiếng “Anh mới về?” Chàng cười và yên lặng gật đầu. Thế giới của chúng tôi là đó. Thật đẹp và tuyệt vời trong cảm thông.
Tôi bỏ lại nội trú buồn hiu, theo chân chàng ra lộ. Con nắng vàng hanh của một ngày đang thoi thóp thở. Chàng hỏi tôi:
- Đi đâu bây giờ hả em?
- Đi đâu cũng được, miễn có anh.
Vâng, tôi chỉ cần có chàng bên cạnh, một đời và mãi mãi... Với tôi, chàng là tất cả cơ mà.
Một chiếc taxi trờ tới. Chàng vẫy và nắm tay tôi leo lên. Tôi cùng chàng đến biển. Biển rất đông và nhộn. Nhiều cô gái nhìn bộ đồ bay chàng đang bận trên người và mỉm cười. Tôi khẽ nhích xa chàng một chút để được tự do nhìn ngắm chàng. Chàng có dáng đi của một kẻ cô độc và ngạo mạn suốt đời. Mặt nhìn thẳng, nghiêm trang và tư lự. Tự dưng tôi thấy mình bé, thật bé trước mắt chàng. Tôi thèm sự bảo bọc chở che của chàng.
“Anh, liệu anh có bảo bọc, chở che suốt đời em không?” Tôi nghĩ thầm và nhìn chàng. Chàng quay nghiêng người sang tôi, hơi cúi xuống, thầm thì:
- Xấu, anh bắt gặp em nhìn trộm anh rồi đó nghe. Có gì lạ không em?
Tôi lắc đầu quầy quậy:
- Lúc nào anh cũng thế!
- Cũng thế là sao?
- Là dễ ghét đó mà!
Chàng cười, vuốt nhẹ tóc tôi:
- Thế sao em lại thương anh?
- Ờ, thì tại... tại...
Rồi nín thinh. Ghét chàng quá đi thôi.
Chàng lại cười, nụ cười nửa trìu mến, nửa trêu chọc. Ôi! Tôi muốn ôm chầm lấy chàng mà cắn, mà xé, mà ngấu nghiến cho thỏa mà đành chịu. Chàng đó, thật xa mà thật gần, thật dễ thương, và thật dễ ghét. Với tôi, chàng như một chân trời mới lạ, luôn luôn gọi mời sự chú ý và thèm khát khôn nguôi. Tôi gọi nhẩm tên chàng "Lương ơi! Lương ơi!" rồi cười vu vơ.
Chàng nhìn tôi ngạc nhiên nhưng không hỏi. Hai đứa tôi lang thang trên biển, từ lúc trời còn đổ nắng vàng hanh lên cát, cho đến khi mặt biển đen sầm xuống, giận dữ. Từng tiếng thét gào của biển vẫn đều đều vang vọng bên tai tôi và chàng.
Tôi yêu biển quá, như yêu chàng. Nhưng không phân định được là tôi yêu cái nào hơn. Nhiều lúc tôi thấy mình ngớ ngẩn đến buồn cười, khi nghĩ rằng “Tại sao mình lại yêu một anh chàng mang mộng mây trời, mà lại không yêu một anh chàng thủy thủ, lênh đênh trên tuyệt diệu của vùng biển gọi mời này. Tại sao vậy hè? Chả hiểu nữa!...”
Bàn tay tôi bất ngờ bị lay mạnh. Tôi nghe chàng nói:
- Em thấy không?
Theo ngón tay chàng chỉ, một con còng lớn và những con còng nhỏ đang nhởn nhơ trên cát. Chàng buông tay tôi ra, như một cơn lốc, chạy như bay đến những con vật bé nhỏ đó, tôi chạy theo chàng muốn hụt cả hơi, nhưng những con vật bé xíu kia lại khôn hơn một bậc, nó lao mình xuống nước và mất tăm dạng. Hai đứa chạy bắt còng trên biển đến hồi mệt nhoài, mà chả được một con nào. Chàng cười tiếc rẻ “Nó khôn quá!” Tôi cũng cười.
Hai mắt nhìn đăm đắm vào cái vùng đen trước mặt. Tiếng sóng vẫn vỗ đều bên tai. Im lặng trong vô cùng giữa hai đứa. Bỗng dưng, trong một phút kỳ quặc nhất của tâm linh, tôi thèm nhắm mắt, chạy lao người xuống vùng nước bao la kia, mặc nó ra sao thì ra.
Tôi nói ý nghĩ đó với chàng. Chàng thật buồn và nắm giữ tay tôi lại - như sợ một mất mát bất ngờ, có thể xảy ra trong bất cứ lúc nào không biết. Cuối cùng, chàng kéo tôi lên ngồi ở những chiếc ghế con, xếp dọc theo bờ biển.
Chàng nói thật nhiều cho tôi nghe. Chàng bảo:
-Anh còn nhớ, đã có lần anh đọc một câu truyện, của một nhà văn người Mỹ nào đó, kể về một phi công đi bay, nhưng vì thời tiết quá xấu, không thể nào đáp tàu xuống đất được, anh ta cứ bay vòng trên trời, trong tưởng nhớ quay quắt đến hình bóng người yêu thương, giờ này đang ngóng đợi anh về. Anh ta bay, bay mãi, cho đến giọt xăng cuối cùng, và tan xác theo với tàu. Ngày trước, anh cũng đã từng mơ ước, có một cuộc sống sanh nghề, tử nghiệp như vậy. Nhưng từ khi gặp em, có em, anh không còn mơ ước viển vông. Anh thèm một hạnh phúc bình thường - mơ một cuộc sống bình thường như mọi người đang có. Vì sao em có biết không? Cũng bởi vì anh yêu em, anh không muốn chúng ta phải xa rời, mất mát nhau. Thế mà sao em lại lẩn thẩn, nghĩ đến những điều không đâu, vậy là vì sao thế hở em?
Nghe những lời chàng nói, tự dưng tôi bỗng run lên vì xúc động. Tôi nép người vào ngực chàng. Tôi thấy chàng lớn quá. Trong hai tay khoan dung, che chở của chàng, tôi nói thật nhỏ, vừa đủ cho chàng nghe:
- Em sẽ không bao giờ nghĩ quấy nữa đâu Lương ơi! Bỏ qua cho em nhé, em cần anh, cần anh lắm, anh biết không?
Chàng gật đầu. Tôi nghe hơi thở chàng thật ấm, tỏa xuống, tỏa xuống, xóa tan bao giá lạnh của biển đêm đang kéo về. Tôi muốn nhắm mắt lại, tôi muốn quên biển, với sự gọi mời, để sống trọn vẹn cho chàng, trong những phút giây này mà thôi.
Những chiều nghỉ phép của chàng đã qua, tôi lại trở về với cái cô đơn khủng khiếp. Từng buổi chiều vàng héo hắt ở nội trú, làm tôi muốn ngạt thở. Tôi vẫn nhớ đến biển và chàng. Tôi sẽ không ra biển, nhưng tôi vẫn thấy có hình ảnh chàng một chiều nào đó đã qua, với những lời nói ngọt mềm trong gió biển. Tôi sẽ ngồi thật yên để độc thoại với chàng. Biển đêm chắc đang kêu gào tên tôi dữ dội. Nhưng biển ơi! Đến giờ phút này thì tôi đã rõ. Tôi cần chàng hơn biển. Biển đừng giận tôi nghe chưa. Lương anh ơi!
Em cần anh, cần thật nhiều đó, biết không anh? Trong lặng yên, tôi thấy nụ cười và ánh mắt của chàng. Tôi gọi trong hụt hẫng “Lương ơi! Lương ơi!”

Xanh Thỵ Nhạn Trắng
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.051 giây.