Danh hiệu: Moderate
Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC) Bài viết: 24,236
Cảm ơn: 1 lần Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
|
Courtesy FB Thái Bá Tân. Thái Bá Tân, một nhà văn, nhà dịch thuật và nhà giáo, ảnh chụp trước đây.TỰ NGẪMSuốt một đời cặm cụi Dịch thơ rồi viết thơ, Toàn những lời hoa mỹ, Toàn những điều ỡm ờ. Cứ tưởng dân cần lắm Cái thơ ấy của mình, Đầy hoa thơm, cỏ biếc, Cùng trời sao lung linh. Thơ thì như đánh đố, Ý ít mà lời nhiều, Quanh đi rồi quẩn lại, Hết buồn lại đến yêu. May cuối đời chợt tỉnh, Mới hiểu rằng thơ ca Ăn nhau ở cái ý Và cái giọng thật thà. Và rằng hoa với lá Và trời sao cũng cần, Nhưng cái cần hơn cả Là đi vào lòng dân. Mà dân thì đang khổ, Nước thọ địch bốn bề, Vậy hãy gác hoa lá Để nói cho dân nghe, Nói một cách giản dị, Nói hộ dân, nôm na, Những gì dân đang nghĩ Về mình, về nước nhà. Văn thơ là phải nói Về thế thái nhân tình, Vì văn dĩ tải đạo, Chứ không phải tải mình. Chẳng sao, nếu đồng nghiệp Trách thế nọ, thế này. Tôi là tôi quyết định Viết thơ nói từ nay. Nhiều khi tôi cứ nghĩ, Làm cái anh nhà thơ, Sẽ là không tử tế Nếu cứ mãi ỡm ờ. Mời các vị cứ viết Về hoa lá, mùa xuân. Nếu thơ có phe cánh, Tôi thuộc phe nhân dân. (23/7/2012) NÓI VỚI CHÁU RỂ1 Mày rót bác cốc nước, Rồi bác nói điều này. Năm ngoái bác phản đối, Không cho cháu lấy mày. Vì sao ư? Đơn giản Vì mày là công an. May, giờ bác vẫn thấy Mày ngoan, hoặc còn ngoan. Công bằng ra mà nói, Công an cũng chẳng sao. Hơn thế, còn cần thiết, Nhưng chẳng hiểu thế nào Giờ lắm đứa tệ quá, Đạp vào mặt người ta, Còn giở các trò bẩn, Đánh đập cả đàn bà. Giả sử, mai “dự án” Nó cướp đất nhà mày, Mày có để lặp lại Vụ Văn Giang gần đây? Vợ mày đang có chửa. Bác mừng cho chúng mày. Nếu có đứa đạp nó, Mày sẽ nghĩ sao đây? Lại nữa, bác bị bắt, Mày cứ nói thật lòng, Người ta bảo mày bắn, Mày có bắn bác không? Mà bác thì mày biết, Như mấy lão nông dân, Làm sao mà “thù địch”, Mà “phản động”, vân vân. Nói thật cho mày biết, Bác yêu đất nước này, Người Văn Giang cũng vậy, Hơn gấp vạn chúng mày. Vứt mẹ cái khẩu hiệu Còn đảng là còn mình. Thế mai kia đảng chết, Không lẽ mày quyên sinh? Bác là người ngoài đảng. Mày vào đảng, không sao, Miễn là mày thực sự Vì quốc dân, đồng bào. Mày thừa biết chúng nó, Cái bọn “vì nhân dân” Đang ăn cướp trắng trợn, Pháp luật chúng đếch cần. Sống ở đời, cháu ạ, Có nghề mới có ăn. Làm công an cũng được, Nhưng phải nhớ vì dân. Mà dân là bố mẹ, Là bác, là vợ mày. Chứ mày nghe bọn xấu Làm ngược lại là gay, Là có tội, cháu ạ. Chưa nói chuyện ở đời Có cái luật nhân quả, Tức là luật của trời. Nhân tiện đây bác kể, Chỗ bác cháu thân tình, Một câu chuyện của Phật, Cháu nghe mà ngẫm mình. 2 Có nhân thì có quả. Đó là luật của Trời. Cũng là luật của Phật, Ứng nghiệm với mọi người Một lần, khi giảng pháp, Với tôn giả, sư thầy, Phật Thích Ca đã kể Một câu chuyện thế này. Có một con bò nọ, Nhân khi vắng người chăn, Đã xuống ăn ruộng lúa Của một người nông dân. Ông này rất độc ác, Tức giận, mắng con bò: “Tao vất vả, nhịn đói, Mà mày thì ăn no. Mày phải trả giá đắt. Tao sẽ cắt lưỡi mày, Để mày phải ghi nhớ Không ăn lúa từ nay.” Nói đoạn, ông cắt lưỡi Con bò này đáng thương. Nó không hiểu, nghĩ lúa Là loại cỏ bình thường. Còn ông nông dân ấy Sau sinh ba người con, Tất cả đều khỏe mạnh, Cả thể xác, tâm hồn. Có điều cả ba đứa Không ai hiểu vì sao Câm, suốt ngày lặng lẽ, Không nói được tiếng nào. Các thầy thuốc bất lực. Ông bố thì buồn lo. Và rồi ông chợt nhớ Chuyện xưa cắt lưỡi bò. Giờ hối thì đã muộn. Ở lành thì gặp hiền. Sống ác thì gặp ác. Mọi cái có nhân duyên. “Đời là thế, - Phật nói. - Xưa nay chưa có người Thoát được luật nhân quả. Bởi đó là Luật Đời.” (8/7/2012) TRƯỜNG SA, KHÔNG NGỦĐêm nay trời trở gió. Cái cổ sái lại đau. Đau không dám bảo vợ, Sợ trách ngồi máy lâu. Bên ngoài mưa nhẹ hạt. Một đêm nữa sắp qua. Thêm một đêm khó ngủ - Lần này vì Trường Sa. Chúng đã cho tàu đến, Cái thằng này không vừa. Không khéo rồi có sự. Ta đã sẵn sàng chưa? Ừ, sẵn sàng chưa nhỉ? Mấy ông mình lơ ngơ. Rất có thể chúng nó Lại đánh úp bất ngờ. Đánh úp… Nếu đánh úp, Quân mình sẽ ra sao? Mấy đứa giữa trời biển, Biết chống đỡ thế nào? Chúng sẽ chống, hẳn thế. Nhưng chúng sẽ hy sinh. Có lẽ hy sinh hết. Thoạt nghĩ mà giật mình. Và thế là chúng chết. Con cháu của chúng ta, Chết do ta hữu hảo, Mất cảnh giác, lơ là. Ở đất liền sau đó Mấy ai dám ngẩng đầu, Mấy ai không xấu hổ Nhìn thẳng vào mắt nhau? Những người con ưu tú, Trẻ trung và yêu đời, Không lẽ chúng phải chết, Vì chúng ta bỏ rơi? Và rồi sau, không lẽ, Hai nước lại bang giao, Coi như quên chuyện cũ, Như cuộc chiến năm nào, Rồi tên tuổi của chúng, Con cháu của chúng ta, Sẽ rơi vào quên lãng, Không có cả vòng hoa? Mưa vẫn mưa nhẹ hạt. Sóng biển vang trong đầu. Giờ không chỉ cổ sái, Mà thêm trái tim đau. (25/7/2012) HUỲNH THỤC VYCháu - cô gái xinh đẹp, Đẹp cả ngoài lẫn trong. Nhìn cháu mà cứ nghĩ Cái đẹp của non sông. Chúng, chính quyền, thật xấu. Vừa ác vừa bất minh, Đến mức không muốn nghĩ Đó là chính quyền mình. Cháu như người phụ nữ Trong tranh Delacroix, Guidant le peuple Mà peuple - là chúng ta. Cháu chỉ muốn công lý, Dân chủ và tự do. Tự do cho cả chúng, Mà chúng, bọn côn đồ Lại luôn truy bức cháu, Dùng cả cách đê hèn. Ngẫm mà thấy phẫn nộ, Thấy nhục cho chính quyền. Thục Vy, bền gan nhé. Chúc chân cứng đá mềm. Cháu như ngọn đuốc sáng Đang dẫn đường trong đêm. Nói thật, bác nhìn cháu Vừa thán phục, tự hào, Vừa pha chút xấu hổ. Cháu hiểu rõ vì sao. Xin lỗi, thế hệ bác Dựng nên chế độ này Để bây giờ cháu khổ, Để dân tình đắng cay. Cái hồi bác đi Mỹ, Thăm tượng Liberty, Đặt hoa dưới chân tượng, Bác chưa biết Thục Vy. Giờ xin phép âu yếm Đặt hoa dưới chân mày. Mày vấp ngã, còn sức, Nhất định bác chìa tay. (8/7/2012) Thơ châm ngôn số 40Muốn thành người mạnh mẽ, Tuyệt đối không kêu ca. Càng không mau nước mắt Như một mụ đàn bà. Người mạnh mẽ luôn biết Cách thu xếp cuộc đời. Dẫu buồn đau, muốn khóc, Họ vẫn cố mỉm cười. (5/10/2012) Source: Thái Bá Tân Facebook Sửa bởi người viết 21/10/2012 lúc 10:40:18(UTC)
| Lý do: Chưa rõ
|