logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
xuong  
#1 Đã gửi : 12/09/2014 lúc 07:17:07(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Về khẩu hiệu phi nhân, phạm tội ác chống nhân loại của cuộc Cải Cách Ruộng Đất: “Trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ”

Các nhà tuyên huấn của đảng cộng sản Việt Nam mở cuộc triển lãm về cải cách ruộng đất này hòng tiếp tục lừa bịp nhân dân bằng cách toan minh oan cho cải cách ruộng đất là tuy có sai lầm nhưng đầy nhân văn và chính nghĩa. Nhưng thưa các ông, khẩu hiệu rất ác ôn của cuộc cải cách ruộng đất viết đầy trên các bức tường làng tôi năm 1956-1957: TRÍ PHÚ ĐỊA HÀO ĐÀO TẬN GỐC TRỐC TẬN RỄ đã tố cáo cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu của các ông đã phạm tội ác chống nhân loại.


Loài người sở dĩ thành người như hôm nay là do tích lũy được tri thức, là do có giai tầng trí thức (kẻ có học) hướng dẫn. Tiêu diệt trí thức, căm thù trí thức, giết hết người giàu có là hành vi dã man nhất, mọi rợ nhất của những kẻ mang mặt người dạ thú nhằm xóa sổ loài người.


Người ta đã nhầm khi nói Tần Thủy Hoàng nhà Tần thống nhất Trung Hoa là kẻ diệt trí thức đốt sách chôn học trò. Không, việc đốt sách chôn học trò của Tần Thủy Hoàng nằm trong âm mưu thống nhất văn hóa Trung Hoa. Sau khi thống nhất lục quốc, Tần Thủy hoàng quy định toàn cõi Trung Hoa phải lấy văn hóa Tần làm gốc, lấy văn tự Tần, lối sống lối ăn mặc, các chuẩn mực cân đong đo đếm tính toán của nhà Tần làm tiêu chuẩn. Nhưng giới trí thức lục quốc không nghe, vẫn dùng văn tự nước mình và các chuẩn mực văn hóa nước mình mà quyết không thống nhất với văn hóa Tần, nên mới bị chôn sống cùng các sách vở riêng rẽ của nước cũ đã bị sát nhập vào Tần. Chỉ có Mao Trạch Đông mới đi theo tinh thần diệt trí thức của chủ nghĩa duy ác Mác-Lê.


Lịch sử Trung Hoa đã có một tên phạm tội ác chống nhân loại đã giết trí thức, sát hại gần một trăm triệu người Trung Hoa là ác bá Mao Trạch Đông. Lúc đầu người ta tưởng câu “danh ngôn”: “TRÍ THỨC CHỈ LÀ CỤC PHÂN” là của Mao Trạch Đông. Sau này ta mới biết câu “BỌN TRÍ THỨ KHÔNG BẰNG CỤC CỨT”là của Lê Nin viết trong bức thư gửi nhà văn Mác Xim Gooc Ki., mà tên phạm tội ác chống nhân loại Mao Trạch Đông chỉ nhắc lại lời dạy của thầy mình mà thôi.


Đảng cộng sản Đông Dương được thành lập năm 1930 với khẩu hiệu TRÍ PHÚ ĐỊA HÀO ĐÀO TẬN GỐC TRỐC TẬN RỄ đã lấy mục đích xuyên suốt của đảng này sinh ra nhằm để diệt kẻ có học, để vô học hóa xã hội, để giết hết người giàu và người biết làm giàu.


Than ôi, nhân loại trưởng thành được là do hai thành phần: thành phần có học và thành phần biết cách làm giàu. Thế mà người cộng sản quyết tâm tiêu diệt hết trí thức và người giàu thì khác nào mục đích của họ là tiêu diệt chính loài người?


Đảng cộng sản ở Việt Nam từ năm 1930 đến nay chưa một lần thẳng thắn tuyên bố khẩu hiệu TRÍ PHÚ ĐỊA HÀO ĐÀO TẬN GỐC TRỐC TẬN RỂ của họ là một sai lầm khủng khiếp; do đó tính chất chống nhân loại của khẩu hiệu ác ôn này mãi vẫn còn là mục tiêu của họ vậy! Với tinh thần diệt hết trí thức, diệt cho bằng hết người giàu thì làm sao chế độ cộng sản có một nền giáo dục đúng nghĩa được, càng không bao giờ có một xã hội như khẩu hiệu cứu tinh của họ mới đây rằng: xây dựng xã hội DÂN GIÀU NƯỚC MẠNH XÃ HỘI CÔNG BẰNG DÂN CHỦ VĂN MINH cho được?


Sài Gòn trưa ngày 12-9-2014

Trần Mạnh Hảo
xuong  
#2 Đã gửi : 12/09/2014 lúc 07:27:40(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Cải cách hay đấu tố?
"...Sau 60 năm tạm yên nghỉ, nay những hình ảnh cuộc đấu tố năm xưa lại được nhà nước đem ra trưng bày, triển

lãm. Chẳng ai tin đó là hảo ý, trái lại nó còn là một cuộc phỉ báng thô bỉ đến vong linh những người đã chết. Phía

dân sự cho là thế. Tuy nhiên, phần nhà nước họ cũng có 'lý lẽ' của họ. Tuy họ không mang cái văn bản "Địa chủ ác

ghê" ra trưng bày, nhưng mọi đoàn đảng viên đã được đảng và nhà nước CS nhắc nhở một cách kín đáo và tích

cực rằng: CS chỉ có một con đường duy nhất để tồn tại là gian dối và tạo ra gian dối theo đúng tinh thần của bản văn

mà HCM đã vạch ra. Đi ngược lại đường lối này là tự sát, là tự hủy diệt..."


Thật khó để tìm ra chủ đích của nhà nước CSVN khi họ đem những hình ảnh, tài liệu về cuộc đấu tố, gọi là cải cách

ruộng đất 53-56 ra triển lãm vào ngày 8-9-2114. Tuy nhiên, có nhiều dấu hiệu cho thấy, cuộc triển làm này không có

chữ lương thiện.


Nó không có lương thiện không phải là vì nhà nước muốn đem những oan hồn các nạn nhân của cuộc cải cách ấy

ra đấu tố thêm một lần nữa cho hả dạ, hoặc gây thêm lòng thù hận của dân chúng đối với thành phần này. Bởi vì,

nếu có làm như thế, nhà nước cũng không thể tạo ra lòng căm thù của dân chúng đối với những nạn nhân đã chết.

Trái lại, sự phẫn uất nếu có, sẽ đổ ngập lên đầu đảng và nhà nước CS. Lý do, xét trên cả hai diện. Sự giàu có của

những người này gồm ít mẫu ruộng, mấy dàn trâu cày, nhà có người ăn kẻ ở thì đó cũng chỉ là những tài sản được

vun đắp, tích lũy do nhiều đời để lại. Nó chẳng là gì nếu đem so sánh với cái giàu có, cực nhanh chóng của cán

cộng. Chỉ trong vòng vài, ba chục năm làm cán, dù là một viên cán cấp thấp nhất ở phường, ở xã, thôn thì họ đã vơ

vét được số tài sản, bao gồm đất đai nhà cửa, cơ sở kinh doanh đáng giá gấp cả trăm lần những viên phú hộ bị

khép vào tội chết kia. Như thế, công bằng mà nói, những nhà phú hộ kia xem ra chưa đáng tội chết. Tội chết phải

dành cho những kẻ khác. Kế đến, họ có độc ác, đánh đập gia nhân thì cũng chả thấm gì nếu đem so với cái tội độc

ác và man rợ của Hồ Chí Minh và các tầng lớp cán cộng hiện nay. Bởi vì khi người dân bị bắt vào đồn công an cộng

sản thì còn khỏe mạnh. Nhưng sau vài ngày hỏi cung, người thì được báo là tự tử trong đồn. Lại có người khác

được thân nhân đón về và đưa thẳng ra nghĩa địa!


Nó cũng thiếu lương thiện và đầy bất công. Bởi vì, khi nhà nước đem mái tranh vách đất của người bần cố nông ra

so sánh với nhà cao cửa rộng, làm bằng gỗ lim lợp ngói của phú hộ cho mọi người xem, coi đó như là bằng chứng

của sự bóc lột dã man sức lao động của bần nông do thành phần địa chủ thực hiện. Nhưng nhà nước lại không

đem hình ảnh cái mái che nom thấy cả giời, cả trăng sao của người dân oan, của người nông phu, của em bé, cụ

già quanh năm sống nhờ vào đống rác thải bên đường để so sánh với hình ảnh của những ngôi biệt thự, dinh thự

của các cấp quận ủy, huyện ủy viên trên toàn quốc cho nhân dân chiêm ngưỡng, đánh giá xem sự bóc lột, trộm

cướp của những quan cán này đã lên đến mức “vinh quang” tột đỉnh hay chưa? Ở đây, tôi chỉ đơn cử đến cấp quận,

huyện trở xuống thôi, chứ không muốn đề nghị nhà nước đem hình ảnh những ngôi biệt thự, sơ đồ đất cát, rừng

cao su, cơ sở kinh doanh của các quan cán từ cấp tỉnh ủy viên trở lên đến trung ương, hay BCT ra mà so sánh nữa.

Bởi vì sợ rằng, khi nhân dân nom thấy những dinh thự, của cải của ác quan cán thì họ hoảng loạn, vỡ mật, ngã lăn ra

mà chết!


Rồi cuộc triển lãm cũng thiếu lương thiện đối với người dân (vì chỉ đánh nhân dân) và rất bất công với bác! Bất công

vì bác đã lao nhọc, ròng rã không biết bao nhiêu đêm ngày, bao nhiêu tháng năm, quên ăn, quên… lấy vợ, mới viết

ra được hai văn kiện làm nền cho cuộc đấu tố, gây ra cái chết cho 200 ngàn nhân mạng, tạo nên một chiến thắng

long trời lở đất, mà nhà nước dấu nhẹm nó đi. Không hề đem nó ra cho dân chúng chiêm ngưỡng, để người dân có

cơ hội thực tế đánh giá xem nó nhân đạo, nó tàn bạo, nó bất lương và vô đạo đến mức độ nào? Chẳng lẽ nhà nước

lại không biết hai văn kiện này ư? Chẳng lẽ họ không biết, nếu không có hai văn kiện này thì làm gì có mùa đấu tố ở

đây, làm gì có hàng quan cán như hôm nay? Hai văn kiện đó là:


1. Văn kiện thứ nhất. Đề án gởi Stalin xin tổ chức đấu tố và cải cách ruộng đất tại Việt Nam.


Sau tuần lễ vàng, lừa đảo lòng yêu nước của người dân, HCM vơ vét được 20 triệu đồng (tiền Đông Dương) và 370

ký lô Vàng. Sau đó một thời gian ngắn, HCM đã phải tháo chạy rời Hà Nội, trở lại vùng biên giới Trung Việt. Tại đây,

do hồn thiêng Trung quốc thúc giục, HCM đã làm ra đề án này. HCM viết: "Xin gửi ngài chương trình cải cách ruộng

đất của Đảng lao động Việt Nam. Chương trình hành động được lập bởi chính tôi dưới sự giúp đỡ của đồng chí

Lưu Shao Shi, Văn Sha San.


Đề nghị ngài xem xét và cho chỉ dẫn. Gửi lời chào cộng sản. Hồ Chí Minh, 31/10/1952”


2. Văn kiện thứ hai: Bản cáo trạng đã được tuyên đọc vào ngày khai mạc mùa đấu tố ở Đồng Bẩm, nhân vụ xét xử

bà Nguyễn Thị Năm ở Thái Nguyên, là lao tâm, khổ trí của Hồ Chí Minh tạo ra. Nguyên bản như sau:


“Địa chủ ác ghê


Thánh hiền dạy rằng: "Vi phú bất nhân". Ai cũng biết rằng địa chủ thì ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây

lười thuế khóa - thế thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí dụ:


Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:


- Giết chết 14 nông dân.


- Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.


- Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người - năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho

chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một

người.


- Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân - Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn

điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.


- Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm

quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.


Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-Hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào !


Còn những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì thực dân Pháp. Thí dụ:


- Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước

rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.


- Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.


- Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng

cho hộc nước ra.


- Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.


- Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.


- Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ

cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng

chiến.


Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con

Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:


Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng,
Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!


(21-7-1953)
C.B...” (Hồ chí Minh)


Nhìn chung, hai văn kiện này mang 2 đặc tính khác nhau. Cái thứ nhất: Là tư tưởng thành kế hoạch khủng bố giết

người của một tên nô lệ máu lạnh, thủ ác và đầy lòng thù hận, Y viết gởi cho một chủ quan độc ác, xin duyệt, phê

chuẩn. Xem ra, tư tưởng và hành vi cũng như kế hoạch của Y không có bất cứ một lý do nào, dù nhỏ, để bào chữa,

chạy tội. Bởi lẽ, phàm là người thì phải biết quý trọng sinh mệnh của con người. Không thể vịn, viện ra bất cứ một lý

do gì để viết thư xin phép một kẻ ngoại nhân giết hại đồng bào của mình. Trừ ra một trường hợp duy nhất, kẻ làm ra

cái đề án ấy không phải là người Việt Nam.


Cái văn bản thứ hai. Sự tích tụ của dòng máu lạnh và ác độc trong văn kiện thứ nhất, nay đã đến lúc nở hoa. Hoa

của nó là bản cáo trạng đẫm máu vô tiền khoáng hậu trong lịch sử. Hoa của nó là sự kết tinh là sự tổng hợp của tất

cả những gian dối, bịa đặt và vu khống cộng lại. Nó đáng bị lên án. Bất hạnh thay, nó lại triển nở rực rỡ trong lòng

đảng cộng sản. Nó trở thành kim chỉ nam, trở thành người hướng dẫn đầy sáng tạo để cho các đoàn đảng viên

nhuần nhiễn và thi hành. Nó trở thành khung, sườn cho mọi cuộc đâu tố. Dù ở bất cứ làng nào, xã thôn nào, huyện

nào, tỉnh nào, mọi cuộc đấu đều phải rập khuôn theo đúng nội dung trong “địa chủ ác ghê” do Hồ Chí Minh đề ra. Nó

rập khuôn gian dối, bịa đặt, vu khống đến nỗi, tất cả đều như một. Theo đó, Nó không chỉ là một bản cáo trạng khởi

đầu mùa đấu tố, đọc trước mặt nạn nhân Nguyễn Thị Năm, nhưng còn là một văn kiện khai mở ra nền tảng luân lý và

đạo đức của chế độ cộng sản. Một chế độ phi nhân, sống dựa vào gian dối và tạo ra gian dối.


A- Về hình thức


Đây là một bản cáo trạng, tuy ngắn, nhưng xem ra đã trình bày rõ ràng tất cả những tội của địa chủ Nguyễn Thị Năm.

Tuy nhiên, khi đọc, không một người nào mà không rùng mình rợn tóc gáy vì cái ác độc lang sói trong lòng người

viết ra nó. Xin nhắc qua, bà Nguyễn Thị Năm còn được gọi là Cát Hanh Long, có thể không được coi là một người

phụ nữ yêu nước dưới mắt những người CS. Nhưng đã từng bỏ của, bỏ sức ra bao che, nuôi ăn nhiều cán bộ Việt

Minh và cộng sản như Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Hoàng Văn Hoan, Nguyễn Duy Trinh, Võ Nguyên Giáp,

Hoàng Quốc Việt… Chỉ riêng Tuần Lễ Vàng, bà đã bỏ ra hơn 100 lạng vàng để giúp cho quỹ kháng chiến. Nếu bà

ác độc như bản cáo trạng nêu ra thì liệu mạng sống của những người tôi vừa kể ra ở trên có còn đến ngày bà bị

đấu tố hay không?


Khi viết về cuộc đấu tố và văn bản này, Trần Đình, một tên tuổi mà tôi cho rằng, ông là người đã đứng vững trên đôi

chân nhân bản của mình đúng như lời người mẹ yêu quý của ông từng nhắc nhở. Ông đã sống, đã làm việc giữa

những hạng mục voi giấy, ngựa giấy, khéo mà có cả chó giấy nữa chạy vòng quanh. Nhưng ông không bị lớp voi

giấy, ngựa giấy và chó giấy này làm cho quay quất, tít mù theo chúng. Trái lại, vẫn chững chạc làm người nhân bản,

thể hiện một nhân cách, một tầm nhìn chững chạc. Trong Đèn Cù, ông đã ghi lại cái ngày khởi đầu ấy như sau:


“Cải cách ruộng đất chính thức nổ pháo hiệu đầu tiên ở xã Dân Chủ, Đồng Bẩm, Thái Nguyên. Đối tượng Nguyễn thị

Năm, tức Cát Hanh Long, nhân sĩ tên tuổi trong Hội Liên Hiệp Phụ Nữ cũng như Trung Ương mặt trận Liên Việt,

người cùng thường họp long trọng với Hồ chí Minh, Tôn đức Thắng, Hoàng quốc Việt. Nay bà trở thành địa chủ

phản động, cường hào ác gian lợi dung tiếng thân Sĩ để phá hoại cách mang..., có nhiều nợ máu với bần cố

nông…” trang 82). Trần Đình tiếp: “Để có phát phát mở đầu cuộc cải cách ruộng đất, Trường Chinh chỉ thị báo nhân

dân tường thuật vụ đấu Nguyễn thị Năm. Tôi nhận nhiệm vụ (viết tường thuật) vì Trường Chinh phân công” Trần

Đình không tham dự, nên Chinh bảo "Chi tiết thì khai thác Văn, người anh nuôi, cấp dưỡng đi theo Trường Chinh,

còn tội ác thì cứ theo tài liệu” … … "Sở dĩ báo chí không tham dự vì ngại Đồng Bẩm cách Hà Nội có vài chục cây

số, Pháp có thể nhảy dù xuống đó. Cụ Hồ bịt râu đến dự một buổi và Trường Chinh thì đeo kính râm suốt" Đèn Cù

82)


Như thế là cả hai nhân vật này đã đến dự cuộc đấu. Đây là câu chuyện kể khác biệt với những bài viết của nhiều tác

giả đã viết đến chuyện này trước đây. Tuy khác, nhưng tôi cho rằng bài viết của ông đủ khả tín. Khả tín vì lòng nhân

bản và sự mực thước của ông hơn là việc ông là người đã viết phóng sự gần như tận mắt về ngày hôm ấy. Riêng

về việc hậu sự, tống tiễn bà Nguyễn Thị Năm, Trần Đình kể:


“Dăm bữa sau bài "phóng sự nghe kể lại" tôi xuống Đồng Bẩm, tình cờ gặp Tiêu Lang báo Cứu Quốc, trong đội cải

cách về đây còn ở lại lo hậu sự. Tôi hỏi chuyện hắn, anh lè lưỡi lắc đầu mãi rồi mới kể lại: " "Sợ lắm, tội lắm, đừng

có nói với ai, chết tớ. Khi du kích đến đưa bà ta đi, bà ta cảm thấy có gì nên cứ van lạy" Các anh làm gì thì còn bảo

em trước để em còn tụng kinh "… Mình được đội phân công ra Chùa Hang để mua áo quan, chỉ thị mua áo tồi

nhất… Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi

nhảy lên vữa giẫm vừa hô: “Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?”. Nghe xương

kêu răng rắc mà tớ không dám chạy… cuối cùng bà ta cũng lọt vào nằm vẹo vọ…”! (Đèn Cù trang 84)


Thê là quá đủ, Trần Đình đã kể lại chân tướng và hành tung của Hồ Chí Minh và Trường Chinh trong vụ đấu tố này.

Tuy nhiên, khi đến dự, kẻ phải dấu râu che mặt, người phải đeo kính râm! Sự hiện diện của Hồ Quang ở đấu trường

cho thấy chính Y nắm vai trò chủ chốt trong cuộc đấu tố này. Hoặc ít nhất là một động lực lớn để kích động những

kẻ bát nháo điên cuồng kia, vì sự có mặt của Hồ chủ tịch nên phải đấu cho long trời lở đất. Đấu cho đến khi địa chủ

phải nhận tội chết mới thôi! Đấy, tư cách Hồ Chí Minh là thế đấy. Đủ man rợ chưa nào? Nay thì câu chuyện đã rõ

trắng đen rồi nhỉ? Chính Hồ Quang viết bản cáo trạng ngậm máu phun người, rồi đích thân Hồ Chí Minh che mặt

đến tham dự cuộc đấu. Trường Chinh cũng đến dự đấu người làm ơn cho mình. Hỏi còn có ai bảo Hồ Chí Minh

không muốn giết bà Năm nữa hay không?


Từ câu chuyện này, tôi nghĩ, những ai còn mơ tưởng về nhân vật máu lạnh này, đừng bao giờ gian dối quanh co lừa

dối chính mình và bào chữa cho Y nữa. Thay vào đó là một cách nhìn trực diện vấn đề mà viết. Hơn thế, nay thì cái

thân phận, cái lý lịch gốc Tàu của Hồ Quang đã dần ra ánh sáng. Tôi nghĩ, những người này, dù là lớn hay nhỏ, hãy

tỉnh ngộ, quay về với đồng bào và đất nước của mình mà vạch trần ra cái tội ác của một kẻ mang dòng máu Hán,

Nguyên, Minh, Thanh,… đã lợi dụng thời cuộc, ẩn mình vào trong tập thể cộng sản dưới danh nghĩa Việt Nam để tận

diệt cuộc sống yên lành của dân ta. Hơn là tiếp tục, dù ở trong hay ngoài, làm những ống đu đủ bu quanh cái cái xác

vô hồn này để rước họa cho dân tộc mình.


B- Về nội dung


Tuy nhà nước gọi là “cải cách ruộng đất”, trong thực tế lại khác. Theo nghĩa, cải cách là có thay đổi. Có thể là thay

đổi lớn nhưng không bao hàm ý nghĩa có sự chết. Trong khi đó, cáo trạng, đấu tố lại là một âm mưu đưa đến việc

giết người, mà có thể là một số lượng lớn.


Với “địa chủ ác ghê” chắc chắn từ người viết cho đến người đọc, tất cả đều nhận ra rằng đây toàn là những lời gian

trá, tự nặn ra để vu không cho một người đàn bà. Rồi ai cũng thấy, nếu bài viết này không phải là của Hồ Chí Minh

thì nó đã bị vất vào thùng phân lâu rồi. Nó không có cơ hội để “xuất chiêu” tàn ác như thế. Nhưng nó là của Hồ Chí

Minh nên đã không bị vất vào thùng phân. Trái lại nó nở hoa. Thành tài sản trân quý của nhà nước. Nó không chỉ

nhắm vào một mình bà Nguyễn Thị Năm, nhưng là sách lược chung cho mùa đấu tố với chủ đích là triệt tiêu nền

luân lý đạo hạnh của Việt Nam. Rồi thay vào đó là một nền luân lý đạo tặc của Cộng sản đặt căn bản trên dối trá và

bạo tàn do Hồ Chí Minh chủ xướng.


Thật vậy, nếu không có bài viết này, không có HCM chủ trương, không ai dám đưa cái tên của bà Nguyễn Thị Năm

vào bảng phong thần địa chủ ác gian rồi đem ra đấu tố. Bởi vì theo Trần Đình “bà Nguyễn Thị Năm, tức Cát Hanh

Long, nhân sĩ tên tuổi trong Trung ương Hội Liên Hiệp Phụ Nữ cũng như Trung ương Mặt trận Liên Việt, người

thường cùng họp long trọng với Hồ Chí Minh, Tôn Đức Thắng, Hoàng Quốc Việt...” (trang 82). Hỏi, ngoài bài viết

này ra, ai dám đụng đến bà? Như thế, nếu bảo bài viết này đã trở thành khuôn mẫu. Trở thành kim chỉ nam trong mọi

tư tưởng, sinh hoạt và cuộc sống của người cộng sản không có gì là quá đáng. Trái lại, phải xác định, nó là lịch sử,

trở thành lẽ sống của cộng sản mà từ đó, mọi đoàn đảng viên phải nhuần nhiễn và thực hành.


Rồi ở một khía cạnh nào khác, bản cáo trạng này cũng chỉ ra rằng: Bất cứ một người nào, thành phần nào, một khi

đã bị cán cộng vu khống, bị vu oan là cường hào, là ác bá, là phản động thì đều không thoát cái án như bà Nguyễn

Thị Năm, Có lẽ chính ở cái điểm lớn nhất này mà chỉ trong vòng có 3 năm, 1953-1956, Hồ Chí Minh đã chặt đầu, xử

tử, chôn sống đến 200 ngàn người Việt Nam? Sự gian dối và tàn bạo này đã bao phủ lên trên hầu hết mọi phần đất

ở miền Bắc. Để ở đó chỉ còn lại là một sự sợ hãi. Ở đó, con người biến thành những cái máy vô tri, tuyệt đối tuân

thủ những mệnh lệnh của cái mã tấu. Ở đó, những nhân phẩm dần dần bị triệt hạ và được thay thế bằng những hình

nộm. Con đấu cha, vợ đấu chồng, anh chị em, họ hàng, làng xóm đấu lẫn nhau theo lệnh đảng. Đấu cho tuyệt tình

người. Đấu cho tuyệt nghĩa đồng bào.


“Đội dạy: “Đấu tranh với địch chủ thì phải có khí thế, chưa quen thì phải tập, chưa có ai xuất hiện để mà đấu thì phải

chỉ vào cái cột nhà thay thế. Giơ tay, xỉa xói vào cái cột nhà: "Mày đã cướp của tao, mày đã đốt nhà tao, mày đã

đánh đập tao thật tàn bạo…”. Tất cả phải được học tập nhuần nhuyễn để khi gặp “người thật” thì không lúng

túng…”. Học đến nỗi, một người phụ nữ đứng tuổi, rất thương người cha già chị chăm sóc hàng ngày. Chị hỏi ông:

“ông có biết tôi là ai không”. Người cha ngậm ngùi trước nhìn đứa con dứt ruột của mình và nói "Thưa bà, con là

người đẻ ra bà ạ!” (Chứng từ của một Giám Mục) Hỡi ôi, chế độ gì đây? Chế độ CS đấy. “Đạo đức” Hồ Chí Minh là

thế đấy.


C- Về thành quả

Kết quả của cái cách ruộng đất sau bài phát động: "địa chủ ác ghê" của Hồ Chí Minh là có khoảng 200 trăm ngàn

người bị giết. Họ bị giết chết bằng đủ mọi cách khác nhau. Người bị chặt đầu, người bị bắn, người bị chôn sống, bị

treo ngược lên sàn nhà và chết khô. Và có khoảng trên 2 triệu người là thân thích của của các nạn nhân đã bị giết, bị

đày lên rừng thiêng nước độc. Họ bị rơi vào cuộc khủng hoảng toàn diện. Tài sản bị tịch thu và cá nhân họ bị đẩy ra

bên ngoài cuộc sống của xã hội. Giai cấp bị đấu tố là thế. Giai cấp được đôn lên hàng lãnh đạo của đất nước thì thế

nào?


Từ năm 1953-1957, có khoảng 810,000 hecta ruộng đất ở đồng bằng và trung du miền Bắc đã bị lấy lại và chia cho

hơn hai triệu nông dân canh tác, làm chủ (Wikipedia). Tuy nhiên, niềm vui của họ không tầy gang. Quyền tư hữu

sớm rời tay họ. Năm 1958, Ủy ban Trung Ương Đảng CS quyết định tập thể hóa các mục tiêu phát triển nông thôn.

Hiến pháp VNDCCH năm 1959 hợp thức hóa chính sách đó. Xóa bỏ quyền sở hữu ruộng đất tư nhân và thay vào

đó là quyền sở hữu tập thể. Đất đai tập trung vào tay Nhà Nước qua việc thành lập những hợp tác xã do nhà nước

quản lý. Người dân dị dồn ép gia nhập hợp tác xã. Thế là lại tay trắng. Bần cố nông lại trở về bần cố nông. Lúc

trước, bần nông đi cày thuê cuốc mướn, làm canh điền, tá điền cho phú hộ thì còn có miếng cơm manh áo mà ăn

mà mặc. Lúc no có, lúc đói có, nhưng niềm vui sau một ngày đồng áng thì không bao giờ thiếu. Họ có được một

giấc ngủ thật ngon sau một ngày làm vất vả,


Nay họ được khoác mĩ từ làm chủ đất nước, nhưng thực phận thì không bằng một tên nô lệ. Cuộc sống của họ chỉ

trông cậy vào công điểm được tính là lao động chính hay lao động phụ của nhà nước. Nhìn trước nhìn sau, người

nông dân vẫn còng lưng trên cánh đồng cạn với đôi mắt trắng. Ở đó. Người làm “chủ đất nước” thì kéo cày thay cho

trâu bò. Phận cán bộ, đảng viên được định nghĩa là những đầy tờ của nhân dân thì tay cầm cái roi dài quất mạnh

trên lưng, trên xác của những “con bò chủ” đã kiệt sức không thể bước đi theo những luống cày. Cơm ăn bữa đói

nhiều hơn bữa no. Quần áo mặc để cả bác ra ngoài cho nó mát. Đã thế, mỗi buổi tối phải đến những địa điểm tập

trung để học tập. Khi bước vào học tập thì chả lúc nào mà cán bộ không nhắc nhở phương cách rình rập và vu

khống lẫn nhau...“Bà con nông dân phải đề cao cảnh giác đấy, vì thằng địch nó ngồi ngay ở sau lưng ta." Nghe thế

chẳng ai không quay lại nhìn xem người ngồi đằng sau mình là ai, lại có tiếng nhắc nhở thêm: “Bà con nhớ cảnh

giác, địch nó ngồi ngay trước mặt ta đấy” Chưa hết run, thì cán lại bảo “Bà con để ý nhá, nó ngồi ngay bên cạnh ta

đấy” (CTCMGM)!. Thế là trước sau, tả hữu đều là thằng địch. Nghe xong khi đêm xuống, chỉ còn mỗi đôi mắt trắng

nhìn lên trần nhà. Khéo mà bà vợ, hay ông chồng của mình cũng là thằng địch nốt!


Tóm lại, sau 60 năm tạm yên nghỉ, nay những hình ảnh cuộc đấu tố năm xưa lại được nhà nước đem ra trưng bày,

triển lãm. Chẳng ai tin đó là hảo ý, trái lại nó còn là một cuộc phỉ báng thô bỉ đến vong linh những người đã chết.

Phía dân sự cho là thế. Tuy nhiên, phần nhà nước họ cũng có 'lý lẽ' của họ. Tuy họ không mang cái văn bản "Địa

chủ ác ghê" ra trưng bày, nhưng mọi đoàn đảng viên đã được đảng và nhà nước CS nhắc nhở một cách kín đáo và

tích cực rằng: CS chỉ có một con đường duy nhất để tồn tại là gian dối và tạo ra gian dối theo đúng tinh thần của

bản văn mà HCM đã vạch ra. Đi ngược lại đường lối này là tự sát, là tự hủy diệt.


Liệu CS có thể thành công với tư duy gian dối và tạo ra gian dối trong thời đại thông tin đại chúng này hay không?

Tôi không tin sự bịp bợm, bưng bít ấy rồi sẽ lại tạo ra một chiến thắng long trời lở đất khác cho họ. Trái lại cha ông

ta đã từng dạy "đường đi muôn lối, nói dối có cùng". Và nay cái cùng ấy đã đến chỗ tận cùng của cộng sản. Bởi

người Việt Nam vì quê hương, đồng bào của mình hôm nay đã thoát ra khỏi cái áo choàng sợ hãi. Họ đã và đang

xây dựng lại niềm tin cho nhau. Rồi cùng nhau đi tìm Công Lý cho xã hội, đi tìm sự Thật cho đất nước. Đường dẫu

dài, triệu bàn chân vẫn bước, không ai có thể cản trở được sức sống của dân tộc trong ngày mai. Không ai có thể

cản trở được điều người dân muốn biết. Họ sẽ đập cho tan những tảng đá cản trên đường mà đi. Tuy thế, dân tộc

Việt Nam không bao giờ khép kín vòng tay khi những đứa con hoang trở về. Trái lại, nếu họ tự đắm chìm trong gian

dối thì cũng sẽ chết trong sự dối trá!


9-2014

Bảo Giang
xuong  
#3 Đã gửi : 13/09/2014 lúc 08:43:47(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Triển lãm cải cách ruộng đất ở Hà Nội: Tuyên truyền phản tác dụng ?
UserPostedImage
Nông dân tập hợp phản đối trước triển lãm "Cải cách ruộng đất" - DR

Cuộc triển lãm đầu tiên về cải cách ruộng đất năm 1946-1957 do Viện Bảo tàng Lịch sử Việt Nam thực hiện mở cửa từ ngày 08/09/2014 dự kiến kéo dài đến hết năm nay. Nhưng đến hôm 11/09 vừa qua, Bảo tàng Lịch sử bỗng thông báo tạm ngừng mở cửa vì "sự cố kỹ thuật".
Mới qua bốn ngày mở cửa, cuộc triển lãm này đã gây sự thú hút nhiều chú ý của dư luận. Trên các trang mạng tại Việt Nam ngay lập tức xuất hiện hàng loạt các bình luận về nội dung, cách thức của cuộc trưng bày cũng như những bài viết lật lại quá khứ đau thương của các nạn nhân trong cuộc cải cách ruộng đất ...

Dường như mục đích tuyên truyền nhằm ca ngợi thành tựu của Đảng, che đậy những sai lầm trong cuộc đấu tranh giai cấp đó đã trở nên phản tác dụng ? Phải chăng đó cũng là một yếu tố khiến cuộc trưng bày về Cải cách ruộng đất của Bảo tàng Lịch sử phải vỗi vã đóng cửa sau vài ngày hoạt động ? RFI phỏng vấn nhà văn blogger Nguyễn Tường Thụy tại Hà Nội.


Tải để nghe blogger Nguyễn Tường Thụy, Hà Nội
http://telechargement.rf...201409/Q_R_130914_OK.mp3

Theo RFI
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (3)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2025, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.855 giây.