Chiều qua mẹ con chị Dương Thị Tân bay từ Sài Gòn ra Hải Phòng vì công việc gì đó, ghé thăm…
Được hân hạnh giam chung cùng Hải- bloger ĐC 4 tháng trong trại giam số 6 - Thanh Chương - Nghệ An, ra tù, được vài ngày, chỉ liên lạc qua điện thoại cầm tay với chị Tân được vài phút. Biết chị rất bận qua giọng nói; nghĩ vài ngày nữa sẽ gọi lại… Rồi trưa ngày 23/9, may mắn có cuộc tiếp xúc với bà Jennifer Neidhart de Ortiz, dành nhiều thời gian (trong khoảng thời gian ít ỏi của chương trình) để nói về HĐC. Người đầu tiên tôi đề nghị chính phủ Mỹ thương thuyết VN trả tự do là HĐC, sau đó đến Tạ Phong Tần và Trần Huỳnh Duy Thức… rồi bất ngờ nhận thông tin anh Hải đi Mỹ...
Lúc này, hầu như bản thân đã hết việc, hết trả lời phỏng vấn, hết chiến hữu, đồng sự, thương mến thăm hỏi. Bắt đầu tiêu khá nhiều thời gian quan tâm đến chị Tân. Quả tình rất cảm mến chị. Hình ảnh chị tràn ngập trên các video clip, tiếng nói của chị sang sảng trên các phương tiện thông tin đại chúng, từ Quốc nội, Hải Ngoại, đến Quốc tế. Cuộc chiến đấu của chị trải dài từ Sài Gòn đến Hà Nội, dành phần lớn cho sự tự do của anh Hải ĐC. Chị đã góp phần quan trọng đưa anh Hải thoát khỏi nhà tù CS tàn bạo.
Chị Tân rất vội, chỉ lưu lại nhà vợ chồng tôi khoảng 30 phút, không kịp hỏi tôi, anh HĐC đã sinh hoạt, đã chịu đựng, đã nghĩ thế nào trong trại giam số 6 - Thanh Chương… Chị nhấp nhổm vì một công việc gì đó ở Hà Nội. Hình như người phụ nữ mạnh mẽ này luôn muốn kết thúc công việc hiện tại để nhanh chóng bắt tay vào một công việc mới, cũng như chị đã làm rất vội vàng, rất dồn dập trong cuộc chiến đấu của chị cho sự tự do của anh Hải Điếu Cày và cho sự đoàn tụ của gia đình.
Bây giờ cuộc chiến đấu ấy đã kết thúc.?
Tôi rất mong chị sẽ tiếp tục cuộc chiến đấu mới của chị cùng chúng ta mặc dầu hoàn cảnh, tuổi tác, xuất phát điểm của chị không giống như LS Lê Thị Công Nhân, Phạm Thanh Nghiên, Phương Uyên, Huỳnh Thục Vy… Có chị chúng ta có thêm một người đi từ cuộc chiến cho cái TÔI sang cái cho CHÚNG TA. Có chị chúng ta sẽ có thêm một truyền thống gia đình làm cách mạng dân chủ hóa đất nước giống LS Lê Thị Công Nhân, mẹ và chồng, như Phạm Thanh Nghiên và Mẹ, giống như cả gia đình Huỳnh Thục Vy…
Anh Hải đã ở Mỹ…
Cũng có thể chị phải thu quân cởi giáp, kết thúc cuộc chiến riêng của mình vì nhiều lý do, nhìn thấy và không nhìn thấy được.
Dù vậy hình ảnh của Chị, cuộc chiến của chị cho tự do của một con người, cho sự đoàn tụ vợ chồng… sẽ gợi cảm cho những trang văn, trang thơ, các bản ngạc…, ngay lúc này và lâu dài về sau. Và dù bắt đầu tuổi xế chiều trong cảnh "Vầng trăng ai xẻ làm đôi?/ Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.”… với tôi, chị vẫn là một hình ảnh lãng mạn…
Đêm ngày 24-25/ 11/ 2014
Nguyễn Xuân Nghĩa