logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
nga  
#1 Đã gửi : 22/02/2015 lúc 09:14:49(UTC)
nga

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 1,657

Cảm ơn: 1 lần
UserPostedImage
Ông Lê Trọng Nghĩa sinh năm 1922 từng là Cục trưởng Cục Tình báo Quân đội Bắc Việt.

Tin cho hay Đại tá Quân đội Bắc Việt, ông Lê Trọng Nghĩa, cựu thư ký của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, cựu Cục trưởng Cục Tình báo Bộ Tổng tham mưu vừa qua đời hôm 22/2/2015, hưởng thọ 93 tuổi.

BBC cũng nhận được bản thảo 'Di chúc' của ông Nghĩa trong đó ông yêu cầu được minh oan.

Hôm Chủ Nhật, Cựu Đại tá Bùi Tín, nguyên Phó Tổng Biên tập Báo Nhân dân, hiện đang cư trú chính trị tại Pháp, xác nhận việc ông Nghĩa qua đời và bình luận về bản thảo 'Di chúc' được cho là của ông Nghĩa.

Ông Tín nói: "Ông Nghĩa là một con người rất mưu lược, ông vốn trưởng thành trong ngành Quân Báo, cho nên ông là một con người rất là mưu lược.

"Hai nữa, ông là một con người kín kẽ, kín đáo, nhưng mà do mưu lược như thế, cho nên tôi nghĩ là ông ấy đã có ý kiến, thì khi ông ấy còn sống, ông ấy có hàng trăm nghìn cách để mà đưa ra công khai tạo lên sức ép của dư luận, của gia đình, bạn bè, của xã hội đối với Đảng chứ."

Tại sao ông ấy lại dè dặt tới mức độ khi còn sống thì ông ấy không lên tiếng, hay là lên tiếng, nhưng bị bịt đi, nhưng dù họ bịt đi thì họ vẫn có cách để mà lên tiếng chứ. Tôi nghĩ rằng nhân cách của ông ấy là một con người sống rất thẳng thắnCựu Đại tá Bùi Tín
Và cựu Đại tá Bùi Tín nếu câu hỏi: "Tại sao ông ấy lại dè dặt tới mức độ khi còn sống thì ông ấy không lên tiếng, hay là lên tiếng, nhưng bị bịt đi, nhưng dù họ bịt đi thì họ vẫn có cách để mà lên tiếng chứ. Tôi nghĩ rằng nhân cách của ông ấy là một con người sống rất thẳng thắn."

Còn Thiếu Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc, cho rằng nhà nước và chính quyền 'nên giải quyết' những điều được cho là 'oan khiên' với ông Nghĩa, tuy ông Vĩnh dự đoán rằng 'họ sẽ không giải quyết đâu."

'Nạn nhân xét lại'
Hôm Chủ Nhật, ông Trần Kiến Quốc, con trai của ông Trần Tử Bình, cựu đại sứ Việt Nam ở Trung Quốc (1959-1967) và là bạn tù Hỏa Lò (1943-1945), cùng làm việc ở Bộ Tổng tư lệnh Quân đội Bắc Việt từ năm 1947 với ông Nghĩa, xác nhận với BBC "cụ Lê Trọng Nghĩa qua đời hôm nay."

Ông Lê Minh Nghĩa là một trong những 'nạn nhân' của vụ 'án xét lại chống Đảng' và bị giam và cải tạo lao động từ năm 1968-1976. Trong bản thảo 'Di chúc' được cho là của Đại tá Nghĩa mà BBC nhận được có đoạn:

"Tháng 2/1968, tôi bị an ninh bắt vì liên quan đến 'nhóm Xét lại". Tôi tuy không chấp nhận các tội danh được quy kết và không được được xét xử theo pháp luật nhưng vẫn bị giam và cải tạo lao động từ năm 1968 đến 1976.
UserPostedImage
Ông Lê Trọng Nghĩa trong một lần trả lời phỏng vấn báo chí Việt Nam về Tướng Giáp.

"Thời gian này một số đồng chí cùng bị bắt và kết tội như tôi là Đại tá Đỗ Đức Kiên, Đại tá Lê Minh Nghĩa đã được tổ chức cho ra và chuyển ngành đảm nhiệm các chức vụ dân sự.

"Đại tá Kiên được bổ nhiệm làm Thứ trưởng Bộ lao động và Thương binh, Đại tá Nghĩa được bổ nhiệm làm thứ trưởng Trưởng ban biên giới. Riêng tôi bị khai trừ Đảng, mất hết mọi chức vụ và quyền lợi.

"Ban Tổ chức Trung ương ra quyết định số 08 QĐTC ngày 29/02/1988 cho về hưu do Ủy ban Nhân dân Hà Nội cấp, tương đương với cấp chuyên viên hành chính của Thành phố."

'Giải quyết minh oan?'
Bản thảo 'Di chúc' của Đại tá Nghĩa cho hay kể từ thời gian đó, nhiều 'cựu cán bộ cao cấp' của Đảng, nhà nước và Quân đội, Công an Việt Nam như các ông Nguyễn Trung Thành - Trưởng ban bảo vệ Ban tổ chức Trung ương, Lê Hồng Hà - Chánh văn phòng Bộ công an, Đại tướng Hoàng Văn Thái, Đại tướng Lê Trọng Tấn đã gửi đơn thư tới chính quyền đề nghị "minh oan" cho ông Nghĩa.

Bản thảo viết thêm: "Tôi cũng đã viết nhiều thư nhưng tổ chức không trả lời vì vậy đã 48 năm nay tôi và gia đình sống trong hoàn cảnh hết sức khó khăn mang theo nỗi oan ức mà không được giải quyết. Nội dung các vấn đề trên đã có trong hồ sơ của Ban tổ chức Trung ương.

Theo tôi thì nên giải quyết, nhưng mà bây giờ tôi cho rằng họ không giải quyết đâu bởi vì nó lâu rồi và ban lãnh đạo hiện nay, họ không có tâm để mà giải quyết những chuyện oan khiên như thế đâuTướng Nguyễn Trọng Vĩnh
Và Bản thảo 'Di chúc' nêu kiến nghị: "Nay tôi yêu cầu đồng chi Tổng Bí thư, Bộ chính trị, Ban bí thư, Ban tổ chức Trung ương thẩm tra xem xét lại việc này và minh oan khôi phục lại danh dự cho tôi vì tôi không phạm tội chống Đảng, phản bộ tổ quốc như đã quy kết mà chỉ vì quy cho tôi liên quan đến vụ việc Đại tướng Võ Nguyên Giáp.

"Nay tôi đã đi xa không cần gì về đãi ngộ, quyền lợi nhưng cần được khôi phục danh dự cho bản thân tôi và gia đình vì sự việc cũng đã rõ và lịch sử đã chứng minh..."

Trả lời BBC hôm 22/2/2015 về việc liệu Đại tá Nghĩa có 'oan ức' thật không, và nếu điều đó có cơ sở, liệu ông Nghĩa có nên được giải quyết để được 'minh oan' hay 'phục hồi danh dự' hay không, Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Cục trưởng Cục Tổ chức, Tổng Cục Chính Trị Quân đội Nhân dân Việt Nam, nguyên Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương Đảng Cộng sản, nêu quan điểm:

"Theo tôi thì nên giải quyết, nhưng mà bây giờ tôi cho rằng họ không giải quyết đâu bởi vì nó lâu rồi và ban lãnh đạo hiện nay, họ không có tâm để mà giải quyết những chuyện oan khiên như thế đâu," Tướng Vĩnh nói với BBC.

Đại tá Lê Trọng Nghĩa sinh năm 1922, xuất thân là nhà luật học, thông thạo nhiều ngoại ngữ, trong đó có tiếng Anh, tiếng Pháp. Ông từng được Đảng Cộng sản giáo nhiệm vụ sáng tham gia lãnh đạo Đảng Dân chủ ở Việt Nam.

Ông là ủy viên Ủy ban Khởi nghĩa ở Hà Nội khi 23 tuổi và từng là đại biểu Quốc hội khóa I của Việt Nam, làm thư ký cho Tướng Giáp, từng đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng Bộ Quốc phòng và Cục trưởng Cục tình báo Bộ Tổng tham mưu, Bí thư Đảng ủy Bộ tổng tham mưu quân đội Bắc Việt.
Theo BBC

Sửa bởi người viết 22/02/2015 lúc 09:17:19(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

nga  
#2 Đã gửi : 22/02/2015 lúc 09:19:59(UTC)
nga

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 1,657

Cảm ơn: 1 lần
'Lê Trọng Nghĩa là con người mưu lược'
UserPostedImage



Tải để nghe
http://wsodprogrf.bbc.co...n_letrongnghia_au_bb.mp3


Theo BBC
nga  
#3 Đã gửi : 22/02/2015 lúc 09:31:03(UTC)
nga

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 1,657

Cảm ơn: 1 lần
'Vì sao Đảng sẽ không minh oan ông ấy?'

UserPostedImage


Tải để nghe
http://wsodprogrf.bbc.co...n_letrongnghia_au_bb.mp3



Theo BBC
xuong  
#4 Đã gửi : 23/02/2015 lúc 09:50:04(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
'Lịch sử sẽ tôn vinh ông Lê Trọng Nghĩa'
UserPostedImage
Hình ông Lê Trọng Nghĩa lúc còn trẻ do người thân gửi tặng

Tôi là một kẻ hậu sinh, đàn em của Anh, được tiếp xúc với anh rất ít, nhưng Anh là một trong những con người chân chính đã để lại trong tôi sự kính phục và yêu mến.

Ấn tượng về đôi mắt rực sáng trong cái nhìn đôn hậu của Anh đã chìm sâu trong ký‎ ức tôi, giục giã tôi và cũng đang day dứt tâm hồn tôi.

Sáng nay, 23.2.2015, đang xúc động với hình ảnh Nguyễn Thái Bình trên VTV1 trong chủ đề quê hương với người Việt Nam ở nước ngoài, bồi hồi nhìn lại hình ảnh những người bạn qu‎ý mến Ngô Thanh Nhàn, Ngô Vĩnh Long kể lại kỷ niệm về Nguyễn Thái Bình, người thanh niên quả cảm bị giết hại năm 23 tuổi, và nay đang là tên một đường phố tại Quận I, Sài Gòn, một chương trình khá nhất của truyền hình Tết vì được xây dựng công phu và có hồn vì có sự chân thật của tình người, thì cháu tôi gọi: "Cậu ơi, bác Lê Trọng Nghĩa mất rồi, đài BBC vừa đưa".

Càng bàng hoàng hơn khi cháu tôi day dứt :"quả là đã định làm gì thì phải làm ngay, chỉ chậm một tí là là phải ân hận, sau buổi trao đổi với Cậu, cháu đã định đến thăm bác Nghĩa ngay đế cám ơn bác ấy đã kể cho cháu nghe về nhiều kỷ niệm với Ba cháu, nhưng chần chừ đợi có sách đã, để hôm nay cầm cuốn sách định đến tặng bác ấy thì không kịp nữa rồi".

Nỗi day dứt ấy cũng là nỗi day dứt của chính tôi.

Nếu người thanh niên trí thức học ở Mỹ được phong anh hùng vì tinh thần yêu nước và hành động quả cảm đấu tranh lên án cuộc chiến tranh đẫm máu của Mỹ tại Việt Nam ngay trên đất nước Mỹ và đã bị bắn chết rồi vứt xác trên phi trường Tân Sơn Nhất ngày 2.7.1972, thì cũng bằng tuổi ấy, người thanh niên Lê Trọng Nghĩa là ủy viên Ủy ban Khởi nghĩa ở Hà Nội những ngày trước Cách mạng Tháng 8.1945, từng là đại biểu Quốc hội khóa I, là Chánh văn phòng Quân ủy TƯ, Bộ Quốc phòng và Cục trưởng Cục tình báo Bộ Tổng tham mưu, Bí thư Đảng ủy Bộ tổng tham mưu và rồi bị tù 9 năm về "Vụ án xét lại", một nghi án đen tối đáng xấu hổ và nhục nhã trong lịch sử của Đảng Cộng sản Việt Nam mà chính những người trong cuộc của thời điểm ấy đã công khai lên tiếng.

Thế rồi, hôm nay người ta long trọng và xúc động tri ân một người xứng đáng được tri ân đồng thời lại im ắng, một sự im ắng đáng xấu hổ, của sự ra đi của một con người cũng rất đáng được tri ân vì sự cống hiến, vì bản lĩnh và nhân cách cao thượng của một người chiến sĩ quả cảm và kiên cường từng đi tiên phong trong Cách mạng Tháng 8 và trong kháng chiến chống ngoại xâm.

Nhói trong tim tôi lời cảnh báo của Martin Luther King :“Trong thế giới này, chúng ta không chỉ xót xa vì những hành động và lời nói của người xấu mà còn cả vì sự im lặng đáng sợ của người tốt.”

Lần gặp cuối cùng
Hôm ấy, hình như hôm 12.9.2014, tôi bỏ một buổi đại hội Mặt Trận Tổ quốc tại Hà Nội đến anh Nghĩa theo lời mời của anh qua điện thoại.

Anh có vẻ hơi sốt ruột. Vì theo lịch hẹn giữa anh với anh Việt Phương và tôi, phải sáng chủ nhật, 14.9, trước khi bay về Sài Gòn chuyến tối, chúng tôi mới đến anh.

Ông già 92 tuổi phải lần từng bước bốn tầng cầu thang tối om để xuống mở cửa cho tôi, cho dù tôi đã hết sức ngăn.

Mở được cửa rồi, anh xua xua tay ra hiệu tôi đừng hỏi, ý chừng phải để cho anh thở, lấy lại sức đã. Ngồi ngay tại đấy nói chuyện được vài câu, anh lại xua tay "phải lên phòng tôi thôi".

Anh không muốn nói nhiều về kết quả có được trong cuộc đấu tranh khôn khéo ấy do anh đại diện cho Ủy ban khởi nghĩa, đã khiến quân Nhật rút về trại và không can thiệp vào cuộc khởi nghĩa ở Hà Nội, tránh đổ máu vô ích.
Lại hổn hển từng bước leo lên bốn tầng lầu. Chỉ tay mời tôi ngồi xuống chiêc ghế cạnh giường, anh lại xua xua tay làm hiệu đừng hỏi, để cho anh thở, lấy lại sức đã. Ấy thế mà khi đã vào guồng, như được tiếp thêm sức từ những hồi ức mà anh muốn kể cho tôi, tôi cố ngăn vì sợ anh mệt thì anh xua tay cười hiền hậu "để mình nói, cũng chẳng có nhiều dịp nữa đâu, mình dặn Việt Phuơng là nếu Tương Lai ra Hà Nội thì cố đến ngay nhà mình mà, nhiều chuyện cần nói lắm, mình biết cậu cũng chẳng ở lâu được"!

Tôi day dứt vì chính nụ cười hiền hậu và gửi gắm ấy của Anh, và sự day dứt đã thành nỗi đau trong tim tôi lúc này đây anh Nghĩa ơi.

Biết tôi có nhiều suy tư qua tiểu luận nghiên cứu mà tôi đã có dịp gửi nhờ anh xem và góp phần chỉnh sửa cách đây đã lâu, trong đó có một kiến nghị la hãy trở lại với tên Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được khai sinh với cách mạng Tháng 8.1945 và Tuyên ngôn Độc lập 2.9.1945 thay vì giữ cái tên nước vô nghĩa như đang dùng, anh dành nhiều thì giờ nói kỹ hơn những điều anh đã viết về những sự kiện lịch sử mà anh là một trong những nhân chứng của thời "tiền khởi nghĩa Tháng 8. 1945".

Trong đó, anh đặc biệt nhấn mạnh đến truyền thống quật cường và tinh thần yêu nước của người Việt Nam, của thanh niên Hà Nội lúc bấy giờ, những tổng kết nhằm quy về cho thắng lợi của CMT8 và khởi nghĩa giành chính quyền là "thắng lợi của Chủ nghĩa Mác Lênin" là kiên cưỡng và "vơ vào" rất vô lối chứ hồi ấy chúng tôi nào có biết Mác Lê là gì đâu.

Anh kể một số sự kiện để chứng minh cho nhận định trên, nói về những con người cụ thể đã phân công nhau làm những gì.

Giọng anh trở nên chùng xuống khi trả lời câu hỏi của tôi về chuyện anh đến Bộ chỉ huy quân Nhật ở Đồn Thủy để nói rõ lực lượng khởi nghĩa không tấn công lực lượng Nhật đã đầu hàng Đồng minh mà chỉ cốt giành chính quyền.

Đặc biệt, anh không mảy may nhắc đến những oan khuất mà anh phải chịu đựng, không chỉ 9 năm tù đày mà rồi gia đình và bản thân anh hiện nay. Thấy tôi tế nhị khơi gợi đến chuyện này, anh cười "thì tôi đã nói với anh hôm ở nhà anh Văn rồi còn gì?".
Anh không muốn nói nhiều về kết quả có được trong cuộc đấu tranh khôn khéo ấy do anh đại diện cho Ủy ban khởi nghĩa, đã khiến quân Nhật rút về trại và không can thiệp vào cuộc khởi nghĩa ở Hà Nội, tránh đổ máu vô ích.

Rồi hào hứng trở lại khi anh nói về những chuyện lý thú, sống động về tính sáng tạo và thông minh của những chàng thanh niên Hà Nội trong cuộc thử lửa cũng như những ngờ nghệch đáng yêu của họ khi đi vào cuộc chiến đấu mà như đi vào ngày hội.

Thấy trên giường của anh có quyền "Đèn Cù" của Trần Đĩnh in theo khổ lớn đang đọc dở , tôi hỏi nhận xét của anh, điều mà tôi đã hẹn trước qua điện thoại, anh xua tay. "Chưa đọc. mà cũng ngại đọc. Đấy, mới tới trang 18, chẳng biết anh nào ở Bộ Ngoại giao in ra rồi gửi cho tôi. Thì cứ viết ra đi đã cũng có cái hay, còn tùy thuộc vào cái tâm của người viết. Hãy để cho lịch sử trả lời đúng, sai, hay, dở.

Tôi đọc được 18 trang rồi vứt đó nên chưa trả lời câu hỏi của anh được. Anh đặt ra những vấn đề rất trúng, nhưng thôi hẹn lần sau. Tôi phải đọc cái đã, nhưng mệt quá rồi".

Và anh bắt sang chuyện anh muốn hỏi tôi về cuốn sách tôi viết đã lâu xoay quanh chủ đề "Gia đình Việt Nam" và "Nghiên cứu xã hội học về gia đình". Tôi có cảm tưởng anh đang muốn trao đổi kỹ về đề tài này trong những lời tâm sự của anh, nhưng chắc do ước lượng về thời gian, anh tự chuyển sang những câu hỏi khác về công việc tôi đang làm.

Cứ thế, tôi có cảm tưởng người ngồi trên giường trước mặt tôi không còn là ông già 91 tuổi vừa hụt hơi lúc nãy, giọng anh khỏe khoắn, trầm hùng khi nói về những suy ngẫm, những phân tích sống động, trầm tĩnh và sâu lắng về những sự kiện lịch sử.

Đặc biệt, anh không mảy may nhắc đến những oan khuất mà anh phải chịu đựng, không chỉ 9 năm tù đày mà rồi gia đình và bản thân anh hiện nay. Thấy tôi tế nhị khơi gợi đến chuyện này, anh cười "thì tôi đã nói với anh hôm ở nhà anh Văn rồi còn gì?".

Chuyện ở nhà 'anh Văn'
Đó là câu chuyện cách nay đã hơn bốn năm. Hôm ấy tôi từ thành phố Hồ Chí Minh bay ra để đến dự cuộc họp mặt thân mật mừng thọ 99 tuổi Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ngồi cạnh anh, tôi có ghé vào tai "Anh phải viết lại đi. Rồi các anh lần lượt ra đi cả, quãng trống của lịch sử sẽ khó có ai lấp đầy được.

"Mà phải để cho lịch sử biểu tỏ sự công minh của nó, còn để cho các thế hệ sau này hiểu được về cha anh họ chứ. Anh ngại viết thì cứ nói vào máy, tôi sẽ nhờ học trò tôi làm việc này, gỡ băng ra, anh xem lại, nếu anh thấy cần, tôi tình nguyện biên tập chỉnh sửa lại cho anh.

"Nhưng phải nhanh lên, vì cũng chẳng biết thế nào mà tính trước được đâu, chưa chừng tôi "đi trước' cả anh và anh Việt Phương biết đâu, mặc dầu tôi thua anh một giáp đấy".
UserPostedImage
Từ phải sang, các ông Lê Trọng Nghĩa, Tương Lai, Việt Phương và Nguyễn Văn Hiếu tại cuộc mừng thọ 99 tuổi của Đại tướng Võ Nguyễn Giáp

Anh chỉ cười, không trả lời. Gần cuối buổi, anh đột nhiên kéo tay tôi, chỉ một người đang đứng gần cửa ra vào:

"Này,TL, nếu muốn viết thì anh viết về anh ấy thì hay hơn, một "nhân chứng sống" và cũng "thời sự" hơn đấy". Câu chuyện sẽ quá dài nếu tôi kể sâu hơn về người mà anh muốn tôi viết. Hơn nữa, tính "thời sự" mà anh muốn nói thì cuộc sống đã nói hay hơn gấp triệu triệu lần những cây bút tài ba nhất, nhạy bén nhất chỉ hai năm sau ngày anh nói với tôi.

Vả chăng, tôi đâu phải là một nhà báo, tôi cũng chẳng phải là nhà văn. Tôi chỉ là người muốn ghi chép lại những sự kiện lịch sử, và Anh chính là một "hiện tượng lịch sử đích thực".

Anh là một nỗi đau của lịch sử. Đúng hơn, nỗi đau của những người dám dấn thân vì nghĩa lớn của đất nước, vì nghĩa cả giải phóng dân tộc để giải phóng con người, xây dựng một xã hội nhằm thể hiện mục tiêu cao cả : "sự phát triển tự do của mỗi con người là điều kiện cho sự phát triển tự do của tất cả mọi người" đã bị người ta phản bội nhân danh chính những điều đẹp đẽ ấy.

Phản bội một cách trắng trợn và đáng ghê tởm, hay phản bội bởi những sự lừa mị, ngu dân với những lời đường mật cửa miệng lươn lẹo, cũng đều là sự phản bội.

Nạn nhân của 'phản bội'
Và anh là nạn nhân tiêu biểu của sự phản bội ấy. Người ta nói với anh chỉ cần gật đầu thừa nhận một câu chuyện bịa đặt nhằm một mục đích chính trị bẩn thỉu, thì anh sẽ được trả tự do và dễ dàng bước lên những bậc thang danh vọng, vì anh đã từng giữ nhiều trọng trách mà những thuộc cấp đứng dưới anh rất xa nay đã ngất nghểu trên những cái ghế cao quyền thế, danh vọng, bổng lộc.

Nhưng anh đã nhã nhặn rồi phẫn nộ từ chối. Lương tâm của người chiến sĩ dám xả thân vì ngĩa lớn không cho phép anh phản bội chính mình, phản bội đồng chí, đồng đội mình.

Một cái lắc đầu có sức nặng của một quả núi sừng sững trước bão táp cuồng nộ của bạo lực và mua chuộc. Những người từng chứng kiến bi kịch của anh đã kể lại cho chúng tôi nghe về bản lĩnh và phẩm cách của anh.

Anh là người Thư ký tuyệt vời nhất của ‎vị lão tướng huyền thoại ấy, cũng là người xứng đáng nhất trong dòng người bất tận xếp hàng thắp nén hương tiễn biệt người thủ trưởng mà anh hết lòng yêu kính và kiên cường bảo vệ.
Và, anh Nghĩa ơi, cái chuyện về tính "thời sự" mà anh nhắc tôi hôm ấy thì như tôi vừa nói, cuộc sống đã thực thi sứ mệnh tuyệt vời của nó bằng việc tiễn đưa vị lão tướng huyền thoại nằm ngoài mọi kịch bản soạn sẵn và những toan tính ở nhiều góc độ.

Anh là người Thư ký tuyệt vời nhất của ‎vị lão tướng huyền thoại ấy, cũng là người xứng đáng nhất trong dòng người bất tận xếp hàng thắp nén hương tiễn biệt người thủ trưởng mà anh hết lòng yêu kính và kiên cường bảo vệ. Họ tự nguyện đứng xếp hàng để được biểu tỏ tấm lòng thành kính tri ân, nhớ thương một con người đã góp phần viết nên những trang sử vẻ vang của dân tộc, nay đã đi vào lịch sử.

Phải chăng con đường ngoằn nghoèo người xếp hàng kia cũng đang là biểu tượng một nét dáng của lịch sử?

Lịch sử đang đi những bước chậm rãi nhưng chất chứa nhiều tiềm ẩn khó lường anh Nghĩa ạ.

Nếu lịch sử là con người nhân với thời gian, thì sự sòng phẳng của lịch sử chính là ánh phản chiếu của lòng dân tôn vinh những người đã góp phần làm nên lịch sử. Vị “tư lệnh của các tư lệnh, chính ủy của các chính ủy” mà có lúc người ta cố tình lảng tránh những oan khuất, vô tình hay hữu ý toa rập cho toan tính bẩn thỉu nhằm che lấp sự thật lịch sử. Nhưng lịch sử sớm muộn cũng thực hiện sứ mệnh công minh của nó là trả về những giá trị đích thực đã từng bị vùi lấp.

Và lòng dân đã thực thi sứ mệnh ấy của lịch sử. Chính vì thế, lịch sử rồi cũng đang làm và sẽ làm điều ấy với Lê Trọng Nghĩa, người Thư ký kiên cường, Cục trưởng Cục quân báo, Chánh Văn phòng Quân ủy Trung ương, gắn bó mật thiết với sự nghiệp của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.

Cho đến giờ phút này báo chí chính thống trong nước đã dành việc đưa tin Lê Trọng Nghĩa từ biệt thế giới này cho đài BBC để rồi cũng sẽ có lúc những người chủ trương sự im lặng đáng ngờ này sẽ phải trả giá đắt.

Trước hết là phải gánh chịu thêm sự phẫn nộ và khinh miệt của lòng dân và công luận. Thì cũng giống như dạo nào người ta phải gọi những tàu ăn cướp của Trung Quốc đâm chìm tàu cá của ngư dân ta trên vùng hải phận thuộc chủ quyền của ta là "tàu lạ", để rồi bây giờ cũng có chút bẽ bàng với dân và với thế giới khi gọi đúng tên người "bạn vàng 16 chữ và bốn tốt" là bọn Trung Quốc xâm lược.

Công luận và lòng dân đã quá hiểu rõ chuyện "tàu lạ" và bụng dạ thì quen với việc không dám đối mặt với sự thật và cũng không dám chịu trách nhiệm cần phải ứng xử kịp thời trước những tình huống đòi hỏi một nhãn quan chính trị sáng suốt và bắt kịp mạch đập của cuộc sống với tâm trạng của người dân.

Kịp thời phục hồi danh dự cho một chiến sĩ kiên cường, một nhân cách cao thượng, một người bị oan khuất song vẫn tràn đầy nhiệt huyết với nước với dân, là một hành vi chính trị và phục hồi đạo lý có ý nghĩa gấp vạn lần những lời nói sáo rỗng và hành động mỵ dân mà người ta đã qúa nhàm chán.

Không sớm thì muộn, việc đó cũng phải làm. Bài học về lòng dân đưa tang và tưởng niệm Đại tướng Võ Nguyên Giáp là một bài học đắt giá cho những ai muốn học tập ông cha trong việc thực hiện chính sách thân dân, điểm tựa vững chắc nhất của một đường lối dựng nước, cứu nước, giữ nước và xây dựng nền thịnh trị của một đất nước.

Nén nỗi day dứt, tôi cố viết vài dòng về anh, nhưng sao con chữ cứ nhảy múa vòng vèo không diễn đạt được tâm trạng của mình. Thôi đành tự an ủi “vọt từ suối phun ra là nước, chảy từ mạch máu ra đều là máu”, tôi viết trong nỗi đau thương nhớ Anh, anh Lê Trọng Nghĩa ơi, nụ cười thanh thản và điềm đạm của anh đang giục giã chúng tôi, những người quý‎ trọng, thương mến anh và nguyện theo gương Anh.

Giáo sư Tương Lai gửi cho BBC từ TP HCM
phai  
#5 Đã gửi : 24/02/2015 lúc 05:56:51(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Từ vụ 'Xét lại chống Đảng' tới Nam tiến
UserPostedImage
Đại tá Lê Trọng Nghĩa, một trong những nạn nhân của vụ xét lại, vừa qua đời

Ông Nguyễn Minh Cần, người từ chối trở về Việt Nam theo yêu cầu của Đảng Cộng sản hồi năm 1964, cũng nói khó có thể biện minh cho cuộc chiến Bắc Nam.

Nhưng trước hết ông nói về Đại tá Lê Trọng Nghĩa, một nạn nhân của vụ xét lại chống Đảng và người vừa qua đời ở Hà Nội hôm Chủ Nhật, 22/2/2015:

"Đại tá Lê Trọng Nghĩa là người có vai trò trong Cách mạng tháng Tám...

"Anh Nghĩa lúc bấy giờ thay mặt cho Việt Minh để bàn bạc với chính phủ Trần Trọng Kim.

"Tức là trong năm cuộc gặp nhau để bàn bạc thì có mặt của anh Nghĩa.

"Sau khi anh làm việc cho Đại tướng Võ Nguyên Giáp thì anh là người rất có đạo đức và là người rất kiên cường trong việc bảo vệ quan điểm của mình.

"Quan điểm của anh cũng như quan điểm của tất cả chúng tôi, nhưng anh em bị quy là 'xét lại chống Đảng', tức là không chấp nhận đi theo đường lối của Mao Trạch Đông.

"Đi theo đường lối của Mao Trạch Đông, muốn hay không muốn, sẽ dẫn tới đấu tranh vũ trang để gây ra cuộc chiến giữa Bắc và Nam.

"Thái độ của anh Nghĩa rất rõ ràng cho tới cuối cùng. Đây là điểm tôi rất kính mến."

Nguồn gốc vụ xét lại
Giải thích về vụ bắt bớ hàng loạt tướng lĩnh và những người thân cận với Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đại tướng Võ Nguyên Giáp, ông Cần nói:

"Vụ xét lại chống Đảng bắt đầu từ việc một số người lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam cụ thể là ông Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Nguyễn Chí Thanh, Trần Quốc Hoàn, Tố Hữu muốn lái đường lối chính trị của Trung ương Đảng lúc bấy giờ đi theo con đường của Mao Trạch Đông ... là con đường chuẩn bị cho chiến tranh Bắc Nam.

"Mà như mọi người đều biết Mao Trạch Đông thường nói 'thế giới loạn lạc Trung Quốc được nhờ'.
UserPostedImage
Ông Nguyễn Minh Cần và vợ ở Moscow

Ông Cần nói ông và nhiều người khác không đồng ý với đường lối của Mao Trạch Đông, người muốn Hà Nội tiến chiếm miền nam để Trung Quốc có thể có ảnh hưởng lớn hơn trong khu vực.

Cựu Phó chủ tịch thành phố Hà Nội giải thích thêm về quyết định phản đối chiến tranh:

"Chúng tôi dựa vào nghị quyết của Đại hội lần thứ ba của Đảng Lao động Việt Nam [năm 1960] lúc bấy giờ là đấu tranh thống nhất bằng hòa bình.

"Cái ý định mở chiến tranh là của trung ương mà trung ương thì phải theo đường lối của Đại hội ...

"Nhưng lý do xâu xa là chúng tôi thấy rằng chiến tranh bắc nam gây ra không biết bao nhiêu khổ đau cho người dân, sẽ gây ra, chúng tôi nhìn thấy trước vấn đề như vậy."

Ông Cần cũng nhắc lại diễn biến của Hội nghị trung ương 9 hồi năm 1963 mà tại đó người ta đã bỏ qua nghị quyết về đi tới thống nhất bằng hòa bình của Đại hội III và chuyển sang đấu tranh vũ trang.

"Trong cuộc Hội nghị trung ương lần thứ chín thì Chủ tịch Hồ Chí Minh đi ra ngoài không bỏ phiếu, Đại tướng Võ Nguyên Giáp bỏ phiếu trắng theo lời của ủy viên trung ương của Đảng, ông Lê Liêm nói lại cho anh em.

"Điều đó biểu thị ... ngay trong các vị lãnh đạo cao cấp nhất cũng có phần không tán thành nhưng phái của ông Lê Duẩn, Nguyễn Chí Thanh, Lê Đức Thọ, Trần Quốc Hoàn, Tố Hữu càng ngày càng chiếm thế mạnh cho nên cuối cùng cụ Hồ cũng phải im lặng và ông Giáp càng phải im lặng vì thậm chí như lời của Lê Đức Thọ là họ muốn lấy đầu của ông Đại tướng nữa."

Những người thuộc nhóm Xét lại chống Đảng sau này, theo ông Cần, còn bị quy thêm tội làm 'gián điệp' cho Liên Xô.

Ông Cần nói bất chấp hành động của Việt Nam, Liên Xô khi đó đã "không có biểu hiện gì chống đối Việt Nam rõ rệt".

Khó xét lại
Cả một khối người dân miền nam người ta đang sống yên bình, có một chế độ có thể nói tương đối khá hơn ở miền bắc, tương đối nới rộng hơn ở miền bắc, cuộc sống cao hơn ở miền bắc thì người ta mất hết tất cả thì đó là sự đau khổ biết bao nhiêu.
Cựu Phó Chủ tịch Ủy ban Hành chính Hà Nội nói không có chuyện lãnh đạo hiện nay ở Việt Nam và có thể cả những thế hệ kế cận xem xét lại những gì đã xảy ra hồi thập niên 1960.

Ông nói:

"Trong tình hình hiện nay vụ xét lại sẽ không được ban lãnh đạo này và các ban lãnh đạo sau giải quyết đâu.

"Là vì các nhà lãnh đạo Việt Nam luôn luôn coi việc "giải phóng miền Nam" là công tích lớn lao của họ.

"Tức là việc gây ra cuộc nội chiến Bắc Nam là một thành tựu rất lớn của họ [nhưng] nhóm xét lại chống Đảng là nhóm phản đối cuộc chiến tranh đó.
UserPostedImage
Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Chủ tịch Mặt trận GPMNVN Nguyễn Hữu Thọ

"Bây giờ họ xét lại, họ minh oan cho những người chống Đảng tức là họ phải chấp nhận việc phát động cuộc nội chiến là một hành động sai lầm."

Trước ý kiến cho rằng chuyện Việt Nam nay đã là một nước thống nhất có thể biện minh cho cuộc chiến, ông Cần cho rằng cuộc chiến tranh Bắc Nam đã "gây ra sự chết chóc của trên sáu triệu người".

Các trang như Britannica cho rằng con số người chết trong cuộc chiến Việt Nam từ 1954 đến 1975 là khoảng 3,1 triệu.

Tuy thế, theo ông Nguyễn Minh Cần, "dù là sáu triệu người đi nữa thì sự mất mát như vậy không bao giờ có thể bù đắp được".

"Cái sự thiệt hại đó phải nói rằng đứng về lương tâm con người là rất lớn.

"Thứ hai cuộc chiến đó nó gây ra sự mất đoàn kết, sự phân ly của dân tộc nó lớn như thế nào.

"Cả một khối người dân miền Nam người ta đang sống yên bình, có một chế độ có thể nói tương đối khá hơn ở miền Bắc, tương đối nới rộng hơn ở miền Bắc, cuộc sống cao hơn ở miền Bắc thì người ta mất hết tất cả thì đó là sự đau khổ biết bao nhiêu.

"Ngay cả người miền Nam biết bao nhiêu bà cụ, biết bao người nông dân bây giờ được thống nhất thì chính họ lại mất đất mất đai họ trở thành dân oan.

"Có những bà anh hùng, bao nhiêu là huy chương, huân chương thế mà kéo ra đi biểu tình để mà đòi đất đai...

"Ngay cả lòng người dân theo miền Bắc làm cuộc chiến tranh đó bây giờ họ cũng có nhận định khác chứ không phải như trước nữa."
Theo BBC
xuong  
#6 Đã gửi : 26/02/2015 lúc 09:34:14(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Đại tá là 'người lính của Tổ Quốc'
Đại tá Lê Trọng Nghĩa là một trong số những người ít ỏi mà tôi có tình cảm đặc biệt.

Đã hơn hai mươi năm tôi không về Hà Nội ăn Tết và cũng từng ấy năm không gặp cụ. Ngày mở đầu năm Ất Mùi tôi tìm cách đến chúc sức khỏe cụ.

Cụ lúc này yếu, đang nằm cấp cứu trong bệnh viện Việt -Xô.

Gặp được cụ là cả một vấn đề. Quy định của Viện ghi thành biển báo ngay cửa ra vào là mở cửa tự do thăm bệnh nhân thoải mái trong dịp lễ và ngày nghỉ.

Sự giao lưu với người thân trong y học vẫn được hiểu là một trong những phương pháp trị liệu.

Hôm đó là ngày mùng một. Tám tầng gác của bệnh viện đều mở thông thống trong tòa nhà tồi tàn, thiếu tu sửa, gồm có chín tầng.

Riêng cả hai cầu thang dẫn lên tầng 7, nơi cụ nằm đều khóa chặt. Hình như đối với con người như cụ thời gian như ỳ ra, không trôi kể từ năm 1968, khi cụ bị bắt và chụp lên đầu tội chống đảng.

Các cấp lãnh đạo cũng hoán chuyển, song sinh mạng chính trị của một con người như cụ chắc không phải là điều đáng bận tâm. Ở Việt Nam văn hóa xin lỗi bị mất chỗ bởi tính ích kỷ và sự vô ơn.

'Nụ cười cuối cùng'
Cụ như có ý đợi. Đôi mắt chợt vui lên với nụ cười lấp lánh bên trong. Cụ nói với tôi bằng một thứ tiếng Pháp tròn trặn, như nhắc khéo, kèm theo cái đánh mắt tinh nghịch:

- Cháu cẩn thận.
UserPostedImage
Ông Lê Trọng Nghĩa ký tặng sách khi 'người giúp việc' nằm giường kế bên

Con người đã đọc được những kế hoạch sâu kín nhất của những tướng lĩnh Pháp, giải những hằng số mã hóa như những phương trình toán học cao cấp nhìn thấy dễ dàng cái sơ khai vô duyên của người giúp việc cao lớn nằm giường bên cạnh.

Anh tên là Tới, theo như lời anh nói. Một cái tên xa lạ với người miền Bắc. Tời thì đúng hơn. Một danh từ chỉ tên một loại dây lớn hơn dây thừng dùng để kéo pháo vào trận địa mà tướng Giáp đã dùng lại để đưa những khẩu đại bác nặng hơn những con voi vượt núi vào đánh Điện Biên. Một loại dây chắc và rất bền pháo không khẩu nào rơi xuống vực.

Trước mặt tôi là một con người gầy gò,nhưng rất tỉnh táo.

- Bác bây giờ còn được bao nhiêu cân?

- Hiện giờ còn khoảng 38 cân. Trước đây 65 cân. Họ cấm tôi đi lại vì bị suy tim nặng.

Chữ ký của cụ vào quyển sách cụ viết tặng tôi là chữ ký cuối cùng của cuộc đời. Nét chữ rõ ràng, cứng cáp. Cái cứng cáp, dũng khí đến ngày cụ quyết định ra đi ở tuổi 93.
- Bác có khó thở không?

- Khó thở lắm, nó đau ở trong.

Chữ ký của cụ vào quyển sách cụ viết tặng tôi là chữ ký cuối cùng của cuộc đời. Nét chữ rõ ràng, cứng cáp. Cái cứng cáp, dũng khí đến ngày cụ quyết định ra đi ở tuổi 93.

- Hôm nào bác được ra viện? Tôi hỏi bác lại bằng tiếng Pháp.

- Không ra nữa đâu. Cháu ở Paris à? Mọi người có nói gì không?

Tôi gật đầu và nhận được nụ cười của cụ. Có thể là nụ cười cuối cùng. Tôi không nghĩ đó là cuộc gặp gỡ cuối cùng. Linh cảm đã đánh lừa tôi.

Sau đó cụ không tiếp thêm một ai và gạt phắt những mũi kim những người y tá muốn giúp đỡ. Hai hôm sau cụ ra đi vĩnh viễn

Người sĩ quan tận tụy với tướng Giáp và dân tộc ra đi vào ngày hóa vàng theo phong tục Tết.

'Vì mảnh đất cha ông'
Đám tang ông có gia đình tướng Giáp, anh Điện Biên đến. Vợ nhà báo Trần Đĩnh, gia đình nhạc sĩ Văn Cao cũng vào đưa cụ đi.

Bộ Quốc Phòng cử người của Tổng cục 2 [Tổng cục Tình báo quốc phòng] đến viết vào sổ tang. Nhưng ông Nguyễn Xuân Long không trực tiếp viết mà dành việc đó cho người thư ký đi cùng rồi ký phía dưới. Ông Long ngồi rất lâu bên bàn ghi sổ tang chẳng biết dụng ý gì, làm mọi người phát bực vì phải chờ đến lượt viết mấy chữ cho người đi xa.

Tôi gặp một nhà báo, một trí thức kỳ cựu hoạt động nhiều năm trong phong trào Việt Minh sau đó làm tổng biên tập một tờ báo. Ông nói:

"Lê Trọng Nghĩa là trí thức, học luật, lúc ấy được giao vào thuyết phục Phan Kế Toại giao chính quyền.

Ông Nghĩa thuộc vào diện công thần. Nói cho xứng, đám tang của ông ấy phải bằng mười đám tang của Nguyễn Bá Thanh.
"Phan Kế Toại cỡ tuổi bố ông Nghĩa, hàm còn cao hơn, là đại thần của Vua Bảo Đại, hàm Khâm sai Đại thần.

"Nghĩa đúng tuổi con ông ấy, như Phan Kế An mà vào thuyết phục giao chính quyền Bắc Bộ Phủ này cho Việt Minh. Nói thế cũng đủ rồi."

Ông Nghĩa thuộc vào diện công thần. Nói cho xứng, đám tang của ông ấy phải bằng mười đám tang của Nguyễn Bá Thanh. Tầm cỡ ông Nghĩa như tầm cỡ Trần Độ. Ông ấy là đại tá, vì lúc ấy đại tá là to. Như Vũ Đình Huỳnh bộ trưởng cũng chỉ là đại tá.

Buồn làm gì. Chết là hết. Nguyễn Hữu Đang cũng thế. Người tổ chức cho ông Hồ đứng trên kỳ đài là Nguyễn Hữu Đang. Thế nhưng Nguyễn Hữu Đang chết khổ hơn. Chết bên bụi tre rìa làng.

Người Đại tá đầy ắp những sự kiện sống trong một căn phòng rỗng tuếch, chẳng có một thứ đồ đạc gì.

Ngay bàn viết của ông cũng bé nhỏ, chỉ để một cái điện thoại cũng hết chỗ. Loại điện thoại vô dụng, thường hay nghỉ, đau quặt quẹo không dùng được mỗi khi cần. Đáng giá nhất nếu ăn cắp có vào là bức tượng bán thân tướng Võ Nguyên Giáp mà vợ ông, bà Bích Hà tặng ngày cuối năm vừa qua.

Anh Lê Trọng Huấn con trai trưởng của đại tá Lê Trọng Nghĩa tâm sự với tôi :

"Ông luôn gương mẫu và dìu dắt tôi trong cuộc sống. Sống trung thực theo đúng lý tưởng vì nhân dân, vì mảnh đất cha ông chúng ta để lại."

Giờ gió và đất trời đã mang âm hưởng tuẫn tiết và những bụi tro của ông đi, hòa quyện với cát bụi của những người vô danh xả thân vì mảnh đất hình chữ S cong cong như hình một con đê chắn sóng. Không một bài viết nào trên báo chí của Hà Nội.

Cánh tay của tướng Giáp, người đã cùng người con trai của làng cát trắng Lệ Thủy nâng cây bút Tả Thiên Thanh dựng bên đền Ngọc Sơn với giọt mực của Hồ Gươm viết lên vòm trời những vần thơ hào hùng nhất của dân tộc, ghi tên Tổ quốc trên nền mây trắng.

Cụ ơi, cụ đi nhé.

Phạm Cao Phong nhà báo tự do sống tại Paris

Sửa bởi người viết 26/02/2015 lúc 09:35:28(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2025, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.291 giây.