Bà Hoa nhận bằng
Bằng tất cả nghị lực và sự đam mê, một người đàn bà gần 60 tuổi ngồi bán chuối ở chợ quê khiến mọi người kinh ngạc khi thấy hình ảnh bà khoác áo, đội mũ cử nhân nhận tấm bằng cử nhân luật ở trường Đại học Cần Thơ. Ít ai biết được rằng, để đi được đến chặng cuối con đường vươn tới tri thức, người đàn bà ấy cũng gặp lắm gian nan.
Đó là bà Phan Thị Kim Hoa, 55 tuổi cư ngụ ấp Thạnh Lạc Đông, Thạnh Nhựt, tỉnh Tiền Giang, một người buôn bán chuối quen thuộc ở chợ Vĩnh Bình (thị trấn Vĩnh Bình, Gò Công Tây) mấy chục năm qua. Mái tóc bạc bới gọn, nước da đen sạm rắn rõi, cử chỉ hoạt bát, lời nói khúc chiết, điểm nổi bật của bà là vầng trán cao biểu thị của một người trí tuệ.
Được hỏi động lực nào khiến bà có quyết tâm đi học lại, bà tâm sự bà muốn bổ túc kiến thức của mình bị thiệt thòi trong quá khứ. Bà Hoa cho biết, trước đây bà là nữ sinh trường Gia Long, sau năm 1975, bà Hoa theo gia đình về tỉnh Tiền Giang sinh sống.
Do đã tốt nghiệp cấp 3, bà được làm giáo viên mầm non ở huyện. Đến năm 1994, do kinh tế gia đình khó khăn nên bà đành nghỉ dạy, ra chợ buôn bán kiếm tiền phụ chồng nuôi con. Khi kinh tế gia đình tạm ổn định, bà quyết định học lại bằng tất cả sự đam mê.
Về lý do khiến bà quyết định tìm hiểu và học luật mà không phải ngành nào khác, bà Hoa chia sẻ: trong quá khứ, bà có người em trai tâm thần, đi lạc vào vườn người khác rồi bị đánh chết. Những người tham gia hành hung em bà sau đó đã bị tòa tuyên án. Tuy nhiên, bà cho rằng cái chết của em trai mình có nhiều uẩn khúc, kẻ sát nhân lại chưa bị hình phạt thích đáng. Chính vì vậy, một mặt bà Hoa gửi đơn khiếu nại, mặt khác bà tìm cách học luật.
Suốt 4 năm học là cả một quá trình chịu đựng gian khổ vì khi đó đã ngoài 50 tuổi. Mái tóc bạc trắng của bà nổi bật giữa mấy chục mái đầu xanh. Bà đã cố gắng hết sức, vượt qua tất cả những ánh mắt thiếu khuyến khích của một số người, và quý từng lời động viên của những ai hiếu học.
Mặc dù được con cái và nhiều người ủng hộ trong chuyện đi học, nhưng bà Hoa lại vấp phải sự phản đối của chồng. Ông cho rằng bà đã lớn tuổi, lại buôn bán vặt ở chợ thì học luật cũng chẳng để làm gì. Bà Hoa nhớ lại: "Lúc đó chồng tôi nói, cán bộ công chức họ học để lên lương, lên chức. Còn tôi quanh năm suốt tháng chỉ bán chuối, trứng vịt thì học lấy bằng về nhà xếp xó chứ chẳng giúp ích gì. Tuy nhiên, tôi có cái lý riêng của tôi.”
Gặp bà Hoa trong chợ, nhìn cảnh bà vừa bán hàng vừa đọc sách chăm chú, ai cũng phải ngưỡng mộ vì sự học của bà không phải để lấy cái danh hão. Bà thường nói: "Người nghèo không hiểu biết pháp luật khó đủ đường. Muốn viết cái đơn cũng phải thuê mướn thì nói gì đến đòi hỏi quyền lợi cho mình, cho người. Tôi mơ ước học luật trước hết giúp mình sau đó mong mỏi giúp đỡ, tư vấn pháp luật cho người nghèo".
Được biết, vừa rồi bà Hoa đã ra tận Hà Nội để khiếu nại về vụ án của đứa em trai mình bị đánh chết. Bà hy vọng sắp tới vụ án sẽ đưa ra xét xử giám đốc thẩm, để lấy lại công bằng cho đứa em trai chết được yên lòng.
Đến với tri thức không bao giờ là muộn, nhất là cách sử dụng tri thức có được như bà Hoa thật đáng ngưỡng mộ
SBTN