logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
phai  
#1 Đã gửi : 03/11/2015 lúc 06:49:56(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
1. Coi chừng trở thành cánh quân thứ hai của giặc bành trướng

Nhân dân Việt Nam, mà đại biểu là những người yêu nước, tử tế, thức tỉnh và dám nói đã bộc lộ thái độ đối với ông Tập Cận Bình trong chuyến thăm Việt Nam lần này, mà những lời tuyên bố, những bài viết và những tấm hình như dưới đây có thể lấy làm ví dụ.
UserPostedImage
Nguồn ảnh: Anh Ba Sàm


Ta rất quý những tiếng nói từ lương tâm, từ lòng yêu nước như vậy, nhưng chưa dễ gì đưa xã hội ra khỏi cơn lúng túng như đèn cù, vẫn thấy có dòng hành quân không nghỉ nhưng chỉ lát sau tất cả lại về chỗ cũ. Hôm nay tuy “khách quý” (chữ của ông Trần Công Trục) chưa đến nhưng kết quả chuyến thăm viếng thế nào thiết tưởng đã có thể đoán trước.


Nhất định là chuyến thăm lần này của họ Tập đến Việt Nam (như thăm một nạn nhân của chủ nghĩa Bành trướng Đại Hán) vẫn sẽ đạt được những mục đích mà họ dự định, đạt những ý đồ mà họ mong muốn, mà không gặp trở lực nào từ phía Việt Nam. Đừng ai ngạc nhiên khi thấy “nạn nhân” vẫn hân hoan đón rước anh xâm lược, vẫn cung kính tưng bừng, nạn nhân có giẫy giụa hay phản kháng gì đâu? Vẫn ôm 16 chữ vàng để gìn giữ cái tài sản chung quý giá mà hai bác Mao-Hồ đã dày công vun đắp. Vẫn những thứ cũ, êm ru, có mới chăng là ở chỗ con sói đã nhích chân vào nhà chủ được thêm một bước, nạn nhân bị khóa chặt thêm một mắt xích, và nội bộ người Việt thì càng hiểu rõ lòng dạ của nhau hơn thôi.


Có thể sẽ lại được giải thích về những cố gắng kiên trì khôn ngoan gì đó, thắng lợi to lớn gì đó của nhà cầm quyền Việt Nam. Cứ tạm cho những cái gọi là cố gắng ôn hòa khôn ngoan ấy là thực tâm muốn cho nước nhà tốt đẹp đi chăng nữa, nhưng thử nghĩ mà xem, nếu không có những hoạt động như vậy từ phía ĐCSVN thì một kẻ cao cờ thâm hiểm như Trung quốc đương nhiên sẽ phải rất tốn công phu để tạo dựng cho được một cánh quân thứ hai, phối hợp với cánh quân thứ nhất là đội quân xâm lăng lộ liễu. Cánh quân thứ hai này có chức năng phải chống xâm lược bằng nước bọt để dân nghe cho sướng mà yên lòng, nhưng đồng thời phải dẹp tan những cuộc biểu tình thực sự muốn chống xâm lược, phải ngăn cản sự hỗ trợ quốc tế bằng cách khước từ sự can dự của nước thứ ba và không kiện ra Liên Hiệp Quốc... Tóm lại, cánh quân thứ hai này che chắn cho cánh quân thứ nhất xâm lược được trọn vẹn. Liệu có lúc nào những người “đảng viên nhưng mà tốt” giật mình, thấy mình ủng hộ cấp trên làm những điều như thế là vô tình trở thành cánh quân thứ hai của bọn Tàu xâm lược hay không? Cũng xin thưa thêm rằng kẻ đánh thuê mà không biết mình đánh thuê, cứ tưởng mình chân chính thì kẻ ấy mới càng nguy hiểm. Vẫn có rất nhiều ngụy biện để lừa dối người dân nhưng tôi tin rằng vẫn còn những người không dối nổi lương tâm.


Vì vậy, để hy vọng về một viễn cảnh tốt hơn, họa chăng ra khỏi cái vòng luẩn quẩn như đèn cù, ta thử học người thầy thuốc, muốn chữa bệnh phải tìm được cái gốc đã sinh ra bệnh. Thử đặt câu hỏi: Ông cha ta đã ứng xử thế nào để thoát khỏi bàn tay ghê gớm của con mãnh thú bành trướng, 1000 năm Bắc thuộc chứ ít gì đâu thế mà thoát được? Thoát được rồi, nhưng vì sao đến thế hệ ngày nay, với bao nhiêu thuận lợi hơn ngày xưa mà nguy cơ Bắc thuộc có thể trở lại, trở lại một cách khó gỡ?


Dù biết mình còn nhiều điều nông cạn nhưng cũng mạn phép được góp một nhời bàn về kế sách Thoát Trung của các tiền nhân.


2. Quy luật CẬN và VIỄN trong quan hệ Việt Trung

Với Trung quốc nên gần hay nên xa?


Xin thưa ngay: nên gần, nhưng đừng gần quá, phải giữ khoảng cách, đừng chui vào tay áo người ta.


- Không có nước nào gần gũi và nhiều duyên nợ với Việt Nam hơn nước Trung quốc.


- Không có người dân nào gần gũi và dễ hòa hợp với dân Việt Nam hơn những người dân “đồng văn đồng chủng” Trung Hoa.


- Không có nền văn hóa nào gần gũi, ảnh hưởng nhiều đến văn hóa Việt Nam hơn văn hóa Trung Hoa, đó là một trong vài nền văn hóa vĩ đại của thế giới.


Với một đối tượng như thế sao lại không nên gần gũi? Gần để học cái Thiện mà theo, để biết cái Ác mà chống (1). Một nhân dân nhiều người tài giỏi thế, một Văn hóa nhiều nét đặc sắc thế chẳng những nên gần mà còn nên kính trọng. Nhưng cũng chính Khổng Tử khi nói về sự kính trọng lại đề xuất một cách ứng xử “Kính nhi viễn chi” (kính nhưng mà phải đứng xa) để đối xử với “Quỷ thần”, bởi “Quỷ thần” không phải là người thường như ta, kính trọng mà gần gũi quá thì sinh vạ. Tổ tiên người Việt đã ứng xử với yếu tố Trung Hoa một cách “Kính nhi viễn” đúng như vậy nên đã thành công.


Số mệnh truyền kiếp nước Việt phải kề môi kề răng với một con mãnh thú khổng lồ, kình địch với nó cũng chết mà co rúm trước nó cũng chết. Vậy mà nước Việt ta trải bốn nghìn năm không chết. “Đinh Lê Lý Trần” vẫn cứ sánh vai cùng “Hán Đường Tống Nguyên” mà “hùng cứ một phương”, là bởi biết tìm ra luật ứng xử “viễn cận”. Bình thường thì gần gũi và nhún nhường, chấp nhận triều cống, kể cả việc xin làm dâu làm rể Thiên triều. Nhưng nếu Thiên triều giở mặt, nhe nanh muốn nuốt chửng ta thì toàn dân ta trên dưới một lòng, đem hết sức bình sinh quyết một phen sống mái, đánh cho đoàn quân Thiên triều tan tác, xác chết đầy sông đầy gò. Nhưng thắng mà không kiêu (như kiểu kiêu của Lê Duẩn sau này), không tận diệt mà mở đường cho địch rút, sau đó lại chủ động hiếu hòa.


Sách lược lúc gần lúc xa, lúc cương lúc nhu sở dĩ được tiến hành nhịp nhàng thành công như vậy là cốt ở hai điều: một là khi thân thiết vẫn phải giữ khoảng cách, không để cho Tàu chiếm được những nơi huyết mạch, hai là lúc kháng cự phải có sức mạnh tổng lực trên dưới một lòng quyết đánh cho giặc chẳng những phải thua mà còn phải nể sợ đến mức phải từ bỏ dã tâm xâm lược. Lúc Cận lúc Viễn đều có chừng mực như vậy làm cho gã khổng lồ đành phải nuốt hận, để cho nước Việt nhỏ tồn tại, đô hộ tới cả ngàn năm mà đồng hóa không nổi, từng tấc giang sơn của họ vẫn được giữ nguyên.


Bài học “Kính nhi viễn chi” ấy tổ tiên người Việt ta đã phải trả bằng máu xương suốt nghìn năm nô lệ và đã thành công. Rất cẩn trọng nhưng linh hoạt, không được thái quá cũng không bất cập.


Nhưng sự du nhập chủ nghĩa Cộng sản đã phá tan tành cái cẩm nang giữ nước ấy của ta. Bởi bản chất của chủ nghĩa Cộng sản là vừa quá tả lại vừa quá hữu, vừa thái quá lại vừa bất cập. Lẽ Cận -Viễn không thể điều hòa, khi Cận khi Viễn đều thái quá. Quan điểm phân chia giai cấp-địch ta và đấu tranh không khoan nhượng, một mất một còn, tạo ra rất nhiều kẻ thù và hờn oán, đó là mặt quá tả, đối với người khác mình thì đẩy ra xa (Viễn) và quy thành địch. Nhưng lại mơ tưởng một thế giới đại đồng, một thứ hữu ái giai cấp không biên giới, đó là mặt quá hữu khuynh, đã gần (Cận) thì lại gần quá, mất cảnh giác một cách ngây thơ trước bản năng bất thiện vẫn tiềm tàng dù là đồng chí. Cả hai mặt quá đà, quá khích này đều gây tai họa cho dân Việt Nam. Sự lạc quan tếu về tình cảm “vô sản đại đồng” chẳng những làm nhòe ranh giới giữa công dân và người cầm quyền xã hội bằng quan hệ cha con, bác cháu, mà củng làm nhòe ranh giới quốc gia bằng quan hệ “anh cả Liên xô, chị hiền Trung quốc” như một đại gia đình vô sản. Khốn nỗi sự xóa nhòa những ranh giới tự nhiên ấy một mặt ru ngủ những con cừu ngờ nghệch, nhưng mặt khác chẳng những không lòe được những con hổ con sói tinh khôn mà còn đánh thức bản năng tham lam của chúng và tạo cơ hội cho chúng nuốt chửng những “đồng chí” nhỏ yếu hơn, khác nào quan hệ đồng thuận và hợp tác của mãnh thú với con mồi trong cái ảo ảnh của thế giới đại đồng Cộng sản. Chủ nghĩa đại đồng ảo tưởng đã tạo ra những con mồi đầy tính tự nguyện hiến dâng. Phải chăng đó chính là cái “tài sản chung quý giá” mà một nước Việt nhỏ bé với mãnh thú Đại Hán khổng lồ Đại Hán mà hai “Bác” đã dày công vun đắp. Đại Hán cố giữ “khế ước” ấy làm cái gông, cái bẫy, để nước nhỏ bé không cựa được, chứ nước Việt bị thua thiệt đang cần thoát gông thì giữ cái đó làm gì?


Tóm lại là toàn bộ âm mưu đô hộ kiểu mới của Đại Hán đối với Việt Nam được thiết kế trên cái nền Cộng sản. Chừng nào còn đứng chung trên cái mặt bằng Cộng sản chung ý thức hệ ấy thì dân Việt vẫn như bị ngồi trên con tàu đã thiết kế sẵn đường ray. Dân Việt muốn chạy thoát khỏi cơn nô lệ mới chỉ có một cách là từ bỏ cái nền tảng ấy, mặt bằng ấy, con tàu ấy, đường ray ấy. Đó là đáp số duy nhất cho bài toán của Dân tộc chúng ta. Nhưng lối thoát ấy đã vướng một cái khóa do chính quá trình cũ tạo ra. Cái khóa hóc hiểm rất khó mở ấy là: tuy con tàu bị định hướng sai khiến cho hành khách bức xúc và muốn thoát ra nhưng đội ngũ lái tàu và tập đoàn thân hữu kiểm soát trên tàu của họ đã thu được lợi quyền kếch xù nhờ quỹ đạo sai đó, thì họ phải ơn cái quỹ đạo đó đến muôn năm. Nghe hành khách, bỏ đường ray ấy, bỏ con tàu ấy thì lợi quyền vua chúa kia đâu còn như cũ?


Câu chuyện bi hài của dân Việt mình suy cho cùng cũng đơn giản thế thôi. Những anh xu thời được vận may, kiếm chác được ít nhiều thì cũng có thể rộng lòng bỏ qua cho họ, nhưng sẽ không thể chấp nhận nếu họ cúi đầu bán rẻ linh hồn cho quỷ Bắc Kinh, làm nhục cho cả dân tộc, đắc tội trước công lao và xương máu của tổ tiên muôn đời nước Việt. Đảng CSVN đã đi quá đà trong việc gần gũi với Tàu, để quân Tàu gần gũi quá sâu vào nội tình, nội địa của mình mà không biết chính sách “Viễn-Cận” nham hiểm của Tàu là “Viễn giao, Cận công”, tức kết bạn với nước ở xa nhưng phải trừng trị, phải đánh, phải dạy những nước ở gần. Thế thì kẻ núp vào ống tay áo của Tàu hãy coi chừng vì ắt có ngày toi mạng!


Tóm lại, đối với anh Tàu Đại Hán, nước Việt ta phải theo gương tổ tiên mà “Kính nhi viễn chi”, phải làm cho họ hiểu rằng “chúng em rất kính trọng các ông, nhưng xin các ông đứng xa ra một chút, giữ đúng cự ly an toàn cho chúng em nhờ! Nếu không... Bạch Đằng - Đống Đa còn đó! Ý Đảng Cộng sản thế nào? Chứ lòng Dân tôi quyết là như vậy. *


Điều trớ trêu là khi dân đang bảo nhau thực hiện cho được chữ VIỄN để giữ khoảng cách an toàn trước anh Đại Hán thì đại diện đại quốc lại có ông rất CẬN sang chơi là ông CẬN Bình họ Tập. Cái lẽ VIỄN-CẬN lại được một phen thử thách.


Nhớ chữ trong Tam tự kinh, đang muốn “Tập tương VIỄN” là tập xa nhau ra, thì lại tiếp ông Tập CẬN Bình, vậy phải “tập” thế nào đây, “tập” cho gần nhau thêm nữa thì khốn!


Đừng quên cẩm nang Thoát Trung là KÍNH nhi VIỄN! Bởi Kính mà Kính Cận quá e nhìn không thấy kẻ thù.


3-11-2015


Hà Sĩ Phu
phai  
#2 Đã gửi : 03/11/2015 lúc 06:53:41(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Mười lý do nhân dân Việt Nam không chào đón Tập Cận Bình

Sau khi cơn hờn giận HD-981 tạm thời dịu xuống, Tập Cận Bình, vào đầu tháng Tư 2015, đã dành cho Nguyễn Phú Trọng một buổi tiếp đón trịnh trọng ngoài sự tưởng tượng của y mặc dù trước đó họ Tập đã từ chối tiếp y. Đáp lại ơn mưa móc, cuối tuần này, đảng CSVN cũng sẽ tiếp đón Tập Cận Bình bằng những lễ nghi vô cùng trịnh trọng dù trên con đường biên giới hài cốt của hàng vạn thanh niên Việt Nam vẫn còn rơi rớt và trong vùng biển Việt Nam máu ngư dân vẫn ngày đêm đổ xuống trong tức tưởi âm thầm. 


Rất nhiều lý do tại sao nhân dân Việt Nam không chào đón Tập Cận Bình, tôi chỉ tóm tắt 10 lý do tiêu biểu:



1. Truyền bá tư tưởng CS độc hại sang Việt Nam


Mặc dù máu của hàng vạn đồng bào Việt Nam đổ xuống trong cuộc chiến tranh chống Pháp phát xuất từ lòng yêu nước chân thành và trong sáng, cuộc chiến gọi là “chống Pháp giành độc lập” do CSVN phát động, về mặt chiến lược (lấy nông thôn bao vây thành thị) và chiến thuật (biển người) đều hoàn toàn do Trung Cộng quyết định. CSVN chỉ biết thừa hành. Và để rồi, sau khi chiếm được nửa nước, tư tưởng CS và đường lối độc tài toàn trị dã man của Mao Trạch Đông được áp dụng một cách triệt để tại miền Bắc, cụ thể nhất qua các cuộc Cải cách ruộng đất giết hại hàng trăm ngàn người dân vô tội. Câu nói của Mao “Nhiệm vụ trung tâm và hình thức cao nhất của cách mạng là nắm lấy quyền lực thông qua đấu tranh võ trang và giải quyết vấn đề bằng chiến tranh” là tư tưởng chỉ đạo của đảng CSVN trong khi vạch định đường lối suốt hai cuộc chiến. Chiến tranh là phương tiện để đạt đến quyền lực chứ không phải giải phóng dân tộc như bộ máy tuyên truyền của đảng rêu rao.


2. Liên đới chịu trách nhiệm cho cái chết của hơn 3 triệu người Việt Nam


Cùng với đảng CSVN, Trung Cộng phải liên đới chịu trách nhiệm cho cái chết của hơn 3 triệu người Việt Nam trên cả hai miền trong giai đoạn từ 1955 đến 1975 dưới chiêu bài “Chống Mỹ cứu nước”. Cuộc chiến này thực chất chỉ nhằm bành trướng chủ nghĩa CS trên toàn lãnh thổ Việt Nam và mở rộng vùng an toàn biên giới phía Nam của Trung Cộng như chính Mao thừa nhận. Dưới mắt Mao Trạch Đông và các lãnh đạo Trung Cộng sau y, vị trí của Việt Nam không khác gì vị trí của Bắc Triều Tiên và Đài Loan. Ngoài ra, các lãnh đạo CSVN chỉ là những con cờ trong cuộc chạy đua của Trung Cộng để giành ảnh hưởng trong phong trào CS quốc tế với Liên Xô. Ngay cả khẩu hiệu “Chống Mỹ cứu nước” một thời là mệnh lệnh thiêu thân của hàng triệu thanh niên miền Bắc trước 30-4-1975 cũng phát xuất từ Trung Cộng trong chiến tranh Triều Tiên. Bằng chứng, ngày 7 tháng 7 năm 1954, khi chưa có một người Mỹ nào đến Việt Nam, Hồ Chí Minh đã tuyên bố “Hiện nay đế quốc Mỹ là kẻ thù chính của nhân dân thế giới và nó đang trở thành kẻ thù chính và trực tiếp của nhân dân Đông Dương, cho nên mọi việc của ta đều nhằm chống đế quốc Mỹ”. Câu nói đó lập lại câu của Mao Trạch Đông khi nói về Mỹ.


3. Cướp Hoàng Sa và một phần Trường Sa của Việt Nam


Bất chấp luật pháp quốc tế, ngày 19 tháng 1, 1974 Trung Cộng đã đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Hải quân Việt Nam Cộng Hoà có 75 sĩ quan và binh sĩ hy sinh trong đó Hộ Tống Hạm Nhật Tảo (HQ-10) có 63 người chết bao gồm hạm trưởng Ngụy Văn Thà. Vào ngày 14 tháng 3, 1988, hải quân Trung Cộng đã bắn chìm 3 tàu, giết chết 74 binh sĩ Việt Nam ở phía nam bãi đá Gạc Ma. Quốc Vụ Viện Trung Cộng, ngay sau đó, đã hợp thức hóa hành động cướp đảo này khi phê chuẩn thành lập thành phố Tam Sa bao gồm các đảo vừa chiếm được trên biển Đông trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam mà chúng gọi là Tây Sa và Nam Sa. 


4. Ủng hộ Pol Pot tàn sát dân Việt Nam


Chính Mao Trạch Đông, ngày 21 tháng 6, 1975 đã tuyên bố ủng hộ Pol Pot gây hấn với Việt Nam và sau đó viện trợ cho Pol Pot hàng trăm xe tăng, đại pháo và nhiều máy bay chiến đấu để chuẩn bị cho các trận đánh lớn có thể xảy ra. Trong giai đoạn này, Trung Cộng là đồng minh duy nhất của Khmer Đỏ. Pol Pot chủ trương chỉ cần một người Campuchia giết được ba chục người Việt, dân Campuchia sẽ tiêu diệt toàn bộ dân tộc Việt Nam. Các cuộc đột kích vào đảo Thổ Châu, Phú Quốc, nhiều địa phương thuộc các tỉnh An Giang, Tây Ninh, đốt phá làng mạc, giết người, bắt cóc, bịt mắt thả sông của Khmer Đỏ trong giai đoạn 1977-1978 phát xuất từ chủ trương này. 


5. Giết chết 30 ngàn thanh niên Việt Nam trong chiến tranh biên giới 1979


Ngày 17 tháng 2, 1979, Đặng Tiểu Bình xua khoảng từ 300 ngàn đến 500 ngàn quân, tùy theo nguồn ghi nhận, tấn công Việt Nam trong cuộc chiến gọi là Chiến Tranh Biên Giới Việt-Trung. Kết quả, hơn 30 ngàn thanh niên Việt Nam đã bị giết trong hơn ba tuần lễ chiến tranh xâm lược này. Trên đường rút lui, binh lính Trung Cộng được lệnh san bằng các thị xã, thị trấn mà Trung Cộng chiếm được, dùng thuốc nổ phá sập từ công sở đến bưu điện, từ bệnh viện đến trường học, từ chợ búa đến cầu cống. Cuộc chiến tranh biên giới là để thanh toán nợ máu xương giữa hai đảng CS, không dính dáng gì đến dân tộc Việt Nam nhưng nhân dân Việt Nam đã và đang phải trả bằng máu từ bao nhiêu thế hệ trước năm 1975 cho đến nay và chưa biết ngày nào mới trả hết nợ giùm cho đảng CSVN. 


6. Phát động chiến tranh xoi mòn biên giới Việt Nam


Dù sở hữu một lãnh thổ bao la, các thế hệ lãnh đạo Trung Cộng vẫn hèn hạ tiếp tục phát động chiến tranh xoi mòn biên giới Việt Nam. Hàng loạt các trận xoi mòn biên giới đã xảy ra khi chiến tranh Việt Nam còn đang diễn ra trước 1975. Sau chiến tranh biên giới 1979, Trung Cộng tiếp tục các trận chiến xoi mòn như trận Cao Bằng năm 1980, Lạng Sơn và Hà Tuyên năm 1981, Vị Xuyên Hà Tuyên năm 1984, Lão Sơn Hà Giang năm 1984, Vị Xuyên lần nữa vào năm 1985 và năm 1986. Riêng trận Lão Sơn ngày 26 tháng Tư, 1984, theo lời kể của viên tư lịnh quân Trung Cộng mà người viết đã dịch từ China Defence vài năm sau đó, đã có 3700 binh sĩ Việt Nam bị giết. Thân xác họ, thay vì được trao trả cho phía Việt Nam hay chôn cất, đã bị đốt cháy bằng xăng dọc chân núi Lão Sơn trong lãnh thổ Việt Nam. Trung Cộng có thể khoác lác tuyên truyền về con số và cách chết của tuổi trẻ Việt Nam, nhưng Lão Sơn rơi vào tay Trung Cộng là sự thật.


7. Ngang nhiên vi phạm các quy định của Công ước Luật biển 1982 và luật pháp quốc tế


Tháng 5, 2009 Trung Cộng trình lên Liên Hiệp Quốc bản đồ mới trong đó có “Đường lưỡi bò 9 đoạn” bao gồm bốn nhóm quần đảo, bãi ngầm lớn trên biển với khoảng 80% diện tích mặt nước của biển Đông, chỉ chừa lại khoảng 20% cho tất cả các nước còn lại. Việt Nam, nếu căn cứ vào “đường lưỡi bò” của Trung Cộng, chỉ có bờ mà không còn biển. Dù lời tuyên bố không được quốc tế chấp nhận, Trung Cộng vẫn ngang nhiên tiến hành việc xây dựng các cơ sở không chỉ về hành chánh, y tế, du lịch mà cả phi đạo quân sự trong vùng biển Việt Nam. Từ đầu năm 2015, Trung Cộng đã tiến hành xây dựng 5 đảo nhân tạo chung quanh quần đảo Trường Sa với mục đích kiểm soát khu vực giàu tài nguyên thiên nhiên hiện đang có 5 quốc gia tuyên bố chủ quyền trong đó có Việt Nam. Thái độ và hành động bá quyền của Trung Cộng vi phạm các quy định của Công ước Luật biển 1982 cũng như luật pháp quốc tế về hàng hải. 


8. Tàn sát ngư dân Việt Nam


Trung Cộng thẳng tay tàn sát một cách dã man tầng lớp ngư dân Việt Nam vô tội trên những chiếc thuyền gỗ thô sơ và không một tấc sắt trong tay. Những tên cướp biển nói tiếng Quan Thoại này trong 40 năm qua đã giết rất nhiều ngư dân vô tội. Trong thời kỳ internet tương đối phổ biến, những tin tức như cái chết thảm thương của 9 ngư dân Thanh Hóa còn được biết đến nhưng 30 năm trước đó thì không ai biết. Không có một kết toán nào tổng kết bao nhiêu ngư dân Việt Nam đã chết dưới tay của hải quân Trung Cộng. Nỗi bất hạnh của ngư dân Việt Nam đã âm thầm hòa tan vào sự chịu đựng triền miên của dân tộc Việt Nam như máu của họ đã và đang hòa tan vào nước Biển Đông xanh thẳm.


9. Nuôi dưỡng tập đoàn lãnh đạo độc tài CSVN


Lãnh đạo Trung Cộng nuôi dưỡng một tập đoàn lãnh đạo độc tài CSVN đan tâm rước voi giày mả tổ. Lãnh đạo Trung Cộng hơn ai hết biết rất rõ tham vọng cố bám vào chiếc ghế quyền lực của giới lãnh đạo CSVN. Làm gì thì làm, nói gì thì nói, lãnh đạo CSTQ cũng hiểu hiện nay chỉ còn năm đảng cầm quyền mang nhãn hiệu búa liềm. Nắm giữ CSVN về mặt lý luận tư tưởng không chỉ để bảo vệ cơ chế mà còn tránh sự sụp đổ dây chuyền trong trường hợp cách mạng dân chủ tại Việt Nam diễn ra trước. Về phía CSVN, chủ trương “hợp tác hổ tương bình đẳng và cùng có lợi với tất cả các quốc gia” của lãnh đạo CSVN là một bằng chứng đầu hàng và tuân phục tuyệt đối quan thầy Trung Cộng. Ngay cả các cường quốc Anh, Nhật, Pháp cũng không chủ trương “hợp tác bình đẳng” nói chi là những nước mang số phận nhược tiểu, sân sau như Việt Nam. Lãnh đạo các nước nhỏ sở dĩ vượt qua được những nhược điểm khách quan của đất nước họ bởi vì họ biết cách vận dụng chính sách đối ngoại của các cường quốc để phục vụ cho sự phát triển của đất nước. 


10. Thiếu tư cách của một lãnh đạo


Tập Cận Bình không có tư cách của một lãnh đạo cũng như một con người với những nhận thức lịch sử tối thiểu để nhân dân Việt Nam có thể tha thứ và chào đón y. Lãnh đạo Trung Cộng tận dụng bộ máy tuyên truyền để đưa biến cố Tàn Sát Nam Kinh (Nanking Massacre) thành một trong những cuộc thảm sát khủng khiếp nhất trong lịch sử loài người sau khi thành phố này rơi vào tay Nhật trong chiến tranh Hoa-Nhật lần thứ hai (1937–1945). Từ 1950 đến 2010, lãnh đạo các chính phủ Nhật đã 52 lần xin lỗi về các lỗi lầm do quân đội Nhật gây ra nhưng các lãnh đạo Trung Cộng vẫn chưa vừa ý. Nhật Bản chỉ chiếm đóng Trung Hoa 9 năm còn Trung Quốc chiếm đóng Việt Nam hàng trăm lần lâu hơn thế. Các lãnh đạo Trung Cộng có bao giờ xin lỗi một cách chính thức dân tộc Việt Nam về bao nhiêu tội ác mà tổ tiên của Tập Cận Bình đã gây ra cho dân tộc Việt Nam trong suốt dòng lịch sử?


Với điều kiện địa lý chính trị hiện nay, Việt Nam dù có tự do dân chủ vẫn phải đối đầu với các lãnh đạo Trung Cộng và vẫn phải gặp nhiều khó khăn nhưng chắc chắn sẽ đối đầu trong cương vị một chính phủ hợp hiến, chính danh của một nước có chủ quyền được quốc tế cảm tình chứ không phải đám lãnh đạo chỉ biết cúi đầu tuân phục thiên triều Trung Cộng như hiện nay. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện ngày mai, còn hôm nay, nhân dân Việt Nam dứt khoát không có lý do gì để chào đón Tập Cận Bình.


04.11.2015
Trần Trung Đạo
phai  
#3 Đã gửi : 03/11/2015 lúc 06:55:12(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Biểu thị thái độ về chuyến thăm của Tập Cận Bình là quyền chính đáng của người dân Việt Nam

Trong 2 ngày 5 và 6/11/2015, Tập Cận Bình, tổng bí thư đảng cộng sản, chủ tịch nước Trung Quốc có chuyến thăm Việt Nam. Chuyến thăm nay đang gặp phải sự phản đối của những người Việt Nam yêu nước vì thái độ bành trướng xâm lược Việt Nam của tập đoàn bá quyền Bắc Kinh.


Từ Hà Nội, Tiến sĩ Nguyễn Quang A, một nhà hoạt động xã hội dân sự khẳng định "Biểu thị thái độ về chuyến thăm của Tập Cận Bình là quyền chính đáng của người dân Việt Nam".


Cuộc phỏng vấn do nhà báo Trần Quang Thành thực hiện. Nội dung như sau - mời quí vị cùng nghe:


Trần Quang Thành
phai  
#4 Đã gửi : 03/11/2015 lúc 06:56:33(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Hãy vùng lên phản kháng Bắc triều cùng tập đoàn nô tài CSVN

Cuộc đấu tranh hôm nay không còn là cuộc đấu tranh về ý thức hệ viển vông, không còn trong mớ nhận thức mơ hồ về cộng sản hay không cộng sản, mà là một cuộc đấu tranh vì sự tồn vong của dân tộc có nền văn hiến và lịch sử rõ ràng. Cuộc đấu tranh để hòa nhịp cùng trào lưu của nhân loại văn minh tiến bộ về Dân Chủ, Tự Do, Nhân Bản và Nhân Quyền. Vì mục tiêu tốt đẹp cùng lý tưởng đáng để trân quí ấy, chúng ta tất thắng.


Không ai gánh vác việc nước bằng dân, thuyền nhờ nước mà nổi, song thuyền cũng vì nước mà đắm. Qua các triều đại, thời nào cũng thế, dân dựng nên chính quyền được thì dân cũng giật sập tà quyền được. Vì lẽ đó, bất cứ chế độ nào không nhận ra cái chân lý ấy, ắt sẽ nhận lãnh sự thảm bại cho dẫu guồng máy cầm quyền có hung tàn bạo lực đến cỡ nào.


Ngày xưa Hồ Chí Minh đã biết nắm bắt được cơ hội giữa thế nước lòng dân vì tự ái dân tộc trên tinh thần đánh Nhật đuổi Pháp, cộng thêm với cá tính đầy mưu lược của một tên gian hùng, ông ta đã nhận được sự hưởng ứng của số đông dân chúng kém nhận thức về chủ nghĩa cộng sản còn đang mới mẻ và gần như rất là xa lạ. Cuộc vực dậy ấy, nó nghiêng về đặc tính phản xạ của một dân tộc hơn là cuộc vực dậy cho cuộc chiến đấu vì lý tưởng cộng sản, hay còn gọi là "cuộc đấu tranh ý thức hệ".


Ngày hôm nay, sau khi đã trải nghiệm qua một thời gian quá đủ cho những thực tế đã chứng minh cho một chủ nghĩa hoang đường cùng những tiêu cực nhất định của nó, bắt nguồn từ Đông Âu, từ Liên Xô, nơi được xem là cái nôi cho sự ra đời của cái quái thai Chủ Nghĩa Xã Hội thì cuộc chiến hôm nay là cuộc chiến được mệnh danh và dựa trên cả hai yếu tố: Dân Tộc và Dân Chủ Nhân Quyền.


Một điều rất rõ nét rằng ngay cả những người nắm quyền của Trung cộng và Việt cộng, chính bản thân họ cũng không còn niềm tin cũng như dựa trên những lý luận mà trước đó họ đã đặt niềm tin đường như là tuyệt đối để vận hành đất nước bởi lý do đã có quá nhiều tệ hại khi thực thi theo hệ tư tưởng "không tưởng" này.


Qua hình ảnh cuộc xâm chiến tàn bạo và ngang ngược của Tàu Cộng về Hải chiến Hoàng Sa, Gạc Ma Trường Sa, sự chiếm đóng và tới tấp xây dựng những sân bay hiện đại, những căn cứ quân sự kiên cố ở Vành Khăn, Châu Viên, Chữ Thập, Su Bi, Đá Tư Nghĩa và Đá Gaven cùng thái độ tự tung tự tác qua đường vẽ "Lưỡi bò - Phân khúc chín đoạn" với luận điệu muốn chiếm lĩnh hầu hết diện tích của Biển Đông.


Qua hình ảnh ngụy trang của Bô xít Tây nguyên, Vũng Áng, rừng đầu nguồn, phố Tàu nhiều nơi trên lãnh thổ Việt Nam để chuẩn bị cho "đạo quân thứ V" ngoại công nội kích của Tàu Cộng, tất cả đã nói lên dã tâm của Trung cộng mà không thể che giấu được cặp mắt người dân Việt.


Qua văn hóa, phim ảnh xuất xứ từ Trung cộng nhằm mục đích đồng hóa VN một cách tiệm tiến, qua thực tế cuộc sống hàng ngày, thực phẩm, thức ăn, đồ tiêu dùng đầy dẫy hóa chất và chất độc đã khiến cho dân Việt có dẫu mù mờ đến đâu cũng đều nhận thức ra được.


Tất cả những gì mà Tàu Cộng đã cướp giựt thuộc về chủ quyền không chối cãi của Việt Nam, những hành động cấm cản đánh bắt, hành hạ, bắn giết ngư phủ VN cùng ý đồ xâm lược qua "Mật Nghị Thành Đô 1990" thì đã hiện ra rõ nét. Những thực tế đó không qua sự suy diễn, không bằng những lời vu oan mang tính cường điệu, thế mà ngày 5 và 6 tháng 11 năm 2015, Nguyễn Phú Trọng đại diện cho cơ chế độc đảng, Trương Tấn Sang đại diện cho nhà nước độc tài cùng Bộ chính trị, trung ương đảng CSVN, Quân đội, Côn an đã không ngần ngại rước voi dầy mả tổ, nối giáo cho giặc cướp ngoại bang Trung cộng một cách hoàn toàn lộ liễu và có lẽ cũng để thử nghiệm người dân Việt Nam về mức độ phản ứng.


Ngày thứ Năm và thứ Sáu tới đây (5-6-11.2015), trước thâm ý của Tập Cận Bình cùng mang nhiều mưu lược từ Tàu Cộng đến Việt Nam nhằm nắm đầu, xỏ mũi đảng CSVN mà đám Thái thú đã chịu quì mọp cúi đầu thuần phục một cách đốn hèn. Toàn dân Việt Nam bất luận già trẻ gái trai, bất luận quốc nội hay hải ngoại, bất luận là là người dân bình thường hay quan chức phản tĩnh, tất cả hãy cùng nhau hưởng ứng vào lời tha thiết kêu gọi của các tổ chức Xã Hội Dân Sự cùng những cá nhân tranh đấu độc lập, tất cả cùng nhau xuống đường để thể hiện hoài bão yêu Quê Hương trước khi chúng ta không còn có dịp vì ngày mất nước sẽ đến gần kề.


Sự hưởng ứng rầm rộ này sẽ nêu lên được ý chí trung kiên bảo vệ Tổ Quốc và Dân Tộc khiến Tập Cận Bình và bọn tay sai phải chùn bước và cảm nhận rằng họ (Tàu Cộng và Việt Cộng) đã tứ bề thọ nạn.


Cuộc đấu tranh hôm nay không còn là cuộc đấu tranh về ý thức hệ viển vông, không còn trong mớ nhận thức mơ hồ về cộng sản hay không cộng sản, mà là một cuộc đấu tranh vì sự tồn vong của dân tộc có nền văn hiến và lịch sử rõ ràng. Cuộc đấu tranh để hòa nhịp cùng trào lưu của nhân loại văn minh tiến bộ về Dân Chủ, Tự Do, Nhân Bản và Nhân Quyền. Vì mục tiêu tốt đẹp cùng lý tưởng đáng để trân quí ấy, chúng ta sẽ tất thắng.


Xi Jinping and red China are NOT welcome to Vietnam.

Nguyên Thạch
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.214 giây.