Câu nói cửa miệng của tuyệt đại đa số chúng sinh, nghe được hầu như ở khắp mọi nơi và mọi thời điểm: “Ðời là bể khổ.” Cụ
Nguyễn Công Trứ hạ bút viết hai câu thơ được truyền tụng rộng rãi trong dân gian: “Thoạt sinh ra thì đà khóc chóe, trần có vui
đã chẳng cười khì!” Khoa học ngày nay chứng minh hài nhi khóc khi lọt lòng mẹ là động thái đầu tiên của hai lá phổi tí hon mở
ra hít thở ngụm dưỡng khí đầu tiên, chẳng liên quan gì đến vui buồn của thế gian. Thêm nữa, cứ nghe thở than “đời là bể khổ”
nhưng sao người ta tham sống, sợ chết quá vậy? Có ai muốn sớm lìa bỏ cõi đời này đâu dù lắm khi cuộc sống bát cơm chan
nước mắt?
Hôm qua, một học trò cũ thương cô giáo như con trâu đầm trong ao, không có điều kiện đi du lịch, gửi cho cô giáo cái
website giới thiệu nhiều địa điểm du ngoạn thần tiên trên thế giới, khiến đêm một mình của cô giáo trong góc căn phòng nhỏ ở
thị xã Santa Ana mở ra đẹp lung linh, chân không thể đặt lên những cảnh quan mê đắm ấy nhưng tâm hồn bay bổng, thấy
mình đi giữa đất trời rực rỡ và hạnh phúc con người chói chang.
Wow! Này là Tết âm lịch trên đường phố New York với những con rồng giấy màu đỏ bay lượn trên những cánh tay/đôi chân
của đám trẻ trình diễn múa lân, vui ơi là vui! Này là Tạo Hóa công bằng cho nước Mỹ mượn cảnh trí đồng quê nước Anh xanh
tươi, êm ái, mịn như nhung, đem về thung lũng Shenandoah ở Virginia cho tôi gối đầu lên cỏ, hát với nhà thơ Phạm Thiên Thư
“đánh giấc bên đồi dạ lan.” Này là ngôi làng cổ Vail của Thụy Sĩ, vẫn đẹp, vẫn nên thơ và yên bình ở Colorado, rất giống Bạch
Mã của tuổi thơ tôi những mùa Hè cũ, trẻ con tập xe đạp loanh quanh trong khu phố nhỏ, dưới mắt cha mẹ bồi hồi đứng nhìn
con khôn lớn theo những vòng bánh lăn... Này là vẻ đẹp băng giá của mùa Ðông nước Mỹ tại công viên quốc gia Great Smoky
Mountains ở Tennessee với con đường lòng chảo thẳng tắp chạy giữa hai hàng cây phủ tuyết trắng xóa, tinh khôi, như ngày
vừa mới ra đời. Này là vườn Quốc Gia Crater Lake ở Oregon với hồ nước xanh như không còn thứ gì trên đời có thể xanh
hơn, nằm lọt thỏm trong vòng đai trắng xóa của những triền đồi ôm kín yêu thương. Này là những hang động thạch nhũ trong
veo như thủy tinh, ngập ngừng buông xuống “lệ ngàn hàng” trong công viên Quốc Gia Apostle Islands National Lakeshore,
tiểu bang Wisconsin. Ôi chao, còn nữa, này là Bắc Cực Quang ở công viên quốc gia Denali, Alaska, với những tảng màu
xanh, trắng, tím huyền ảo, hoang mang, tan vào nhau, đẹp đến tắt thở. Này là núi Tatoosh bạc đầu ở Washington, với chân trời
ửng ráng hồng, với ánh nắng cuối ngày đang hắt lên đá, nhuộm cả không gian với những gam màu đỏ thẫm, trắng, hồng, xanh
đậm và với mây xuống thấp như khăn lụa quàng vai... Chưa hết đâu! Này là thị trấn cổ Rothenburg ob der Tauber, Ðức quốc,
với con phố nhỏ yên lặng và những khung cửa sổ tiệm buôn sáng đèn như một lời chào mời rụt rè, những khung cửa sổ
quyến rũ vì cuộc sống ẩn mật phía trong bao giờ cũng làm tôi tần ngần câu hỏi những người bên trong vui, buồn, hạnh phúc
hay khổ đau thế nào?
Chao ôi, Ðịa Cầu đẹp đến nao lòng vậy sao? Còn nữa, còn nhiều nữa, kể sao cho hết? Một nơi nữa thôi nhé! Tôi muốn bạn
cùng nhìn ngắm với tôi thị trấn Stramberk, Cộng Hòa Czech, bám trên lưng một ngọn đồi nhìn xuống biển. Trong đêm, ánh
đèn từ ngôi làng dân cư sống cận kề, chen chúc bên nhau, hừng hừng như lửa từ một hỏa diệm sơn hiền lành tỏa sáng
không gian, là bức tranh độc đáo đầy sức sống chỉ nhìn thấy một lần từ một họa sĩ kỳ tài với óc sáng tạo phi phàm.
Cuối cùng (cho bài này) là thị trấn Funes nép mình dưới chân rặng núi Alps, tới tận biên giới Ý Ðại Lợi, khiến tôi chợt hiểu ra vì
đâu có những tấm bưu thiếp - postcard - mà bao lâu nay, tôi cứ yên trí là sản phẩm tưởng tượng cùng với Santa Claus.
Phải thấy là cuộc đời đẹp quá, thần tiên quá! Chả thế mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có lúc thảng thốt kêu lên tiếng kêu thơ dại từ
trái tim chan chứa đam mê “Tôi là ai mà yêu quá đời này?” Chả thế mà buổi sớm mai thức dậy, tay kéo rèm cửa sổ để bất
ngờ chạm mắt một bông hồng đỏ thắm vươn cao, đứng đấy từ đêm qua, chờ đợi bình minh về cho nhau nụ cười chào hỏi
đầu ngày.
Vậy thì nỗi khổ mà con người không ngớt ta thán, từ đâu tới?
Sóng biển là chuyển động của đại dương trong thiên nhiên, tự chúng không vui, không buồn. Thi sĩ với trái tim tan nát, khoác
lên chúng niềm đau riêng “Giấc ngủ đêm qua anh về với biển, sóng nghìn con vỗ mãi một cơn đau.” Hàng cây lệ liễu nên thơ
ven hồ đùa vui với gió nhưng mắt buồn của nhà thơ làm chúng buồn theo “Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, tóc buồn buông
xuống lệ ngàn hàng...” Ngay cả mùa Xuân là thời điểm của đất trời rạng rỡ, vạn vật hồi sinh nhưng ông Chế Lan Viên vẫn
khăng khăng trách móc “Tôi có chờ đâu, có đợi đâu, đem chi xuân tới để gây sầu, với tôi tất cả như vô nghĩa, tất cả không
ngoài nghĩa khổ đau.” Như thế, xem ra con người đã tự làm khổ mình chứ không phải cuộc đời vốn là bể khổ. Dẫu sao, ngoài
tự thân con người, chắc phải nên kể tới những yếu tố ảnh hưởng tới nó nữa?
Sau Ðệ Nhất Thế Chiến, triết gia Jean Paul Sartre viết trong vở kịch Huis Close: “L'enfer c'est les autres,” địa ngục là tha
nhân. Câu viết trở thành một thứ tuyên ngôn được dùng rộng rãi hầu như mọi nơi: gia đình, chòm xóm, chợ búa, xe buýt, sở
làm, v.v... khi người ta bất mãn trong quan hệ với người xung quanh. Nghịch lý khó giải thích là con người kêu đòi và đi tìm
hạnh phúc nhưng lại không nhận diện được hạnh phúc, bắt đầu trong chính bản thân mình. Hạnh phúc không là ước vọng vu
vơ hay điểu gì hoang tưởng mà thậm chí ta chạm mắt, chạm tay vào được. Nó cũng không từ lòng đại lượng của người khác
như một món quà hậu hĩ để khi ta không nhận được (có khi nhận được mà không biết) thì oán than mà nó phản chiếu từ hạnh
phúc nơi chính ta. Một bà vợ có 10 con, chồng hiền lành hiếu thuận, mẹ chồng khắc nghiệt, chị em chồng ngoa ngoắt song lúc
nào cũng thấy bà nhẹ nhõm, tươi tắn, hỏi sao giỏi vậy? Bà cười, trả lời: “Chị ơi, gánh trên vai em nặng quá rồi, bớt một thứ gì
cũng không được, gánh thêm chính em nữa chắc sụm nên lấy vui đổi buồn, riết quen, thấy vui dễ sống hơn, không biết buồn
là gì nữa!” Ở tuổi ngoài 70, chị vẫn còn đi làm, năng động, linh hoạt, trông chỉ chừng ngoài 60. Thỉnh thoảng chồng to tiếng,
sẵn nụ cười trên môi, chị dỗ anh: “Ðừng nóng, hại sức khỏe anh! Từ từ nói, chuyện gì rồi cũng ổn thỏa mà!” Có hạnh phúc
trong tâm, hình như con người sáng suốt hơn, khôn ngoan hơn, đáng yêu hơn, dễ dàng dập tắt lửa “địa ngục” vây quanh. Trái
lại, một bà khác nhìn thấy trong siêu thị, đoán chỉ ngoài 40, mắt môi lạnh băng, cả khuôn mặt hầm hầm, với người bên cạnh
không oán thù; với người bán thịt đang tử tế giúp mình; với người thu ngân chẳng có lý do gì phải hứng chịu bộ mặt khó đăm
đăm kia, làm cho ngày mất vui một cách oan uổng. Với kẻ gây ra sự hằn học, khó chịu nơi bà, chắc chắn càng không hóa giải
được luôn vì cả hai đều “thấy cái bản mặt của nhau mà phát ghét, muốn đào đất chôn đi” thì làm sao có hòa bình, nói chi đến
hạnh phúc? Sơn hào hải vị ê hề trong chợ, bà chọn món gì, nấu nướng cách nào cho có bữa ăn ngon miệng và bổ dưỡng cho
cả nhà?
Ðến thăm người vợ góa ở tuổi 80, nghe cụ than: “Khó quên quá cô ơi! Không biết bao giờ mới quên được?” Tôi vội xoa xoa
bờ vai nghiêng lệch của cụ, trả lời: “Tại sao chị phải quên và làm sao mà quên? Chị vẫn có anh với chị luôn mà! Em mới bước
vô, nghe chị hớn hở kêu “Anh ơi, có cô H. tới chơi nè!” y như lúc anh còn ngồi đọc sách ở bàn nước (và bây giờ anh ngồi trên
bàn thờ cách đó ba bước chân). Chị không thấy anh bằng hình hài xương thịt nhưng cảm anh trong tim chớ có mất anh đâu?
Cứ thế cho em, chị sẽ thấy vui và ấm áp như anh vẫn kề bên. Gần sao xa vậy, đi đâu, làm gì, mang anh theo với chị chớ làm
sao mà đòi quên anh?” Nghe chừng hữu lý, ấm trà nhỏ run run rót trà ra hai tách, chị uống giùm anh một với nụ cười in trong
chén nước. Chẳng thế mà cảm ơn Trời cho trí nhớ, có ai muốn đổi với Alzheimer đâu?
Vòng đời sinh, lão. bệnh, tử, không ai tránh khỏi. Biết không tránh được mà cứ ưu sầu, là căn bệnh ghê gớm thứ hai do chính
mình chuốc vào thân, chi bằng an nhiên sống tràn đầy những giây phút hay năm tháng còn lại như Trịnh Công Sơn nhắn nhủ
“mỗi ngày tôi chọn một niềm vui.” Chính quyền trong nước “hầm” hai chữ “tôi chọn” lắm vì nó biểu lộ Tự Do, coi thường gông
xiềng của chế độ (và coi nhẹ gông xiềng của số phận.) Chi bằng dè sẻn chút sinh lực còn lại để sống có ý nghĩa hơn quãng
thời gian cuối đời quý báu như nhà văn Mai Thảo “Gối tay lên bệnh nằm thanh thản, thành một đôi ta rất đá vàng.”
Thượng Ðế tạo sinh con người, cho nó có đủ phương tiện để tự bảo vệ. Hoặc chúng ta không khám phá ra, không tin vào
những khả năng nội tại ấy hoặc là lạm dụng chúng vào những mục tiêu khác, khi cần đành bó tay. Y học rọi ánh sáng vào hệ
thống miễn nhiễm của cơ thể, chỉ cho mọi người cách bảo dưỡng nó để chống lại sự xâm hại của bệnh tật. Tri thức rọi ánh
sáng vào hệ thống miễn nhiễm của tâm linh, chỉ cho mọi người cách tu tập để bảo dưỡng nó hầu ngăn ngừa phiền não.
Có Trời mà cũng có ta, cho nên, sướng hay khổ đều do tự thân mỗi người chọn lựa. Mãi mãi xin cảm ơn bài học thầy giáo cho
ở tuổi hai mươi: “Cuộc đời có những hạt ngọc và những viên sỏi; có những hương thơm và mùi uế tạp. Hãy nhặt lấy những hạt
ngọc và đón lấy những hương thơm.”
Bùi Bích Hà