logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
co  
#1 Đã gửi : 09/02/2016 lúc 09:50:20(UTC)
co

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 30-07-2013(UTC)
Bài viết: 1,345

Kể từ khi cầm quyền đến nay, Đảng Cộng sản Việt Nam đã làm đủ trò để biến chính trị thành một thứ xấu xa, gớm ghiếc, đáng khinh, đáng sợ, trong suy nghĩ của người dân. Người nào thanh cao, trong sạch thì phải biết tránh xa chính trị, lo làm tốt bổn phận của mình, còn các vấn đề vĩ mô thì đã có Đảng và Nhà nước lo - Đảng dạy dân như thế.


Mà đúng là chính trị của Đảng xấu xa, gớm ghiếc thật. Đảng có một cơ chế nhân sự kỳ lạ sao đó, sàng lọc rất giỏi: Phàm người nào vừa tài giỏi vừa nhân hậu và trung thực, tóm lại vừa có tài vừa có đức, chắc chắn sẽ không bao giờ lên cao trong hệ thống của Đảng và Nhà nước được. Càng làm to, mức độ tài đức của quan chức cộng sản càng giảm. Cứ thế, cho đến đỉnh cao là Bộ Chính trị và Tứ trụ thì tài đức còn bao nhiêu, chúng ta tự hiểu.


Chính trị của Đảng là thứ chính trị ưu tiên sự xảo trá, giảo quyệt... nôm na là lưu manh.


Chính trị của Đảng là thượng đội hạ đạp, là nịnh trên nạt dưới.


Chính trị của Đảng là phá rất giỏi, nhưng xây thì tồi tệ, be bét. Bất kỳ cái gì có chữ “phá”, người cộng sản đều làm tốt cả: phá tư sản, phá kinh tế, phá rừng phá núi, phá cầu phá đường, phá đình phá chùa, phá làng phá xóm, phá thương hiệu, phá uy tín, đương nhiên là cả “phá án” luôn, trong đó có phần “phá phản động”.


Vì chính trị của Đảng như thế, nên cũng có phần sự thực là, nếu là người lương thiện, chẳng mấy ai muốn dây vào nó.


Nhưng cũng chính vì thế, những người tài, người tốt cứ để Đảng phè phỡn trong quyền lực, muốn làm gì thì làm, muốn ra chính sách gì thì ra, muốn phá gì thì phá, cứ thoải mái ghìm chặt đất nước, không cho phát triển suốt hàng chục năm nay.


* * *


Cuộc bầu cử Quốc hội 2016 lần này, đứng trên mặt Đảng mà xét, sẽ chẳng có thay đổi gì, vì cơ chế là do Đảng đề ra, luật là do Đảng đề ra, nhân sự, quần chúng cũng là do Đảng chỉ định, thuê mướn để diễn trò.


Nhưng về phía những người tiến bộ, mong muốn đất nước thay đổi, thì có một cái khác: Đây là dịp (duy nhất trong vòng 5 năm tới) để chúng ta tham gia vào nền chính trị của Đảng, không phải để hy vọng sẽ thay thế được Đảng, mà đơn giản là để lột trần cái màn kịch dân chủ của Đảng.


Chúng ta hãy tranh cử vào Quốc hội - cho đến nay vẫn đã và đang luôn luôn là của Đảng Cộng sản Việt Nam với 95% đại biểu là đảng viên cộng sản. Hãy tranh cử để thay đổi tỷ lệ này dù ít dù nhiều.


Hãy tranh cử để ít nhất là làm cho Đảng phải mệt sức, tốn tiền đối phó. (Tiền thì tất nhiên cũng là của ngân sách nhà nước thôi, chứ Đảng ngoài lừa và cướp ra thì có bao giờ gây được quỹ. Nhưng ngân sách hay nguồn lực nào mà chẳng có hạn).


Hãy tranh cử, bởi vì một sự thực này:


TA KHÔNG THỂ BỎ MẶC THẾ GIỚI NÀY CHO NHỮNG KẺ MÀ TA KHINH BỈ (*).
Theo Facebook Đoan Trang
_______________

(*) Ayn Rand (tác giả Suối Nguồn), tháng 5/1968
co  
#2 Đã gửi : 09/02/2016 lúc 09:54:25(UTC)
co

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 30-07-2013(UTC)
Bài viết: 1,345

Phong trào dân chủ ở Việt Nam, cũng như phong trào đấu tranh ở mọi nước dưới chế độ độc tài khác, có rất nhiều mâu thuẫn. Nhưng tất nhiên, do “hoàn cảnh địa lý và lịch sử”, lực lượng đối kháng ở Việt Nam có những mâu thuẫn đặc thù, ví dụ về:

- Thế hệ (lớp già vs. lớp trẻ)
- Tầng lớp xã hội (trí thức vs. ngoài trí thức)
- Tôn giáo;
- Vùng miền, địa phương (Bắc Kỳ vs. Nam Kỳ, Hà Nội vs. Sài Gòn...);
- Trong nước vs. Hải ngoại

Tuy nhiên, trong vài năm gần đây (khoảng từ 2012 đến nay), có một mâu thuẫn mới đã nổi lên và dường như đang ngày càng trở nên gay gắt hơn, do sự khác biệt là quá rõ. Đó là mâu thuẫn về cách đấu tranh, hay nói một cách hàn lâm, khoa học là về phương pháp tiếp cận.

Nói vắn tắt thì đó là sự đối lập giữa đường lối cứng rắn, không khoan nhượng, không thỏa hiệp, nếu cần thì sẵn sàng ăn miếng trả miếng với cộng sản, kể cả dùng bạo lực hay đòn bẩn như cộng sản; và đường lối ôn hòa, đòi các nhân quyền căn bản, dựa vào luật pháp “của chúng nó”, và nhất định không hướng tới những ý tưởng lật đổ, phủ nhận chế độ hiện tại.

Mặc dù đối lập nhưng “cứng rắn” và “ôn hòa” không phải là hai cực rõ ràng như đen với trắng, mà chúng làm thành một dải rộng từ đen qua xám đến trắng... Kết quả là có những hành động, với người này thì là ôn hòa nhưng với người khác thì lại là cứng rắn, cứng nhắc, thậm chí cực đoan.

* * *

Có thể lấy việc TS. Nguyễn Quang A tranh cử đại biểu QH làm một trong vô số ví dụ.

Một số người sẽ cho rằng đó là một cách đấu tranh thông minh, vận dụng luật pháp và sử dụng quyền của mình để đấu tranh, qua đó góp phần khai dân trí, giúp người dân bình thường cũng hiểu thêm được về quyền của họ - cái ý niệm đã bị chế độ cộng sản tẩy xóa hàng chục năm nay.

Một số người khác sẽ coi đó là một sự tự mâu thuẫn, hay thậm chí thỏa hiệp: Sao lại có thể vừa đấu tranh với chế độ độc tài, vừa sử dụng chính luật pháp của nó, cơ chế của nó? Sao lại chấp nhận tranh cử trong một hệ thống độc tài, mà chắc chắn nó sẽ vùi dập mình bằng đủ trò bẩn thỉu trước khi cho mình thất bại thảm hại?

Vậy tóm lại, ai đúng? Đường lối nào đúng? Chưa có câu trả lời cho câu hỏi này... mà suy cho cùng thì tại sao phải nhất quyết xác định xem ai đúng ai sai? Nếu muốn tham gia, bạn hãy cứ đi theo con đường mà bạn cho là đúng, và cố gắng đi đến cùng.

Đoan Trang
https://www.facebook.com.../posts/10154148693853322
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2025, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.047 giây.