Tôi có hai người đàn anh rất đáng kính, tuổi ở ngưỡng 90 nhưng thần trí còn minh mẫn và đặc biệt còn đau đáu với nỗi nước nỗi nhà, thường xuyên cống hiến trên diễn đàn những bài tham luận rất giá trị. Một người từng giữ chức Bộ trưởng dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa; một người từng là cán bộ cao cấp dưới chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Tuy chiến tuyến ý thức hệ phân rẽ hai anh, nhưng ngày nay hai anh trở nên đôi bạn tâm giao, chỉ vì tâm can hai anh còn hừng hực ngọn lửa yêu nước thương nòi, mưu cầu nền tự do dân chủ cho quê nhà. Mỗi khi viết xong một bài nào, tôi thường gửi cho hai anh đọc để lĩnh hội ý kiến. Lần nào tôi cũng nhận được từ hai anh những lời động viên khá tích cực.
Có một thời gian dài tôi ngưng viết vì nhận thấy đóng góp những suy nghĩ của mình cho lợi ích quốc dân mà chẳng được nhà cầm quyền quan tâm lắng nghe, hai anh gửi email hối thúc: “Phải viết! Đừng bao giờ bỏ cuộc”. Nhân đọc bài “Từ Đảng cộng sản ban đầu đến Đảng cộng sản hiện nay” của tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, mà trong đó cụ Vĩnh chê trách những người “chống Cộng cực đoan” phủ nhận toàn bộ công lao của Đảng Cộng sản, tôi bắt đầu viết lại để trao đổi cùng ông tướng. Nếu là người lương thiện, công minh thì tất nhiên phải chống Tội Ác, Dối Trá, Bất lương, do đó phải chống cộng, vì chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa của tội ác, của dối trá, của bất lương. Do đó, không thể phân loại “chống Cộng cực đoan” hay “chống Cộng ôn hòa” mà chỉ có “chống Cộng triệt để” để làm người tử tế. Bất cứ tổ chức nào, cá nhân nào mang những đặc tính hay hành vi cộng sản đều phải bị loại khỏi xã hội; chứ không đợi là cộng sản. Nhìn hậu quả tai hại do cộng sản đưa đất nước đến tình trạng đạo đức suy đồi thậm tệ, phẩm giá con người xuống thấp hơn loài thú vật, tôi xác quyết rằng Đảng Cộng sản hoàn toàn có tội với nhân dân và với tiền nhân (vì bán nước); chứ chẳng có công gì cả!
Mặc dầu cụ Vĩnh là tướng lãnh, là Đại sứ cộng sản, nhưng gần đây cụ lên tiếng ủng hộ phong trào dân chủ, nên tôi có sự quý mến phần nào. Bởi vì tôi quan niệm rằng trong quá khứ những người như cụ Vĩnh cúi đầu phục vụ một chủ nghĩa phi dân tộc, nhưng bây giờ họ biết nhận thức lại thì mình có nghĩa vụ ủng hộ để phong trào đấu tranh dân chủ càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng qua bài viết nêu trên, tôi nhận thấy cụ Vĩnh ca ngợi cộng sản trước 1975 là hoàn toàn không đúng.
Bản chất Đảng Cộng sản Việt Nam từ khi cướp chính quyền năm 1945 là một đảng khủng bố vì đã ngầm thủ tiêu những người quốc gia yêu nước chống Thực dân Pháp và không chấp nhận chủ nghĩa Mác-Lê. Bộ máy tuyên truyền dối trá của cộng sản làm người dân bị mê muội do cái khẩu hiệu “Độc lập - Tự do - Hạnh phúc” chứ không hề tin yêu đảng CSVN. Họ chẳng hiểu rằng ông Hồ Chí Minh đưa đất nước vào hệ thống Đảng Quốc tế thì làm gì có độc lập! Nhất cử nhất động đều phải tuân theo mệnh lệnh của Mạc Tư Khoa hoặc Bắc Kinh. Sự tàn ác man rợ, phản phúc trong Cải cách Ruộng đất và tiếp đến là cuộc đàn áp Phong trào Nhân Văn Giai Phẩm mà cụ Vĩnh gọi đó là thời kỳ quang vinh thì rõ ràng cụ cố tình bóp méo lịch sử. Chúng ta đang chiến đấu cho Sự Thật để chống lại sự Dối Trá thì không thể chấp nhận luận điệu cụ Vĩnh được.
Mặc dầu tôi đã nhờ ông Nguyễn Huệ Chi – Chủ nhiệm trang mạng Bauxitevn – chuyển bài viết của tôi cho cụ Vĩnh, nhưng hình như cụ Vĩnh cũng giống như bọn cầm quyền sâu dân mọt nước hiện nay, nghĩa là tảng lờ những luận cứ tôi nêu ra. Bởi vì cụ lại viết thư ngỏ gửi Nguyễn Phú Trọng mà trong đó cụ còn tiếp tục ca ngợi Hồ Chí Minh mạnh mẽ hơn. Trong bài viết của tôi, tôi nhấn mạnh rằng chứng cứ tội ác của Hồ Chí Minh quá rõ ràng, hàng chục vạn người chết oan dưới tay Hồ Chí Minh trong cải cách ruộng đất; hàng triệu thanh niên bị Hồ Chí Minh nướng trên chiến trường vì làm nghĩa vụ quốc tế cho Liên Xô và Trung Cộng. Bọn cầm quyền hiện nay bắt buộc cán bộ và nhân dân noi gương đạo đức và học tập tư tưởng Hồ Chí Minh là để có quyền chính thống cai trị; còn cụ Vĩnh thường tỏ ra uất ức trước tham vọng bành trướng của lũ Đại Hán thì tại sao tới hôm nay mà cụ vẫn hết lòng ca tụng một kẻ bán nước? Phạm Văn Đồng không thể tự tay viết công hàm cho Châu Ân Lai nhìn nhận Hoàng Sa, Trường Sa thuộc Tầu cộng mà không có lệnh của Hồ Chí Minh, Chủ tịch nước kiêm Tổng Bí thư đảng. Hồ Chí Minh đích thực là kẻ bán nước!
Thực tình, tôi quá chán ngán bọn cầm quyền quỵ lụy kẻ thù phương Bắc để được tiếp tục ăn bẩn. Nay lại đọc bài của vị “cách mạng lão thành” một mặt hài tội Nguyễn Phú Trọng và một khác lại ca tụng Hồ Chí Minh thì không còn nỗi chán ngán nào to lớn hơn. Hồ Chí Minh và những kẻ cúi đầu thờ ông Hồ chính là những người đẻ ra bọn cầm quyền hiện nay. Hồ Chí Minh thì đã chết; vậy những ông, những bà từng toa rập với Hồ Chí Minh mà còn sống thì phải hành động để diệt cái quái thai đó đi cho dân nhờ; chứ không nên ngồi nhà viết thư ngõ và ký kiến nghị để xin xỏ, van nài cái lũ vô học, vô tâm gieo rắc nỗi thống khổ lên đồng bào, đồng loại. Đó là lý do vì sao tôi viết bài “Giờ Hành Động Đã Điểm”.
Tôi gửi bài viết cho hai bậc đàn anh mà tôi đã đề cập ở đoạn mở đầu. Hai anh khuyên rằng một người cộng sản kỳ cựu như tướng Vĩnh mà còn lên tiếng nói đến cái sai quấy của chính quyền hiện nay là hiếm lắm. Chúng ta nên “nhẹ nhàng” để cụ dần dần đánh thức những phần tử cộng sản còn mê muội. Mặc dầu kính trọng hai bậc đàn anh hết sức; nhưng tôi không thể chấp nhận vào thời điểm năm 2013 mà còn chơi cái trò “viết một câu trung xong, lại phải viết một câu nịnh” như cái thời của Đại tá Nguyễn Minh Châu. Những kiến nghị với lại thư ngỏ dù lời lẽ tha thiết đến thế nào đều đã bị bọn cầm quyền ném vào thùng rác thì những người từng nắm giữ những chức vụ quan trọng trong đảng trước đây phải thẳng thắn nhận lấy trách nhiệm của mình. Chính các cụ lão thành “nặn” ra cái lũ cầm quyền dòi bọ này, đáng lý các cụ phải có cách ứng xử của bậc trưởng thượng để dạy dỗ bọn chúng, tại sao cứ tối ngày trân trọng “kính thưa”, “kính gửi” với cái bọn này?
Tôi ngồi nghe các “youtube” của buổi hội thảo góp ý với Đại hội đảng do cựu Phó Thủ tướng Trần Phương chủ trì, gồm toàn những quan chức từng nắm giữ trọng trách lớn trong đảng đã về vườn, đặt câu hỏi: “Ai trong các anh chị nói cho tôi nghe chủ nghĩa xã hội là cái gì” mà xót xa cho dân tộc Việt Nam quá sức, vì tất cả hội thảo viên đều im thin thít, không giải thích nổi! Chẳng ai hiểu “chủ nghĩa xã hội” là gì, thế mà khi có quyền trong tay thì quý vị ấy cứ lớn tiếng hô hào “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên xã hội chủ nghĩa”! Nên gọi đó là bi kịch hay thảm kịch Việt Nam?
Tôi từng đặt câu hỏi cho ông cựu Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An: “Tại sao khi tại chức ông không nhìn thấy cái lỗi hệ thống để sửa đổi, mà đợi cho tới lúc về vườn rồi mới than?”. Tôi cũng nhân danh một quân nhân (dù ở bên thua cuộc) viết thư cho ông Tướng Phùng Quang Thanh về nhiệm vụ bảo vệ Tổ Quốc của người lính. Nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không. Đáng lý ra, người Tư lệnh Quân Đội khi thấy Công An bắt bớ, đánh đập, đạp vào mặt những công dân yêu nước kêu gào “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” thì phải ra tay can thiệp bằng cách lập tức lật đổ bọn cầm quyền bán nước sử dụng công an như bầy lang sói. Lâu nay tôi cứ nuôi hy vọng khi công an đàn áp nhân dân quá mức thì quân đội sẽ ra tay làm cuộc cách mạng để trước là dẹp nạn nội xâm (tham nhũng) đang hoành hành và sau nữa là đoàn kết toàn dân chống ngoại xâm đang bắn giết ngư dân của ta ngoài biển Đông. Nhưng mới đây quân đội còn hiệp lực với công an dưới danh nghĩa thi hành công vụ để tước đoạt tài sản và đánh đập gia đình anh Đoàn Văn Vươn, một cựu quân nhân, thì không còn trông mong gì vào lý tưởng của người lính bảo vệ giang sơn nữa! Tại sao lại đốn mạt đến như thế?
À! Tôi hiểu ra rồi! tất cả đều do hèn mà ra. Thực tình mà nói, tất cả tập thể mệnh danh là lãnh đạo cộng sản đều hèn. Từ Hồ Chí Minh trở xuống. Nếu không hèn thì Hồ Chí Minh không bao giờ lễ phép viết thư xin Toàn quyền Đông Dương để vào học trường Thuộc địa. Nếu không hèn thì Hồ Chí Minh không bao giờ răm rắp tuân lệnh Staline, Mao Trạch Đông để thi hành chủ trương Cải cách Ruộng đất, Trăm hoa Đua nở. Nếu không hèn thì Hồ Chí Minh không bao giờ để cho Lê Duẩn, Lê Đức Thọ lấn át quyền hành, tự tung tự tác gieo rắc tội ác. Cái hèn rõ ràng nhất là Hồ Chí Minh chuyên làm điều khuất tất, gian dối. Giả danh Trần Dân Tiên, T. Lan viết sách sùng bái mình là hèn. Làm cho đàn bà mang thai rồi sai thuộc hạ thủ tiêu là hèn. Có con mà không dám nhìn nhận là hèn. Dưới sự “lãnh đạo” của anh hèn Hồ Chí Minh, chắc chắn không ai được phép có khí phách để khuyên ông ta làm điều ích quốc lợi dân, vì sợ bị trừ khử ngay. Do đó, dưới cái cơ chế hay hệ thống do ông Hồ và tay chân bộ hạ lập ra thì không còn người có kiến thức và có tư cách để ngoi lên địa vị lãnh đạo mai sau.
Phạm Văn Đồng cũng là một anh hèn. Nếu bị Hồ Chí Minh sai viết công hàm bán nước thì phải phản đối; chứ sao lại cúi đầu nhận lệnh thi hành để lưu lại vết dơ trong lịch sử không bao giờ rửa sạch? Không những hèn mà còn ngu dốt nữa. Cho nên thiến heo hoạn lợn như Đỗ Mười mới leo lên chức Thủ tướng, Tổng Bí thư, hoặc phu đồn điền cạo mủ cao su như Lê Đức Anh, một đảng viên cộng sản lộn sòng có lý lịch mờ ám, leo lên chức Đại tướng, Chủ tịch Nước.
Trong Đại hội đảng vừa rồi, tuy ở địa vị Tổng Bí thư Đảng, Chủ tịch Nước, Nguyễn Phú Trọng cùng Trương Tấn Sang là hai anh hèn thấy rõ vì không dám gọi đích danh Nguyễn Tấn Dũng, mà chỉ rụt rè nói xa nói xôi là Đồng chí X.
Trong khi ấy những bạn trẻ nữ nhi chân yếu tay mềm như Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Hoàng Vi, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Tạ Phong Tần, Huỳnh Thục Vy..., quả xứng danh con cháu Trưng Triệu dù bị bọn côn đồ công an đàn áp thẳng tay, lại vô cùng dũng cảm. Tôi xin kính cẩn nghiêng mình ngã nón chào tấm lòng yêu nước của các bạn trẻ. Các bạn trẻ thật đáng thương, vì bị sống dưới cái chế độ do những “lão thành cách mạng” thải ra một đám hèn với giặc ác với dân nắm quyền thống trị bán nước, hà hiếp dân mà các cụ vẫn thản nhiên ngồi nhà viết dăm ba cái kiến nghị, thư ngõ để đánh lừa mặc cảm phạm tội vì đã vái lạy Hồ Chí Minh như vị cứu tinh dân tộc. Hành xử như thế, các cụ làm sao xứng đáng để tự hào với cái danh “quyết tử để dân tộc quyết sinh”?
Có độc giả hỏi tại sao tôi cứ quy trách nhiệm cho những “lão thành cách mạng” mà không đề cập đến những phần tử ở Miền Nam chạy theo cộng sản khiến cho chế độ Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ? Xin giải thích: Thanh niên nam nữ vào cái thời gọi là “Cách Mạng Mùa Thu” tham gia kháng chiến là những người thực sự yêu nước nhưng không hiểu sự trí trá, gian ác của cộng sản. Còn những kẻ ở Miền Nam sau 1954 theo cộng sản là những người gian lận; chứ không phải là yêu nước hay yêu chuộng hòa bình. Nếu họ thật lòng chống chiến tranh thì phải đòi cộng sản rút quân về Miền Bắc; chứ không thể đòi Việt Nam Cộng Hòa đơn phương buông súng. Mỹ không phải là đế quốc xâm lược. Mỹ đổ quân vào Miền Nam là vì cộng sản xua quân vào xâm lăng Miền Nam. Vì vậy đối với những kẻ gian lận thì không thể đặt ra vấn đề trách nhiệm với họ!
Tuy không đồng thuận với việc ký kiến nghị “kính gửi” bọn cầm quyền phi pháp, vừa không có chính danh vừa lưu manh, nhưng tôi trân trọng những nhà trí thức còn ưu tư thao thức với vận mệnh dân tộc. Giả sử bản kiến nghị sửa đổi Hiếp Pháp có 80 triệu chữ ký cũng chẳng được bọn cầm quyền này coi ra gì. Hoặc giả sử chúng hoàn toàn chấp nhận toàn bộ bản đề nghị sửa đổi Hiến pháp của 72 người trong đó đa phần vẫn đang là đảng viên cộng sản, nhưng chúng vẫn cai trị bằng Nghị quyết của đảng thì chẳng ăn thua gì. Chúng từng đặt bút ký văn thư cam kết chấp hành những quy định quốc tế để được gia nhập WTO nhưng chúng vẫn tráo trở bất tuân. Mới đây đại biểu Quốc hội Liên Âu với đa số phiếu tuyệt đối lên án Nhà nước Việt Nam vi phạm nhân quyền, Hoa Kỳ cũng lên án, chúng liền sai bộ hạ lên tiếng chối leo lẻo một cách trơ trẻn. Quốc tế khinh bỉ chúng, nhưng chúng vẫn mặt trơ trán bóng, vì đã mất hết khả năng biết xấu hổ!
Một tập thể cầm quyền đáng khinh bỉ, chà đạp quyền con người, lưu manh gian dối lại thêm cái tội bán nước cho giặc Tầu, xin đặt câu hỏi: Liệu người Việt Nam chấp nhận sống qua ngày đoạn tháng với bọn chúng, chịu đựng sự hoành hành của lũ quỷ như loài ký sinh, hay phải vùng lên để giành lại Tổ Quốc, để sống xứng đáng với danh phận con người?
Không còn trông mong gì ở cái quân đội mang danh nghĩa Nhân Dân ra tay làm cuộc cách mạng lật đổ bạo quyền để cứu Nhân Dân, tôi nghĩ chỉ còn có một cách duy nhất là yêu cầu quý cụ “lão thành cách mạng” từng vỗ ngực tự hào “Quyết tử để Dân Tộc quyết sinh” phải hành động thì mới cứu được cái Đất nước này. Tại sao ư? Rất giản dị: Quý cụ đã thải ra đống phân này thì quý Cụ phải có bổn phận và nghĩa vụ hốt đi thôi! Tuổi già sức yếu, quý cụ “hốt” bằng cách nào ư? Xin thưa, quý cụ hãy lũ lượt, hết lớp này đến lớp khác, kéo nhau ra cái lăng của ông Hồ ở Ba Đình ném thẻ đảng, ném sổ hưu và ném tất cả những tấm huy chương trên cái hòm kính trả lại cho ông Hồ và dõng dạc tuyên bố tương tự như Đức Trần Hưng Đạo: “Chuyến này ta không hốt được đám sâu dân mọt nước, dòi bọ này thì ta quyết không thèm sống trên thế gian này nữa!” Rất có thể bọn công an, quân đội sẽ xả súng bắn vào quý cụ thì lúc đó máu của quý cụ lần này mới thực sự là máu dành cho Quê Hương và Dân Tộc! Phát súng khai hỏa của Đoàn văn Vươn chưa đủ mạnh để toàn dân vùng lên thì chính quý cụ phải khai hỏa tiếp theo. Đó là bạo lực cách mạng đấy quý cụ ạ! Bao lâu cái xác của ông Hồ còn nằm chình ình ở quảng trường Ba Đình thì nhân dân Việt Nam không bao giờ có Tự do, Dân chủ!
Tôi bảo đảm rằng khi thấy những hy sinh của quý cụ thì toàn dân sẽ sẵn sàng đồng hành với quý cụ để xứng đáng chết một lần hơn là phải sống thoi thóp như kẻ không có quyền làm người. Quý cụ hãy tỏ ra có trách nhiệm, lấy tấm thân già làm vũ khí để phá tan tất cả những nhà tù trên quê hương, giống như nhân dân Pháp đã phá ngục Bastille. Nếu nhân dân thờ ơ (như quý cụ đã thờ ơ trước nỗi oan của hàng triệu đồng bào mất đất mất nhà bấy lâu nay và thờ ơ trước vụ án xử Đoàn Văn Vươn ở Hải Phòng mới đây) thì lúc ấy quý cụ có thể ngửa mặt lên trời, ngạo nghễ cất tiếng cười, rồi than: “Quả tình cái dân tộc này không xứng đáng được cứu rỗi! Họ đáng bị làm nô lệ thằng Tàu là đúng!”. Về dưới suối vàng, các cụ sẽ được vua Trần Nhân Tông tha thứ cho cái tội cúi đầu a tòng với kẻ bán nước Hồ Chí Minh!
Bộ máy cai trị (hệ thống) do Hồ Chí Minh (một con người vô trách nhiệm với Đất Nước, với tình nhân) và các cụ lập nên đã sản sinh ra những phần tử kế thừa vô trách nhiệm. Bao nhiêu vụ ăn cắp vĩ đại như PMU-18, Vinashin, Vinaline đều vượt ra khỏi lưới pháp luật, không một ai bị trừng phạt, không một ai chịu trách nhiệm. Bất cứ chuyện gì bọn cầm quyền đều đổ cho đảng, như vụ để cho Tàu cộng khai thác Bauxite Tây Nguyên nguy hại cho môi trường sinh thái và cho chiến lược quốc phòng, thì cứ đổ cho đảng đã quyết định rồi là xong! Bất lực bài trừ tham nhũng, làm thất thoát tài sản Nhà nước, có tiếng nói đòi Nguyễn Tấn Dũng phải từ chức thì bị quật lại bằng luận điệu với đại ý: “Từ khi theo đảng, tôi chưa bao giờ xin đảng điều gì. Tôi luôn luôn chấp hành chỉ thị đảng. Tôi không xin đảng làm Thủ tướng. Chỉ khi nào đảng bảo tôi xuống thì tôi xuống”. Đó là một anh Thủ tướng vô cùng láu cá vì anh ta biết đảng là một tập hợp của những thằng ăn cắp, không đứa nào có đủ uy tín để hạ bệ đứa nào. Cứ việc ngồi trên luật pháp, cứ tha hồ ăn cắp vô tư! Dân chúng đòi quyền sống thì dùng bạo lực đàn áp thẳng tay! Đó là lý do tôi yêu cầu quý cụ phải tỏ ra có trách nhiệm với Non Sông.
Phải dùng bạo lực để trả lời bạo lực! Không thể van nài hay xin xỏ! Đối với một bọn cầm quyền chỉ biết dùng bạo lực, bất chấp lẽ phải, bất chấp quyền lợi dân tộc thì chỉ có bạo lực mới lật đổ bọn chúng thôi! Các cụ không hiểu Xã hội chủ nghĩa là gì mà cứ hô hào tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên Xã hội chủ nghĩa khiến cho Đất Nước ngày nay biến thành một nơi không còn đạo đức tối thiểu, không còn tình người thì quý cụ phải tự biến mình thành ngọn đuốc để đốt cháy loài yêu tinh; chứ không thể đẩy cho một ai khác. Đó là: Trách Nhiệm Với Non Sông! (Xin lặp lại một lần nữa.)
Có lẽ tướng Nguyễn Trọng Vĩnh với số tuổi 95 mà vẫn còn mạnh giỏi, tiếng nói trên đài phát thanh còn sang sảng là người xứng đáng giương cao ngọn đuốc “Không thành công thì thành Nhân” để chuộc cái tội toa rập với Hồ Chí Minh bán nước cho ngoại bang. Xin quý cụ hãy hành động để xứng đáng với danh hiệu “Quyết tử để Dân tộc quyết sinh”!
Người viết chờ đợi phản ứng của quý cụ “lão thành cách mạng” để kéo Đất Nước thoát ra khỏi địa ngục trần gian.
Tác giả: Bằng Phong Đặng Văn Âu (danlambao)