Tàn cơn binh lửa
1105. Gió về đâu, mưa sầu tang tóc.
Mất cao nguyên mẹ khóc Thừa Thiên.
Một chiều đất nước ngả nghiêng,
Cộng về gieo khổ cho riêng từng người.
Đất Phú Xuân, một thời dựng nghiệp.
Nước sông Hương cách biệt chia ly.
Chạy qua đồn vắng Tam Kỳ,
Non côi đá lở bên bờ Quảng Nam.
Tràn mặt đất da vàng thành xám.
Giữa lưng mây lửa bám không rời.
Quy Nhơn, Phù Cát nghẹn lời,
Người xa Đồng Đế bỏ thời Quang Trung.
Đâu chiến tích anh hùng thuở trước.
Để bao người từng bước, lệ rơi.
Thành cao ai khóc thương Hời,
Lũng sâu dân Việt dậy lời oán than.
Lớp sóng tan vượt ngang Đà Nẵng.
Ngọn đỏ gào phố vắng Nha Trang.
Biển xanh có lắm Dã Tràng,
Lâm Đồng, Quảng Ngãi, Phan Rang đổi hồng.
Cửa Hội An hừng đông sớm dậy.
Ngõ Khánh Dương cầu gẫy vì mìn.
Ai người ngồi nhớ Phú Yên,
Chị xa Đại Lãnh còn nhìn sông Ba.
Khóc đi em Tuy Hòa đã khuất.
Ngủ đi anh Huế mất lối về.
Cam Ranh, Phan Thiết não nề,
Bình Tuy trái gío giữa hè thêm đau...
Đường An Lộc trăng sầu bóng lặng,
Đất Tây Ninh mưa nắng hững hờ.
Vũng Tàu như lũ vỡ bờ
Sân bay ai đợi, ai chờ người đi?
Miền Gia Định xụt xùi nước mắt.
Đất Biên Hòa mẹ dắt con đi.
Mở đường hai chữ biệt ly,
Cửa thành đã khép biết khi nào về?
Bỏ Bình Dương, Lai Khê rã gánh.
Rời Long Thành, Định Quán đã tan.
Trên cao đỉnh núi Chứa Chan.
Phước Tuy muối đổ quan san nặng sầu.
Đất đổi màu niềm đau Xuân Lộc.
Nước cuối giòng đổ dốc tay buông.
Giữa làng ai vỗ tay suông,
Thành đô mở hội diễn tuồng lui quân:
“Ai một lần vì dân vị nước,
Thề một lòng đi trước đoàn quân!”
Chiêm tinh liệu đoán bằng thần,
Tuồng chưa diễn hết Nguyễn quân bỏ dùi.
Vồ được trống Dương vùi trận thế.
Cờ chưa đi tính kế đầu hàng.
Ba mươi trống gõ tàng tàng,
Vũ, văn xếp sẵn hai hàng đu giây.
Trời uất hận miền tây lẻ bóng.
Biển lạnh lùng bọt sóng vỡ tan.
Khắp thành dậy tiếng oán than,
Cổng làng mẹ góa khóc đàn con côi.
Nước non ơi, hoa rơi có vận.
Lỡ duyên rồi gởi phận nơi nao?
Đêm nay trăng sáng phương nào,
Để riêng bóng tối chuyển vào nước Nam!
Ngước trông lên hoa Vàng tan nát.
Ngó ra khơi dạ thắt lòng son.
Còn gì duyên phận nước non,
Mẹ già ôm lấy xác con cũng rầu.
Rồi sớm mai vương sầu nắng dậy.
Cuối trời chiều chẳng thấy hùng binh.
Vàng đi bóng Đỏ khắp thành.
Ngồi đây lớp lớp những hình không tên! ...
1209. Nhớ khi xưa hai bên ném đá.
Sông núi còn hồn đã vỡ tan.
Cần Thơ, giọt lệ chứa chan,
Nguyễn, Lê* khuất bóng giang san đổi màu.
Mặt nước lặng mưa sầu khôn xiết.
Mất anh rồi nước hết tương lai.
Sao băng nào phải một Hai,*
Ngoài biên mất Vỹ* cùng ngày Phú* đi! *
Đất khóc người nam nhi chí cả.
Nước cạn nguồn vội vã cơn đau.
Mẹ già bóng ngả vườn sau,
Trước sân lệ máu khởi đầu điêu linh....
Bảo Giang