Nước Mỹ đúng là không hoàn hảo thật! Bởi vì lịch sử nước Mỹ đã ghi nhận có những thời kỳ rất đen tối, như việc người da trắng đã đối xử tàn tệ với
nô lệ da đen và nạn kỳ thị chủng tộc.
Dạo trước có thông tin, chính phủ sẽ in tờ tiền 20 mới, trên đó sẽ thay thế chân dung ông tổng thống đời thứ bảy của Hoa Kỳ bằng chân dung của
một phụ nữ Mỹ gốc Phi Châu tên Harriet Tubman. Bà từng là nô lệ da đen, thuở nhỏ bị chủ đánh đập rất dã man. Sau đó thì bà tham gia phong trào
giải cứu nô lệ và tranh đấu cho quyền bầu cử của nữ giới.
Sau khi người da đen đã thoát khỏi ách nô lệ, họ vẫn không có cuộc sống tốt hơn. Họ phải làm những công việc chân tay nặng nhọc, phục vụ cho các
gia đình da trắng, với đồng lương rẻ mạt. Trường học, khu dân cư dành cho người da trắng riêng người da đen riêng. Người da đen sống trong
nghèo khổ, vẫn bị miệt thị và thường xuyên bị đánh đập vô cớ, không có ai đứng ra bênh vực hay phân xử công bằng cho họ.
Những người xuống đường cầm biểu ngữ mang nội dung “Chống Đối Là Tốt Đẹp” để phản đối cảnh sát tại Charlotte, North Carolina đêm thứ Năm.
(Nicholas Kamm/ Getty Images)
Và lịch sử đã sang trang vào ngày 1 tháng 12, 1955, Rosa Parks, một phụ nữ da đen năm ấy 42 tuổi, leo lên một chiếc xe buýt và ngồi vào hàng ghế
phía trước, phần được ghi là dành riêng cho người da trắng. Dù được yêu cầu rời khỏi đó, Rosa vẫn không chịu đứng lên. Bà bị bắt. Khi đó, luật của
tiểu bang Alabama buộc những người da đen như bà phải ngồi ở những hàng ghế sau và lúc nào có yêu cầu đều phải nhường chỗ cho những người
da trắng. Việc bắt giữ Rosa khiến những nhà lãnh đạo cộng đồng da đen của thành phố Montgomery, quê hương bà, trong đó có Martin Luther King
Jr, nhóm họp ngay trong đêm và quyết định: người da đen sẽ tẩy chay xe buýt cho tới khi chính quyền chịu chấm dứt sự phân biệt bất công này. Họ
kiên trì đấu tranh trong 381 ngày và họ đã thắng. Tòa Án Liên Bang cuối cùng phải yêu cầu chính quyền địa phương ngưng áp dụng đạo luật phân
biệt đó.
Tuy Rosa Parks không phải là một người được ăn học nhiều, nhưng bà đã trở thành nhà hoạt động năng nổ cho nhân quyền vì cảm thấy rằng bà có
quyền được đối xử bình đẳng như những người da trắng khác. Noi gương bà, mấy năm sau, bốn học sinh da đen ở North Carolina cũng đã “ngồi lì”
trong một quầy ăn trưa dành cho người da trắng cho đến khi bị bắt. Vào thời điểm đó, tại những nơi công cộng trên khắp nước Mỹ, người da đen
không được ngồi ở nơi dành riêng cho người da trắng. Ngay lập tức, tờ New York Times cũng vào cuộc, họ ủng hộ học sinh trên toàn nước Mỹ tham
gia cuộc đấu tranh của bốn học sinh North Carolina. Và cho tới năm 1964, người da đen mới thật sự giành được quyền làm người mà gần 200 năm
trước đã được đưa vào bản Tuyên Ngôn Độc Lập của nước Mỹ.
Cũng nên biết, Tuyên Ngôn Độc Lập của nước Mỹ được soạn dựa trên nền tảng Kinh Thánh "Con người sinh ra ai cũng có quyền bình đẳng" hay nói
đúng hơn bình đẳng trước mặt Chúa. Nhưng nếu người da đen im lặng chấp nhận và mặc định kiếp nô lệ đây chính là số phận của họ. Và người da
trắng sinh ra đã được Chúa ban cho đặc quyền cai trị người da đen thì giờ này họ đã được tự do chưa?
Những người này đấu tranh vì cái gì? Vì đảng phái chính trị hay phe nhóm lợi ích nào đó? Không! Không có gì cao siêu đến như vậy đâu. Họ chỉ đòi
hỏi quyền được sống như một con người bình thường trong một xã hội tôn trọng luật pháp. Tự do và bình đẳng mà mọi người dân Mỹ đang được
hưởng là do cha ông của họ đã đấu tranh để giành lấy.
Và giờ đây, vẫn còn rất nhiều người Mỹ vẫn tiếp tục tranh đấu trước những bất công trong xã hội để nước Mỹ mỗi ngày tốt đẹp hơn. Nước Mỹ không
hoàn hảo nhưng vĩ đại vì có những con người vĩ đại, không phân biệt màu da hay sắc tộc. Chính họ đã giúp cho nước Mỹ trở thành quốc gia đáng
sống của rất nhiều người đến từ mọi nơi trên thế giới.
THỦY NGÂN