logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
phai  
#1 Đã gửi : 12/10/2016 lúc 07:13:39(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Hình như từ khi có người Việt thì đã có người Tàu rồi.

Theo sử sách Tàu thì Việt cũng từ Tàu mà ra, từ Tàu mà di cư về Nam, hoặc là người Minh là những kẻ thua cuộc, lánh nạn nhà Thanh mà ồ ạt đến Việt Nam.

Chẳng lấy làm lạ, không ở đâu là vắng bóng người Tàu, đến đỗi người ta nói: “Ở đâu có khói, thì ở đó có người Tàu!” Và ở đâu, họ cũng làm nghề buôn bán, từ lớn như một cửa hàng tạp hóa hay vải vóc, đến một xe mì gõ, một gánh chè “lục tào xá,” gánh ve chai hay một bình lạc rang. Thời thơ ấu, ở một tỉnh nhỏ miền Trung, tôi vẫn thường nghe cha mẹ nói đến việc người Tàu buôn bán ngay thẳng, không gian lận, giả dối, biết giữ chữ tín.

Người Việt Nam, tuy vì hoàn cảnh xã hội, phải sống chung với các sắc dân khác, nhưng không bỏ được tinh thần kỳ thị, có khi mình không hơn ai nhưng vẫn tỏ ra lòng khinh rẻ người khác. Tây Mỹ hay dân tộc thiểu số đều được gọi bằng “thằng,” thằng Tây, thằng Mỹ, thằng Mọi “cà lơ.” Đen thì ví là “cột nhà cháy,” trắng thì gọi là “bạch quỷ,” mũi người ta cao hơn mình thì gọi là “thằng mũi lõ.”

Đối với người Tàu dù đã sống đời trên đất Việt từ lâu, vẫn được gọi là Chú Chệt, Ba Tàu. Cứ nhìn qua các thành ngữ hay văn chương bình dân, chúng ta thấy người Việt ít có lòng tôn trọng đối với người Tàu. Nói bậy thì gọi là “nói Tiều nói Quảng,” tử tế, đàng hoàng thì bị chê là “quân tử Tàu,” nói loanh quanh thì bị cho là “vòng vo Tam Quốc,” trước sau bất nhất thì bị coi là “đầu Ngô, mình Sở,” mỉa mai hơn nữa là thành ngữ “giáo Tàu đâm Chệt…”

Tuy vậy, gần cả thế kỷ nay, lớn lên tôi chưa nghe ai nói đến chuyện ghét Tàu.

Cách đây một thế kỷ, người Tàu ở Việt Nam còn nói tiếng Tàu, giữ phong tục của họ như tục phụ nữ bó chân, đàn ông đuôi sam. Tuy có buôn bán sinh hoạt với người Việt nhưng người Tàu có hệ thống sinh hoạt cộng đồng riêng biệt chặt chẽ, như Bang, Hội, có trường học, rạp hát, đình chùa mang bản sắc Trung Hoa, các bảng hiệu, tiệm buôn mang đầy chữ Hán.

Ở trên cùng một đất nước, chịu bao nhiêu nghịch cảnh chiến tranh, bom đạn, chia lìa, tôi thấy chẳng bao giờ ghét người Tàu.

Bản sắc người Tàu ở Việt Nam phai nhạt dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa, khi chỉ một tháng sau ngày nền Cộng Hòa được thành lập, Thủ tướng đã ban hành Dụ số 10, tiếp theo sau đó là Dụ số 48 quy định về Bộ Luật quốc tịch Việt Nam. Trong đó, điều 12 ghi rõ:“tất cả những ai gốc Tàu sinh ra ở Việt Nam đều bắt buộc phải nhập Việt tịch, để được có quyền lợi và nghĩa vụ của công dân Việt Nam, hoặc nếu không chịu nhập tịch thì có thể xin hồi hương (về Đài Loan) trước ngày 31-8-1957. Điều này có nghĩa là từ đây, người Tàu cũng phải đóng góp xương máu để bảo vệ miền Nam.

Người Tàu phải Việt hóa tên họ, kể cả bí danh, trong những văn kiện chính thức. Tên hiệu các cơ sở thương mại, văn hóa, phải viết bằng Việt ngữ.

Dụ 53 chỉ định 9 nghề huyết mạch của nền kinh tế, mà ngoại kiều, hay các hội xã, công ty ngoại quốc không được hoạt động.

Phản ứng lại, các thế lực Trung Hoa trong và ngoài nước tẩy chay sản phẩm Việt Nam, và cả hàng hóa Mỹ ở Việt Nam, người Tàu ồ ạt rút hết tiền ký thác trong các ngân hàng, đồng tiền Việt Nam bị mất giá trường chứng khoán Hồng Kông, Hồng Kông từ chối nhận 40.000 tấn gạo mặc dầu đã ký hợp đồng từ trước.

Không phải riêng người Tàu ở Việt Nam, ở các nước Đông Nam Á, người Tàu ở đâu cũng dùng sức mạnh đồng tiền để thao túng thị trường, chuyên hối lộ và khuynh đảo các viên chức hành chánh tham nhũng, đóng thuế cho cả hai bên để thủ lợi và được yên thân.

Đến cuối năm 1974, người Tàu ở miền Nam kiểm soát hơn hầu hết các cơ sở sản xuất của các ngành công nghiệp thực phẩm, dệt may, hóa chất, luyện kim, điện… và gần như độc quyền thương mại, xuất nhập cảng.

Tuy vậy cuối cùng người Tàu cũng thúc thủ, dần dần đồng hóa với người Việt, nhiều người gốc Tàu nhưng không nói nổi một câu tiếng Tiều, tiếng Quảng.

Người Tàu tại Việt Nam trở thành công dân Việt, được gọi là “người Việt gốc Hoa’ từ đó cũng làm bổn phận công dân, đóng thuế, đi lính… Trong cuộc chiến chống Cộng sản họ bị động viên ra chiến trường, tuy người Tàu có nhiều “lính ma, lính kiểng” nhưng cũng cùng hoàn cảnh, không thấy ai ghét người Tàu.

Sau ngày 30 tháng 4-1975, khi Việt Cộng vào Saigon, ở Chợ Lớn là nơi tập trung Hoa Kiều, một sớm một chiều, người Tàu đã giương cờ đỏ Trung Cộng rợp trời, thời VNCH họ là Tàu Đài Loan, thời Cộng Sản vào Saigon, họ là Tàu đại lục, thì phải treo cờ Trung Cộng, hy vọng sẽ được chính quyền Bắc Kinh bao bọc.

Sợ lòng dạ Trung Cộng, và lực lượng người Tàu ở Chợ Lớn, coi như đạo quân thứ 5 và những người trong ruột con ngựa thành Troie, cuối cùng, cờ Trung Cộng phải được dẹp bỏ, người Tàu, nhất là tại Saigon, Chợ Lớn, người Tàu phải chịu chiến dịch trưng dụng tước đoạt tài sản của người giàu có, bắt bớ, cầm tù họ, mệnh danh là công cuộc “cải tạo công thương nghiệp” của những người thắng cuộc. Người Tàu cũng như người Việt ở miền Nam đã chịu ba lần đổi tiền tàn độc, vơ vét hết tài sản, trở thành trắng tay. Việt Cộng cũng dẹp hết tổ chức Bang, Hội của người Tàu. Cho đến năm 1978, khoảng 30.000 doanh nghiệp lớn nhỏ của người Tàu bị quốc hữu hóa. 250 ngàn người Hoa đã chạy sang Trung Cộng, năm 1979 qua biên giới phía Bắc chúng ta gọi sự kiện này là nạn kiều. Người Hoa bị ép buộc trở về Tàu, mặc dầu nhiều người gốc Hoa, cha ông qua đây đã nhiều đời, sinh đẻ ở đây, đã không còn liên lạc với dòng họ bên Tàu, không biết tiếng Tàu, làm sao để trở về Tàu được, nhiều người đã thất vọng, tự sát.

Trước năm 1975, chúng ta có phiền hà chuyện người Tàu thao túng kinh tế miền Nam và mua chuộc nhiều quan chức trong chính phủ, nhưng thực tế không ai thù ghét người Tàu và sau năm 1975, người Tàu cùng người Việt miền Nam đã là nạn nhân của Cộng sản Bắc Việt, họ cùng bị tù đày, phân biệt đối xử, cùng nhau xuống tàu vượt biển, nên cũng chẳng ai ghét người Tàu. Ở trong nhà tù CS, chúng tôi đã gặp nhiều người gốc Hoa thuộc diện “phục quốc,” cũng không thiếu anh em người Hoa trong quân đội, đảng phái phải chịu cảnh tù đày.

Nhưng 40 năm qua, tình hình đã thay đổi rất nhiều, Trung Cộng, một kẻ đàn anh từng ra ơn cho Việt Cộng, từ xe tăng, súng đạn đến đôi dép râu, bánh lương khô, không thể nào để cho đất nước này thoát khỏi vòng tay của chúng, thường xách mé, miệt thị Việt Nam Cộng sản là kẻ vô ơn, cần cho một bài học. Đảng Cộng sản ngày nay không đủ sức mạnh, không có sự liên kết nào có thể đương đầu, không có trí tuệ, tỏ ra hèn nhát, qụy luỵ, để mất đảo, cho thuê đất thuê rừng với giá rẻ như cho không. Đảng Cộng Sản bị Tàu Cộng lấn lướt, ngư dân bị đốt tàu, làm nhục, giới quân sự cũng bị đe dọa tránh xa vùng đất Trung Cộng chiếm cứ. Ngay cả trong hải phận của Việt Nam, người Tàu vẫn chủ động lấn lướt coi như đó là sân sau của chúng, coi dân Việt như như đứa con hư, một loại “nghịch tử” đòi phải “hồi đầu!”

Mặt khác, hàng hóa, thực phẩm Trung Cộng đầu độc cả thế giới, và đám nông dân Trung Quốc có tiền, thời mở cửa, đã gây ra một làn sóng du lịch vô văn hóa, từ cái ăn, đến cái ỉa, đã làm cho thế giới khinh miệt, coi rẻ. Người Việt trong nước và cả hải ngoại, trước tình thế này không làm sao tránh khỏi xu thế “ghét Tàu.”

Bản chất của mỗi con người từ lúc sinh ra không phải xấu, như nước từ nguồn hay nước sông biển. Xấu là vì nước đó nằm trong chai Trung Cộng hay lọ Việt Nam. Vì sao ngày nay, người ta ghét người Tàu và xem thường người Việt, câu trả lời rất đơn giản.

Ghét hay thương là chuyện của con tim và cả lý trí, nhưng hèn đến đỗi một tên Tướng cầm quân mà “so vai rụt cổ” cho rằng “Xu thế ghét Trung Quốc nguy hiểm cho dân tộc,” thì dân tộc này chắc chắn thuộc loại hèn hạ, chẳng ra gì!

Người Tàu, dưới sự phán xét của bạn, họ có đáng ghét không?

Huy Phương
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.060 giây.