logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
phai  
#1 Đã gửi : 07/03/2017 lúc 08:17:02(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
UserPostedImage
Bà Nguyễn Thị Kim Liên, mẹ anh Đinh Nguyên Kha.
Photo: vietnamhumanrightsdefenders.net

Tại Việt Nam, ngày càng có nhiều người bị nhà cầm quyền Hà Nội bắt bớ, giam cầm do cất lên tiếng nói vì chủ quyền đất nước, dân quyền và nhân quyền cũng như xã hội công bằng, tự do và dân chủ. Nỗi lòng những người mẹ có con bị vướng vào vòng lao lý như thế ra sao? Sau đây là tâm tình của hai thân mẫu mà con của họ đang chịu cảnh tù đày.
Mẹ của Đinh Nguyên Kha

Bà mẹ Nguyễn Thị Kim Liên, quê Long An, bỗng dưng được dư luận trong và ngoài nước biết đến khi cả hai người con trai của gia đình, là Đinh Nhật Uy và Đinh Nguyên Kha bị tuyên án tù hồi năm 2013 theo Điều 258 và Điều 88-Bộ luật Hình sự Việt Nam.

Là một người mẹ tảo tần nuôi dạy con với ý nguyện con cái phải trở thành công dân tốt và có trách nhiệm với quốc gia, bà Kim Liên rất đau lòng khi hai người con trai bị bắt vì tội “tuyên truyền chống nhà nước”. Một bà mẹ quê quanh quẩn nơi xó bếp, chuồng gà, ở tuổi đời xấp xỉ lục tuần mò mẫm làm quen với internet để tìm hiểu những việc các con mình làm là đúng hay sai theo pháp luật Việt Nam. Và bà Kim Liên khẳng định các con mình đã làm đúng theo những gì trong Hiến pháp quy định. Bà Kim Liên lên tiếng với Đài Á Châu Tự Do hồi trung tuần tháng 5 năm 2013, ngay sau khi Đinh Nguyên Kha bị tuyên án 8 năm tù giam:

“Theo tôi thấy bản án là sai. Tại vì tôi thấy con tôi và các bạn nó chống Trung cộng, chống tham nhũng, chứ tôi đâu thấy chống nhà nước này, chống nhân dân này đâu.”

Nỗi sầu muộn trong lòng mẹ chưa nguôi vì đứa con trai út bị tù đày khi tuổi đời còn quá trẻ thì đến cuối tháng 10 năm 2013, một lần nữa bà Kim Liên đau đớn với bản án 15 tháng tù treo mà người con trai Đinh Nhật Uy phải gánh chịu.

Không cam tâm trước các bản án nặng nề mà nhà cầm quyền Việt Nam cáo buộc đối với hai người con trai, bà Kim Liên khăn gói, bôn ba ra nước ngoài kêu gọi các chính phủ và những tổ chức phi chính phủ giúp đỡ cho tù nhân lương tâm Việt Nam, trong đó có các con của mình. Chia sẻ với quý khán thính giả RFA vào một ngày mùa đông rét mướt hồi đầu tháng 12 năm 2013, tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn, bà Kim Liên nói:
“Tôi chấp nhận sự hiểm nguy. Có thể khi trở về tôi sẽ bị tù đày, bị câu lưu hoặc gia đình tôi bị sách nhiễu vì tôi đi tìm tự do cho các đứa con tôi.”

Sau chuyến đi vận động tại Hoa Kỳ trở về, bà mẹ Nguyễn Thị Kim Liên trở thành công dân mạng, đấu tranh mạnh mẽ chống lại tình trạng tù nhân bị ngược đãi trong nhà giam. Suốt những tháng qua, mẹ của tù nhân lương tâm Đinh Nguyên Kha cùng đồng hành với con trai quyết liệt phản đối Trại giam Xuyên Mộc không đáp ứng yêu cầu chính đáng của tù nhân:

“Hồi 2-3 năm trước nó còn tập tạ được. Nó chế tạ bằng các bình nước uống, chế nước vô, buộc lại một bên 5-6 bình để tập. Từ lúc đau đến giờ là nó không tập được vậy nữa. Nó đứng lên, ngồi xuống, nhúc nhích qua lại bị đau cơ. Cơ thể của nó đau đớn lắm. Nó đòi đi khám thì đưa khám ở bệnh viện như trại tù vậy đó. Họ nói ở đây không có xét nghiệm máu tổng quát, chỉ xét nghiệm không có bị nhiễm HIV thôi. Nó đòi đưa giấy xét nghiệm cho nó coi thì họ không đưa. Từ hôm đó đến nay, chỉ bao nhiêu đó thôi mà nó cứ phản đối, đấu tranh hoài vụ đó.”

Đáp câu hỏi của Hòa Ái rằng nỗi buồn tủi, xót xa của một bà mẹ có vơi được phần nào qua tinh thần nhiệt huyết cho tổ quốc của hai người con trai được nhiều người ủng hộ mà lại bị tù tội, bà Kim Liên tâm sự:

“Hai đứa con lúc mới bị tù thì rất đau xót tại vì có 2 thằng con trai là rường cột đang phụ giúp gia đình. Nhưng mấy năm nay không buồn nữa, tại vì con trong tù vẫn mạnh mẽ, còn mạnh mẽ hơn ở ngoài nữa, nó dám đứng lên và có tiếng nói phụ giúp các anh em khác. Bây giờ thì lại rất thương xót cho mấy cháu phụ nữ mới bị bắt. Từ hôm đó đến nay cứ đau đáu trong lòng hoài, phải làm sao mà giúp đỡ cho mấy cháu gái đó. Mấy cháu gái đang bị bắt, cháu nào cũng có con nhỏ hết.”
Mẹ của Blogger Mẹ Nấm

UserPostedImage
Mẹ và hai con của blogger Mẹ Nấm, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Courtesy of basam

Một trong những phụ nữ bị bắt mà thân mẫu tù nhân lương tâm Đinh Nguyên Kha nhắc đến là Blogger Mẹ Nấm-Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Cô Như Quỳnh bị Công an tỉnh Khánh Hòa bắt giữ vào ngày 10 tháng 10 năm 2016 và bị truy tố phạm tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” theo Khoản 1 Điều 88 của Bộ luật Hình sự Việt Nam.

Kể từ ngày bị còng tay bắt đi cho đến nay, cô Như Quỳnh không được gặp gia đình. Mẹ của cô, bà Nguyễn Thị Tuyết Lan cho biết chỉ nhận được tin nhắn nhờ mẹ chuyển thuốc và một số vật dụng cá nhân vào cho cô. Tuy nhiên, trại giam không cho với lý do những thứ cô Như Quỳnh yêu cầu có bán trong trại giam. Mới đây nhất, vào hôm mùng 6 tháng 3, bà Tuyết Lan đến trại giam ở xã Phước Đồng, Thành phố Nha Trang nhờ chuyển lời thăm hỏi của gia đình đến con gái, nhưng trại giam Công an tỉnh Khánh Hòa không cho phép. Bà Tuyết Lan gặp nhân viên trực ban để hỏi vì sao việc viết thư thăm hỏi đúng theo Nghị định của Bộ Công an mà không được phép. Thân mẫu Blogger Mẹ Nấm kể lại:

“Tôi chỉ yêu cầu viết cho con tôi biết, muốn báo tin là ‘con có khỏe không và hai con của con vẫn khỏe’. Tôi chỉ yêu cầu có 2 điều đó, không có điều gì vi phạm luật pháp hay là thông tin liên lạc gì hết. Thấy tôi nói vậy thì cậu đó nói rằng ‘tôi chỉ giải thích cho bà tới đó thôi, chứ không thể giải thích hơn nữa’”.

Bà Tuyết Lan cũng cho biết sẽ viết đơn khiếu nại về vụ việc vừa nêu. Và việc khiếu nại như thế không phải là lần đầu. Bà Tuyết Lan đã quen với cảnh đi tìm con gái khi chính quyền địa phương sách nhiễu, bắt giữ Blogger Mẹ Nấm nhiều năm qua. Trong 5 tháng rồi, một nách hai cháu nhỏ, bà Tuyết Lan ngược xuôi đến trại giam xin thăm gặp con và khẩn cầu quốc tế cứu giúp con gái mình.
Nhân ngày 8 tháng 3- Ngày Quốc tế Phụ nữ, ngày Việt Nam vinh danh nữ giới, với tâm tình của một người mẹ có con bị tù tội vì lên tiếng cho nhân quyền-dân chủ, bà Nguyễn Thị Tuyết Lan nhắn gửi đến giới chức lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam rằng:

“Hãy thôi sống bằng khẩu hiệu đi. Dân tộc Việt Nam thôi sống bằng băng-rôn, khẩu hiệu mà hãy làm những điều thiết thực cho người dân. Ngày 8 tháng 3 các anh tôn vinh cái gì mà các anh bắt một người mẹ trẻ như chị Trần Thị Nga, chị Cấn Thị Thêu và con gái tôi? Vậy xã hội đó tốt đẹp ở đâu? Chúng ta đừng dùng những danh từ sáo rỗng đó nữa. Hãy làm những điều gì thiết thực và trả tự do cho con tôi vì con tôi không làm điều gì sai hết. Các anh bắt con tôi để dập đi tiếng nói nhưng những người đồng hành bước tiếp con đường hằng ngày của con tôi làm sẽ trở thành cấp số nhân và họ nhận thức đó là quyền lợi của họ.”

Những bà mẹ như bà Nguyễn Thị Kim Liên và bà Nguyễn Thị Tuyết Lan có lẽ không bao giờ được vinh danh tại các buổi lễ kỷ niệm nhân ngày Quốc tế Phụ nữ được tổ chức long trọng tại Việt Nam. Nhưng Đài RFA ghi nhận các bà mẹ quê đôn hậu này luôn được nhiều người Việt trân quý vì họ là mẹ của những người con yêu nước, thương nòi.
Theo RFA

phai  
#2 Đã gửi : 07/03/2017 lúc 08:19:33(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Những phụ nữ mong con, chờ chồng

UserPostedImage
Đinh Nhật Uy (bên trái) chụp cùng mẹ, bà Nguyễn Thị Kim Liên trong ngày xử phúc thẩm Đinh Nguyên Kha, 16.8.2013.

Ngày 8 tháng 3 năm nay, bên cạnh việc tôn vinh những người phụ nữ Việt Nam thành công trong xã hội, xin dành thời gian nhắc đến những người vợ, người mẹ đang có chồng hoặc con là tù nhân lương tâm bị chịu án tù. Họ mong đợi gì trong ngày hôm nay?

Trong thời hiện đại

Trong lịch sử nghìn năm văn hiến của Việt Nam, mặc cho một thời gian dài chế độ phong kiến trọng nam khinh nữ đè nặng lên cuộc sống của người phụ nữ, họ vẫn luôn được nhắc đến với những đức tính kiên cường, bất khuất, son sắt thuỷ chung.

Rồi qua bao năm tháng, cứ tưởng đâu hình ảnh người vợ, người mẹ tảo tần một nắng hai sương, chẳng quản đêm ngày làm “cái cò lặn lội bờ sông, gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non”, hay nàng Tô Thị phải hoá đá chờ chồng chỉ gắn liền với điển tích hay thân phận của người phụ nữ dưới chế độ xã hội phong kiến cũ. Ngày nay, hình ảnh ấy vẫn còn đâu đó trong xã hội hiện đại này.
Họ là những người vợ, người mẹ như bao người phụ nữ khác. Thế nhưng, có khác chăng, họ là vợ, là mẹ của những người tù nhân lương tâm bị bắt giữ vì lên tiếng cho nhân quyền dân chủ.

Đó là bà Nguyễn Thị Kim Liên, mẹ của tù nhân lương tâm Đinh Nguyên Kha, người đang chịu bản án 4 năm tù giam.

“Bốn năm mấy nay kể từ ngày Đinh Nguyên Kha con trai tôi bị bắt, cuộc sống của tôi chỉ gói gọn trong mảnh vườn, tự chăm lo buôn bán nông sản để nuôi con tôi. Nhờ có bà con ủng hộ tôi cũng có đủ kinh phí trang trải đi thăm tù nó.”

Đó là Linh Châu, vợ của Nguyễn Văn Oai, cũng là mẹ của một đứa trẻ sắp chào đời. Từ ngày mặc áo cô dâu đến nay được một năm, cũng có nghĩa chỉ mới một lần cô được đón nhận niềm vui trong ngày mà cả thế giới giành cho người phụ nữ. Linh Châu kể lại kỷ niệm ấy trong nụ cười hạnh phúc.

“Tôi nhớ là ngày mùng 8/3, chồng tôi dậy sớm, đi chợ và tự nấu ăn và nói những lời tốt đẹp với tôi, cũng như với mẹ anh.”

Ngày 8 tháng 3 năm nay, cô một mình với đứa con trong bụng, không biết ngày nào gặp lại chồng mình. Từ ngày Nguyễn Văn Oai bị bắt, một mình cô quán xuyến việc trong việc ngoài. Sức khoẻ của người phụ nữ đang mang thai đã đôi lần làm cho cô không đứng vững.

“Trước khi ảnh bị bắt, mọi chuyện trong gia đình ảnh lo hết. Bây giờ ảnh đi rồi thì cuộc sống cũng khó khăn. Thứ nhất là có mẹ già. Thứ hai nữa tôi cũng đang mang bầu hơn 2 tháng rồi. Tôi cũng ốm lên ốm xuống. Tính đến khi ảnh bị bắt thì tôi nhập viện cũng ba đến bốn lần rồi.”
UserPostedImage
Chị Linh Châu và anh Nguyễn Văn Oai trong ngày cưới. Photo: facebook

Thực tế cho thấy, trong xã hội Việt Nam hiện nay, không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng được biết đến ngày 8 tháng 3. Đời sống mưu sinh với những khó khăn vất vả trong cuộc sống làm cho ngày 8 tháng 3 đối với họ như “một món hàng đắt giá, xa xỉ”. Bà Nguyễn Thị Kim Liên, mẹ của tù nhân lương tâm Đinh Nguyên Kha ngập ngừng cho biết:

“Nói thiệt là từ ngày thằng Kha nó bị bắt trở về trước, tôi không biết ngày 8 tháng 3, ngày phụ nữ là ngày gì hết, chỉ lo đi làm, mần ăn sinh sống. Nhưng từ ngày thằng Kha, thằng Uy bị bắt, ngày 8 tháng 3 các anh em trên Sài Gòn về thăm tôi, tặng hoa, tặng quà tôi mới biết.”

Con đường đi đòi công lý cho chồng, cho con của những người phụ nữ này chưa bao giờ dễ dàng. Hình ảnh của bà Kim Liên, một bà mẹ từng vượt ngàn dặm đến tận trời Tây để kêu oan cho con trai mình. Câu nói “thân gái dặm trường” của người xưa bao giờ đúng hơn khi đặt lên hình ảnh của vợ luật sư Nguyễn Văn Đài, cô Vũ Minh Khánh đi gõ cửa nhiều nơi trên thế giới để vận động trả tự cho chồng mình.

Không chùn bước
Nhưng chính con đường xa vạn dặm ấy đã chứng minh những khó khăn vất vả, những bất công của nền pháp trị không thể quật ngã những người phụ nữ nhỏ bé ấy. Từ ngày Đinh Nguyên Kha chịu án, bà mẹ quê của anh là người lên tiếng mạnh mẽ chống đối những bản án oan sai, mong đòi lại công bằng cho con mình và những người yêu nước khác.

“Bốn năm mấy năm mấy nay, chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc khuất phục. Chưa bao giờ! Chừng nào có độc lập tự do trong nước Việt Nam này tôi mới ngừng bước chân đi tìm công bằng công lý cho con tôi nói và cho người Việt Nam nói chung.”
Vợ của Nguyễn Văn Oai cũng chưa bao giờ nhục chí:

“Nói về chữ nản lòng thì tôi chưa bao giờ nản lòng, nhưng có đôi lúc vào thăm nuôi chồng, đường xá xa xôi mà tôi thì đang mang bầu, người mệt, đi vào chính quyền không cho gặp anh, nên đôi lúc tôi cảm thấy buồn. Nhưng được mọi người xung quanh yêu thương, giúp đỡ và tin tưởng chồng tôi làm việc tốt, đã động viên tôi rất nhiều nên tôi có thêm ý chí để mà động viên anh, ủng hộ anh trong công việc đi đòi tự do công lý cho đất nước của mình.”

Còn rất nhiều những người vợ, người mẹ khác, mà lẽ ra, họ phải được đón nhận những đoá hoa tươi thắm, những cái ôm xiết chặt để bày tỏ lòng thương yêu từ người chồng của mình, từ những cậu con trai của mình trong ngày 8 tháng 3. Thế nhưng, với xã hội hiện tại, họ phải chấp nhận quay trở lại với “thân cò lặn lội” hoặc phải làm "nàng Tô Thị chờ chồng", không biết ngày nào được gặp lại.

Người chúng tôi nói đến là chị Kim Thoa, vợ của tù nhân lương tâm Trần Huỳnh Duy Thức. Tuy không góp mặt được trong bài phóng sự này, nhưng chị đã chia sẻ với chúng tôi, chị biết thời gian chồng mình phải chịu án còn rất dài. Và ai trong hoàn cảnh này cũng đều phải cố gắng, cố gắng thật nhiều. Nói về những người phụ nữ đồng cảnh ngộ khác, chị cho biết hoàn cảnh của ba mẹ con chị còn may mắn hơn nhiều gia đình có người thân bị giam cầm.

Mơ ước
Tuy không biết đến bao giờ có ngay đoàn viên, nhưng như bao cô gái trẻ khác, Linh Châu cũng mơ ước những ước mơ rất đỗi đời thường trong ngày 8 tháng 3:

“Tôi cũng như bao người phụ nữ khác trên thế giới này, tôi cũng ước rằng được đón một ngày 8 tháng 3 bên cạnh chồng, được chồng nói những lời chúc tốt đẹp, được chồng chăm sóc, lo lắng trong ngày này….”

Mẹ của Đinh Nguyên Kha không mong gì hơn được nhìn thấy con mình và những tù nhân lương tâm khác được tự do. Cũng có cùng chia sẻ như vợ của ông Trần Huỳnh Duy Thức, bà Kim Liên tự nhủ còn rất nhiều những người vợ, người mẹ khác đang chịu vất vả, khó khăn hơn bà nghìn lần trong xã hội hiện nay.

Xin được tri ân những người vợ, người mẹ ấy, họ là người đã và đang nối tiếp lịch sử kiên cường bất khuất của những nữ anh hùng đất Việt.
Theo RFA
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2025, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.145 giây.