Một đêm mưa dĩ vãng, tôi mệt mỏi rời khỏi quán nhậu tới giờ đóng cửa. Tiếng giày cao gót trên hành lang tối không đủ gây chú ý cho tôi, nhưng nhờ ánh đèn từ bãi đậu xe hắt vào vũng tối đã giúp tôi nhìn ra em đang cầm chiếc dù đứng đợi tôi. Nửa đêm khác ngoài cửa sổ, tiếng gió mưa làm gẫy cành, nhánh cây bên hè, em kéo chăn đắp lại cho tôi thật đầm ấm trong bóng đêm như mẹ tôi vẫn làm thế khi tôi còn nhỏ. Sáng nọ tôi thức dậy, trên bàn bếp có ly cà phê đầu ngày còn ấm, cái note nhỏ em ghi: Chúc anh ngày tốt lành. Trang viết sáng sớm nay tôi đọc, “khi yêu, người ta dũng cảm đến không ngờ, nhờ thế mà vượt qua được tất cả…” Chắc em viết đêm qua, vì vừa mới post lên trang nhà của chúng tôi trước khi em rời đi…
Những chuyện em kể luôn cuốn hút tôi như thuở bé đọc “Dế mèn phiêu lưu ký”. Đầu óc tôi hết mụ muội với cơm áo gạo tiền, mà bay thẳng vào những giấc mơ đã nhạt phai năm tháng.
… Đêm qua có chú vẹt đã sống cùng cô gái nhiều năm. Tuổi thọ của chú không bằng người nên chú tạ thế trong gió mưa đêm qua. Lời cuối cùng vẹt nói với cô gái, “Cô hãy sống tốt đẹp như chính cô nhé! Cô là mối bận tâm duy nhất trong cuộc đời tôi. Xin cô hãy sống cho thật hạnh phúc khi tôi không thể bận tâm hơn nữa về cô được.”
Tôi rất hạnh phúc khi hồi tưởng lại bức tranh ở garage sale, bán chỉ có 25 xu. Tôi mua không trả giá, nên người bán tặng không cho tôi luôn. Vì ngoài hai chúng tôi, lớp lớp người ghé qua buổi bán garage sale có để mắt tới bức tranh cô bé ngồi học đàn với con mèo con chăm chú lắng nghe đâu… Khách mua garage sale không ai mù màu sắc cả, nhưng lại chẳng ai đọc ra ngôn ngữ của hội họa tha thiết như tình yêu vậy! Con mèo con làm sao hiểu được âm nhạc, nhưng nó thấu nỗi cô đơn của cô bé nên nán lại những trò vui của mèo con. Bầu bạn vô điều kiện mới là sự quan tâm thực sự của tình cảm, là không để cho những người hiểu nhau phải một mình bao giờ, nhất là những lúc nỗi cô đơn trong lòng tự trào ra mắt môi… Nhờ vậy, tôi có cô bạn luôn xuất hiện đúng lúc tôi cô đơn nhất như đêm mưa bước ra khỏi quán nhậu một mình.
Cô lại thường kể cho tôi nghe những chuyện vui đến chảy nước mắt, quên hết hiện tại, để cùng nhau ta bà về cõi ngụ ngôn, cổ tích thật xa đời thường, và thường xa đời người. Tôi thích chuyện “Cô bé trọc đầu” nhất. “Hồi em còn nhỏ. Mẹ em bị ung thư nên tóc rụng hết. Cứ mỗi khi mẹ em khỏe được là cầm cây lược, và chải tóc cho em. Em không biết làm cách nào để cho mẹ em đừng khóc… Cuối cùng là em tự cạo đầu em đến trọc lóc như mẹ…”
Thế là tôi đi lấy cái máy ảnh nhà nghề của tôi ra ngay, chụp ngay một bức chân dung thật gợi cảm của cô bạn. Tôi nhào vô phòng làm việc, mở máy, mở đèn… tôi photoshop hết tóc vì không thể hình dung ra gương mặt bạn tôi không có tóc sẽ ra sao? Tiếng cô ấy sau lưng tôi…, đưa nhau vào cổ tích: “Em đi học bị bạn bè chọc quê, nhưng em không quê, không khóc vì em tin là mình làm đúng thì sao phải khóc, phải quê!
Chiều hôm đó ba em đón ở trường. Em chui vô xe của ba, em tưởng em lộn xe người khác vì ba em cũng đã trọc đầu, nụ cười rạng rỡ nhất mà em thấy ba em cười. Và lời ba thì ở lại trong em mãi mãi… Ba ủng hộ con. Ba biết hôm nay con đi học thể nào cũng bị bạn chọc quê phải không? Nhưng con gái của ba không quê, không khóc, đúng không? Trưa nay ba không ăn trưa mà dùng giờ ăn trưa để đi cạo đầu. Ba quyết định ủng hộ con vì con còn nhỏ mà đã biết sống tử tế với người mình thương yêu. Cảm ơn con dạy ba…”
Tôi biết ơn người đang đứng sau lưng tôi, ơn hai bàn tay đang giữ lấy tim tôi. Khi cả thế giới bỏ rơi tôi thì cô lại nhặt lấy tình cảm cùn mòn đến khô máu trong tôi. Tôi hiểu ra đời này không cần phải nghe đạo lý của ai hơn đạo lý có sẵn trong mỗi tâm hồn là không cân nhắc thiệt hơn, đúng hay sai do lòng người quyết định vì tự nhiên không có sai hay đúng. Trật tự của vũ trụ này là sai hay đúng tùy thời đại nên thời đại thay đổi còn trật tự của vũ trụ vẫn vậy. Không cần ai phải nói với tôi: làm như thế là đúng hay sai, có lợi hay hại… Tôi cảm nhận niềm hạnh phúc trong cái ôm nhẹ nhàng từ đằng sau như lời thì thầm của mùa xuân với nắng mới, “em sẽ có mặt, cả dám đánh nhau với cô đơn để bảo vệ anh. Vì em biết anh sợ kẻ thù đó nhất.”
Tôi như con cóc rớt xuống giếng, đồng loại của tôi chỉ toàn cóc tò mò, tọc mạch, vài cóc tử tế hơn thì đến giếng chia buồn với tôi, cóc lạ lại muốn nghe lời trăng trối của tôi sớm khi tôi chưa đói khát đến mất lý trí. Chỉ cóc tiên kiên trì đợi tôi trên thành giếng vì không bỏ anh một mình nên tôi đã nghĩ ra được cách bám từng viên gạch giếng mà lên. Tôi hiểu ra đời này thật nhiều người thích tôi vì dễ gởi sang tôi những tâm sự muộn phiền của họ. Nhưng khi tôi đối mặt với tử sinh, người xua đuổi ý thức cùng đường, tuyệt vọng dưới giếng sâu của tôi chỉ đơn giản là kiên trì ngồi đợi tôi trên thành giếng với niềm tin, hy vọng, và lòng chân thành đặt hết vào tôi.
Đó là cô bé vẫn đợi người phu đẩy xe ba bánh đi thâu gom rác mỗi sáng trong con hẻm nhỏ ở Sài gòn. Cô tặng bà cái bánh, trái chuối, hay miếng mứt trong phần ăn sáng của mình mỗi ngày trước khi đi học. Người đàn bà nghèo khổ kia đã quên khổ thân, hèn mọn nghề nghiệp để biết cười mỗi sáng như mặt trời mọc khi thấy cô bé đợi mình. Thì ra bản chất cuộc sống là vắt kiệt sức lực mọi người, vùi giập tiếng cười để nước mắt tuôn rơi, nhưng trong con hẻm nhỏ có tình yêu lớn của cô bé nhỏ đã lặng lẽ chờ đợi người kéo xe rác mỗi sáng để tặng bà chút quà thể hiện lòng biết ơn, sự kính trọng, làm cho mệt mỏi của người kéo xe rác tan biến, quên đi tự ti mặc cảm đeo bám phút giây để nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời mọc mỗi sáng trong con hẻm đời thường luôn thiếu vắng sẻ chia…
Cảm ơn em đã cho tôi biết trên thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp, rất nhiều người yêu quý nhau lặng lẽ đến không ngờ. Nên đừng bao giờ thất vọng. Cuộc sống luôn ấm áp với hy vọng bất tận cho dù cuộc đời không ngừng cáo biệt, chia tay, thì hạnh phúc tôi đi là niềm tin bất tận trong em chờ đợi…
Cảm ơn em đã nói với tôi không một lời nào nên tôi dễ hiểu hơn nghe thuyết pháp: Con người càng sống lâu, tâm khó sinh tình mà lại dễ sinh sự, so đo được mất, nên không còn để ý tới xung quanh. Hãy quý trọng người bên cạnh mình vì họ cũng không mong muốn điều gì hơn là được đối xử tốt với mình, ở bên cạnh nhau giây lát trong đời phù du thì có gì đáng tiếc. Đó là lương thiện. Có gì phải xuýt xoa khi thấy nhau té ngã, một cánh tay vươn ra, một miếng bông gòn giả nhân giả nghĩa… sự quan tâm đích thực là mặt mày không biến sắc khi thấy nhau té ngã thì mới vực được nhau đứng lên. Vì thực tế không ai có nhiều thứ, nên khi người khác cần đến, càng ít người dám đưa tất cả những thứ ta có cho nhau…
Tôi nhìn bức vẽ đứa bé gái nghèo khổ ở vùng Trung đông, sau lưng nó là bối cảnh chiến tranh với những cột khói hình nấm đang vươn lên trời cao. Con bé chân trần, ngồi ở lề đường một mình. Nó chỉ có mỗi khăn choàng, thì lại quấn cho con mèo mà nó đang ôm trong lòng.
Bức tranh trong mắt tôi là người có cả gia tài, danh tiếng, sự nghiệp mà nhiều người ham muốn. Còn điều tôi muốn là được sống với người vẽ bức tranh ấy. Bởi bức vẽ cho tôi hàm chứa đủ đầy ngôn ngữ của tình yêu là những thứ nhặt nhạnh được trong hành trình làm người chỉ là người làm của tình yêu. Đứa bé rách rưới kia mới là người giàu có nhất…
Phan