Một căn nhà, người nhìn phía trước nói rằng đẹp, người nhìn phía sau nói không
đẹp. Cả hai người đều nói lên sự thật, thấy sao nói vậy. Giả như hai người này cãi
nhau um sùm và đi đến đánh đấm lẫn nhau chỉ vì người nào cũng muốn người kia
phải nhìn nhận về căn nhà giống như mình thì đúng là… tâm lý hai người này có
vấn đề!
Bất kỳ ai cũng có lúc thế này lúc thế kia, tốt nhiều với người này tốt ít với người kia,
khi làm nghề này lúc làm nghề khác, v.v… đó là chuyện thường. Kẻ được người đó
ưu đãi thì nói người ấy tốt, còn kẻ bị bạc đãi thì nói người ấy xấu. Nhận thức khác
nhau giữa người này với người kia, thậm chí mâu thuẫn hay ngược lại nhau về
cùng một người là chuyện hết sức bình thường. Do đó, không phải vì khác nhau,
mâu thuẫn nhau hay nghịch lại nhau mà có thể kết luận rằng nếu nhận thức này
đúng thì nhận thức kia phải sai.
Cũng vậy, đối với một sự việc, một biến cố, một nhân vật hay một triều đại trong
lịch sử, mỗi người đều nhìn từ vị trí của mình, nghĩa là từ nhiều góc độ khác nhau,
đương nhiên mỗi người nhận định mỗi khác, chẳng mấy ai giống nhau. Cãi nhau
chí chóe, thậm chí chửi nhau, mạt sát nhau chỉ vì nhận định khác nhau và muốn
người khác cũng phải nhìn nhận sự việc giống như mình thì… có khác gì hai người
trong câu chuyện căn nhà ở trên.
Qua những email qua lại trên các diễn đàn Internet, ta thấy trong hàng ngũ đấu
tranh chống cộng hiện nay đang xảy ra những chuyện tương tự đe dọa sự đoàn
kết trong tập thể đấu tranh chống cộng. Chẳng hạn đối với nền Đệ Nhất Cộng Hòa
tại Việt Nam, nhiều người cho rằng đó là thời Việt Nam rất hưng thịnh so với những
nước chung quanh, và Tổng Thống Ngô Đình Diệm là một người lãnh đạo tốt, thật
sự yêu nước. Nhưng cũng có nhiều người cho rằng ông là một nhà độc tài, đàn áp
Phật giáo, v.v. Hay đối với việc tự thiêu của Hòa Thượng Thích Quảng Đức, nhiều
người tôn vinh ông như một vị bồ tát xả thân vì đạo pháp, vì công lý, chính nghĩa.
Nhưng cũng có những người cho việc tự thiêu đó là có bàn tay của cộng sản…
Còn rất nhiều chuyện tương tự: cùng một sự việc, cùng một con người, nhưng kẻ
bênh người chống, người thì hoan hô, ủng hộ, kẻ thì đả đảo, miệt thị… Ai cũng
đều thấy mình có lý, và cho lẽ phải ở về phía mình.
Điều đáng buồn là những người nhìn sự việc cách khác nhau và trái ngược nhau
ấy lại đánh phá, mạt sát nhau, tạo nên tình trạng chia rẽ giữa hàng ngũ đấu tranh
chống cộng lúc này đang cần đoàn kết hơn bao giờ hết (*).
Chuyện đoàn kết, đối với người Việt, sao khó quá đi mất!? Còn chuyện chia rẽ,
sao lại dễ dàng đến thế!? Quả là khó hiểu! Chỉ cần một lý do cỏn con cũng đủ làm
người ta chia rẽ nhau, không liên kết được với nhau. Chẳng hạn khi ông A, bà B
không ưa nhau, chống nhau và coi nhau như kẻ thù, thì ai chơi thân với ông A hoặc
đồng quan điểm với ông A là cũng bị bà B thù ghét, hay ít ra không thể giao tiếp
hay liên kết được. Thái độ của ông A cũng chẳng khác gì bà B đối với những ai
thân thiết hay đồng lập trường với bà B. Dễ ghét nhau, dễ nghĩ không tốt cho nhau
như thế thì khó đoàn kết là phải rồi? Thái độ này sao giống cộng sản quá!
Có những người lúc nào cũng tỏ ra quyết chí lật đổ chế độ cộng sản, phải tiêu diệt
cộng sản với bất cứ giá nào, ai lừng khừng, không tỏ thái độ dứt khoát như họ đối
với cộng sản liền bị họ chụp mũ thân cộng, muốn hòa hợp hòa giải với cộng sản,
và bị họ tẩy chay, coi là kẻ thù, là kẻ không cùng chiến tuyến với họ. Cứ như thế
làm sao đoàn kết được?
Cha ông ta có câu: “Đóng thuyền mà không xẻ ván”. Tổ tiên người Mỹ cũng có
câu: “You can’t make bricks without straw” (Bạn không thể làm gạch mà không cần
rơm) (**). Những câu ấy có ý nói đến những người muốn làm một việc mà không
chịu sử dụng những phương tiện cần thiết để làm việc ấy. Chúng ta phải nói thế
nào về người muốn đóng thuyền mà không chịu xẻ ván? Muốn viết mà không chịu
cầm bút? Muốn mua xe đắt tiền mà không chịu bỏ tiền ra mua? Có thật là họ muốn
như thế không, hay chỉ nói thế mà không phải thế?
Cũng vậy, chúng ta phải nói thế nào về những người muốn lật đổ cộng sản nhưng
lại không cần đến lực lượng? Hoặc muốn có lực lượng mà không chịu liên kết với
ai? Hay phải nói thế nào về những người chỉ chấp nhận liên kết với những ai cùng
chống cộng theo cách của họ? Cùng chống cộng theo cách của họ được bao
nhiêu người? Bấy nhiêu người đã đủ mạnh để lật đổ cộng sản chưa? Quyết lật đổ
cộng sản mà sao lại cứ làm cho lực lượng của mình ngày càng ít người đi? – Có
phải họ nói chống cộng chỉ là để đùa cho vui chăng?
Phải chăng họ nghĩ rằng chỉ cần một nhóm nhỏ quyết tâm lật đổ chế độ cộng sản,
chỉ cần chửi cộng sản hết cỡ như họ là chế độ ấy sẽ sụp đổ, không cần phải liên
kết với ai để có sức mạnh? Họ có khác gì kẻ muốn ra trận, muốn chiến thắng,
nhưng lại không thèm mang võ khí theo? Có thật là họ muốn chiến đấu và chiến
thắng không, hay chỉ nói giỡn chơi cho vui cửa vui nhà?
Những kẻ thường gây chia rẽ, thích hạ uy tín những người cùng chiến tuyến, không
tìm cách liên kết với những người cùng chí hướng, họ có chống cộng thật không?
Những kẻ chuyên chụp mũ những người có quan điểm chống cộng khác với mình
là “chống cộng cuội”, là thân cộng, là cộng sản nằm vùng… họ là ai? Nếu thật sự
chống cộng thì đâu có thái độ như thế được?!
Trong lịch sử Việt đã có những bài học hết sức thâm thúy và đặc sắc về việc liên
kết chống giặc. Chẳng hạn chuyện Đức Trần Hưng Đạo. Ông có mối thù không đội
trời chung với Trần Thủ Độ vì ông này đã ép vua Thái Tông cướp mẹ mình là Công
chúa Thuận Thiên làm vợ, lại còn muốn giết cha mình là Trần Liễu. Nhưng khi giặc
Nguyên tới, trước hiểm họa chung của đất nước, ông đã dẹp bỏ mối thù (mà cha
ông trước khi chết đã trăn trối cho ông phải trả) để liên kết với chính kẻ thù của
mình là Trần Thủ Độ cùng chống giặc. Qua sự việc đó, chúng ta mới chắc chắn
Trần Hưng Đạo là người thật sự yêu nước, thật sự muốn chống giặc. Nếu ông
không chấp nhận liên với kẻ thù riêng để chống kẻ thù chung thì ngày nay chúng ta
đâu suy tôn ông là anh hùng dân tộc, là người sẵn sàng quên mình vì đất nước?
Có tấm gương sáng và bài học quý giá như thế về liên kết, tại sao ta không áp
dụng vào cuộc đấu tranh hiện nay? Nhất là khi dân tộc mình đang bên bờ vực thẳm
có thể bị Trung cộng biến thành một quận huyện của chúng với sự tiếp tay của bè
lũ CSVN như hiện nay? Trước tình trạng điêu linh của đất nước với thù trong lẫn
giặc ngoài, tại sao ta lại không noi gương cha ông mình, sẵn sàng dẹp bỏ những
hận thù riêng tư, những bực tức nhỏ nhoi, những bất đồng quan điểm để liên kết
lại với nhau thành sức mạnh? Hay chúng ta đã quên mất lịch sử oai hùng của dân
tộc mình rồi? Hay chúng ta nghĩ rằng không cần sức mạnh, không cần đoàn kết
vẫn có thể thắng được Cộng sản, cả Trung cộng lẫn Việt cộng? Chúng ta có phép
lạ chăng?
Đang lúc chúng ta cần đoàn kết để chống CSVN và Trung cộng, đang lúc nước
nhà điêu linh đến tột cùng, thế mà chúng ta lại đi chống nhau chỉ vì không đồng
quan điểm về một vài nhân vật lịch sử đã thuộc về quá khứ! Cộng sản chỉ mong
chúng ta làm như vậy và đã tìm cách để xui giục chúng ta làm như vậy!
Qua những thông tin trên mạng Internet, chúng ta biết các tôn giáo ở trong nước
đang liên kết lại với nhau để cùng đấu tranh. Nhưng các tôn giáo ở hải ngoại thì…
Dường như qua sự kiện kỷ niệm 50 năm nền Đệ nhất Cộng Hòa bị sụp đổ, và kỷ
niệm 50 năm HT Thích Quảng Đức tự thiêu, bọn cộng sản nằm vùng đang tìm
cách “đâm bị thóc, thọc bị gạo”, gây chia rẽ giữa các tôn giáo, làm cho các tôn
giáo nghi ngờ hận thù nhau? Chúng đang kích động lòng yêu tôn giáo mình nơi các
tín đồ đạo này để chống lại những tín đồ đạo khác. Muốn thế, chúng cố tìm cách
chứng minh tôn giáo này đã hay đang làm hại tôn giáo kia. Liệu các tôn giáo ở hải
ngoại có nhận thức được âm mưu của bọn cộng sản nằm vùng này không? Có
tránh được cạm bẫy của chúng để cùng liên kết với nhau như những tôn giáo trong
nước không?
Trước những nhân vật lịch sử, những biến cố lịch sử, mỗi người đều có quyền
nhận định, đánh giá, hoặc yêu ghét tùy theo cách mỗi người tiếp cận với những sự
việc ấy. Chắc chắn nhận thức của mỗi người phải khác nhau, có khi ngược hẳn
nhau… Nhưng đừng vì quan điểm khác biệt nhau hay vì nhận thức trái ngược nhau
mà chúng ta lại kèn cựa nhau, chê bai đả kích nhau, để rồi không liên kết được với
nhau.
Thiết tưởng về những nhân vật lịch sử, những biến cố lịch sử, chúng ta mới chỉ có
được những cái nhìn manh mún, vụn vặt, thấy mặt này mà không thấy được mặt
kia, chưa đủ dữ liệu và chưa đứng xa đủ để có thể nhìn sự việc một cách tổng thể.
Vì thế việc phán quyết những nhân vật lịch sử có công hay có tội ngoài khả năng
của chúng ta mà cũng chưa phải là việc của chúng ta. Hãy nhường việc phán quyết
ấy cho lịch sử. Lịch sử sau này sẽ nhận định và phê phán một cách trung thực hơn,
khách quan hơn… Tranh luận hơn thua về phương diện này chẳng khác gì hai kẻ
trọc đầu giành nhau cái lược… Kẻ không giành được thì bực bội, mà người giành
được cũng chẳng lợi lộc gì. Có điều cả hai đều bị u đầu sứt trán và làm cớ cho
những người hiểu biết chê cười! Kẻ có lợi là kẻ quăng cái lược vào cho hai người
tranh giành, đánh lộn nhau!
Trước tình trạng nguy khốn hiện nay của đất nước, chúng ta dù trong hay ngoài
nước, hãy tập trung vào việc đoàn kết để cứu nước! Hãy bắt chước Đức Trần
Hưng Đạo dẹp bỏ mọi hận thù riêng tư, mọi dị biệt trong quan điểm để cùng ngồi
lại với nhau, cùng làm chung với nhau những việc mà chúng ta vẫn làm thay vì làm
riêng rẽ mạnh ai nấy làm.
Tuyệt đối không chửi nhau, không đánh phá nhau, không làm gì gây chia rẽ, gây
mất hòa khí. Vì cái hại gây ra do chia rẽ luôn luôn lớn gấp bội cái hại do sự khác
biệt nhau, hay do những lầm lỗi vì nhận thức chưa đúng của những người cùng
chiến tuyến với mình.
Có như thế chúng ta mới là người thật sự yêu nước, thật sự chống cộng! Bằng
không, việc yêu nước hay chống cộng của chúng ta chỉ là… đùa giỡn cho vui vậy
thôi!
© Người Việt Thầm Lặng (Danchimviet)
___________________
(*) Quan niệm “chân lý chỉ có một” hay “sự vật chỉ có một mặt” khiến người nào
nghĩ mình là đúng bèn cho kẻ nghĩ khác mình là sai. Thực ra câu “chân lý chỉ có
một” chỉ đúng cho Chân Lý Tuyệt Đối, là điều không thuộc về thế giới hiện tượng
này. Còn thứ chân lý được sử dụng trong ngôn ngữ để diễn tả những thực tại
tương đối thì không chỉ có một. Với quan niệm thực tại nhiều mặt và thường thay
đổi, thì hai điều ngược lại nhau hay mâu thuẫn nhau vẫn có thể cùng đúng. Khi tờ
giấy có mặt trắng mặt đen thì ai nói nó trắng cũng đúng, mà người nói nó đen cũng
đâu có sai. Hôm qua người nói vật này là quả trứng, hôm sau người khác lại nói đó
là con gà, tuy nói khác hẳn nhau nhưng cả hai đều nói đúng sự thật.
(**) Ngày xưa, khi chưa biết làm gạch nung, người ta làm gạch bằng đất sét trộn
với rơm để gạch khó bị bể vụn. Thời xưa làm gạch mà không dùng rơm thì tương
tự như thời nay đổ bê-tông mà không dùng cốt thép!