logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 16/10/2018 lúc 08:22:49(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 23,689

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
UserPostedImage
Hơn 69.000 người ký kiến nghị đòi quốc hội Việt Nam hoãn thi hành Luật An ninh mạng, 16/10/2018

Lo ngại về thông tin cá nhân có nguy cơ bị xâm phạm nghiêm trọng, hàng chục ngàn người Việt Nam vừa ký tên và đang vận động những người khác tham gia ký một kiến nghị trên internet kêu gọi quốc hội hoãn thi hành Luật An ninh mạng.
Tính đến tối 16/10, lượng chữ ký vào kiến nghị đang tiến dần đến con số 70.000. Bản kiến nghị đăng trên trang change.org, mở đầu với hàng tít “Dự thảo nghị định về Luật An ninh mạng: Đặc biệt xâm phạm không gian riêng tư”.
Change.org, diễn đàn do một tổ chức phi lơi nhuận Mỹ điều hành, cho phép bất kỳ ai ở bất cứ đâu có thể phát động một chiến dịch hành động xã hội trên internet.
Bản kiến nghị được đăng lên hôm 13/10, ít ngày sau khi nội dung dự thảo nghị định được chia sẻ một cách không chính thức trên mạng và thu hút sự chú ý đặc biệt của giới hoạt động và phản biện xã hội vào chương 5 của dự thảo.
Theo bản kiến nghị, có hai điểm “cực kỳ nghiêm trọng” cần lưu ý trong dự thảo nghị định.
Điểm thứ nhất là các doanh nghiệp kinh doanh dịch vụ internet phải lưu trữ dữ liệu người dùng và cung cấp theo yêu cầu từ Cục An ninh mạng, Bộ Công an.
Dữ liệu đó gồm thông tin cá nhân, kể cả số thẻ tín dụng, hồ sơ y tế, hồ sơ tài chính, quan điểm chính trị; dữ liệu do cá nhân tạo ra như nội dung tương tác, thông tin tải lên; và dữ liệu về mối quan hệ của cá nhân.
Thứ hai, các doanh nghiệp kinh doanh dịch vụ internet phải lưu trữ thông tin trong suốt thời gian hoạt động hoặc đến khi không còn cung cấp dịch vụ. Bản kiến nghị cho rằng điều này “tạo nên gánh nặng lớn” về kinh tế cho doanh nghiệp, đặc biệt với các nhóm khởi nghiệp.
Tiến sĩ Nguyễn Quang A, một nhà hoạt động nổi tiếng có nhiều ảnh hưởng, chia sẻ thêm với VOA về lý do phải phản đối dự thảo nghị định về thực thi Luật An ninh mạng:
“Nó vi phạm nghiêm trọng quyền con người của tất cả các cá nhân sử dụng internet ở Việt Nam. Nó sẽ có khả năng gây phiền hà rất lớn cho các doanh nghiệp. Và một điểm mà nhiều người không nhắc đến là nguy cơ tiềm ẩn của nghị định này đến cái gọi là an ninh quốc gia thật sự mà nước nào cũng phải bảo vệ”.
Từng là chuyên gia phần mềm, tiến sĩ Quang A phân tích rằng dự thảo nghị định trao “sự tập trung cao độ quyền lực” vào tay Cục trưởng Cục An ninh mạng, song với “khả năng hạn chế của họ về mọi mặt”, kể cả về phần mềm và phần cứng, điều đó tiềm ẩn “một rủi ro cho an ninh quốc gia” rất lớn.
Ông nói thêm rằng với một sự tập trung cao độ như thế, nhiều thế lực trên thế giới có thể tấn công nhằm đánh cắp dữ liệu của Việt Nam một cách dễ dàng, và đó là “một gót chân Asin của hệ thống gọi là ‘quản lý an ninh mạng’ này”.
Trong một bài viết dài trên trang cá nhân mà tác giả đồng ý để VOA trích dẫn, kỹ sư Dương Ngọc Thái, một chuyên gia công nghệ thông tin nổi tiếng hiện làm việc ở Mỹ, cũng chỉ ra một số nguy cơ một khi nghị định được ban hành.
Theo ông Thái, việc Bộ Công an tuyên bố sẽ xây dựng trung tâm dữ liệu để tiếp nhận dữ liệu mà họ yêu cầu các công ty cung cấp cũng đồng nghĩa là toàn bộ dữ liệu của người Việt Nam sẽ được lưu ở một chỗ duy nhất. Nhưng làm như vậy sẽ tạo thành một “mục tiêu béo bở” cho giới tội phạm chuyên nghiệp hoặc lực lượng tình báo mạng của các quốc gia khác, ông đưa ra cảnh báo.
Ngoài ra, theo kỹ sư Thái, khi toàn bộ dữ liệu không chỉ của người dân, mà của cả lãnh đạo cấp cao và toàn bộ hệ thống chính trị, nằm trong tầm kiểm soát của Cục An ninh mạng, điều này được ông so sánh với “viễn cảnh u tối như Đông Đức năm 1984” và ông đặt ra câu hỏi “ai còn muốn đến Việt Nam sống và làm việc?”
UserPostedImage
Phong trào bất tuân Luật An ninh mạng bắt đầu từ khi luật được thông qua hồi tháng 6/2018
Luật An ninh mạng, dù được thông qua hồi tháng 6/2018 và sẽ có hiệu lực từ ngày 1/1/2019, luôn bị nhiều giới trong nước phản đối và một số tổ chức nước ngoài, trong đó có Mỹ, chỉ trích trong suốt quá trình luật này được soạn thảo và ra đời.
Dự thảo nghị định đi vào chi tiết của việc thực thi luật càng thổi bùng lên sự phản đối vì nhiều người cho rằng các quy định trong dự thảo còn “khắt khe”, “tăm tối” hơn cả luật.
Trong những ngày gần đây, nhiều người sử dụng mạng xã hội viện dẫn Hiến pháp 2013 của Việt Nam và đặt câu hỏi liệu Luật An ninh mạng có vi hiến.
Điều 21 trong Hiến pháp quy định rằng mọi người “có quyền bất khả xâm phạm về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân và bí mật gia đình”, thông tin về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân, bí mật gia đình “được pháp luật bảo đảm an toàn”, và mọi người có quyền “bí mật thư tín, điện thoại, điện tín và các hình thức trao đổi thông tin riêng tư khác”.
Trên trang Facebook cá nhân, bà Phạm Đoan Trang, tác giả sách “Chính trị bình dân” không được lưu hành chính thức ở Việt Nam, đưa ra nhận định rằng bản chất của Luật An ninh mạng là “mở đường cho Tàu cộng [Trung Quốc] vào chiếm cứ không gian mạng ở Việt Nam”. Bà gọi nó là “một đạo luật bán nước, dâng chủ quyền” cho Trung Quốc.
Trong cùng bài viết, bà Trang đề cập đến hai vấn đề thu hút được nhiều quan tâm của người Việt trong nhiều tháng gần đây là dự luật về đặc khu kinh tế, và quy định cho phép thực hiện giao dịch bằng đồng Nhân dân tệ của Trung Quốc ở một số tỉnh của Việt Nam giáp biên giới với nước láng giềng phương bắc.
Nhà hoạt động nữ được một tổ chức ở Séc trao giải thưởng nhân quyền đầu năm nay xem hai động thái kể trên cũng là hành vi “dâng” hoặc “nhân nhượng chủ quyền cho Tàu”.
Bà Trang nêu lên quan điểm rằng: “Nếu là người yêu nước Việt, bạn CÓ NGHĨA VỤ KHÔNG CHẤP HÀNH các thể loại luật bán nước nói trên”.
Kiến nghị trên trang change.org về Luật An ninh mạng và dự thảo nghị định liên quan kêu gọi mọi người “không thể im lặng trước một nghị định đặc biệt xâm phạm không gian riêng tư, càng không thể dửng dưng trước một luật bóp nghẹt tự do ngôn luận”.
Chung tiếng nói với bản kiến nghị, giáo sư tiến sĩ Trần Xuân Hoài, người cũng là nhà văn với bút danh Trần Gia Ninh, viết trên Facebook cá nhân rằng “phải hợp lực có những tiếng nói mạnh mẽ, tập trung, có lý, có tình” và “muộn còn hơn không” bởi “ngồi yên, câm lặng chấp nhận là tự hại mình”.
Theo VOA
song  
#2 Đã gửi : 16/10/2018 lúc 08:25:07(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 23,689

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
1/1/2019: Người Việt sẽ trở thành những con vật hai chân?


UserPostedImage
Hình minh họa.

Nếu Dự thảo Nghị định Hướng dẫn thực hiện Luật An ninh mạng được Thủ tướng Việt Nam ký và ban hành, 96 triệu người Việt, kể cả đảng viên, cán bộ các cấp sẽ trở thành những con vật hai chân vì nhân quyền (quyền được sống, quyền tự do – bao gồm tự do ngôn luận và thể hiện, tự do tín ngưỡng và nhận thức, tự do lập hội, quyền mưu cầu hạnh phúc và quyền bình đẳng trước pháp luật) vốn được xem như tất nhiên, không thể bị tước bỏ bởi bất kỳ lý do nào sẽ bị thủ tiêu. Phẩm giá đã không còn thì con người có khác gì con vật?
***
Bất kể khuyến cáo của nhiều chuyên gia, nhân sĩ, trí thức trong và ngoài Việt Nam, bất chấp cảnh báo của chính phủ nhiều quốc gia, tổ chức hoạt động vì nhân quyền trên thế giới, trung tuần tháng sáu vừa qua, Quốc hội Việt Nam đã gạt cả Hiến pháp Việt Nam lẫn các cam kết với cộng đồng quốc tế về việc bảo vệ, thăng tiến nhân quyền sang một bên để thông qua Luật An ninh mạng. Luật này sẽ có hiệu lực vào ngày 1/1/2019. Mới đây, Bộ Công an Việt Nam đã trình Thủ tướng Việt Nam Dự thảo Nghị định Hướng dẫn thực hiện Luật An ninh mạng.
Đã từng có những phân tích rất cặn kẽ, thấu đáo về sự càn rỡ và những nguy hại mà Luật An ninh mạng sẽ gây ra cho kinh tế - xã hội, triển vọng phát triển của Việt Nam, trong số này có những bài viết đáng đọc như loạt bài của ông Hoàng Xuân Phú (một Giáo sư làm việc tại Viện Toán học thuộc Viện Khoa học xã hội Việt Nam) (1), mới đây, khi Dự thảo Nghị định Hướng dẫn thực hiện Luật An ninh mạng lọt ra ngoài đã có thêm những ý kiến khác, vạch trần dã tâm biến xã hội Việt Nam trở thành một ốc đảo lạc hậu, man rợ kiểu Bắc Hàn, biến công dân Việt Nam trở thành những con vật hai chân, chẳng hạn như bài của Dương Ngọc Thái (chuyên gia công nghệ thông tin, sống và làm việc tại Mỹ (2) nhưng hình như đa số người Việt ngại đọc, ngại nghĩ nên hết sức thờ ơ.
***
Ngày 2 tháng 12 năm 2015, Syed Rizwan Farook – nhân viên một cơ quan y tế của quận San Bernadino, tiểu bang California và vợ là Tashfeen Malik đã xả súng vào một bữa tiệc do cơ quan này tổ chức. Vụ thảm sát đó làm 14 người chết và 21 người bị thương. Cả hai đã bị cảnh sát bắn chết trên đường đào tẩu. Các cơ quan bảo vệ luật pháp của Mỹ tin rằng Farook và Malik có quan hệ với những tổ chức khủng bố. Đó là lý do FBI đề nghị Apple – nhà sản xuất iPhone – soạn thảo phần mềm, hỗ trợ mở khóa iPhone loại 5s của Farook để mở rộng điều tra nhưng Apple từ chối.
Cho dù đề nghị của FBI hoàn toàn vì lợi ích chung là an ninh công cộng, mở khóa iPhone loại 5S của Farook sẽ giúp truy tìm – ngăn chặn âm mưu rõ ràng đang đe dọa lợi ích quốc gia và tính mạng của nhiều công dân Mỹ hiệu quả hơn, song lợi ích chung chưa đủ cả lý lẫn tình để ép Apple phải hợp tác. Bên cạnh lợi ích chung liên quan tới quốc gia, cộng đồng, chính quyền Mỹ còn phải tôn trọng những lợi ích khác, ví dụ lợi ích của các cá nhân, lợi ích doanh nghiệp. Nếu Apple hợp tác với FBI, sự hợp tác này có thể tạo thành tiền lệ. Các cơ quan bảo vệ pháp luật có quyền yêu cầu các thông tin mang tính riêng tư của một cá nhân, ảnh hưởng tới phẩm giá của họ. Chưa kể việc Apple hợp tác với FBI còn khiến thiên hạ (cả ở Mỹ lẫn bên ngoài lãnh thổ Mỹ) lo ngại các cơ quan bảo vệ pháp luật của Mỹ sẽ được Apple hỗ trợ thu thập thông tin về đời tư, công việc của họ. Apple khó mà giữ được đất sống, nói gì tới phát triển.
Đó cũng là lý do chẳng phải chỉ có những Microsoft, Google, Facebook,… mà chuyên gia nhiều giới cùng lên tiếng ủng hộ Apple. FBI chỉ còn một đường, đưa vụ này ra Tòa nhờ Tòa phân xử. Tất nhiên là Bộ Tư pháp của chính phủ Mỹ ủng hộ FBI hết mình trong vụ FBI kiện Apple đòi Apple hỗ trợ, song Tòa của Mỹ hoạt động độc lập thành ra không ai dám chắc “mèo nào cắn mỉu nào”. Tháng 3 năm 2016, FBI đơn phương hủy vụ kiện vì cuối cùng, một công ty mà FBI thuê đã mở được khóa để FBI có thể truy cập iPhone 5S của Farook (3)...
Chẳng phải chỉ có Mỹ, chính phủ của tất cả các quốc gia văn minh trên thế giới đều hiểu rằng, họ không thể nhân danh lợi ích quốc gia, lợi ích cộng đồng để xâm hại các quyền căn bản của một con người. Đối với hệ thống công quyền ở các quốc gia văn minh, bảo vệ nhân quyền không phải đặc ân, đó là loại nghĩa vụ vừa được minh định bằng Hiến pháp để thực thi trong phạm vi quốc gia, vừa phải tham gia bảo vệ trên bình diện quốc tế theo đúng tinh thần Tuyên ngôn Quốc tế về nhân quyền, Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị.
***
Luật An ninh mạng vốn đã tước bỏ các quyền căn bản của một con người, không chỉ cấm các cá nhân chia sẻ thông tin, bày tỏ những ý kiến có thể nguy hại cho “chủ trương, chính sách” của hệ thống chính trị, hệ thống công quyền, bất kể “chủ trương, chính sách” đó “phi luân, bại lý” đến đâu, mà còn phải nhìn trước, ngó sau, ngăn chặn thông tin, ý kiến của người khác để những thông tin, ý kiến ấy không gieo họa cho mình. Giờ, nếu Thủ tướng Việt Nam ký và ban hành Dự thảo Nghị định Hướng dẫn thực hiện Luật An ninh mạng theo đúng nội dung do Bộ Công an Việt Nam soạn thảo, Cục An ninh mạng của Bộ Công an sẽ trở thành cơ quan siêu quyền lực.
Trong bối cảnh cả hoạt động của hệ thống chính trị, hệ thống công quyền, lẫn hoạt động kinh tế - xã hội, sinh hoạt cá nhân càng ngày càng phụ thuộc vào công nghệ thông tin – viễn thông, việc giao cho Cục An ninh mạng quyền quyết định doanh nghiệp nào (bất kể doanh nghiệp Việt Nam hay ngoại quốc) được cung cấp dịch vụ, sản phẩm trên Internet tại Việt Nam, buộc các doanh nghiệp này phải lưu giữ và trong vòng ba năm phải cung cấp toàn bộ “nhật ký truy cập, thông tin thanh toán dịch vụ, địa chỉ IP truy cập dịch vụ, thói quen tìm kiếm, log chat, thời gian giao dịch” của tất cả khách hàng, quyền yêu cầu cung cấp tất cả dữ liệu mà những doanh nghiệp đó có được về một cá nhân – sẽ đặt 96 triệu người Việt, kể cả đảng viên, cán bộ các cấp dưới sự giám sát, khống chế của Cục An ninh mạng.
Khoan bàn đến viễn cảnh chi phí tăng, sức cạnh tranh giảm, doanh nghiệp phá sản hàng loạt, thất nghiệp tràn lan, kinh tế suy thoái trầm trọng hơn, giới đầu tư ngoại quốc tháo chạy vì phần còn lại của thế giới không thể chơi theo kiểu hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam muốn, khoan bàn đến viễn cảnh không còn cơ hội sử dụng các dịch vụ, sản phẩm của những doanh nghiệp ngoại quốc (chẳng hạn gmail, facebook,…), liệu viễn cảnh toàn bộ sinh hoạt, quan hệ xã hội, kể cả những yếu tố hết sức riêng tư của mỗi cá nhân sẽ được bày ra trước mặt Cục An ninh mạng, cơ quan này muốn dùng thế nào cũng được, muốn khai thác ra sao cũng chẳng ai thắc mắc – có đáng bận tâm không?
Có thể yên tâm khi Cục An ninh mạng, Bộ Công an toàn quyền thu thập, sử dụng toàn bộ thông tin của tất cả cá nhân, kể cả đảng viên, cán bộ các cấp, của các cơ quan, tổ chức kể cả các cơ quan, tổ chức thuộc hệ thống chính trị, hệ thống công quyền? Scandal Tổng cục 2 (Tổng cục Tình báo) của Bộ Quốc phòng Việt Nam hồi thập niên 2000, từng khiến ông Phạm Văn Xô (một trong những lãnh đạo đầu tiên của Đảng Cộng sản Đông Dương, cựu Phó Ban Tổ chức Ban Chấp hành Trung ương – BCH TƯ - Đảng CSVN), 12 ông tướng quân đội, bao gồm ba Đại tướng (Võ Nguyên Giáp, Chu Huy Mân, Nguyễn Quyết) và hàng trăm “lão thành cách mạng” đồng loạt lên tiếng phản đối, đòi điều tra – xử lý kỷ luật cả về mặt đảng lẫn truy cứu trách nhiệm hình sự những cá nhân tạo điều kiện cho Tổng cục 2 Bộ Quốc phòng bí mật thu thập thông tin, ngụy tạo thông tin, khống chế, lũng đoạn toàn bộ hệ thống chính trị, hệ thống công quyền, gieo vạ cho vô số đảng viên, cán bộ cao cấp, kể cả những công thần như Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Trần Văn Trà,… những viên chức cao cấp như Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Văn An,… chưa đủ giá trị để xem là một bài học bổ ích cho chính hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam (4)?
Tổng cục 2 Bộ Quốc phòng trở thành cơ quan siêu quyền lực, tạo ra hàng loạt sai phạm mà các công thần của hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam xác định là “siêu nghiêm trọng” nhờ “Pháp lệnh Tình báo” (1996) và “Nghị định 96” (1997) – giúp cơ quan này phá vỡ mọi giới hạn về vai trò để mở rộng hoạt động. Luật An ninh mạng và nếu Nghị định Hướng dẫn thực hiện Luật An ninh mạng được ký – ban hành với nội dung đúng như dự thảo mà thiên hạ đang thảo luận, Cục An ninh mạng, Bộ Công an cũng sẽ phá vỡ tất cả các giới hạn về vai trò để trở thành một cơ quan siêu quyền lực.
Vụ án “Tổ chức đánh bạc, Đánh bạc, Sử dụng mạng Internet chiếm đoạt tài sản, Mua bán trái phép hóa đơn, Rửa tiền, Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ” liên quan đến Công ty Đầu tư - Phát triển an ninh công nghệ cao (CNC) còn nóng hổi.
Qua Kết luận Điều tra và Cáo trạng, chẳng lẽ những thắc mắc - tại sao chỉ xem xét trách nhiệm hình sự của Trung tướng Phan Văn Vĩnh (Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát), Thiếu tướng Nguyễn Thanh Hóa (Cục trưởng Cục Cảnh sát Chống tội phạm công nghệ cao - C50) mà không điều tra, xác định trách nhiệm những viên chức lãnh đạo khác của Bộ Công an trong khi rõ ràng họ chủ trương giao cho C50, Tổng cục Cảnh sát sử dụng CNC như “bình phong”, tạo cho CNC chỗ dựa để tổ chức đánh bạc, rửa tiền, sử dụng Internet chiếm đoạt tài sản – không cần làm rõ?
Dù không góp đồng nào nhưng trong cơ cấu vốn của CNC, Bộ Công an Việt Nam có 20% nhờ tạo ra cái gọi là “hệ thống phòng thủ quốc gia về tội phạm mạng” để CNC nương nhờ (5). Một cơ quan với những cá nhân như thế, vận hành theo kiểu như thế vẫn đáng tin cậy để giao cho việc định đoạt tương lai công nghệ thông tin – viễn thông tại Việt Nam, sự phát triển kinh tế - xã hội tại Việt Nam và kiểm soát 96 triệu người Việt, kể cả đảng viên, cán bộ các cấp?
***
Sự phát triển của công nghệ thông tin – viễn thông đã tạo cho người Việt cơ hội chia sẻ thông tin, bày tỏ ý kiến. Thực tế cho thấy, những thông tin mà họ đã chia sẻ, những ý kiến mà họ đã bày tỏ, đã buộc hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam phải liên tục điều chỉnh nhiều chủ trương, chính sách. Tuy nhiên những phương tiện để biết, để bàn, tạo áp lực để buộc hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam phải điều chỉnh sắp vuột khỏi tay của đám đông.
“Xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” không quan trọng bằng duy trì quyền lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối của Đảng CSVN. Khả năng người Việt trở thành những con vật hai chân rất lớn. Sau Luật An ninh mạng là Dự thảo Nghị định Hướng dẫn thực hiện Luật An ninh mạng. dự thảo này chưa thoát thai thì những động tác kiểu như “xây dựng kế hoạch bảo vệ cán bộ lãnh đạo TP.HCM và cán bộ do BCH TƯ Đảng CSVN trên không gian mạng” đã được giao cho giao cho “Đảng ủy Quân sự TP.HCM, Đảng ủy Công an TP.HCM (6).

Trân Văn (VOA)
___________
Chú thích
(1) http://hpsc.iwr.uni-heid...p?page=differentwritings
(2) https://vnhacker.blogspo...yXlPdilBrBcu6qU4&m=1
(3) https://en.wikipedia.org...Apple_encryption_dispute
(4) https://www.danluan.org/...y-nhieu-quan-ngai-phan-1
(5) https://vnexpress.net/ti...ay-danh-bac-3801834.html
(6) http://plo.vn/thoi-su/tp...ng-gian-mang-797766.html
song  
#3 Đã gửi : 16/10/2018 lúc 08:26:26(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 23,689

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Viện an ninh – Diệt an toàn !!!

Luật An ninh mạng (ANM) của Quốc hội VC và Dự thảo các nghị định hướng dẫn thi hành nó của bộ Công an (CA) đang gây bão trên công luận. Qua 3 bài nghiên cứu công phu, dẫn chứng rõ ràng, lập luận thuyết phục: “Luật ANM - Tượng đài… cô đơn”, “Luật ANM – Cán cân… công lý” và “Càng ANM, dân càng bất an” được viết trong tháng 10 này, giáo sư Hoàng Xuân Phú từ Đức đã cho thấy sự lạc lõng của luật ANM Việt Nam (VN) giữa lòng thế giới văn minh dân chủ, sự dối trá của những kẻ đã biên soạn nó rồi đem ra lừa cả quốc hội để nó được phê chuẩn, sự tác hại khôn lường của toàn bộ những văn bản liên quan tới luật ANM.


1- Sự dối trá của khái niệm “ANM”


Trên thế giới, rất nhiều quốc gia đang đặt vấn đề về “Cybersecurity”, có nghĩa là “an toàn mạng” hoặc “biện pháp an toàn mạng”hay “biện pháp bảo đảm an toàn mạng”. Vì với tư cách môi trường vật chất kỹ thuật thuần túy, mạng internet chỉ có thể an toàn, yên ổn về mặt vật chất kỹ thuật (khỏi bị đánh cắp và phá hoại bởi các hoạt động tấn công và xâm nhập trái phép) chứ không có vấn đề an toàn, yên ổn về mặt chính trị, trật tự xã hội; nên không thể dịch “cybersecurity” thành “ANM” hoặc “biện pháp ANM” như đảng và nhà nước Việt cộng hiện đang làm. Vì lý do đó, “Cybersecurity Law” tại các quốc gia ấy chỉ có nghĩa là “Luật An toàn mạng”, hay “Luật Biện pháp an toàn mạng”, chứ không phải là “Luật ANM”, hay “Luật Biện pháp ANM” như Hà Nội quan niệm với một nội dung hoàn toàn mới mẻ và khác hẳn, thiên về chính trị. Các văn bản điển hình như Basic Act [Đạo luật] on Cybersecurity của Nhật Bản, Cyber Security Law của Cộng hòa Séc, National Anti-Cyberterrorism Act của Hàn Quốc, Cybersecurity Enhancement Act of 2014, National Cybersecurity Protection Act of 2014, Cybersecurity Act of 2015 của Hoa Kỳ, thậm chí Cybersecurity Law của Tàu cộng…. đều bàn về an toàn mạng, chứ không phải về ANM.


Thật ra thì VN cũng đã quan tâm đến chuyện bảo vệ an toàn mạng rồi: Quốc hội khóa XIII đã ban hành “Luật an toàn thông tin mạng (số 86/2015/QH13) vào năm 2015 (cùng lúc với nhiều nước trên thế giới), trong đó Điều 3 Khoản 1 viết như sau: “An toàn thông tin mạng là sự bảo vệ thông tin, hệ thống thông tin trên mạng tránh bị truy nhập, sử dụng, tiết lộ, gián đoạn, sửa đổi hoặc phá hoại trái phép nhằm bảo đảm tính nguyên vẹn, tính bảo mật và tính khả dụng của thông tin.”


Nhưng nay, trước hiện tình tại VN, internet ngày càng trở thành một kính chiếu yêu vạch trần đủ thứ sai lầm và tội ác của cộng đảng, một nguồn sáng soi rọi đủ mặt nhân quyền và dân quyền của đồng bào, một phương tiện hỗ trợ đủ kiểu đấu tranh cho tự do và dân chủ của những con người yêu nước, Nguyễn Phú Trọng và toàn thể bè đảng phải tìm cách đục tai, chọc mắt, cắt lưỡi của toàn thể Dân tộc, ngõ hầu giữ yên ngai vàng và túi bạc, tiếp tục củng cố quyền lực và vơ vét quyền lợi. Đó là lý do của việc ban hành luật ANM.


Để thuyết phục dư luận, bộ máy tuyên truyền của chế độ xoáy vào “nguy cơ an toàn thông tin mạng đang gia tăng nhanh chóng”. Chẳng hạn thiếu tướng Nguyễn Minh Đức, Viện trưởng Viện Khoa học cảnh sát–Học viện Cảnh sát nhân dân, từng liệt kê: “Trong năm 2017, các hệ thống thông tin tại Việt Nam đã phải hứng chịu khoảng 15.000 cuộc tấn công mạng, gồm khoảng 3.000 cuộc tấn công lừa đảo, 6.500 cuộc tấn công cài phần mềm độc hại và 4.500 cuộc tấn công thay đổi giao diện… Thiệt hại do virus máy tính gây ra đối với người dùng VN đã lên tới 12.300 tỷ đồng (540 triệu USD), vượt xa mốc 10.400 tỷ đồng của năm 2016 và đã đạt kỷ lục trong nhiều năm trở lại đây.” Nhưng từ đó, VC gian trá chuyển sang chuyện ANM (theo nghĩa chính trị mà chế độ vẫn luôn bị ám ảnh). Lập luận về sự cần thiết ban hành Luật ANM, Tờ trình số 366/TTr-CP của Chính phủ gửi Quốc hội (ngày 31-8-2017) đưa ra 5 lý do, trong đó lý do đầu tiên là: “Đáp ứng các yêu cầu của công tác ANM trong bảo vệ an ninh quốc gia, bảo đảm trật tự an toàn xã hội.” Cụ thể có 10 yêu cầu, mà “Thứ nhất là phòng ngừa, đấu tranh, làm thất bại hoạt động sử dụng không gian mạng xâm phạm an ninh quốc gia, chống nhà nước CHXHCNVN, tuyên truyền phá hoại tư tưởng, phá hoại nội bộ, phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân tộc, kích động biểu tình, phá rối an ninh trên không gian mạng của các thế lực thù địch, phản động.” Chín (9) yêu cầu còn lại chỉ là về an toàn mạng. Chúng được huy động vào Luật ANM như thế nhằm che đậy một ý đồ đích thực, được bộc lộ rõ ràng ở lý do thứ 5 mà Tờ trình 366 đưa ra: “Bảo đảm sự phù hợp với quy định của Hiến pháp (HP) năm 2013 về quyền con người, quyền cơ bản của công dân và bảo vệ Tổ quốc. Theo quy định tại khoản 2 điều 14 của HP năm 2013 thì Quyền con người, quyền công dân chỉ có thể bị hạn chế theo quy định của luật trong trường hợp cần thiết vì lý do quốc phòng, an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội, đạo đức xã hội, sức khỏe của cộng đồng. Dự kiến Luật ANM sẽ quy định các biện pháp nghiệp vụ ANM, trong đó có một số biện pháp có khả năng ảnh hưởng tới quyền con người, quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân như giám sát ANM, hạn chế thông tin mạng… Do vậy, việc ban hành Luật ANM để bảo đảm quyền con người, quyền công dân theo quy định của HP là cần thiết.” Nhưng với một chế độ độc tài đảng trị, tàn bạo và dối trá như VC, làm gì có chuyện bảo đảm các nhân quyền và dân quyền cơ bản.


2- Sự lộng hành của cơ quan an ninh


Kỹ sư Dương Thái, một chuyên gia bảo mật đang làm việc tại Silicon Valley, Hoa Kỳ, hôm 13-10, trong bài “Nhật ký Cờ Mờ 4.0: về dự thảo 03-10-2018 hướng dẫn thực thi Luật ANM” cho biết rằng chỉ trong vòng vài trang giấy, dự thảo nghị định do Bộ Công an soạn thảo đã trao cho Cục ANM bộ này những quyền sau đây: “Điểm b, khoản 1, điều 57: bất kỳ công ty trong và ngoài nước cung cấp sản phẩm, dịch vụ trên Internet tại VN phải có sự đồng ý của Cục ANM. Điều 54, 55, 56, 57: bất kỳ công ty trong và ngoài nước cung cấp sản phẩm, dịch vụ trên Internet tại VN phải lưu trữ tất cả dữ liệu ở VN và phải cung cấp tất cả dữ liệu khi nhận được yêu cầu của Cục ANM. Khoản 5, điều 58: Bất kỳ công ty trong và ngoài nước cung cấp sản phẩm, dịch vụ trên Internet tại VN phải lưu trữ và chuyển giao cho Cục ANM “nhật ký truy cập, thông tin thanh toán dịch vụ, địa chỉ IP truy cập dịch vụ, thói quen tìm kiếm, log chat, thời gian giao dịch” sau 36 tháng kể từ lúc dữ liệu được thu thập. Nếu công ty đóng cửa hoạt động hoặc ngừng cung cấp dịch vụ, phải chuyển giao tất cả thông tin người dùng cho Cục ANM”. Điều đó có nghĩa “Tất cả những gì bạn gõ vào Facebook hay Zalo. Tất cả hình bạn đã chụp và chia sẻ. Tất cả những emails bạn đã gửi. Tất cả những gì bạn đã tìm kiếm. Tất cả các websites bạn đã vào. Tất cả những thông tin tế nhị, nhạy cảm, sâu thẳm nhất. Bạn có bao nhiêu tiền trong tài khoản. Ai cho bạn tiền, bạn cho tiền ai… Tất tần tật”. Tất tần tật (đặc biệt chính kiến từng người) đều sẽ bị công an nắm bắt; và với tư cách “thanh gươm của đảng”, chỉ biết còn đảng còn mình, dễ hiểu rằng lực lượng này sẽ sử dụng các dữ kiện thuộc quyền sở hữu cá nhân ấy, một là để hăm dọa và tống tiền các công ty kinh doanh, hai là để đe dọa và tống ngục các công dân tranh đấu, mà chẳng cần thông qua tòa án, viện kiểm sát hay bất cứ thẩm quyền tư pháp nào nữa. Đó là điều mà tác giả Lê Nguyễn Duy Hậu lo lắng qua bài viết “Dự thảo Luật ANM có nhầm giữa thực với ảo?” (BBC 13-10-2018): “Internet là một công cụ liên lạc, lưu trữ, thông tin. Đừng nhầm lẫn nó là một thế giới khác. Phải hiểu được nguyên tắc đó thì mới thấy Dự thảo nghị định hướng dẫn Luật ANM đáng lo ngại thế nào. Ở ngoài đời thật, không có một cơ chế nào cho phép Nhà nước thu thập thông tin (cách hợp pháp và chính thức) liên quan đến những thứ được coi là tối riêng tư của công dân (sở thích, sở trường, thông tin sức khoẻ, thông tin tài chính, thói quen tìm kiếm, chat log), cũng như xâm phạm đến những tự do tuyệt đối của con người (quan điểm chính trị, niềm tin triết lý). Ở ngoài đời thường, tất cả mọi tiếp cận hay hạn chế quyền công dân đều phải trải qua một tiến trình công bằng và nghiêm ngặt. Chẳng hạn, công an muốn khám nhà thì bắt buộc phải có lệnh của toà án hoặc viện kiểm sát. Cảnh sát muốn xâm phạm thư tín thì cần có trát tư pháp và do Bộ luật Tố tụng Hình sự quy định. Những thông tin cảnh sát thu thập mà bất hợp pháp thì cũng không dùng làm gì được”. Nay với Luật ANM, công an là ông trời!!


3- Luật ANM có lợi cho ai?


Khi bất chấp mọi can ngăn, phản đối của dư luận để thông qua bằng được một dự luật chứa đựng nhiều điều sai trái, rõ ràng luật ấy chỉ nhằm để bảo vệ lợi ích của giới cầm quyền. Giới ấy có nhiều tập hợp. Tập hợp thứ nhất là đám quan chức chỉ chấp nhận dân ngoan.Kêu ca, thắc mắc, nói năng trái định hướng… là hỗn. Đối với tập hợp này, Luật ANM là công cụ pháp lý đắc lực để hạn chế hay dập tắt các ý kiến trái chiều của “bọn giặc cỏ”. Tập hợp thứ hai là những kẻ theo đuổi học thuyết “ngu để trị”. Bản thân họ đa phần là ngu dốt (dù có thể làm tới chức Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng và An ninh Quốc hội), nên họ coi việc tự do sử dụng internet –cách tốt nhất để người dân mở rộng và nâng cao kiến thức– là nguy cơ đe dọa sự tồn vong của chế độ. Tập hợp thứ ba là đám căm ghét lý tưởng dân chủ và nhân quyền. Họ thống lĩnh giới cầm quyền, nên thừa sức phủ định nhân quyền mấy chục năm ròng rã. Và ngay cả khi đã chấp nhận hiến định nhân quyền, đám này vẫn ngăn cản thực thi và tiếp tục ngang nhiên chà đạp giá trị đó. Tập hợp thứ tư là lũ “ăn cơm nhà, vác tù và phương bắc”. Với Luật ANM, họ có được vũ khí pháp lý để ngăn chặn các luồng thông tin phản đối bọn bành trướng Trung Nam Hải, cản trở các kế hoạch đem lại đặc quyền đặc lợi cho “đồng chí tốt” của họ. Tập hợp thứ năm là thành phần tham nhũng. Tập hợp này đông đảo nhất, chen chúc trong bộ máy cầm quyền. Với Luật ANM, họ tha hồ làm tiền các công ty kinh doanh.


Rõ ràng Luật ANM với những nghị định hỗ trợ nó không hề bảo đảm an ninh đất nước mà chỉ bảo đảm an ninh và trường tồn cho 1 chế độ cần phải bị xóa sổ. Nó viện cớ an ninh để tác hại lên an toàn của xã hội và an sinh của công dân. Chống lại nó là bổn phận cấp thiết của toàn dân, trước hết là của những nhà trí thức dân sự và tôn giáo, những vị đang có lực lượng quần chúng trong tay, sau lưng mình (sinh viên, tín đồ). Cần biểu tình liên tục, đông đảo và rộng khắp để tiêu diệt một công cụ sinh sát mới của cái đám cầm quyền chằng hề quan tâm đến đất nước và dân tộc.


Ban biên tập
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 301 (15-10-2018)

Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.223 giây.