logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
phai  
#1 Đã gửi : 16/07/2019 lúc 08:57:28(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết


Sau khi nhận giải thưởng Nhân quyền năm 2019 của Hội Tưởng niệm Nạn nhân Cộng sản, blogger Mẹ Nấm có bài diễn văn chủ đạo trong phần trình bày vấn đề của các quốc gia vùng Đông Nam Á. Danlambao xin chia sẻ cùng bạn đọc trong thôn bài phát biểu dưới đây!



Kính thưa quý Thượng nghị sỹ, các vị khách danh dự, ban tổ chức và tất cả các quý vị,


Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với những lời tốt đẹp và sự khích lệ của mọi người đã dành cho tôi. Giải thưởng uy tín này có vai trò như một lời nhắc nhở về các vi phạm nhân quyền đang tiếp diễn ở Việt Nam. Và với vai trò là một nhà hoạt động, công việc của tôi vẫn chưa thể dừng lại ngay cả khi tôi đang sống lưu vong.


Kể từ khi Quốc hội thông qua Nghị quyết 1959 Captive Nations Resolution - mỗi tuần thứ ba của tháng 7, Hoa Kỳ chính thức công nhận cuộc đấu tranh của người dân, những nạn nhân ở các nước bị áp bức, giam cầm bởi chế độ cộng sản.


Tôi có mặt ngày hôm nay như là một nhân chứng sống, một người hoạt động đấu tranh cho nhân quyền, môi trường và tự do dân chủ, một mẹ có hai con nhỏ đã bị nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam kết án 10 năm tù chỉ vì thực hiện quyền bày tỏ quan điểm của mình.


Trong lúc tôi đang ở đây phát biểu thì hàng chục người tù chính trị khác tại Việt Nam ở các trại giam phía Bắc như Nghệ An, Thanh Hoá, Hà Tĩnh đang tuyệt thực để phản đối tình trạng ngược đãi tù nhân. Nhiều người trong số họ đã bước sang ngày tuyệt thực thứ 15.


Xin hãy quan tâm, lên tiếng và tranh đấu cho họ. Hãy yêu cầu chính phủ Hoa Kỳ và các tổ chức Nhân quyền quốc tế áp lực Hà Nội phải tuân thủ các công ước quốc tế về cấm ngược đãi tù nhân và phải có một hệ thống giám sát độc lập để theo dõi tình trạng trong các trại giam.


Là một tù nhân được trả tự do sớm, tôi nằm trong số ít nhân chứng sống may mắn của hệ thống nhà tù tàn khốc, khắc nghiệt ở Việt Nam.


Ở nước tôi, bị sách nhiễu, bị đánh đập và bị giam cầm rồi bị đưa ra xử kín, người dân không được tham dự, hoàn toàn không có sự minh bạch, không có công lý là mẫu số chung mà bất kỳ một nhà hoạt động Việt Nam nào cũng phải trải qua.


Ngay cả sau khi tôi bị kết án 10 năm, tình trạng tra tấn và hành hạ về tinh thần xảy ra lúc bị an ninh tạm giam và thẩm vấn vẫn chưa dừng lại. 


Những người tù ở miền Nam sẽ bị chuyển ra miền Bắc và ngược lại. Đây là cách mà cộng sản làm để gây khó khăn cho người thân và gia đình và cũng là cách để hạn chế sự ủng hộ tinh thần cho người tù đang bị giam giữ.


Điều kiện sống khó khăn. Tù nhân nữ như tôi phải chịu sự giám sát của công an nam mà không có sự riêng tư. Ngay cả chỗ tôi làm vệ sinh trong phòng giam cũng không có sự riêng tư. 


Thời tiết khắc nghiệt, điều kiện sinh hoạt thiếu thốn. Nguồn nước không vệ sinh khiến người tù dễ bị kiệt quệ về mặt thể chất.


Nếu bạn nghĩ tra tấn tù nhân chỉ giới hạn trong việc đánh đập thì không đúng đâu. Với thời tiết mùa hè cả 100 độ F, chỉ cần lấy hết quạt máy ra là nhà tù trở thành địa ngục ngày đêm. Điều đó đang xảy ra ở trại giam số 6, Nghệ An. Vì vậy, các bạn có thể thấy có rất nhiều sự tra tấn tinh vi nhưng hiệu quả nhằm dập tắt tinh thần của tù nhân chính trị


Hàng tháng mỗi người được gọi điện thoại về nhà 5 phút một lần, nhưng đa phần các cuộc gọi hay bị cắt ngang nếu tôi có ý định thông báo cho người thân về tình hình trong trại giam.


Những tù nhân chính trị như tôi thường bị giam trong một khu biệt lập và chịu sự giám sát rất nghiêm ngặt. Công an ra lệnh những người tù khác kích động tinh thần các tù nhân chính trị với mục đích khiến chúng tôi vi phạm nội quy trại giam để công an kỷ luật chúng tôi. 


Những đau khổ, mất mát mà nạn nhân cộng sản phải chịu đựng thì viết cả cuốn sách dày cũng không đủ. Vì thế tôi chỉ nói về tình trạng bi thảm của những người tù chính trị tại VN, dù vậy cũng không thể kể hết thời gian 8 phút dành cho tôi. Nhưng tôi tin rằng đủ để quý vị quan tâm.


Xin hãy biến sự quan tâm của quý vị thành hành động để hỗ trợ chúng tôi. Hãy tin rằng một tiếng nói, một bài viết, một thỉnh nguyện thư chung, một yêu cầu của quý vị để giải quyết tình trạng hiện tại là một khích lệ lớn lao cho những tù nhân lương tâm tại VN. Chưa nói gì đến kết quả sau cùng, hành động của quý vị đã là cơn gió mát thổi vào tận cùng ngục thất đang như là địa ngục trong mùa hè này. Chúng tôi biết thế giới đang nhìn vào địa ngục của chúng tôi. Và chúng tôi biết mình không bị bỏ quên.


Xin chân thành cám ơn quý vị đã dành thời gian lắng nghe, và một lần nữa xin cám ơn vì đã trao tặng cho tôi giải thưởng vinh dự này!



UserPostedImage

UserPostedImage

UserPostedImage


16/7/2019
CTV Danlambao
phai  
#2 Đã gửi : 16/07/2019 lúc 09:00:20(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Blogger Mother Mushroom’s keynote speech at the Captive Nations Summit organized by the Victims of Communism Memorial Foundation
Senators,  distinguished guests, ladies and gentlemen!


Words can’t express how thankful I am for your kind words and encouragement. This prestigious award serves as a reminder of the continuing human rights violations in Vietnam and that my work as an activist, even in exile, is not yet done.



Since the Congress passed the 1959 Captive Nations Resolution - every third week of July, the United States officially recognizes the struggles of the peoples, victims in oppressive countries and those imprisoned by one-party communist regimes. 


I am here today before you as a living witness, an activist for human rights, environmental issues and democracy, a mother of two children who was sentenced to 10 years in prison by the Vietnamese communist government for merely exercising the right to express my views.


While I am here, dozens of other political prisoners in Vietnam in northern detention centers like Nghe An, Thanh Hoa and Ha Tinh are currently on a hunger strike to protest the abuse of prisoners. Many of them are barely surviving their 15th day of the hunger strike.


Please show your continuing concerns, speak up and join them in their fight. Please urge the US government, the United Nations and international human rights organizations to pressure Hanoi to abide by international conventions on prohibiting abuse of prisoners and install an independent monitoring system to monitor the situation and conditions of the prisoners. 


As a prisoner who received an early release, I am among the few lucky living witnesses of the cruel, harsh prison system in Vietnam.


In my country, being harassed, beaten, imprisoned and brought to a closed trial where the public and families of the accused are not allowed to attend,, where there is absolutely no transparency and justice are the common denominators that any Vietnamese activists must share and tread on. Even after my trial took place and I was sentenced to 10 years, the physical and mental torture at the time of detention and interrogation period did not stop. In addition, another common punishment for political prisoners is that prisoners in the South are often transferred to the North and vice versa. This is how the communists make it difficult for relatives and families to visit the imprisoned activists and is also a way to limit moral support and food supplements from home. There are difficult living conditions beyond words. Female prisoners like me are subjected to supervision by male police without respect for privacy. Even the toilet hole where I used as a restroom in the cell provided no privacy.


Severe weather and poor living conditions as well as unsafe water sources make prisoners vulnerable to exhaustion and illnesses.


If you think torturing prisoners is only limited to beating, that's not true. With the summer weather at 100 degrees F and the prison guards remove the fan, our prison cells immediately turn into hell both night and day. That is what is happening right now at Detention Center No. 6, Nghe An province. So you can see there are many subtle but effective torture that can snuff out a prisoner’s spirit. 


It is prescribed by law that every month prisoners are allowed to call home once for 5 minutes, but most often calls are cut off if I intended to notify my mother about my situation in prison.


Political prisoners like me are often detained in an isolated area and subjected to very strict supervision. The police ordered other cellmates to provoke and irritate political prisoners with the aim of causing us to violate the prison rules so that the police could discipline us.


To recount the suffering and loss suffered by victims of communism would require endless volumes of books. Therefore, I only talked about the tragic situation of political prisoners in Vietnam of which I experienced first-hand. And I can’t do it justice within the 8 minutes given to me. However, I believe it is sufficient for you to be concerned and voice your concerns. 


Please turn your attention and compassion into action to support us. Please believe that a voice, an article, a joint petition, or an action alert from you for improvement of human rights, and respect of the rights of prisoners of conscience is a great encouragement for all activists and prisoners alike in Vietnam.. 


Regardless of a final outcome, your action to support our struggle for human rights will serve as a cool breeze desperately awaiting by those languishing at the bottom of the inferno this scorching summer. Please let us know that the free world is watching this hellhole that we are living in, and that we are not forgotten.


Thank you very much for your time and again, for bestowing this honor upon me with this award!


UserPostedImage

UserPostedImage

UserPostedImage



Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2025, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.082 giây.