CS từ xưa nay bao giờ cũng nói một đàng làm một nẻo, không hề có sự chân thật. Họ luôn vận dụng mọi mánh khoé, gian manh, bịp bợm để miễn sao có lợi về mình, dù có phải phản quốc, hại dân. Vì vậy, họ lúc nào cũng thay trắng, đổi đen, vận dụng tuyên truyền là kế sách hàng đầu để chuyển xoay tình thế. Họ nói yêu nước là nằm trong kế hoạch bán nước. Họ nói thương dân là nằm trong chính sách buôn dân. Mục đích là đem về mọi thắng lợi vẻ vang, quang vinh cho đảng. Từ trên 75 năm qua rồi, csVN là như vậy...
Đáng ra thì bài này chưa muốn viết. Tuy nhiên, xét thấy một chế độ đã quá lật lọng, ác gian: một đảng chỉ vì quyền lợi riêng mình mà chẳng màng đến quốc gia dân tộc. Bao mưu toan hành động gian ác không ngừng, vẫn cứ ngang nhiên tiếp tục. Đất nước trước bờ vực nguy vong, họ vẫn trân tráo là: vì nước, vì dân - một đất nước đang mất, và một dân tộc trên đà nô lệ.
“Thế lực thù địch” và “bọn phản động” ư! Người dân phản kháng, họ cho là thù địch? Người dân bị cướp, cùng khổ đói nghèo, ngẩng đầu chống đối, đòi có miếng ăn. Họ cho là “phản động”? Vì không làm theo ý họ, để họ tự do làm giàu, để họ tự ý thỏa hiệp với kẻ thù mưu cầu vinh hiển, lợi quyền. Mọi thứ cứ hãy để đảng, nhà nước lo? Lo bán hết tài nguyên quốc gia. Lo cướp của để làm giàu phe nhóm. Lo cúi lòn kẻ địch, lo củng cố chức quyền, làm tay sai ngoại bang, bán rẻ non sông gấm vóc...
Xin được minh chứng:
1- Làm tay sai:
Nguyễn Ái Quốc (về sau có tên Hồ Chí Minh lãnh tụ của đảng CS sau này), từ sau khi qua Nga (1924) dự hội nghị Cộng sản quốc tế 3 (CSQT3) nhận lệnh từ CSQT làm ủy viên phương Đông, phụ trách cục phương Nam, chỉ đạo phong trào cách mạng vô sản các nước Đông Nam Châu Á. Ngày 1/5/1924, tại Mạc Tư Khoa, trên đất nước Lê Nin, ông tuyên bố: “Tôi nguyện đem lá cờ CSQT (búa liềm) của Người (Lê Nin) đi khắp thế giới”, và hứa hẹn với Manuiski: “Sẽ về lập đảng cs Đông Dương. Rồi ngày 25/9/1924 được ban chấp hành CSQT3 quyết định cho (Quốc) về hoạt động Quảng Châu (TQ), và sau đó là Đông Nam Á. Mọi chi phí được ban phương Đông đài thọ.
Từ đó, đảng cs Đông Dương (csVN sau này) được thành lập (3/2/1930), sau này về hoạt động tại VN.
- Nhận từ chỉ thị của QTCS (Nga Xô và Trung Quốc), HCM và csVN quyết tâm nắm độc quyền (để thực hành theo lệnh Nga, Tàu) triệt hạ dần các thành phần yêu nước như: chỉ điểm cho Pháp bắt Phan Bội Châu (11/1925) để được thưởng 100.000 Franc. Diệt đức Huỳnh Phú Sổ (Hòa Hảo) 1947, cùng các đảng phái chính trị không thuộc phe nhóm CS, như: Quốc Dân Đảng, Đại Việt... từ 1945 về sau.
- Cuộc chiến 9 năm chống Pháp (1945-1954) và 20 năm chống Mỹ, cướp miền Nam (1955-1975) cũng là do lệnh, và được sự hỗ trợ to lớn từ Nga Xô, Tàu cộng, mà sau này, TBT Lê Duẩn đã xác nhận: ta đánh cho LX, cho TQ.
- Tiếp tục từ đó - từ sau khi LX và khối cộng sụp đổ (1990), csVN chạy theo Tàu cộng, rất mực cúi lòn, thực thi theo mọi chỉ thị từ Tàu cộng cho đến hôm nay, đưa đến một đất nước hoàn toàn mất chủ quyền, một dân tộc đi vào nô lệ.
2- Ăn cướp:
Cướp để vinh sang hưởng thụ. Cướp để đoạt quyền thống trị. Cướp để làm cho một đất nước suy tàn, cạn kiệt mọi thứ. Mọi người dân bần cùng, đói khổ để cho một đảng giàu có vinh sang.
- Cướp bắt đấu từ “chiến dịch mùa Thu” ngày 23/8/1945: cướp chính quyền mới vừa dược thực dân trao trả (chính phủ Trần Trọng Kim).
- Cướp vàng bạc (tịch thu, quyên góp qua “tuần lễ vàng”) đem dâng nạp Trung Hoa Dân Quốc để giữ vững binh quyền.
- Cướp của kho, lấy thóc gạo để lại từ quân Nhật, người giàu, trong thời kỳ đói miền Bắc (năm Ất Dậu 1945) để dự trữ nuôi quân - đám lục lăng thảo khấu núi rừng.
- Cướp và giết: tịch thu ruộng đất, giết địa chủ, qua cải cách ruộng đất 1953-1956 (theo lệnh Tàu cộng), trên 172.000 người dân phải thác oan.
- Và công cuộc cướp vĩ đại sau này: Tàn bạo, dã man, tận cùng, táo tợn - cướp không chừa một ai (chế độ VNCH). Cướp tài sản, nhà cửa, đất đai, cướp công lao (xuất khẩu lao động). Cướp tài nguyên, ruộng đồng, quặng mỏ... để cho một đảng trở nên quá giàu. Người dân bần cùng, đói khổ. Cướp là đường lối, cướp trở thành sách lược: cướp từ lãnh tụ cấp cao chí đến đảng viên cấp thấp... Tất cả là sự tự hào: thắng lợi vẻ vang?
3-Cúi lòn, bán nước:
Lịch sử dân tộc VN qua mấy ngàn năm, chưa bao giờ có một chế độ yếu hèn, nhu nhược, danh xưng CHXHCNVN như thời cai trị của đảng csVN hôm nay, với biệt hiệu: “hèn với giặc, ác với dân”. Chẳng những ác, mà quá là tham tàn, bỉ ổi, đốn mạt, hoàn toàn mất hẳn tính người. Yếu đuối, hèn kém về mọi mặt.
Về quân sự: một quân đội tính ra cả hàng triệu quân, 9 quân khu, với hầu như mấy trăm tướng lãnh. Tính ra đứng đầu thế giới về số lượng “cấp tướng” (con số chưa dám nói chính xác, vừa QĐ, vừa CA, có đến trên 300?), hơn cả quân đội Mỹ. Vậy mà, giặc (Tàu) ở ngoài biển xa, đang đánh phá biển đảo thì tướng của ta, không thấy bóng một (ông) nào? Chỉ để cho ngư dân “cầm cờ” chống giặc? Hèn chưa! Hèn đến độ, nhà nước, đảng ta, chỉ dùng “nước bọt” phản đối, phản kháng. Và cũng chẳng dám chỉ mặt gọi tên, nêu đích danh quân xâm lược? Tại sao lại vậy?
Này hởi QĐNDVN, các vị tướng lãnh, quí vị lãnh đạo nhà nước CHXHCNVN! Các vị đã từng cao ngạo khoa trương, ngổ ngáo xưng tụng “anh hùng”: đã từng đánh thắng 3 đế quốc to (Pháp, Nhật, Mỹ). Có thật thế không? Sao hôm nay, trước bọn giặc Tàu, các vị lại nao núng: chui đầu, rút cổ? Sợ chăng? Sợ chết đi sẽ chẳng còn hưởng thụ? Anh hùng mà! Phải chăng, giờ đây chỉ dám “anh hùng” với đám dân đen cùng khổ, đói khát triền miên? Chỉ dám “hách dịch” với bọn bần dân cơ cực?
“Đất nước ta chưa bao giờ có được như ngày hôm nay”? Phải đúng vậy không, hởi con “đà điểu TBT/CTN?
Đã hèn hạ, cúi lòn, lại còn bán nước. Đất nước VN, đảng CS đã đem đi bán từ sau cái ngày mà HCM dõng dạc đọc tuyên ngôn độc lập trước Ba Đình. Đọc rất hùng hồn: “Đồng bào có nghe rõ lời tôi nói không”? “Hỡi đồng bào cả nước. Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được: trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do, và quyền mưu cầu hạnh phúc...”
Tất cả dân tộc VN, từ ngày có đảng, dưới sự lãnh đạo của đảng cs cầm quyền, có bao giờ đã có được hạnh phúc chưa? Độc lập, tự do thì có lẽ chỉ dành cho đảng? Đảng nói có, thì là phải có!
Từ sau cái hôm “rộn rã” ở Ba Đình, ta thấy được gì?
- HCM ký hiệp ước sơ bộ 6/3/1946, chấp nhận cho Pháp trở lại VN. Và ngày 19/5/1946, HCM hân hoan cho mở cờ, giống trống (ngụy tạo là sinh nhật của bác?) để mừng đón phái đoàn thực dân Pháp do đô đốc d’ Argenlieu hướng dẫn, Pháp chính thức trở lại tiếp quản Bắc Kỳ. Để rồi, sau đó, (cuối năm 1946) đảng phải trốn vào bưng, ẩn náu núi rừng, gọi là “tiêu thổ kháng chiến”, nhờ Tàu cộng (Mao Trạch Đông) giúp cho mọi mặt, để quyết tử (hy sinh hằng trăm ngàn mạng người) làm nên chiến thắng lẫy lừng Điện Biên Phủ (1954). Pháp rút. Miền Bắc dưới sự cai trị đảng ta, theo lệnh Tàu cộng, LX. tiếp tục...
- Một nữa đất nước (VNCH), cũng nhờ 2 nước CS đàn anh (TC,LX) giúp cho, cướp được, và phải mang món nợ (chiến phí) ngập đầu, với lời hứa: sau này, dâng nạp đất đai, lãnh thổ để trừ “nợ”. Công hàm mà Phạm Văn Đồng ký 1958, được nói rùm ben trong những ngày qua, cũng là một chứng minh cho sự bán nước của đảng. Và, sau 45 năm gọi là thống nhất, giờ thì mọi người đã thấy rõ: Đất nước VN (ngày nay) đang thuộc về ai?
Qua sau 45 năm độc quyền cai trị với những con người rừng rú, với những bộ óc mông muội, chỉ biết cướp bóc, đập phá, ăn hưởng cho mạt, cho tàn mà chẳng biết xây dựng, để đất nước đi đến suy vong, cạn kiệt, mang món nợ trả hoài không dứt. Chiếc vòng lim cô “thần phục, tay sai” đời đời chưa thoát kiếp, đành phải dâng nạp núi sông, đưa cả một dân tộc vào vòng nô lệ để mưu cầu, cứu gở cho mọi sụp đổ, tiêu vong. Và “bán nước” cũng vì lẽ đó.
Người ta nhìn thấy: giặc Tàu cộng lấn chiếm hải đảo! Họ im lặng. Giặc giết hại ngư dân! Họ mặc tình. Giặc ồ ạt xâm nhập, đổ xô chiếm lỉnh khắp cùng đất nước! Họ qùi lạy, kính dâng. Họ là ai? Là đảng. Chiếc vòng kim cô “4 tốt, 16 chữ vàng”, với câu thần chú “4 không” vẫn cứ siết chặt triền miên, không gở được?
Làm sao để gở? Hỡi những cái đầu tham lam vô độ? Những khối óc u tối, ngu si? Sẽ chết ai? Ai sẽ chết? Cái đảng gian ác, hay dân tộc hiền lương?
Đất nước VN hôm nay, tình thế như thế nào, chắc rằng ai cũng thấy, cũng rõ. Nhưng chẳng thể làm gì? Vì bọn họ (đảng csVN) còn độc quyền cai trị.
Một dân tộc mấy ngàn năm với truyền thống bất khuất chống xâm lăng, trên 75 năm, đã thật sự tiêu mất chăng? Vì đã bị nhồi sọ, bị đầu độc? Mất nhuệ khí, mất kiên cường? Để ngày ngày cứ phải cam tâm mà vâng phục, mà nghe theo lời ru ngủ: “Đất nước ta chưa bao giờ có được như hôm nay”?
Như hôm nay là như thế nào? Là vực thẳm? Là hố sâu? Là “Thiên Đàng”, hay “Địa Ngục”?
8/5/2020
Nguyễn Dân