(Hình: Nguyễn Văn Châu)
Khi dịch bắt đầu bùng lên đợt 4, cô em kiến trúc sư “trách” nhẹ: sao không tổ chức phụ cho bà con như các năm trước?
Thú thật là mọi năm tôi vẫn thường tổ chức các chương trình thiện nguyện này cùng bạn bè, gia đình và học trò trong lớp võ của tôi. Nhưng năm nay thấy dịch hoành hành kinh quá nên có chút “nhát tay.” Mới đầu thì tính giải lao, nhưng giờ được “giao nhiệm vụ” nên vô thế rồi - Xắn tay áo lên làm thôi.
Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là mình giúp được gì cho bà con. Thế là một loạt các món quà như các năm hiện ra trong đầu, nhưng tôi gạt đi hết. Lần này bà con không những thiếu thốn đủ điều mà còn bị cách ly. Thiếu ăn là quan trọng nhất; và càng quan trọng hơn với người không đủ điều kiện, như người vô gia cư, hay người trong khu cách ly.
Nhớ lại các món má tôi thường hay nấu, tôi chọn ngay: Ruốc sả.
Món này có sả, tỏi, ớt, thịt... toàn những thứ có dược tính, có thể dùng trong nhiều ngày mà không lo lắng về chuyện bảo quản.
Món ăn đã có, giờ đến đối tượng tặng quà. Bạn bè tôi đa số khi ủng hộ đều nhắn nhủ là giúp người vô gia cư. Tôi còn nhắm thêm đến những người khiếm thị bán vé số, massage.
Tôi may mắn có người bạn khiếm thị có khả năng rất đặc biệt. Ngồi cafe với mình mà hỏi đường thì anh chỉ ngay hướng - dù không thấy gì. Thậm chí chở anh đi gần đến nơi là anh nói luôn còn bao nhiêu mét là đến.
Lần này tôi nhờ anh kết nối với 3 người ở 3 địa bàn khác nhau và tôi đến tận nơi trao quà đồng thời nhờ họ chuyển thông tin cho người khiếm thị đồng cảnh ngộ nhắn tin họ tên, số điện thoại, địa chỉ và hoàn cảnh để tôi cập nhật danh sách. Với suy nghĩ đơn giản là hàng, quán ngưng hoạt động thì các bạn này chỉ còn loay hoay trong nhà, không ai giúp được cho họ. Tôi làm cầu nối, tập hợp danh sách người thật, việc thật để nhóm của tôi giúp khi có dịp và nếu có các nhà hảo tâm khác thì tôi sẽ kết nối.
Thế là từ hôm đó đến nay tôi liên tục nhận được các tin nhắn và âm thầm cập nhật danh sách theo từng phường, quận, thậm chỉ tỉnh thành khác cũng có. Nhóm sẽ chọn hướng đi sao cho phát được nhiều người nhất và ít gặp các chốt nhất.
Ngày 27/7/2021, chúng tôi đi theo lộ trình Tân Bình, Bình Tân, quận 11, quận 10... Tại một xóm lao động đang bị cách ly ở Bình Tân, khoảng hơn 3 giờ chiều, tôi nhìn thấy các cháu nhỏ không khẩu trang vẫn vô tư chơi trong khu vực phía sau sợi dây cách ly. Lòng thật buồn.
Sau đó, đứng từ xa hỏi tìm người khiếm thị đang ở trọ trong hẻm. Chúng tôi trao quà xong, không đành lòng quay đi khi nhìn thấy bà con đang đứng đông chung quanh. Nhóm tôi lấy thêm ruốc ra tặng cho mỗi người một phần để họ dùng trong vài ngày tới.
(Hình: Nguyễn Văn Châu)
Điểm cuối của lộ trình là trên Quận 10. Đến đầu hẻm thì dây đã giăng kín, như với các hẻm khác, tôi gọi điện thoại gọi các bạn đi bộ ra nhận quà từ bên trong. Cuộc trao đổi nhanh và tôi như mất thần suốt trên đường về nhà.
"Sài Gòn bị trọng thương, vật vã kiệt sức.
Dường như Sài Gòn vẫn cố mỉm cười qua giọng trả lời nhè nhẹ buồn của cô gái mù trong khu phong tỏa: “Em và mẹ em đều bị dương tính F0 mới hôm qua, ở trong nhà không được gặp ai hết trừ lực lượng y tế mà em gọi báo vẫn chưa xuống. Cảm ơn anh vì đã tìm em để gửi quà... Nhưng...”
Tôi chào em trong nghẹn ngào, lòng thầm nói: Em ơi, mù và nghèo, lại không may y tế rơi vô dòng hoảng loạn vì corona thì chỉ có 1 tự sống, 2 sẽ chết. Cầu nguyện cho gia đình em và cho Sài Gòn mau trở lại bình yên.”
Nguyễn Văn Châu gởi VOA từ Sài Gòn