“Banff là một thị xã tại Alberta, Canada, là trung tâm của vườn quốc gia thuộc di sản thế giới. Với diện tích 4,88 km2, dân số 7584 người, và độ cao 1463m, Banff cách Calgary, một thành phố lớn của Alberta 126 km và cách 58 km phía đông Lake Louise. Banff nổi tiếng là địa điểm nghỉ mát và một trong những nơi du lịch phổ biến nhất của Canada, với môi trường xung quanh núi và suối nước nóng. Banff cũng là điểm đến cho các môn thể thao ngoài trời và đi bộ đường dài, đi xe đạp, trượt tuyết, cưỡi ngựa ...”
Đó là vài hàng sơ lược về Banff tóm gọn từ Google, còn phố núi Banff của riêng tôi thì đặc biệt hơn nhiều, bởi nó gợi cho tôi những câu hát trữ tình từ Thành Phố Buồn của Lam Phương và Còn Chút Gì Để Nhớ của Phạm Duy phổ thơ Vũ Hữu Định. Thật vậy, phố núi bé nhỏ, có downtown nằm trên con đường chính Banff Ave, bao quanh bởi núi đồi chập chùng, du khách đi loanh quanh khắp các con ngõ không bao giờ bị lạc đường bởi vì “đi dăm phút đã về chốn cũ”.
Bé nhỏ là thế, mà nơi đây có đến ba ngôi nhà thờ, trong đó là một nhà thờ Catholic. Phố bé, nhà thờ xinh xinh, bên dốc quanh co, đố ai không thầm thì câu hát “ngày chúa nhật ngày của riêng mình?”
Tôi thích đi lễ nơi đây vì vị Cha xứ thân thiện, vui tính . Hôm ấy, đầu giờ lễ, Cha giới thiệu với mọi người, thành viên “one and only” của ca đoàn, vừa đánh piano vừa solo các bài hát lễ. Cô ấy mới nhận việc làm tại Banff National Park và đến gặp Cha, ngỏ ý tình nguyện giúp cho các Thánh Lễ và hôm ấy là buổi lễ đầu tiên của cô. Tiếng đàn và hát Nhập Lễ của cô rất ngọt ngào, thánh thót như chim hoạ mi. Sau hai Bài Đọc, cả giáo đường im ắng chờ tiếng đàn cô ấy và lời xướng Alleluia, nhưng cô vẫn ngồi im, tỉnh bơ. Cha bèn quay qua cô:
– Con có hát không, hay là để Cha hát?
Cô mới sực tỉnh, có lẽ chưa chuẩn bị, nên bối rối đáp lời:
– Vâng, mời Cha!
Cha thấy cô hơi đỏ mặt, bèn pha trò:
– No problem! Giọng hát của Cha nổi tiếng là hay mà.
Mọi người xôn xao cười khúc khích! Mà giọng của Cha quả là hay, hay thật. Chuyện vui vẻ ngay giữa giờ lễ nghiêm trang, có lẽ hiếm xảy ra trong các Thánh Lễ của cộng đồng người Việt Nam. Chẳng biết cái nào đúng sai, nên hay không nên, nhưng tôi chỉ cảm nhận buổi lễ rất ấm cúng, thân tình và… thoải mái.
Từ thành phố Edmonton của tôi, lái xe đến Banff khoảng 4.5 tiếng, nên gia đình tôi đến đây như... đi chợ. Mùa hè hay mùa đông, đến với Banff để quên đi những mệt nhọc của bận rộn thường ngày, thả hồn với thiên nhiên núi đồi. Trời hè nóng nực, người ta enjoy qua Lake Louise cách đó nửa tiếng lái xe, ngắm mặt hồ xanh lơ, mát dịu, rồi hiking trên những rẻo núi đồi cao ngất, mồ hôi rã rời nhưng khỏe khoắn, buổi chiều trở về hotel tắm rửa, đi dạo, ăn uống, đêm khuya vào bars tìm chút men cay lâng lâng tuyệt vời.
Mùa đông, cứ tưởng cái lạnh của Canada chẳng ai dám ra đường, nhưng đến Banff mới thấy cả một khung trời rộn rã. Nhân mùa nghỉ Đông, nhất là dịp Noel và đầu năm mới, người ta đổ về đây nườm nượp, nghỉ ngơi, trượt tuyết, thưởng thức các món ăn, sum họp gia đình bè bạn. Đến Banff mùa đông bạn nhớ phải book hotel trước vài tháng, nếu không muốn ở hotels xa xôi cả giờ lái xe.
Buổi sáng tôi thường làm biếng, thức dậy muộn, ngắm qua cửa sổ hotel phố núi Banff trong sương tuyết mịt mờ, nhưng cũng có vài lần tôi theo người nhà đến nơi trượt tuyết. Từ sáng sớm, mặt trời chưa lấp ló, người ta đã nối đuôi xếp hàng chờ những chuyến xe bus đưa vào vùng ski, những người tự lái xe đến cũng tấp nấp, thiệt vui, tôi tự hỏi chẳng ai biết lạnh lẽo là gì ư!
Phố núi Banff mùa đông, đẹp như một bức tranh, như những hình trên tấm thiệp Giáng Sinh chúng ta thường thấy. Tuyết phủ trắng cây cối, núi đồi, nóc nhà thờ và những con đường chập chùng tuyết rơi . Ban đêm lấp lánh những ánh đèn màu từ các cửa tiệm, cảm giác cô đơn thú vị khi đi giữa phố núi, áo khoác ấm, khăn quàng cổ, bao tay, nhâm nhi ly cafe nóng, hứng những bông tuyết rơi trên mặt, vào ly cafe, bám trên áo trên tóc, mà cứ ngỡ như ở khu Hòa Bình Đà Lạt năm nào với ly sữa đậu nành nóng ấp ủ đôi bàn tay. Riêng nhỏ bạn tôi nói, đến Banff vào đêm Noel có cảm giác như đang lạc vào... cõi khác chớ hổng phải gian trần. Không biết nó có... nặng lời quá không, mà thôi, mỗi người có một cảm nhận riêng . Nếu bạn nào đọc đến đây liền phấn khích đặt ngay vé đi Banff, rồi đến nơi “thấy dzậy mà hổng phải dzậy” thì ráng chịu nhe, đừng trách tôi không cảnh báo trước, bởi một khi người ta đã “yêu” thì tâng bốc “người yêu” đến tận mây xanh là chuyện bình thường!
Thành phố nào vừa xa đã nhớ?
Đây phố Banff, hay phố ngày xưa?
Xa lộ tôi về đầy tuyết gió
Để lại sau lưng, trời mộng mơ …
Tôi chưa đến Banff vào mùa Xuân và mùa Thu, nhưng cũng có thể hình dung được những vườn hoa lung linh trong nắng rực rỡ, và những thảm lá vàng lãng mạn bao la cả đất trời. Các bạn nào có tâm hồn mộng mơ, đa cảm đa sầu, nên đến Banff để tìm vần thơ, rồi đưa trí tưởng tượng bay bổng vào không gian, dù mùa nào cũng có những cảm xúc đặc biệt, khó có thể tìm thấy ở những nơi khác . Cũng giống như ở trên tôi vừa nói, đây là chỉ phần quảng cáo miễn phí cho Banff yêu dấu của tôi nên tôi hổng... chịu trách nhiệm nếu bạn đến nơi đây rồi ... tương tư, quên cả lối về.
Cám ơn phố núi Banff, cho tôi nối dài nỗi nhớ, tiếp tục mối tương tư dù xa cách quê hương vời vợi, vẫn thấy được “thành phố buồn” và “còn chút gì để nhớ để quên” của biết bao kỷ niệm thuở thanh xuân trong tâm tưởng ...
Phố núi Banff, phố đến nghỉ ngơi
Ngày mai lại phải xa nhau rồi
Tôi về với dòng đời tất bật
Người nhớ tôi không, Phố Núi ơi!!!
KimLoan