Quên, tối nay đi dợt khiêu vũ chứ không phải vi vút phòng trà đâu nhá…cứ một bài, ông thầy cho chơi …ít nhất 4 lần…đặng cho chuẩn nhịp…chán ui là chán !!! cho đến một lúc, có ai đó trong nhóm kêu lên, nhạc khó nghe nhịp wá ông thầy ơi… hay là …nhảy wài một bản…ngán quá ! thì ông thầy mới đổi sang bài khác…
Kim lịch sự nhảy hai lần với ông tây, tay không ôm hết được vòng eo, còn phải đẩy tới đẩy lui ổng cho chân vào đúng nhịp…oải !!!
Xin phép nghỉ giải lao, cô Kim đi lại gần bà thầy, nói nho nhỏ…chị ơi….chạy…chạy đây…
Một ông mít đang dựa góc tường, nhìn ra piste, hình như tối nay, ông chưa nhảy bài nào, nên Kim không biết có mặt một người học viên mới…
Vừa lúc bà thầy xong một bài tập với học viên khác, bà thầy vẩy tay gọi Kim trở lại, thầm thì…
- Kim ra mời ông Hùng nhảy đi…
Ngạc nhiên! thường bà thầy phải năn nỉ nhờ Kim làm át xít tăn, có đâu bây giờ biểu đi mời .người ta nhảy với mình???
bất mãn !!!!
Trước khi tiếp màn gặp gỡ giữa Kim và Hùng,tui xin mở ngoặc chút xíu lý thuyết một điệu nhảy, cô Kim giải thích cho tui lâu rồi. Chẳng hạn như Rumba, điệu này thì học theo bước là quick, quick, slow, đi theo hình vuông…
Thầy dạy, đôi mắt rất quan trọng. Khi nhảy phải nhìn nhau, chứ ông nhìn hướng đông, bà nhìn hướng tây …thì hỏng ! Người phương tây thì không có vấn đề, nhưng người mình thường không thoải mái lúc mắt nhìn mắt một người lạ. Vì vậy, cho đỡ mắc cở thì nhìn vào giữa hai con mắt cũng được.
Và miệng phải mỉm cười chứ không được bặm môi.
À, nói thì dễ vậy, nhưng thực hành không dễ!
Thường thì mặt ai cũng khó đăm đăm vì phải tập trung đếm bước 1,2,3, quick, quick, slow thì làm sao mà mỉm cười nổi.
Nói tóm lại chỉ là bậc thầy hay các câp vũ công biểu diễn , họ relax nên mới tươi cười được mà thôi.
Diễn nghĩa nôm na là khi nào có thầy kè một bên thì các học viên cũng ráng nhìn nhau như thầy dạy để khỏi bị la. Nhưng khi thầy quay lưng đi thì …ngưa lại quen đường cũ !!!
Một điệu nhạc, học hai ba tuần liên tiếp. Thầy dạy vài chiêu, rồi thực tập cho nhuyển nhừ như nhai bả trầu, mấy tháng sau mới qua chiêu mới…cứ thế mà đi..
Trong dancing, đàn bà mời đàn ông có kỳ không?
Không kỳ chút nào. Thường những người đến dancing là những người thích nhảy và muốn nhảy. Trừ những người có đôi có cặp, các đàn ông mình ên thì các bà cứ tự nhiên. Họ không đánh giá mình mà họ còn thích nữa. Họ không dám đường đột mời phái nữ bởi họ ngại bị từ chối ( vì nhìn mặt không cảm tình, vì không biết khiêu vũ), nhưng được đàn bà mời là một vinh dự.
Người đàn ông tên Hùng này, già không ra già, nhưng cũng chẳng còn trẻ trung gì. Ông người cao ráo, tóc tai cắt húi gọn ghẻ, tướng tá có vẻ lãng tử qua cách ăn mặc, nhưng dòm kỷ áo quần , Kim biết ông không phải dân bụi đời. Chiếc pull over màu xám tro ông mặc trên người, mới hôm nào đây, hình như đi phố, Kim có táy máy xem giá gắn trên áo…phỏng tay !!! nhìn lên mặt người, Kim…hơi thất vọng. Ông không bảnh trai….phải nói là xấu trai mới đúng.
Cơ khổ, tại sao Kim cứ phải khư khư kiếm người đẹp trai cho được, bởi vậy đến giờ cũng chưa tìm thấy được ai.
Chung quy cũng vì hình ảnh anh chồng cũ trắng trẻo ( đương nhiên đẹp trai), cứ ám ảnh tâm trí Kim nên nhìn ai Kim cũng thấy không bằng. Mới nói, cái quá khứ thiệt là quan trọng…lòng vòng năm này qua tháng nọ vẫn chưa xóa được nổi nhớ…người xưa !
Ông Hùng đứng đơn độc một góc. Hết giờ thì ông đi về. Mấy tuần liên tiếp, bà thầy cứ nhắc Kim ra mời ông Hùng nhảy. Nhưng Kim trả lời kỳ chết, Kim không làm được. Ông thầy nói, không kỳ chút nào.
Vậy mà phải đến mấy tuần sau, Kim mới bạo dạn ra mời ông nhảy. Kim trù trừ một phần cũng là vì ông không được ‘xinh giai’. Nếu phải nhìn vào mặt nhau thì sắc đẹp cũng là một yếu tố quan trọng, phải không?
Khi Kim mời nhảy thì ông ngạc nhiên và vui lắm. Ông hỏi Kim đã học tới đâu rồi? Ông học ba năm trước, đi làm ăn xa mới trở về…
Tới phiên ông trù trừ vì những bước vỡ lòng, ông không còn nhớ nữa.
Tuy nhiên ông rất lịch sự, vừa nhảy vừa moi óc cố nhớ lại những gì ông đã học từ ba năm về trước.
Những lần sau thì ông Hùng vui vẻ mời Kim nhảy. Ông cám ơn Kim vì nhờ cô mà ông ôn lại được bài cũ.
theo lời cô Kim kể….
Nghe đâu ông Hùng là đại gia đã về hưu và có người vợ đầm trẻ đẹp thua ông nhiều tuổi.( mở ngoặc bàn tí, chắc không phải là vợ đầu tiên rồi đó!) Vợ chồng ông đã học khiêu vũ 3 năm trước nhưng gần đây bà tuyên bố vốn liếng nhảy đầm như thế đủ rồi, không cần học nữa.
Bà học khiêu vũ cũng chỉ vì muốn làm chồng vui lòng chứ sở thích của bà là đi mua sắm và dọn dẹp, lau chùi nhà cửa. Bao nhiêu ôsin đến rồi đi vì bà chỉ muốn tự tay làm tất cả cho hoàn hảo.
Còn ông Hùng trái lại rất mê khiêu vũ. Ngoài thú vui du lịch thế giới, khiêu vũ là niềm vui thứ hai mà ông mới khám phá ra từ ngày về hưu. Ông có thể nhảy từ sáng đến tối, từ thứ 2 đến chủ nhật.
Ông Hùng tha thiết muốn vợ tiếp tục cùng chia xẻ thú vui này nhưng bà thì cho là ông bị bịnh… ám ảnh khiêu vũ!!!
Vì thế, khi từ xa trở về, bà con ở trường khiêu vũ chỉ còn thấy ông Hùng một mình vác giầy đến học mà thôi.
Từ ngày cô Kim kết được ông Hùng làm bạn nhảy thì đời cô hình như thăng hoa. Được ông kèm khiêu vũ nên cô Kim tiến bộ rất nhanh.
Ông Hùng tâm sự khiêu vũ đã khiến trái tim già nua của ông bừng sống lại.
Thử hỏi trong một lớp nam thiếu nữ thừa thì không phải gươm lạc vào rừng hoa thì là gì? Chả trách trái tim tưởng đã ngủ yên của ông chợt rộn rã, rạo rực như thời còn hoa niên. Ông Hùng chủ trương sống hết mình vì cuộc đời rất ngắn ngủi.( nghĩ bụng,nguy!)
Bà Hùng sốt ruột thấy người chồng già của mình ngày nào cũng như ngày nấy chăm chỉ lái xe đi học bất kể trời mưa hay bão tuyết. Bà thường tự hỏi không biết dạo này trong trường có xuất hiện bóng hồng mới nào chăng? Vì thế thỉnh thoảng bà vẫn tạt qua trường trước là để kiểm tra, sau là để cho mọi người biết ‘ta’ vẫn còn đây đó nhé, chớ dại dột cám dỗ hay léng phéng người chồng đại gia của bà. Có thế bà mới an tâm…đi shopping tiếp.
. . . .
Tối chủ nhật, trời tuyết tầm tả, vậy mà ông Hùng cũng siêng năng đón cô Kim đi khiêu vũ…
Lúc trước, hai người đến hội quán, ăn nhẹ tại chổ và nhảy nhót sau đó.
Từ hai tuần nay ông mời Kim đi ăn ngoài với lý do vợ ông dẫn hai đứa con về Âu Châu thăm cha mẹ, ông có ngồi nhà cũng chẳng có gì để ăn…
Kim ngẩm nghĩ mà nực cười…anh gìa này chắc lâu nay muốn mời mình đi ăn lâu rồi chắc…mà không dám…vì có vợ bên cạnh canh me…
Kim thì độc thân, không có vấn đề gì.
Bây giờ nếu theo nguyên tắc, người có gia đình, mình không nên dính, trong trường hợp của Kim, cũng không áp dụng được…vì Kim đã …lỡ dính chuyện khiêu vũ rồi.
Mà ông Hùng cho đến hôm nay, đối đải vẫn rất lịch sự với Kim, không bao giờ tán tỉnh…chỉ có tâm sự…hơi nhiều thôi.
Kim cứ tạm cho rằng cái anh già này ham nói, và ưa nói chuyện, muốn có người nghe…
Thôi thì cứ xem như đi ăn với một người bạn, như những người khác thôi…Ông già rồi, muốn gì, ông tự biết. Kim thì đến bây giờ..vẫn tình ai nấy yên…vẫn hồn ai nấy giữ…
tiếp…
cô Kim không phải chỉ có ông Hùng để kể lễ chuyện tình mông lung hấp dẫn cho tui nghe thôi đâu.
bị tướng dáng cô cũng còn tươi mát, trẻ trung dễ thương, tánh tình thì vui vẻ và rất hòa đồng nên bạn bè khá đông. Nói đến đây thì nhớ đến anh Kim…anh thì chê …và chán cô, chứ không phải như tui, thích cô đâu nhé.
Bởi…mới biết ở đời không ai nhìn ai giống ai, không ai thông cảm người khác như ai đó muốn người ta thông cảm mình…giống mình…( ủa, hôm nay tui lảm nhảm cái gì đây vậy nè???)
chổ cô Kim đi làm, dưới lobby có quán cà phê Van Houtte, sáng nào cô cũng tạt qua mua cà phê, riết rồi anh chàng làm bánh trong tiệm cũng quen với cô luôn.
Hồi cuối năm, anh than thở với cô, sắp phải dự nhiều party, mà không kiếm đâu ra bạn gái đễ dẫn đi lả lướt. Kim cười hóm hỉnh, nói, tiếc quá, moi già rồi không thì cũng dated thử với toi …
thế là anh chàng nắm vào đó mà bắt đầu tán tỉnh…Kim thấy thật buồn cười, dân bản xứ tánh khí phóng khoáng, thích chi làm đó…. quen, chơi, hẹn hò, yêu…ngủ…tưới xượi..rồi…bái bai…như vậy cũng phiền….
bù lại, từ hôm anh chàng André buông lời tán tỉnh, Kim có bánh ngọt ăn dài dài…
nhiều hôm cà phê còn được giao lên tận văn phòng…
anh 35, mà trông già…a …ra đường cũng xứng…nhưng thôi…
đến ông Frank, chị Hoa làm tóc giới thiệu, lúc Kim vừa chia tay với chồng, mặt mày còn u buồn ủ dột…
chị vừa gội đầu cho Kim, vừa ca tụng ông khách hàng của chị, nào là con người nghệ sĩ, viết văn, vẽ tranh nên rất lich lãm…nói riết mấy lần, chị dẫn ông đến, bắt Kim đi ăn để giới thiệu…vì chị cũng đã từng bắt đầu kết giao như vậy nên cưới được ông chồng bây giờ…chị nói, tây nó đã thương thì nó cưng mình lắm…
( mở ngoặc, tui không đồng ý câu này, nhưng im miệng, nghe tiếp cái đã)
Ông Frank gặp cô Kim và được ngồi ăn kế cận thì…hồn phi phách tán… già, đầu muối tiêu rồi, mà tim vẫn còn …thổn thúc như ở tuổi dậy thì…
nên nhứt định đòi dated …tiếp …
viết đến đây, chắc bà con đọc mệt rùi.
ngưng nhé,
cám ơn đã theo dõi..
mai tiếp…
Kim …
Chẳng phải từ khi cô Kim ly dị, cô chỉ muốn làm bạn với người bản xứ thôi đâu…nhưng vì hình như người ngoại quốc họ cởi mở nên dễ xích lại gần nhau hơn…
chứ cô cũng có vài…ông da vàng mũi tẹt ngấm nghé chứ…
thấy cô buồn bạn , người chị chồng (cũ) có rủ Kim đi học nhảy cái gì mà không cần người nhảy cặp đôi đó, gọi là danse en ligne.
Kim đi được hai lần rồi lặn luôn…Lý do, Kim không kết loại nhảy đó, cái xóm Kim đi…học viên tuổi trên dưới 60 được coi như trẻ trong nhóm …nhìn …không tươi mát..
đại khái thì cũng giống như bên trường khiêu vũ, có nhiều thành phần, tức là vợ chồng già đi với nhau, mấy chị già đông đảo vì thường mấy ông chồng còn đi làm, hay lười, phè,không tham gia, và vài ông già đi một mình… chắc độc thân, góa vợ hay vợ bỏ, bỏ vợ v.v…
bữa đầu lơn tơn theo bà chị, Kim chạm mặt với ông hàng xóm…
nói hàng xóm cho nó đơn giản, chứ thật sự không biết ổng ở đâu, chỉ là mỗi sáng thứ hai tư sáu thấy ông sắp hàng lên xe buýt cùng giờ cùng chổ với Kim.
ổng cũng hơi đặc biệt là thời buổi này, còn hút thuốc lá phì phèo ngoài đường, làm như muốn ban phát hương thơm thuốc lá đến mọi người…Ông bận hút thuốc nên không sắp hàng mà lúc nào cũng chờ xe sắp chạy mới nhảy lên….
Kim tò mò vì thấy ổng là người á châu, vậy thôi chứ chẳng hề đứng gần hay chào hỏi trên quảng đường đi..
cuối giờ học, ông lại bắt chuyện với bà chị, thì ra họ quen biết nhau từ lâu.
chưa kịp nghe chị kể tiểu sử của ông thì ngày hôm sau ra xe buýt, Kim đã được ông chào đón một cách nồng nhiệt và tự động lên xe, ngồi xuống kế bên Kim…
Úi trời ôi…Kim có cảm tưởng như ngồi kế bên cây thuốc lá… tươi.
phân tích nhanh như sao xẹt, ông này độc thân trăm phần trăm rùi…bị có vợ…chắc chắn phải…thơm tho hơn.!!!!
Kim vội vã mò tay vào túi xách lấy điện thoại di động, bấm cho con gái. Biết chắc giờ này nó đã vào lớp, nhưng gọi đại để ông ngồi kế bên không bắt chuyện được…
gọi cho hai ba người, không ai bắt máy, Kim cảm thấy mình có vẻ khùng khùng nên lại cất điện thoại vào túi, moi cuốn sách, lật đến chổ đang đọc dỡ, bổng nghe tiếng vang lên bên cạnh
- cô cũng đi thư viện Cây Thông à ? Tui làm chổ đó đó…
Kim im re, chưa biết trả lời sao, đành nhìn qua bên cạnh, cười cười…
Lúc này Kim có dịp nhìn mặt ông…lại cũng một người…đẹp dưới mức …trung bình !
Quái đản ! không biết tại sao Kim quá bị ám ảnh với cái đẹp, ở người đàn ông…
Tụi bạn Kim, chúng nó nhìn đàn ông dưới nhiều khía cạnh…
đứa không cần đàn ông đẹp trai, quan trọng là cái túi tiền dày,
đứa thì chỉ thích đàn ông…”man”, có công ăn việc làm vững chắc, không có cũng chẳng sao, sẽ phụ nhau chèo chống trong cuộc sống,
đứa thì chỉ chọn những anh có job thơm, có nhà đẹp, xế hở mui… và mất mẹ nữa thì tốt…
tụi nó vẫn cười Kim, thời buổi này mà còn …mơ hoang kiếp sống trên thiên đàng…
ngày hôm đó Kim mong xe buýt chạy thật nhanh để đến sở cho sớm, khổ nỗi giờ cao điểm, người lên xuống xe chật như nêm cối, có lúc chen chúc, một bà đứng cạnh Kim mất thăng bằng, muốn ngã ngồi vào lòng Kim, làm Kim phải né qua ông bên cạnh, thế là có vòng tay sẳn sàng đưa ra đỡ trọn bờ eo của Kim…
A ha! tự nhiên hay cố ý đây ? nhìn thử cái mặt coi có dê không nào?
Tức mình thì nghĩ vậy, nhưng Kim không có can đảm nhìn qua, đành làm tỉnh, đứng dậy nhường chổ ngồi cho người đàn bà.
Ra khỏi xe buýt, Kim đi một mạch vào sở, không thèm ghé lấy ly cà phê như mọi ngày. Nghĩ bụng chắc ngày mai mình đổi qua đường Metro, từ đây, không thèm chơi xe buýt nữa !!!
ngày thứ nhì, đi học nhảy với bà chị, Kim gặp lại ông nọ, đến hôm nay mới nhớ ra, chưa kể cho chị nghe chuyện vô duyên bữa trước trên xe buýt, và chưa hỏi chị tên ông ta là gì.
Chị nói ra một mạch đời tư đời riêng của ổng, cứ như là người ở cùng trong nhà chị không bằng…
ông tên Quan, tên thiệt chứ không phải nick, qua Mỹ diện HO, có vốn hoa mai bạc đàng hoàng, một mình hay hai mình thì không biết, nhưng tình cờ bắt lại liên lạc với người yêu xưa nay trở thành góa phụ còn son trẻ, vì được xem hình qua Facebook, trong hội ái hữu trường xưa, ông bèn mần một màn bắt liên lạc và tiếp đến thư qua nhạn về, ông đề nghị hay bà rủ rê không biết mà ông dọn qua đây định cư luôn. Yêu nhau đúng một năm, người ta thấy ông đi kiếm phòng mướn, ra riêng…hỏi ra mới biết bà làm ăn rất lu bu bận rộn, cần kiếm người đỡ đần nên mới rủ ông về..tháp cánh uyên ương
bên tình thơ mộng, bên kia tình có tính toan…làm sao hòa nhịp đôi tim được…
bây giờ ông vui với công việc nơi thư viện và sinh hoạt ở hội cao niên.
ông độc thân, nhưng hình như chưa kiếm được bạn mới. Mấy chị lớn tuổi trong lớp cũng nhiều, có liếc qua nhìn về nhau, nhưng hình như ông treo giá…hoặc là ông chỉ thích….người trẻ thôi !!!!
Kim vừa nghe, vứa suy nghĩ…đi nhảy ở cái xóm này…hơi nguy…
mình bây chừ thân đơn bóng chiếc, mà nếu nhúc nhích chuyện chi…nội tin báo lan truyền…e khó sống !!!
thế là Kim ca bài giã từ lớp ‘đăng ăn linh’. (danse en ligne)
dạo này tui lẩn thẩn không thua chi mấy…cụ già…
đang kể chuyện ông Hùng mời cô Kim đi ăn nhà hàng mà détour tới mấy trăm chữ qua chuyện các ‘triển vọng kép’ của cô…
nhưng không sao, cũng có chút ích lợi… bà con sẽ biết về cô Kim nhiều hơn …xí,
kể tiếp đây,
Tuần trước ông Hùng mời cô Kim đi ăn đồ tây. Hôm nay ông chọn một nhà hàng Thái Lan trong một góc phố sang trọng vùng Westend. Thoạt nhìn ở ngoài cô thấy không có gì hấp dẫn, vì màn nhung tím than tối hù thả từ trần nhà xuống, che kín các cửa sổ…sao giống mấy tiệm mát xa quá…nhưng khi bước vào trong, phòng ốc rất rộng rãi, có những bàn cho hai người, hoặc bốn người, được ngăn bởi những chậu cây cảnh cao lớn, tạo ra những khoảng không gian rất riêng tư, tình tứ…một góc rộng ở cuối phòng có màn the buông ngang, ngăn chia với phòng ngoài, chắc dành cho những nhóm khách đông người hơn…Ghế ngồi êm ái như thả người trên bông gòn, còn có gối để dựa lưng…Kim có chút lâng lâng khi ngồi trong khung cảnh lãng mạn, không ngờ ở đây đã lâu mà Kim chưa hề biết tới cửa tiệm này….
vừa ăn ông Hùng vừa …trải lòng tiếp…
Ông nói về bà Sylvie, người vợ đầm của ông…
Ngẩm nghĩ, cuộc đời sao phức tạp .
Nếu muốn giữ chồng, thì ổng đi đâu, vợ cứ lẻo đẽo xách bóp theo sau là yên chuyện, tất nhiên gia đình sẽ êm êm thôi…đằng này, bà để mặc cho ông đi rong, rồi ngồi nhà thấp thỏm lo sợ ông bị ai đó hớp hồn..
Thật ra bà Sylvie không cần phải lo lắng chi cho hao mòn sắc đẹp.
Ông Hùng tuy đôi mắt có ngó ngang liếc dọc thiệt nhưng trái tim ông vẫn thuộc về bà.
Ông cũng thừa biết ở tuổi này, kiếm đâu ra một người vợ trẻ đẹp và sexy như bà Sylvie
Bạn bè cùng tuổi ông đều kín đáo thèm thuồng vị trí của ông.
Hơn nữa ông cũng không có dư thời gian để đi tìm kiếm ai khác nữa.
Dù bà có luôn miệng cằn nhằn ông mê nhảy nhót và du lịch quá độ, nhưng việc gì ông muốn làm , ông vẫn cứ làm..
Vì thế ông tự biết mình may mắn và mãn nguyện.
Khác với ông Hùng , là công tử nhà giàu, cha mẹ bà Sylvie gốc nông dân nên thời niên thiếu của bà có chật vật, học hành cũng không bao nhiêu , nên khi xong cấp trung học, được nhận vào chân thư ký công ty của ông Hùng, bà đã mừng như trúng số, ít ra không phải lang thang làm những việc chân tay như thời còn đi học…cuộc đời bà tạm ổn từ đây…
trở lại chuyện cô Kim….
Ông Hùng, tuy con nhà giàu, nhưng không hư hỏng và rất đam mê làm thương mai.
Gia đình ông làm chủ nhiều chi nhánh siêu thị có tiếng trong thành phố, nhưng ông không thích nghề bán hàng lẻ, với mảnh bằng quản trị kinh doanh, ông tách ra khỏi gia đình, làm ăn riêng.
Thời đó, vì công ty mới mở nên ông Hùng rất bận rộn. Sáng đi sớm, chiều về trễ, ông gần như ăn ngủ luôn ở công ty .
Tánh ông từ xưa vẫn vậy, khi bắt tay vào làm một việc gì, ông làm với tất cà niềm đam mê.
Thật ra , chẳng phải gì riêng ông Hùng mới say mê làm việc mà tất cả đàn ông trên thế gian này đều coi sư nghiệp là quan trọng. Họ say mê làm việc vì họ muốn thành công, mà thành công có nghĩa là nhiều tiến, và đồng tiền là sức mạnh.
Lúc đó, ông Hùng đã có vợ và môt con gái nhỏ. Hôn nhân của ông cũng theo đó mà đi tàu suốt. Bà than rằng ông mê làm việc, quên cả vợ con. Ông trách bà tiêu xài phung phí, ông phải chu cấp nhiều. Và rồi đưa đến ly dị…
Nói gì thì nói, biến cố đó làm ông đau khổ tột cùng….Ông tự than thân trách phận rằng ông không biết phân chia thời gian cho công việc và gia đình để xảy ra chuyện đáng tiếc.
Bà Lan là người yêu đầu tiên của ông khi còn trong trường đại học. Người mà ngày xưa cùng ông thề sống chết đến hơi thở cuối cùng…
Bà chán ông nên bà bỏ đi, bà không có thêm người tình nào sau đó, và mãi đến bây giờ, ông Hùng vẫn một lòng mến thương vợ cũ. Ông vẫn còn trợ cấp cho bà những khoảng tiền lớn, mỗi khi mẹ con bà cần đến.
Nhưng về nỗi sầu cô đơn thì ông lên kế hoạch ngay, sau một thời gian để tang cuộc tình không bao lâu. Ông phải kiếm ngay một hình bóng đàn bà khác để lấp đầy khoảng trống tâm tình.
Chị Sylvie kề cận, xinh tươi, chắc chắn có nhiều cơ hội để an ủi ông chủ…đang buồn…thế là không quá một năm sau, người đẹp dọn vào ngôi nhà to tướng để lo cơm nước và săn sóc cho ông. Chị không đến sở làm việc nữa mà từ nay, ngày ngày lái xe BMW đi shopping, không khác gì vợ cũ thuở xưa….
Sylvie…
Người ta thường nói “vợ chồng là duyên số” hoặc “hay không bằng hên” thật không sai. Có nằm mơ cô Sylvie cũng không thể tin rằng cô trúng số độc đắc mặc dù cô không hề mua vé số.
Mới chân ướt chân ráo vào công ty ông Hùng không bao lâu thì được ông Hùng để mắt tới. Đúng là chuyện khó tin có thật.
Vì là thư ký quèn nên cô ít có dịp kề cận ông Hùng.
Phần ông Hùng, lúc đó vì quá bận rộn việc công ty, ông Hùng không có thời gian để kiếm bạn gái. Thấy cô Sylvie nổi bật nhất trong đám nhân viên nên ông quyết định chọn cô. Ông nghĩ nếu cô từ chối cũng không sao, ông sẽ chọn cô nhân viên khác thôi vì ông không muốn nằm chèo queo thêm 1 đêm nào nữa.
Cái ngày ông Hùng đến bên cô và hỏi mời cô đi ăn tối, cô chấp nhận ngay không chút suy nghĩ vì cô e rằng cô có thể bị đuổi nếu cô từ chối.
Sau vài lần hẹn hò đi chơi lãng mạn, ông Hùng đề nghị cô dọn về ở chung.
Ông không đòi hỏi gì quá đáng ở cô, chỉ mong cô luôn chăm sóc sức khỏe để giữ mãi nét trẻ đẹp và nóng bỏng như ngày đầu. Ông không muốn vợ mình thay đổi hình tượng sau vài năm chung sống.
Kỳ này cô gật đầu còn nhanh hơn lần trước. Đời cô Sylvie thay đồi từ đó.
Con ngỗng bỗng chốc trở thành con thiên nga.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô Sylvie đi xe đẹp, áo quần lượt là, nghĩ chắc cô ăn xài không thua gì người vợ đầu, nhưng thật ra cô là một người rất cần kiệm, bởi ngày xưa thiếu thốn, nên bây giờ cô chắt bóp, dành dụm từng đồng..cho riêng cô, chứ không phải tiện tặn để tích lũy cho chồng…
Cô chuyển của về cho cha mẹ…
Ông Hùng không phải người ngây thơ…
Đã bao lần ông Hùng nhắc nhở cô thích gì cứ việc mua sắm thoải mái, không cần thiết phải suy nghĩ, so đo nữa nhưng cô không làm được vì cô đã quen rồi. Cuộc sống khó khăn khi xưa luôn ám ảnh cô và cô sợ rằng những gì cô có trong tay ngày hôm nay có thể mất đi.
Không bao lâu, cô Sylvie cho ra đời ngay 2 tí nhau liền tù tì. Cô cũng không quên làm cho cô luôn quyến rũ để ông Hùng vẫn mê mẫn cô mà không chú ý đến bầy nữ nhân viên trong công ty.
Đời cô Sylvie cứ thế trôi qua thật êm ả. Thời gian như thoi đưa và các con của cô có với ông Hùng cũng lớn dần.
Cho đến một hôm, ông Hùng chợt nghĩ có còng lưng làm thêm cũng không thể giầu hơn giữa thời buổi kinh tế này.
Thế là ông buông bỏ tất cả, rao bán công ty và quyết định về hưu.
bâng khuâng…
Mấy tuần qua cô Kim bận rộn nên không gọi tui đi uống cà phê, hôm nay thì tui nhiều việc gần chết, nhưng nghe cô gọi phone, hẹn hò, cũng ráng thu xếp để đi …
ta nói , do cái tánh nhiều chiện mà ra…cũng khoái nghe chuyện thiên hạ !!!
thôi, cứ lấy cớ là mình lắng nghe, để người kia xả mối tâm tình, đặng có an ủi được chút đỉnh, cũng tốt, còn không thì …học kinh nghiệm đau thương của người khác mà giữ làm hành trang kinh nghiệm cho mình…
nghĩ được đến đó, thấy mình cũng có chút sáng suốt…
Cô Kim dạo này chỉ làm có hai ngày trong tuần, thời giờ rảnh, Kim đi học thêm hai buổi sáng , cours privé khiêu vũ với ông Hùng.
Dĩ nhiên là ông Hùng trả tiền học cho cả hai người.
Ông năn nỉ Kim học để ông có người nhảy cùng.
Một vài lần sau giờ học, ông lại rủ Kim đi ăn trưa…có những ngày Kim nhận lời, đôi khi viện lý do vớ vẩn để từ chối…
Đi ăn thì ông hay nói chuyện về vợ con, nên Kim biết gần hết những sinh hoạt của gia đình ông, cảm tưởng cứ như là người thân thích của mình vậy…ngẩm nghĩ, Kim thấy kỳ kỳ…
Kim thì không kể lễ gì cả về đời sống riêng tư của mình, phần nhiều ngồi nghe ông nói…
Một đôi khi, Kim có tự hỏi việc giao du với ông Hùng sẽ đưa đến đâu ? không lẽ đi nhảy với nhau ngày này qua ngày khác thôi sao ? hình như Kim thầm trông chờ một’ biến cố’ nào đó xảy ra, mặt khác Kim mong muốn mối cảm tình giữa mình với ông ta vẫn ở mãi điểm này…
Hai ngày trước, nhỏ Linh gọi cho Kim, hí hửng báo tin, tuần rồi ông Hùng mới đến học trường dạy khiêu vũ nơi nhỏ làm việc…
Lúc trước Linh cũng là học viên của trường Kim đang theo học, nhưng nay nhỏ đã chuyển qua trường khác và được giữ chức assistant cho ông thây, nhỏ có khiều nên nhảy rất đẹp…
Kim hơi ngỡ ngàng, không biết tại sao Linh sốt sắng báo tin cho mình. Nhỏ biết mình là bạn nhảy của ông Hùng mà, bởi vậy cứ im im lắng nghe Linh kể tiếp…
ông Hùng muốn lấy cua riêng và muốn Linh kèm ông nhảy..
Nói gì thì nói, Kim có chút thất vọng, bâng khuâng…
Mất một buổi chiều, đi thơ thẩn qua các gian hàng trong shopping mall, mà không để tâm ngắm nghía áo quần, Kim miên man suy nghĩ…
tại sao ông Hùng đã đi học nhảy với Kim rồi mà còn muốn rủ rê thêm người khác?
tại sao ông không tán tình Kim lúc đi học và đi ăn chung, ngoài vài lần ông khen Kim gần năm mươi tuổi nhưng người nhỏ nhắn nên trông còn rất trẻ trung…
a…hóa ra nhiều khi mình quá lạc quan thì phải…tưởng đâu một tiếng khen là mình đã có chút địa vị trong lòng người đó hay sao?
Mình mấy lâu nay vẫn sung sướng với những lời khen đại đễ như, Kim dễ thương nhưng ..thương không dễ…nói lên cái duyên dáng của mình và sự thận trọng trong việc tìm bạn….và rồi tự mình hăng hái trau chuốt bề ngoài để gìn giử cái tiếng trẻ trung, dễ thương v.v….
Nhưng qua chuyện vừa rồi Kim hơi..chua chát nhận ra cái dễ thương hay không dễ thương, nó chả là cái quái gì cả, nhiều khi nó còn hại mình …te tua…
và rồi Kim tự bào chửa…đã có gì đâu mà toe tua… mình coi nó quan trọng thì mình khổ, mà nếu coi chả là cái thá gì cả thì nó chả là gì…
à, mà phải luôn luôn nhớ rằng ông Hùng là người có gia đình nhé, mình mới ghen giữa trời mà đã giận chồng rồi mời chồng đi ra, rồi đưa đến ly dị, vậy mình có muốn làm trở lại những chuyện đó cho vợ ông Hùng không?
Dĩ nhiên là không !
vậy thì trong sự việc này , mình có chịu trách nhiệm vì cái hành động …nhập nhằng, đi khiêu vũ với ông , đi ăn với ông…
nhưng, mỗi trường hợp mỗi khác,
ở đâybà Hùng đâu cấm cản chồng đi nhảy với người khác đâu…
phần còn lại, phải nên hồn ai nấy giữ mới được…
mà coi bộ ông Hùng này muốn giữ…nhiều hồn khác nữa…cơ !!!!
Nhìn rõ ra ông Hùng, đúng là về hưu, rảnh rỗi quá đổi, nên thích học khiêu vũ cả bảy ngày,
đúng là vợ để cho tự do, muốn gì làm đó, đúng là ông…tham !!!!
Ô hô, vậy là sáng như ban ngày rồi đó…
và rồi Kim hớn hở ra đón xe buýt về nhà….lòng hớn hở nghĩ đến tối nay làm món gì ăn nhỉ?…đến giờ nấu cơm cho con cái rồi…
Sáng nay Kim có giờ học cùng ông Hùng như thường lệ, ông đến đón Kim, và suốt buổi ông không hề kể chuyện ông đi học thêm ở trường của Linh, Kim cũng làm lơ không nhắc nhở gì tên nhỏ bạn, nhóm bạn học nhảy đầm đều quen biết nhau cả,
chắc chắn ông Hùng biết Kim một ngày nào đó sẽ hay tin…
vậy ông không muốn nói thì có…mà có gì bắt buộc ông phải khai báo với Kim đâu…
lại cũng chỉ có Kim…mơ, thì đúng hơn !!!
nhưng Kim nhận thấy hôm nay lòng mình thật dửng dưng mà mừng thầm…
Kể cũng ngộ, nói là không có tình cảm đặc biệt giữa Kim và ông, nhưng hình như có một cái gì đó lùng bùng lợn cợn, không nóng không lạnh nó đi len lỏi giữa hai người đấy chứ không chơi…
không biết chính xác vì cảm tình hay vì tâm lý đàn bà, cô nào cũng có khuynh hướng muốn chiếm hữu tất cả những gì quanh mình, ồ, thế thì đàn bà có tốt lành gì hơn đàn ông đâu nhỉ…ông tham, bà muốn chiếm hữu…giống nhau thôi…
Mà giờ thì hết rồi, nói rõ ra là Kim nhìn thấy rõ ràng rồi…ông Hùng cũng như những người đàn ông khác trên đời…là một cây gậy….thôi…hahaha…
(mở ngoặc…úi da ơi…coi bộ điệu này, chuyện cô Kim với giờ Khiêu Vũ đang trên đường kết thúc…không biết sau đó tới màn gì ta?
A…mà hình như nghe đâu anh Kim cũng có đi học nhảy đầm , ở một trường khác…thế thì biết đâu không có một ngày, oan gia gặp nhau đầy đủ ở Hội Quán tối thứ bảy ???? chờ xem…)
ở cuối chân trời…
Tối thứ bảy tuần vừa rồi cô Kim đi nhảy đầm với anh chồng cũ…
Từ khi biết anh Kim có học nhảy, cô hy vọng một ngày nào đó anh sẽ rủ cô đi khiêu vũ, biết đâu tìm thấy cùng một sở thích, hai người sẽ xáp trở lại với nhau…( tui nghe tới đây, nghĩ bụng…ngộ he…sống với nhau hơn hai mươi năm, có cùng sở thích hay không cùng gì hết ,tạo được một mái hạnh phúc gia đình, rồi cũng tan…giờ thêm một sở thích chung, có làm thay đổi được…vận mạng, không ta ?)
Cũng chính cô Kim mở lời rủ chồng đi thực tập tối thứ sáu với cô ở chổ cô học khiêu vũ. Anh vui vẻ chấp nhận, vì thình thoảng vẫn liên lạc với vợ cũ để lo cho con cái hoặc ghé qua nhà chở Kim đi chợ…kể ra liên hệ giữa hai người cũng tốt đẹp, nhưng biểu anh trở về sống với vợ thì anh vẫn khăn khăn không là không ( cái này tui hiểu và thông cảm với anh lắm…chim sổ lồng…ngu sao về ???)
Lúc thực tập nhảy đầm, anh Kim mới thấy vợ cũ sao tài ba quá, nhịp bước nào cũng lả lướt, múa lượn như thiên nga, chứ không như anh, người còn cứng ngắt, tay chân vẫn lọng cọng…bởi vậy anh rất hăng hái đi dợt nhảy với Kim hầu học thêm kinh nghiệm, mang về phục vụ các cô bạn mới quen trong trường anh theo học…
Cô Kim cũng cố gắng tập dợt thường xuyên với chồng cũ mà hy vọng sẽ có một ngày hai vợ chồng gần gũi lại như xưa…
Thôi thế cũng tốt…ai cũng có được niềm vui và hy vọng…
Bước vào Hội Quán, những khuôn mặt quen ở trường cô học đã hiện diện đầy đủ…Bên góc trái, một nhóm khác, Kim thấy lác đác có vài bạn bè quen, đi đến chọn chổ ngồi và chào hỏi rôm rả…anh Kim chợt kéo tay cô, dẫn về bàn bên cạnh, giới thiệu với mấy cô lạ hoắc, Kim chưa gặp bao giờ,
- Hoàng Kim, bà xã cũ
Kim hơi bất ngờ nên lung túng gật đầu và cười xã giao. Nhìn thoáng qua, có một cô nổi bật nhất trong đám, còn lại…chỉ làng nhàng….
Anh Kim giới thiệu tên từng nàng, kèm theo vài lời tâng bốc …không dí dỏm
- Thuỳ, nữ hoàng Tango đấy
- chị Tuyết, đào nhảy của anh
- Kim Châu, Lộc…Thu Nga…
a…cô này là Thu Nga. Kim cười với cô tươi hơn một tí, để có thì giờ quan sát khuôn mặt của cô.
chắc cở ba mươi mí là cùng, , trang điểm kỹ càng…áo quần đúng mốt…một người trên trung bình…
Có hai ba người đàn ông ngồi gần đó, anh gật gật đầu cười chào, nhưng chả màng giới thiệu với Kim
Đã bước qua bên này thì đành kiếm chổ ngồi xuống cho rồi. Giờ ăn cũng bắt đầu…
Nhảy nhót một hồi gần đến nửa buổi tối thì thấy ông Hùng và vợ lò dò bước vào. Kim đang ngồi một mình vì chàng bận đưa chị Tuyết đi bản valse ngoài kia. Đêm nay, Kim relax, để anh vui chơi với tất cả bạn bè, vả lại Kim muốn quan sát mỗi đối thủ ( tạm gọi là vậy đi)…biết người biết ta… phòng có gì xảy tới, còn yên tâm biết đường dụng binh đối phó…
Ông Hùng cũng vừa nhận ra Kim, nhưng bà Sylvie đã kéo ghế ngồi ở bàn ngay ngõ ra vào , ông đành đưa tay vẫy chào Kim và ngồi xuống bên vợ.
Bài nhạc Valse chấm dứt, cô chờ anh Kim trở lại bàn để cùng cô khiêu vũ bản kế tiếp thì ông D.J. tuyên bố nghỉ giải lao.
Chán cái mớ đời !
Bà con ồn ào đứng dậy sắp hàng vào nhà nhỏ, hay đi chào hỏi người quen. Nhạc disco trổi lên, nhưng không ai buồn ra piste.Tiếng nói tiếng cười như ong vỡ tổ, anh Kim cũng biến mất không thấy trở lại chổ ngồi…
Kim đưa mắt nhìn về phía ông Hùng, cùng lúc ông đang nhìn cô chăm chú. Ông đẩy ghế đứng dậy tiến về phía cô. Bà Sylvie vẫn ngồi tại chổ. Kim đưa tay cao, vẫy chào bà.
Đã bốn tuần qua, Kim không đi học khiêu vũ chung với ông Hùng, viện cớ có việc làm mới. Hẳn ông mới đi du lịch về nên với làn da rám nắng, tướng dáng phong trần, trông ông trẻ hẳn ra.
Ông Hùng ngồi xuống bên Kim, im lặng, chả cần bắt chuyện…hình như ông có vẻ rất thoải mái khi có Kim bên cạnh. Cô cũng chẳng biết nói gì nên im lìm nhìn ngắm mông lung…
Anh Kim trở về bàn, cô giới thiệu chồng cũ với ông bạn nhảy. Hai người bắt chuyện một cách thích thú, xoay quanh chuyện học nhảy đầm.
Câu chuyện đưa đẩy thế nào Kim không chú ý nghe, bổng dưng ông Hùng vổ vai Kim,
- Nè cô Kim, tôi vừa nói với ảnh, chốc nữa làm ơn mời dùm bà vợ tôi nhảy vài bản để cho tôi rảnh chân nhảy với cô…thật tình mà nói, nhà tôi nhảy với tôi không ăn nhịp bằng tôi khiêu vũ với cô đấy.
Kim cười lớn trả lễ
- Chắc ông phải chờ lâu, có thấy ảnh còn phải phục vụ đến ba cô đào đấy không ?
Miệng nói, nhưng lòng thấy buồn tênh, Kim đứng lên rủ chồng cũ ra sàn nhảy. Nhạc Pasodoble vừa trổi lên một bài Kim yêu thích.
Chơi thêm vài bản , Kim ngỏ ý muốn về.
Bước ra khỏi Hội Quán, hai đứa im lặng đi bên nhau về chổ đậu xe.
Kim chợt có ý nghĩ rủ anh ghé quán Café Second Cup trên Dốc Tuyết, chổ ngày xưa anh và Kim thường ghé vào những buổi chiều chủ nhật.
- Anh muốn về nhà chưa?
- Đâu có, anh chở Kim về rồi trở lại Hội Quán.
- Thế à, có sẽ trễ lắm không ?
- Không sao, đã nói với Thu Nga hồi nãy rồi, anh sẽ quay lại
- Ồ, vậy đi nhanh đi…
Kim rảo bước nhanh hơn,
Hình như một ngọn gió vừa thỏang qua …hơi lành lạnh.
Cô chợt nghe lòng mình buồn vời vợi…
bài phóng sự “Ờ Cuối Chân Trời….”
đến đây tạm chấm dứt,
chuyện cô Kim còn dài vì tình vẫn chưa yên…
nhưng tâm sự, tui đây chỉ mới nghe được đến …đó
hẹn ngày tái ngộ
Áo Vàng