Nhà Giáo, cũng là Nhà Văn Doãn Quốc Sĩ, người đứng trên bục giảng các trường Trung học hơn 12 năm; cầm phấn ở các giảng đường Đại học từ cuối thập niên 60 của thế kỷ 20 đến tháng tư năm 1975) đã viết: "Nghề giáo không được cái gì cả, chỉ được hai điều, thứ nhất là tình thầy trò, thứ nhì là tình đồng nghiệp.” Một lần khác, từ giảng đường của trường Đại học Sư phạm Sài gòn, trong bối cảnh của mùa hè đỏ lửa 1972, ông đã nói với học trò của mình , các nhà giáo tương lai: “Trên tấm bảng đen khốn khó, người ta đã cố vẽ lên những vòng hạnh phúc, Vòng hạnh phúc của nước Việt Nam nằm trong tay các anh chị.”
Trên tấm bảng đen của trường Trung học Ngô Quyền Biên Hòa, lớp chúng tôi được học với một số Thầy Cô là cựu học sinh Ngô Quyền (Thầy Huỳnh Quan Phận NQK5, Cô Hà Thị Nhung NQK5, Cô Liêng Tuấn Tài NQK5, Cô Phạm Thi Hạnh NQK6, Thầy Diệp Cẩm Thu NQK7). Còn nhỏ, chúng tôi chưa hiểu được hết tình hình đất nước, cũng chưa được đọc, hay nghe lời khuyên của Giáo Sư/ Nhà Văn Doãn Quốc Sĩ , nhưng chúng tôi cảm nhận được những "vòng tròn hạnh phúc" các Thầy Cô đã vẽ lên bảng đen (có một chút khốn khó trong bối cảnh chiến tranh). Nếu đó là giờ Hình học thì "vòng tròn hạnh phúc" thấy được cả nghĩa đen, và nghĩa bóng.
Có những hôm đi học, chúng tôi kể cho nhau nghe "kinh nghiệm" xuống hầm bao cát của mình khi phi trường Biên Hòa bị quân đội miền Bắc pháo kích. Đó là chuyện không lạ trong thời kỳ chiến tranh, nên chúng tôi vẫn nuôi ước vọng lớn lên sẽ làm được nhiều điều cho các thế hệ sau như một khẩu hiệu được thấy ở thư viện của trường "Ngày nay học tập, ngày mai giúp đời"; để các thế hệ kế tiếp sẽ không bao giờ bị “ánh hỏa châu soi sáng đêm đen” như chúng tôi đã trải qua.
Đáng tiếc vì vận nước, "vòng tròn hạnh phúc" chỉ mới hình thành trong tâm tưởng. Ước vọng của chúng tôi vẫn còn là nụ, chưa kịp đơm bông; chưa đến thời điểm áp dụng vào cuộc đời thì cơn lốc 1975 cuốn Thầy trò chúng tôi ra biển lớn, lưu lạc quê người.
"Vòng tròn hạnh phúc" chưa bao giờ đầy đủ, nhưng nhiều mảnh nhỏ đã được chúng tôi vẽ lại từ những lời giảng của Thầy Cô.
Mãi về sau sau này, hơn nửa đời người, chúng tôi nhận ra trên đời này không có ai thương mình vô điều kiện như Cha Mẹ, không có ai dạy mình vô điều kiện như Thầy Cô. Vì vậy, xin kính cảm ơn Cha Mẹ, Thầy Cô (những ân nhân lớn nhất của đời người) và cũng xin gửi vào hư không lời tạ ơn chân thành đến các bậc sinh thành và quý Thầy Cô đã khuất bóng.
Mỗi năm một lần, vào mùa lễ Tạ ơn ở Mỹ, trước buổi tiệc Thanksgiving chúng tôi vẫn thầm cảm ơn cha mẹ, Thầy Cô , những người đã hy sinh một phần đời để chúng tôi có được ngày hôm nay.
Cũng xin cảm ơn các chs NQ đã nằm xuống hay đã chịu nhiều thiệt thòi để chúng tôi có được những ngày bình an, hạnh phúc. Cuối cùng xin thắp nén hương lòng đặc biệt tưởng nhớ quý Thầy đã bỏ cuộc đời trong năm 2023: Thầy Cù An Hưng, Thầy Nguyễn Kim Linh, Thầy Trần Văn Lộc, Thầy Phan Phát Tân. Công ơn sinh thành dưỡng dục của Cha Mẹ, công ơn giáo huấn của quý Thầy Cô vẫn mãi mãi có một vị trí trang trọng nhất trong tâm hồn.
20/11/2023
Nguyễn Trần Diệu Hương