logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 19/12/2023 lúc 10:20:21(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,173

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Phi trường Heathrow ấm dần trong không khí nhộp nhịp vào những tuần đầu tiên của mùa lễ hội lớn nhất trong năm. Cứ mỗi lần được đến Vương Quốc Anh, tôi có thêm nhiều kỷ niệm với đất nước có nền văn minh lâu đời này. Câu hát "giấc mơ trở thành hiện thực" ("your dream comes true") được cất lên với giai điệu nhẹ nhàng làm ấm cả không gian trắng như tuyết phủ khi tôi vừa bước vào nhà vệ sinh.
Tôi chưa biết tên của bài hát tiếng Anh này, chưa rõ người nghệ sĩ nào đã sáng tác khúc nhạc trữ tình như thế và không biết người nghệ sĩ nào hát hay như vậy. Lòng tôi bỗng dưng lãng đãng muốn nán lại chút xíu để nghe trọn phần còn lại của bài hát. Lồng ngực tôi cứ bồi hồi nhớ đến câu hát "yêu em vì chỉ biết đó là em" của nhạc sĩ Diệu Hương trong lúc đang tìm hướng đi bộ tới cổng đến của phi trường. Người ta nói âm nhạc là một ngôn ngữ không biên giới, và trong giây phút ấy, lòng tôi cảm nhận rõ nhất điều này. Có lẽ tôi đã lạc vào "giấc mơ trở thành hiện thực".
Cái lạnh đầu tháng 12 tại Cambridge từ từ ngấm sâu vào lòng có điều gì đó thật khác lạ đối với một kẻ mơ mộng đã quen với cái nắng ấm áp ở quê nhà như tôi. Khu thương xá tại trung tâm thành phố cổ kính này đang bắt đầu nhộn nhịp bước chân của người mua sắm. Các cửa hàng được bày trí với những màu sắc đặc trưng của mùa Giáng Sinh. Màu đỏ ấm cúng như dòng rượu vang được rót vào ly uống mừng hội ngộ. Màu xanh lục thắm dịu với nhiều gam đậm nhạt khác nhau hài hòa đan xen trong họa tiết ca-rô cổ điển của nước Anh. Màu trắng tinh khôi của những bông tuyết đang rơi trên nụ cười hiền lành của Ông Già Noel. Màu vàng nhạt lấp lánh những mong ước chúc nhau an lành.
Trên con phố nhỏ với lối đi được lát đá phủ đầy rêu xanh và hai bên là ánh đèn lấp lánh nhiều màu sắc, có một người phụ nữ trạc tuổi trung niên đang bần thần ngồi tựa lưng vào bờ tường bên cạnh cái ba lô cũ kỹ và vài cái túi đựng đồ dùng cá nhân được bày biện trên vỉa hè. Cô ấy ăn mặc khá gọn gàng, gương mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu pha lẫn sự bất an. Tôi cúi người chia sẻ với cô ấy chai nước ép trái cây và chiếc bánh croissant vừa mới mua từ một cửa hàng gần đó. Cảm giác vừa thương vừa biết ơn dâng tràn trong tôi khi nhận được lời cảm ơn chân thành từ người phụ nữ xa lạ mà thân quen. Cô ấy và tôi có hai quê hương khác nhau, nói hai ngôn ngữ khác nhau và chưa từng quen biết nhau. Chúng tôi được gặp nhau trong giây phút ngắn ngủi, chỉ vừa kịp tặng nhau ánh mắt đồng cảm và lời chào chúc lành. Tôi không sao quên được mái tóc vàng nhạt với những sợi tóc rung nhẹ theo cơn gió lạnh thổi qua chân mày của cô ấy. Tôi cứ quyến luyến giọng nói và nụ cười thân thiện của cô ấy. Xin biết ơn một lần được gặp người lữ hành chưa kịp biết tên. Tôi nhớ ra mình đang có mái nhà che mưa tránh nắng, có cái tủ lạnh chất đầy thức ăn, có công việc để làm, và có nhiều người chung quanh thương yêu mình.
Xin được dành điều ước của mùa Giáng Sinh để nguyện cầu cho không ai trên địa cầu chung này phải chịu cảnh thiếu thốn trong mùa đông giá lạnh. Nếu quý bạn nào đang đọc bài viết này, xin cùng góp thêm những ước nguyện của các bạn để năng lượng yêu thương từ trái tim của các bạn hợp lại thắp sáng và sưởi ấm cuộc sống của tất cả chúng ta. Tôi luôn tin vào chuyện cổ tích bởi vì trong sâu thẳm trái tim của mỗi người đều có ít nhất một câu chuyện cổ tích chưa kể. Bất cứ lúc nào bạn cũng có thể dành cho mình vài phút tạm dừng mọi việc để hít thật sâu qua khe mũi, thở ra một cách từ tốn qua bờ môi, hớp vài ngụm nước nhỏ và mỉm cười biết rằng buồng phổi của mình đang được săn sóc tử tế. Mỗi một hơi thở chậm như thế là một chiếc đũa thần gõ nhẹ vào trái tim ấp ủ nhiều tình yêu thương của bạn. Tình yêu thương sẵn có trong mỗi người sẽ tăng dần theo cấp số nhân, cộng hưởng với nhau góp phần giúp những xung động lắng xuống và tạo những khoảng trống yên bình trong tâm để có thể đón nhận thêm sự đồng cảm và thấu hiểu nhau.
Ba ngày trước khi về lại quê nhà, tôi có duyên được gặp một bạn sinh viên du học đang tìm việc làm để có thể xây dựng cuộc sống ở đây. Bạn này mở lòng tâm tình về những nỗi lo và sự căng thẳng khiến bạn tìm đến và dựa vào vài cách giải quyết tức thời tạo thành thói quen bất lợi cho sức khỏe. Lắng nghe xong câu chuyện, tôi nhìn vào đôi mắt trong sáng ở độ tuổi đang bước vào đời của bạn ấy và động viên bạn ấy nhắn cho tôi bất cứ lúc nào cần san sẻ những mối lo.
Sau một tuần ngắn ngủi được lưu lại nước Anh, tôi mang về hành lý trĩu nặng tình thân, tình bạn, tình đồng hương và cả tình yêu dành cho âm nhạc. Trên đường ra phi trường, anh tài xế Uber mở một bài nhạc pop đang được phát thanh và thầm thì hát theo giai điệu của bản tình ca. Khoảnh khắc này là món quà tạm biệt thật ý nghĩa mà nước Anh tặng cho tôi. Anh bạn đường dễ thương này còn hỏi tôi có phải tôi thích những bản nhạc trữ tình như vậy? Tôi gật đầu mỉm cười hỏi lại: "Vậy anh có biết ca khúc trong bộ phim Notting Hill?" Anh tài xế liền đưa cho tôi đầu dây cắm để nối chiếc điện thoại vào cái máy nghe nhạc trong xe. Sau khi tình cờ nghe ca khúc được tôi giới thiệu, anh tài xế gợi ý mỗi người chúng tôi luân phiên chọn một bài hát để cùng nghe suốt chặng đường. Hai chúng tôi vừa nghe vừa hát theo tạo nên một sân khấu nhỏ di động giữa lòng London. Anh tài xế gật gù tâm đắc vì gặp người bạn đường có cùng gu nghe nhạc. Chúng tôi chào tạm biệt với lời nhắn sẽ nhớ về nhau.
Nước Anh dường như lúc nào cũng hiểu tấm lòng lãng tử của tôi và có những ưu ái bất ngờ như khúc nhạc "giấc mơ thành hiện thực" được cất lên lúc tôi vừa mới đến, và một chương trình hát cho nhau nghe ngẫu hứng lúc tôi rời đi. Tạm biệt nhé Vương Quốc Anh, tạm biệt nhé những chiếc lá phong vàng thắm phủ kín lối đi, và xin hẹn thêm những lần sau được trở lại đón nhận vòng tay ấm áp của xứ mù sương.

Nguyên Thái
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.075 giây.